'Cuối cùng cũng ngủ rồi....'
Chiyoung đang nằm nghiêng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve chú chó con đang cuộn tròn trên gối. Heeseong đã giãy nảy lên vì nhột khiến anh tỉnh cả ngủ.
Chiyoung bật cười mệt mỏi khi nhớ lại cảm giác bị gõ vào đầu và tiếng gầm gừ của Heeseong. Một chú chó chỉ to bằng nắm tay nói rằng ghét anh, thật lòng thì anh vừa thấy có lỗi lại vừa thấy buồn. Dù cậu trước giờ không chịu mở lòng, bây giờ lại còn biết ghen, điều đó khiến anh vui, nhưng không ngờ chỉ vì chuyện mang Hodu về mà lại bị ghét đến mức này.
'Dù vậy cũng hơi oan ức mà....'
Việc Chiyoung đột ngột mang Hodu về là chuyện không thể tránh khỏi. Thật ra, anh còn cố giấu thân phận của Hodu vì nghĩ đến Heeseong.
Trước tiên, Chiyoung cẩn thận đặt chú chó trắng nằm giữa chiếc giường rộng. Anh không quên đắp cho cậu chiếc chăn lông mịn mà cậu thích nhất. Thậm chí anh còn không buồn suy nghĩ đến chuyện không để Heeseong nằm cạnh Hodu là vì tính ghen tuông trẻ con của mình. Chiyoung là người có thể trơ mặt ngay cả với một đứa trẻ.
Ra khỏi phòng ngủ, Chiyoung hướng về phía thư phòng vì còn có việc cần kiểm tra.
Trong thư phòng tối mờ chỉ có đèn bàn sáng, Chiyoung ngồi dựa vào ghế sofa thư giãn rồi gọi điện cho ai đó. Trong lúc chuông đổ, anh đưa tay sờ tìm điếu thuốc trong người, nhưng rồi lại nhớ tới cún con sẽ cằn nhằn vì mùi thuốc lá, khiến anh bật cười ngứa ngáy và từ bỏ ý định. Vì vết thương, Chiyoung đang bị cún trắng bảo bọc quá mức.
Đúng lúc đó cuộc gọi được kết nối, giọng nói quen thuộc vang lên.
- ...Vâng, thưa giám đốc.
Là Ji Youngbae. Chiyoung vuốt mái tóc đen ra khỏi trán với gương mặt ngái ngủ. Sống mũi cao nổi bật, giọng anh trầm khàn đầy uể oải vang lên.
"Tình hình sao rồi?"
- Hôm nay suýt nữa bắt được, rồi lại để hắn chạy mất.
"Cơ thể còn nguyên vẹn chứ?"
- Gãy một tay ạ.
"À... tốt đấy."
Chiyoung bật cười sảng khoái. Anh luôn giải quyết những việc thế này ở nơi không có Heeseong. Vì dù cậu không nói ra, nhưng mỗi khi thấy mặt tàn nhẫn của anh, lại ngầm giữ khoảng cách.
Nhưng lần này thì khác. Đây là tin tức về Park Geontae – chắc chắn chó con sẽ rất vui.
- Có cần bắt lại rồi thả ra một lần nữa không ạ?
"Chỉ cần giả vờ theo dõi thôi. Như vậy thì cún con của tôi sẽ dễ dàng bắt được hắn hơn."
Chiyoung thong thả nói, vừa nhìn những ngón tay dài của mình.
Park Geontae đã bị theo dõi từ trước để có thể bắt bất cứ lúc nào. Nhưng Chiyoung đã cố ý bắt rồi thả hắn vài lần, khiến những kẻ theo hắn bị phân tán.
Đúng như dự đoán, trong quá trình bị truy đuổi, Park Geontae chỉ ôm theo khoản tiền lớn trộm được từ sòng bạc, rồi lần lượt vứt bỏ đồng bọn đã theo mình. Cuối cùng, sau khi bị đánh nhừ tử ở bãi đậu xe, hắn còn bỏ rơi cả người yêu mà hắn đã hứa hôn để chạy trốn. Chừng đó cũng đủ biết hắn đã bị dồn vào đường cùng đến mức nào.
