Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 59
Vừa từ tầng hầm lên tầng một, Ja Kyung sững người khi thấy Wang Han trong phòng khách. Rốt cuộc làm thế nào anh ta biết được chỗ này mà đến. Bên cạnh, Wang Ryun ngồi thu lu như một kẻ tội đồ. Nhìn vẻ mặt kia, xem ra đã bị Wang Han mắng cho một trận nên thân rồi.
Ja Kyung cũng vừa dò xét tình hình vừa bước lại gần. Wang Han đang ngồi thì đứng dậy, định cau mày nhưng khi thấy Kang Il Hyun thì liền điều chỉnh lại sắc mặt. Cả ba đứng dậy, đi về phía cửa và nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung.
[Rốt cuộc là thế nào? Đây là Nhật Bản à?]
Lúc mới nhận được tin, Wang Han vừa thấy nực cười vừa lo sốt vó, bèn tức tốc chạy tới. Dù cả ba từng giao hẹn rằng nếu một người bị bắt thì những người còn lại không được đến cứu, nhưng đó cũng chỉ là lời nói suông. Khi chuyện thật sự ập đến, nỗi lo hai đứa em có thể xảy ra chuyện chẳng lành khiến anh ta như lửa đốt trong lòng.
[Cũng có lý do cả mà.]
Wang Ryun cố gắng phản bác, nhưng không ăn thua.
[Lý do? Anh đã nói rõ là đừng có bén mảng đến gần Hàn Quốc rồi cơ mà. Cả Wei nữa, em nói dối anh như vậy là sai rồi. Hiểu chưa?]
[Ryun vì em mà bị bắt, chẳng lẽ em lại làm ngơ được ạ.]
[Thế nên mới bị nhốt dưới tầng hầm đó hả? Để cứu người?]
[Phải. Em nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ. Nó không giống mọi khi, lại mất cảnh giác như vậy.]
[Thằng điên đó đã chọc cả ống tiêm vào cổ em đấy.]
[Thuốc phiện?]
[Không phải thứ đó, nhưng tóm lại hắn đúng là một con ác quỷ. Lẽ ra lúc đó phải giết quách hắn đi mới phải.]
[Cái này thì anh đồng ý. Đúng là đồ của nợ.]
[Cả hai im lặng đi. Người ta nghe thấy bây giờ.]
Wang Han bình thường là một người hào phóng, rộng lượng và hay cười hề hề, nhưng một khi đã nổi giận thì thực sự rất đáng sợ. Cả Ja Kyung và Wang Ryun đều hiểu rõ điều đó nên chỉ dám cãi lại vài câu rồi ngậm chặt miệng, chỉ biết cúi gằm nhìn mũi giày của mình.
Nhìn ba người họ, Kang Il Hyun chỉ thấy hoang đường. Hắn đang ngả người trên ghế sofa, dùng túi đá chườm lên vết bầm do bị Ja Kyung đánh. Muốn nói chuyện thì đi ra xa mà nói chứ. Hay họ nghĩ rằng hắn không hiểu được tiếng Trung?
Nhờ vậy, hắn đã hiểu quá rõ Lee Ja Kyung ghét mình đến mức nào. Thấy cuộc đối thoại dường như chẳng có hồi kết, hắn gõ tay lộc cộc lên mặt bàn.
Ánh mắt của cả ba người cùng lúc đổ dồn về phía Kang Il Hyun.
“Trò chuyện đến thế chắc là đủ rồi, giờ mọi người ngồi xuống được chứ?”
Ba người họ bèn đến ngồi ngay ngắn cạnh nhau ở dãy ghế đối diện. Dù giọng điệu của hắn rất lịch sự, cả Wang Ryun và Ja Kyung đều đồng loạt lườm hắn. Hắn đặt túi đá xuống bàn. Vết sưng vẫn còn đó, và khoé miệng đã đóng một lớp vảy máu. Ja Kyung hả hê trong lòng. Wang Ryun ghé vào tai anh thì thầm hỏi có phải do anh làm không, và khi anh gật đầu, cậu ta cũng vui lây.
Sau khi nhân viên mang trà ra, Tae Soo đặt trước mặt mỗi người một tập tài liệu. Wang Han là người mở ra đầu tiên. Ngay sau đó, Wang Ryun và Ja Kyung cũng cầm lên. Đó là một bản hợp đồng. Wang Han thậm chí còn chưa xem hết đã gấp tập tài liệu lại, đặt lên bàn.
Trên đường đến đây, anh ta đã nghe loáng thoáng về câu chuyện, nhưng quả thực nó quá vô lý.
“Xin lỗi ngài. Rất cảm kích lời đề nghị này, nhưng chúng tôi từ chối.”
Wang Ryun lật trang sau với vẻ mặt dửng dưng, nhưng rồi mắt cậu ta trợn tròn mắt. Hợp đồng thời hạn một năm với Kang Il Hyun, cộng gộp tiền ký kết, lương tháng và tiền thưởng hoa hồng theo từng vụ, tổng số tiền quả là một con số khổng lồ. Cậu ta vừa kinh ngạc vừa huých huých tay vào Ja Kyung, ra hiệu mau đọc đi. Ja Kyung cũng liếc qua, nhưng rồi cũng như Wang Han, anh thẳng thừng gấp lại và ném ra trước mặt.
Wang Ryun tiếc nuối níu lấy bản hợp đồng, nhưng cuối cùng cũng bị Ja Kyung giật lấy vứt đi.
“Điều kiện không vừa ý các vị sao?”
Wang Han cố gắng hết sức để không làm phật lòng hắn.
“Trước đây chúng tôi đã nhận được nhiều lời đề nghị tương tự từ các công ty khác. Nhưng chúng tôi cảm thấy thoải mái hơn khi hoạt động theo nhóm ba người như hiện tại. Việc phải thuộc về một nơi nào đó, chịu sự giám sát và chỉ đạo cũng rất phiền phức.”
Il Hyun nhìn anh ta với vẻ mặt như thể muốn nói ‘cứ nói tiếp đi’.
“Hơn nữa, giữa Giám đốc Kang đây và em út của chúng tôi đã xảy ra một chuyện chẳng hay ho gì, việc cứ dửng dưng như không… không phải là hơi khó sao? Khi mà lòng tin đã tan vỡ cả rồi?”
Il Hyun ngả người vào ghế sofa, khoanh tay và lẩm bẩm như tự nói với chính mình. Chuyện chẳng hay ho gì ư. Hắn chuyển ánh nhìn sang Ja Kyung. Ja Kyung vẫn đang nhìn hắn chằm chằm với bộ mặt sưng sỉa. Đối với một kẻ đã nhịn đói mấy ngày, ánh mắt này quả thực rất sắc bén. Mà cũng phải, lúc đánh hắn ban nãy, trông anh còn tràn trề sinh lực là đằng khác. Mình đúng là thằng điên khi còn lo lắng đến mức mang cả cơm xuống cho cậu ta.
“Nếu là chuyện đó thì đừng lo. Tôi quên rồi. Tôi vốn là loại người không thù dai.”
Thấy hắn không có ý định dễ dàng từ bỏ, Wang Han im bặt. Nếu chỉ xét về điều kiện thì không tồi chút nào, nhưng mối quan hệ đã rạn nứt một lần khiến anh ta không khỏi bận lòng. Hẳn Ja Kyung cũng vậy. Thấy không ai nói gì, Il Hyun lại đẩy bản hợp đồng về phía Wang Han.
“Tôi sẽ cho các vị vài ngày ở lại đây suy nghĩ. Chỉ vì chuyện đã qua mà vứt bỏ một điều kiện hậu hĩnh như vậy, không phải quá đáng tiếc sao?”
Hắn vừa nở một nụ cười, Ja Kyung liền cau mày. Wang Han hắng giọng một tiếng, gắng gượng mỉm cười. Bằng mọi giá phải kết thúc cuộc nói chuyện này một cách êm đẹp và thoát khỏi đây an toàn.
“Giám đốc đây có thể đã quên, nhưng em út nhà chúng tôi thì vẫn còn canh cánh trong lòng lắm.”
Nghe vậy, Il Hyun thẳng người dậy, nhìn Ja Kyung bằng ánh mắt dịu dàng.
“Vậy phải làm sao đây? Tôi xin lỗi ngay tại đây nhé?”
Ja Kyung từ chối thẳng thừng.
“Không cần.”
Il Hyun cụp mày xuống, ra vẻ buồn bã.
“Thật sự xin lỗi em.”
Ja Kyung bật cười khinh bỉ, Il Hyun liền nói tiếp ngay sau đó.
“Lần sau làm tình, tôi nhất định sẽ xin phép em trước.”
Miệng Ja Kyung há hốc, Il Hyun lập tức bồi thêm một câu.
“Nhưng mà lúc tôi mút đầu ti cho em thì em thích lắm mà. Thừa nhận đi, phải không?”
Wang Ryun đang uống trà thì phun thẳng trở lại vào tách. Wang Han cũng mắt trợn tròn, miệng há hốc. Ja Kyung thì nín thở, ngơ ngác nhìn hắn như mất hồn.
Trước phản ứng đó, Il Hyun nhún vai.
“Hai người anh của em không biết chúng ta có mối quan hệ như vậy à?”
Không thể nghe thêm được nữa, Wang Han bèn xen vào.
“Này, Giám đốc Kang. Ngài đùa hơi quá rồi đấy.”
Il Hyun cười khẩy.
“Là đùa hay thật, sao không hỏi cậu em út đáng yêu của các vị xem.”
Đầu của Wang Han và Wang Ryun đồng loạt quay ngoắt lại, ánh mắt họ phóng thẳng vào Ja Kyung đang ngồi giữa. Ja Kyung nghiến chặt răng lườm Kang Il Hyun, rồi lại quay sang nhìn hai người anh, cười như không thể tin nổi.
“Hai người tin lời hắn ta sao? Tuyệt đối không có!”
Cả hai cũng nghĩ ‘chắc là vậy rồi’, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin và nụ cười tủm tỉm của Kang Il Hyun, họ lại trở nên hoang mang. Nghĩ lại thì, trong suốt quãng thời gian lẩn trốn, Ja Kyung lạ lùng thay không hề nhắc gì đến Kang Il Hyun. Uống một ly rượu vào có thể kể lể như chiến tích, nhưng anh tuyệt đối né tránh. Chẳng lẽ lý do là…
Bị hai người hai bên nhìn chằm chằm, Ja Kyung không chịu nổi nữa, đứng bật dậy.
“Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không ký hợp đồng này. Tôi sẽ về, mau đưa hành lý của tôi đây.”
Ja Kyung tức tối bỏ ra ngoài, Wang Ryun định cử động thì Il Hyun đã nhanh hơn một bước, đứng dậy trước.
“Đừng lo. Tôi ra dỗ em ấy đây.”
Sau khi Kang Il Hyun biến mất, Wang Han và Wang Ryun nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vừa rồi… hắn nói là ‘dỗ’ đúng không?”
“Ừ. Anh nghe đúng rồi đấy.”
Wang Ryun nhìn xuống ngón tay đang quấn băng của mình. Bảo sao lúc đó vừa xưng ‘anh’, hắn đã vội vàng băng bó cho mình.
“Là thật sao?”
“Ôi dào... Ja Kyung thích mấy cô em xinh đẹp thế nào mà lại.”
“Cũng phải.”
Hai người cố gắng phủ nhận, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lee Ja Kyung đang đùng đùng bỏ đi thì bị Kang Il Hyun níu tay lại, Ja Kyung lại giằng ra. Hơn nữa, bình thường nếu là Ja Kyung, trong tình huống này anh sẽ chỉ cười khẩy đối phương hoặc chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, nhưng lạ thay lần này anh lại nổi đoá và bộc lộ cảm xúc một cách trần trụi. Một chuyện vô cùng hiếm có.
Giờ thì Ja Kyung đang vung cả cây gậy. Dù không nhìn rõ, nhưng trông Kang Il Hyun có vẻ rất vui. Lẽ ra phải lo họ sẽ đánh nhau đến nơi, nhưng sau khi nghe câu chuyện ban nãy, cảnh tượng này lại trông như một đôi tình nhân đang hờn dỗi cãi vã.
Cả hai rời mắt khỏi cửa sổ và đồng loạt nhìn nhau. Nhìn kiểu nào cũng thấy bất thường.
Il Hyun níu lấy Ja Kyung đang đùng đùng đi trên bãi cỏ. Anh giằng ra, hắn lại đến níu tiếp thì bị anh tung một cú đấm. Hắn nhanh chóng né được, Ja Kyung không nhịn nổi nữa liền dùng chân đá gãy cây chổi dài gần đó rồi vung cây gậy lên.
Il Hyun né được rồi tóm lấy cây gậy, giật mạnh một cái. Thân thể anh bị kéo theo, hắn định tóm lấy cánh tay thì anh lại định dùng trán húc vào hắn. Suýt chút nữa thì hắn bị đánh trúng vào đúng chỗ cũ. Hắn né được rồi giữ chặt lấy vai anh.
“Em yêu, em bị rối loạn kiểm soát cơn giận à?”
“Chắc vậy. Tôi cũng không biết nữa, nhưng cứ nhìn thấy giám đốc Kang là tôi lại chỉ muốn giết quách ngài đi cho rồi.”
Anh nghiến răng, Kang Il Hyun buông vai anh ra rồi rút ví từ trong túi. Cứ ngỡ hắn định làm gì, thì ra là kẹp tấm danh thiếp giữa hai ngón tay, chìa ra trước mặt Ja Kyung với vẻ đầy tự hào. Dòng chữ ‘Giám đốc điều hành Kang Il Hyun’ hiện lên rõ mồn một. Hắn huơ huơ tấm danh thiếp trước mặt anh rồi nhét vào túi áo sơ mi của Ja Kyung.
“Nhờ em cả đấy, tôi được thăng chức rồi. Chào hỏi hơi muộn, nhưng cảm ơn em.”
Nhét tấm danh thiếp vào xong, hắn còn cố tình vuốt ve vùng ngực anh, khiến anh phải gạt phắt tay hắn ra.
“Cho nên là, giúp tôi thêm chút nữa đi. Phần hậu tạ chắc chắn sẽ không để em phải thất vọng đâu.”
“Tôi lấy gì mà tin anh.”
“Đừng tin tôi, hãy tin vào tiền của tôi.”
“...”
“Tất cả số tiền đã đề nghị, tôi sẽ trả hết một lần. Kèm cả tiền thôi việc.”
Ja Kyung khựng lại. Hắn nói sẽ trả hết tiền hợp đồng, lương bổng và cả tiền thôi việc trong một lần sao. Anh nhẩm tính lại số tiền đã thấy trong hợp đồng. Dù không gộp của cả ba người lại thì đó vẫn là một con số khổng lồ. Anh vẫn cau mày nhìn hắn chằm chằm, Il Hyun nghiêng đầu, dò xét vẻ mặt anh.
“Điều kiện, không tệ chứ?”
Ja Kyung cắn môi dưới.
Nhìn sâu vào mắt anh, Kang Il Hyun cuối cùng cũng bật cười và bồi thêm một câu.
“Nếu muốn, tôi tặng kèm thêm cả cặc của tôi nữa đấy.”