Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 4

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.               

"Dạo này đi đâu cũng nghe chuyện đó." 

Tôi lẩm bẩm khi bước vào phòng. 

"Chẳng biết họ tìm đâu ra Đá Phục Sinh, nhưng đúng là đã dùng một món đồ quý hiếm." 

"Có quý bằng mạng sống không?" 

Đá Phục Sinh là một vật phẩm cấp L, một món đồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. 

Thậm chí còn có nhiều ý kiến trái chiều về việc liệu nó có thực sự tồn tại hay không. 

Thế mà giờ đây lại có người thực sự sống lại nhờ sử dụng nó, thế nên cả thế giới xôn xao cũng là điều đương nhiên. 

"Người sử dụng nó là một nữ hunter cấp S. Cậu chắc cũng từng nghe tên cô ấy rồi nhỉ? Nghe nói cô ấy đã dùng nó ngay khi thấy chồng mình chết ngay trước mắt." 

Nghe tin tức, tôi cũng tò mò liệu có Đá Phục Sinh thì mạng sống của mình có thể kéo dài thêm chút nào không, nhưng cách sử dụng nó mà người dùng tiết lộ lại rất hạn chế. 

Nó không thể cứu sống người chết tự nhiên do chức năng cơ thể suy giảm, mà đối tượng phải là người vừa mới chết do bị tấn công từ bên ngoài hoặc do tai nạn. 

Thời gian chính xác không được công bố, nhưng nghe nói là không dài lắm. 

Thay vì là một vật phẩm có thể hồi sinh tất cả người chết, nó dường như gần với một vật phẩm hồi phục tối thượng hơn. 

"Có vẻ cậu cũng quan tâm nhiều nhỉ." 

"Tại trên tin tức cứ nói mãi thôi." 

Vừa ngồi xuống, tôi vừa hỏi điều thầm tò mò trong lòng. 

"Nếu có Đá Phục Sinh thì anh sẽ làm gì?" 

Nếu có được Đá Phục Sinh, tôi đã muốn đưa nó cho hắn để phòng khi có chuyện bất trắc. 

Tôi không muốn Seo Heon gặp nguy hiểm, nhưng nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì tôi muốn hắn được bảo vệ. 

"Tôi sẽ phá hủy nó." 

"Cái gì?" 

Khác với tôi, một người có trí tưởng tượng nghèo nàn, hắn đã đưa ra một câu trả lời gây sốc. 

"Nếu nó ở trong tay tôi thì sẽ phiền phức vì có nhiều kẻ nhòm ngó, mà đưa cho người khác thì lại sợ nó rơi vào tay hội đối địch."

Đó là một câu trả lời vô cùng lý trí, và với tư cách là một hội trưởng, nó gần như hoàn hảo đạt điểm 100. 

"Chẳng phải cậu nên nói dối một câu là sẽ dùng nó cho người yêu mình sao?" 

Đôi mắt của Seo Heon lóe lên vẻ lạnh lùng, dường như hắn không thích việc tôi nhắc lại câu chuyện đó. 

Bình thường thì tôi đã cẩn thận hơn, nhưng vì lâu ngày mới gặp nên đã lỡ lời. 

"Mạng sống lúc nào cũng chỉ nên có một." 

Đó là một câu trả lời dứt khoát. 

"Ngay từ khoảnh khắc nghĩ rằng mình có thêm mạng dự phòng, người ta sẽ trở nên lơ là. Cậu cũng đừng có mà dựa dẫm vào mấy vật phẩm vô dụng đó. 

Cái thói quen liễu lĩnh lao vào nguy hiểm rồi bị thương vì nghĩ rằng mình có thêm một mạng nữa là tệ nhất. Phải cố gắng hết sức để sống sót với những gì mình có bây giờ." 

Dứt lời, thức ăn bắt đầu được dọn ra. 

Vị đầu bếp trực tiếp mang thức ăn đến rõ ràng là người lúc nãy, nhưng vẫn không có mùi nước hoa. 

À không, nói cho chính xác thì có một mùi hương thoang thoảng lướt qua chóp mũi, nhưng không đến mức nồng gắt. 

Trong lúc đó anh ta đã đi tắm rửa rồi sao? 

Bất giác, tôi lại để tâm đến vị đầu bếp hơn cả món ăn. 

"Món khai vị đã được chuẩn bị xong, sử dụng quả hồng đang vào mùa…." 

Seo Heon xua tay cắt ngang lời anh ta. 

"Không cần giải thích đâu. Trong các món sắp ra, có một phần hãy bỏ hết gia vị đi, chỉ để lại muối và tiêu thôi." 

Đó rõ ràng là một lệnh đuổi khách. 

Hắn thậm chí không thèm liếc nhìn vị đầu bếp đang rời đi, dùng nĩa gạt bớt phần gia vị rắc trên quả hồng rồi đẩy đĩa về phía tôi. 

"Cảm ơn cậu." 

Tôi không ăn được những thứ có mùi nồng hoặc hương vị lạ. 

Hắn vẫn luôn chăm sóc tôi, miệng thì nói rằng tôi đúng là đồ ngốc trong mọi chuyện khác nhưng cái miệng thì lại nhạy cảm và kén chọn. 

Từ nhỏ đã luôn như vậy rồi. 

Khi người mình thích hành động dịu dàng như thế này, tôi không thể không thích hắn nhiều hơn. 

Dù biết rằng đó chỉ là một thói quen xuất phát từ quán tính, tôi vẫn không kìm được lòng mình.

"Vậy, trong lúc đẩy tôi ra hầm ngục nước ngoài, anh đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa cả chứ? Tôi xem tài liệu rồi, trông khá là hoành tráng đấy. Anh thực sự định tham gia chính trị à?" 

Tôi cố tình chuyển chủ đề. 

Seo Heon đã quyết định sẽ quyên góp phần lớn vật phẩm thu được nếu cuộc chinh phạt cấp S lần này thành công cho một chính đảng. 

Đây là một thủ đoạn mà các hội có hứng thú với chính trị hoặc có những hành vi mờ ám phía sau thường hay sử dụng. 

Nghĩ rằng hắn làm vậy chỉ đơn thuần là để lấy lòng bố mẹ người yêu thì thật không giống Seo Heon chút nào. 

"Bữa ăn chỉ vừa mới bắt đầu mà cậu cứ nói chuyện công việc mãi thế?" 

Gì chứ, chẳng phải lúc nãy chính anh ấy bảo sẽ nói chuyện công việc sao? 

Trong lòng tôi chỉ ước giá mà hắn cho tôi một gợi ý xem phải chiều theo ý nào thì tốt biết mấy. 

Món tiếp theo được mang ra nhanh chóng. 

Vị đầu bếp với gương mặt đã tái xanh đến mức khó mà nhìn nổi, đặt thức ăn xuống. 

"Món khai vị ngon lắm." 

Tôi lên tiếng để cố gắng xoa dịu bầu không khí, vị đầu bếp trông có vẻ khá hơn, nói lời cảm ơn rồi rời đi. 

"Trông cậu không có vẻ gì là ăn ngon miệng cả." 

"Không, ngon mà." 

Thú thật thì Seo Heon đã nhìn đúng.

Vốn dĩ tôi đã không có khẩu vị, món ăn cũng không hợp miệng tôi. 

Dù biết tôi chỉ đang nói lời khách sáo, hắn vẫn vờ như không biết và gợi một chủ đề khác. 

"Ấn Độ thế nào?" 

"Tôi chỉ đến đó làm việc thôi thì có gì để mà kể chứ? Có điều tôi đã thấy rất nhiều hang động bằng đá từ thời Gupta, chúng vẫn còn nguyên vẹn lắm." 

Không biết chúng có thật sự là đồ vật từ thời đại đó, hoặc do hầm ngục mô phỏng lại, hay là di vật từ một thế giới khác. 

Chỉ là trong hầm ngục lần này, người ta đã phát hiện ra rất nhiều di vật gần như tương đồng với văn hóa của quốc gia đó, khiến các nhà sử học vô cùng phấn khích, và bản thân tôi cũng thấy khá thú vị. 

"Đúng là câu chuyện mà cậu sẽ thấy thú vị nhỉ." 

Bắt đầu từ đó, những câu chuyện phiếm cứ thế tiếp nối. 

Những chuyện thường ngày về các đồng nghiệp mua quà lưu niệm hay về những thợ săn ở quốc gia đó. 

Rõ ràng tôi đến đây là để nói về đơn xin rời hội, nhưng câu chuyện lại rẽ sang một hướng khác. 

"Vậy sao?" 

Ngay lúc Seo Heon đang hưởng ứng những lời nói có phần vụng về của tôi như thể chúng rất thú vị thì. 

RẦM—

Một tiếng động khá lớn vang lên và cánh cửa bật mở. 

"Tôi đã bảo đừng có bắt lũ trẻ làm mấy cái trò đó mà...."

Người gần như hét lên khi bước vào là Shin Yi Han. 

Vừa chạm mắt tôi, cậu đang lớn tiếng bỗng im bặt rồi cứ thế đóng sầm cửa lại và đi ra ngoài. 

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu ấy lại có vẻ công kích như vậy. 

Ra là Yi Han cũng biết nổi giận cơ đấy. 

Tôi ngạc nhiên, ngây người nhìn ra cửa. 

"Nhà hàng này kể ra cũng hết thời rồi, phòng riêng mà ai cũng tự tiện xông vào được." 

Seo Heon thở dài khi thấy cánh cửa lại lặng lẽ mở ra. 

"Anh, em không biết là anh đã về rồi." 

Cậu chào một cách nhỏ nhẹ, lễ phép. 

Vẻ tức giận lúc nãy đã biến đi đâu mất, chẳng còn thấy tăm hơi. 

Trái lại, hắn đặt hẳn bộ dao nĩa xuống, vắt chéo chân ngồi. 

Đó là tín hiệu cho thấy tâm trạng của hắn đang không thoải mái. 

"Yi Han à, sao cậu lại tức giận thế?" 

Tôi mỉm cười hỏi cậu ấy. 

Bình thường tôi không thích trêu chọc người khác, nhưng không hiểu sao nhìn mặt cậu đỏ bừng, đứng ngồi không yên lại khiến tôi muốn chọc ghẹo. 

Nếu có em trai thì cảm giác sẽ như thế này sao? 

"Em bực mình vì họ triệu tập thực tập sinh vốn đã hẹn đi hầm ngục cấp B với em hôm nay để làm hộ vệ. Dù vậy, em không nên lớn tiếng trước mặt anh. Em xin lỗi." 

Nghe xong tình hình thì đúng là đáng để tức giận thật. 

Tôi nhìn Seo Heon với ánh mắt như muốn hỏi ‘anh bảo hôm nay Yi Han không bận, là nói dối à?", nhưng hắn chỉ nhún vai. 

Yi Han mồ hôi nhễ nhại, trông như một đứa trẻ bị bố mẹ mắng cho một trận, không biết là thấy có lỗi đến mức nào. 

Thấy thương quá, tôi vỗ nhẹ vào tay cậu thay cho lời ‘không sao đâu’, và may mắn là cậu ấy đã nhanh chóng mỉm cười trở lại. 

"Thật giả tạo." 

Hắn tặc lưỡi rồi lẩm bẩm. 

Dù nói khá nhỏ, nhưng ở một nơi chỉ toàn hunter thì rõ ràng là ai cũng nghe thấy. 

"Kang Seo Heon, sao anh lại nói với cậu ấy như vậy?" 

Yi Han là một cậu bé được cứu thoát từ một khu phố nơi quái vật hoành hành do chinh phạt hầm ngục thất bại. 

Lúc đó tôi 24 tuổi, còn cậu 18 tuổi. 

Cú sốc ngày ấy đã khiến cậu ấy thức tỉnh năng lực và gia nhập hội của chúng tôi.
Dù hướng nội nhưng cậu nhóc rất quý mến và theo tôi, giống như em trai ruột vậy. 

Có lẽ vì thế mà dù cậu đã là một Hunter cấp A đường đường chính chính, nhưng tôi vẫn luôn muốn chăm sóc cho cậu. 

"Cậu cứ bao bọc như thế nên cậu ta mới không biết giữ lễ nghĩa đấy." 

Seo Heon giáo huấn mà chẳng thèm nhìn đối phương. 

Tôi còn chưa kịp phản bác thì Yi Han đã lên tiếng. 

"Tôi đây biết phân biệt người nào đáng để mình giữ lễ nghĩa." 

Ngay cả tôi, người thiên vị cả hai theo những cách khác nhau, cũng biết rằng mối quan hệ của họ không tốt đẹp. 

Thật khó hiểu tại sao một Yi Han hiền lành, tốt bụng lại cảnh giác với hắn, và cũng là một câu hỏi lớn khi Seo Heon vốn chẳng quan tâm đến ai khác, lại cảm thấy khó chịu với cậu nhóc. 

Trước hết để thay đổi bầu không khí, tôi lại gần cậu và đổi chủ đề. 

Đây là quyết định tôi đưa ra vì hắn không phải là người mà tôi có thể dỗ dành được.

"Lâu rồi không gặp, tôi vui lắm. Mai đi ăn cùng nhau nhé."

"Anh à, đừng thế chứ. Em kiếm được video hướng dẫn công lược hầm ngục cấp S ở LA mà lần trước anh muốn rồi nè, tối nay anh đến xem không?"

Ý nghĩ muốn về nhà nghỉ ngơi và mong muốn được xem phân tích video cùng Yi Han đang líu lo trong đầu tôi xung đột. 

Sắp nghỉ làm hunter rồi mà còn phân tích video gì chứ. 

Tôi thấy khó hiểu với sự mâu thuẫn của chính mình khi chỉ một khoảnh khắc thôi cũng phải cân nhắc.

"Tên phiền phức kia biến đi, Woo Hyun tối nay không có thời gian ở bên cậu đâu."

Giọng điệu của Seo Heon ngày càng trở nên gay gắt. 

Cái tính cách kỹ tính, cực kỳ ghét mọi chuyện đi lệch khỏi kế hoạch của hắn cuối cùng cũng lộ ra.

"Sao anh lại là người quyết định chuyện đó?"

"Vì cậu ấy sẽ ở bên tôi."

Seo Heon uống một ngụm rượu truyền thống tráng miệng rồi dùng khăn giấy lau miệng. 

Mặc dù khóe miệng hắn hơi méo mó nhưng động tác lại rất tao nhã. 

Tôi, người chỉ định ăn xong rồi về nhà chợt cảm thấy bối rối.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo