Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
“Tôi với anh sao?”
“Tôi đã nói là sẽ xoay chuyển trái tim cậu mà.”
Dù Seo Heon có làm gì đi nữa, tôi cũng không có ý định thay đổi kế hoạch.
Cái chết của tôi đã được định trước và không có đường quay lại.
“Với lại cái ngày cậu đi công tác về, chẳng phải lúc nào thời gian của cậu cũng là của tôi sao?”
Cho đến 3 năm trước, rõ ràng là vậy.
Nhưng sau khi hắn có người yêu, thì không còn chuyện đó nữa.
Một tháng sau khi được giới thiệu với Kwon Ho Jun, cái ngày tôi đi công tác về, theo thói quen tôi đã đến nhà của hắn.
[Seo Heon à.]
Ngôi nhà trống vắng, im lặng không một tiếng trả lời, vẫn còn rõ mồn một trong ký ức.
Việc tôi cứ ngây ngô chờ đợi, nghĩ rằng lát nữa hắn sẽ về, giờ nghĩ lại thật là ngu ngốc.
[Cậu làm gì ở đây vậy?]
Khi trời tối muộn, Seo Heon trở về cùng với Kwon Ho Jun, khoác tay nhau và nhăn mặt hỏi.
Việc hắn quên mất ngày tôi về, và việc hắn cho người khác vào ngôi nhà mà ngoài tôi ra chưa từng cho phép ai bước vào, đều là những cú sốc lớn.
Suy nghĩ ngây thơ của tôi, rằng mối quan hệ với hắn vẫn sẽ như thường lệ đã sụp đổ.
Lúc đó, việc tôi bị tổn thương hoàn toàn là lỗi của tôi.
Sau đó mỗi khi đi công tác về, tôi lại tránh Seo Heon.
Hắn cũng biết điều đó nên hôm nay khi tôi đến thẳng nhà, hắn đã rất ngạc nhiên, và việc hắn hỏi lại một cách kỳ lạ thật khó hiểu.
“Đó là chuyện của ngày xưa rồi.”
Vừa nói, miệng tôi vừa thấy đắng.
Chỉ có mình tôi đang lảng vảng trên mảnh đất hoang tàn.
“Đúng vậy, trở thành một mối quan hệ thân thiết như ngày xưa cũng không tệ. Woo Hyun dạo này lạnh nhạt quá nên tôi buồn lắm.”
“Hình như anh ấy không thích đâu?”
“Tiếng sủa ồn ào thật.”
Nhìn hai người đối đầu, đầu tôi nhức buốt.
Khoan, đau thật à?
Không phải là một cách nói ẩn dụ mà là đau thật.
Một cơn đau bất ngờ không phải do chấn thương là lần đầu tiên xuất hiện kể từ khi nó bộc phát.
Một cửa sổ thông báo hiện ra trước mắt tôi.
[Sinh lực của bạn còn 399 ngày, một phần cơ thể tạm thời suy yếu.]
Cửa sổ thông báo xuất hiện vào lúc 7 giờ tối, khác lạ hơn một chút so với mọi khi.
Chưa kịp hiểu ‘một phần cơ thể tạm thời suy yếu’ có nghĩa là gì, thì máu đã chảy ra từ mũi tôi.
“Woo Hyun à!”
Seo Heon dù đang trong cuộc đấu khẩu, vẫn nhanh chóng nhận ra tình trạng của tôi liền tiến đến và lấy khăn tay ra.
Yi Han cũng muộn hơn một chút, nhìn sang tôi và mặt mày tái mét.
Nếu còn tỉnh táo, tôi đã cố gắng che giấu, nhưng vì quá đột ngột nên không có cách nào ngăn lại được.
“Cái gì đây?”
Cậu run rẩy tay, như một đứa trẻ lần đầu thấy máu mũi.
Phản ứng của cậu ấy khiến người khác nhìn vào sẽ nghĩ tôi mắc bệnh nặng lắm.
“Chỉ là chảy máu mũi thôi. Lần công tác này mũi tôi bị thương nhẹ, tưởng không sao cả. Chắc vấn đề là do tôi đã không chữa trị.”
Hắn nắm cằm tôi, xoay mặt tôi sang hai bên rồi khẽ tặc lưỡi.
“Gọi người chữa trị đi.”
Người chữa trị ư, những người chữa trị của bang hội chúng tôi đều là nhân lực cao cấp, có năng lực xuất sắc.
Chỉ vì một chút máu mũi mà gọi những người bận rộn như vậy, tôi sẽ ngại không dám ngẩng mặt lên mất.
“Chỉ là chảy máu mũi thôi mà, gọi người chữa trị cái gì. Tôi đi vệ sinh một lát, đừng có làm quá lên thế.”
Hơn nữa, nếu tự nhiên gọi người chữa trị mà bị lộ tình trạng sức khỏe thì sẽ là chuyện lớn.
Tôi bỏ lại hai người đang nhìn mình với vẻ không hài lòng, vào nhà vệ sinh và mở cửa sổ trạng thái.
[Sinh lực duy trì cơ thể không đủ. Độ bền của cơ thể giảm sút, tất cả các kỹ năng sẽ bị vô hiệu hóa trong một phút.]
“Ưm!”
Tôi thấy buồn nôn rồi cuối cùng nôn khan.
Đau đớn do chấn thương thì thường xuyên gặp, nhưng cơn đau nội tạng như thế này đã lâu lắm rồi tôi mới trải qua, nên tôi không chịu nổi.
Tôi chỉ biết ngồi sụp xuống sàn nhà vệ sinh, chờ cơn đau qua đi.
Cảm giác này có lẽ giống như đang ngồi trên chiếc thuyền nan giữa biển cả mênh mông dưới ánh trăng lưỡi liềm.
Tầm nhìn mờ mịt, cái chết đang chào đón tôi.
Giọng nói thì thầm quyến rũ hỏi liệu tôi đã chuẩn bị xong cho chuyến đi chưa.
Như Odysseus cố gắng không bị nàng tiên cá Siren mê hoặc, tôi ghì chặt cơ thể bằng cánh tay.
[Nhờ ảnh hưởng của Thể lực Cấp 60, cơ thể tạm thời hồi phục.]
Cơ thể tôi vốn đang suy sụp nhanh chóng, dần dần trở nên nhẹ nhõm hơn.
Với tốc độ hồi phục này, có lẽ sau 5 phút tôi sẽ không gặp vấn đề gì lớn trong sinh hoạt hàng ngày.
Chỉ là nỗi lo lắng rằng nếu tình huống này xảy ra trong khi chiến đấu thì sẽ rất tệ đã tăng lên.
***
“Cái gì vậy? Sao lại đứng ngoài này?”
Khi tôi quay lại phòng, cả hai đang đứng cạnh nhau trước cửa.
Tôi định bước vào vì không hiểu sao họ lại đứng sững ở đó, nhưng Seo Heon đã chặn tôi lại.
“Đừng vào trong.”
“Sao vậy?”
“Bữa ăn xong rồi nên đến dọn dẹp đấy ạ.”
Yi Han che miệng, nói khẽ.
Dù tiếc vì đồ ăn còn nhiều, nhưng tôi cũng không còn khẩu vị hay muốn tiếp tục bữa ăn trong không khí nặng nề này nữa.
“Anh. Hôm nay em đi đây. Nếu anh có ý định gì thì đến ký túc xá của em nhé.”
Không biết có việc gì gấp, cậu vội vã chào rồi rời đi.
Rồi tôi liếc nhìn hắn.
“Hai người nói chuyện gì mà cậu ấy đi gấp thế?”
“Không nói gì nhiều. Bữa ăn hỏng hết rồi, lâu lắm mới đi ăn ngoài với cậu mà.”
Seo Heon nhẹ nhàng đẩy lưng tôi.
Hắn không cho tôi cơ hội trả lời người đầu bếp đang chào, mà cứ thế kéo tôi ra tận bãi đậu xe.
“Lên xe đi.”
“Đi đâu vậy? Không, trước đó, anh thật sự định ở bên tôi cả ngày ư?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ đi trung tâm thương mại.”
“Tự nhiên đi trung tâm thương mại làm gì? Mấy món vũ khí tôi đang dùng vẫn ổn, không cần gì hết.”
Tôi nói thờ ơ, nghĩ rằng ‘trung tâm thương mại’ là nơi bán đồ chuyên dụng cho thợ săn.
Hắn hơi ngạc nhiên, liếc nhìn tôi và cười.
“Woo Hyun à, trung tâm thương mại là nơi để mua sắm mà. Không chỉ bán mỗi vũ khí đâu.”
Hắn nói nhỏ nhẹ như vậy khiến tôi thấy ngại ngùng, cứ như thể mình là kẻ nghiện công việc vậy.
Seo Heon đang gõ ngón tay lên vô lăng.
“Tôi không có gì muốn mua…. cậu có cần gì không?”
Từ sau thời học sinh, tôi chưa từng đến trung tâm thương mại ngoại trừ những lúc mua sắm trang bị.
“Tôi muốn mua tặng cậu một thứ nên mới bảo đi.”
“Nếu vì tôi mà đi thì không cần đi cũng được.”
Đèn đỏ bật lên, chiếc xe dừng lại.
Hắn hoàn toàn quay đầu về phía tôi rồi nhe răng cười, trái tim tôi chợt đập mạnh vì nụ cười tinh nghịch đã lâu không thấy.
“Tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu. Tuần trước là sinh nhật cậu, đúng lúc cậu lại đang đi công tác.”
Vậy là hắn vẫn nhớ sinh nhật tôi, cứ tưởng hắn đã quên rồi chứ.
“Tự nhiên quan tâm làm gì, nếu lỡ rồi thì cứ để nó trôi qua đi.”
“Nếu lỡ rồi thì phải nắm lấy chứ, cậu thật là không có tham vọng gì cả.”
Seo Heon và tôi thật sự rất khác biệt, nên tôi yêu điểm đó ở hắn.
( mé, edit mà đau đầu với thụ này ghê^^ ).
***
“Gì vậy? Sao lại đứng ngoài thế này?”
Bước vào trung tâm thương mại, thật bất ngờ là không có nhiều người.
Không, dù là ngày thường nhưng nó trống rỗng một cách kỳ lạ.
Hắn tự nhiên sải bước đi trước.
“Kang Seo Heon, anh có phải…?”
Tôi cẩn thận gọi tên hắn với dự cảm không lành, nhưng lần này hắn chỉ cười tủm tỉm.
Người bạn không thể tin được này chắc chắn đã bao trọn cả trung tâm thương mại hôm nay.
Chứng kiến hắn làm lớn chuyện đến mức này chỉ để mua quà sinh nhật cho bạn, tôi không nói nên lời.
“Cậu không thoải mái khi ở chỗ đông người mà, tôi cũng ghét bị làm phiền nữa.”
Hunter cấp S đi đâu cũng thu hút sự chú ý.
Có những người thích sự chú ý đó, nhưng chúng tôi thì không.
Tôi thấy khó chịu với ánh mắt và lời nói của mọi người, còn hắn dù giả vờ không sao nhưng thực chất lại rất ghét bỏ.
Đôi khi tôi còn thấy hắn tỏ ra ghê tởm nữa.
Đó là ngày đầu tiên tôi tham gia cuộc chinh phạt cùng bang hội sau khi mới gia nhập.
Bên ngoài hầm ngục, mọi người vây kín, và tôi đã co rúm lại vì lâu lắm rồi mới lại đối mặt với phóng viên và máy ảnh.
[Tôi muốn móc mắt ra cùng với ống kính luôn.]
Seo Heon vừa nói lầm bầm vừa thể hiện thái độ như được vẽ ra để lên hình thật đẹp.
Giọng nói của hắn nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy, nhưng trong đó chứa đựng sự căm ghét rõ ràng.
Vì vậy với số tiền dồi dào như hắn, việc thuê cả trung tâm thương mại một ngày để mua sắm thoải mái chắc chắn không phải là chuyện khó.
Thậm chí, nó có thể còn hiệu quả hơn là bị mọi người giám sát từng cử chỉ, hành động.
“Cuối cùng thì anh liên lạc lúc nào vậy?”
Dù sao thì điều này cũng khiến tôi tò mò, rốt cuộc hắn lấy đâu ra thời gian để thuê trung tâm thương mại vậy?
“Đây vốn là món đồ tôi định lấy. Hôm qua, ngay khi nghe tin cậu lên máy bay vào rạng sáng, tôi đã liên lạc ngay.”
Thật là nhanh nhẹn, tôi thở dài.
“Anh làm vậy vì không thoải mái thì không sao, nhưng không cần phải làm vậy vì tôi đâu.”
Ánh mắt của mọi người dù hơi khó chịu, nhưng tôi không muốn tốn một khoản tiền lớn để ngăn người khác vào trung tâm thương mại chỉ vì muốn tránh nó.
Khả năng đó thấp thôi, nhưng tôi vẫn không muốn hắn lại làm những chuyện như thế này vì tôi.
Seo Heon không biết lời nói của tôi có gì buồn cười mà lại cười khúc khích, như thể tiếng hơi xì ra.
“Sao lại cười?”
“Ho Jun không hề tính toán mấy chuyện này mà hiển nhiên chấp nhận, hai người phản ứng khác nhau quá nên thấy hay ho chứ.”
Lời đùa của hắn cứ như mũi dao sắc nhọn đâm vào tim tôi.
Tôi là người không thể dễ dàng chấp nhận những ưu ái như vậy.
Tôi đã tự nhủ rằng dù có ghen tị với những người về cơ bản khác mình cũng chẳng ích gì, nhưng khi chính hắn nói ra, cổ họng tôi chợt nghẹn lại.
“Anh cũng có nhiều chuyện hay ho thật đấy.”
Tôi bước nhanh để không để lộ vẻ mặt méo mó của mình.
Seo Heon theo sau, cảm giác gần gũi đến khó chịu.
“Woo Hyun à, phải đi lối này cơ.”
Ngay trước khi đến đường cụt, hắn nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng kéo lại.
Không đến mức đau, nhưng đủ mạnh để tôi không thể gạt ra.
“Rốt cuộc anh định tặng cái gì mà làm đến mức này?”
Thật ra nếu là đồ Seo Heon tặng, dù là một cục đất sét tôi cũng tự tin sẽ nhận lời cảm ơn.
Dù người khác nhìn vào có vẻ tầm thường, nhưng tôi sẽ tự gán cho nó một ý nghĩa riêng và trưng bày trong phòng.
“Một thứ mà cậu sẽ thích.”