Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
[Tôi đi nói chuyện một chút rồi quay lại sau.]
Có lẽ thấy tôi đứng như trời trồng, Seo Heon vỗ nhẹ vào vai tôi rồi cùng chàng trai kia đi ra ngoài.
Tôi đứng yên tại chỗ, tay cầm điện thoại hiển thị thông báo đặt phòng thành công.
Một cảm giác bất an từ từ bò lên từ cổ chân.
[Anh Woo Hyun, anh đang làm gì ở đây thế?]
Vắng mặt hội trưởng, mọi người liền đổ xô về phía tôi.
Tôi gắng gượng cười tiếp đón họ, giả vờ không để ý đến sự xao động trong lòng.
Sau khi những chính trị gia và tay chân của họ lui tới vài lượt, đến lượt các nghệ sĩ được mời tiến đến.
[Anh có thể chụp ảnh chung với tôi được không?]
[Tất nhiên rồi.]
Có người nhờ tôi chụp ảnh.
[Tôi có thể xin số liên lạc của anh không?]
[Ở những sự kiện thế này, chúng tôi có quy định không trao đổi số điện thoại. Xin lỗi nhé.]
Có người lại muốn tích cực kết thân với tôi, rất nhiều người muốn làm quen riêng với một hunter hạng S từ công hội nổi tiếng.
Danh tiếng xấu trong quá khứ của tôi cũng đã mờ nhạt đi nhờ vinh quang hiện tại.
[Tôi vừa nhận được cuộc gọi khẩn... Xin lỗi mọi người, tôi phải tạm rời đi một chút.]
Đến mức này thì cũng đủ làm vừa lòng các vị khách quan trọng rồi, tôi cúi đầu chào mọi người rồi bước ra ngoài.
Seo Heon nói chỉ đi một lát vẫn chưa quay lại, tôi định vừa đi dạo trong vườn vừa tìm hắn.
Họ nói chuyện gì mà lâu thế nhỉ?
Tôi lang thang theo những lối đi trong khu vườn lộng lẫy, không để ý đã đi đến một góc vắng vẻ.
Đang định quay lại thì nghe thấy tiếng động.
Men theo âm thanh, tôi len lỏi qua những tán cây.
Tầm mắt dừng lại ở Seo Heon.
Nếu là bình thường, tôi đã bước đến chào ngay.
Nhưng lúc này hắn không đi một mình, và đôi mắt ấm áp từng nhìn tôi giờ đang hướng về chàng trai kia.
Tôi vô thức nín thở rồi vội vàng ẩn nấp, khuôn mặt hai người càng lúc càng gần nhau.
Thời gian như chậm lại.
Đôi môi Seo Heon chạm vào môi cậu ta.
Tôi không thể hiểu mình đang chứng kiến điều gì, môi của họ rời nhau một lát rồi lại chạm vào nhau cùng với tiếng cười sảng khoái.
Trong cử chỉ của hắn, có một sự nồng nhiệt mà tôi chưa từng cảm nhận được.
Trái tim tôi ngừng đập trong giây lát rồi bắt đầu đập điên cuồng.
Mặt đất sụp đổ, ai đó đang kéo tôi xuống đáy.
Tôi không thể chống cự và mất thăng bằng.
Tiếng sột soạt khiến hắn quay đầu lại.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt ấy.
[Xin lỗi, tôi đã làm phiền à?]
Tôi lùi lại, không biết mình đang nói gì và hỏi.
[Thật là.]
Hắn thực sự trông rất khó xử, không thể che giấu vẻ mặt thất vọng của mình.
[Tôi chưa định nói với cậu….]
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi: tại sao hắn lại muốn giữ bí mật với tôi, và chính xác là hắn không muốn tôi biết điều gì, nhưng những lời đó không thể thoát ra khỏi miệng.
Cổ họng tôi nghẹn lại và một cơn đau như bóp nghẹt tim ập đến, thà rằng tôi muốn moi trái tim này ra còn hơn.
[Giới thiệu với cậu, đây là Kwon Ho Jun. Chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò từ hôm nay.]
[Xin chào.]
Nhờ cậu ta chào hỏi một cách ngượng ngùng, tôi đã lấy lại được cảm giác thực tại.
Khuôn mặt tôi nóng bừng lên muộn màng, và tôi cảm thấy xấu hổ với cảm xúc của mình.
Kế hoạch tỏ tình sơ sài của tôi đã bị ném vào thùng rác mà chưa kịp nhìn thấy ánh sáng thế giới.
Lần đầu tiên, tôi hối hận vì đã yêu Seo Heon.
[Tôi nghe nói anh là một người bạn rất thân của Seo Heon, cha tôi cũng khen anh rất nhiều.]
[À, vâng.]
[Cậu có chuyện gì muốn nói không?]
Hắn nhẹ nhàng kéo vai Kwon Ho Jun lại như chạm vào một thứ gì đó rất quý giá, rồi thờ ơ nhìn tôi.
[Không, không có gì đặc biệt để nói cả. Tôi đến tìm anh vì thấy buổi tiệc sắp kết thúc rồi. Anh bận rộn mà, tôi đi trước đây.]
Tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Tôi không đủ can đảm để nhìn thấy hắn hạnh phúc hơn nữa, đó không phải là chỗ để một người như tôi xen vào.
[Không phải cậu nói sẽ đi đâu đó cùng nhau sau khi kết thúc sao?]
Hắn hỏi tôi khi tôi quay lưng lại, tôi hít một hơi thật sâu và trả lời một câu không thật lòng.
[Không, không sao đâu. Đâu phải chỉ có hôm nay.]
Và thế là sinh nhật của tôi đã trở thành ngày kỷ niệm của hai người họ.
Kể từ đó, tôi chưa bao giờ đón sinh nhật cùng hắn một lần nào nữa.
===
"Hôm nay em về trước đi."
Seo Heon đã yên ổn hẹn hò với Kwon Ho Jun suốt 3 năm qua, đang dỗ dành anh chàng bĩu môi giận dỗi kia.
"Sao thế? Em vừa đến mà."
Ánh mắt hắn tràn đầy tình yêu thương dành cho cậu ta, như thể ngay cả sự hờn dỗi của người nọ cũng rất đáng yêu.
Họ thật sự là một cặp đôi hoàn hảo.
"Nếu để Woo Hyun cô đơn thêm nữa, anh sợ sẽ bị cắt đứt quan hệ mất."
Nhưng dùng tôi làm cái cớ thì thật không công bằng.
Nói cho cùng, chính hắn là người đề nghị bữa tối hôm nay, vậy mà giờ lại khéo léo đổ lỗi cho tôi.
Khả năng biện luận của hắn đôi khi làm tôi thật khó hiểu.
"Bữa tối thì ăn lúc nào chả được. Nếu có hẹn trước thì cứ đi với Ho Jun đi, chuyện của tôi để sau cũng được."
Dù được ăn tối với Seo Heon sau bao lâu thì cũng vui thật, nhưng tôi sợ sẽ thấy tủi thân khi chứng kiến hắn ngồi trước mặt tôi mà lòng lại nghĩ về người yêu.
Cứ cân đo đong đếm thiệt hơn mãi, tôi lại có xu hướng từ bỏ những niềm vui nho nhỏ ấy.
"Mấy ngày nữa phải đến hiệp hội, chúng ta cần bàn chuyện đó nữa."
Thật trơ trẽn khi đột nhiên nhắc đến công việc, dù trước mặt tôi thì hắn chưa từng đề cập.
Một khi lấy công việc ra làm vũ khí, tôi chẳng còn đường thoát.
Có vẻ Ho Jun cũng đã chấp nhận, liền gật đầu đồng ý.
"Muốn tôi cử một hunter đi bảo vệ em về không?"
Kwon Ho Jun là một người có vị trí khá đặc biệt trong hội: cậu ta thuộc trong hội nhưng lại sử dụng các thành viên làm vệ sĩ.
Có hai lý do chính cho việc này.
Một, đối với những kẻ nhắm vào hội Lee Hwa, Kwon Ho Jun là người yêu của Seo Heon kiêm một Hunter cấp C chỉ vừa đủ trình độ, có thể sẽ là một mục tiêu hoàn hảo để bắt làm con tin.
Lý do thứ hai, cậu ta là con trai của một chính trị gia nổi tiếng, nên nguy cơ bị bắt cóc càng tăng lên gấp đôi.
Tôi hiểu ý kiến của một số thành viên hội khi họ than phiền rằng phải lãng phí nhân lực vì Kwon Ho Jun.
"Đúng vậy. Người mà cha tôi cử đến vừa đáng sợ, lại không đủ tin cậy để bảo vệ tôi... Nhưng nếu là Hunter do Seo Heon lựa chọn thì chắc chắn năng lực được đảm bảo."
Giọng cậu ta run rẩy vì lo lắng.
Cách đây hai tuần, cậu ta đã bị một kẻ lạ mặt tấn công, nên việc sợ hãi là điều dễ hiểu.
"Tôi sẽ cử một người cấp A và một người cấp B đi cùng cậu."
Nếu vậy thì cứ đưa cậu ta đi luôn cho rồi.
Tôi cố nuốt những lời lẽ không thể thốt ra, rồi lại cố gắng thuyết phục một lần nữa.
"Giờ có Hunter nào rảnh không? Dạo này mọi người đều bận rộn mà."
"Yi Han dạo này rảnh rỗi đấy."
Đầu tôi đau nhức.
Yi Han là thành viên của hội Lee Hwa, không thích Seo Heon mấy và cực kỳ ghét Kwon Ho Jun.
Cậu ấy là một đứa trẻ nhạy cảm và ngại giao tiếp, nên tôi hình dung rõ ràng cậu ấy sẽ bị căng thẳng nặng nề vì chuyện này.
"Không có ai khác sao?"
"Tôi cũng hơi sợ Yi Han."
Kwon Ho Jun, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe chợt chen vào.
Yi Han đáng sợ ư?
Về cơ bản, cậu ấy là một đứa trẻ hiền lành nhưng vì thân hình to lớn, nếu cậu ấy cứ ngồi im lặng không nói gì thì có lẽ sẽ trông như vậy.
Hơn nữa, cậu ấy cũng có khá nhiều vết sẹo.
Thế nhưng, tôi cũng không có ý định ép buộc cậu ấy phải làm quen với ai đó.
Vì vậy, tôi cũng không giải thích để cậu ta hết hiểu lầm.
"Vậy thì tôi sẽ chọn người phù hợp và cử đi."
Seo Heon gọi tên Yi Han như một trò đùa rồi ngay lập tức triệu tập người khác.
Đứng bên cửa sổ, hắn dõi theo Kwon Ho Jun lên xe dưới sự bảo vệ của các hunter bằng ánh mắt sắc lạnh đến phút cuối.
Lo lắng đến mức đó sao?
Những lúc như thế này, tôi lại nghĩ vớ vẩn rằng giá như mình là hunter hạng C thay vì hạng S thì sao nhỉ.
Dù biết rõ dù có cố gắng thế nào, Baek Woo Hyun cũng không thể trở thành Kwon Ho Jun.
"Cậu ấy có phải đứa trẻ sơ sinh bên bờ sông đâu mà lo lắng thế."
"Thân thể quý giá như vậy, phải hộ tống cẩn thận chứ."
Với Seo Heon, cậu ta là người duy nhất không thể thay thế, xứng đáng được gọi là ‘thân thể quý giá’.
"Vậy chúng ta đi ăn chứ?"
"Ừm."
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, cùng hắn xuống tầng một.
Những thành viên hội ở sảnh nhìn thấy chúng tôi liền vui mừng vẫy tay.
"Hai người đi đâu thế?"
"Định ăn ở nhà hàng trước mặt."
"Chúc ngon miệng!"
"Cảm ơn."
Nhà hàng gần đó mà hắn đưa tôi đến khá nổi tiếng, không đặt chỗ trước thì khó mà vào được.
"Hôm nay ngài lại cùng Woo Hyun tới sao, tôi nên chuẩn bị món gì cho hai vị đây?"
Tôi gật đầu chào đầu bếp thân thiện, dù không nghe nhưng tôi biết rõ bình thường hắn đi với ai.
Cách đối xử như khách VIP khiến tôi đoán được hắn đã cho tiền boa hào phóng thế nào mỗi lần tới đây cùng Kwon Ho Jun.
Tôi tưởng hắn cũng sẽ đáp lại bằng nụ cười thân thiện, nhưng hình như có điều gì khiến hắn không hài lòng, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào đầu bếp.
Vị đầu bếp dần tái mặt, có vẻ đang cố đoán xem mình đã làm sai điều gì.
"Anh làm gì vậy? Mau vào đi."
"Ừm."
Cuối cùng thì Seo Heon cũng không trả lời đầu bếp.
"Sao lại khó chịu nữa rồi?"
"Đi ăn với cậu thì làm gì có chuyện khó chịu được chứ?"
"Nhưng anh đã liếc nhìn đầu bếp mà."
"Vì mùi nước hoa nồng quá."
Trước câu trả lời bất ngờ, tôi cố lục lọi ký ức nhưng không cảm thấy mùi hương nào khó chịu cả.
"Người làm bếp mà như vậy thì phiền phức lắm, hunter bọn tôi giác quan cũng nhạy bén nữa."
"Thế à?"
Khi tôi cởi giày trước khi vào phòng riêng, tiếng tin tức từ phòng bên cạnh vọng ra.
Đó là một âm thanh nhỏ, nhưng với thính giác tốt của tôi và Seo Heon, chúng tôi có thể nghe rõ ràng.
[Hunter cấp B của Thụy Điển, ông Grace đã hồi sinh thành công và đang trở thành chủ đề nóng hổi trong những ngày gần đây.]