[NOVEL] Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người - Chương 18

Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 18

Tác giả: 플로나

Dịch: Phương Loan

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Số lượng sói bị tiêu diệt là mười con. Trước khi Seiad đến, Ressas đã hạ bốn con, phần còn lại do Vine và Mona xử lý. Nhờ ba người họ lập tức ra tay khi lũ sói tràn đến nên thiệt hại không đáng kể. Chỉ có cửa kho lương thực trong làng bị phá và vài ô cửa sổ nhà dân bị vỡ.

Việc họ có mặt đúng lúc như vậy là nhờ đã đến đây để mua rượu nho đông lạnh – loại rượu chỉ bán ở vùng này. Nghe nói người đang nằm liệt giường là Anka vốn rất thích rượu, nên Ressas đã đích thân ra ngoài để an ủi ông.

Nếu là hoàng tộc khác thì có lẽ khó hiểu nổi, nhưng với Ressas thì điều đó hoàn toàn có thể. Dù tử tế với tất cả mọi người, Ressas lại cực kỳ tận tâm với những ai ở bên cạnh mình – đến mức khiến người ta rùng mình.


“Rượu nho thì ở trong thành cũng có. Nếu nhờ quản gia mang đến thì đã xong rồi.”


Trước mặt Ressas, Seiad lạnh lùng chất vấn Vine – người đang khúm núm thuật lại sự việc. Vì Mona – một hiệp sĩ khác của Ressas – đang giúp chuẩn bị thịt sói trong sảnh tiệc làng, nên Vine bị gọi đến thay. Cậu ta đáp bằng giọng nhỏ như muỗi kêu, gương mặt hiện rõ vẻ khó xử.


“Ở lại trong thành vốn đã như ngồi trên đống lửa rồi, sao dám nhờ vả gì chứ… Ai cũng đối xử tệ với điện hạ mà…”


Nói đoạn, cậu ta liếc nhìn Seiad rồi vội vàng cúi đầu, như thể muốn ám chỉ Seiad cũng là một trong những người đối xử tệ bạc. Nhưng Seiad chẳng mấy để tâm đến kiểu vô lễ đó.


“Đến cơm cũng nghẹn không trôi, lấy đâu ra tâm trí mà tìm rượu nho đông lạnh? Vậy nên bọn tôi mới tự đi. Cũng may nhờ thế mà cứu được người… Có thể tha thứ cho bọn tôi không?”


Cách nói của Vine có phần lủng củng, không giống một hoàng gia kỵ sĩ cho lắm. Seiad im lặng lắng nghe cậu ta rồi hỏi:


“Ngươi trực thuộc đơn vị nào?”

“Tôi ạ? Tôi thuộc về điện hạ Ressas.”

“Ta đang hỏi đơn vị kỵ sĩ.”


Lực lượng cận vệ hoàng gia được chia làm ba đoàn: Ánh Sáng Mặt Trời hộ giá cho Quốc vương, Giáp Nguyệt Xanh hoạt động dưới quyền Thái tử, và cuối cùng là Ân Sủng Tinh Tú – chịu trách nhiệm bảo vệ toàn bộ hoàng cung. Kỵ sĩ của Ressas được điều động từ đoàn thứ ba này.


“À, tôi là dân thường. Sau khi điện hạ nhận nuôi, tôi vẫn luôn theo ngài.”


Không có gì lạ.

Có lẽ vì chính bản thân từng chịu tổn thương, Ressas sau khi thức tỉnh thường chọn người không xuất thân quý tộc để ở cạnh. Dù cách làm này khiến nhiều người trong cung bất mãn, Ressas chưa từng quan tâm.


“Tuy thân phận hèn mọn, nhưng tôi tự tin vào kiếm thuật của mình. Tôi luôn cố gắng để không làm gánh nặng cho điện hạ. Và nếu vì ngài ấy, tôi sẵn sàng hy sinh cả mạng sống. Lòng trung thành của tôi không thua bất kỳ ai!”


Không biết có phải nhớ lại chuyện lần trước hay không mà Vine nói với giọng kiên quyết. Seiad im lặng, mắt dõi theo dân làng đang tất bật chuẩn bị bữa tối. 

Từ những miếng thịt nướng lớn đến các món ăn làm từ rau củ mùa đông, tất cả đều được bày biện khắp nơi. Gương mặt người dân tràn ngập niềm vui vì đã sống sót sau cơn hoạn nạn. Ressas đang ở giữa những con người ấy.

Sự ủng hộ dành cho Ressas lan rộng khắp cả nước theo cách đó. Dù mục tiêu là tiêu diệt Nir’a, số dân thường được cứu sống cũng đã lên đến hàng trăm. Nếu Aster được giới quý tộc hậu thuẫn, thì Ressas lại được lòng dân.

Seiad không cho rằng mình đã chọn sai phe. Người chủ phù hợp với anh luôn là Aster. Một người quá đỗi lương thiện và ngay thẳng như Ressas sẽ không thể nào chịu đựng nổi Seiad. Dù hiện tại anh buộc phải nhờ đến sức mạnh của Ressas, nhưng con đường của Seiad là một lối đi khác.


“Sống thì mới có thể làm được điều gì đó cho chủ nhân của ngươi.”

“Dạ? Vâng?”


Vine ngẩng lên ngơ ngác. Không nói thêm gì nữa, Seiad quay người chuẩn bị trở về thành. Sự hiện diện của anh ở đây chỉ khiến mọi người thêm khó xử. Hơn nữa, bản thân Seiad cũng không ưa gì bầu không khí náo nhiệt này. Sau khi sử dụng sức mạnh, cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Anh chẳng mấy thích hợp ở nơi ồn ào, và thật ra đã từ rất lâu rồi, anh chẳng còn cảm nhận được cảm giác đó. Có lẽ chỉ khi còn là đứa trẻ – trước khi thức tỉnh năng lực – anh mới từng cười.


“Hầu hạ chủ nhân ngươi cho tốt rồi quay về đi.”

“Ngài định về thật sao? Giờ bữa tối mới chuẩn bị xong mà?”


Vine hớt hải đi theo Seiad. Anh không đáp, chỉ lặng lẽ bước về phía chuồng ngựa nơi Luna đang đợi. Vine gãi đầu bối rối. Khuôn mặt sáng sủa dễ gây thiện cảm của cậu khiến hành động ngốc nghếch đó trông chẳng có gì đáng ghét.


“À, vậy… Trước khi ngài đi, tôi muốn gửi lời cảm ơn. Hôm đó ngài cứu bọn tôi, nhưng chẳng ai có thời gian để nói gì cả.”


Seiad khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn phía sau. Vine đứng đó với vẻ ngượng ngùng.


“Thực ra, trước khi đến đây, bọn tôi chưa từng có cơ hội nhìn thấy một Tither ngoài đời… nên phản ứng vô lễ như thế. Xin lỗi ngài. Bọn tôi đều bị điện hạ mắng rất nặng.”


Câu nói chẳng ăn nhập gì cả.


“Ngươi đang nói gì vậy?”

“À, cái này… không biết có nên nói không…”


Vine lắp bắp, mặt căng thẳng. Khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Seiad, cậu vội nói tiếp.


“Ngay khi ngài khỏe hơn một chút, bọn tôi đã bị gọi ra để được dặn là lần sau nếu gặp Đại công thì phải cúi đầu cảm tạ đàng hoàng. Điện hạ bảo rằng ân nghĩa không được quên. Lần đầu tiên ngài ấy quở trách bọn tôi như vậy… nên ai cũng bất ngờ.”


Quả là một ngày kỳ lạ. Từ lời của Quilly đến câu nói của Vine – mọi thứ đều kỳ lạ. Seiad không muốn nghĩ quá sâu, vì không thể tin rằng người như Ressas lại đứng về phía mình.


“Chuyện ngươi muốn nói chỉ vậy thôi à?”

“Vâng. À, không… Ngài định đi thật sao? Mọi người sẽ tiếc lắm đấy.”


Anh còn chưa kịp phủ nhận thì từ phía xa, Judy – cô bé vẫn luôn tìm kiếm Seiad – vừa chạy vừa vẫy tay rối rít.


“Lãnh chúa ơi, lãnh chúa ơi, ăn cơm đi ạ!”


Khuôn mặt hồn nhiên đang chạy đến gần bỗng vấp vào hòn đá nhỏ, Judy ngã dúi dụi ngay trước mắt họ. Trước cả khi Vine kịp hốt hoảng lao ra, cô bé đã bật dậy, đôi mắt lấp lánh ngước nhìn Seiad.


“Mau đến đi ạ!”


Chẳng còn chút dấu vết nào của đứa bé vừa mới khóc nức nở vì lũ sói. Vine đứng bên cạnh, bật cười tự hào.

Lời mời đó vốn dĩ nên từ chối. Seiad còn quá nhiều việc phải làm. Từ chuyện lãnh địa đến việc chuẩn bị cho đội điều tra, ở lại đây không hề hợp lý. Nhưng bước chân anh lại chùng xuống. Đôi mắt ngước nhìn đầy mong chờ ấy khiến anh chợt nhớ đến em gái mình hồi nhỏ.

Chắc con bé vẫn ổn.

Hình ảnh Cecilia – người đã rời Axid để đến sống cùng chú – hiện lên trong đầu anh. Đến tận trước lúc chết, Seiad vẫn chưa một lần đến gặp em. Cecilia cũng không tìm anh. Trong ký ức, em gái anh vẫn mãi dừng lại ở hình ảnh một đứa trẻ như cô bé trước mặt. Thời điểm Cecilia gần đến tuổi trưởng thành, Seiad chỉ gặp được vài lần.


“…Được rồi.”


Không rõ có phải vì muốn bù đắp cho em gái mà anh chưa từng đi tìm, Seiad cuối cùng lại chấp thuận lời mời trái với suy nghĩ ban đầu. Vine mỉm cười tươi rói.

Như một buổi lễ nhỏ, sảnh tiệc làng ngập tràn rượu và đồ ăn. Seiad bị sắp ngồi ngay cạnh Ressas, điều khiến anh chẳng thoải mái gì. Vì địa vị đặc biệt nên bàn tiệc của họ được tách riêng. 

Khi được hướng dẫn vào chỗ ngồi, Ressas mỉm cười thân thiện, nhưng ngay khi chỉ còn hai người, vẻ mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo. Giữa tiếng cười nói rôm rả xung quanh, Seiad lặng lẽ bắt đầu bữa ăn.

Thực lòng, anh chẳng có chút khẩu vị nào. Cái giá phải trả sau khi dùng sức mạnh khiến nhịp dao động trong cơ thể anh rối loạn, ruột gan như bị khuấy đảo. Đau đầu như búa bổ, toàn thân nhức nhối như kim châm. 

Dù chẳng buồn ăn gì, cậu vẫn cố gắng gắp vài miếng. May mắn là lần này không xuất hiện ảo thanh như hôm qua. Có vẻ nghi thức thanh tẩy dở dang của Aster cũng mang lại chút tác dụng.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Sau khi ăn được vài miếng thịt, Seiad thấy cơn buồn nôn trào lên, buộc phải đặt nĩa xuống. Đảo mắt tìm nước, anh phát hiện bình gỗ đặt trước mặt Ressas.

Seiad nhìn hắn chằm chằm rồi vươn tay. Cánh tay thò ra từ dưới chiếc áo choàng lông đen, và phần cổ tay được quấn băng dưới ống tay áo trắng dần lộ ra. Vết thương chẳng biết từ lúc nào lại vỡ ra, cả băng lẫn áo đều loang máu.

Ressas đang múc súp thì khựng lại. Hàng mi dài run lên một cái rồi khẽ nhướng lên. Ánh mắt hắn ta dừng lại nơi cổ tay Seiad. Giữa vầng trán trắng ngần, một nếp nhăn mờ hiện ra. Đôi mắt tím chậm rãi lướt từ cổ tay xuống bàn tay Seiad, rồi dừng lại ở lòng bàn tay loang lổ vết thương.


‘Có phải ta làm ngài thấy khó chịu?’


Seiad giả vờ không để ý ánh nhìn ấy, cầm lấy bình nước. Dù gì thì đây vẫn chưa phải tương lai, Ressas chưa từng sống trong một nơi người chết đi là chuyện thường tình, nên với hắn, vết thương như thế này có thể đủ khiến bữa ăn trở nên ghê tởm. 

Bản thân Seiad cũng chẳng thoải mái khi để người khác thấy vết thương của mình, nên anh lặng lẽ điều chỉnh lại cánh tay như thể không có chuyện gì xảy ra. Cổ tay bị cắt bằng dao găm là bên phải, với anh thuận tay trái thì cũng không gây nhiều bất tiện.


“…Tại sao lại có vết thương đó?”


Một câu hỏi ngoài dự đoán. Khi Seiad nhìn về phía trước, liền chạm ánh mắt tím đang dõi thẳng vào mình.


“Vết thương đó đáng ra nên được người hướng dẫn của ngài chữa trị ngay rồi mới phải.”


Có chút trách móc, lại như mang theo cảm xúc gì khác. Giọng nói trầm thấp ấy khiến cơn đau đầu dịu xuống kỳ lạ, như thể chỉ là ảo giác. Nhưng Ressas cứ nhìn chăm chăm vào cánh tay đó, không thể giả vờ không nghe thấy.


“Chỉ là vết thương chẳng cần phải chữa trị.”


Seiad đáp ngắn gọn. Một thoáng nghĩ liệu có nên trả lời khác đi không, nhưng rồi chẳng có điều gì để nói. Chuyện liên quan đến Aster vốn không thể kể cho ai.


“Một vết thương chảy máu đến vậy mà bảo là không cần chữa?”


Cặp lông mày đen rậm nhíu lại, rồi môi Ressas khép chặt. Không thể biết hắn đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng là không vui.

Lại giống y như hồi nhỏ.

Dù đã trưởng thành, nhưng dấu vết của thời thơ ấu vẫn còn nguyên khiến cảm giác trở nên khó tả. 

Mỗi khi có điều gì không hài lòng, hắn ta luôn cố nhịn, nhưng lông mày thì cứ như vậy mà nhíu lại. Một đứa trẻ đã quen với việc chịu đựng, nên hình thành thói quen ấy cũng là điều dễ hiểu.


“Từ xưa ngài đã thế rồi. Chuyện nên nói thì tuyệt đối không chịu nói.”


Seiad nheo mắt. Khi nhìn thẳng như thể không thể đồng tình, Ressas liền đưa tay vuốt tóc. Trên mu bàn tay trắng nhợt hiện rõ những đường gân xanh.


“Chăm sóc cơ thể cũng là trách nhiệm của một Tither. Xin ngài đừng nói như vậy.”


Nghe Ressas nói, Seiad hỏi lại.


“Nếu chỉ nghe lời ngài nói thôi thì tôi cứ tưởng là ngài đang lo lắng cho tôi đấy, điện hạ.”


Dù biết rõ là vô nghĩa, anh vẫn thử buông lời ấy. Nhưng Ressas không phủ nhận.


“Vì đã mang họ Solias, nên việc quan tâm đến Tither là điều hiển nhiên. Không, cho dù không phải Tither đi nữa thì vết thương cũng phải được chữa trị.”


Lý do Seiad từng nghĩ rằng, dù Ressas có ghét anh đến mức nào vẫn sẽ cho mượn sức của một người hướng dẫn, chính là vì điều này. Ressas không thể làm ngơ trước những ai gặp khó khăn, và luôn cứu người bị thương. Lòng nhân hậu đó vừa là điểm mạnh lớn nhất, vừa là nhược điểm dễ bị lợi dụng nhất của hắn ta.

Quá mềm yếu.

Dù nghĩ vậy, Seiad cũng quyết định lợi dụng điểm đó. Anh nhìn chằm chằm vào Ressas, rồi buông lời.


“Nếu thấy chướng mắt đến thế, xin ngài ban cho tôi một lần thanh tẩy là được.”


Ngay khi từ “thanh tẩy” thốt ra khỏi miệng, sắc mặt Ressas đông cứng lại. Biểu cảm có phần dịu đi thoáng chốc, giờ lại trở nên lạnh lùng như kẻ từng chịu tổn thương sâu sắc. Hắn ta mím môi đầy chua chát.


“Chỉ để nói những lời thế này mà bỗng nhiên thay đổi thái độ sao? Định chế giễu ta theo một cách mới à?”


Thay vì nổi giận thêm, Ressas chỉ hạ hàng mi xuống, mang vẻ mặt u uất. Cứ như một kẻ chẳng còn gì để thất vọng lại tiếp tục thất vọng thêm một lần nữa.

Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo