[NOVEL] Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người - Chương 12

Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 12

Tác giả: 플로나

Dịch: Phương Loan

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Khi phương án thỏa hiệp được đưa ra, hai công tước không thể phản bác thêm.

Xác nhận sự im lặng đồng thuận, nhà vua mỉm cười và tuyên bố:


— Đứa con đáng tự hào của trẫm sẽ thay ta chủ trì điều tra lần này. Như mọi khi, sẽ làm tốt thôi.


Sắp xếp mọi chuyện có lợi cho bản thân xong, nhà vua đảo mắt một vòng phòng họp, dừng lại ở Ressas.

Khuôn miệng nghiêm khắc, ông quát lên với Ressas như thể nổi giận:


— Ressas, từ hôm nay hãy quay về kinh đô. Thứ vô dụng chẳng ích gì cả.


Không màng ánh mắt người khác, nhà vua mắng thẳng.


— Việc ngươi vắng mặt mới là điều có ích cho vương quốc. Thu dọn hành lý ngay đi.


Ressas cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe lời cha.

Tuy nhiên, ngay khi nhà vua định kết thúc buổi họp, một câu nói không ai ngờ tới vang lên.

Hắn nhìn thẳng vào gương, trả lời nhà vua:


“Dù vậy, vẫn còn tốt hơn là không có gì.”


Phản ứng bất ngờ ấy khiến nhà vua nhíu mày.

Ngay cả Seiad cũng không ngờ tới.

Trong quá khứ, Ressas không thể tham dự buổi họp này vì đã quay về kinh đô sau cái chết của Anka và bản thân bị trọng thương. Hắn không có cơ hội chống lại mệnh lệnh của vua.


“Như lời hai công tước đã nói, hiện không đủ người và cũng chẳng có ai chuẩn bị sẵn sàng. Vậy thì dù chỉ là một người biết chiến đấu cũng còn hơn không. Họ Solias vốn được ban cho là để bảo vệ vương quốc, chẳng phải sao.”

— Ngươi không thể giúp gì cho Tither thì ở lại đó làm được gì chứ!


Nhà vua cao giọng.

Trong tiếng nói chan chứa sự phủ nhận và ghét bỏ ấy, Seiad bất giác cảm thấy một điều gì đó trào dâng.

Khó chịu. Bức bối.


“Trong tình huống nguy cấp, ít ra cũng có thể làm bia đỡ đạn.”


Câu nói dứt khoát của Ressas khiến mặt Công tước Bridehit cứng đờ.

Bá tước Landry, người không quen với những lời lẽ gay gắt, tái mặt nhìn quanh dò xét.


— Ngươi vừa nói… cái gì vậy?


Cách nói quá trắng trợn dường như khiến nhà vua choáng váng, giọng ngài lạc đi.

Ressas thì im lặng bướng bỉnh, không nói thêm một lời.

Chính vì là Ressas – không phải ai khác – mới khiến nhà vua nổi giận đến vậy.

Tiếng đập bàn RẦM! vang lên, trong khi Aster chỉ mỉm cười nhếch mép, thích thú quan sát cơn giận của vua cha.

Nếu cứ để yên thế này, hẳn sẽ còn những lời khó nghe hơn được thốt ra.


“Điện hạ Ressas nói đúng.”


Seiad bước ra, muốn kết thúc cuộc họp dai dẳng này.

Giọng nói trầm ổn của anh khiến cả hội trường thoáng chốc im lặng


— Khanh vừa nói gì đấy, Đại Công tước?

“Không phải tất cả mọi người đều biết rõ điện hạ Ressas có kiếm thuật xuất sắc sao? Điện hạ hoàn toàn đủ sức đóng vai trò ngang với một kỵ sĩ ưu tú, nên hãy để điện hạ ở lại. Thần xin đảm bảo an toàn của ngài dưới danh nghĩa phương Bắc.”


Lời vua nói không sai.

Nhưng Seiad cần phải lấy được thiện cảm của Ressas ở mức tối thiểu, và dù đã cứu cận vệ của hắn nhưng lại bị hiểu lầm, thì lần này anh nên đứng về phía Ressas đúng lúc.

Dù điều đó khiến Aster không vừa lòng đi chăng nữa.

Hơn nữa, Seiad cũng đã mệt mỏi với việc nghe những lời chỉ trích Ressas.

Anh còn rất nhiều việc phải làm.

Quả nhiên, gương mặt đang mỉm cười của Aster chợt lạnh băng.

Không ai ngờ Seiad lại đứng về phía Ressas, khiến những người còn lại đều sửng sốt.

Nhà vua trợn trừng mắt nhìn Seiad.


— Ý khanh là lời trẫm nói sai à, Đại Công tước?

“Thần chỉ nói từ quan điểm của phương Bắc. Với vùng lãnh địa phải chịu mùa đông dài và khắc nghiệt nhất trong vương quốc, để tổ chức một đoàn điều tra thì cần thêm người, dù chỉ một.”


Cố ý nhấn mạnh tình hình ở phương Bắc, Seiad điềm nhiên đối mặt với ánh mắt méo mó của nhà vua.

Vua như muốn quát lên ngay lập tức, mắt giật khẽ khi nói:


— Rồi khanh sẽ hối hận vì quyết định đó.

“Thần xin cảm tạ ân điển.”


Giọng điệu vô cảm của Seiad khiến đôi mắt xanh lam của vua bốc lên lửa giận.

Tuy vậy, dường như nhớ ra rằng chính mình đã nêu ra một chủ đề dễ gây phản ứng trong hội nghị, nhà vua nhanh chóng kiềm chế cảm xúc và nặn ra một nụ cười.


— …Vậy khi khanh lên kinh, trẫm sẽ nói chuyện lại. Bây giờ, tất cả lui đi.


Kết nối bị cắt.

Bá tước Landry thở dài khẽ rồi thu lại chiếc gương.

Dù cuộc họp đã kết thúc, hội trường vẫn yên lặng như tờ.

Đặc biệt là Aster – gã im lặng nhìn chằm chằm vào Seiad.

Seiad cũng không né tránh, giữ im lặng đối diện.

Aster liền nhếch môi.


“Thú vị thật đấy.”


Ném ra một câu khó đoán ý, gã đứng dậy.


“Hiện tại có nhiều người bị thương, nên vài ngày tới nghỉ ngơi rồi hãy vào rừng. Trong thời gian đó, hãy liên lạc với các lãnh địa để sắp xếp tình hình.

Còn ngươi, Đại Công tước…”


Nụ cười của Aster đậm thêm.

Gã quay người lại, ánh mắt không rời Seiad như thể thật sự thấy thích thú.


“Cuộc họp đến đây thôi. Bá tước, theo ta.”


Thái tử không chút do dự rời đi.

Bá tước Landry nhanh chóng bước theo sau.

Trái với dự đoán, gã rút lui trong yên lặng, khiến lòng Seiad rối bời.

Có lẽ vì những hành động khác hẳn với quá khứ mà anh từng nhớ, cả Ressas và Aster đều đang vượt ngoài dự tính.


“Ngài bị điên rồi sao, Đại Công tước?”


Nhưng không chỉ họ thay đổi.

Quay đầu theo giọng nói bất ngờ, Seiad thấy Công tước Bridehit đang nhìn mình với vẻ thích thú.


“Kẻ từng chẳng buồn để mắt tới ai giờ lại lên tiếng vì chuyện đó, thật khiến người ta tò mò đấy. Phải không, Vetria?”


Vetria chỉ nhún vai.

Tránh ánh mắt màu lam đang quan sát mình với tay khoanh trước ngực, Seiad đứng dậy.


“Nếu có việc, hãy tìm quản gia Kellaran. Ta sẽ không có mặt tại lâu đài.”

“Có vẻ ngài định thị sát rừng. Chúng ta có thể giúp.”

“Không cần.”


Seiad từ chối thẳng đề nghị của Công tước Bridehit.

Như đã đoán trước, ông chỉ cười nhạt.

Coi như việc cần làm đã xong, Seiad cũng quyết định rời đi.

Anh đứng dậy, rời khỏi hội trường.

Ngay lúc ấy, ánh mắt anh vô tình chạm phải Ressas.

Từ khoảnh khắc đứng về phía Ressas, anh đã cố tránh nhìn về hướng hắn.

Mọi nỗ lực giờ trở thành vô nghĩa.

Ressas cắn môi, như thể đang kiềm chế điều gì đó.

Dù vừa đạt được điều mong muốn, gương mặt hắn lại tràn đầy giận dữ – điều Seiad đã lường trước.

Dù đứng về phía Ressas, anh vẫn linh cảm người kia sẽ không vui.

Thật khó chịu. Khó chịu đến mức không thể chịu nổi.

Gương mặt Seiad cứng lại, anh tránh ánh mắt Ressas và bước đi.

Rời khỏi hội trường, băng qua hành lang tràn đầy không khí lạnh.

Bản thân cũng không biết phải đi đâu, chỉ bước tới phía trước.

Ngay lúc ấy, cánh tay anh bị giữ lại.


“Xin dừng lại, Đại Công tước.”


Thân thể đang di chuyển nhanh chóng bị giữ lại, khiến bước chân lảo đảo.

Việc không phát hiện ra có người tiếp cận gần đến thế là điều vô lý.

Cảm nhận sát khí tăng lên, Seiad cảnh giác quay đầu lại.

Cùng lúc rút tay ra, gương mặt trắng nhợt hiện lên trong tầm mắt cậu.


“Tại sao ngài lại làm vậy với ta?”


Mái tóc mềm của Ressas rối bời vì vừa chạy tới.

Trong đôi mắt tím, cảm xúc cuộn xoáy hỗn loạn.

Dù phần lớn không dễ hiểu, nhưng sự nghẹt thở và giận dữ thì rõ ràng.

Chính vì Seiad quá quen với những cảm xúc ấy.


“Ta không hiểu ý của ngài.”


Seiad không thể hiểu Ressas.

Tại sao hắn lại tức giận và phản ứng dữ dội đến thế?

Người từng im lặng chịu đựng khi bị chà đạp, giờ lại nhạy cảm trước một chút thiện ý.


“Tại sao lại giúp ta?”


Như thể đó là chuyện lạ lùng lắm, Ressas cau mày hỏi tiếp.


“Việc khinh thường và ghét bỏ ta không phải là niềm vui của ngài sao?

Ở bên cạnh hoàng huynh, nhạo báng và nguyền rủa ta – chẳng phải đó mới là vai trò của ngài à?”


Câu nói ấy là sự thật.

Giống như Aster từng nói, Ressas là con của kẻ thù, là dòng máu từng đẩy gia tộc Seiad vào hiểm nguy.

Việc ghét bỏ, tránh xa những kẻ liên quan đến Shildras là điều Seiad nên làm.

Có lẽ sự thay đổi quá đột ngột.

Dù chưa từng thân thiết, nhưng chỉ riêng việc không còn coi thường cũng khiến Ressas cảm thấy khác biệt.

Đáng ngờ là phải.

Hành động của kẻ thù luôn cần đề phòng – phản ứng của Resass là khôn ngoan.

So với việc ngu ngốc chấp nhận thì thế còn tốt hơn.

Dù vậy, Seiad cần xoa dịu cảm xúc sắc như dao của Ressas phần nào đó.

Nếu cứ như vậy, chỉ càng khiến hắn ghét mình hơn.

Vấn đề là – anh không biết phải làm sao.

Seiad lặng lẽ nhìn xuống mà không nói gì.

Ressas như không chịu nổi nữa, vuốt mái tóc rối bời.

Đôi môi hồng mấp máy run rẩy cất tiếng:


“Ngài tưởng rằng, giờ mới tỏ ra quan tâm, ta sẽ vui vẻ mà đeo bám như trước sao?”


Seiad chớp mắt.

Một câu nói không ngờ lại thốt ra từ Ressas.


“Dù ngài có mục đích gì đi nữa, ta sẽ không làm theo ý ngài đâu.

Ta không phải con chó để ngài muốn đùa bỡn thế nào cũng được.”


Lời nói ấy như một lời thề.

Hơi thở hỗn loạn dần ổn định, Ressas trở lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.

Hắn che giấu khía cạnh mong manh như thủy tinh vừa để lộ trong phút chốc, rồi lùi lại.


“Vậy nên, xin hãy ghét ta như trước kia.”


Kèm theo lời cảnh báo, Ressas quay lưng bỏ đi.

Không hề ngoảnh lại, bóng dáng hắn khuất dần về phía đối diện hành lang.

Seiad khẽ rên một tiếng trong cổ họng.

Ký ức tưởng chừng đã bị quên lãng trước lúc chết, giờ đây được Ressas kéo trồi lên mặt nước.

Phải rồi.

Cũng như mọi thứ chỉ có thể méo mó khi từng có hình dạng nguyên vẹn, giữa họ cũng từng có một khoảnh khắc dịu dàng. 

Seiad thức tỉnh vào năm mười bốn tuổi.

Theo luật lệ lâu đời rằng gia tộc Brosius phương Bắc sẽ thừa hưởng sức mạnh mạnh mẽ nhất trong số toàn bộ các Tither của vương quốc, nên sự thức tỉnh của anh cũng được bao người mong đợi.

Mẹ đêm nào cũng kể cho Seiad nghe về khoảnh khắc khi những vì sao tìm đến, và hoàng thất thì định kỳ hỏi han tin tức về anh.

Dù phiền phức và khiến người ta căng thẳng, đó vẫn là một quãng thời gian yên bình.

Người khơi dậy sự thức tỉnh ấy là cô em gái nhỏ.

Cecilia, nhỏ hơn anh bốn tuổi, hồi đó chẳng khác gì một con vịt con cứ lẽo đẽo theo sau anh trai.

Chỉ cần lỡ để lại phía sau, bé sẽ không ngừng khóc cho tới khi Seiad quay lại, là một đứa nhóc bướng bỉnh đáng yêu.

Vào một ngày hè, khi mặt trời đang ở đỉnh đầu, họ lén cha mẹ ra hồ nhỏ gần thành chơi đùa dưới nước rồi trên đường quay về.

Cả hai đã đụng phải một con sói lạc đàn.

Sói từ rừng đêm tràn xuống đã mất lý trí, không còn biết sợ.

Nếu chỉ có một mình thì còn dễ đối phó, nhưng việc vừa vung kiếm vừa bảo vệ Cecilia hóa ra lại không hề dễ dàng như tưởng tượng.

Seiad không nhớ rõ khoảnh khắc vì sao xuất hiện là khi nào, nhưng anh đã cảm nhận được một luồng khí trào dâng trong cơ thể, theo đúng khát vọng tha thiết của bản thân.

Thứ đó nhanh chóng trở thành làn sóng chi phối sức mạnh của Seiad, và trao cho anh năng lực.

Vì xảy ra chuyện nguy hiểm nên trước khi được chúc mừng, Seiad đã bị mắng một trận.

Vì em gái suýt gặp nạn, nên trách nhiệm là ở người anh.

Dù vậy, đó vẫn là một chuyện đáng mừng.

Cuối cùng thì Seiad cũng được công nhận là một Tither, và được gặp người hướng dẫn hoàng thất mà trước giờ chỉ từng nghe qua lời kể.

Ngày nhập cung được ấn định rất nhanh.

Một Tither sau khi thức tỉnh sẽ tiến hành nghi lễ thanh tẩy và gặp gỡ một thành viên hoàng thất – người sẽ trở thành Guide của mình.

Trước khi gặp mặt, không ai có thể biết người đó là ai.

Chính vì thế, bất cứ đứa trẻ nào sinh ra trong gia tộc có dòng máu Tither đều lớn lên cùng những câu chuyện về Guide.

Vì sự cân bằng quyền lực giữa hoàng thất và Tither, họ không thể nên duyên qua hôn nhân.

Nhưng dù thế, cảm xúc sâu sắc giữa Tither và Guide luôn là đề tài chính trong truyện cổ tích.

Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo