Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
‘Ở đây tháng ba rồi mà vẫn có tuyết sao…’
Chú cún ngồi thẫn thờ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở Gangwon, tháng 3 vẫn còn như giữa mùa đông. Tuyết rơi lặng lẽ đã chất cao hơn cả chiều cao của chú cún. Nếu Heeseong bước ra sân thì phải nhảy từng bước một vì đường đã bị tuyết chặn hết rồi. Với người cao như Chiyoung thì không sao, nhưng chắc chắn xe sẽ không thể lên đến chỗ này.
‘Lỡ khi Chiyoung quay lại mà tuyết vẫn chưa tan thì sao đây…’
Heeseong cứ lo lắng và nhớ đến Chiyoung mãi, nhưng lại không dám chủ động liên lạc trước. Dù gì thì cũng đã quyết định tạm sống xa nhau để chữa chứng lo âu chia ly rồi, nếu mà cậu liên lạc vì lo lắng thì kiểu gì Chiyoung cũng lập tức về nước, rồi thuê trực thăng bay đến đây mất.
Không được… Không sao. Chiyoung nói sẽ về vào đêm mai mà, chỉ cần đợi thêm một chút thôi.
Ngay sau đó, chú cún đã lấy lại tinh thần.
Đã quyết tâm xa nhau để chữa bệnh thì ít nhất cũng phải cố gắng thêm một chút nữa.
Sáng sớm hôm đó, Heeseong tỉnh dậy, bắt đầu lục lọi từng ngóc ngách trong căn nhà yên tĩnh, rồi với bộ dạng ngái ngủ. Đang lúc đó, một tiếng phập vang lên – âm thanh của gỗ bị chẻ. Linh tính trỗi dậy, hóa ra là bà đang chẻ củi. Giữa mùa đông lạnh buốt vậy mà bà chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay.
‘Đ… đáng sợ quá…’
Chú cún nhảy lóc chóc trên tuyết, trèo lên đống củi đã chẻ và ngồi xuống. Có vẻ bà đã chẻ củi từ sớm, nên số lượng chất đống cũng kha khá rồi. Bà thấy chú cún ra đón thì mỉm cười, nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ mà chào hỏi.
“Kangsae dậy rồi à, sao thế? Ngủ nướng thêm chút nữa đi.”
‘Con biết bà đang cà khịa cháu mà…!’
Heeseong lầm bầm trong cơn ngái ngủ. Chỉ cần nghe giọng là biết bà đang trách cậu lười rồi. Chắc cái tên Chiyoung vốn sinh ra đã kiểu quý tộc lười biếng này hồi bé còn bị mắng nhiều hơn cả cậu. Tính cách còn bướng hơn cậu nữa mà lớn lên với bà thế này thì mỗi buổi sáng chắc chẳng khác gì chiến trường.
Có lẽ thấy chú cún cãi lại đáng yêu, bà tiến lại gần, đưa tay đeo găng xoa đầu Heeseong thật mạnh. Lại là kiểu vuốt khiến phần trắng mắt của cậu lộ ra vì đau. Nếu Heeseong không phản kháng, chắc bà đã xoa đến khi đầu cậu dính sát mặt đất mất rồi.
Bà cười nói, bảo chú cún nhỏ vừa bé vừa dễ thương.
“Nếu đói thì tự kiếm gì ăn đi.”
‘Tự kiếm? Con là cún đó!’
Heeseong lầm bầm. Đã quen với việc được Chiyoung nuông chiều như ông hoàng, giờ nghe vậy thấy tức muốn khóc. Nhưng ngay sau đó, cậu lại tự thấy mình thật hư đốn. Dù gì hôm qua bà cũng cho cậu ăn tận năm bữa cộng thêm bao nhiêu đồ ăn vặt, cậu mà còn cãi lại thì cũng quá vô ơn. Cảm thấy tội lỗi, Heeseong lén nhìn sắc mặt bà.
Vậy mà bà lại cười lớn rồi chỉ về phía bếp lò.
“Ra cái bếp đó lục lấy khoai lang mà ăn.”
Phía sau là một cái bếp đá được xếp đơn giản. Trên bếp còn đặt một cái nồi lớn, dấu vết lửa cháy vẫn còn hiện rõ. Trong đống tro đen còn sót lại, lấp ló thấy mấy gói giấy bạc bị xém ngoài vỏ.
‘Khoai lang…?’
Heeseong nhảy khỏi đống củi, bước chân lên lối đi phủ tuyết. Dù là buổi sáng có nắng, nhưng cậu lại cảm thấy còn lạnh hơn cả đêm qua. Nhìn mấy tàn lửa còn sót lại, cậu chỉ muốn sưởi bàn chân lên một chút.
‘Khoai lang…’
Chú cún tiến lại gần bếp lò, hít hít bằng chóp mũi. Từ trong tro tàn thoang thoảng mùi khoai lang nướng thơm ngậy. Dùng chân trước cào nhẹ xung quanh, tro bay tứ tung. Có vẻ lửa đã tắt từ lâu nên không còn nóng mà chỉ ấm áp. Heeseong phát hiện một củ khoai lang được bọc trong giấy bạc giữa đống củi đã cháy hết.
Lục lọi một hồi lâu, chú cún dùng chân trước lăn củ khoai lớn nhất ra ngoài. Vì nóng nên không thể chạm lâu, Heeseong phải cẩn thận lắm mới di chuyển được. Sau một lúc lục lọi, có lẽ lo lắng, bà cụ tiến lại phía sau.
“Tham lam ghê, nhặt thứ to bằng cả người mình cơ đấy.”
‘Bà đừng mắng nữa, bóc giúp con với.’
Heeseong lấy chân trước hích nhẹ củ khoai về phía bà. Bà bật cười sảng khoái, vừa lẩm bẩm rằng dễ thương quá nên chẳng thể ghét nổi, vừa bóc giấy bạc ra. Được người ta gọi là dễ thương, Heeseong đã nghe từ Chiyoung không dưới năm nghìn lần nên cũng quen rồi, nhưng lúc này cậu chỉ nhìn chằm chằm vào củ khoai cháy xém vỏ. Dạo này toàn ăn món sang với Chiyoung, nên khi thấy củ khoai lang nướng thơm lừng, cậu bỗng chốc thấy thèm thuồng.
Chẳng mấy chốc, bà cụ bẻ đôi củ khoai lớn rồi lột vỏ, hơi nước nghi ngút bốc lên, để lộ phần ruột chín vàng bên trong.
“Nóng lắm đấy, nên Kangsae đợi chút…”
Gâu!
“Thấy chưa, ta đã bảo nóng mà!”
Chưa kịp dứt lời, chú cún đã lao vào cắn khoai rồi bị phỏng, giãy nảy vì nóng. Tuy mắng nhưng bà vẫn cười không ngớt. Dù răng lợi bị bỏng, chú cún vẫn vừa run vừa cố ăn tiếp. Hồi nhỏ từng bị đói dữ dội, Heeseong từ đó hình thành thói quen ăn cho bằng được. Dù hệ tiêu hoá yếu không thể ăn nhiều, nhưng cậu luôn cố gắng vượt qua bằng lòng thèm ăn mãnh liệt.
Thấy chú cún ăn khoai một cách đầy tham vọng, bà cụ tấm tắc khen:
“Nhìn nhóc ăn khỏe thế này, chắc sống lâu lắm đây.”
‘Con phải sống lâu vì có người cần con chịu trách nhiệm mà.’
“Phải rồi, phải thế chứ.”
Bà mỉm cười rất hài lòng. Trước mặt bà, Heeseong vừa nhai khoai lang vừa nhớ đến Chiyoung. Không biết giờ chứng lo âu chia ly của anh có đỡ chưa, hay là đang định quay về Hàn vì nhớ cậu rồi lại tự kiềm chế không quay về. Một khi nghĩ đến, cậu lại không thể ngừng nghĩ nữa.
Heeseong từng cho rằng mình là người lạnh lùng, nhưng nỗi lo về Chiyoung cứ âm thầm lặp đi lặp lại. Đến mức chỉ cần có cơ hội là cậu lại ngó ra ngoài. Đôi khi cậu còn nghĩ: người bị lo âu chia ly, chẳng phải là mình sao?
‘…Không. Dù vậy cũng cần có thời gian xa nhau một chút!’
Có vậy thì Chiyoung mới học được cách ổn định khi không có cậu bên cạnh. Heeseong đang sống khỏe ở đây, vừa ăn khoai lang ngấu nghiến, nên chắc chắn Chiyoung cũng sẽ ổn. Chú cún ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng trời trên cao, thầm mong Chiyoung sẽ làm việc thật chăm chỉ rồi trở về.
Heeseong còn uống cả sữa bà mang ra, làm bụng căng tròn no nê. Ăn cùng khoai lang khiến sữa lại càng ngon hơn. Với khẩu vị cao cấp như Chiyoung, Heeseong muốn cho anh thử một lần.
‘Lại nghĩ đến Chiyoung nữa rồi…’
Chú cún đang nghĩ miên man thì cúi đầu nhìn củ khoai ăn mới được một nửa, cảm thấy tiếc hùi hụi.
Dù ngon thật đấy, nhưng ăn một mình thì chẳng vui chút nào. Bình thường, nếu là với Chiyoung, anh sẽ vừa ăn cùng vừa lau miệng cho cậu, lại còn khen ngợi cậu ăn giỏi nữa. Lúc còn bên nhau thì thấy phiền, giờ lại thấy trống trải ghê gớm.
Nhưng cảm giác trống vắng ấy lập tức bị lời bà cụ làm bay biến.
“Cái bộ lông trắng bóc kia, giờ dính đầy tro than rồi còn gì.”
‘Tro á?’
Chú cún ngước mắt lên, ngạc nhiên. Cậu không rõ tình trạng của bản thân ra sao cho đến khi nhìn vào bóng phản chiếu trong chiếc nồi inox đã cháy xém một phần.
‘Chết… tiệt…’
Lông trắng muốt giờ đây bị bồ hóng làm cho đen sì và lấm lem. Cũng phải thôi, tự dưng đâm đầu vào bếp lò để lục củ khoai to nhất thì có ngày thành ra thế. Phần chân trước và ngực thì đen nhẻm, còn mặt thì lem nhem như thể chú chó đốm hay mèo Xiêm với mũi và giữa mặt đen sì.
Đúng là thảm họa. Theo kinh nghiệm, lông trắng của Heeseong mà bị bẩn thì sẽ rất khó làm sạch. Dù đã lấy khăn lau mạnh hết mức có thể, thứ tro than ấy lại càng bám đều khắp người.
‘Aaa, Chiyoung mà thấy chắc chắn sẽ chọc quê cho xem!’
Muốn lau lông cho sạch mà kết cục lại trở thành một chú chó quê chính hiệu, Heeseong rũ người nằm sõng soài ra. Nếu Chiyoung mà thấy, thể nào cũng sẽ cười bò ra, vừa quay video vừa bảo “dễ thương chết đi được” rồi tuyên bố phải lưu lại khoảnh khắc này mãi mãi.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy cáu, nhưng Heeseong lại nhận ra mình đang nhớ đến Chiyoung nữa rồi, liền ngượng nghịu lấy chân trước dụi trán.
‘…Hình như người bị chứng lo âu chia ly là mình mới đúng!’
Nhưng thừa nhận rồi lại thấy nhẹ lòng hơn. Nhớ người yêu thì cũng đâu có gì sai chứ, Heeseong tự an ủi. Cậu bèn lặng lẽ nhảy lên đống củi và ngồi thụp xuống.
Thế là suốt cả buổi sáng, cậu cứ ngồi bên cạnh bà cụ đang bổ củi và nghĩ đến Chiyoung. Dù bà đã bảo vào nhà trước đợi cũng được, nhưng Heeseong nghĩ, mình đã được cho khoai rồi mà bỏ đi ngay thì cũng vô tình quá. Nên chú cún ráng góp một tay, tha những cành củi nhỏ chất lên đống củi lớn, coi như giúp đỡ. Chỉ có vậy thôi mà bà cụ đã khen hết lời, khiến cậu thấy tự hào vô cùng.
Sau khi bổ hết đống củi, bà cụ lau mồ hôi trán và nói:
“Nhờ nhóc mà xong sớm đấy. Nào, đi ăn sáng thôi.”
‘Khoai hồi nãy… không phải là bữa sáng à…?’
Heeseong ngơ ngác, trong khi bà đã bế cậu bằng một tay, nhấc lên gọn lỏn rồi thẳng tiến vào nhà. Bụng cậu lúc này đã căng tròn, định sẽ không ăn thêm gì nữa, nhưng bị quát vì dám để thừa đồ ăn quý giá nên lại cố nuốt nốt bữa sáng rồi mới lăn ra nằm dài.
Đó là một kiểu "hưởng thụ" khác thường, khiến Heeseong bận đến mức không có thời gian để nhớ Chiyoung.