Giờ đây Park Geontae hoàn toàn đơn độc, phải chui rúc trong một căn nhà bỏ hoang không có cả điện. Chỉ còn lại việc đến đó bất cứ lúc nào và kết thúc tất cả. Quá trình vừa rồi giống như việc làm sạch con cá để chú chó con dễ dàng ăn hơn.
Chỉ có một vấn đề phiền toái nảy sinh. Theo lời khuyên của Heeseong, Park Geontae thật sự là kẻ rất biết dùng đầu óc.
“Chuẩn bị lẩn trốn đến đâu rồi?”
– Mọi thứ đã sẵn sàng. Từ sáng sớm mai sẽ bắt đầu ạ.
Ji Youngbae đáp điềm tĩnh. Trong ba ngày tới, anh ấy sẽ phải trốn ở nơi không ai biết. Lý do là vì Park Geontae.
“Không ngờ Park Geontae lại biết tính toán như thế....”
Chiyoung làu bàu với giọng mệt mỏi đầy phiền phức. Dù sao thì Park Geontae cũng từng là quản lý sòng bạc nên có nguồn thông tin khá mạnh. Không may là hắn lại biết được vụ trọng án mà Ji Youngbae từng gây ra trong quá khứ, và đã rỉ tai cho một vài phóng viên cùng cảnh sát.
Ngày xưa, Ji Youngbae vì bảo vệ vợ mà gây ra tội ác trong một tình huống bộc phát. Đó lại đúng lúc là vụ giết người thuộc gia tộc sói mà Chiyoung định xử lý. Nếu khi ấy Chiyoung không thu nhận anh ấy vào tổ chức thì có lẽ giờ này đã ngồi tù từ lâu rồi.
Phóng viên thì có thể bịt miệng bằng tiền, nhưng cảnh sát vì muốn lập thành tích nên đã bắt đầu đuổi theo Ji Youngbae, khiến anh ấy buộc phải lẩn trốn. Trong quá trình đó, danh tính cũng sẽ được làm giả.
– Tôi... cảm ơn, giám đốc.
Ji Youngbae lặng lẽ nói lời cảm ơn. Chiyoung vuốt mắt vì cơn buồn ngủ, chỉ khẽ cười. Đó là một trong những câu khó nghe được nhất từ một người kiệm lời như Ji Youngbae, nên anh thấy có chút mới mẻ. Có vẻ như ai cũng sẽ thay đổi khi có người quý giá cần bảo vệ giống như anh.
– À... còn Hohyun thì sao ạ....
“Cậu hỏi Hodu hả?”
– ...Vâng.
Đúng lúc đó, Ji Youngbae cũng định hỏi, nên lời hai người trùng nhau. Chiyoung gật đầu như thể biết trước sẽ như vậy.
Hodu là đứa con trai mà Ji Youngbae – một người chồng yêu vợ hết mực – vô cùng yêu quý. Nhưng vì đang bị cảnh sát truy đuổi, anh ấy phải gửi con trai ở một nơi an toàn. Đứa trẻ còn quá nhỏ, cần được chăm sóc nên không thể cùng nhau trốn chạy khắp nơi được.
Điều mà Ji Youngbae lo nhất chính là phải gửi con cho ai, nhưng Chiyoung đã đích thân đề nghị nhận chăm sóc. Vòng tay của anh là nơi vừa an toàn vừa khiến người ta an tâm, nên Ji Youngbae đã giao con mình cho anh không do dự.
Chiyoung nhỏ giọng kể:
“Hodu ổn lắm. Vừa dậy là khóc một trận tơi bời... nhưng mà do tôtôi chăm nó trực tiếp nên ăn uống cũng tốt, còn chơi chạy nhảy với nhau trên thảm luôn đấy.”
Vừa nói, Chiyoung quay đầu nhìn vào cái gương bên cạnh. Đúng lúc đó, anh thấy vành tai mình – nơi bị cậu cắn lúc trước.
Vì Heeseong cắn rất thật lòng, nên trên vành tai anh vẫn còn hằn dấu răng nhỏ bằng đầu móng út. Chiyoung bất giác bật cười khẽ. Vấn đề với chú chó con là ở chỗ đó. Dù làm gì cũng dễ thương, dù nghịch ngợm hay bướng bỉnh cũng chỉ thấy đáng yêu và... gợi cảm nữa.
Ji Youngbae cẩn thận hỏi:
– Cậu Heeseong... có biết Hodu là con trai tôi không ạ?
