[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 72

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Thời gian trôi nhanh, đã năm ngày kể từ khi Yoon Chiyoung sống dưới dạng sói.

Suốt gần một tuần sống bằng hình thể thật, thể trạng của Yoon Chiyoung đã khá hơn nhiều. Công lớn thuộc về Heeseong, người đã chăm chỉ đút cho anh ăn toàn là đồ bổ và dù vụng về nhưng vẫn luôn chu đáo chăm sóc cho người yêu.

Và từ sáng sớm, bác sĩ “nghiện thuốc” đã đến nhà để khám.

“Chỉ số pheromone cũng đã giảm xuống 332, vết thương cũng lành nhiều rồi, giờ nếu chuyển sang dạng bán thú cũng không vấn đề gì đâu ạ.”

Grừ—

Vừa nghe xong câu đó, con sói đen to lớn lập tức rũ lông rồi nhảy xuống khỏi giường.

Bác sĩ giật mình lùi lại một khoảng xa, còn chú cún nhỏ đang ngủ vùi trong đám lông bờm của sói thì lăn khỏi giường với vẻ mặt ngơ ngác. Yoon Chiyoung cẩn thận đắp chăn lại cho cậu, rồi như đã chờ sẵn, lập tức chuyển sang dạng bán thú.

“Ha, giờ thì sống lại rồi.”

Cuối cùng cũng được biến hình, thật nhẹ nhõm. Yoon Chiyoung xoay cổ một cách cứng ngắc rồi khoác áo choàng ngủ vào. Thật ra đối với người thú, sống bằng hình thể thật là chuyện bình thường, nhưng với Yoon Chiyoung thì không. Những ngày qua phải duy trì lý trí trong hình dạng sói khiến tinh thần anh cực kỳ mệt mỏi. Chưa kể suốt thời gian đó chỉ có thể ngắm nhìn người yêu trắng trẻo như cún con mà không làm gì được, đúng là cực hình.

Giờ thì cũng đã được giải thoát. Yoon Chiyoung buộc chặt dây áo choàng ngủ, rồi bắt đầu tìm kiếm chú cún của mình.

“Gâu...”

Khi anh vươn tay ra, chú cún ngái ngủ loạng choạng chạy đến. Ôm lấy thân thể trắng trẻo, ấm áp kia trong vòng tay đầy mãn nguyện, Yoon Chiyoung ngồi tựa thoải mái vào ghế sofa thư giãn đặt cạnh giường.

Cún con ngồi trong lòng anh với gương mặt ngơ ngác, rồi có vẻ để ý đến bác sĩ, nên dùng hai chân trước vụng về kéo phần áo ngủ bị hở của Yoon Chiyoung lại. Gần đây, Heeseong ngày càng nhạy cảm với những lúc anh để lộ da thịt như vậy, và Yoon Chiyoung chỉ thấy điều đó dễ thương mà thôi.

Bác sĩ, trong lòng có chút ghen tị, nhìn Yoon Chiyoung rồi tiếp tục hoàn tất việc điều trị. Sau đó cũng ân cần kiểm tra cho cún con còn ngái ngủ, rồi thảo luận với Yoon Chiyoung về việc thử ngừng thuốc trước khi rời đi.

Sau khi bác sĩ rời khỏi, nhân dịp ngày nghỉ, hai người cùng ăn uống rồi chợp mắt thêm một giấc trưa. Đến chập tối, cún con thức dậy và ra ngoài phòng khách chơi đùa.

Còn lại một mình trong phòng ngủ yên tĩnh, Yoon Chiyoung lấy ra món đồ mà anh đã nhờ thuộc hạ chuẩn bị từ trước.

“Ừm…”

Thứ Yoon Chiyoung lấy ra, thật ra lại chính là món đồ mà Heeseong ghét nhất. Nhưng giờ vì Heeseong, anh buộc phải dùng đến nó.

‘Vừa nhìn thấy là cún sẽ nổi giận cho coi.’

Yoon Chiyoung lướt mắt qua chiếc vòng cổ da đang phát sáng rực rỡ. May là Heeseong đang chơi ngoài phòng khách và không có bên cạnh anh ngay lúc này.

Chiếc vòng cổ bằng da có kích thước lớn hơn bình thường. Đó là món mà Yoon Chiyoung đã dặn riêng tổ chức chuẩn bị, để từ giờ có thể ngủ yên ổn cùng Heeseong.

Nếu anh đeo vòng cổ khi ngủ, thì dù có xảy ra chuyện gì, Heeseong cũng sẽ dễ dàng thoát khỏi anh hơn. Với người thú, việc đeo vòng cổ là một sự sỉ nhục, nhưng Yoon Chiyoung không quan tâm. Khi vấn đề là việc bạn đời có thể bị thương, thì quyền lợi người thú có là gì đâu chứ.

Đúng lúc đó, chú cún tha theo một con rắn đồ chơi – trông có vẻ đã trở thành món đồ cậu gắn bó, chỉ là Heeseong vẫn chưa chịu thừa nhận điều đó – rồi bước vào phòng. Có lẽ cũng nhìn thấy chiếc vòng cổ da trên tay Yoon Chiyoung, bước chân nhỏ bé của cậu khựng lại.

“Em à.”

...Gâu.

Vừa nghe gọi, con rối lập tức rơi khỏi miệng cún. Đôi mắt cậu trở nên nghiêm trọng, như thể đang hỏi “Cái đó là gì?”.

Trước ánh mắt đó, Yoon Chiyoung không che giấu mà giơ ra chiếc vòng cổ đen.

“Anh thấy có vẻ sẽ hữu dụng nên mua về.”

Nhưng Heeseong dường như không hài lòng với câu trả lời đó, trừng mắt nhìn Yoon Chiyoung rồi dậm mạnh một cái bằng chân trước. Trước kia, sau một lần bị dắt dây khi còn là cún, cậu đã bị tổn thương lòng tự trọng nghiêm trọng, từ đó luôn cảnh giác với mọi loại vòng cổ.

Yoon Chiyoung, để trấn an cún con, đặt chiếc vòng vào cổ mình rồi nói:

“Không phải em, mà là anh dùng.”

