Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Sau khi chuyện trò rôm rả với vú nuôi, Chiyoung vào bồn nước để sưởi ấm cơ thể.
Vì đã lang thang trong tuyết quá lâu, cơ thể anh lạnh cóng và thể trạng cũng không tốt. Bà vú sau khi tự mình đo mức pheromone của anh liền tát mạnh vào lưng, giục anh mau biến hình thành sói.
“Mức pheromone lên cao thế này mà còn nghĩ đến chuyện leo núi à. Cậu định chết đấy hả.”
Grrr.
Biến thành sói, Chiyoung chẳng màng đến lời cằn nhằn của bà vú, chỉ mải dụi má vào eo người yêu, hít lấy hít để mùi hương trên khắp cơ thể cậu. Nhờ vậy mà mức pheromone cũng dần giảm xuống, Heeseong quyết định sẽ tắm rửa cho con sói ấy. Dù thân hình khổng lồ của Chiyoung có hơi quá sức, nhưng nhờ anh là người luôn nghĩ đến cậu nên cũng không phải vất vả lắm.
Heeseong dắt con sói đen nhánh vào phòng tắm. Cấu trúc ngôi nhà rộng lớn đã trở nên quen thuộc, đến mức cậu dẫn đường cho Chiyoung như một đứa con trai mới của gia đình thật sự.
“Lại đây nào, người anh vẫn còn lạnh lắm.”
Sột soạt...
Không hiểu sao được chăm sóc lại khiến Chiyoung thích đến mức giơ cả chân trước lên trước mặt Heeseong. Khi đứng bằng hai chân, con sói còn cao hơn cậu hẳn một cái đầu. Heeseong gắng sức ôm con sói nặng trịch ấy, bị hôn lên má đến ướt cả mặt, rồi cuối cùng cũng kéo được anh đến cạnh bồn tắm. Dù Chiyoung đang bày ra đủ kiểu làm nũng hơi quá trớn vì vui mừng, cậu vẫn thấy đáng yêu.
Nhưng có gì đó lạ lạ. Nhìn vào bộ lông óng mượt của con sói, Heeseong ngạc nhiên vạch đám bờm đen lên hỏi:
“Sao lông anh lại trắng nhiều vậy?”
Bình thường thân thể của Chiyoung đen đến mức trông như bị ngâm trong mực tàu, vậy mà giờ trên người anh lại có những mảng lông trắng rõ rệt khiến Heeseong lo lắng. Trông như tóc bạc, mọc dày đặc khắp nơi. Lúc trước cậu không nhận ra vì tưởng đó là tuyết dính vào.
Chiyoung chỉ lắc lắc đuôi như thể chẳng có gì to tát, rồi lấy mũi hích hích vạt áo của Heeseong. Cậu cằn nhằn bảo anh đứng yên, rồi cẩn thận nhìn kỹ bộ lông đen tuyền mà cậu yêu thích nhất. Khác với mình – chỉ bị tro phủ lên nên trông như chó xám – lông của Chiyoung đã thật sự mọc trắng lên từ gốc.
“Sói mà cũng mọc tóc bạc sao...?”
Đang bối rối, thì vú nuôi mang khăn tắm đến liền cất lời giải thích.
“Nếu bị căng thẳng thì sẽ thế đấy.”
“À…”
“Yếu đuối thật. Ta đâu có nuôi nó kiểu như thế đâu... Chậc.”
Bà vú vừa lẩm bẩm, Chiyoung đã thở phì phì như đang cáu bẳn. Không hiểu sao hai người lại có thể hiểu nhau dù một bên là người, một bên là sói – bà vú còn gắt lại rằng anh dám cãi bà à. Dù lời lẽ thì nghe gay gắt, nhưng không khí lại thật ấm áp. Chỉ riêng Heeseong là đang nhìn Chiyoung bằng ánh mắt buồn buồn.
“Vì lo âu chia ly sao….”
Chỉ mới xa nhau gần ba ngày, vậy mà Chiyoung đã không ngủ được, cô đơn từng giờ. Heeseong có thể hình dung ra quãng thời gian đó rõ mồn một. Cậu bắt đầu hối hận vì đã tùy tiện đề nghị hai người nên tách nhau ra một thời gian. Lẽ ra cậu nên nghĩ ra cách khác, hoặc sau chuyến công tác thì gọi anh về ngay mới phải.
Vì buồn lòng, Heeseong không nói gì, chỉ lặng lẽ cùng vào bồn tắm với Chiyoung và ôm anh thật chặt. Dưới ánh đèn vàng ấm, đôi mắt đen đang chất chứa nhiều suy nghĩ ấy khẽ run lên. Chỉ nghĩ đến việc anh đã phải một mình chịu đựng nỗi cô đơn ở nơi xa lạ, chẳng ngủ được, đã khiến cậu đau lòng.
Lần này, Heeseong nhận ra Chiyoung cũng từng có quá khứ giống mình.
Chiyoung luôn cô độc, không có một gia đình để chia sẻ tình cảm. Việc phải xa cách người đầu tiên mà anh coi là đàn của mình hẳn là rất khổ sở. Vậy mà Heeseong lại thấy phiền phức vì được yêu thương quá nhiều, nên đã đẩy anh ra xa.
Lẽ ra cậu nên đáp lại tình cảm ấy. Nếu vậy, chứng lo âu chia ly của Chiyoung đã không trở nên tệ đến vậy. Ôm lấy con sói trong lòng, Heeseong nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể anh và thì thầm:
“…Không có em, chắc anh sẽ thành sói trắng mất.”
Grrr.
Dù đó là lời nói đầy xót xa, con sói lại tưởng là lời đùa nên liếm vào má cậu.
Dù vậy, nét mặt u sầu của Heeseong vẫn chưa có dấu hiệu dịu đi. Cậu thấy có lỗi vì đã đối xử quá khắc nghiệt với người mà mình yêu thương. Vì trong đời chỉ từng trải qua những điều như vậy, nên cậu đã lặp lại y hệt lên người khác. Nếu thật sự hiểu thế nào là sự lạnh lùng, thì ít nhất cậu không nên để bạn đời của mình phải cảm thấy điều đó…
Chợt những lời Chiyoung từng nói vang lên bên tai.
<Nếu cún con bỏ anh mà theo cô gái khác thì sao…>
Từ khi nào anh đã nghĩ rằng trái tim của hai người không cùng một kích thước? Nỗi hối hận dâng đầy trong lòng khiến Heeseong ôm lấy anh chặt hơn nữa.
Giờ đây, Heeseong quyết định sẽ không còn lảng tránh chuyện thể hiện tình cảm chỉ vì mình vụng về trong việc đó. Nếu không thể hiện ra, không cho đối phương thấy, thì người ta sẽ không bao giờ biết. Cậu đã tự nhủ như vậy rồi mà vẫn chẳng thể thốt ra nổi một lời “em nhớ anh” với Chiyoung. Vì anh, và cả vì chính bản thân mình, cậu quyết định sẽ thể hiện trọn vẹn tình yêu dành cho Chiyoung.
Dù khó mở lời vì thấy ngượng, nhưng chỉ cần cậu đáp lại được một nửa tình cảm của Chiyoung thôi cũng đã đủ rồi.
“Này, Yoon Chiyoung…”
Heeseong đã quyết tâm sẽ nói lời yêu thương, nhưng ngay khi vừa gọi tên anh, cổ họng cậu như nghẹn lại.
Việc thể hiện tình cảm với người yêu là điều đương nhiên, là việc nên nói và thể hiện đúng với mức độ yêu thích, vậy mà sao lại khó khăn đến thế? Từ trước đến nay, Heeseong sống trong cảm giác rằng nếu để lộ ra mình yêu ai đó, thì chẳng khác nào để lộ điểm yếu của bản thân – điều ấy đã ăn sâu vào tâm trí cậu.
Thế nhưng, không thể nói ra điều cần nói thì không giống một chú chó chiến như cậu. Một lần nữa lấy lại quyết tâm, Heeseong quyết định sẽ thành thật với cảm xúc của mình bấy lâu nay.
“Anh, cái đó… thật ra là…”
Grrr.
Chiyoung – lúc này đang trong hình dạng sói – thấy cậu lưỡng lự thì nghiêng mũi ươn ướt chọc nhẹ vào cổ cậu. Việc Heeseong do dự là điều hiếm thấy, nên anh tưởng đó là chuyện rất nghiêm trọng. Cái thân hình to lớn của anh khẽ rướn lên khỏi mặt nước, như thể sẵn sàng phóng đi bất cứ lúc nào nếu chú cún con gặp chuyện.
Có lẽ vì vậy mà lần này, Chiyoung chẳng thể buông lời bông đùa như thường lệ trước lời tỏ tình vụng về của Heeseong.
“Sau lần xa nhau này… em nhận ra chắc em không thể xa anh được nữa.”
“……”
Đôi mắt sói vốn luôn bình thản của Chiyoung bỗng mở to đầy kinh ngạc – một biểu cảm chưa từng thấy trước đây. Khi thấy Heeseong đang đỏ mặt quay đi vì ngượng, cái đuôi rậm rạp của con sói bắt đầu khẽ đung đưa dưới nước vì phấn khích. Lời tỏ tình của Heeseong đã khiến cả con sói cũng biến thành cún con.
Vượt qua sự ngại ngùng, Heeseong lắp bắp tiếp tục lời tỏ tình của mình.
“Ờ… thật ra nếu không có anh thì em vẫn sống được đấy.”
Grrr.
“Nghe hết đã.”
Chiyoung gầm nhẹ, như thể đang giận dỗi. Không hiểu sao lại có thể nũng nịu dễ thương thế với bộ dạng thú hoang như vậy. Heeseong vừa xoa xoa bờm anh vừa dịu giọng dỗ dành:
“Dù vẫn sống được, nhưng… thấy chẳng giống đang sống chút nào.”
“……”
“Dù em cảm lạnh đến sắp chết thì điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là lo cho anh… Ăn khoai ngon cũng lại nhớ đến anh. Rồi cả lúc mặc mấy đôi tất mà coi như là quần áo, cũng nghĩ ngay rằng nếu anh thấy chắc sẽ thích lắm.”
Nghe lời ấy, con sói khẽ thở ra một hơi dài lười biếng. Rõ ràng là anh đang rất hạnh phúc. Có vẻ muốn gần Heeseong hơn nữa, anh dụi đầu sâu vào trong vòng tay của cậu. Cảm giác mềm mại khiến lòng Heeseong dần dịu lại, và cậu bắt đầu dễ dàng nói ra nỗi lòng hơn.
“Dù có xa nhau... em chẳng thể tận hưởng được thời gian của mình, mà chỉ toàn nghĩ đến anh thôi.”
“……”
“Em, em... hình như cũng rất thích anh.”
Càng tỏ tình, Heeseong càng thấy cảm giác lạ lẫm trong lòng. Dù chỉ là nói ra tình cảm của mình với anh thôi, mà cảm giác như chính quá khứ của bản thân đang được xoa dịu. Và cậu cũng nhận ra, dù có thấy ngượng, thì việc thể hiện lòng mình vẫn tốt hơn là cứ im lặng rồi hối hận. Trong tâm trạng nhẹ nhõm, Heeseong vô tư mỉm cười, tai cún con cũng khẽ đung đưa.
Phản hồi cho lời tỏ tình ấy ập đến một cách mãnh liệt.
“Ưm, ư…!”
Chiyoung trong khoảnh khắc đã biến lại thành người và hôn lên môi cậu. Nước trong bồn tắm lay động, như thể đang tràn ra theo dòng cảm xúc của ai đó. Lần đầu tiên, Heeseong đón nhận nụ hôn một cách thong thả, đáp lại chiếc lưỡi khát khao đang tìm đến mình. Cậu cũng đã chờ đợi anh suốt bấy lâu, nên lần này, cậu ôm lấy anh mà không một chút do dự.