Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 19
Tác giả: 플로나
Dịch: Phương Loan
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Nhưng việc để lộ cảm xúc, dù chỉ một chút, cũng có nghĩa là vẫn còn điều để nói. Năm năm sau, Ressas của tương lai sẽ chẳng mảy may phản ứng gì dù Seiad có làm gì đi nữa. Chỉ giữ nguyên vẻ mặt trống rỗng và phớt lờ anh.
“Không cần phải tốn công xúc phạm ngài đâu.”
Trong tình huống này thì bị hiểu lầm là điều dễ hiểu. Thay vì dùng cách lấp lửng hay hành xử không giống mình, Seiad chọn cách nói thẳng.
“Điện hạ sẽ trở thành người hướng dẫn. Vì thế nên tôi mới đưa ra đề nghị này.”
Vừa dứt lời, Ressas liền cười nhạt. Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt vụt tắt, trở nên lạnh buốt.
“Dừng lại đi, Đại Công tước. Ta không có tâm trạng nghe ngài sỉ nhục.”
Ressas trông có vẻ kiệt sức. Hắn cúi mắt xuống, im lặng với ánh nhìn như buông xuôi tất cả. Sau khoảnh khắc im lặng nặng nề, Seiad quyết định nói ra điều mà chưa từng thổ lộ với ai.
“Cecilia đã thấy được tương lai.”
Khi nghe đến tên Cecilia, Ressas khựng lại. Seiad đang nói sự thật. Một chuyện xảy ra từ rất lâu trong quá khứ, nhưng vì bị chôn giấu trong ký ức, chưa từng nói ra, nên cứ ngỡ như chưa từng tồn tại.
“Em gái Đại Công tước hiện không ở đây. Dù có nói thế…”
“Là vào thời điểm cựu Đại Công tước bị xử tử.”
Chỉ nói ra sự tồn tại của mẹ thôi đã khiến anh rùng mình vì lạ lẫm. Có lẽ với Ressas cũng vậy, nên hắn ta im bặt. Nhìn đôi mắt tím ánh lên vẻ bối rối, lòng Seiad nhói lên và bực bội. Vì anh chưa từng để lộ bất cứ điều gì liên quan đến mẹ trước mặt Ressas. Kể từ sau khi nhìn thấy hắn ta bên cạnh Sion Shildras, Seiad đã tin rằng mình và Ressas không thể cùng tồn tại.
Vốn dĩ đã có quá nhiều vấn đề. Ressas, như lời Aster nói, mang dòng máu của hoàng hậu Leana, và trong người còn có chút huyết thống của Shildras. Dù vậy vẫn ở gần Sion như thể được định mệnh sắp đặt. Seiad hiểu rằng mình không thể ở cạnh Ressas.
“Như lời điện hạ nói, tôi đúng là kẻ căm ghét ngài. Cũng như việc điện hạ không thể chấp nhận sự hiện diện của tôi. Tôi là con trai của kẻ phản bội từng âm mưu ám sát Hoàng hậu mà.”
Đôi mắt xám của Seiad ánh lên vẻ băng giá. Việc tự mình thốt ra những lời như vậy chứng tỏ lòng căm hận đã phần nào phai nhạt, nhưng điều đó không có nghĩa là dễ dàng để nói ra. Cái chết của mẹ là cơn ác mộng khôn nguôi với Seiad.
“Nhưng có một điều quan trọng hơn tất cả.”
Đó là điều mà Seiad nhận ra ngay trước khi chết. Trên đời này có thứ còn quan trọng hơn thù hận và căm ghét. Việc bảo vệ mạng sống vô tội và hoàn thành sứ mệnh thực sự của mình phải đặt lên trước cảm xúc.
“Nghe hay không là lựa chọn của ngài.”
Dáng vẻ từng sắc sảo phản bác giờ dần tan biến. Ressas lặng thinh đến nỗi không nghe thấy cả hơi thở.
Đôi mắt dõi theo Seiad trông có gì đó ửng đỏ – có lẽ là do ánh sáng trong phòng, hoặc cũng có thể vì điều gì khác. Gương mặt như một đứa trẻ vừa gây ra lỗi lớn thoáng qua khuôn mặt hắn.
Ánh mắt ấy phủ lên một nỗi bi thương. Hàng mi dài khẽ chớp, một hơi thở nhẹ tràn ra dưới đôi môi hồng.
“…Ta sẽ nghe.”
Giọng nói khe khẽ ấy có vẻ hơi run. Nhìn thấy Ressas như vậy khiến dạ dày Seiad quặn lại. Cơn buồn nôn tưởng chừng đã dịu đi lại trào ngược, và Seiad mở lời, coi đó như một triệu chứng nhất thời.
“Năm đó, Cecilia đã thấy một tương lai.”
Dù là con cháu của Đại Công tước, em gái Seiad – Cecilia – lại mang năng lực đặc biệt khác hẳn các Tither khác. Cecilia có thể nhìn thấy tương lai xa.
Tuy nhiên, năng lực phi thường ấy lại chẳng giúp ích gì trong việc tiêu diệt Nir’a, nên dù thần bí, cũng chẳng mấy ai coi trọng. Hơn nữa, năng lực ấy xảy ra bất chợt, và luôn hướng tới một tương lai quá xa vời.
Những cảnh tượng Cecilia thấy chỉ có thể kiểm chứng sau một thời gian rất dài, nên năng lực đó vốn dĩ cũng không rõ thật hay giả. Nhưng giờ đây, Seiad có thể chắc chắn – quá khứ ấy, Cecilia thực sự đã nhìn thấy tương lai.
“Cecilia từng mơ thấy cảnh điện hạ dẫn theo nhiều Tither tiêu diệt lũ Nir’a. Dù không rõ chính xác là khi nào, nhưng từ cách em ấy miêu tả, đó là thời điểm không còn xa hiện tại.”
Dù bản thân Seiad từng trải qua thời điểm đó, nhưng đúng là Cecilia đã từng nói như vậy. Khi Seiad muốn tránh xa Ressas để đứng về phía Aster, Cecilia từng dùng lời đó để thuyết phục anh.
“Không biết vì lý do nào mà sự thức tỉnh lại chậm trễ, nhưng thời khắc ấy đang đến gần.”
Suốt lúc Seiad nói, Ressas im lặng. Sau một hồi chìm trong suy tư, hắn mới hỏi.
“Là vì thời điểm ấy đến gần nên ngài mới cư xử như vậy sao?”
“Có thể xem là như vậy.”
“Nhưng ngài vẫn còn Aster. Một Tither đã có người hướng dẫn phù hợp thì đâu cần tìm thêm người khác.”
Đúng là mềm yếu, nhưng không hề nhẹ dạ.
Seiad cân nhắc nên giải thích thế nào để khỏa lấp sơ hở mà Ressas đã chỉ ra. Sẽ chẳng ai tin lời anh nếu đột nhiên nói rằng sẽ bỏ Aster mà không lý do gì.
Đã lỡ nhắc đến Cecilia, Seiad quyết định kể tiếp một điều mà anh không hề muốn nhớ lại.
“Còn một điều nữa Cecilia từng thấy.”
Cecilia – người đã từng khuyên Seiad không nên biến Ressas thành kẻ thù – khi bị Seiad từ chối, đã tiết lộ thêm một tương lai nữa.
“Tôi sẽ sớm bạo phát.”
Cecilia đã thấy Seiad đứng giữa núi xác chết chất cao như núi. Máu đỏ thẫm, đủ để nhuộm trắng tuyết thành sắc đỏ, tuôn trào như dòng sông, chảy lan khắp đất đai. Cả hai không ai biết đó là hiện tượng bạo phát, nhưng khi Cecilia miêu tả cảnh ấy, cô run rẩy vì sợ hãi.
‘Em có linh cảm chẳng lành. Hãy đi khỏi nơi đó, anh à. Em không quan tâm đến gia tộc gì cả. Với em, anh là điều quan trọng nhất.’
Cecilia đã nói ra những lời ấy khi Seiad đang trong thời kỳ quyết tâm đứng bên cạnh Aster. Tin đồn trong cung cũng đang lan truyền rằng Seiad đã thay đổi.
Lúc đó, anh bắt đầu thường xuyên rời xa lãnh địa trong nhiều tháng. Với Seiad, vùng đất Axid là nơi đã ruồng bỏ mẹ anh. Những hành động tuyệt vời của người mẹ từng là lãnh chúa mẫu mực đều bị lu mờ bởi hành động cuối cùng của bà, và các cận thần cũng tự xem mình là tội nhân mà sống khép mình.
Chính cảnh tượng đó đã khiến Seiad như phát điên, anh cố tìm công việc nào có thể giúp mình trống rỗng đầu óc. Anh cần một nơi để gửi gắm tâm trí, để không căm ghét người trong gia tộc hay chính vùng đất của mình. Ở lại trung tâm cùng Aster lại khiến anh cảm thấy thanh thản hơn.
Vào mùa đông năm đó, khi Seiad trở về, Cecilia đã níu lấy anh và khẩn cầu. Nhưng Seiad không tin lời em gái. Dù tương lai anh có thật sự kinh khủng như thế, thì anh cũng không nghĩ cuộc đời mình có thể thay đổi. Cecilia đã cố gắng thuyết phục anh suốt mùa đông, cho đến khi xảy ra một sự việc khiến cô rời khỏi lâu đài.
Một trong những hầu gái thân thiết của Cecilia đã lỡ lời. Tin đồn rằng cựu đại công tước từ trước đã có biểu hiện điên loạn đến tai Seiad. Cecilia đã cầu xin anh cho cô hầu một cơ hội, nhưng Seiad phớt lờ, và trong đêm đông lạnh buốt, đã đuổi cô gái ấy ra khỏi thành mà không cho mang theo thứ gì.
‘Anh đã thay đổi rồi.’
Cecilia chỉ để lại lời đó. Rồi cô để lại một mảnh giấy, rời khỏi lâu đài. Đúng như trong thư viết, cô đến sống tại lãnh địa của người chú ở ranh giới giữa phương Bắc và Tây.
Thông tin cuối cùng Seiad biết về cô là bên cạnh Cecilia có một hầu gái trông rất giống với người bị đuổi đi. Từ đó trở đi, cho đến năm Seiad chết, anh chưa từng đi tìm em gái.
…Vậy thì liệu Cecilia có thấy thêm tương lai nào nữa không? Liệu cô có biết việc anh đã sống lại?
Ý nghĩ bất chợt ấy khiến Seiad đưa tay day trán. Dù hiểu rõ rằng bản thân sẽ chỉ đem rắc rối đến cho Cecilia nên không bao giờ tìm gặp cô, giờ đây anh thấy mình cần đến thăm cô một lần.
Tuy nhiên, trước tiên anh phải thuyết phục được Ressas. Seiad quan sát sắc mặt Ressas bằng ánh nhìn vô cảm. Trông hắn ta vẫn không dễ gì tin tưởng, cả người cứng đờ.
“Cecilia nói rằng trong giấc mơ, ngài sở hữu một sức mạnh chưa từng có. Như ngài đã nói, tôi có thái tử điện hạ bên cạnh, nhưng nếu tôi vẫn bạo phát dù có ngài ấy…”
Lời anh nói mang tính giả định, nhưng trên thực tế, chuyện đó đã xảy ra rồi. Phải đến khi khoảnh khắc đó đến, Seiad mới thực sự thấu hiểu lời của Cecilia.
“Vậy thì thử một cách khác có phải hiệu quả hơn không.”
Nói với Ressas – người mang dòng máu hoàng hậu Leana và gần gũi với gia tộc Shildras – rằng anh sẽ bạo phát, cũng là đang phơi bày điểm yếu của mình. Đó là một ván cược. Rất có thể Resas sẽ lờ đi những lời anh nói.
Thế nhưng Ressas lại hỏi một điều mà Seiad không ngờ đến.
“Nếu điều đó có lợi cho ngài, thì ai làm người hướng dẫn cũng không quan trọng ư?”
Seiad không hiểu rõ dụng ý của câu hỏi. Anh suy nghĩ xem Ressas đang mong đợi điều gì, và ngay sau đó, chính hắn ta đã tự đưa ra câu trả lời.
“Ngài có thể dễ dàng thay thế người hướng dẫn đã luôn ở bên cạnh ngài như vậy sao?”
Seiad nghĩ đến Aster. Anh nhớ lại gần mười năm bên cạnh người ấy, luôn thay Aster làm mọi việc.
Aster là một người dịu dàng và cuốn hút. Với tư cách là người hướng dẫn, Aster đã nhiều lần chữa lành và thanh tẩy cho Seiad, cả hai chia sẻ nhiều cảm xúc. Anh đã làm rất nhiều vì Aster.
Nhưng Aster đã không làm gì để ngăn cản cơn bạo phát của anh. Nếu chính Aster là người đã tiễn anh ra đi, có lẽ Seiad đã tin rằng mình là Tither mà Aster muốn bảo vệ đến cuối cùng.
‘Sẽ không có ai cứu ngươi cả. Thái tử đã giao việc xử lý ngươi cho ta.’
Lời đó – do Ressas truyền đạt lại – là dấu vết cuối cùng của Aster mà Seiad được nghe trước khi bị xử tử. Chính điều ấy khiến Seiad không còn chút vương vấn nào. Người như vậy có thể dễ dàng vứt bỏ anh, tức là trong mắt Aster, anh chẳng có giá trị gì.
“Tither là người dùng sức mạnh để tiêu diệt quái vật, còn người hướng dẫn là người đưa họ trở lại chiến trường. Tôi không biết ngoài việc đó thì mối quan hệ ấy còn mang ý nghĩa gì. Việc thay đổi người hướng dẫn đơn thuần là vấn đề hiệu quả.”
Seiad đáp lại bằng giọng mỉa mai. Câu nói vô cùng lý trí, vậy mà Ressas lại phản ứng với vẻ chối bỏ kỳ lạ.
“Con người không phải công cụ.”
Một phát ngôn cứng rắn. Chỉ có Ressas mới có thể nói như vậy.
“Ít nhất, mối quan hệ giữa Tither và người hướng dẫn không nên như vậy.”
“Ta biết sự tương thích là điều quan trọng, nhưng nếu không tin tưởng và trân trọng nhau, thì sự tương thích cũng vô nghĩa. Người hướng dẫn không chỉ để thanh tẩy, mà còn là người đồng hành giúp Tither tiến bước.”
“Điện hạ.”
Seiad cảm thấy không thoải mái với kiểu trò chuyện này. Những lời đó nếu muốn thì anh có thể phản bác, nhưng đồng thời lại mang một sức mạnh khiến lòng người chệch hướng. Nếu là Seiad thời thơ ấu, có thể anh sẽ bị ảnh hưởng, nhưng Seiad hiện tại không muốn thấy khía cạnh ấy của Ressas.
“Tôi biết rõ mình là kẻ tội lỗi đáng ghét trong mắt điện hạ, nên sự hiện diện của tôi lúc này hẳn là đáng ghê tởm. Nhưng điều tôi muốn chỉ là ngăn chặn thảm họa tương lai mà thôi.”
Như Ressas đã nói, mối quan hệ giữa Tither và người hướng dẫn không thể cưỡng cầu. Nếu thiếu đi ý chí tự nguyện, việc thanh tẩy là bất khả. Vì vậy, Ressas phải sẵn lòng mới được.
“Như ngài cũng biết, trong cơn bạo phát của cựu Đại Công tước, nhiều hiệp sĩ tài giỏi đã thiệt mạng. Và điện hạ, hơn ai hết, là người luôn quý trọng sinh mạng con người.”
Seiad lặp lại chuyện của mẹ mình như thể đang kể một sự kiện xa lạ, để thuyết phục Ressas. Dù sao anh cũng không có ý định ở bên cạnh Ressas.
“Tôi không mong trở thành Tither của ngài. Như nước với dầu, chuyện đó là điều không thể. Chỉ cần một chút hỗ trợ từ ngài thôi, tôi cũng mãn nguyện.”
Dù đã giăng bẫy khiến Ressas buộc phải hành động, nhưng điều kiện này cũng không phải quá khó để hắn ta chấp nhận.
“…Ngài mà cũng quan tâm đến cái chết của ai đó ư, thật nực cười. Ta… không biết nữa. Ta không tin con người có thể thay đổi chỉ trong một đêm.”
Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.