Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 37

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.           

Cảm giác như bị mắc kẹt trong làn nước chao đảo vẫn tiếp diễn. 

Giọng nói của các nhân viên văng vẳng bên tai.

"Nhưng thật sự liệu Hội trưởng có định kết hôn với Kwon Ho Jun không?"  

"Ông nghị sĩ quyền lực đầy độc đoán Kwon đó làm sao có thể để hình ảnh ăn tối với hội trưởng bị lan truyền chứ?"  

Tôi không hiểu tại sao đột nhiên lại có chuyện Seo Heon kết hôn. 

Ngay từ đầu, chuyện hôn nhân đồng giới ở Hàn Quốc đã chẳng có chút thực tế nào.  

"A, tôi thật sự ghét Kwon Ho Jun."  

"Người duy nhất trong hội này thích cậu ta chắc chỉ có hội trưởng thôi nhỉ?"

Đầu tôi vốn đã muốn nổ tung, giờ lại như có ai đó đang khoan vào. 

Quần áo ướt đẫm kéo tôi chìm sâu xuống sàn. 

Đây là lần đầu tiên tôi biết hình tượng của Kwon Ho Jun tệ đến thế, nhưng những thông tin khác còn khiến tôi bàng hoàng hơn.  

"Dù sao đi nữa thì chưa thể nào đã đến mức kết hôn ngay được. Một nghị sĩ Hàn Quốc, lại còn là nghị sĩ cứng nhắc như ông Kwon, làm sao có thể cho phép con cái ra nước ngoài kết hôn chứ?"  

"Nhưng với số tiền khổng lồ và danh tiếng đó thì sao? Nếu là hội trưởng, chắc chắn sẽ tìm mọi cách vượt qua thôi. Cậu không thấy trang phục của anh ấy hôm nay sao? Tưởng như sắp bước vào lễ đường ngay lập tức ấy."  

Trên màn hình máy tính mà hai người họ đang nhìn là một bức ảnh như cảnh trong phim. 

Trước một nhà hàng sang trọng, nghị sĩ Kwon trong bộ vest đắt tiền đang mỉm cười đón hai chàng trai thắt tay nhau. 

Đương nhiên, đó chính là Seo Heon và Ho Jun. 

"Nhưng hôm nay nếu đã đưa Ju Hong đi thì sao lại dẫn cả Hye Ju theo? Bình thường chưa từng thấy hai người đi cùng nhau mà."  

"Không biết nữa. Ngay từ đầu, đã bao giờ hội trưởng đưa thành viên hội nào ngoài Ju Hong đến những sự kiện như thế đâu?"  

Vậy là hôm nay Seo Heon có một cuộc hẹn quan trọng hơn. 

Dù nó khác với dự đoán của tôi, nhưng ít nhất đó cũng là khoảng thời gian quý giá hơn cuộc hẹn vô nghĩa với tôi.

“Hả? Phó hội trưởng?”

Có lẽ vì quá sốc hay vì cơ thể không khỏe, tôi đã không nhận ra có người đi ra từ phía sau.

“À… chào cô.”

Ngay cả tôi cũng thấy lời chào của mình thật gượng gạo.

“Ôi, anh bị ướt hết thế này, có chuyện gì vậy?”

“Tôi đến tìm Lee Hye….”

Các nhân viên đang trò chuyện sôi nổi cũng giật mình quay đầu nhìn về phía tôi.

Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ bối rối.

“Cô ấy vừa ra ngoài một chút. Nhưng anh có sao không? Trông sắc mặt anh tệ quá.”

Việc cố gắng tạo ra một vẻ ngoài bình thường với mái tóc rối bời, ướt sũng tốn rất nhiều năng lượng. 

Tôi chỉ mong sao vẻ ngoài của mình không quá khác so với ngày thường.

“Có vẻ như tôi đã nghe lén. Xin lỗi. Nhưng mọi người nên cẩn thận khi nói chuyện phiếm, vì không ai biết ai đang nghe đâu.”

Tôi cố gắng nói thật chậm rãi để không bị vấp, và biểu cảm của các nhân viên trở nên tối sầm lại. 

Sau đó, tôi nhận ra có lẽ họ nghĩ tôi đang cố kìm nén cơn giận.

“Chúng tôi xin lỗi.”

“Không sao đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người làm việc, nhưng tôi phải đi đây.”

“Cô có muốn tôi báo cho Lee Hye khi cô ấy về không?”

Một nhân viên, người đã nói rằng tôi trông không khỏe, cố gắng giữ tôi lại. 

Tôi kiên quyết, nhưng cố gắng không tỏ ra thô lỗ, đẩy tay cô ấy ra.

“Không, không cần đâu.”

Khi tôi nói chuyện, cơn đau dần dần lắng xuống. 