“Chưa nói đâu. Vậy nên cứ nghi ngờ là con của tôi suốt. Nãy còn đánh tôi lúc đang ngủ nữa....”
Chiyoung vừa xoa vành tai vừa tỏ ra buồn bã nói. Ban đầu anh còn tưởng cậu hôn mình nên mới tỉnh giấc, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy mắt cậu ướt nhòe, mới biết là vì cậu thật sự buồn mà ra tay như thế. Khi ấy, anh thấy tim như bị bóp nghẹn, phần nào hiểu được tâm trạng của Heeseong.
Dù vậy, cả Chiyoung và Ji Youngbae đều cho rằng tốt hơn hết vẫn nên giấu thân phận thật của Hodu.
Dẫu sao thì... nếu chẳng may làm lộ thông tin, cậu mà bị liên lụy thì....
“Ừm…”
Chiyoung khẽ gật đầu, giữa hai hàng mày nhăn lại đầy suy nghĩ. Gương mặt vô cảm trở nên u ám, ẩn chứa sự trăn trở.
Nếu Heeseong biết được chuyện này từ sớm, có lẽ cậu sẽ đau lòng lắm khi nghĩ Ji Youngbae gặp nguy hiểm vì mình. Trong trường hợp đó, thà để cậu ghét anh còn hơn.
Chiyoung thở dài rồi nói:
“Dù sao thì mọi thứ cũng rắc rối rồi. Cậu ổn chứ?”
– Không sao ạ. Dù gì cũng là chuyện mà tôi sớm muộn cũng phải làm thôi.
Ji Youngbae đáp bình thản. Anh ấy còn nói thà giải quyết mọi chuyện khi con còn nhỏ thì tốt hơn.
Với Chiyoung, hiện tại việc giấu thân phận thật của Hodu vẫn là vì Heeseong. Mục tiêu hàng đầu của anh là khiến cún con có thể sống mà không lo nghĩ gì.
Sau khi nhận thêm vài báo cáo, Chiyoung mới cúp máy. Anh tiếp tục kiểm tra tình hình trên máy tính bảng, rồi quay trở về phòng ngủ. Nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu lên. Vì Chiyoung và Heeseong thường ngủ đến tận trưa mới thức, nên bây giờ vẫn còn là giờ ngủ sâu.
Về lại giường, Chiyoung kiểm tra hai chú chó con đang ngủ.
‘Hodu lúc ngủ ngoan hơn hẳn luôn....’
Hodu vẫn đang ngủ sấp dang rộng tay chân trên tấm đệm, còn cún con thì nằm nghiêng ngủ ở góc giường. Rõ ràng lúc đầu Chiyoung đã đặt cậu ngay giữa giường cẩn thận rồi mới rời đi, vậy mà trong lúc đó lại lăn qua lăn lại đến tận góc.
Chiyoung nghi ngờ linh tinh không biết giường có bị nghiêng không, rồi lại nhẹ nhàng bế cậu đặt về lại giữa giường. Dáng vẻ ngủ mà hơi thè lưỡi ra thật đáng yêu, ngay cả thói quen ngủ vừa ôm lấy ngón tay anh bằng chân trước vừa cắn cắn cũng dễ thương đến mức khiến Chiyoung không thể không mỉm cười.
“Cún con à… đừng ghét anh quá nhiều nhé.”
Chiyoung đặt cậu vào giữa giường rồi bản thân lại cuộn mình ở phía góc giường rộng rãi, thì thầm khẽ. Sau đó, anh nằm nghiêng người rồi khẽ vuốt ve cằm của cậu.
“Anh sẽ cho em ăn con tôm to lắm luôn.”
“……”
“Tôm rất ngon luôn đấy.”
Vừa nói vừa cười khẽ, thì Heeseong khẽ giật giật mõm. Không biết là vì phản ứng với từ "tôm", hay là đang mơ thấy mình đang ăn tôm, cậu bắt đầu cắn nhẹ vào ngón tay Chiyoung rồi liếm vài cái.
Vì thói quen ngủ đáng yêu đó mà Chiyoung phải vùi mặt vào gối để cố nhịn cười trong một lúc lâu. Anh đang rất mong chờ phản ứng của Heeseong khi thật sự được ăn con tôm khổng lồ kia.