Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
"Sao phải vội vàng thế này? Đâu phải tôi sẽ chạy trốn đâu."
Tôi vừa kiểm tra lần cuối những thiết bị đã chuẩn bị vội vàng ngày hôm qua, vừa hỏi Seo Heon.
Việc dọn dẹp hành lý đã chuẩn bị cho chuyến công tác và thay đổi thành đồ dùng để thám hiểm vùng ô nhiễm quả thực phiền phức hơn tôi nghĩ, nên tôi lo lắng liệu có gì bị bỏ sót không.
"Chúng ta cần bắt đầu chuẩn bị cho việc công phá hầm ngục cấp S vào tháng tới. Nghe nói có một nhân vật cực kỳ quan trọng sắp đến Hàn Quốc, nên phải tranh thủ thời gian."
Nếu Seo Heon nói là ‘nhân vật quan trọng’, chắc hẳn đó phải là người nổi tiếng toàn cầu, nhưng tôi không thể đoán ra là ai.
Tôi lướt qua danh sách những hunter đình đám, nhưng tất cả đều là những người có lịch trình kín mít hàng tháng.
"Ai vậy?"
"Người tiên tri."
"Gì cơ?"
Khi hiện tượng thức tỉnh bắt đầu, rất nhiều hunter xuất hiện, nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay những người được gọi là ‘người tiên tri’.
Trong số đó, chỉ có ba người được đánh giá cao, và một người đã qua đời, một người khác vì lý do tôn giáo nên không bao giờ rời khỏi đất nước của mình.
"Halo sắp đến Hàn Quốc ư?"
Anh ta là một người tiên tri, dù có trả bao nhiêu tiền hay bị những nhân vật quyền lực nào mời gọi, cũng sẽ từ chối nếu không hợp ý.
Anh ta không chỉ sở hữu kỹ năng tiên tri mà còn có cả kỹ năng tấn công, đủ khả năng tự bảo vệ bản thân.
Nói cách khác, anh ta là một người tiên tri có thể chiến đấu, và giá trị của anh ta không thể đo đếm bằng tiền.
Có người gọi lời tiên tri của Halo là ‘thần dụ’, bởi dù có nhiều hạn chế, anh ta có thể nhìn thấy cả tương lai xa xôi.
Tôi từng nghe đồn rằng nhờ những lời thần dụ đó, nhiều cuộc khủng hoảng đã được vượt qua.
"Ừm, khoảng cuối tháng sau anh ta sẽ nhập cảnh."
"Anh định nhờ Halo tiên tri về việc tiêu diệt hầm ngục à? Khó đấy, nghe nói anh ta không tiên tri cho bất kỳ ai."
"Tôi không có ý định dùng khả năng tiên tri của anh ta, việc tương lai của mình bị đọc ra thật khó chịu."
"Vậy thì?"
"Tôi định tận dụng một khả năng khác của anh ta, tôi đã thương lượng xong rồi."
Seo Heon như thường lệ, không nói hết kế hoạch của mình.
Nhìn nụ cười khó hiểu của hắn, tôi chẳng còn muốn hỏi thêm nữa.
“Đừng làm những điều nguy hiểm.”
Đó là điều duy nhất tôi muốn.
“Đương nhiên rồi, tôi biết mạng sống quan trọng mà.”
Khóe miệng Seo Heon cứng lại.
“Không như cậu đâu.”
Những lời nói bị nghiền nát, xé toạc ra, cứ như thể chúng bật ra mà không thể kìm nén được.
Chắc hắn không biết bí mật của mình đâu nhỉ.
Tôi dò xét vẻ mặt hắn, lo lắng không biết có phải hắn đang khó chịu không, nhưng hắn đã trở lại bình thường.
Là tôi tưởng tượng ra sao?
Vì có điều gì đó vướng bận nên tôi cứ lo sợ vớ vẩn.
Tôi đeo ba lô lên và đứng dậy, việc kiểm tra cuối cùng cũng xong rồi.
“Chúng ta đi chứ?”
Seo Heon đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm và đang đợi tôi hỏi.
Chúng tôi lên chiếc xe đã chuẩn bị và di chuyển.
Chúng tôi sẽ đi xe đến ngay trước khu vực ô nhiễm, rồi từ lối vào sẽ đi bộ.
Bởi vì nếu ở trong xe, có thể chúng tôi sẽ phát hiện nguy hiểm muộn, hoặc xe có thể bị hỏng nếu đỗ gần đó.
Dù có thể dùng người có năng lực dịch chuyển tức thời, nhưng để di chuyển một khoảng cách như thế này thì phí phạm nhân lực quý giá.
Seo Heon cũng nói rằng nếu đi xe thì mất khoảng một tiếng là đến, cứ coi như đi dạo đi.
Tôi không biết lái xe nên Seo Heon cầm lái.
Hắn lái rất thuần thục, xe di chuyển êm ái không rung lắc, nhưng tốc độ thì không hề chậm.
“Các hội khác mất trung bình 3 ngày để khám phá khu vực ô nhiễm.”
“Chúng ta kết thúc trong một ngày nhé?”
Seo Heon nói nếu tôi muốn thì làm vậy rồi nhấn ga mạnh hơn, tốc độ tăng vọt đến mức gần như đua xe.
“Không, muốn bị chửi sao. Chúng ta đi để giải quyết triệt để những tranh cãi này mà, phải hoàn thành đủ thời gian chứ. Khu vực chúng ta sắp đến có tin tức quái vật xuất hiện không?”
“Có. Tháng trước có con Incubus hạng B xuất hiện, có mấy tên ngốc hiếu kỳ đến xem rồi bị thương đấy.”
Incubus thường can thiệp vào giấc mơ khi nạn nhân đang ngủ để chiếm lấy cơ thể, hoặc dùng năng lực thôi miên tương tự độc tố để khiến đối thủ mất khả năng chiến đấu.
Một số người, vì muốn tận mắt chứng kiến Succubus hay Incubus xuất hiện đầy quyến rũ trên các phương tiện truyền thông, đã lén lút lẻn vào khu vực xuất hiện và gây ra tai nạn.
Hầu hết họ đều ra về với tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, hoặc chỉ còn lại cái xác vì tinh khí bị hút cạn sau khi cơn phát tình kết thúc.
Chúng tôi có khả năng kháng độc nhất định, và có vô số kỹ năng phòng thủ khác, nên sẽ không có gì nguy hiểm đâu.
Tôi thả lỏng cơ thể vào ghế ngồi và lơ là như vậy.
===
"Càng đến gần điểm đến, rừng càng rậm rạp."
Những khu vực bị xếp vào vùng nguy hiểm, nơi không còn dấu chân con người, thảm thực vật thường phát triển dày đặc một cách bất thường, che khuất cả ánh mặt trời.
Và vùng ô nhiễm, một trong những khu vực nguy hiểm cũng không ngoại lệ.
Chính vì thế, nơi đây trở thành môi trường lý tưởng cho lũ quái vật ưa bóng tối.
Seo Heon vẫn im lặng lái xe, liếc nhìn tôi rồi hỏi.
"Sao cậu lại tháo vòng tay ra?"
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi lúng túng.
Thành thật mà nói, tôi không muốn trả lời, nên cố nghĩ xem nên giải thích thế nào cho tự nhiên.
"Tôi không quen đeo gì trên tay. Định chỉ đeo khi vào hầm ngục dưới nước thôi."
Ngay cả tôi cũng thấy câu trả lời này vụng về.
May mắn là Seo Heon không hỏi thêm, nhưng khóe miệng hắn hơi méo mó, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời đó.
"Nếu là vì Ho Jun khiến cậu bận tâm—"
Một chủ đề khó chịu mà tôi muốn tránh.
[Không thể xác định tuyến đường. Đang tải lại thông tin.]
May thay, hệ thống định vị đột nhiên bị nhiễu, ngắt lời anh.
Seo Heon có vẻ muốn nói thêm gì đó, nhưng tôi nhanh chóng tháo dây an toàn, dùng toàn bộ cơ thể để thể hiện rằng mình không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này.
"Thôi đừng tán gẫu nữa, xuống xe đi bộ đi."
Tôi đề nghị sau khi thấy anh tăng tốc liên tục từ lúc rời thành phố, giờ gần như chạy hết tốc lực.
Dù có bị tai nạn cũng chẳng sao, nhưng tôi không muốn ngồi trên "cỗ máy điên loạn" này giữa một vùng đất xa lạ.
"Cậu đúng là người cẩn thận đấy."
Seo Heon, hiểu được ý tôi, nhẹ nhàng đạp phanh.
Ánh mắt anh vẫn dán vào cánh tay tôi.
Tôi giả vờ không để ý, bước ra khỏi xe như thể vừa nhảy xuống.
"Cỏ cao đến tận đầu gối. Xung quanh hầm ngục chắc còn kinh khủng hơn."
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
Thực tế, cỏ mọc um tùm, đi lại hơi khó chịu.
Tôi có thể dễ dàng đốt một ít để dọn đường, nhưng không muốn làm hại thiên nhiên chỉ vì tiện lợi.
"Woo Hyun giỏi mọi thứ, nhưng không giỏi chuyển hướng câu chuyện nhỉ."
Seo Heon lẩm bẩm.
Câu nói này không đòi hỏi câu trả lời, mà giống như một lời trách móc nhẹ nhàng.
Có vẻ hắn không thích việc tôi nói dối, dù chẳng có lý do gì quan trọng để giấu diếm.
"Vậy cứ giả vờ không biết đi."
"Tôi đang làm thế đấy."
Chúng tôi nhìn nhau.
Seo Heon, khác hẳn với vẻ thoải mái lúc nãy, giờ đây mang một biểu cảm nghiêm túc.
Có lẽ mặt tôi cũng vậy.
"Tập trung hoàn thành công việc thôi."
Sau đó, cả hai đều không cần mở lời nữa.
Chúng tôi đồng thời dậm chân, lao nhanh về phía nơi từng là hầm ngục với tốc độ sảng khoái.
Gió tạt vào mặt thật dễ chịu.
Thoát khỏi thực tại đang bóp nghẹt tôi, đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như chỉ còn hai chúng tôi trên thế giới này, dù tôi biết điều đó là không thể.
“Kia rồi.”
Vị trí hầm ngục không xa.
Chỉ chạy nhanh khoảng hai giờ đồng hồ, chúng tôi đã nhìn thấy phần rìa của hầm ngục đổ nát ở đầu ngón tay Seo Heon chỉ.
Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối khi nghĩ rằng thực tại lại đang ập đến trước mắt.
“Hiếm khi cậu lại có vẻ mặt không muốn làm việc như vậy.”
Không biết từ khi nào, tôi khó lòng đọc được suy nghĩ của Seo Heon, nhưng hắn vẫn biết rõ cảm xúc và suy nghĩ của tôi từng chút một.
Trừ việc tôi có tình cảm vượt trên mức tình bạn, có lẽ không có cảm xúc nào của tôi mà hắn không thể đọc được.
“Tôi khi nào chứ?”
Tuy nhiên, tôi giả vờ không phải vậy và bắt đầu chạy tiếp.
Cán cân cảm xúc của chúng tôi đã nghiêng từ rất lâu rồi.
Vì vậy, tự nhiên mà thời gian tôi nhìn Seo Heon lại dài hơn thời gian hắn nhìn tôi.
Dù vậy, việc tôi hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của hắn lại khiến tôi cảm thấy oan ức một cách khó hiểu.
Tình yêu đơn phương của tôi thật vô vị.
“Khoan đã.”
Seo Heon giữ chặt vai tôi, dừng tôi lại ngay trước hầm ngục.
“Sao tự nhiên…”
Tôi đang quan sát hầm ngục thì dừng lời.
Hình dáng cổng hầm ngục vẫn còn nguyên vẹn, trong khi đáng lẽ ra nó phải đổ nát hoàn toàn.
“Cái này khó mà nói là còn nguyên vẹn được. Có dấu vết đã từng sụp đổ một lần. Cái này…”
“Đúng vậy. Giống như đã được phục hồi thì đúng hơn.”
Seo Heon đã hoàn thành câu nói thay tôi khi tôi đang ngập ngừng.
Không phải là chưa từng có trường hợp hầm ngục bị phá hủy do công kích thất bại được phục hồi.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là hầm ngục đã nổ tung này, nói cho cùng cũng chỉ là cấp B.
“Từ trước đến nay, các trường hợp hầm ngục được phục hồi chỉ là hầm ngục cấp A trở lên thôi mà.”
Có phải trí nhớ của tôi bị nhầm lẫn không?
Nhưng dù tôi có lục lọi lại những dữ liệu đã xem trong đầu, thì cũng chưa từng có chuyện như thế này xảy ra với hầm ngục cấp B trở xuống.
Seo Heon cũng không dễ dàng mở miệng, có lẽ hắn đang cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dù tình hình nghiêm trọng, bàn tay vẫn đang đặt trên vai tôi vẫn cảm nhận rõ ràng.
Tôi cố gắng xoay người tránh đi nhưng lực bóp chặt của hắn chỉ càng mạnh hơn.