Không chỉ cơn đau, mà tất cả các giác quan cũng trở nên tê liệt. 

Cửa sổ trạng thái vẫn báo hiệu có bất thường, nhưng với tình trạng hiện tại, tôi nghĩ mình có thể chịu đựng được.

"Ơ… phó hội trưởng… anh có ổn không ạ? Có phải anh bị trúng độc không? Trông anh không được khỏe lắm…."  

Dù biết kỹ năng của mình không để chuyện đó xảy ra, nhưng có lẽ tôi trông quá tệ đến mức họ phải giữ lại.  

Mình không thể che giấu nổi đến mức này sao…  

Một tiếng thở dài nghẹn ứ nơi cổ họng.  

"Tại bị ướt mưa nên trông thế thôi. Tôi đi đây."  

Nhân viên vừa xem máy tính vội chạy tới, dúi vào tay tôi một chiếc ô.  

"Anh cầm lấy cái ô này đi ạ."  

Dù biết không thể nào, nhưng chiếc ô trong tay tôi dường như tỏa ra hơi ấm.  

"Cảm ơn."

===

Thế nhưng, tôi lại không mở chiếc ô được gấp gọn gàng. 

Tôi cứ thế lang thang ngoài đường, dầm mưa. 

Ban đầu, cơn mưa thật khó chịu, nhưng giờ nó lại trở nên dễ chịu đến mức tôi cảm thấy biết ơn vì nó đã làm dịu đi cái nóng trong người.

Bầu trời tối sầm vì mưa khiến tôi khó xác định được thời gian. 

Tôi cứ bước đi trong bóng tối, đón nhận những hạt mưa lấp lánh.

Một thứ gì đó trong tôi, thứ mà tôi muốn kết thúc một cách gọn gàng, đã tan vỡ thành từng mảnh không biết từ đâu. 

Giờ đây, nó trở nên rối ren đến mức không thể gỡ hay buộc lại. 

Tôi cũng không muốn cố gắng nhặt nhạnh lại nữa.

Thật là thảm hại, trông thật đáng ghét. 

Cứ nghĩ mình là gì của Seo Heon sao?

Tôi tự giễu cợt nhưng vẫn không dừng bước. 

Nếu tôi dừng lại bây giờ, tôi cảm thấy mọi thứ sẽ kết thúc.

Bíppppppp

Một tiếng ù tai không rõ nguyên nhân vang lên trong tai tôi. 

Tôi vội vàng bịt tai lại rồi bỏ ra, thì thấy các ngón tay của mình đã tím tái và run rẩy.

“Mình lạnh à?”

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy qua cơ thể đang nóng bừng của tôi. 

Răng tôi va vào nhau lách cách và chân tôi trở nên nặng trĩu.

Kết thúc như thế này cũng không sao, phải không?

Tôi đã bắt đầu một mình, nên kết thúc một mình cũng chẳng sao. 

Sự cô đơn là điều bình thường. 

Chỉ là đôi khi có hắn bên cạnh nên tôi đã nhầm lẫn.

Tôi dừng lại. 

Và rồi, một cái bóng phủ lên tôi. 

Cơn mưa đang rơi một cách kỳ diệu bỗng ngừng lại.

“Ai đó…?”

Tôi nghe thấy tiếng thở dốc.

[Vì thiếu sinh lực, chức năng cơ thể của bạn không thể phục hồi. Bạn sẽ bước vào trạng thái nghỉ ngơi bắt buộc.]

Tôi lại oán trách cái cửa sổ trạng thái lúc nào cũng chậm trễ. 

Khuôn mặt của người đàn ông đã che ô cho tôi trở nên méo mó, không thể nhận ra.

===

Trong tầm nhìn mờ ảo vì cơn sốt, một bóng người như búp bê hiện ra. 

Thoáng thấy chiếc khăn lạnh trên tay. 

Có ai đó đang chăm sóc tôi.  

‘Mẹ...?’

Một bàn tay âm ấm phủ lên trán tôi khi nghe tiếng gọi. 

Theo từng cử động bàn tay ấy là sự ngập ngừng run rẩy.  

Là ai vậy?  

Hiện tại và quá khứ đan xen khiến tôi không phân biệt nổi đâu là thực.  

‘Con đau quá.’

Nếu là ảo giác về mẹ, tôi muốn được làm nũng một chút. 

Thuở nhỏ tôi luôn được khen là đứa trẻ ngoan, nhưng mỗi năm một lần sốt cao như thế này, tôi lại hay nhõng nhẽo. 

Và mẹ, dù lo lắng, nhưng thầm thích thấy tôi như vậy.  

[Bố cũng về sớm rồi. Bố bảo sẽ mua bánh cá Woo Hyun thích về.]

