Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 38

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.              

Giọng Yi Han nghe gai góc lạ thường. 

Cơ thể tôi vẫn mềm nhũn, cơn sốt lên xuống thất thường khiến tôi không hiểu tại sao cậu lại tức giận, cũng chẳng biết làm thế nào để xoa dịu cơn giận ấy.  

"Cậu đang giận à?"  

"Tại một tên khốn như thế mà anh phải lê bước giữa trời mưa, giờ lại còn ốm nữa, em thấy buồn lắm."  

Yi Han nuốt lại chữ ‘giận’ vào trong. 

Dù sự tức giận cứ lộ ra qua từng câu nói, nhưng rốt cuộc cậu vẫn là một đứa trẻ ngoan.  

"Ừm. Nghe cậu nói vậy anh cũng thấy mình hơi thảm hại."  

"Sao anh lại nói vậy? Đâu phải lỗi của anh."  

Mí mắt tôi lại sụp xuống. 

Tôi muốn nhìn thẳng và trả lời cậu, nhưng ngay cả điều đó cũng quá sức.  

"Phải rồi. Không phải lỗi của ai cả."  

Seo Heon vô tội. 

Nếu trái tim tôi không như vậy, có lẽ chúng tôi đã chẳng có chuyện gì. 

Vì thế, tôi không muốn đổ lỗi một cách hèn hạ. 

Thay vào đó, tôi quyết định từ từ giết chết trái tim mình.  

"Anh đang sốt rất cao đấy."  

"Bình thường thân nhiệt anh cũng cao mà. Chắc tại chủ yếu dùng lửa nên vậy."  

Trong bóng tối đặc quánh, tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ. 

Những con sóng đen ngòm cuộn lên mang theo nỗi đau như thủy triều rồi lại rút đi. 

Tôi thà tưởng tượng mình đang chìm xuống biển còn hơn.  

"39 độ, rồi 40 độ rồi. Dù có nói thân nhiệt cao đi nữa thì sốt cao vẫn là sốt cao. Rốt cuộc tại sao anh lại đau thế này?"  

"Chắc tại anh dính mưa nhiều quá."  

Ngay cả tôi cũng biết đó là câu trả lời vô lý.  

"Anh cũng là hunter mà. Em không phải không biết rằng chỉ dính chút mưa thôi thì không thể nào sốt cao như thiêu như đốt thế này đâu, phải không?"  

"Chắc là... trái tim anh mệt mỏi hơn anh nghĩ. Tâm trạng tổn thương thì cơ thể cũng bị ảnh hưởng mà."  

Đó vẫn là một lời bào chữa yếu ớt, nhưng tôi không nghĩ ra câu trả lời nào khác. 

Không cần nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Yi Han. 

Nhưng lúc này, những cơn buồn ngủ cứ ập đến khiến tôi không thể tiếp tục trò chuyện.

“Cứ coi là như vậy đi, nhé.”

Việc biện minh cũng tốn năng lượng, và thật không may, thanh thể lực của tôi đang gần bằng 0.

“Tạm thời cứ coi là như vậy đi.”

Một giọng nói trầm thấp, đầy vẻ không hài lòng trả lời.

“Đừng nghĩ rằng anh có thể trì hoãn mãi mãi.”

Câu nói tiếp theo nghe khá sắc bén, không giống với tính cách của cậu ấy.

“Yi Han à.”

Tôi không ngại ngần mà nằm xuống một lần nữa và gọi tên cậu. 

Tôi đã tỉnh rồi, nên đáng lẽ phải về nhà, nhưng kỳ lạ là tôi không muốn. 

Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nếu bây giờ phải ở một mình.

“Vâng?”

“Cảm ơn cậu.”

Đó là một trong số ít những lời chân thành được thốt ra từ cuộc trò chuyện nhạt nhẽo. 

Nếu tôi ngã gục một mình ở đó, mọi chuyện sẽ còn thảm hại hơn. 

Hơn nữa, nếu tôi bị chụp ảnh trong tình trạng ướt mưa và ngất xỉu, tôi sẽ lại bị lôi vào những tin đồn không hay. 

Vì vậy, tôi có nói lời cảm ơn Yi Han bao nhiêu lần cũng không đủ.

“Đừng cảm ơn, hãy yêu quý em đi.”

“Anh yêu quý cậu mà… sao cậu lại có vẻ mặt buồn bã như vậy?”

Cơn buồn ngủ lại ập đến.

[Cơ thể đang nhanh chóng phục hồi.]

Cửa sổ thông báo màu đỏ dần chuyển sang màu xanh lá. 

Tôi hy vọng khi tỉnh dậy, cuộc sống bình thường sẽ trở lại.

[Cơ thể đang nhanh chóng phục hồi.]

Cửa sổ trạng thái cứ nhấp nháy. 

Tôi ngủ một giấc thật sâu, thỉnh thoảng mở mắt ra và có lúc thấy cậu, có lúc không thấy ai. 

Đó là một giấc ngủ dài đến mức tôi tự hỏi liệu mình đã từng ngủ lâu như vậy chưa.

Thật kỳ lạ khi phong cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi nhanh chóng mỗi khi tôi tỉnh táo trở lại.

“Không thể ngủ thêm được nữa.”

Và cuối cùng, những cơn buồn ngủ cứ bám lấy tôi đã rút lui. 

Khi tôi đứng dậy, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn cả lúc chưa bị bệnh. 

Cánh tay tôi cử động linh hoạt mà không bị vướng mắc, đầu óc nặng trĩu trở nên sảng khoái một cách dễ chịu. 

Cơn đau đã biến mất cùng với giấc ngủ, không để lại dấu vết gì, và tất cả các kỹ năng đều đã trở lại và hoạt động tốt.

“Anh, anh dậy rồi à?”

Yi Han nghe thấy tiếng động của tôi và vội vã chạy vào phòng. 

Cậu đang mặc quần áo dở, nên các cúc áo bị lệch một hàng, trông thật đáng yêu.

Cậu ấy vội vã đến mức mắc phải những lỗi như trẻ con sao? 

Mình đâu có chết đi sống lại, cậu ấy có thể từ từ thôi mà.

"Ừm."  

Tôi bước ra khỏi giường, đi về phía Yi Han. 

Có lẽ vì nằm quá lâu, từng bước chân cảm thấy vụng về như quên mất cách đi đứng. 

Tôi không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. 

Thấy cậu vẫn chưa nhận ra áo mình mặc lệch nút, tôi cầm lấy vạt áo cậu, bắt đầu cởi nút ra để chỉnh lại.  

"Anh... anh đang làm gì thế?"  

Cậu đỏ mặt, giọng run run hỏi, có lẽ không hiểu ý tôi nên tưởng tôi đang trêu cậu.

À, mình đối xử với cậu ấy như trẻ con quá chăng?  

Nhìn vào tầm mắt cao hơn mình, tôi lại nhận ra cậu không còn nhỏ như tôi nghĩ.  

"Xin lỗi. Cậu hoảng hả? Nút áo cậu bị lệch một hàng nên anh định chỉnh lại thôi. Đáng lẽ nên để cậu tự làm. Anh xin lỗi."  

Tôi tưởng Yi Han sẽ hiểu ngay, nhưng mặt cậu càng đỏ hơn, đến mức tôi lo chạm vào sẽ bốc cháy.  

"Anh... anh làm nốt đi."  

Rồi cậu cúi gằm mặt, giọng nhỏ dần. 

Tôi tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại thì nhận được câu trả lời hơi cáu kỉnh.

"Đã bắt đầu rồi thì làm cho xong đi. Cái nút ấy."

"À.... ừm."  

Tôi buông tay rồi lại đặt lên, cử chỉ trở nên vụng về. 

Dù lóng ngóng, tôi vẫn cởi hết nút áo, và dường như toàn thân cậu cũng ửng hồng lên.  

Đã ngại thế này sao còn bảo mình cởi nút làm gì?  

Không biết có phải cậu ấy đang trêu tôi không, nhưng kết cục chỉ khiến Yi Han thêm bối rối. 

Mỗi lần tay tôi chạm vào da thịt khi cài nút, cơ thể cậu lại giật mình. 

Như dây đàn piano bị chạm nhẹ, từng cử động co giật trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.  

"Xong rồi. Người to xác thế này mà vẫn như trẻ con vậy."  

"Tại anh xuất hiện đột ngột làm em giật thôi. Anh phải chịu trách nhiệm đấy."  

Lời biện minh của cậu chẳng chút sát khí.  

Hiền lành thế này, ra ngoài xã hội dễ bị tổn thương lắm đấy.  

Những hunter cấp cao thường có tính cách hung hăng. 

Guild của Seo Heon may mắn tập hợp được những thành viên ôn hòa nhờ tính cách cục cằn của hắn, nhưng các guild khác thì không như vậy.

Tôi phải đối xử tốt với cậu ấy.

“Được rồi. Anh làm gì cho cậu đây?”

“Anh thật sự sẽ làm à?”

Yi Han mở to mắt vui mừng, có vẻ không nghĩ tôi sẽ đồng ý. 

Tôi chợt tự hỏi liệu mình có phải là người keo kiệt trong mắt cậu không.

“Tất nhiên rồi. Nếu là điều anh có thể làm, anh sẽ làm.”

“Ăn tối với em rồi hẵng về.”

Điều ước cậu nói ra quá đỗi giản dị khiến tôi ngớ người.

Chắc cậu ấy không bị lừa đảo gì đấy chứ?

“Chuyện đó bình thường anh vẫn làm mà. Ừm… dù không giỏi lắm, nhưng anh nấu cơm cho cậu nhé?”

Ngay khi thốt ra lời đó, tôi đã hối hận. 

Món duy nhất tôi biết nấu là cơm chiên kim chi và trứng cuộn mà mẹ đã dạy. 

Hơn nữa, những người từng ăn chỉ có bố mẹ và Seo Heon, nên rất khó để đánh giá xem nó có thực sự ngon hay không.

“Thật sao? Anh không được đổi ý đâu!”

Nhưng nhìn đôi mắt long lanh, vui mừng của Yi Han, tôi cảm thấy thật tàn nhẫn nếu dội gáo nước lạnh vào cậu bằng cách nói rằng tôi đã lỡ lời và muốn rút lại.

“Sẽ không ngon lắm đâu, cậu có thấy phiền không?”

Sau khi đeo tạp dề và đứng trong bếp, tôi mới cẩn thận hỏi. 

Cậu vừa lẩm bẩm vừa nói ‘sao cũng được’ mà chẳng bận tâm.

Vậy thì áp lực hơn chứ…?

Khi tôi lấy kim chi được xếp gọn gàng ra và dùng dao thái, ánh mắt của cậu tràn đầy lo lắng. 

Vừa từ từ nhớ lại quá khứ, vừa cắt giò lụa, xào dầu mè và trứng, một mùi hương quen thuộc lan tỏa khắp phòng. 

Nó không tệ như tôi nghĩ.

Với điều kiện là không so sánh với Yi Han đang thoăn thoắt nấu súp tương đậu và làm món giá đỗ trộn ở bên cạnh.

“Nếu thế này thì anh không cần nấu đâu nhỉ?”

“Anh đừng nói thế chứ. Món anh nấu vẫn khác mà.”

Cậu có vẻ không nhận ra, nhưng lời nói của cậu ấy trở nên dịu dàng hơn. 

Tôi dường như đã bớt căng thẳng khi nấu những món ăn quen thuộc.

“Sao cậu nấu ăn giỏi thế?”

“Sống một mình thì phải nấu ăn giỏi chứ. Anh cũng đừng ăn ngoài mãi, hãy ăn ở nhà đi.”

Tôi không có suy nghĩ phải ăn những món tốt cho sức khỏe, và trong tủ lạnh chỉ có ức gà, salad đóng gói và sữa. 

Trong khi đó, tủ lạnh của cậu lại có đầy đủ các loại rau củ tươi và thịt được sắp xếp gọn gàng.

“Cậu siêng năng thật đấy. Nhìn thế này, cậu tốt hơn anh nhiều.”

“Trên đời này có ai không chăm sóc bản thân tốt như anh đâu. Tất nhiên là em phải tốt hơn anh rồi.”

“Cậu đã kìm nén không cằn nhằn anh kiểu gì vậy?”

“Đúng vậy. Anh phải khỏe mạnh thì em mới kìm nén được chứ.”

Yi Han không chịu thua một câu nào. 

Có lẽ cậu ấy đã luôn căng thẳng khi ở bên tôi, và sự tinh nghịch này mới là con người thật của cậu.

“Ăn đi thôi.”

Bàn ăn được dọn ra trông thật thịnh soạn và hấp dẫn. 

Khi cho cơm chiên kim chi vào miệng, một cảm giác hoài niệm dâng trào.

“Ngon lắm, anh.”

“Ừm.”

Đó là một bữa cơm nhà ấm áp. 

Món ăn của Yi Han có chỗ vụng về, có chỗ lại gọn gàng. 

Sự pha trộn đó làm cho bụng tôi ấm áp.

“Mà này, cậu thân mật một cách tự nhiên đấy nhỉ?”

“Không được sao? Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi mà.”

Có lẽ Yi Han cũng không nhận ra, cậu ấy giật mình. 

Cậu thấy tôi đang nửa đùa nửa thật nên không xin lỗi mà lại đối đáp một cách trơ trẽn.

“Không. Tốt đấy.”

“Thật hả?”

“Anh cứ nghĩ em sẽ thân mật từ lâu rồi, hóa ra là muộn hơn anh tưởng.”

Yi Han có vẻ ấm ức.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo