[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 76 - NT2 - Phần 3

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Đó là một buổi tối yên bình. Vì gần đến giờ đóng cửa nên hầu như không thể chơi được trò nào, và từ loa phát thanh vang lên thông báo về việc cuộc diễu hành sắp bắt đầu.

“Đến đây làm gì? Cũng có phải con nít đâu….”

“Anh muốn tạo không khí một chút đó mà.”

Chiyoung trả lời nhẹ nhàng rồi đi lên sân thượng tầng ba của tòa nhà. Có vẻ như phải trả thêm tiền mới được vào, nhưng ở đó có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vui chơi rực rỡ và cuộc diễu hành một cách thoáng đãng nên cũng khá tuyệt.

Khi Heeseong tựa người vào lan can, Chiyoung ôm cậu từ phía sau rồi cùng ngắm nhìn khu vui chơi. Heeseong nhìn xung quanh được trang trí bằng màu hồng và xanh nhạt trông rất trẻ con, khiến cậu cảm thấy như mình vừa bước vào một xứ sở đồ chơi và không có cảm xúc gì hơn thế.

Vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt, Heeseong nghe Chiyoung cố gắng bắt chuyện một cách vô tư.

“Chắc là mấy đứa nhỏ của tộc chó chiến đấy.”

“Ừm.”

“Có vẻ vẫn chưa hóa người được. Dễ thương ghê.”

“……”

Heeseong lặng lẽ dõi theo những thành viên tộc chó chiến đang chạy nhảy trong khu vui chơi. Có vẻ họ đi cùng gia đình, nhìn họ dạo bước trong công viên thật đầm ấm. Không có ký ức nào về gia đình như thế, Heeseong vừa ghen tị vừa buồn, lặng lẽ dõi theo những gia đình ấy bước qua.

Phía sau, không biết được những cảm xúc đó, Chiyoung cứ thì thầm bên tai Heeseong đang tựa vào lan can lâu đài.

“Nhìn em thế này cứ như là hoàng tử của vương quốc chó con vậy.”

“Anh mà bớt nói mấy câu kiểu đó thì thật sự…”

“Còn anh là hiệp sĩ ngủ với hoàng tử thay vì công chúa mỗi đêm.”

“……”

Heeseong quay đầu lại với vẻ mặt chán ngán. Nhưng Chiyoung, dù vừa nói mấy câu vớ vẩn, vẫn thản nhiên. Trái lại, trong bóng tối, anh vừa cười vừa nghịch ngợm xoa xoa mông tròn của Heeseong như chẳng có gì.

Heeseong bực tức để lộ răng nanh ra nhưng cuối cùng cũng thấy bớt giận vì không biết làm gì hơn. Cậu khẽ bật cười rồi lại tựa vào lan can.

‘Chuyện này là cái gì chứ. Vậy mà thấy nhẹ lòng ghê…’

Việc Chiyoung vô cớ dẫn cậu tới khu vui chơi thế này cũng khá mới mẻ. Dù chưa từng đi cùng gia đình, nhưng giờ được đến đây với người yêu thì cũng coi như đủ rồi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuộc diễu hành ban đêm trong công viên bắt đầu. Dù chẳng mong chờ gì, nhưng khi thấy ánh đèn huỳnh quang lấp lánh và màn trình diễn rực rỡ, Heeseong khẽ vẫy đuôi. Cậu còn vẫy tay chào từ xa, háo hức xem hết cả buổi diễu hành.

Chiyoung ôm lấy Heeseong từ phía sau cùng thưởng thức. Heeseong thấy ấm áp khi được anh ôm trọn vào người qua lớp áo khoác. Có lẽ vì thấy yên tâm hơn một chút, Heeseong tựa vào vòng tay ấy và nghĩ: nếu mỗi ngày cứ thế này, vô tư chơi đùa chẳng nghĩ ngợi gì thì tốt biết mấy.

Khi cậu đang ngây thơ nghĩ thế, giọng gọi lười biếng của Chiyoung vang lên.

“Bé cưng à.”

“Sao vậy?”

Giữa lúc cả hai trò chuyện, âm thanh từ cuộc diễu hành và tiếng reo hò vui vẻ của bọn trẻ vang vọng xen vào. Heeseong, cũng đang phấn khích, chỉ tay về giữa đoàn diễu hành bảo “Nhìn kia kìa.” Dù công viên khá đông đúc, nhưng khi cuộc diễu hành bắt đầu, không khí rực rỡ như đang ở giữa một lễ hội khiến cậu rất thích thú.

Chiyoung ôm eo Heeseong, thì thầm một cách dịu dàng:

“Mấy gia đình bình thường ấy, sau giờ làm là về nhà như thế đó.”

“…Ừ.”

Gia đình. Với Heeseong, đó là một khái niệm quá xa vời, chỉ cảm thấy thật lạ lẫm. Cậu chỉ thắc mắc tại sao Chiyoung lại nói ra điều gì đó nghe xa xôi như vậy.

Rồi Chiyoung tiếp tục thủ thỉ với cậu:

“Hay là… mình cũng thử như thế nhé?”

“…Hả?”

Heeseong ngạc nhiên hỏi lại, và Chiyoung nhẹ nhàng xoay người Heeseong đang nhìn đoàn diễu hành về phía đám đông. Trong tầm mắt cậu, có thể thấy những đứa trẻ đang được cha bế, vui vẻ vẫy tay xem diễu hành. Bên cạnh đó là những cặp đôi bình thường, cả nhóm bạn bè trông rất náo nhiệt cũng có mặt.

Cùng ngắm nhìn khung cảnh ấy, Chiyoung nói:

“Không phải lúc nào cũng sống như một người giám sát với một chú chó chiến…”

“……”

“Lúc làm việc thì làm, còn khi tan ca thì mình trở lại làm người yêu — ngớ ngẩn mà mê nhau chết đi được.”

Vừa nói, Chiyoung vừa nhẹ nhàng vuốt mái đầu của Heeseong. Đôi mắt đen đang dõi theo hình ảnh gia đình yên ấm kia dần trầm xuống.

“Thế thì sao nhỉ?”

“Cuộc sống không phải chó chiến…”

Heeseong trầm ngâm một lúc. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến lòng cậu nhẹ nhõm hơn một chút.

Chó chiến và giám sát. Chính cậu là người hiểu rõ nhất rằng với Chiyoung, việc làm giám sát không phải là tất cả. Ấy vậy mà cậu lại không nghĩ điều tương tự cho chính mình.

Lúc ấy, Chiyoung dịu dàng cất giọng, hỏi bằng một tông giọng dễ nghe:

“Nếu tan ca rồi thì em muốn sống với anh như thế nào?”

“……”

“Mỗi ngày cứ đi chơi như này hay là mình cùng nhau đi thật xa?”

Heeseong không thể trả lời ngay. Trong đầu cậu, có quá nhiều điều đang lặng lẽ xoay vòng.

Chó con chợt nhận ra hướng đi mà mình theo đuổi bấy lâu đã sai rồi. Cũng giống như cách mà cậu từng được dạy rằng phải luôn chiến đấu như một con chó chiến, Heeseong vẫn luôn đối đầu với thực tại, không ngừng chiến đấu với chính sự yếu đuối trong mình. Nhưng kể từ khi gặp Yoon Chiyoung và cuộc sống của cậu thay đổi, cậu bắt đầu nghĩ rằng mình phải bảo vệ người bạn đời đáng tin cậy này. Bởi vì người bạn đời ấy là một người giám sát, luôn có kẻ thù rình rập tứ phía, nên Heeseong chẳng bao giờ có thể buông lơi cảnh giác.

Nhưng nếu là một cuộc sống không có những nỗi lo như thế thì sao…

“Vậy thì, em…”

“Ừ.”

Chó con khẽ tựa sau gáy vào vòng tay của Yoon Chiyoung. Cái chênh lệch chiều cao mà bình thường vẫn khiến Heeseong khó chịu, hôm nay lại không thấy phiền nữa. Khi tựa vào lòng Chiyoung, cằm của anh vừa vặn chạm vào đỉnh đầu của cậu. Dù thấy tư thế đó có chút buồn cười, nhưng giữa lúc ánh sáng rực rỡ từ đoàn diễu hành vẫn nhấp nháy, Heeseong khe khẽ thì thầm:

“Em ghét thành phố ồn ào… Em không muốn gặp thêm nhân thú nào nữa.”

“Vậy à?”

Dù Heeseong nói với giọng đầy bực dọc, Yoon Chiyoung vẫn đáp lại một cách điềm đạm. Chính vì anh luôn dịu dàng tiếp nhận mọi điều như vậy, nên Heeseong mới có thể dễ dàng thổ lộ những mong muốn nhỏ bé mà cậu vẫn giấu trong lòng.

“Em muốn sống ở một ngôi nhà nhỏ, nơi không có ai, thật vắng vẻ.”

“Ra là thế.”

Chiyoung trả lời bằng giọng lười nhác, khiến Heeseong thấy yên tâm. Cậu yêu việc người ấy luôn lắng nghe mình, dù đôi khi những lời ấy thật ngốc nghếch. Người đàn ông chưa từng nghe ai van xin tha mạng, lại chỉ dành sự dịu dàng cho riêng cậu. Chính cái sự đặc biệt ấy, dù có phần trẻ con, vẫn luôn khiến Heeseong cảm thấy được an ủi.

Cậu bắt đầu kể ra những mong ước từng ôm ấp từ rất lâu rồi, khi co ro trong góc ghế sofa bẩn thỉu nơi sòng bạc:

“Ở nơi nào đó an toàn, không có kẻ thù, không cần cảnh giác với ai cả… Em nghĩ sống ở vùng quê sẽ tốt.”

“……”

“Lúc rảnh rỗi thì lái chiếc xe thể thao màu xanh đi dạo… Rồi hai đứa mình có thể bơi cùng nhau…”

Trong suốt lúc cậu kể, Yoon Chiyoung cứ đáp lời từng chút một, như thể muốn ghi nhớ hết tất cả. “Quê à, cũng được đấy.” “Vậy thì phải là nhà ba tầng nhé.” “Hồ bơi thì tất nhiên phải có rồi.” — Anh gật gù đồng tình như thế. Đến khi Heeseong bắt đầu cười, thả lỏng tâm trí, Chiyoung cũng bật cười theo.

“Ừ, vậy thì mình làm thế đi.”

“Làm gì được… Giám sát thì phải sống trong thành phố mới được chứ….”

Dù vẫn lầm bầm trong miệng, biểu cảm của Heeseong đã nhẹ nhõm hơn hẳn. Cậu thích cái cách Yoon Chiyoung nhẹ nhàng xoa bụng mình – thật ấm áp, thật dễ chịu. Thật ra, cậu muốn nói rằng cứ như thế này cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng… để nói ra điều đó thì vẫn còn ngại lắm.

Không cần phải chiến đấu với điều gì nữa. Khi tan làm, hai người không còn là chó chiến và giám sát, mà chỉ đơn thuần là người yêu của nhau. Chỉ nghĩ đến sự bình yên ấy thôi cũng khiến cậu cảm thấy xa lạ. Nhưng rồi Heeseong cũng nhận ra, bấy lâu nay mình cứ vô ích đi tìm thứ gì đó để chống lại.

‘Cuộc sống của mình…’

Lần đầu tiên, chú chó nhỏ ấy muốn sống như một Heeseong – không phải một con chó chiến. Cậu tựa vào lòng Yoon Chiyoung, thở ra một hơi thật nhẹ nhõm. Dù có nghe thấy tiếng ai đó đi ngang qua cũng không còn phản ứng dữ dội như trước. Heeseong cứ thế tận hưởng từng cử chỉ tinh tế của người yêu dịu dàng. Khi đã thả lỏng hoàn toàn, cậu nghe thấy giọng Yoon Chiyoung thì thầm như nói một mình.

“Có vẻ giờ cún con mới chịu yên tâm rồi.”

“Nói linh tinh gì đấy… Về nhà mau.”

“Giờ mới định đi ăn món chính mà?”

“Không. Về nhà đi.”

Heeseong vừa nói vừa kéo tay Yoon Chiyoung. Dù vẫn giữ sự quả quyết kiểu chó chiến khi muốn thứ mình thích, nhưng đôi mắt đen lấp lánh khi ngước nhìn Yoon Chiyoung lại ánh lên vẻ tinh nghịch. Đó là ánh mắt chỉ dành cho người yêu – người duy nhất khiến cậu thấy thoải mái và được là chính mình.

“Về nhà rồi mình cùng chơi trò hoàng tử với hiệp sĩ.”

Vừa nói, Heeseong vừa bước đi trước. Đôi bước chân nhẹ tênh nhờ đôi giày thể thao mới vừa vặn. Phía sau, Yoon Chiyoung bật cười, bước nhanh để theo kịp cậu:

“Biết thế đã nói sớm rồi.”

Một ngày trôi qua, để lại những mong chờ cho ngày mai.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo