Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Cạch. Ánh mắt Il Hyun dán vào tờ báo đặt trên bàn. Vụ tai nạn đêm qua chiếm trọn trang nhất với dòng tít cỡ đại. Tin một cán bộ cấp cao của yakuza Nhật Bản nhảy lầu tự vẫn tại một khách sạn ở trung tâm Hồng Kông quả là một sự kiện chấn động. Dĩ nhiên, gã không tự mình nhảy xuống.
Jang Myeong, ông nội của Jang Ian, châm lửa cho điếu tẩu đang ngậm trên môi rồi ra hiệu cho thư ký với vẻ mặt bất mãn. Người thư ký lập tức đưa cho ông một chiếc máy tính bảng. Trên màn hình là ảnh Furukawa Daichi. Dù đã che kín mặt bằng mũ và khẩu trang, nhưng mới ba ngày trước thôi, gã vẫn còn sống sờ sờ.
Il Hyun nhận lấy rồi lướt xem từng tấm ảnh. Sau khi nhập cảnh vào Hồng Kông, gã không hề tiếp xúc với bất kỳ ai. Rồi một chiếc xe màu đen xuất hiện. Những kẻ trong xe đã che mặt rất kỹ, không thể nhận dạng được.
“Chuyên nghiệp đấy. Vụ bắt cóc chưa đầy năm phút.”
Hắn lướt sang tấm tiếp theo, rồi lại một tấm nữa. Bàn tay đang lướt của Il Hyun chợt khựng lại. Dù kẻ trong ảnh đội mũ hoodie trùm kín đầu, đeo cả kính râm, chỉ để lộ mỗi sống mũi, nhưng lần này hắn vẫn nhận ra ngay lập tức. Trong lúc hắn đang xem ảnh với vẻ mặt vô cảm, một người phục vụ bước đến rót trà mới pha.
Il Hyun khẽ gật đầu cảm ơn rồi trả lại máy tính bảng cho tay thư ký.
“Mọi tổn thất tôi sẽ bù đắp ạ.”
Jang Myeong lộ vẻ ngạc nhiên, ông ngồi thẳng dậy khỏi tư thế đang tựa lưng vào ghế sofa.
“Tại sao cậu lại làm thế?”
“Cứ coi như là cái giá vì không quản được con mèo nhà mình đi ạ.”
Il Hyun cười cay đắng. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Jang Myeong lại muốn gặp mình trực tiếp. Con mèo nhà hắn bỏ đi gây họa rồi. Hình ảnh Ja Kyung vẫy tay chào, che giấu mọi chuyện một cách hoàn hảo trong cuộc gọi vài giờ trước vẫn còn rõ mồn một.
Hai năm trước, người cùng cha hắn thuê Lee Ja Kyung chính là Jang Myeong. Không đời nào ông ta không nhận ra. Lão cáo già này nổi tiếng nóng tính, việc chủ động hẹn gặp thế này hẳn là đã định cho qua chuyện.
“Ngạc nhiên thật đấy.”
Ánh mắt Il Hyun rời tách trà, ngước lên nhìn Jang Myeong. Có lẽ vì hắn đã nói sẽ chịu trách nhiệm, hoặc vì lý do nào khác mà vẻ mặt Jang Myeong trông đã khoan dung hơn hẳn.
“Tôi đã từng nghĩ Giám đốc Kang là một kẻ vô cùng lý trí.”
Nếu là Il Hyun của trước đây thì đừng hòng có chuyện này. Dù là người của hắn, một khi đã phạm sai lầm thì cái giá phải trả vẫn là sự trừng phạt tàn khốc.
“Chắc là có tuổi rồi nên tâm tính cũng rộng rãi hơn ạ.”
Trước câu trả lời trớt quớt đó, Jang Myeong chỉ khịt mũi cười khẩy.
“Phải chi cậu cũng rộng lượng được như thế với cha mình thì đã tốt.”
Il Hyun im lặng. Jang Myeong chưa bao giờ tỏ ra tò mò về cái chết của Chủ tịch Kang. Nhưng lão ta hẳn cũng đoán được phần nào. Trong cái giới này, người nhà chĩa súng vào nhau cũng chẳng phải chuyện lạ.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi hắn rung lên. Là số của Wang Han. Hắn nói lời xin lỗi rồi đứng dậy, đi ra hành lang phía sau phòng khách. Vừa áp điện thoại lên tai, giọng Lee Ja Kyung đã vang lên từ đầu dây bên kia.
[Anh đang ở đâu thế?]
“Hồng Kông.”
[Khi nào anh về?]
Il Hyun liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Hắn có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm đến kỳ lạ từ đầu dây bên kia khi nghe hắn nói có lẽ sẽ về muộn hơn dự kiến. Ranh mãnh thật.
“Nhớ anh à?”
[Vâng….]
Giọng đáp lại đầy miễn cưỡng, nghe yếu ớt hẳn đi. Ai bảo em ấy cứ thích gây ra chuyện tày đình làm gì.
“Đợi nhé. Anh sẽ về ngay thôi.”
***
Ja Kyung vừa kết thúc cuộc gọi, thở hắt ra một hơi thì Wang Ryun đã lập tức túm lấy tay anh lôi đi. Anh cố gạt tay cậu ta đang bám dai như đỉa ra, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết lôi tuột anh vào một cửa tiệm. Đó là một cửa tiệm nằm trong góc khuất ở Ma Cao, chuyên về xăm hình và waxing.
Vừa bị lôi vào trong, một người đàn ông xăm kín mặt đã chào đón họ. Ja Kyung quay người đẩy cửa định đi ra thì Wang Ryun lập tức túm lấy cánh tay anh giữ lại.
“Một lần thôi. Chỉ một lần này thôi.”
“Anh điên à? Muốn cạo thì tự đi mà cạo!”
“Không thể để cả ba đứa cùng chết được. Cậu phải hy sinh thôi. Biết đâu lại hợp gu cậu thì sao.”
“Không. Chết thì một mình anh chết thôi, không có cả ba đâu. Nếu anh không lừa bọn tôi thì tôi với anh Han đã chẳng bao giờ mò đến đây!”
Màn cãi vã của mấy gã đàn ông to con trước cửa tiệm thu hút ánh nhìn của người qua đường. Vừa đến Ma Cao, hành lý còn chưa cất xong, Wang Ryun đã lôi Ja Kyung đi chỉ vì một lý do duy nhất.
Cậu ta bảo phải chuẩn bị sẵn một món quà phòng khi Il Hyun, con cáo già đó, phát hiện ra mọi chuyện. Nhưng tại sao món quà, à không, vật tế thần lại phải là thân thể của anh thì anh chịu, không tài nào hiểu nổi. Đã thế còn là Brazilian waxing nữa chứ.
“Ai mà thèm cái món quà của nợ này chứ!”
“Cậu không biết đấy thôi. Cứ chờ xem. Giám đốc Kang, tên biến thái đó mà biết thì sẽ thích đến rồ người cho mà xem.”
“Anh nói ai là biến thái!”
Thấy Ja Kyung xù lông, Wang Ryun bật cười ha hả. Chẳng phải chính Lee Ja Kyung vẫn luôn chửi hắn là đồ biến thái điên khùng đó sao. Cậu ta xoa hai tay vào nhau như ruồi, bắt đầu năn nỉ Ja Kyung.
“Wei à. Làm ơn đi mà. Cứu mạng tôi với.”
“Sợ thế sao còn làm?”
“Tôi đâu có biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này?”
Wang Han đang ngồi ở ghế lái không thể nghe nổi nữa, bèn bước xuống xe và khẽ lên tiếng.
“Hay là cả ba chúng ta cùng làm luôn đi.”
Wang Ryun sững người, còn khuôn mặt đang cau có của Ja Kyung lập tức giãn ra. Một mình chịu trận thì ấm ức thật, nhưng nếu cả ba cùng làm thì có lẽ cũng đỡ tủi thân hơn. Dù vẫn không hiểu tại sao mình và anh Han phải hy sinh vì tội của một mình tên Ryun, nhưng nếu Il Hyun biết chuyện, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Lúc cho họ đi du lịch, hắn đã tỏ rõ thái độ không vui rồi. Miệng thì bảo cứ đi chơi cho thoải mái, nhưng đêm trước ngày bay, hắn đã hành anh trên giường đến mức gần như phải nằm liệt suốt chuyến bay.
“Nào, vào thôi chứ?”
Ryun cười hềnh hệch rồi đẩy lưng anh. Ja Kyung thở dài, đành để mặc bị kéo vào trong, Wang Han cũng vô thức đi theo. Nhưng cả ba đều không ngờ rằng, việc này sẽ đi kèm với một nỗi đau kinh hoàng.
***
“Vẻ mặt mấy người sao thế? Không vui à?”
Lee Ja Kyung và anh em nhà Wang mặt mày cứng đờ, không tài nào nặn ra nổi một nụ cười. Vừa về đến khách sạn, cảm giác bỏng rát ở nơi vừa waxing xong còn chưa nguôi thì Il Hyun đã lù lù xuất hiện. Wang Ryun là người hoàn hồn đầu tiên, cậu ta cười ha hả rồi dang rộng hai tay.
“Ối chà, Giám đốc Kang của chúng ta, lâu không gặp trông càng bảnh bao ra nhỉ. Phải không Wei?”
Ja Kyung chỉ có thể gượng cười. Il Hyun lướt qua Wang Ryun như không khí, tiến thẳng đến chỗ Ja Kyung. Hắn đột ngột ôm lấy hai má anh, hôn chụt một cái, khiến mặt Wang Ryun và Wang Han méo xệch đi. Ja Kyung ý thức được vẫn còn anh em nhà Wang ở đó nên vội đẩy vai Il Hyun ra.
“Chờ, chờ một chút.”
“Anh nhớ em.”
“Có người ở đây mà…”
“Ai thèm nhìn chứ.”
Nghe câu đó, anh em nhà Wang mặt mày trông như vừa nuốt phải ruồi. Hóa ra mình đứng sờ sờ sau lưng mà không được coi là người. Nhưng vì có tật giật mình nên họ chẳng dám hó hé nửa lời, dù chỉ là đùa. Ai mà ngờ được gã đàn ông họ bắt cóc đêm qua lại có dính dáng đến Il Hyun cơ chứ.
“Về muộn hơn dự kiến. Xin lỗi em.”
Thà anh về muộn còn hơn.
“Không sao đâu ạ….”
Ánh mắt Il Hyun quét một lượt từ đầu đến chân Ja Kyung.
“Hôm nay đã làm gì?”
Ja Kyung liếc về phía anh em nhà Wang. Cả hai vội vàng ra hiệu bằng mắt, giục anh nói dối.
“Em... có đến sòng bạc.”
“Còn gì nữa.”
“Còn... đi mua sắm nữa….”
“Còn gì nữa.”
Ja Kyung mấp máy môi như cá mắc cạn. Anh không tài nào thú nhận được là mình vừa đi waxing vùng kín về.
Wang Han vội vàng chen vào đỡ lời.
“À, chúng ta còn đi ăn bánh tart trứng nữa! Đến Ma Cao thì phải ăn tart trứng chứ! Ha ha.”
Anh ta cười hềnh hệch, Ryun đứng cạnh cũng vội hùa theo, bảo lát nữa phải đi ăn thêm lần cuối. Ngay lúc họ tưởng không khí căng thẳng đã dịu đi, Il Hyun lại mỉm cười.
“Mải chơi đến mức đánh rơi cả điện thoại mà cũng không biết à.”
Cả ba người chết lặng trong giây lát.
“Vậy ạ…?”
Hắn nhìn Ja Kyung chằm chằm, nở một nụ cười rồi gọi Park Tae Soo.
“Tae Soo. Gọi vào số của Lee Ja Kyung xem.”
Ja Kyung nhìn Il Hyun với vẻ mặt hoang mang. Đột ngột quá. Sáng nay anh đã quay lại tìm điện thoại nhưng hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa, không thể vào được. Anh đã tạm báo khóa máy rồi, nhưng…
Trong lúc anh đang đảo mắt lia lịa, Park Tae Soo đã bấm số gọi đi. Máy đã báo khóa rồi, làm sao có ai nghe được chứ. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên từ trong túi áo Kang Il Hyun. Mắt Ja Kyung mở trừng trừng, Wang Ryun và Wang Han đứng phía sau cũng không khá hơn.
Il Hyun khẽ liếm môi dưới rồi rút điện thoại từ túi áo khoác trong ra. Chính là chiếc điện thoại Ja Kyung đã đánh rơi trên sân thượng tòa nhà. Dòng chữ “Anh yêu của tôi” hiện rành rành trên màn hình.
Ja Kyung nhìn trân trối vào đó, không dám chớp mắt.
“Anh tò mò thật đấy. Tại sao em yêu của anh nói đi chơi ở Ma Cao, mà điện thoại lại rơi ở Hồng Kông.”
Điều anh lo sợ nhất đã ập đến một cách quá dễ dàng. Ánh mắt anh phóng về phía Wang Ryun. Anh gây chuyện thì tự đi mà giải quyết.
“Lại còn ở ngay tòa nhà đối diện hiện trường vụ án mạng nữa chứ. Hửm?”
Giọng điệu và biểu cảm càng dịu dàng, lại càng đáng sợ. Ja Kyung nín thở, liếc nhìn Wang Han và Wang Ryun đang đứng phía sau. Mặt cả hai cũng đã tái mét. Il Hyun vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh như mãnh thú sắp vồ mồi.
Ja Kyung liếm đôi môi khô khốc, cố gắng tìm cách đối phó uyển chuyển nhất có thể.
“Thì… làm sao em biết điện thoại lại ở đó được chứ…?”
Thấy anh vẫn chối đây đẩy đến cùng, Il Hyun vẫn cười, ra hiệu cho Tae Soo. Cửa nhanh chóng mở ra, hai gã to con bước vào, tóm lấy tay anh em nhà Wang. Wang Ryun hét lên làm trò gì vậy, Il Hyun không đáp, chỉ giơ một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
“Mở miệng thêm lần nữa, tôi sẽ moi trong cậu ra từng thứ một cho đến khi đủ số tiền tôi đã thiệt hại.”
Nghe hắn thản nhiên nói chuyện moi gan móc ruột người khác mà vẫn cười, Wang Ryun liền im bặt. Thấy cả hai bị lôi xềnh xệch ra ngoài, Ja Kyung cau mày. Chắc hắn không đến mức giết người thật đâu nhỉ. Dù tin là vậy, nhưng chẳng ai biết được Il Hyun khi nổi điên sẽ làm ra chuyện gì.
Anh lùi lại một bước, cười gượng.
“Em… cũng bị lừa thôi.”
“Chắc là vậy rồi.”
“Nếu muốn giết thì giết anh Ryun ấy! Anh ấy là đồ tồi mà!”
Il Hyun nhếch mép, vẻ mặt đầy thán phục.
“Đúng là em yêu của anh. Trọng nghĩa khí ghê.”
Hắn nới lỏng cà vạt. Ja Kyung lùi thêm một bước, nắm chặt tay. Chẳng lẽ hắn định dùng nó để siết cổ mình? Anh đang nhìn chằm chằm thì hắn đã ném cà vạt sang một bên rồi ngoắc tay ra hiệu. Thấy Ja Kyung vẫn đứng im, hắn sải bước lại gần, túm lấy vai anh rồi quăng thẳng lên giường.
Anh vội bật dậy thì đã bị hắn tóm lấy mắt cá chân, trèo lên giường. Hắn lập tức kẹp chặt bắp chân Ja Kyung giữa cánh tay và sườn mình để cố định. Thấy hai tay hắn ghì chặt mắt cá và mu bàn chân mình, Ja Kyung mặt trắng bệch, cố gồng người lên. Dù anh có vùng vẫy thế nào cũng không thể rút chân ra khỏi gọng kìm của hắn.
“Chờ đã! Giám đốc Kang!”
Il Hyun cười ngọt ngào đến tan chảy.
“Sẽ đau đấy. Dĩ nhiên, không thể đau bằng lòng anh được.”
Giọng nói lạnh như băng. Hắn không đùa. Anh thét lên thảm thiết.
“Không! Giám đốc Kang! Này Kang Il Hyun!”
“Anh đang nghe. Nói đi.”
Cảm nhận lực siết nơi mắt cá chân ngày một mạnh hơn, Ja Kyung vung tay loạn xạ.
“Quà! Em có quà cho anh!”
Bàn tay đang siết chặt của Il Hyun, tưởng chừng sắp bẻ gãy mắt cá chân anh, chợt khựng lại. Ja Kyung chớp lấy cơ hội, vội rút chân ra rồi lùi xuống khỏi giường. Có lẽ nghĩ rằng anh chỉ nói dối để thoát thân, vẻ mặt Il Hyun lại trở nên hung tợn.
“Muốn anh bẻ gãy cả hai bên luôn không?”
Ja Kyung do dự. Chỗ đó của anh dường như vẫn còn bỏng rát. Đưa cái này ra làm quà ư? Đồ điên Wang Ryun. Nhỡ hắn lại nổi điên đòi bẻ cả tay mình thì sao. Trong lúc anh còn đang lúng túng suy tính, Il Hyun đã sải bước lại gần.
Aiss, kệ mẹ nó. Ja Kyung nhắm nghiền mắt, bước đến trước mặt hắn rồi bất ngờ nắm lấy tay hắn. Rồi anh dẫn bàn tay đó vào trong quần mình. Khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào nơi nhẵn bóng đó, mặt Il Hyun lập tức cứng đờ.
Tên đó bảo hắn sẽ thích đến phát điên, mà cái vẻ mặt này rõ ràng là đang tức đến phát điên thì có.
Chết tiệt. Nghe lời tên Wang Ryun đúng là mình điên rồi.
Thôi thì van xin vậy. Ngay khoảnh khắc anh định rút tay hắn ra, cả người anh đã bị túm lấy rồi quăng mạnh xuống giường. Il Hyun vừa mới đứng trước mặt, giờ đã ở ngay trên người anh. Gương mặt hắn vặn vẹo một cách kỳ dị. Từ đôi môi cong cớn bật ra một tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng cười bị dồn nén.
“Ha, chết tiệt…. Em đúng là.”