Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
"Hành vi che giấu thông tin rồi cướp đoạt hầm ngục đã đấu giá xong là không chính đáng! Cần phải có hình phạt hoặc chế tài!"
Giọng nói lại vang lên gay gắt.
Tiếng ồn ào đồng tình từ khắp nơi khiến không khí càng thêm căng thẳng.
"Dừng lại đi."
Seo Heon giơ tay ra hiệu, và một sự im lặng nặng nề tràn xuống.
"Nếu các vị cho rằng cần hình phạt, vậy lần này chúng tôi sẽ đảm nhận việc thăm dò khu vực ô nhiễm."
Khu vực ô nhiễm là nơi các hội vừa và nhỏ tránh né như tránh quả bom.
Khi một hầm ngục thất bại trong việc khai phá và bị bỏ mặc, khu vực đó dần bị ăn mòn bởi khí độc của quái vật.
Vì vậy, đây là khu vực cần được giám sát thường xuyên để đảm bảo không ảnh hưởng đến xung quanh.
Chẳng thu được gì mà công việc lại phiền phức, nên việc các hội nhỏ thiếu nhân lực và né tránh là điều dễ hiểu.
Vụ thăm dò lần này cũng bị đẩy qua đẩy lại, đến giờ vẫn chưa có hội nào nhận trách nhiệm.
Seo Heon vừa đề nghị giải quyết chuyện đó.
"Hình phạt như vậy là đủ rồi, chúng tôi đang nhượng bộ rất nhiều đấy."
Cái cách hắn nói ‘nhượng bộ’ nghe quá kiêu ngạo.
"C-các người định dùng chiêu này để thoát tội à?"
Dù gọi là ‘quả bom’, nhưng với một hội lớn như Lee Hwa, việc thăm dò khu vực ô nhiễm không phải vấn đề to tát.
Đối với các hội hạng nhất luôn có lực lượng dự phòng, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Trừ khi mức độ ô nhiễm quá cao hoặc có tin đồn về sự xuất hiện của quái vật hạng S, nhưng lần này chưa có báo cáo nào như vậy.
"Hừm. Theo đánh giá của hiệp hội, hội Lee Hwa quả thực đã giành quyền khai phá hầm ngục này một cách hơi hung hăng. Tuy nhiên, việc không nắm được thông tin rồi bán đi là sai lầm của ba hội kia. Vì vậy, chúng tôi cho rằng việc hội Lee Hwa đảm nhận khu vực ô nhiễm như đề xuất của trưởng hội là đủ. Nhưng nếu lần sau tái diễn sự việc tương tự, hội Lee Hwa có thể sẽ bị cảnh cáo."
Seo Heon gật đầu một cái khi nghe phán quyết.
Thái độ này có vẻ quen thuộc nên đại diện hiệp hội không nhắc nhở gì.
"Tôi hiểu rồi."
Các hội khác tỏ ra bất mãn với phán quyết, trong khi trưởng hội Vlad liếc nhìn chúng tôi đầy hằn học rồi rời đi trước.
“Chúng ta cũng nên đi thôi nhỉ?”
“Cô đợi ở đây một lát nhé. Tôi đi gọi điện thoại một chút.”
Seo Heon trả lời câu hỏi của tôi.
Lời đầu tiên là nói với Mi Yeon, còn lời sau là nói với tôi.
Việc hắn bỏ đi để gọi điện thoại khác là điều hiếm thấy, nên tôi nghĩ có chuyện gì đó.
Trong lúc chờ đợi, vị đại diện Hiệp hội vừa đuổi các bang hội khác đã đến chào.
“Anh đã vất vả rồi. Thật ra anh có thể bỏ qua cũng được, nhưng anh đã đưa ra phương án thỏa hiệp nên mọi việc kết thúc sớm hơn. Cảm ơn sự hợp tác của Bang hội Lee Hwa.”
“Không có gì đâu ạ, chúng tôi mới phải cảm ơn.”
“Cái này nhờ anh chuyển cho Hội trưởng nhé.”
“Vâng.”
Thứ anh ta đưa cho là bản án.
Bình thường sẽ gửi qua đường bưu điện, nhưng hôm nay có vẻ như Hiệp hội đã chuẩn bị sẵn.
Quả nhiên đây là một trận chiến đã định sẵn phần thắng.
“Tôi đi tìm Kang Seo Heon một chút.”
Tôi đứng dậy vì phải đưa phong bì và không thể để Mi Yeon đợi mãi.
Tôi dốc hết sức cảm nhận như khi vào hầm ngục để lần theo dấu vết của hắn.
Nhưng càng đến gần Seo Heon, một mùi tanh nồng càng xộc vào mũi tôi.
Bước chân tôi ngày càng nhanh hơn, cuối cùng thì tôi bắt đầu chạy.
“Kang Seo Heon!”
Tôi đến cuối con hẻm nơi mùi máu nồng nặc nhất.
Cùng với tiếng giọt nước rơi, Lee Jung Han be bét máu xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Hắn ta bị đâm vào tường như một tiêu bản.
“Cậu đến rồi à?”
Khác với Lee Jung Han bị đâm xuyên như một tiêu bản sống, Seo Heon không hề bị thương và cười một cách hồn nhiên.
Có lẽ hắn không nghĩ tôi sẽ đến nên động tác cởi găng tay có vẻ lúng túng.
Nếu bảo tìm chính xác chỗ nào không tự nhiên thì khó chỉ ra một điểm cụ thể, nhưng trực giác của tôi mách bảo điều đó.
“Đừng gây chuyện nữa.”
“Cuộc chiến đã đến thì không có lý do gì để tránh.”
Lee Jung Han chắc lại không kiềm chế được tính khí của mình mà gây sự rồi.
Với vết thương đó, hắn ta chắc phải được chữa trị bởi một người chữa trị cấp A trở lên, tôi cảm thấy lo lắng.
Bản thân Seo Heon lại tỏ ra rất tự tin dù bị bắt gặp tại hiện trường.
Bản thân hắn thường tỏ ra hiền lành khi xuất hiện trước truyền thông, nên có người lầm tưởng rằng Hội trưởng của Lee Hwa là người ôn hòa.
Tuy nhiên, nếu đúc kết từ ‘hiếu chiến’ thành một con người thì đó chính là Kang Seo Heon.
Hắn sẽ trả lại bất cứ cuộc gây gổ nào bằng mọi giá.
Nếu cần thiết, hắn cũng không ngần ngại gây sự trước.
Chẳng qua là hắn có khả năng che đậy điều đó một cách khéo léo mà thôi.
“Dù sao cũng phải biết điểm dừng chứ.”
Lee Jung Han vẫn chưa tỉnh táo.
Chắc hắn ta sẽ phải được điều trị và sẽ lờ đờ khoảng một ngày.
"Làm ơn cho qua chuyện rồi lần sau chúng nó lại lấn tới thì mệt lắm, tốt nhất dập một lần cho gọn."
Hắn ta cũng là một thợ săn khá nổi tiếng, vậy mà chưa đầy ba mươi phút đã bị dồn vào thế này.
Chắc một thời gian tới hắn ta sẽ sống trong nhục nhã.
Dù biết chính hắn ta là người châm ngòi, nhưng nhìn hắn ta bị dồn đến đường cùng như vậy, lòng tôi cũng chợt thấy ái ngại.
May mắn cho hội Lee Hwa, việc hội trưởng lại chênh lệch trình độ đến thế này vừa là nỗi nhục, vừa là thất bại công khai trong cuộc đấu uy thế giữa các hội, nên chắc chắn sẽ không bị đem ra bàn tán.
Hơn nữa, bản năng sợ hãi Seo Heon của Lee Jung Han có lẽ đã khắc sâu, nên hắn ta khó lòng dám gây sự lần nữa.
Seo Heon kéo vai tôi, bảo thôi đừng nhìn cái loại đó nữa và quay lại hội trường.
"Vậy ai sẽ đi kiểm tra khu vực ô nhiễm lần này?"
Tôi hỏi trong lúc liên lạc với bệnh viện chuyên điều trị thợ săn, một cách kín đáo để Seo Heon không thấy.
“Tôi và cậu."
Thực ra tôi chỉ hỏi cho có, nhưng dự đoán lại đúng.
Dù câu trả lời nghe rất thoải mái, nhưng lòng tôi như thiêu đốt.
"Đây cũng là một phần của chiêu thuyết phục à?"
"Cứ nghĩ sao tùy cậu."
Khác với ý đồ của Seo Heon, dù hắn có làm gì đi nữa cũng không thể lay chuyển được lòng tôi.
Nếu hắn muốn xác chết của tôi, tôi cũng sẵn sàng ném cho, nhưng xác chết thì có giá trị gì đâu?
Chẳng lý do gì mà hắn lại cần.
Đứng trước yêu cầu liên tục những điều không thể đáp ứng, tôi thấy mình thật khó xử.
"Dạo này rảnh à?"
"Không phải rảnh, mà là tôi dành thời gian để ở cạnh cậu đấy."
Tôi nghẹn lời.
Seo Heon thỉnh thoảng lại có những lời nói và hành động ân cần đến mức người khác nhìn vào dễ lầm tưởng hắn yêu tôi.
Nhờ vậy, những người xung quanh thường hiểu nhầm mối quan hệ của chúng tôi, và tôi thì cứ nuôi hy vọng.
Sự ân cần từng đợt của anh đang gặm nhấm tôi đấy.
"Dù không phải vậy thì tôi cũng phải tự đi, để bọn kia không có cớ bới móc."
Đúng như lời hắn, nếu chỉ cử vài thợ săn hạng B, C, báo chí sẽ chê trách việc đông người nhưng làm ăn hời hợt.