Ngay cả khi đã là học sinh cấp ba, cái tuổi người ta bảo đã lớn, mỗi lần tôi ốm, bố vẫn mua đồ ăn vặt về cùng thuốc.  

[Sao lại để bị ốm vậy?]  

Và từ lúc nào không rõ, vị khách cuối cùng ghé thăm những ngày ấy luôn là Seo Heon. 

Khi tôi uống thuốc xong ngủ thiếp đi, hắn sẽ lén vào phòng nắm lấy tay tôi. 

Tỉnh dậy, tôi vẫn giả vờ nói mê như chưa tỉnh hẳn.  

[Nếu được xoa đầu chắc tôi sẽ khỏi nhanh thôi.]  

Trước yêu cầu trơ trẽn của tôi, hắn im lặng xoa trán cho tôi. 

Khi bàn tay lạnh của hắn trở nên ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể tôi, ánh trăng đã lặng lẽ tràn qua khung cửa. 

Tôi thích khoảnh khắc ấy đến mức đôi khi còn mong mình được ốm.  

"Đừng đau nữa anh."  

Nhưng giọng nói tôi nghe được không phải của mẹ, của bố, cũng không phải Seo Heon.  

Vừa rồi là mơ sao? 

Phải rồi, làm gì còn bố mẹ bây giờ.  

Cố mở nặng trĩu mí mắt trước giọng nói lạ lẫm, tôi bỏ qua cửa sổ thông báo đỏ rực quay sang nhìn. 

Yi Han đang ngủ gật bên cạnh.  

"Yi Han…. hả?"  

Giọng tôi khô khốc như tiếng gió mùa đông, môi nứt nẻ vì sốt rát bỏng. 

Dù vậy, tiếng động nhỏ ấy cũng đủ đánh thức cậu dậy.  

"Anh ổn chứ?"  

Cậu bật dậy khỏi chỗ ngồi, đưa mắt quan sát tôi.  

Biết vậy để cậu ấy ngủ tiếp có phải hơn không?

Tôi cảm thấy có lỗi một cách vô cớ với đôi mắt mệt mỏi đang chớp chớp. 

Tôi dùng tay chống người ngồi dậy và nhìn xung quanh, một cấu trúc ký túc xá quen thuộc hiện ra. 

Tuy nhiên, nhìn những món đồ nội thất và đồ vật lạ mắt bị vứt lung tung, có vẻ đây không phải phòng của tôi.

Mình vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. 

Dạo này mấy chuyện rắc rối như thế này xảy ra quá thường xuyên.

Mỗi khi cố gắng suy nghĩ sâu, thái dương tôi lại nhói lên và làm gián đoạn. 

Không còn cách nào khác, suy nghĩ của tôi trở nên đứt đoạn và đơn giản hơn.

“Đây là phòng của cậu à, Yi Han?”

“Vâng.”

Yi Han dường như đang cố kìm nén cảm xúc. 

Cậu không nói nhiều, và chỉ nhìn vào thái độ lảng tránh ánh mắt của tôi là tôi đã biết. 

Đây là hình ảnh mà tôi chưa từng thấy ở cậu.

“Anh xin lỗi, nhưng anh không nhớ tại sao anh lại ở đây.”

“Anh đã ngất. Ngay trước mặt em.”

Tôi nhớ lại cụm từ ‘trạng thái nghỉ ngơi bắt buộc’ mà mình đã thấy. 

Kỹ năng lấy đi sinh mệnh này thật khó hiểu, mặc dù nó là của tôi. 

Có lẽ không có kỹ năng nào thiếu thông tin như vậy. 

Ngay cả khi tôi nghe những thợ săn khác nói về những hạn chế của kỹ năng của họ, chúng cũng không khó hiểu đến mức này.

Trạng thái nghỉ ngơi bắt buộc có nghĩa là ngất đi sao? 

Vậy thì mình không thể tự điều chỉnh được.

Điều đó có nghĩa là khi sinh lực ở mức thấp, nếu tình trạng sức khỏe của tôi tệ đi, nó sẽ lập tức biểu hiện ra bên ngoài. 

Cứ như thể tôi đã trở lại trước khi kỹ năng này xuất hiện.

Cơ thể yếu ớt thế này thật đáng ghét.

Tôi nuốt xuống vị đắng và chào Yi Han, người đang mang nước cho tôi.

“Xin lỗi. Anh đã làm phiền cậu rồi.”

“Đáng lẽ em phải đi tìm anh ngay từ đầu nên anh không cần bận tâm đâu.”

“Tìm anh?”

Tôi cứ tiếp tục hỏi những câu hỏi ngu ngốc như vậy.

“Tin tức rất lớn. Em đã nghĩ anh sẽ ngồi khóc vì bị thất hẹn, nhưng… thà vậy còn hơn. Thực tế còn tệ hơn em nghĩ nhiều, phải không?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo