Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Tôi đổ mồ hôi tay.
Hôm nay là ngày diễn ra tang lễ của bố mẹ tôi, một tang lễ tôi đã không thể lo chu toàn, và cũng là tang lễ của chính trái tim tôi.
Vượt quá mong đợi, tôi hy vọng Seo Heon sẽ là vị khách viếng duy nhất.
Nếu ngay cả một tang lễ cũng không thể được cử hành, thì cái chết ấy chẳng phải quá đau buồn sao?
Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời xanh nhanh chóng bị nhuộm một màu xám xịt.
Đã đến giờ hẹn là hai giờ, Seo Heon vẫn chưa đến.
Lạ thật.
Không hợp với tính cách cầu toàn của mình, có vẻ hắn đã trễ hẹn.
Kim phút di chuyển chậm chạp.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ liệu nó có hỏng không.
Giống như chiếc đồng hồ trong công viên, nó chầm chậm điểm hai giờ.
Chờ đợi vốn là điều quen thuộc, nên tôi nhắm mắt chịu đựng thời gian trôi qua.
Rồi kim phút nặng nề, như chưa từng chậm trễ, hoàn thành một vòng quay và trở về vị trí cũ.
‘Tôi đã từng thất hứa với cậu bao giờ chưa? Sao cậu lại lo lắng thế?’
Seo Heon từng hỏi tôi như vậy.
‘Không.’
Lúc đó, tôi trả lời thế, nhưng kỳ lạ là trong lòng vẫn bất an.
Có phải vì tôi đã định đặt hôm nay là ngày cuối cùng?
Hay bởi mỗi khi tôi định thổ lộ tình cảm, mọi chuyện lại vỡ lở?
Thời điểm chưa bao giờ đứng về phía tôi, thời gian là kẻ thù của tôi.
Không, tôi chưa từng ghét nó, nên có lẽ đúng hơn nên nói rằng thời gian dành cho tôi một sự thù địch một chiều.
Chắc chỉ trễ một chút thôi.
Dù khoảng thời gian ấy đã vượt quá ‘một chút’, tôi tự thuyết phục mình.
Biết đâu hắn có việc bận đột xuất và sẽ đến sau khi xử lý xong.
Tôi có thể chủ động gọi, nhưng làm vậy, tôi sợ mất luôn cả quyền được chờ đợi.
‘Tôi quên mất.’
‘Hôm nay có việc đột xuất, cậu về trước đi.’
Có rất nhiều câu trả lời bất đắc dĩ, và không câu nào là thứ tôi muốn nghe.
"Sao hôm nay lại trễ nhỉ?"
Tôi càu nhàu một chút, dù biết chẳng thay đổi được gì.
Nhìn quanh, chỉ thấy vài người vội vã đi qua, còn người tôi chờ vẫn chưa đến.
Những đám mây đen nặng trịch cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng của chính mình, trút những giọt mưa xuống mặt đất.
Tách, tách.
Những giọt mưa vẽ những chấm nhỏ trên mặt đất, tham lam thấm vào từng thớ đất.
Bộ quần áo mới cứng cáp giờ đã ướt sũng, dính bết vào da, cảm giác khó chịu vô cùng.
Hơi lạnh nhỉ.
Cơn mưa trong tiết trời se lạnh dường như đã giấu lưỡi dao nào đó, trở nên lạnh buốt và đau nhói hơn.
Tôi vẫn ngồi yên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.
Cứ như thể đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Mọi thứ trôi đi, chỉ trừ tôi.
Cảm giác thật phi thực tế.
Cứ như thể bầu trời bị thủng một lỗ, cơn mưa trút xuống che khuất tầm nhìn, và tôi thấy vài người ít ỏi vội vã chạy vào trong nhà.
“Sao anh không vào trong?”
Có ai đó đã hỏi tôi như vậy.
“Tôi đang đợi một người, không sao đâu.”
Tôi đã trả lời như vậy, nhưng người tôi đợi có lẽ sẽ không đến.
Dù biết vậy nhưng chân tôi vẫn không thể rời đi.
[Sinh mệnh của bạn còn lại 386 ngày. Một phần cơ thể tạm thời suy yếu.]
[Độ bền cơ thể giảm, tất cả kỹ năng sẽ bị vô hiệu hóa trong một phút.]
Bất hạnh không đến một mình.
Cửa sổ trạng thái hiện lên, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc cô đơn nhất của tôi.
Mặc dù chưa đến bảy giờ.
Có phải vì tôi đã dầm mưa nên cơ thể yếu đi?
Tôi nhếch mép cười.
Lần này cũng vậy, thời gian không đứng về phía tôi.
Cơn đau nóng rát bắt đầu từ cổ họng và lan ra khắp cơ thể, mắt tôi nóng bừng và tầm nhìn mờ đi.
Thật không may, hay cũng thật may mắn, không có ai ở đó.
“Seo Heon à.”
Vùng cổ có dấu ấn hơi nóng lên.
Khi chạm vào, vết ấn đã biến mất.
Có vẻ như nó đã hoàn toàn biến mất rồi.
Trong thoáng chốc, tôi thấy hắn lướt qua trước mắt và đưa tay ra.
Bàn tay cố nắm lấy ảo ảnh rơi xuống sàn, và tôi từ từ nhận ra tầm nhìn của mình đã lộn ngược.
Lạ thật.
Tôi chưa bao giờ đau đớn đến mức này.
===
Từ đằng xa vang lên một tiếng nổ lớn.
Khi âm thanh ấy lặp lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba, tôi mở mắt.
Cơ thể đã rơi khỏi băng ghế, nằm vật xuống đất.
Tôi cố gượng dậy nhưng có lẽ vì quần áo ướt sũng nặng trĩu, việc ấy chẳng dễ dàng gì.
Đồng hồ đã điểm quá bảy giờ, và mưa vẫn chưa tạnh.
[Thể trạng suy yếu hơn bình thường. Một số kỹ năng không thể sử dụng.]
[Thiếu sinh lực. Cần bổ sung ngay.]
Cửa sổ thông báo nhấp nháy chói mắt.
Nói cách khác, vì thể trạng yếu do thiếu sinh lực, tốc độ hồi phục đã chậm lại.
Quả nhiên, không có cái chết nào là dễ dàng.
Giá như hơi thở có thể chấm dứt vào đúng khoảnh khắc sinh lực cạn kiệt, nhưng cơ thể tôi dường như vẫn muốn sống đến cùng, cố gắng kéo dài sự tồn tại dù phải đánh đổi bằng sự suy kiệt.
Tôi thậm chí chẳng buồn kiểm tra xem kỹ năng nào đã bị vô hiệu hóa.
Trong tình trạng này, dù có dùng kỹ năng nào đi nữa, cũng chẳng giúp ích được gì.
"Ưm...."
Tôi nghiến răng, gắng gượng đứng dậy.
Cố định tầm nhìn mờ ảo, tôi bước đi loạng choạng.
Cơn sốt trỗi dậy từng đợt, và bên trong người thật khó chịu.
Với tôi, sốt vốn là thứ vừa ghét vừa thương, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó nặng nề như hôm nay.
Hơi nóng tỏa ra từ cơ thể khiến tôi đau đớn.
"Haa.…"
Dù chỉ có một mình, tôi vẫn phải đi.
Dù không có khách viếng, tang lễ vẫn phải được cử hành.
Quãng đường vốn chỉ mất hai mươi phút, tôi đã đi hơn một tiếng đồng hồ.
Tôi mò mẫm nhớ lại tầng mà mẹ của Seo Heon từng nói, vừa đi vừa lần theo.
Người ướt như chuột lột, bước đi như một bóng ma, có lẽ ai nhìn thấy cũng động lòng thương, nhưng chẳng ai lên tiếng hay chạm vào tôi.
Có lẽ nhà hỏa táng là nơi như thế.
Giữa hàng trăm cái tên, tôi tìm thấy ô chứa tro cốt của bố mẹ mình, trên đó đặt một bó hoa tươm tất.
Phải chăng là mẹ của Seo Heon?
Với cái đầu nặng trịch, tôi cố nhớ lại chủ nhân của bó hoa.
Tay lần theo những cánh hoa, tôi mở miệng.
“Giờ con mới đến, con xin lỗi. Con cũng đã oán trách bố rất nhiều.”
Tôi oán trách bố đúng bằng tình yêu tôi dành cho bố.
“Bây giờ con mới đến, con thật sự xin lỗi.”
Thực ra, tôi không biết phải làm gì bây giờ.
“Lạy Chúa, chúng con ở trên trời….”
Cuối cùng, tôi lẩm bẩm đọc lại lời cầu nguyện mà tôi đã học từ lúc nào đó.
Tôi không tin vào Chúa, nhưng trong lòng vẫn có một chút ích kỷ mong rằng nếu có Chúa, người sẽ tha thứ cho tôi.
Dù có bất kính, có lẽ người cũng sẽ rộng lượng mà bỏ qua.
“Con sẽ sớm đi theo bố. Xin bố hãy nhận lấy tấm lòng của con trước.”
Tôi lẩm bẩm những lời cầu nguyện không còn nhớ rõ và tự kết thúc buổi cầu nguyện của mình.
Đó là một tang lễ tồi tàn.
Có quá nhiều điều muốn nói nên không thể thốt nên lời là một thói quen xấu của tôi.
Mặc bộ quần áo ướt sũng vì mưa, tôi đứng lặng lẽ nhìn hộp tro cốt một lúc lâu.
Chẳng có gì xảy ra cả, khiến tôi cảm thấy thật nực cười khi đã từng nghĩ rằng thế giới sẽ sụp đổ khi tôi gặp lại bố mẹ.
Khoảnh khắc đó, một tiếng sấm khó chịu vang lên khắp tòa nhà.
Ngoài trời vẫn còn mưa.
Cơ thể tôi nóng đến kỳ lạ và tôi cảm thấy khó khăn khi đứng thẳng.
“Con đi đây.”
Nếu cứ ở đây, tôi có thể sẽ thể hiện một dáng vẻ không tốt cho những người khác đến viếng.
Sẽ không có gì tốt đẹp nếu có lời đồn rằng Baek Woo Hyun của hội Lee Hwa đã bị phát hiện ngã gục tại một nơi như thế này.
[Trạng thái bất thường: Nhiệt độ cơ thể là 38,8 độ C.]
Cửa sổ thông báo đã bật sáng và dường như không có ý định tắt đi.
Sẽ tốt hơn nếu hệ thống đã báo trước rằng cơ thể sẽ suy yếu khi sức sống giảm đi, nhưng hệ thống này thật sự quá bất cẩn.
Tôi phải lén đến bang hội và lấy thuốc hạ sốt mà Lee Hye đã làm.
Ở văn phòng của cô, một người chữa bệnh, có thuốc hạ sốt được làm sẵn để đề phòng trường hợp các hunter bị tấn công bởi quái vật và rơi vào trạng thái bất thường.
Tôi đã nghĩ đến việc nói dối rằng tôi bị trúng độc của quái vật.
Có thể sẽ bị nghi ngờ một chút, nhưng tôi đoán với tính cách chu đáo của cô ấy, thì sẽ không đào sâu quá đâu.
Tôi vịn vào cơ thể loạng choạng của mình và bắt một chiếc taxi để đến Bang hội.
Tôi không đủ tự tin để đi bộ xuyên qua cơn mưa và có một cuộc trò chuyện bình thường.
“Tôi có thể đưa anh đi đâu?”
“Đến cửa sau của Bang hội Lee Hwa, làm ơn.”
Người tài xế taxi do dự khi nhìn thấy tôi ướt sũng, rồi thở dài và hỏi.
Nếu cơ thể tôi bình thường, tôi đã dùng lửa để làm khô quần áo, nhưng bây giờ tôi không tự tin vào khả năng kiểm soát tinh tế của mình.
“Anh là thợ săn của Bang hội Lee Hwa phải không?”
Người tài xế có vẻ phản ứng ôn hòa hơn khi nghe đến tên Bang hội.
“Vâng, tôi làm việc ở đó.”
“Ôi, có lần một con quái vật trốn thoát khỏi hầm ngục và xuất hiện ở khu phố của chúng tôi, Bang hội Lee Hwa đã đến tiêu diệt nó. Nhờ vậy mà giá nhà không bị giảm, con gái tôi cũng được an toàn.”
Người tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, như muốn xem có nhận ra tôi không.
Tôi tránh ánh mắt đó và cúi gằm mặt xuống.
“Nhưng tại sao anh lại ướt như vậy?”
“Vâng. Tôi quên mang ô.”
Cơn mệt mỏi chồng chất.
Tôi muốn trả lời một cách tử tế hơn, nhưng mắt tôi cứ nhắm lại, và những câu hỏi của người tài xế cũng thưa dần.
“Đến nơi rồi. Về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”
“Vâng, cảm ơn bác.”
Tôi đưa cho bác một khoản tiền hậu hĩnh, bao gồm cả chi phí giặt ghế sau, người tài xế rất vui mừng và lại cầm lấy vô lăng.
“Chúc một ngày tốt lành!”
Trước khi đi, người tài xế vẫy tay ra ngoài cửa sổ một cách phấn khích, bất chấp việc tay bị ướt mưa.
Tôi nhanh chóng phủi nước bám trên giày và đi vào bằng cửa sau.
Bang hội, nơi tôi nghĩ chỉ có người trực, lại sáng đèn ở nhiều nơi.
Chuyện gì thế nhỉ?
Đi theo ánh đèn, tôi nghe thấy tiếng của nhân viên văn phòng.
“Chuyện gì thế này vào cuối tuần cơ chứ.”
“Đúng vậy. Chúng ta là nhân viên văn phòng mà lại phải bị lôi ra làm việc vào cuối tuần.”
Để giấu đi cơ thể ốm yếu và vẻ ngoài tồi tàn, tôi vô thức nấp sau một cây cột.
Có chuyện gì xảy ra sao? Sao tôi lại không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào?