Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 2

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.        

Giọng điệu của tôi bình thản đến mức ngay cả bản thân tôi cũng nhận ra. 

Đã 6 năm gia nhập hội, không phải là không có chút luyến tiếc hay nuối tiếc, nhưng đó đều là những cảm xúc sẽ trở nên vô nghĩa khi mạng sống này cạn kiệt.  

"Gì cơ?"  

Trái lại, dường như đây là điều Seo Heon chưa từng nghĩ tới, khóe miệng hắn cứng lại rồi biểu cảm lạnh lùng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

Đó là thái độ đương nhiên của một Hội trưởng.  

"Anh có lẽ không biết, nhưng hợp đồng của tôi chỉ đến cuối tháng này thôi."  

Thực ra đó chỉ là hợp đồng hình thức nên cả hai bên đều không để ý. 

Ngay từ đầu, điều khoản hợp đồng đã có lợi cho tôi, và việc gia hạn hàng năm cứ thế diễn ra tự nhiên dù không ai nhắc.  

'Và nó sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.'  

Tiếng gõ ngón tay lên bàn vang lên liên tục.  

"Tại sao? Chắc không phải là cậu được nơi khác mời chào đâu nhỉ."

Giọng nói vẫn trong trẻo, nhưng đôi mắt hắn vẫn lạnh như băng. 

Nhiệt độ trong phòng dường như hạ xuống đột ngột. 

Không phải là cách nói ẩn dụ, mà thực sự có hơi lạnh tỏa ra. 

Có lẽ vì xúc động quá mạnh nên khả năng kiểm soát kỹ năng băng giá của Seo Heon bị rối loạn.  

Tôi không ngờ hắn lại tức giận đến mức này, trong đầu tôi tính toán đủ kiểu nhưng vẫn không hiểu nổi. 

Nổi giận chỉ vì mất đi một bộ phận máy móc thì rất là thái quá. 

Dù bộ phận đó có hiệu suất tốt đi chăng nữa, nhưng nếu là hắn thì chắc chắn sẽ dễ dàng tìm được vật thay thế thôi mà.  

"Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Sau 10 năm kể từ khi thức tỉnh năng lực, tôi đã chạy nước rút không ngừng, nên mệt mỏi cũng là điều dễ hiểu."  

"Hmm... Vậy à? Cũng có thể hiểu được."  

Dù hoàn toàn không thuyết phục, Seo Heon vẫn gật đầu.  

"Nhưng Woo Hyun à, cậu phải hành động có trách nhiệm chứ."  

Giọng điệu lý trí đến mức khó tin rằng hắn vừa mới nổi giận, không khí lạnh giá trong phòng cũng tan biến. 

Thế nhưng, thay vào đó là một áp lực đột ngột ập đến cùng nỗi sợ hãi dâng trào đầy nghẹt thở….  

Nếu là một hunter hạng A trở xuống, có lẽ đã quỳ gối ngay lập tức. 

Đó là cảm giác sợ hãi như một con mồi đang đứng trước kẻ săn mồi.  

[Kỹ năng cấp A - Miễn nhiễm khủng bố đã kích hoạt. Nỗi sợ đối phương đã biến mất.]  

Kỹ năng tự động kích hoạt khi cảm nhận nguy hiểm, nhịp tim tôi dần trở lại bình thường. 

Dù cùng là hạng S, nhưng Seo Heon và tôi thực sự khác nhau một trời một vực. 

Dù không phải là cảm xúc của tôi đi nữa, thì cũng không có chuyện tôi thắng được hắn. 

Ngay từ đầu, việc một con chim sẻ như tôi cố gắng đuổi theo cánh hạc trời bằng cách lạm dụng kỹ năng đã là một vấn đề rồi.

Do lơ là và tắt kỹ năng tinh thần, tôi hơi loạng choạng, trong khi hắn vẫn lặng lẽ quan sát tôi.

"Tôi cũng không phải là muốn nghỉ ngay lập tức. Tôi sẽ chuẩn bị bàn giao và cùng anh tham gia cuộc chinh phạt hầm ngục cấp S lần này, đó là một dự án quan trọng mà."

Cuộc chinh phạt hầm ngục cấp S hiếm khi dự đoán thành công, là điều mà hội Lee Hwa của chúng tôi đang dồn hết tâm huyết. 

Sau khi hoàn thành việc đó, tôi muốn rời khỏi hội và dành một năm còn lại để làm những điều mình muốn. 

Tôi đã lập một danh sách nhỏ những việc cần làm trước khi chết, như thăm lại trường học cũ hay đi biển. 

Thực ra tôi cũng từng nghĩ đến việc thổ lộ hết lòng mình với Seo Heon trước khi chết, nhưng tôi nhanh chóng từ bỏ. 

Lời trăn trối của một người bạn lại là lời tỏ tình ư…. 

Tôi thầm lắc đầu. 

Chắc chắn đó sẽ là một cơn ác mộng, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu đến mức đó trong lòng hắn.

Hai lời tỏ tình không thể gửi đi 9 năm trước, rồi 3 năm trước, tốt hơn hết là nên chôn vùi vĩnh viễn đi. 

Bởi vì những lá thư không đến được tay người nhận đều có lý do của nó.

"Có lẽ dạo này tôi đã hơi thờ ơ với cậu."

Hắn im lặng suy nghĩ một mình khá lâu, liền đưa ra một câu trả lời chẳng liên quan rồi dứt khoát đứng dậy.

"Nếu một tháng nữa cậu vẫn muốn rời khỏi đây, thì cứ làm vậy đi."

"Gì cơ?"

"Hiện tại tôi không thể chấp nhận được."

Một cái bóng dài đổ xuống.

"Chúng ta đâu phải là mối quan hệ chỉ có thể định nghĩa bằng một mảnh giấy rách nát như thế này?"

Seo Heon xé nát đơn xin rời hội ngay trước mắt tôi. 

Tôi đã suy nghĩ rất lâu để viết nó, vậy mà hắn vẫn ngang bướng như thường. 

Hơn nữa, hắn còn khéo léo xen kẽ những từ ngữ có thể khiến tôi phản ứng thái quá, thật đáng ghét. 

Đúng như ý định của hắn, lương tâm tôi nhói lên một cách đau đớn.

"Việc tôi rời hội đâu có nghĩa là chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu."

Giọng nói tự tin của tôi chùng xuống, hắn nói đến mức đó khiến tôi yếu lòng. 

Hơn nữa, tôi đã định hạn chế tối đa thời gian gặp gỡ hắn trong khoảng thời gian còn lại, nên một nửa lời nói là dối trá khiến tôi không khỏi hổ thẹn.

"Thật sao?"

Seo Heon hỏi sắc bén như thể đọc được suy nghĩ của tôi, hắn rõ ràng là không có kỹ năng đặc biệt về tinh thần. 

Không, dù có thì cũng không đủ mạnh để xuyên thủng rào cản tinh thần của tôi, vậy tại sao hắn lại đọc được suy nghĩ của tôi một cách trọn vẹn như vậy?

Trong lúc tôi nghẹn lời, hắn đã tự mình đưa ra kết luận.

"Chắc tôi phải theo đuổi phó hội trưởng của chúng ta một chút rồi."

"Gì?"

Cái kết luận đó khó chấp nhận đến nỗi tôi ngu ngốc hỏi lại. 

Có người yêu rồi mà vẫn làm vậy, chắc chắn là vì hắn chỉ coi tôi là bạn bè. 

Trái tim đang xao động trước những lời nói nhỏ nhặt này bỗng cảm thấy thật đáng thương.

"Trong vòng một tháng, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm. Trước tiên, chúng ta hãy đi ăn uống rồi nói chuyện nhé."

Mặc dù đã hạ quyết tâm lớn để đến đây, hắn vẫn dễ dàng chi phối tôi như mọi khi.

Người nói rằng ai yêu nhiều hơn thì người đó thua, quả là một hiền nhân. 

Tôi, người yêu Seo Heon một cách mù quáng luôn phải là kẻ thua cuộc.

"Seo Heon!"

Khi tôi bước ra khỏi văn phòng, Kwon Ho Jun đang đợi bên ngoài, liền chạy đến bên hắn như thể thời gian ngắn ngủi xa cách cũng khiến cậu ta thấy khó khăn. 

Các thành viên khác tuy cùng hội nhưng lại ngại Kwon Ho Jun, người giống người yêu của hội trưởng hơn là một hunter. 

Vì vậy mọi người đều tránh mặt, xung quanh hoàn toàn trống rỗng.

"Sao không ngồi mà lại đứng đây?"

"Tại em muốn nhanh chóng được gặp anh."

Kwon Ho Jun là một người tràn đầy tình yêu. 

Cậu ta là một sự tồn tại khác biệt so với tôi, người đang dần trở nên trống rỗng.

Có lẽ vì thế mà Seo Heon đã yêu cậu ta chăng? 

Hắn mỉm cười mãn nguyện khi nhìn Kwon Ho Jun nũng nịu ôm lấy mình. 

Mỗi khi tôi nhìn thấy bằng chứng tình yêu của họ, tôi lại học được cách từ bỏ.

===

Lần đầu tiên tôi quyết định từ bỏ tình yêu là vào sinh nhật ba năm trước. 

Giữa chúng tôi có vài quy tắc ngầm, một trong số đó là dành thời gian chỉ có hai người vào ngày sinh nhật của nhau.  

Nếu như mọi năm, có lẽ hôm đó tôi đã cùng Seo Heon ăn uống và trải qua cả ngày bên nhau. 

Tùy tâm trạng, có thể nhấm nháp chút rượu hoặc đi ngắm biển. 

Những điều giản dị ấy đối với tôi rất quý giá, vậy nên tôi đã luôn mong ngóng đến ngày sinh nhật.  

[Đúng hôm nay lại có tiệc.]  

Trái với mong đợi, quy tắc đã bị phá vỡ. 

Nguyên nhân là bữa tiệc do chính phủ tổ chức. 

Trên danh nghĩa, đó là buổi lễ chúc mừng hội Lee Hwa hợp tác với hội nước ngoài tiêu diệt thành công hầm ngục cấp S. 

Dù là hầm ngục ở nước ngoài, nhưng đây là trường hợp thứ hai khi một hội Hàn Quốc làm được điều này, nên tôi được báo trước rằng buổi tiệc sẽ rất long trọng.  

Cũng xứng đáng thôi, số tài nguyên thu được từ hầm ngục nước ngoài phải nộp một phần cho quốc gia. 

Và bữa tiệc này chính là nơi diễn ra cuộc đấu ngầm để phân chia chúng, chỉ nghĩ đến cuộc đấu trí của các chính trị gia thôi cũng đủ khiến đầu tôi nhức như búa bổ.  

[Thế nào?]  

Seo Heon xuất hiện trước mặt tôi trong bộ vest lịch lãm, trong khi tôi đang ôm đầu đau khổ. 

Khuôn mặt từng đẹp như tượng tạc dù dính đầy máu quái vật giờ chỉ cần chút chăm sóc đã tỏa sáng lộng lẫy.  

[Ổn đấy.]  

Tôi cố tình trả lời gắt gỏng, bỗng nhiên hắn cúi nhẹ đầu thì thầm.  

[Cậu đẹp lắm.]  

Giọng trầm khẽ khàng khiến tai tôi ngứa ran, câu nói đùa của hắn khiến tôi choáng váng.

Seo Heon có thực sự thấy tôi xinh đẹp không? 

Nếu vậy thì tôi chẳng còn gì để mong ước nữa. 

Dù người khác có thấy tôi như quái vật cũng được, chỉ cần lời nói đó là thật lòng.

[Sao anh lại nói với một thằng con trai như thế?]

Tôi không kịp che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhỏ giọng phản bác.

[Vì là cậu nên tôi mới nói thế.]

Nghe hắn nói vậy, tôi cũng cảm thấy mình được yêu thương. 

Càng dành thời gian bên nhau, những nỗi đau trong quá khứ dần tan biến, và tình cảm của tôi dành cho hắn cứ thế lớn dần. 

Nhờ vậy, tôi đã lơ là cảnh giác.

Liệu hôm nay tỏ tình có ổn không nhỉ? 

Nếu hắn chỉ coi tôi là bạn, thì tôi sẽ bảo hãy quên chuyện hôm nay đi coi như là quà sinh nhật. 

Seo Heon hiền lành mà, hắn sẽ giả vờ như không biết thôi.

Nếu tôi có chút trưởng thành hơn, tôi đã không có những suy nghĩ như vậy, nhưng thật không may, lúc đó tôi còn trẻ và đang theo đuổi những khả năng hão huyền.

[Hôm nay sau khi sự kiện kết thúc, chúng ta đi đâu đó nhé?]

[Đi đâu cơ?]

[Để tôi nghĩ đã.]

[Đâu cũng được.]

Suốt buổi lễ, tôi cứ suy nghĩ xem nên đi đâu với hắn. 

Nhờ vậy, buổi tiệc vốn khó chịu giờ cũng trở nên dễ chịu hơn. 

Tôi còn lén lút tìm kiếm nhà hàng nào có không khí tốt và mở cửa đến khuya, thậm chí đã đặt bàn ở nhà hàng khách sạn gần đó.

[Vừa rồi là Kang Seo Heon, hội trưởng hội Lee Hwa.]

Hắn nói lời cảm ơn vì đã nhận huy chương và bước xuống bục. 

Tôi hoàn toàn mất tập trung vào những chuyện khác, rồi nhanh chóng bước đến gần hắn.

[Kang Seo….]

Tuy nhiên trước khi tôi kịp đến gần hắn, một người khác đã chen vào giữa. 

Người đàn ông thấp hơn tôi 10cm, ai nhìn cũng thấy xinh xắn, mảnh mai và đáng yêu.

[Seo Heon!]

Đối phương nở một nụ cười rạng rỡ và nắm lấy cánh tay hắn. 

Seo Heon, người thường khéo léo tránh né khi người khác không phải là tôi chạm vào, lại tự nhiên chấp nhận cử chỉ thân mật của người nọ vì một lý do nào đó. 

Tôi đột nhiên khựng lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo