Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Giá mà tôi có thể cắt đứt cổ tay ngay lúc này.
Tôi ghét bản thân mình vì đã hào hứng đeo ngay món quà Seo Heon tặng, như thể đó là một điều đáng trân trọng.
Hóa ra món quà dành cho tôi chỉ là thứ phụ thêm.
Một câu hỏi ngu ngốc chợt lóe lên: Liệu đây có phải là quà kỷ niệm?
Nếu là bạn bè bình thường, tôi nên cảm động khi nhận được món quà tương tự như thứ người ta dành tặng người yêu quý?
Hay tôi nên tức giận mới đúng?
Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối tôi coi hắn là bạn, nên việc tìm câu trả lời trở nên khó khăn đến kinh khủng.
Tiếng ù ù vang lên trong tai.
Tôi cảm thấy như đang chết đuối, ngạt thở.
"Vào đi, Kang Seo Heon. Tạm biệt, anh Kwon Ho Jun."
Tôi phải chạy trốn ngay lập tức.
Nếu không, cảm xúc kinh khủng này sẽ ăn mòn và giết chết tôi mất.
"....Ừm, mai nói chuyện sau."
Hắn mở miệng như muốn nói gì đó, rồi lại đổi ý.
Thực ra, tôi cũng chẳng muốn nói chuyện vào ngày mai.
"Anh Woo Hyun, tạm biệt!"
Giọng trầm của hắn vẫn vang vọng bên tai, hắn chỉ biết bế Ho Jun lên như ôm chặt rồi bước đi xa dần.
[Sinh lực của bạn còn lại: 394 ngày.]
Chỉ có thông báo vô nghĩa này an ủi nỗi cô đơn của tôi.
[Độ bền cơ thể giảm, tất cả kỹ năng sẽ bị vô hiệu hóa trong một phút.]
Cơn đau như co giật nhanh chóng dịu xuống.
Tôi vội vào nhà vệ sinh, lau vết máu ở khóe miệng rồi trở về phòng.
May mà không ai nhìn thấy.
Tôi lo lắng về cuộc tẩy trừ kéo dài hai ngày tới.
Cơn co giật luôn xảy ra đúng 7 giờ tối và kéo dài một phút.
Nhưng chỉ sau khoảng 40 giây, tôi đã có thể tỉnh táo và di chuyển.
40 giây đó trong chiến đấu, tôi có thể chuẩn bị trước và giả vờ bị thương.
Nhưng nếu cơn đau ập đến lúc nghỉ ngơi thì thật phiền phức.
Không, điều đáng lo ngay lúc này là ngày mai.
Tôi chỉ có thể hy vọng hiệp hội kết thúc cuộc họp sớm.
Tôi nằm vật xuống tấm nệm cứng.
===
Mi Yeon, người tổng quản công việc văn phòng của Bang hội Lee Hwa, đến sớm hơn giờ hẹn một chút và đang đợi chúng tôi.
“Chào cô, cô đến sớm vậy.”
Tôi và Mi Yeon thường xuyên làm việc cùng nhau nên dần trở nên thân thiết.
“Vâng, Woo Hyun cũng đến sớm nhỉ. Hội trưởng cũng sắp đến rồi ạ.”
Đúng như lời cô ấy nói, Kang Seo Heon đến ngay sau đó.
Bước đi của hắn được Kwon Ho Jun đón và thong thả đi tới, vẫn bình tĩnh dù thấy chúng tôi đang đợi.
“Thời gian quá gấp gáp rồi.”
Tôi thay mặt Mi Yeon đang sốt ruột mà phàn nàn với hắn về việc đặt giờ hẹn quá sát sao.
“Nếu đến quá sớm, trông chúng ta sẽ có vẻ vội vàng. Không cần thiết phải thế, nếu đến muộn thì cứ bảo họ đợi.”
Hắn đáp lại một cách thờ ơ, như thể sự thư thái là một phần của chính hắn.
Hắn không bao giờ cúi mình trước kẻ mạnh hơn trong xã hội.
Thay vào đó, hắn nắm trong tay thứ mà đối phương mong muốn nhất và ngồi vào bàn đàm phán.
Đó là một lối sống mà một người luôn cảm thấy thiếu thốn như tôi không thể nào bắt chước được.
“Dù sao, nếu cậu thấy lo lắng, chúng ta hãy nhanh lên.”
Seo Heon bước đi theo kịp tôi đang vội vã.
Khi đến Hiệp hội, một hội trưởng và các đại diện đang chờ đợi một cách sốt ruột.
Gương mặt của các đại diện run rẩy chân trông tối sầm, như thể họ đã bị cảnh báo rằng nếu không đạt được thành quả thì đừng hòng trở về.
Hai tay hắn đút trong túi áo khoác màu nâu, bước qua giữa họ.
Dù mọi ánh mắt đổ dồn vào mình cùng lúc, hắn vẫn không hề nao núng.
“Lâu rồi không gặp mà mọi người trông không được vui vẻ cho lắm nhỉ.”
Hắn còn buông lời không biết là khiêu khích hay chào hỏi.
Lee Jung Han, hội trưởng Bang hội Baladi không kìm nén được cảm xúc, bật dậy và sải bước về phía chúng tôi.
Tôi chắn trước Seo Heon.
Khi tôi giương kiếm đứng ở tư thế bảo vệ hắn, khóe miệng Lee Jung Han nhếch lên méo mó.
“Con chó trung thành đến rồi kìa.”
Phía sau vang lên những tiếng la ó
Đó là dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện của tôi không được chào đón.
“Hội trưởng Bang hội Lee Hwa đã đến rồi, còn gì phải nói nữa?”
Những lời châm chọc cũng vang lên.
Chó trung thành, chó, con trai của kẻ giết người.... có rất nhiều từ được dùng để chỉ trích tôi.
Tôi không bị tổn thương.
Tất cả đều là sự thật, nên chỉ cần âm thầm chịu đựng là được.
“Chó trung thành gì chứ.”
Seo Heon nắm lấy vai tôi và kéo tôi sang một bên.
“Anh đang lăng mạ người quý giá của tôi trước mặt tôi sao?”
“Tôi không có ý đó. Có phải tôi đã nói vậy không, Thợ săn Woo Hyun?”
Lee Jung Han bước tới một cách tự tin để không bị mất thế, Baladi cũng là một bang hội lớn có tiếng tăm.
Hắn ta chắc chắn sẽ không dễ dàng lùi bước, nên tôi muốn kết thúc mọi chuyện ở đây.
Tôi cảm thấy khó chịu khi tạo ra mâu thuẫn vì mình.
"Tôi ổn."
Tôi nói thật lòng.
"Ổn hả?"
Lee Jung Han gật đầu hài lòng rồi quay đi, có vẻ định quay về chỗ ngồi.
"Lee Jung-ssi."
Seo Heon gọi giật lại.
Giọng trầm của hắn vang khắp phòng, đồng thời không khí trong hội trường đóng băng.
Những người không có khả năng kháng lạnh run rẩy.
"Tôi vừa cảnh báo anh đấy, nhớ kỹ nhé."
Khác với lời lẽ nặng nề, Seo Heon cười khẽ.
"Tôi không có ý định thông cảm cho cái tội ngu ngốc đến mức quên cả lời cảnh báo đâu."
"Cái gì? Thằng chó này...!"
Lee Jung Han không kìm được giận, mặt đỏ bừng gào lên.
Nhưng đúng lúc đó, nhân viên hiệp hội điều tiết bước vào, và cơn thịnh nộ của hắn ta chợt mất hướng.
Hiệp hội Điều tiết Xung đột Bang hội là cơ quan nhà nước chuyên giải quyết tranh chấp giữa các hội như hôm nay.
Nói cách khác, đây là nơi chẳng ai muốn gây thù chuốc oán.
"Mời mọi người ổn định chỗ ngồi."
Lee Jung Han tiu nghỉu như chó mất xương, nhưng cuối cùng cũng quay về vị trí của mình.
"Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về việc hội Lee Hwa được trao lại quyền khai phá hầm ngục cấp S, và các hội khác đã khiếu nại."
Giọng nói chậm rãi và trầm lạnh trình bày diễn biến vụ việc.
"Hội Vlad, hội Ju Hong, và liên minh Fantasia đã bán quyền khai phá cho hội Lee Hwa với giá gấp ba lần, dù ban đầu họ không tham gia đấu giá. Nhưng sau một tuần, giờ họ lại muốn đòi lại quyền này, phải không?"
"Vâng. Đây rõ ràng là hành vi cướp đoạt, lợi dụng việc chúng tôi không biết hầm ngục đó là tổ của lũ con non!"
Lee Jung Han ngay lập tức tấn công.
"Anh đổ lỗi cho chúng tôi vì thông tin của anh chậm chạp à?"
Seo Heon cũng chẳng phải loại người ngồi yên chịu trận.
Cuộc họp kéo dài lê thê.
Vì vụ việc đã được quyết định từ trước, chúng tôi chắc chắn không thua.
Ai trong phòng cũng biết đây chỉ là buổi làm việc hình thức.
Tuy nhiên, do ba hội kia đã cấu kết với nhau và có ác cảm với hội Lee Hwa, mọi thứ diễn ra không suôn sẻ.
Sau khi hai bên trình bày quan điểm và tranh luận không ngừng mà vẫn không có tiến triển, một khoảng nghỉ được đưa ra.
Seo Heon nhắm mắt, vắt chân chữ ngũ vẻ chán ngán.
Tôi lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh rửa tay, những buổi như thế này thật phiền toái.
"Rầm!"
"Thằng khốn này..."
Người xông vào như phá cửa chính là Lee Jung Han.
Nhìn việc hắn ta vồ lấy tóc tôi ngay lập tức, rõ ràng là hắn ta đã theo dõi tôi.
Tôi không muốn làm lớn chuyện nên ngoan ngoãn để hắn ta làm gì thì làm.
“Mày, mày thành thợ săn cấp S nên hống hách lắm đúng không? Mấy thằng ngu không biết gì thì cứ khen mày đẹp trai, con trai của thằng sát nhân như mày đúng là sướng số nhỉ?”
Đây là những lời tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Kể từ ngày đó, chỉ có Seo Heon là không nói những lời như vậy sau lưng tôi.
Thà rằng có người nói thẳng ra như thế còn hơn.
Tất nhiên, dù gần 10 năm đã trôi qua, rất ít người dám nói thẳng như vậy.
“Nếu tôi đã vô lễ, tôi xin lỗi.”
“Vẫn còn sức để giả vờ cao ngạo à.”
Lee Jung Han nghiến răng và đấm vào bụng tôi, cú đấm đó chẳng đáng là gì.
Tôi đã bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi nên tôi tự tin vào khả năng chịu đựng của mình.
Hơn nữa, cơ thể vốn mạnh mẽ một cách không cần thiết của tôi cũng chịu đựng tốt.
Cơn đau rồi cũng sẽ qua đi theo thời gian.
“Mày, mày mà để tao thấy mày thêm một lần nữa xem.”
Khi còn nhỏ nghe những lời đó, tôi thấy tủi thân, tự hỏi liệu họ muốn tôi trở thành người vô hình hay sao.
Giờ thì tôi hiểu rằng họ chỉ cần một đối tượng để trút giận và tôi có một khía cạnh nào đó khiến họ khó chịu.
Những thợ săn mạnh mẽ thường có những biến động cảm xúc lớn và không chịu nổi việc bị người khác đàn áp.
Chắc việc vừa bị Seo Heon nói lại khiến hắn ta cảm thấy nhục nhã lắm.
Lee Jung Han nhổ nước bọt rồi bỏ đi.
Tôi đứng trong nhà vệ sinh thêm một lúc rồi quay lại chỗ ngồi.
“Chán quá.”
Hắn liếc nhìn tôi và nói khẽ.
“Cố chịu thêm chút nữa đi.”
Tôi cứ nghĩ hắn sẽ nói những lời như ‘vậy thì cậu đi chơi với họ đi.’ như mọi khi, nhưng không có câu trả lời nào.
Thấy lạ, tôi nhìn hắn thì Seo Heon đang kỹ lưỡng xem xét tôi.
“Woo Hyun à.”
Tôi nghĩ hắn đã phát hiện ra chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh nên chậm một nhịp mới đáp lại
“Hửm?”
“Quần áo bị xộc xệch rồi kìa.”
Hắn vươn tay chạm vào bụng tôi.
Chính xác hơn là hắn đang vuốt phẳng nếp nhăn trên áo tôi, nhưng tôi quá bất ngờ nên đã lùi người lại.
Cánh tay dài của hắn vẫn không chút e ngại mà theo sát.
Tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Seo Heon qua lớp áo.
Bàn tay hắn chạm vào xương ức tôi rồi vuốt xuống rốn lặp đi lặp lại.
Cơ thể tôi vốn đặc biệt nóng nên tôi cảm nhận rõ ràng sự trượt đi của bàn tay lạnh lẽo đó.
“Ừm, cảm ơn anh.”
“Đừng có đi lang thang một mình.”
Bàn tay rời đi tự nhiên như khi nó đến.
Trong khoảng thời gian đó, cuộc họp lại bắt đầu.