Còn nếu cử hai ba thợ săn hạng A, họ lại bảo làm qua loa với số lượng tối thiểu.
Trong trường hợp này, nếu tôi và Seo Heon đi, dù có bới móc cũng không tìm ra điểm nào để chê.
Về mặt logic, tôi hiểu lý lẽ của Seo Heon, nhưng sao vẫn thấy bứt rứt khó chịu.
“Gần đây tôi luôn ở bên anh, Kwon Ho Jun sẽ không cô đơn sao?”
Ánh mắt của Seo Heon bắt đầu từ đầu tôi và dừng lại ở ngón chân tôi.
“Sao cậu lại nói những lời làm tôi mất hứng vậy?”
Seo Heon hỏi với giọng thì thầm, khóe môi hơi cứng lại.
Tôi đã hỏi một câu không đáng.
Cảm giác như bị lột trần khiến tôi vội vàng di chuyển chân.
Tôi cảm thấy thật xấu hổ như thể đã cố nhồi nhét Seo Heon vào căn phòng nhỏ bé trong trái tim mình.
“Chỉ là… trước khi tôi xin nghỉ việc, anh vẫn luôn ở bên Ho Jun, nhưng gần đây vì tôi mà cậu ấy không thể gặp mặt, nên tôi mới hỏi vậy thôi.”
“Khi cậu không gặp, em ấy vẫn tự mình đến nên cậu không cần bận tâm đâu.”
Nếu tôi rời đi, hắn sẽ đi gặp Kwon Ho Jun.
Và tôi không có tư cách để bận tâm về cuộc gặp gỡ đó.
Toàn là những lời đúng đắn, nhưng tôi không hiểu sao mình lại cảm thấy nhụt chí.
Tôi gãi má và đáp ‘ừm’, thì Seo Heon cũng không nói thêm gì.
Chúng tôi im lặng đi bộ một lúc lâu, rồi tôi giả vờ như không có chuyện gì mà mở miệng.
“Kang Seo Heon.”
“Ừ, Woo Hyun à.”
“Anh có nhớ ngày chúng ta quyết định cùng nhau trở thành thợ săn không?”
Thật ra, đây là câu hỏi tôi đã muốn hỏi từ lâu.
Có lẽ sẽ không dễ có một ngày tôi có thể hỏi một cách bâng quơ như hôm nay.
“Tôi nhớ như thể chuyện đó mới xảy ra hôm qua vậy.”
Hắn cũng vậy sao.
Sau đó, chúng tôi đi bộ mà không nói chuyện gì nữa, và chẳng mấy chốc đã đến hội trường.
“Hai anh đã đi đâu vậy? Anh bảo đi đưa tài liệu mà lại về cùng nhau.”
Tôi chỉ nhớ ra tờ tài liệu vẫn còn trên tay mình khi Mi Yeon chỉ ra.
Chúng tôi đã trò chuyện đủ thứ chuyện mà quên béng mất mục đích ban đầu.
“À, xin lỗi Mi Yeon. Đã để cô đợi lâu rồi, chúng ta mau trở về thôi.”
“Vâng. Tiện thể, chúng ta sẽ cử ai đi thám hiểm đây? Đội của Yi Han dạo này bận rộn quá.”
“Chúng tôi đã quyết định sẽ đi cả hai người.”
Mi Yeon tròn mắt và đánh giá tình hình một lúc.
“Có cần thiết phải làm đến mức đó không? Bang hội chúng ta đâu phải là bang hội sẽ bị ảnh hưởng hình ảnh chỉ vì vài lời nói xấu. Hơn nữa, cũng chỉ có vài người nói lời vô nghĩa thôi mà.”
Cô ấy đúng là một nhân viên có năng lực, đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Tôi đồng ý với lời cô ấy nói, nhưng Seo Heon đã tuyên bố sẽ làm, nên hắn sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu.
“Một khi đã làm thì phải làm cho chắc chắn. Chúng tôi sẽ đi trong 3 ngày, bắt đầu từ ngày mai.”
“Từ ngày mai sao?”
Dù tôi nhìn Seo Heon một cách dò xét vì chuyện này chưa được thỏa thuận, nhưng hắn không giải thích thêm.
Nếu Seo Heon là gió, thì tôi là cành liễu.
Khi hắn đi qua, tôi bất lực lay động nhưng vẫn cố đuổi theo.
“Woo Hyun sẽ không mệt chứ? Anh mới đi công tác về chưa được bao lâu mà.”
“Thợ săn mà mệt mỏi vì chuyện này thì làm sao được.”
Tôi chỉ gật đầu.
“Nếu cho quá nhiều thời gian, tôi sợ sẽ tạo ra kẽ hở để trốn thoát mất.”
Tôi giật mình vì đúng là tôi đã từng suy nghĩ làm thế nào để giữ khoảng cách với Seo Heon.
“Vậy thì gặp cậu lúc chín giờ sáng mai nhé.”