“……?”

Cảnh giác của Heeseong dần tan biến, nhưng ánh mắt cậu vẫn đầy nghiêm trọng.

Gâu.

Cún con bước lại gần hai, ba bước, ngước lên nhìn người yêu với gương mặt đầy nghi ngờ như đang hỏi “Anh còn tỉnh táo không vậy?” Nhưng vì Yoon Chiyoung hoàn toàn nghiêm túc, anh chỉ nhẹ nhàng lắc chiếc vòng cổ và mỉm cười.

Ngay sau đó, có lẽ cảm nhận được mức độ nghiêm túc của tình huống, Heeseong liền biến hình. Từ một chú cún nhỏ bằng nắm tay, cậu dần lớn lên và biến thành hình dạng bán thú. Yoon Chiyoung lấy áo choàng phủ nhẹ lên cơ thể trần trụi của cậu. Thế nhưng ánh mắt của Heeseong vẫn dán chặt vào chiếc vòng cổ da.

Sau đó, Heeseong cất giọng run rẩy hỏi:

“Anh… muốn em đeo vòng cổ cho anh à?”

“Cái đó cũng hay, nhưng không phải bây giờ.”

Tùy theo câu trả lời của Yoon Chiyoung, biểu cảm của Heeseong thay đổi liên tục. Trông như thể cậu vừa đưa ra quyết định nào đó, rồi lại hiện rõ vẻ khó hiểu. Có vẻ cậu không thể nào đoán được mục đích của chiếc vòng.

Yoon Chiyoung như thể đang mong chờ được khen ngợi, ánh mắt đầy hy vọng khi giải thích cách dùng vòng cổ:

“Trước khi ngủ nếu anh đeo vòng, thì dù em gặp nguy hiểm, chỉ cần thoát ra khỏi giường là sẽ an toàn thôi.”

“……”

“Phòng khi có chuyện, anh còn mua cả rọ mõm nữa. Dùng luôn không?”

Anh vừa nói vừa cầm lên chiếc rọ mõm da đặt bên cạnh. Đó là thứ người ta thường đeo cho những con chó dữ, vậy mà giọng điệu và vẻ mặt của Yoon Chiyoung lại bình thản như thể chỉ đang hỏi Trưa nay ăn gì?” khiến ánh mắt Heeseong nhìn anh chỉ còn lại sự bối rối tột độ.

“Đ-đợi đã, Yoon Chiyoung.”

Heeseong không giấu nổi vẻ bối rối mà ngăn lại. Hàng lông mày lúc nào cũng cau lại giờ lại tròn xoe vì lúng túng. Trông cậu sốt ruột mà không nói nên lời với Yoon Chiyoung, cứ như một hậu bối đang bồn chồn vì chưa kịp tỏ tình. Dù thật ra Heeseong chỉ đơn thuần là hoảng hốt, nhưng trong mắt Yoon Chiyoung thì lại khác.

Ngay sau đó, Heeseong tiến lại gần nửa bước, ngẩng đầu lên nhìn Yoon Chiyoung – người có cái đầu to hơn hẳn – bằng ánh mắt đen lay láy hiền lành.

“Anh đừng nói là... tưởng lần trước anh đã đè em nhé?”

“Chứ không phải à?”

“……”

Bị hỏi ngược lại, Heeseong ấp úng rồi lảng ánh nhìn đi.

“Em cứ tưởng... ít nhất anh cũng nhớ được một chút chứ...”

Cậu lẩm bẩm, cả cái đuôi cũng cụp xuống. Rõ ràng là bồn chồn không yên. Dù là khi ở dạng cún hay người, Heeseong vẫn chẳng giỏi giấu cảm xúc.

Nhờ vậy, Yoon Chiyoung – vốn nhanh nhạy – còn chưa cần nghe cậu giải thích đã đoán ra một điều.

Rằng đêm đó người chủ động không phải anh, mà là Heeseong.

Ngay lập tức, anh nhớ lại những câu nói đáng ngờ trước đây của Heeseong:

“Anh nghĩ em không thể chịu trách nhiệm cho chuyện đó à?”

“Khi em là cún, dù có gây chuyện gì, anh cũng cười và bảo không sao mà. Giờ đến lượt em rồi.”

“Tối nay em sẽ không làm gì đâu.”

Anh từng nghĩ đó là vì tự ái, hoặc chỉ là lời trêu chọc, nhưng giờ thì rõ ràng cậu đang chột dạ. Sau khi đã có manh mối, Yoon Chiyoung bắt đầu suy tính nhanh chóng trong đầu.

Nếu bản thân thực sự vô can, anh hoàn toàn có thể bình thản. Nhưng Yoon Chiyoung biết rõ nên làm gì khi mình đang nắm giữ một lá bài có lợi. Để đạt được điều lớn hơn, cần phải nhẫn nại.

“Đừng nói là... em à.”

“……”

Yoon Chiyoung không bỏ lỡ thời cơ, lên tiếng bằng giọng run rẩy như đang mất bình tĩnh. Anh nhìn chằm chằm vào Heeseong bằng ánh mắt như thể vừa bị sốc, chỉ là đôi đồng tử xám, vì phấn khích, thỉnh thoảng lại ánh lên vẻ thích thú — điều mà cún con phạm lỗi chẳng thể nào nhận ra được.

Yoon Chiyoung quyết định tung thêm một lá bài nữa. Đó là cảm giác tội lỗi.

“Anh đã... bất an suốt vì tưởng mình làm hại em đến mức tệ hại rồi lại chẳng nhớ gì cả.”

“……”

“...Không phải à?”

Bị hỏi vậy, đôi tai cún dựng trên đầu Heeseong cụp hẳn xuống. Cậu lo lắng, mím môi dưới lại, rồi rụt rè ngước nhìn lên — dáng vẻ khiến người ta thấy xót xa. Khiến Yoon Chiyoung suýt nữa đã ôm lấy Heeseong ngay lập tức.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua.

Heeseong cứ lén liếc nhìn Yoon Chiyoung, những đầu ngón tay siết chặt cũng không ngừng mân mê. Khác hẳn với dáng vẻ thường ngày lúc nào cũng ồn ào và tự tin, giờ đây khóe mắt cậu rủ xuống đầy hối lỗi. Thấy vậy, Yoon Chiyoung rốt cuộc đưa tay ôm lấy eo Heeseong — nhưng cậu lại tưởng anh đang thúc ép mình, nên cúi gằm mặt xuống sàn rồi nói như thể lấy hết can đảm:

“Th-thì... đúng là vậy.”

Giọng nói cậu run rẩy, dường như mang theo cảm giác tội lỗi.

“Đêm đó em... em đã cởi đồ anh khi anh đang ngủ rồi đè anh ra.”

“À…”

Yoon Chiyoung suýt nữa đã cười tươi hết cỡ, nhưng lại nhanh chóng lấy tay che miệng như thể đang sốc nặng. Không thể để lộ ra tâm trạng bất thường này được.

Một khi đã thú nhận, những chuyện sau đó tự nhiên cũng lộ ra. Những lý do vì sao Heeseong cứ lảng tránh, cố gắng cho qua chuyện — giờ thì đã rõ.

“Anh ngủ trước, em thì bực, nhưng anh cứ thở dốc mãi… Trông chịu đựng quá nên em...”

Heeseong lúng túng nói thêm, như đang cố tìm cớ. Nhưng Yoon Chiyoung thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngỡ ngàng, rồi ngồi phịch xuống giường. Thật ra thì phần dưới đã trở nên nặng nề, không thể đứng lâu nổi nữa.

Heeseong đỏ bừng cả tai, lắp bắp tiếp tục:

“Cho nên em… em cởi đồ anh rồi đè anh ra. Được chưa?”

“……”

“Không phải lỗi anh, nên đừng mua mấy cái này nữa.”

Heeseong giật lấy cái vòng cổ rồi ném phắt đi. Vòng da đen nhánh rơi xuống tấm thảm mềm với âm thanh khe khẽ. Nhưng Yoon Chiyoung chẳng thèm để tâm tới cái vòng, chỉ nhìn chăm chăm vào cái gáy đỏ ửng của Heeseong bằng ánh mắt khát khao. Cậu trông như một trái đào vừa chín tới — khiến người ta chỉ muốn ngoạm ngay một miếng lớn.

Dù vậy, Yoon Chiyoung không để cơn bốc đồng phá hỏng thời cơ. Anh khép vạt áo ngủ, che đi phần dưới đang nặng trĩu, cúi đầu, cất giọng khẽ run:

“Thì ra không phải anh làm hại em... mà là em đã đè anh ra sao.”

Yoon Chiyoung đưa tay che nụ cười đang lấp ló trên môi.

Cún con non nớt chẳng biết sợ loài sói ăn thịt, lại còn dám đè người yêu đang chịu tác động của pheromone. Nếu bị ăn thịt thật thì sao, hay bị "ăn" luôn trên giường thì sao? Khi anh còn đang ngủ, cậu đã muốn làm vậy đến thế à? Dù có thể xảy ra sốc pheromone, chuyện nghiêm trọng đến mức nguy hiểm cả tính mạng?

Càng nghĩ tiếp, Yoon Chiyoung càng chỉ có thể đi đến một kết luận duy nhất: Heeseong đã đè anh ra chỉ vì cậu yêu anh tha thiết vô cùng và thật lòng khao khát anh.

Thời gian làm sói quả là có phần uổng phí, nhưng sự thật bất ngờ này lại khiến anh vô cùng hài lòng — thậm chí máu dồn về bên dưới đến nóng bừng.

Trong lúc cả hai im lặng, có lẽ tưởng người yêu đang giận, Heeseong nhìn anh dò xét rồi rụt rè giải thích:

“Dù sao thì em… cũng là vì nghĩ cho anh nên mới không nói đấy…”

“Không phải vì sợ cho bản thân à?”

“Không phải.”

“Thật không phải à?”

Yoon Chiyoung hỏi nhẹ nhàng. Không hẳn là truy hỏi, chỉ là vì thấy người yêu nhỏ tuổi đang ấp úng quá đáng yêu nên cứ muốn chọc thêm. Nhưng lúc ấy, Heeseong cụp tai cún xuống rồi nói một câu khiến anh bất ngờ:

“Em tưởng… anh thấy xấu hổ với em nên mới giả vờ không nhớ.”

“Anh chẳng có gì phải xấu hổ với em cả.”

“…Không, có đấy.”

Không biết bị ấm ức chuyện gì, Heeseong nói đầy chắc nịch. Nhưng Yoon Chiyoung chẳng thể nghĩ ra mình đã làm chuyện gì đáng xấu hổ — hai người còn gì mà chưa thấy nữa đâu chứ?

Yoon Chiyoung chỉ biết nhìn cậu như chờ đợi lời giải thích. Và rồi, như thể không thể chịu đựng thêm, Heeseong tuôn ra sự thật mà cậu đã cố nén bấy lâu nay:

“Anh… anh đã hứng lên quá, rồi tè lên người em đấy còn gì!”

“Anh tè? Anh á?”

“Ừ, đúng rồi. Mặc dù không có mùi gì… nhìn cũng hơi kỳ lạ… nhưng dù sao thì cũng là chất lỏng... và, và anh đã tè lên người em!”

“……”

Nghe vô lý đến mức Yoon Chiyoung đờ cả người, ngẩn ra nhìn Heeseong. Rồi như chợt nhận ra mình lỡ lời, Heeseong vội cắn môi dưới, mắt dao động.

Khoảnh khắc ấy, Yoon Chiyoung bỗng hiểu ra. Một chất lỏng không có mùi, và được “phóng” ra trong lúc đang hưng phấn. Nếu vậy thì chắc chắn không phải là nước tiểu. Nghĩ tới đó, Yoon Chiyoung thản nhiên lẩm bẩm:

“Cái đó không phải nước tiểu đâu.”

“Không, là tè mà.”

“Chỉ là anh hưng phấn quá nên xuất thôi.”

“Anh hưng phấn thì được tè lên người người yêu à?”

“Đã bảo không phải tè mà.”

Yoon Chiyoung khẽ cười như thể không còn cách nào khác. Bị truy hỏi đến mức bối rối, nhưng giờ đây, anh lại mỉm cười một cách điềm nhiên và có chút thích thú.

Dù sao thì… dù có để lộ mặt xấu xí nào trước mặt Heeseong đi nữa, cũng không thể tệ hơn việc bị sốc pheromone. Và khi biết rằng Heeseong chỉ đang hiểu nhầm, anh cũng không thấy phiền lòng.

Dù gì bây giờ cũng là lúc phải dỗ dành người yêu — người đã từng “đè” mình xuống kia.

“Anh chẳng thấy xấu hổ chút nào với em cả.”

“……”

“Với lại... suốt thời gian qua, anh cứ tưởng mình là người đã cưỡng ép em rồi lại không nhớ gì, nên đã buồn lắm đấy.”

“...Này, cái đó thì...”

Heeseong không thể nói tiếp. Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn đến mức nào.

Cậu biết rõ Yoon Chiyoung bị ám ảnh bởi cú sốc pheromone. Ngay từ lần đầu gặp, anh đã phải uống thuốc rất mạnh để sống qua từng ngày. Rồi đến cái đêm tưởng như sắp mất kiểm soát vì pheromone, chính Yoon Chiyoung là người hoảng loạn đi tìm cậu, gương mặt như sắp sụp đổ tới nơi.

Vậy mà cậu lại che giấu chuyện đã xảy ra trong đêm đó. Chỉ vì thấy ngượng ngùng, chỉ vì nghĩ chuyện ấy là xấu hổ. Đáng ra cậu phải nói chuyện với Yoon Chiyoung nhiều hơn. Nếu làm vậy, có lẽ anh đã không phải tiếp tục sống như một con sói — hình hài mà anh căm ghét nhất.

“…Yoon Chiyoung…”

Bất chợt, Heeseong nhớ lại ánh mắt hoảng loạn của anh sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy đã lập tức kiểm tra xem trên người cậu có bị thương không. Khi đó cậu chỉ nghĩ là anh cáu gắt và mệt mỏi, nhưng hóa ra, đáng lẽ phải ngồi xuống để nói chuyện.

Cảm giác tội lỗi và ân hận khiến cái đuôi sau lưng Heeseong rũ hẳn xuống. Là một chó chiến đấu chuyên nghiệp, cậu luôn được dạy phải mạnh mẽ, luôn tiến lên đối mặt với mọi thử thách. Nhưng chỉ có một điều… trước bạn đời mình đã chọn, chó chiến đấu nào cũng mềm lòng.

Ngước nhìn Yoon Chiyoung đầy lo sợ, Heeseong buột miệng hỏi điều khiến cậu sợ nhất:

“…Giữa sói với nhau… có vụ ly hôn không?”

Không có câu trả lời. Yoon Chiyoung chỉ cúi đầu thật thấp, tay lớn che lấy miệng. Có lẽ vẫn còn đang sốc. Bờ vai rộng ấy run lên khẽ khàng, từng nhịp, từng nhịp một.

Heeseong đứng yên, trông y như một chú cún đang chờ bị mắng, bị phạt. Cậu sẵn sàng chấp nhận mọi lời từ Yoon Chiyoung. Nếu đã sai, thì phải trả giá. Chỉ khi dám chịu trách nhiệm, thì mới có thể cùng đồng hành với ai đó đến trọn đời — dù là đồng đội hay là bạn đời.

…Nhưng rồi, có gì đó là lạ.

Heeseong liếc nhìn và phát hiện ra một điều kỳ lạ.

“Khoan, nhưng mà… sao thứ kia lại dựng lên vậy…?”

“Này em…”

Lời chưa dứt, Yoon Chiyoung nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Heeseong. Cái nắm chặt mà không mạnh, như một lời nhắn nhủ rằng “So em lại hỏi cái đó đúng lúc này?”

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ửng đỏ vì quá nhiều cảm xúc — giận, buồn, sốc, và... thứ cảm xúc chẳng giấu được bên dưới.

Heeseong tự trách mình vì đã hỏi một điều ngớ ngẩn. Dù gì đi nữa, Yoon Chiyoung là người nhạy cảm, nên với tư cách là bạn đời, cậu nên vỗ về anh trước đã. Heeseong lại cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, như thể đang cam chịu chấp nhận mọi lỗi lầm. Nếu Yoon Chiyoung nói muốn tạm thời sống xa nhau, cậu cũng sẵn sàng đồng ý.

"Vậy là… không phải anh cưỡng ép em đúng không?"

"Ừm."

"Và cũng không phải vì chuyện đó mà em ghét anh?”

"...Ừm."

Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Heeseong như đang chịu phạt, lặng lẽ đứng giữa bầu không khí nặng nề. Dù cậu vẫn không hiểu tại sao trên đùi Yoon Chiyoung lại còn dấu vết rõ ràng đến thế, nhưng không dám hỏi thêm.

Lúc ấy, Yoon Chiyoung lại bất ngờ lên tiếng:

"Vậy thì… tái hiện lại đi."

"...Cái gì cơ?"

"Giống như cái đêm hôm đó... y hệt như vậy."

Yoon Chiyoung nói bằng giọng buồn buồn, nhưng ánh mắt xám lại khẽ rực lên, và khóe môi dường như khẽ cong lên trong một nụ cười bí ẩn. Heeseong nghiêng đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc như thể không chắc mình có nghe nhầm hay không, thì Yoon Chiyoung lại cụp mắt xuống đầy thất vọng rồi thì thầm như người yếu thế:

"Nếu không biết rõ em đã làm gì vào đêm hôm đó... thì anh không thể hoàn toàn yên tâm được..."

"……"

Yêu cầu ấy khiến Heeseong do dự. Nhưng rồi Yoon Chiyoung lại đưa một tay quàng lấy eo cậu, kéo lại gần. Anh tựa vầng trán nóng bừng vào bụng cậu, như thể đang chịu đựng điều gì ghê gớm lắm. Cử chỉ đó khiến Heeseong không đành lòng từ chối.

Tuy vậy, tái hiện lại y hệt thì không thể nào được. Sau một thoáng phân vân, Heeseong đưa tay đặt lên bờ vai rộng của anh. Dù là bạn đời, nhưng cũng thật khó để làm điều đó một cách bình tĩnh, khi nhớ lại cái đêm ngượng ngùng kia.

"Hay em chỉ... kể lại bằng lời thôi được không…"

"Mau đi mà…"

"...Anh nghiêm túc đấy à?"

"Ừm."

Yoon Chiyoung ngồi trên giường, ngước mắt lên như đang khẩn cầu, vòng tay siết chặt lấy eo cậu như một con rắn quấn lấy con mồi.

"Dù sao em cũng nhớ rõ tất cả mà…"

"……"

Mỗi lần anh cất lời, đôi môi lại khẽ hé ra như đang khát bỏng, để lộ hàm răng nanh sắc bén. Dường như càng lúc càng khó chịu, anh rúc mặt vào bụng Heeseong, đôi tai sói đen mềm mại cụp xuống, lặng lẽ chạm vào làn da khiến hình dáng chúng méo đi.

Heeseong không thể làm ngơ trước lời cầu xin đau khổ của người yêu.

"Vậy thì…"

Cuối cùng, Heeseong cúi đầu xuống giữa hai chân anh, tay đặt lên đùi.

Qua lớp vải, cậu cảm nhận được khối cơ rắn rỏi và thứ gì đó to lớn đang phồng lên nặng nề. Yoon Chiyoung rít lên một hơi, nghiến răng chỉ vì cái chạm nhẹ ấy. Heeseong run rẩy, da nổi gai óc vì cảm giác lạ lùng, mắt nhìn đầy căng thẳng, rồi khẽ nói:

"...Chỉ lần này thôi đấy."

Heeseong nhẹ nhàng cởi dây áo choàng của Yoon Chiyoung, vừa làm vừa khẽ nói. Sau một khoảng lặng, từ phía trên vọng xuống tiếng đáp dịu dàng: "Ừm". Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc đen mượt của Heeseong như đang nựng một đứa trẻ. 

Một khi đã quyết tâm, mọi chuyện về sau cũng trở nên dễ dàng hơn đôi phần. Heeseong cởi bỏ áo choàng, rồi rút ra cậu nhỏ đã cương cứng dựng lên như một đường chéo. Có vẻ vì nhịn quá lâu nên giờ khó chịu lắm, phần gốc dương vật đã hơi sưng lên, chuẩn bị cho lần xuất tinh sắp tới. 

Nhìn thấy dấu hiệu ấy, Heeseong hoảng hốt ngước mắt lên nhìn. Yoon Chiyoung nhe răng nanh cười, gương mặt đỏ ửng vì hứng tình. 

"Không sao đâu." 

"Cái gì mà không sao chứ..." 

Heeseong nhìn xuống cậu nhỏ to cỡ bằng cổ tay mình. Đêm đó chỉ vì đối phương đang ngủ nên cậu mới dám hành động bốc đồng, nhưng đến giờ việc liếm dương vật của người yêu vẫn khiến cậu thấy lạ lẫm. Có lẽ vì cậu đã quá quen với việc được Chiyoung làm cho mình rồi. 

Dù vậy, cậu không thể để người yêu khó chịu chờ lâu hơn nữa. 

Heeseong cúi đầu cẩn thận, ngậm lấy đầu dương vật. Chiếc lưỡi ướt át liếm dọc theo thân gậy căng đầy gân xanh như đang thưởng thức một cây kem, từ phía trên vọng xuống tiếng thở gấp. 

"Phù..." 

Chiyoung vô thức siết chặt cơ bụng dưới. Chỉ mới có đầu dương vật chạm vào khoang miệng nhỏ bé của Heeseong thôi mà anh đã cảm nhận rõ sự chật chội rồi. Nóng bức và ngột ngạt. Cảm giác bó nghẹt thô tục đến mức suýt nữa một câu chửi thề đã bật ra. 

"Ừm, haa..." 

Cảm giác xuất tinh đến sớm khiến Chiyoung nhíu mày. Nhưng anh phải từ từ tận hưởng. Đã cả một tuần rồi anh không được làm tình. Chiyoung mở rộng hai chân để Heeseong thoải mái hơn, vừa âu yếm vuốt ve sau gáy cậu đang mút cậu nhỏ như đang ăn kẹo. 

"Hả... Còn lỗ nhỏ? Em đã tự chuẩn bị chưa?"

Heeseong ngước đôi mắt ướt át nhìn lên, vẫn ngậm nửa đầu dương vật trong miệng, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ oán trách. Nhưng Chiyoung chỉ mỉm cười đầy tự tại, gương mặt đỏ ửng vì phấn khích. Dù có khiến Heeseong ghét mình chút ít, anh cũng chẳng có ý định dừng lại. 

Cuối cùng, Heeseong đành tự cởi chiếc áo choàng tắm của mình ra. 

Khi Chiyoung lấy tuýp gel bôi trơn từ tủ đầu giường đưa cho cậu, Heeseong với tay ra phía sau. Vừa cố gắng đẩy chiếc đuôi trắng che đi lỗ nhỏ, vừa vụng về chuẩn bị cho mình, nhưng đồng thời vẫn không ngừng mút cây kem nóng bỏng kia – cảnh tượng ấy thật dâm dục. Chiyoung nhìn xuống, thở gấp rồi bật cười: 

"Khi anh đang ngủ, em tự làm chuyện này một mình à…?" 

"A, hừ…" 

"Tự chăm chỉ mút thằng nhỏ của anh, rồi tự mở rộng lỗ nhỏ của mình." 

Cử động của Heeseong khựng lại. Có lẽ cậu cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, má phừng đỏ, do dự không tiếp tục. Nhưng với Chiyoung, Heeseong lúc này chỉ càng đáng yêu hơn. Vượt qua lý trí mờ đục, anh muốn phóng tinh thẳng vào khoang miệng ấy. Bàn tay siết sau gáy Heeseong mạnh hơn, nếu không phải vì cậu vội vàng đẩy đùi anh ra, nhả cậu nhỏ khỏi miệng, có lẽ anh đã xuất tinh mất rồi. 

"Lúc đó, em chỉ… mút có một chút thôi." 

"Tại sao?" 

"…Em muốn anh đút vào thật nhanh." 

Heeseong tránh ánh mắt Chiyoung như một đứa trẻ mắc lỗi. Dù lớn lên như một chó chiến không biết sợ, thứ khiến chú chó con yếu đuối nhất chính là cảm giác tội lỗi. 

Nhìn thấy biểu cảm ấy, hơi thở Chiyoung trở nên gấp gáp hơn. Anh nắm lấy gốc dương vật, cọ xát mạnh lên chiếc má mềm mại của Heeseong. Đột nhiên, ký ức cuối cùng về đêm đó hiện lên – bàn tay Heeseong mò mẫm cơ thể anh rồi nép vào lòng. Nếu biết Heeseong có ý nghĩ táo bạo như vậy, có lẽ anh đã vui sướng từ lâu rồi. Việc Heeseong cũng khao khát anh như chính anh khao khát cậu khiến lòng anh ngập tràn hạnh phúc. 

Chiyoung luồn tay vào nách Heeseong, nâng cậu dậy: 

"Vì muốn anh nhanh nhanh chịch em nên chỉ mút có chút thôi à?" 

"Em đâu có nói thế, a…!" 

Khi Chiyoung chạm tay vào lỗ nhỏ của Heeseong, cái lỗ nhỏ hồng hào đang nóng bỏng run rẩy. Chiyoung thọc một ngón tay vào đó, đồng thời cắn nhẹ vào tai Heeseong. Giọng anh trầm khàn, như tiếng gầm gừ của thú dữ: 

"Đè người yêu đang ngủ, xong rồi giấu không nói gì…" 

"Em không… cố tình giấu anh. A, hức…" 

Ngón tay đào sâu vào lỗ nhỏ chạm vào điểm nhạy cảm, Heeseong rùng mình, dúi mặt vào vai Chiyoung. Chiếc đuôi lông mềm vẫy loạn xạ, đập liên tục vào cánh tay gân guốc của Chiyoung, nhưng anh không dừng lại. Anh mở rộng lỗ nhỏ của Heeseong một cách vội vàng rồi đặt cậu ngồi lên đùi mình. 

"Thử tự đút vào như đêm đó đi." 

Heeseong run rẩy nhưng vẫn leo lên người Chiyoung. 

Cậu ngồi thụp xuống cậu nhỏ của Chiyoung một cách yếu ớt, rồi tự tay nắm lấy gốc dương vật to bằng cổ tay, hướng vào lỗ nhỏ của mình. Chỉ riêng việc nhìn Heeseong dùng tay điều chỉnh cây gậy ấy cũng đủ khiến người ta phát điên. Chiyoung tiếc vì đêm đó mình đã ngủ say không được chứng kiến cảnh này, nhưng giờ đây, anh sẽ tận hưởng thỏa thích. 

"A, ư, hư…"

Dương vật từ từ đâm sâu vào lỗ nhỏ. Chiyoung nằm thư thả trên giường, nhẫn nại xoa bóp eo và mông Heeseong một cách dịu dàng. Dù đã được mở rộng, lỗ nhỏ của Heeseong vẫn quá chật hẹp khiến đầu dương vật khó lòng vào sâu. Cái eo mảnh khảnh run rẩy, gương mặt Heeseong đỏ ửng lên, đôi chân mày nhíu lại đầy dâm tình. Khuôn mặt nhìn xuống anh đã ửng lên vẻ bất mãn. 

"Quá... to rồi... đồ khốn..." 

Có quá nhiều lý do khiến anh trở thành kẻ xấu. Nhưng Chiyoung chỉ cười với vẻ mặt mơ màng như say rượu. Đôi mắt xám đã mờ đi vì dục vọng, hơi thở gấp gáp như muốn nuốt chửng Heeseong. 

"Không phải em thích vậy sao?" 

Vừa hỏi khẽ, anh vừa nắm lấy eo Heeseong ấn xuống. Heeseong giật mình, chống tay lên bụng dưới rắn chắc của Chiyoung, nhưng anh vẫn hỏi với vẻ mặt không kiên nhẫn: 

"Thế nên em mới tự mút cặc anh khi anh ngủ, đúng không?" 

"A, ư hức...!" 

Đôi đùi trắng mềm mại run rẩy rồi đổ sập xuống. Bụng dưới tê dại vì cây cột ấy đã lấp đầy hoàn toàn. Choáng ngợp trước khoái cảm, Heeseong cố gượng dậy nhưng Chiyoung không buông eo cậu. Ngược lại, anh còn dùng dương vật đâm mạnh vào thành trong ẩm ướt đang siết chặt lấy nó. 

"Ưm, ha, á!" 

Thân hình gầy guộc của Heeseong rung lên như lá cây. Mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp đến mức nghẹt thở. Heeseong vội vã ôm chặt lấy Chiyoung. Bình thường, thấy cậu khó chịu, Chiyoung sẽ điều chỉnh nhịp độ. Nhưng hôm nay, như điên dại, anh dồn dập đâm vào khiến bụng dưới cậu tê rần. Heeseong nghiến răng nghĩ, chẳng lẽ anh đang trừng phạt mình sao? 

"Em chỉ... sợ anh thấy em dễ dãi... hức! Xấu hổ nên mới không nói..." 

"Hả, cái gì?" 

Chiyoung cười khẩy vừa cắn nhẹ vào tai cậu. Giọng nói trầm thấp pha lẫn tiếng gầm gừ của thú dữ nghe rợn người. Dưới đó, dương vật đâm sâu vào bên trong, kích thích dữ dội khiến bụng cậu co thắt. Dần dần, ánh mắt đen láy của Heeseong mất đi tiêu điểm. Cơn nóng cuộn lại ở bụng dưới khiến eo cậu mềm nhũn, vội vã muốn được giải tỏa. Cậu không muốn bị trừng phạt. Cậu muốn cùng anh lên đỉnh. 

"Hư, hức! Dừng lại... cho em ra..." 

"Không." 

Chiyoung trả lời tùy hứng. Dù cảm giác xuất tinh đã dâng lên tận cổ, anh vẫn giả vờ điềm tĩnh. 

"Nếu em kể lại hôm đó đã làm gì, anh sẽ cho em ra." 

Có vẻ bực bội vì sự độc đoán của anh, Heeseong đỏ mặt, dùng tay đẩy khắp cơ thể rắn chắc kia. Nhưng Chiyoung kiên quyết giữ chặt cậu rồi ngậm lấy đôi môi đang muốn chửi thề kia. Dương vật chỉ đưa vào nửa đầu, cứ thế dập nhanh khiến Heeseong sốt ruột. 

"Hôm đó, em... em tự..." 

Cuối cùng, Heeseong đành phục tùng yêu cầu. Cái mông nhỏ sốt sắng cựa quậy, thở dốc. 

"Em tự làm... đột nhiên, hức! Anh tự ý đâm vào..." 

"Ừ, rồi sao?" 

"Đau... nhưng, nhưng rất thích..."

Heeseong vừa nói vừa nhắm mắt, tự mình lắc hông. Dương vật to nặng đâm vào rồi rút ra một cách chênh vênh, nhưng vẫn chưa chạm được điểm cực khoái như cậu mong muốn. Giá như Chiyoung có thể đâm sâu đến tận cùng như mọi khi... Chiếc đuôi nhỏ vẫy loạn xạ vì sốt ruột. 

"Nhưng anh... dù đã xuất tinh vẫn tiếp tục đẩy... ưa, a, a...!" 

Đúng lúc dương vật đang đập mạnh bỗng đâm sâu vào tận cùng. Heeseong cảm nhận rõ đầu dương vật căng cứng đè lên điểm nhạy cảm. Khi thấy "cây cột" đang cuồn cuộn trong bụng, cậu hoảng hốt kêu lên: 

"Đừng... bắn! Rút ra đi...!" 

Rõ ràng Chiyoung đang chuẩn bị phóng tinh. Nếu anh xuất ra sớm, chắc chắn sẽ mất kiểm soát và không buông tha Heeseong suốt đêm. Cậu cố gắng đẩy anh ra, giọng nức nghẹn van xin: 

"Yoon... Chiyoung... hư, ức...!" 

Tiếng gọi như nài nỉ của Heeseong khiến Chiyoung biết mình phải dừng lại ngay lúc này. Trong đầu anh vang lên hồi chuông cảnh báo: phải dỗ dành người yêu. 

Nhưng Chiyoung đã dùng dương vật căng đầy tinh dịch chà xát mạnh vào chỗ giao hợp. Cái mông nhỏ của Heeseong đang ngồi trên anh bị đẩy theo, rung lên từng đợt. Thi thoảng, bụng dưới thon gọn của cậu phồng lên, lộ rõ đường cong của vật thể cứng nhọn bên trong. 

"Hức, ư, a, đừng động đậy nữa..." 

Heeseong nhắm nghiền mắt, cố nuốt tiếng khóc, còn Chiyoung cũng nhíu mày chịu đựng. Thấy cậu đau quá, anh vội đỡ eo Heeseong, đặt lưng cậu tựa vào giường, định rút dương vật ra. 

Nhưng khi đặt Heeseong nằm xuống, sự cố đã xảy ra. 

Từ chỗ giao hợp đang bị khóa chặt bởi tinh dịch, dương vật to lớn bật ra một phát. 

"Ha, a, aaaa...!" 

Dương vật căng đầy tinh dịch rút ra đột ngột khiến Heeseong rú lên thảm thiết. Kích thích thô bạo như muốn lôi cả thành ruột ra ngoài khiến lỗ nhỏ của cậu co thắt, rồi cuối cùng, cậu cũng phun ra chất lỏng trắng đục lên bụng mình từ chính vật nhỏ trơn bóng kia. 

"Ư, khực, hư, a...!" 

Heeseong xuất tinh lên bụng mình. Cổ ngửa ra sau, lưỡi thè dài ra, nước dãi chảy dài cả khóe miệng. Dương vật không được kích thích vẫn giật giật liên tục trên chiếc bụng lấm tấm mồ hôi. 

Chiyoung không bỏ sót một chi tiết nào. Đôi mắt anh sáng rực như cá mập đói mồi khi nhìn thấy tinh dịch trào ra. 

Heeseong nhìn ánh mắt ấy, mặt đỏ như muốn khóc, như thể vừa lộ ra điểm yếu nhất. Xấu hổ và bối rối, cậu không biết phải làm sao. Lần đầu trải nghiệm cảm giác này khiến cậu vô cùng lúng túng, vậy mà giờ đây lại phô bày hết trước mặt anh. 

"Đừng... đừng nhìn em...!" 

Bốp!

Vô tình, thói quen thời còn là chó con trỗi dậy. Một cái tát trời giáng khiến mặt Chiyoung quay hẳn sang một bên. 

Heeseong tròn mắt kinh ngạc, không ngờ mình dám đánh anh. Mái tóc đen rối bù của Chiyoung che lấp một phần đôi mắt xám đục. Cậu hốt hoảng thở gấp, rồi bắt đầu lắp bắp biện minh: 

"Em... em không cố ý đánh anh..." 

"......" 

Chiyoung nheo mắt, chậm rãi nhìn xuống Heeseong. Anh hiểu tại sao cậu lại đánh mình. Vốn dĩ, người yêu anh luôn ghét phơi bày những phần yếu đuối hay xấu xí nhất. 

Nhưng lý trí cứ thế tan biến. Dù biết mình phải dỗ dành Heeseong đang hoảng sợ, anh vẫn bật cười, tiếng cười thấp trầm đầy nguy hiểm. Nhịp tim đập nhanh đến mức như muốn vỡ tung, còn dương vật thì căng cứng đến mức cả người nóng ran. 

"Yoon Chiyoung...?" 

Heeseong gọi tên anh với vẻ lo sợ, nhận ra điều bất thường. Nhưng lúc này, trong đầu Chiyoung chỉ còn một suy nghĩ: không muốn buông tha Heeseong, anh muốn chiếm đoạt cậu thỏa thích. 

Tầm mắt anh nhuốm màu đỏ ngầu. Hình ảnh Heeseong áy náy, cụp tai chó con nhìn lên đầy thiết tha khiến Chiyoung mất đi chút lý trí cuối cùng. 

"Á! Đau quá...!"

"Ư... haa..." 

Anh lại đâm mạnh vào cậu bằng dương vật căng đầy tinh dịch. Không thể vào hết một lần. Chiyoung ôm chặt Heeseong bằng cơ thể săn chắc, di chuyển một cách chậm rãi và nóng bỏng. Dù phần gốc dương vật sưng phồng chưa thể vào hết, anh vẫn dùng sức nặng đè lên chỗ giao hợp, chà xát không thương tiếc. Heeseong thở gấp vì quá sức, nhưng Chiyoung không có ý định dừng lại. 

Cơ thể anh như mất kiểm soát. Anh điên cuồng đẩy dương vật đỏ ửng vì ham muốn vào sâu trong Heeseong. Để cơ thể nhỏ bé của cậu không bị đẩy ra, một tay anh đè lên đỉnh đầu, tay kia ôm chặt eo, dùng dương vật căng cứng đập mạnh không ngừng. 

"A-anh... dừng lại đi...!" 

Heeseong hoảng sợ, cất tiếng van xin giữa những tiếng rên rỉ. Nhưng với Chiyoung lúc này, âm thanh ấy nghe xa vời như thể anh đang chìm trong cơn say dục vọng. 

Rõ ràng mỗi lần đâm vào, dương vật căng cứng vì xuất tinh khiến anh đau nhói, nhưng cảm giác ấy lại biến thành khoái cảm chạy dọc sống lưng. Chiyoung không nhận ra mình đang thở gấp như con thú đói khát, chỉ biết điên cuồng chiếm đoạt. Có lúc dương vật chỉ vào được nửa chừng, có lúc lại đâm sâu tận đáy. Heeseong đã mất hết ý thức, rên rỉ thảm thiết vì cảm giác nội tạng bị khuấy đảo. 

"Ư... hưa... chậm... hic...!" 

Dần dần, tiếng rên của Heeseong cũng thay đổi. Từng tiếng ngắt quãng, đầy khoái lạc. Phản ứng kích thích đó khiến Chiyoung tăng tốc, dương vật đập mạnh không ngừng. Vì phần gốc cũng sưng phồng, mỗi cú thúc như đẩy cả tinh hoàn vào người Heeseong. 

"Ưm... a... hức...! Sướng... quá..." 

"A... em yêu... em yêu..." 

Nghe tiếng gọi trầm khàn, Heeseong rùng mình, co người sang một bên. Bị đè dưới thân hình vạm vỡ, cậu như con mồi bị thú dữ vồ lấy. Mỗi lần tinh hoàn ướt át đập vào mông, âm thanh da thịt va chạm lại vang lên không ngớt. 

Chẳng mấy chốc, Chiyoung không còn cảm nhận được nỗi đau, chỉ còn một cảm giác kỳ lạ. Ngọn lửa dục vọng bùng cháy, thiêu đốt toàn thân. Nhìn Heeseong cũng đang phấn khích vì mình, lần đầu tiên, anh cảm nhận được khoái cảm lạ lùng trước khi xuất tinh. 

"Ư... haa... aa..." 

Chất lỏng nóng bỏng bắt đầu phun ra từ dương vật căng cứng đến đau đớn. 

Khi rút ra, tinh dịch trong suốt bắn tung tóe lên người Heeseong. Chiyoung thở gấp đến mức choáng váng, cảm nhận rõ nỗi đau và khoái cảm cùng lúc ập đến. Dù lượng tinh dịch nhiều bất thường, anh không thể kiềm chế, tiếp tục phun lên khắp cơ thể Heeseong. 

Dương vật vẫn cương cứng, giật giật sau khi xuất tinh. 

"Haa... ha..."

Chiyoung thở dài, chậm rãi cọ cậu nhỏ đẫm mồ hôi lên bụng dưới của Heeseong. Heeseong lúc này đã mê man, chỉ biết há đùi trắng nõn thở gấp từng hồi.

Chiyoung dành hồi lâu hôn lên đôi má đỏ ửng mềm mại của cậu, nuốt trọn từng hơi thở hổn hển như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Heeseong vô thức dựa vào vai Chiyoung, dáng vẻ như đang đòi được ôm ấp. Khi bình tĩnh lại, cậu nhìn xuống cơ thể lấm tấm tinh dịch rồi bật khóc nức nở.

"Anh... lại... lại tè rồi kìa..."

"Haa... ha... ừ, đúng rồi đó."

Giọng cười trầm khàn của Chiyoung vang lên giữa nhịp thở gấp gáp.

Thì ra đó là điều Heeseong muốn nói. Chiyoung nhếch mép cười, không thể nhịn được, rồi dán những nụ hôn lên khắp khuôn mặt tròn xoe của cậu. Dù bị Heeseong trêu chọc, anh vẫn bật cười không ngớt.

"Xem kìa, anh đúng là... ra quá nhiều..."

"Vì quá thích em nên mới vậy mà..."

"Đừng có nói bậy."

Heeseong cằn nhằn nhưng vẫn liếc nhìn Chiyoung. Đôi mắt xám vẫn còn đục mờ, nhịp thở gấp chưa có dấu hiệu dịu xuống. Qua vài lần kinh nghiệm, cậu nhận ra anh đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì sốc hormone với lý trí rất mỏng manh.

"Yoon Chiyoung...?"

Cậu gọi thử để xác nhận, nhưng Chiyoung chỉ tiếp tục hôn cậu say đắm, tay mở rộng đùi Heeseong rồi chậm rãi cọ gậy thịt vào lỗ nhỏ ẩm ướt. Heeseong vô thức dùng đuôi che đi chỗ hiểm, cảm giác như sắp bị nuốt chửng lần hai.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xám đục mờ của Chiyoung, cậu đã mềm lòng, đáp lại nụ hôn của anh. Một khi đã nhận ra Chiyoung đang trong trạng thái nửa mê, cậu muốn buông bỏ mọi kháng cự, cùng anh tận hưởng khoái lạc. Dù anh có thế nào đi nữa, Heeseong cũng vô cùng khao khát anh.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo