[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 82

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Người canh giữ Núi Sói phải lo rất nhiều việc.

Khi Heeseong vừa tiêu hóa xong bữa sáng, một con sói hoang đang mang thai đến tìm người canh núi. Có vẻ nó đang gặp khó khăn trong việc kiếm ăn giữa mùa đông khắc nghiệt và đến để cầu cứu.

“Kangsae cứ chơi loanh quanh đây đi.”

Heeseong nghĩ bà cụ sẽ mang thức ăn trong biệt thự ra giúp nó, nhưng không ngờ bà lại biến về hình dạng thật và một mình lên núi. Chú cún ngạc nhiên định đuổi theo, nhưng bà – giờ đã hóa thành một con sói đỏ – chỉ đẩy cậu trở vào nhà rồi đi mất. Dù sao thì với đống tuyết dày như thế, Heeseong cũng chẳng đi đâu được.

Thế là Heeseong đành ngoan ngoãn đợi trong nhà và dõi theo công việc của người canh núi. Có vẻ bà dạy bầy sói cách sinh tồn trong mùa đông, và thậm chí còn giúp sắp xếp lại thứ bậc trong đàn. Nhưng vì Heeseong đang ở đây nên bà đã quay lại nhanh chóng. Lúc bà trở về trong hình dạng sói đỏ nhanh nhẹn và đầy thông minh, Heeseong không khỏi nhìn bà với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày nữa yên bình trôi qua, và đêm xuống biệt thự lại chìm trong yên ả.

Bên ngoài, tuyết không hề có dấu hiệu ngừng rơi. Chú cún, giờ trông như một con mèo Xiêm với mảng lông đen lem nhem vì nghịch bếp lò, ngồi thừ ra nhìn ra ngoài ban công.

‘Chiyoung chắc đến tối mai mới về được…’

Ngày mai là ngày Chiyoung trở về. Nhưng với đà tuyết rơi này, nếu đường bị chặn thì có khi phải đợi thêm cả tuần. Dù biệt thự yên tĩnh và thanh bình, nhưng chính vì thế mà cảm giác chờ đợi lại càng dài. Hơn nữa, đang bệnh thế này lại càng thấy thiếu vắng người yêu. Heeseong chỉ muốn lập tức bay đến bên anh.

Chán đến mức ngồi nhìn tuyết cũng phát bực, chú cún lắc mông đứng dậy.

‘Không biết bà đang làm gì nhỉ?’

Vì tò mò, Heeseong lạch bạch đi ra phòng khách, thì thấy bà đang ngồi đọc sách trong ghế bành. Không muốn ở một mình nữa, cậu lại gần, dùng chân trước khều khều vào cổ chân bà. Cậu muốn được bế lên. Sau khoảng thời gian xa nhau, Heeseong nhận ra bản thân rất sợ bị bỏ lại một mình, nên hành động này giờ trở nên rất tự nhiên.

Không biết có phải vì cảm nhận được điều đó, hay là vì nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của chú cún, bà đã nhẹ nhàng bế Heeseong lên. Cậu nằm gọn trên đùi bà, ngơ ngác nhìn qua khung cửa sổ, nơi tuyết vẫn rơi trắng trời. Khi mới lên đây, tuyết chỉ cao đến mắt cá chân, giờ thì đã ngập đến đầu gối. Bao nhiêu nỗi lo cũng chất chồng theo từng lớp tuyết.

‘Nhớ Chiyoung quá… Với tình hình thế này, chắc gì anh ấy đã lên được đây!’

Kể từ lúc tạm thời chia xa, Heeseong chẳng thể ngừng nghĩ đến Chiyoung. Nhưng thời gian thì cứ trôi chậm rì, tuyết lại cứ rơi. Cậu thấy như mình đang bị trừng phạt vì đã lạnh lùng với bạn đời vậy.

Thấy chú cún rầu rĩ, bà cụ khẽ lên tiếng:

“Ở đây tháng Ba vẫn hay có bão tuyết mà.”

“……”

“Nhưng cũng nhanh tan lắm. Không lâu nữa đâu, cảnh xuân sẽ hiện ra thôi.”

‘Không phải cái đó…’

Dù tuyết có tan nhanh thì vẫn không giúp được gì nếu ngay lúc này cậu đang nhớ Chiyoung phát điên. Heeseong chỉ biết thở dài khe khẽ, rúc đầu vào hai chân trước. Cảm, mệt, và cô đơn – cảm giác ấy cứ lấn át hết thảy. Tuy cảnh vật mùa đông thật đẹp, cả việc được những con sói hoang ghé chơi cũng rất thú vị, nhưng Heeseong vẫn chẳng thấy vui nổi.

Cuối cùng, có lẽ không nhìn nổi nữa, bà cụ gập sách lại và hỏi:

“Sao, buồn à?”

‘Con chỉ muốn thời gian trôi nhanh hơn thôi…’

Để tuyết tan nhanh hơn, để được gặp Chiyoung sớm hơn. Dù không nói hết thành lời, Heeseong vẫn gật đầu vì ý đại khái là vậy. Bà cụ khẽ mỉm cười, gãi nhẹ dưới cổ cậu, rồi đặt cậu xuống đất.

“Vậy thì ta sẽ cho nhóc xem thứ này. Đảm bảo nhóc sẽ thích.”

‘Đừng nói lại là mấy cái tất đó nha…’

Không hy vọng gì lắm, chú cún lạch bạch theo sau bà. Do được ăn ba bữa cùng đủ loại đồ ăn vặt, Heeseong cảm thấy người mình có phần “phì nhiêu” hơn, đến mức đôi tất mặc từ ngày đầu tiên giờ bắt đầu căng cứng. Nhưng cậu làm ngơ, tiếp tục theo bà đến phòng sách.

Bà bắt đầu lục lọi giá sách. Có vẻ đó là món đồ được cất giữ cẩn thận, vì bà mở một chiếc hộp da sang trọng từ cạnh két sắt phía sau bàn làm việc. Heeseong chẳng hiểu chuyện gì, chỉ gãi tai bằng chân sau rồi ngồi im chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, từ trong chiếc hộp, bà cụ lấy ra một quyển album dày cộp. Heeseong thầm nghĩ chắc bà định khoe ảnh gia đình gì đó, nên chẳng mấy hứng thú. Có vẻ đây chẳng phải chuyện gì “thú vị” như bà nói. Thế là chú cún chỉ ngồi phưỡn ra, không kỳ vọng gì nhiều, chờ đến lúc bà cụ lật album ra trước mặt.

“Ta lấy ra để cho Kangsae xem con trai ta.”

‘Ảnh Chiyoung sao? Hay là bà còn đứa con nào khác?’

Nếu đã lôi ra xem, thì cậu mong đó là ảnh hồi nhỏ của Chiyoung. Dù Chiyoung thường kể rất nhiều chuyện cho Heeseong nghe, nhưng kỳ lạ là chuyện về quá khứ hay tuổi thơ thì gần như chẳng bao giờ đụng đến.

Cậu thật sự rất tò mò về thời thơ ấu – hẳn là hoàn toàn trái ngược với mình – của Chiyoung. Chắc chắn hồi nhỏ anh là một công tử nhà giàu, sống sung túc và hạnh phúc. Mùi giấy cũ thoảng lên khi album được mở ra, và những trang ảnh cũ kỹ với viền giấy đã sờn bắt đầu lộ ra trước mắt Heeseong.

“Thế nào? Đẹp trai lắm nhỉ?”

‘Ơ…?’

Bên trong toàn là ảnh của một cậu bé trạc tuổi cấp hai. Trông như chụp trong một lễ cưới hay sự kiện sang trọng nào đó, nơi trông giống như khách sạn, cậu bé đứng cạnh bà cụ trong trang phục rất chỉnh tề. Cậu bé cao ngang bà, và dù ảnh hơi mờ nhưng nét đẹp nổi bật của cậu vẫn rõ ràng. Gương mặt sắc nét và thần thái cho thấy rõ đây sẽ là một mỹ nam trong tương lai.

‘Chiyoung hồi đó cũng xinh thật đấy…’

Vừa nhận ra người trong ảnh là Chiyoung, mắt Heeseong lập tức sáng rỡ lên. Chỉ là ảnh hồi nhỏ của người yêu thôi mà chú cún cũng không giấu nổi vẻ vui mừng, đuôi ve vẩy liên hồi.

Chiyoung trong ảnh có đôi chân mày rậm, mắt dài và sắc sảo, ánh nhìn của một bên mắt hơi nheo lại làm toát lên vẻ tinh nghịch và tự tin. Một nụ cười ngông nghênh điểm trên môi khiến Heeseong vừa lạ vừa thích thú. Trước giờ cậu luôn nghĩ Chiyoung là kiểu người được “đánh bóng” kỹ lưỡng, nhưng hóa ra hồi nhỏ lại mang chút khí chất ngỗ nghịch, có vẻ cũng từng gây không ít chuyện.

Trong lúc đó, bà cụ từ tốn lật từng trang album, vừa xem vừa kể:

“Hồi đó nó thường ở trong hình dạng sói. Khi còn nhỏ, bản tính hoang dã quá mạnh, đến mức có khi sống cả tuần trên núi rồi mới về. Giờ mà nhìn nó sống y như người bình thường, thấy mà phục thật.”

‘Wow, tận một tuần luôn sao…!’

Chú cún tròn mắt theo dõi, cực kỳ hứng thú. Bà cũng ngắm từng tấm ảnh với ánh nhìn chan chứa tình cảm. Trang ảnh càng lật qua, cậu thiếu niên trong ảnh càng lớn dần.

Có nhiều tấm còn chụp lại hình dạng sói thời mới lớn. Con sói lông đen trông nhỏ hơn so với hiện tại, dáng vóc thì thon gọn và nhanh nhẹn hơn. Các bức ảnh rất đa dạng: có tấm chụp cậu sói ngậm một con trĩ giữa rừng với vẻ đầy tự hào, có tấm là ảnh hú cùng đàn sói hoang, thậm chí còn có ảnh sói nằm dài trên mui một chiếc siêu xe thể thao.

Heeseong càng xem càng tò mò, có lúc còn dùng chân trước đè lên album, không cho bà cụ lật qua trang tiếp theo. Những lúc như vậy, bà lại mỉm cười dịu dàng, vừa xoa đầu cậu vừa bảo:

“Không phải máu mủ ruột rà gì, nhưng ta đã nuôi nó như con ruột vậy.”

Dù câu nói tràn đầy tình yêu thương, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Thấy vậy, Heeseong ngẩng lên, ánh mắt dừng lại ở gương mặt bà cụ – ánh mắt của bà đang dõi theo những tấm ảnh đầy tiếc nuối và trìu mến.

“Ta đã nghĩ bản tính hoang dã đó là một phước lành, mong nó sẽ trở thành người canh giữ tộc đàn. Nhưng… đến cuối cùng, nó lại chẳng muốn đi con đường đó.”

“……”

“Nhờ có Kangsae, thằng bé mới lần đầu thấy quý cái vị trí ‘người giám sát’ này đấy. Nó biết ơn nhóc nhiều lắm…”

‘…Nhờ mình á?’

Heeseong ngơ ngác. Chiyoung chưa từng nói như vậy với cậu. Cậu chỉ thấy Chiyoung quen thuộc với công việc giám sát, chứ chưa từng thực sự thích nó. Câu nói đó khiến Heeseong không khỏi ngạc nhiên.

Trang album lật dần về sau, thời gian trong ảnh cũng trôi theo. Và rồi Heeseong nhận ra: những bức ảnh càng mới, gương mặt cậu thiếu niên ấy lại càng mất dần biểu cảm.

‘Ơ…?’

Cái đuôi đang ngoe nguẩy của Heeseong cũng dần khựng lại.

Chiyoung càng lớn lại càng tiều tụy rõ rệt, đến mức khi chụp ảnh, anh thậm chí còn chẳng cố gắng nở nụ cười gượng gạo nào nữa. Hình ảnh đó khiến Heeseong cảm thấy xa lạ. Cậu tự hỏi: thời gian đó, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?

Và rồi, bà cụ khẽ khàng kể:

“Thằng bé lớn lên cô đơn lắm. Dù có tài năng hơn người, nó vẫn bị chính gia đình mình lạnh nhạt.”

‘Bị… lạnh nhạt sao….’

Heeseong chăm chú nhìn vào bức ảnh Chiyoung đang mặc đồng phục học sinh, đứng tựa vào một bức tường, ánh mắt trống rỗng. Cơ thể anh lúc này đã gần trưởng thành, nhưng vẻ mặt u ám ấy khiến anh trông như một con người hoàn toàn khác. Khoé môi Chiyoung sụp xuống, đôi mắt xám lạnh thì mệt mỏi đến mức đau lòng. Thật lòng mà nói, trông anh còn bất hạnh hơn cả thời điểm trước khi gặp được Heeseong.

‘Giống mình hồi bé quá…!’

Heeseong như bừng tỉnh, lại suy ngẫm về Chiyoung lần nữa. Đúng là Chiyoung lớn lên trong một gia đình có điều kiện, nhưng tình cảm anh nhận được thì chẳng hề đủ đầy. Anh chẳng hòa thuận với các anh chị em, đến cả mẹ ruột cũng đề phòng anh. Đã vậy còn bị gửi lên vùng núi hẻo lánh của Gangwon, lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của một người vú nuôi từng là sĩ quan quân đội. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy anh đã chịu nhiều thiệt thòi thế nào.

Bà cụ lúc đó khẽ thở dài, giọng cũng thoảng buồn:

“Chỉ vì phải huấn luyện nó nghiêm khắc, mà ta chẳng thể hiện tình cảm được nhiều… Giờ nghĩ lại, thật sự hối hận quá.”

‘…Tình cảm ư…’

Hai tai Heeseong vểnh cao – phản ứng nhạy bén trước những lời liên quan đến cảm xúc.

Bất chợt, những lần cậu cư xử hỗn hào với Chiyoung lại lần lượt hiện ra – gọi trống không, nói năng xấc xược, cư xử chẳng ra gì… Dù gì Chiyoung cũng là người bạn đời mà. Lỡ như đến một ngày, cậu cũng hối hận vì những lời yêu thương đáng ra nên nói mà lại không nói thì sao?

Giữa lúc Heeseong vẫn đang chìm trong suy nghĩ, bà cụ lại nhẹ nhàng lên tiếng – giọng trầm  trâmd nhưng đầy tin tưởng:

“Nhóc con này, tính cách rất giống ta, nhưng lại thông minh lắm.”

Bà khẽ xoa lưng chú cún đang tiu nghỉu, như muốn trấn an:

“Vậy nên con hãy thể hiện thật nhiều vào.”

“……”

“Chứ không thì cái thằng nhóc giám sát đó lại đi hỏi mấy người già như ta, xem người yêu nó có ổn không, suốt cả ngày mất.”

Câu nói vừa nghiêm túc vừa dí dỏm khiến tai Heeseong cụp xuống, rồi lại từ từ ngẩng lên. Trái tim như mềm lại, vừa buồn cười vừa thấy ấm áp đến lạ.

Câu nói đó khiến Heeseong nhận ra: thì ra Chiyoung đã thật sự liên lạc với vú nuôi. Không chỉ vậy, giờ đây cậu cũng hiểu lờ mờ được ý mà bà cụ vừa nói. Dù không trực tiếp nói ra, nhưng bà đang trao gửi Chiyoung – như một người con – cho cậu, một cách tin tưởng lặng lẽ của người mẹ chồng với bạn đời của con trai mình. Với danh nghĩa là một chú chó chiến đấu, lại càng không thể khiến người đã nuôi dạy Chiyoung tử tế phải thất vọng được.

Gâu.

Thay cho lời hứa, Heeseong nghiêm túc đáp lời. Cậu dướn mũi lên, khẽ chạm đầu mũi vào mu bàn tay đang giữ góc album của bà cụ. Đó là dấu hiệu thể hiện sự tin tưởng trong giới thú nhân.

Có vẻ bà cụ thấy cử chỉ đó đáng yêu, liền cười mãn nguyện, rồi lại xoa đầu chú chó mạnh đến mức lông rối cả lên. Nhưng lần này Heeseong không hề gạt tay bà ra mà cố gắng đứng vững, cố tỏ ra cứng cáp. Dù gì đây cũng là người mẹ đã nuôi dưỡng người bạn đời của cậu – không thể để bà thấy mình yếu đuối được.

Vừa cười, bà vừa vuốt ve chú chó như thể đang ngắm một đứa cháu ngoan:

“Xem đến vừa đủ rồi ra nhé.”

‘Vâng ạ.’

Heeseong đáp lễ phép bằng một tiếng sủa, rồi ở lại một mình trong phòng. Cậu tự mình lật những trang còn lại của album bằng đôi chân trước. May là giấy dày và bóng, nên việc lật không quá khó.

Một trong những trang đó có đề ngày tháng cách đây chừng 5 năm. Dù là khá lâu, nhưng trong album thì đây là ảnh mới nhất.

‘Nếu là thời điểm đó thì chắc vừa lúc Chiyoung trở thành người giám sát… Có vẻ anh từng quay lại đây.’

Trong ảnh, Chiyoung mặc một bộ âu phục chỉn chu, đứng tựa vào bức tường sân sau – giống hệt tư thế trong bức ảnh mặc đồng phục thuở trước. Nhưng lần này, không còn ai bên cạnh. Dù anh đang cười – nụ cười duyên dáng đã thành đặc trưng của người đàn ông trưởng thành – nhưng không khí trong ảnh lại thật đơn độc. Nhìn kỹ thì còn thấy đây là ảnh tự chụp.

Và ở cuối album, nằm ngay ngắn trong lớp bìa là một tờ giấy viết tay bằng nét chữ rất đẹp:

 

Vú nuôi.
Con biết người sẽ không ra tiễn, nên để lại những dòng này.

Con hiểu vì sao người giận.
Có lẽ người mong con từ bỏ, nếu đã không muốn theo con đường của ông Kim đến mức làm tổn thương chính mình.

Nhưng vú nuôi à, với con, giờ đây dường như chẳng còn con đường nào khác.
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, không thể quay lại được nữa rồi.

Dù sao thì con cũng luôn mong mình trở thành người lãnh đạo bảo vệ tộc.
Vậy nên, lần này con sẽ làm người giám sát, để bảo vệ một ai đó cũng quý giá như vậy.

Nếu một ngày con thật sự gặp được người ấy, có lẽ khi đó con sẽ học cách yêu thích vai trò này.
Khi điều ước đó thành sự thật, con sẽ quay lại.

Tới lúc đó, xin hãy giữ gìn sức khỏe. Con yêu người – mẹ.

 

“……”

Heeseong cứ thế lặng lẽ nhìn đi nhìn lại những bức ảnh cuối cùng – giữa một Chiyoung cười rạng rỡ, và một Chiyoung cô độc. Càng xem, lòng cậu càng nặng trĩu.

Không biết từ khi nào, Chiyoung đã học được cách dùng nụ cười để che đi những tổn thương sâu kín trong lòng?

Heeseong quay đầu nhìn về tấm ảnh treo ở góc phòng – là một bức khác mà bà cụ đã đặt riêng trên kệ. Trong ảnh, cậu thiếu niên mới chỉ khoảng cấp hai đang đứng cạnh bà, nhưng ánh mắt thì nặng trĩu – đậm hơn cả vẻ buồn bã thường thấy ở tuổi dậy thì. Trong ánh nhìn đó là sự cam chịu, như thể cậu bé ấy đã sớm phải từ bỏ rất nhiều thứ trên đời này.

Cậu như nhìn thấy chính mình khi từng bị bỏ lại trong một ngôi nhà hoang – đơn độc và lạnh lẽo. Càng nghĩ, ánh mắt của chú chó con càng trở nên long lanh đầy thương cảm.

Heeseong từng nghĩ Chiyoung được sinh ra trong nhung lụa, sống một cuộc đời đủ đầy và suôn sẻ. Nhưng thật không ngờ, giữa hai người lại có quá nhiều điểm giống nhau: bị gia đình xa lánh, bước đi trên con đường không mong muốn. Và có lẽ, điều mà họ khao khát cũng giống hệt nhau.

“Giá mà lúc anh ấy bất an, mình ôm anh ấy nhiều hơn chút thì tốt biết mấy…”

So với cú sốc trị liệu bằng việc tạm thời xa nhau, có lẽ điều Chiyoung cần hơn lại là một câu nói đầy yêu thương. Người đã luôn lớn lên trong cô độc như cậu, thì hẳn Chiyoung cũng không khác bao nhiêu.

Chú chó nhỏ nhìn người con trai trong ảnh – lặng lẽ và cô đơn – bằng ánh mắt ướt át chứa chan buồn bã.

“Mình nhớ Chiyoung quá…”

Cậu muốn được chạy ngay đến bên anh và nói ra rằng “em thật sự rất muốn gặp anh.” Vì đã không thể nói ra khi còn kịp, cậu càng muốn ôm anh thật chặt để bù đắp.

Nhưng thực tại chẳng dễ dàng như vậy. Bản tin dự báo thời tiết nói rằng tuyết sẽ tiếp tục rơi suốt đêm nay. Heeseong rầu rĩ nhìn tấm ảnh và khẽ rên lên một tiếng nhỏ. Nếu tuyết còn chất cao hơn thế này, sáng mai Chiyoung sẽ chẳng thể nào lên được núi. Nhưng cũng chưa bao giờ cậu thấy mình nhớ anh đến thế. Đến mức nếu có trực thăng, cậu cũng sẵn sàng bám càng mà bay xuống tìm anh.

Và rồi…

Auuuu—!

Một tiếng hú dài vang vọng từ xa giữa đêm khuya. Đôi tai của Heeseong vểnh thẳng lên, cực kỳ nhạy bén.

Thoạt nghe thì chỉ là tiếng hú của loài sói hoang – thứ âm thanh quen thuộc còn hơn cả tiếng chim ở vùng núi này.

“Không lẽ nào…”

Thế nhưng, với trực giác nhạy bén, Heeseong ngay lập tức nhận ra đây không phải là một tiếng hú ngẫu nhiên của sói rừng. Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

Chất giọng đó – trầm, vang, có sự rung chấn từ trong lồng ngực – lại còn vướng một chút âm kim khàn khàn như cào vào cuống họng. Là chất giọng chỉ có một người mang được.

Auu—!

Đúng là Chiyoung.

Heeseong không thể tin vào tai mình, dù trực giác mách bảo cậu chắc chắn như vậy. Cậu dán mắt vào sân tuyết trước mặt, không thể rời ra.

Lẽ ra Chiyoung phải về nước vào sáng mai. Ai mà điên đến mức nửa đêm lại đơn thân độc mã lên núi giữa bão tuyết cơ chứ.

…Chỉ có thể là Chiyoung. Cái con người kỳ quặc, luôn làm những chuyện không tưởng đó.

Và ngay khi nghĩ đến, một tiếng hú khác lại vang lên – lần này gần hơn.

“Chiyoung…?”

Chắc chắn rồi! Chú chó nhỏ luống cuống lao đến cửa kính, dùng chân cào loạn lên. Bà cụ thở dài, như thể đã đoán trước được chuyện này, liền mở cửa cho cậu.

Heeseong vụt ra ngoài. Tuyết đã chất cao hơn cả thân hình bé nhỏ của cậu nên chẳng thể nào ra tới sân, chỉ có thể đứng ngay bậc thềm, vẫy đuôi tới tận mông và sủa inh ỏi.

Và rồi – phá tan làn tuyết trắng mịt mù – một bóng đen to lớn dần tiến lại. Là một con thú dữ khổng lồ mà nếu là ngày thường, Heeseong chắc chắn đã quay đầu bỏ chạy. Nhưng giờ đây, vừa thấy thân hình đó, cậu không thể ngừng khấp khởi mừng rỡ. Một con sói với bộ bờm đen mượt, người phủ đầy tuyết trắng như rắc đường bột.

Chỉ cần thấy dáng người ấy, Heeseong đã nhận ra ngay.

Là Chiyoung!

Muốn trách tại sao anh lại bất chấp lên núi giữa bão như vậy, nhưng cơn xúc động mừng rỡ đã nhấn chìm mọi lời trách móc. Vừa hắt hơi liên tục, cậu vừa tru lên cuống quýt để gọi anh:

Auuu, auuu!

Không kiềm được sự mừng rỡ, Heeseong quên cả bản thân mà sủa ầm lên. Cậu không chịu nổi việc không thể bày tỏ rằng “em ở đây nè”, “em đã đợi anh lâu lắm rồi”, cứ thế nôn nóng thể hiện sự vui mừng. Có lẽ đã nghe thấy tiếng tru nhỏ ấy, Chiyoung đáp lại bằng một tiếng tru có quãng âm cao hơn hẳn. Rõ ràng là anh cũng đang rất vui.

Càng đến gần, hình dạng của cả hai càng hiện rõ. Có vẻ con sói cũng vừa mới phân biệt được chú chó trắng qua làn tuyết, nên khựng lại.

“……”

Rồi anh nghiêng đầu, bắt đầu tỏ vẻ nghi hoặc. Heeseong quên mất là mình đã bị biến thành chú mèo Xiêm vì tai nạn, lại còn đang đi vớ ngủ dày cộp, nên cậu tru lên mấy lần nữa để báo hiệu sự hiện diện của mình.

Cuối cùng có vẻ đã nhận ra bạn đời, con sói chậm rãi mỉm cười rồi lững thững tiến lại gần. Dù tuyết đọng khá dày, anh vẫn dễ dàng bước đi bằng bốn chân dài. Ngay khi Chiyoung đến gần hiên, Heeseong liền hít mũi chào và cọ người lấy lòng. Sau khi chào hỏi nhau, hai người cùng tránh bông tuyết mà đi vào hành lang ngoài trời được sưởi ấm bằng ngọn lửa. Đó là hành lang nối với khu xông hơi ở tòa nhà bên cạnh.

Sói phủi sạch tuyết trắng dính trên người, liếm liếm vài cái lên chú chó đốm rồi dần dần hóa lại thành người. Đứng thẳng lên với dáng cao ráo, anh khoác lấy chiếc áo choàng xông hơi treo sẵn trên tường, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Em yêu.”

Anh khụy gối, dịu dàng gọi rồi đưa tay ra. Vì sợ chú chó bị lạnh bởi tay mình còn đông cứng, anh không chạm hẳn vào mà khéo léo ôm lấy bằng khuỷu tay. Khi chú chó nhào vào cổ tay mình, Chiyoung bọc lại bằng một chiếc khăn khác và hỏi:

“Em đã chờ anh à?”

‘Không chờ thì là gì? Hả?’

Chú chó lúng túng gầm gừ, không biết làm gì để bày tỏ niềm vui, hai chân trước cứ giậm lên xuống liên tục. Cậu thấy cả nụ cười thanh nhã đặc trưng lẫn giọng điềm tĩnh đến đáng ghét của Chiyoung cũng đều thật đáng mừng. Chú chó sốt ruột rên ư ử như muốn đòi hỏi điều gì đó. May mắn là có vẻ Chiyoung hiểu ra ngay, anh khó nhọc cởi đôi vớ ngủ đang ôm khít lấy chân cậu. Chú chó vươn người thật mạnh rồi nhanh chóng hóa lại thành người.

“Yoon Chiyoung!”

Heeseong bật dậy với đôi tai chó lấp lánh, mắt rực sáng ôm chầm lấy anh. Cậu như thể sẽ bay lên trời nhờ cái đuôi xoay vòng vòng sau lưng như cánh quạt. Chiyoung mặc áo choàng xông hơi cho Heeseong trước, sau đó lau sạch đôi má lấm lem cho cậu, rồi cong mắt cười.

“Sao cún lại vui đến vậy? Anh biết là thể nào cũng bị mắng nên mới lén đến sớm mà.”

“Nếu biết sẽ bị mắng, thì sao nửa đêm còn lên núi chứ. Tại sao, tại sao hả?”

Tuy lời nói như trách mắng, Heeseong vẫn dụi cằm vào ngực Chiyoung, ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt đen lấp lánh. Không thể giấu được sự vui mừng, cậu liên tục dụi trán vào vai anh. Vì quá đáng yêu, Chiyoung không chịu nổi mà ôm lấy Heeseong, đặt những nụ hôn lên khắp mặt cậu. Anh ôm thật chặt, giọng chất đầy yêu thương.

“Không phải em nói nếu nhớ đến mức muốn chết thì cứ đến sao?”

“Dù vậy thì cũng đâu thể leo núi lúc nửa đêm được hả?”

Dù Heeseong mừng phát điên, cậu vẫn phải lên tiếng. Vì cậu suýt nữa thì chết khi leo lên núi giữa đêm. Khi cậu trút bầu tâm sự bằng giọng lo lắng xen lẫn cằn nhằn, Chiyoung vừa ngửi ngửi mùi thơm ở tai chó của cậu vừa rầu rĩ than thở.

“Dạo này anh không ngủ được nên phải đến thôi….”

“Không ngủ được đến mức nào?”

“Chắc chưa nổi một tiếng. Không nghe thấy tiếng cún ngáy là anh ngủ không nổi….”

Có vẻ lời đó không phải là nói dối, bởi viền mắt của Chiyoung lờ mờ hiện quầng thâm, còn đôi mắt thì đỏ ngầu như nổi đầy tia máu. Trông anh như thật sự không ngủ được trong suốt thời gian qua.

Thấy tội nghiệp, Heeseong khẽ thì thầm trong lòng anh rằng anh đến là tốt rồi. Cậu cũng muốn nói là mình đã nhớ anh lắm, nhưng vì ngại ngùng với cách diễn đạt tình cảm đó, nên thay vì nói ra, cậu chỉ đập đập vào lưng Chiyoung vài cái. Trước hết vẫn là trời đang lạnh, cần phải vào trong cái đã. Không thể để cả Chiyoung cũng bị cảm được.

Vả lại, phía sau lưng họ, trên sân hiên, bà cụ đã bước ra đứng khoanh tay. Tuy nhìn hai người với ánh mắt kiểu “đúng là lố bịch”, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Chiyoung lập tức bế bổng Heeseong chân trần như bế công chúa và tiến về phía hiên.

“Vú ơi, con về rồi.”

“Cậu đã đến, thưa cậu chủ.”

Chỉ cần đứng cách chục bước là đã thấy nét mặt bà nghiêm khắc hẳn. Cách xưng hô trang trọng cũng khiến Heeseong đứng bên thấy lạ lẫm. Cậu cứ ngỡ Chiyoung và bà là người thân thiết, dù không gặp nhau thường xuyên.

Lúc đó, Chiyoung cúi đầu thì thầm chỉ để Heeseong nghe thấy.

“Giận vì lâu rồi anh không về đấy.”

“Sợ, sợ thật….”

Trong lúc Heeseong lẩm bẩm theo phản xạ, bà vú liếc từ trên xuống dưới một lượt, rồi lắc đầu với vẻ ngán ngẩm nói:

“Giữa lúc tuyết rơi thế này mà cậu lại dầm tuyết leo núi đến đây sao. Nếu cậu có được sự kiên trì này sớm hơn thì cậu đã bỏ được cờ bạc từ lâu rồi. Tiếc thật đấy.”

“Không phải mẹ bảo là nếu có người yêu muốn cưới thì dẫn về sao? Con chỉ nghe lời mẹ thôi mà.”

Trước câu trả lời trơ trẽn ấy, bà vú cuối cùng cũng chỉ còn biết bật cười như đã buông xuôi. Không khí lập tức dịu xuống. Bà mở toang cánh cửa sân hiên như thể đang bảo cả hai vào nhanh đi. Ánh mắt bà nhìn Heeseong – người còn đang lấm lem và được ôm lỏng trong lòng Chiyoung – cũng rất dịu dàng.

“Cậu đến là tốt rồi. Cả đứa nhóc may mắn này cũng được cậu dắt đến.”

“Nghe nói hai người đã giới thiệu tên tuổi xong xuôi rồi à?”

“Ta đã nhận nó làm con trai mới rồi. Nhà này không còn phòng cho cậu, nên tự tìm cách sống đi rồi về.”

“Chết rồi. Phải dụ cậu con trai mới của nhà này ngủ chung thôi…”

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Heeseong sững người. Hai con người giống như nước với lửa đang khẩu chiến, nhưng rõ ràng lại là kiểu cãi vã dựa trên nền tảng tình cảm. Cuộc trò chuyện căng thẳng giữa Chiyoung và bà vú kết thúc khi bà được gọi là “mẹ vợ của cún con”. Đó là một đêm hiếm hoi tràn đầy hơi ấm và sức sống.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo