[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 90

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Khi đứng trước cửa phòng, tim của Chiyoung đập thình thịch.

Tim anh từng đập nhanh đến mức này chỉ khi lần đầu tiên bị Heeseong đấm. Cảm giác lúc đó vừa tê dại tim vừa nóng bừng khắp người — và giờ cũng y như vậy. Dù đang cảm thấy căng thẳng như thế, anh lại cứ muốn được nhìn thấy chú cún hung dữ ấy. Chính anh cũng thấy mình thật không bình thường.

Con sói do dự rồi đưa ra kết luận rằng không thể để bạn đời đợi thêm nữa, và đặt chân trước lên tay nắm cửa.

Lạch cạch.

Dường như cửa phòng không khóa, nên mở ra một cách gọn gàng.

Chiyoung cố ý chỉ hé cửa một chút rồi đưa chóp mũi đen bóng vào trước. Anh cố ý thể hiện là mình đang rón rén. Nếu Heeseong chỉ hơi giận thôi thì lẽ ra đã phải gầm gừ rồi, vậy mà bên trong chẳng có chút âm thanh nào. Lần này, Chiyoung đưa cả tai sói vào trong và lén quan sát. Có lẽ vì cúi đầu quá thấp, nên đôi mắt xám nhạt ánh lên rõ rệt vẻ dò xét.

Trớ trêu thay, Heeseong đang ngồi ngay trên sofa — nơi có thể nhìn thấy ngay khi mở cửa.

"……"

Cậu đặt khuỷu tay lên tay vịn, chống cằm nhìn anh với gương mặt chán chường như thể đang nói "muốn vào thì cứ thử xem". Ngay khi ánh mắt anh chạm phải gương mặt dữ dằn ấy, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến.

Cún con thật sự đã nổi giận rồi.

Chiyoung không dám nhấc cả chân lên, chỉ dám thò đầu vào trong phòng, rồi ngửi ngửi gì đó dưới đất như thể đang đánh lạc hướng. Sau đó, anh lén liếc về phía Heeseong, rồi từ từ lách thân hình to lớn như gấu vào trong. May mắn thay, có vẻ như Heeseong cho phép anh bước vào lãnh thổ, cậu chỉ ném cho anh ánh nhìn sắc lạnh mà không phản ứng gì thêm.

"……"

Khi con sói lực lưỡng vào hẳn trong phòng, cánh cửa tự khép lại. Sau tiếng cạch vang lên gọn gàng, cả hai không ai nói lời nào. Con sói đen lảng vảng quanh quẩn trong phòng, vừa đi vừa ngửi ngửi mùi quanh đó, không ngừng dò xét ánh mắt của Heeseong. Dù chưa biết rốt cuộc mình sai ở đâu, nhưng anh không muốn làm trái ý cún con.

‘Lẽ nào em ấy nghĩ mình ngoại tình?’

Nhìn gương mặt căng thẳng và dữ dằn của Heeseong, anh thực sự thấy như cậu đang nghi ngờ anh ngoại tình. Với Chiyoung — người chỉ yêu duy nhất một người trong đời và coi bạn đời còn thiêng liêng hơn cả tín ngưỡng — thì đó là một hiểu lầm vô lý đến mức tức nghẹn.

Anh quyết định phải chủ động hóa giải hiểu lầm. Không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, Chiyoung lững thững đi tới, rồi lặng lẽ ngồi xuống dưới chân cậu. Dù thân hình to lớn khiến cả hai gần như ngang tầm mắt, nhưng anh vẫn cố tình hạ mình, chỉ lặng lẽ quan sát nét mặt cậu, rồi đặt chân trước to bè lên đùi của cún con. Bàn chân to như chân gấu ấy che kín cả một bên đùi của Heeseong.

‘Em... em yêu à....’

"……"

Dù vậy, khi thấy Heeseong vẫn không có phản ứng gì, con sói lo lắng liếm mũi mình rồi giả vờ như vấp ngã, hất mạnh cái đầu to lớn của mình vào lòng Heeseong. Anh nằm lên đùi cậu, ngước nhìn lên, và ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt lạnh lùng của Heeseong khiến tim Chiyoung đau nhói.

‘Giá như là anh thì chỉ cần em đến gần trong hình dạng thật cũng đủ để anh nguôi giận rồi...’

Nhưng bạn đời của anh lại không hề bị lay động bởi chút đáng yêu này.

Heeseong nhìn con sói một lúc lâu rồi cuối cùng cũng cất lời. Giọng cậu bình thản đến bất ngờ, như thể không tin nổi:

“Anh là cún hả? Sao lại làm ra cái vẻ đáng yêu kiểu đó?”

‘...Ừ thì, anh cũng là loài chó mà...’

Chỉ riêng việc cậu chịu mở lời trước cũng khiến con sói mừng rỡ, vẫy đuôi nhè nhẹ. Anh còn rúc đầu vào lòng Heeseong. May mà cậu không hất ra. Cậu nhìn anh — một con sói to lớn hơn cả mình — bằng ánh mắt đầy khinh bỉ chứ chẳng hề sợ hãi. Với Chiyoung, ngay cả ánh mắt đó cũng là cơ hội, nên anh từ từ trèo lên ghế sofa. Khi sói và Heeseong cùng ngồi trên chiếc ghế ba chỗ, thì ghế lập tức chật kín.

Heeseong thở dài khi thấy con sói rúc vào mình, khẽ nghiêng đầu và vẫy đuôi đen như chó con. Dù không thể nổi giận với người bạn đời đang dùng cả cơ thể để nói rằng “anh yêu em”, nhưng có một điều cậu vẫn muốn hỏi để lòng thấy thoải mái hơn.

“…Này, Yoon Chiyoung. Cho em hỏi một chuyện thôi.”

Heeseong nói khẽ. Dường như Chiyoung cũng căng thẳng, cái đuôi đang ve vẩy chậm lại rồi đứng im, đầu vẫn tựa vào má Heeseong, chờ nghe câu hỏi tiếp theo với vẻ mặt nghiêm trọng. Chưa bao giờ trong đời Chiyoung lại căng thẳng như thế. Mỗi lần nét mặt của Heeseong thay đổi, tim anh như rơi xuống rồi lại bay lên. Không rõ là hồi hộp hay phấn khích, anh vô thức cắn nhẹ cổ tay của Heeseong mà không làm đau, rồi liếm khẽ như đang làm nũng.

Nhận được sự yêu thương đó, Heeseong gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng mới lên tiếng:

“Thời gian qua, lý do thật sự mà anh không dẫn em đến gặp gia đình và họ hàng của anh là gì vậy?”

Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng Heeseong lại không dám nhìn thẳng vào Chiyoung.

Dù đó không phải chuyện lớn lao gì, nhưng vì đã phải đích thân theo dõi Chiyoung, nên cậu càng không thể bỏ qua. Với người như Heeseong — người từng bị bầy đàn bỏ rơi hai lần — thì chuyện liên quan đến gia đình là điều cực kỳ nhạy cảm, một vết thương khó chạm tới. Chính vì thế, giọng cậu bắt đầu run lên.

“Đừng nói với em là... thật sự chỉ vì mấy lời giục giã phải có con thôi đấy?”

Grừ...

“Nếu không thì... là vì em là giống chó nhỏ, nên... anh thấy, xấu hổ hả?”

Con sói hoảng hốt đứng bật dậy khỏi ghế. Anh đi quanh ghế và sàn nhà như thể không biết phải làm gì với cơ thể to lớn của mình. Hành động của anh lộ rõ sự lo lắng, không hề phù hợp với thân hình đó chút nào. Nghe Heeseong nói ra những hiểu lầm vô lý như vậy, tai anh cụp xuống một cách thảm hại, mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Càng rối ren hơn là vì cảm xúc dâng trào nên anh không thể hóa lại thành người.

Chỉ bằng hành động cuống quýt của con sói thôi cũng đủ để Heeseong nhận ra đây là một hiểu lầm vô lý. Nhưng có lẽ vì những tổn thương đã dồn nén suốt thời gian qua, dù biết chẳng phải chuyện to tát, giọng cậu vẫn khẽ run lên.

“Lạ quá mà… Chuyện không có gì to tát, vậy mà anh lại không đưa em đến gặp gia đình và họ hàng…”

“……”

“Nói thật hết lý do đi. Em là bạn đời của anh mà. Em sẽ cố hiểu tất cả…”

Nghe những lời nghẹn ngào ấy, có lẽ vì quá cuống, con sói lắc mạnh toàn thân. Anh cố gắng để hóa lại thành người. Cuối cùng cũng thành công, Yoon Chiyoung vội vã khoác chiếc áo choàng vào.

“Chờ chút, hự… Em yêu à.”

Vì quá gấp gáp nên quá trình hóa thân khiến cơ thể anh đau nhức. Mọi bắp cơ như căng cứng vì thay đổi đột ngột. Nhưng điều đó chẳng là gì so với việc bạn đời của anh đang tổn thương.

Thắt vội dây áo choàng, Yoon Chiyoung quỳ xuống dưới ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Heeseong. Anh vòng tay ôm lấy eo cậu, nâng mặt lên để ánh mắt hai người ngang nhau. Yoon Chiyoung cố gắng để chạm mắt với cậu, nhưng Heeseong lại quay mặt đi, như thể chán ghét lắm vậy. Chỉ chừng đó thôi cũng khiến lòng anh rối như tơ vò.

“Bé cưng ơi, nhìn anh một chút thôi mà, nha?”

“Chỉ cần anh nói lý do là được…”

“Được rồi, anh sẽ nói hết. Anh xin lỗi.”

Yoon Chiyoung bắt đầu bộc bạch lòng mình, chẳng kịp sắp xếp câu từ.

“Thật ra, từ đầu năm anh không dẫn em theo là vì…”

“…Ừ.”

Như thể không biết nên bắt đầu từ đâu, Yoon Chiyoung ngả đầu vào lòng Heeseong một lúc rồi mới khó nhọc cất lời.

“Bạn cùng khóa của anh hầu hết đều đã có con và đang nuôi nấng, năm nay em gái anh cũng vừa sinh con nữa…”

“…Thì sao? Đó là chuyện đáng mừng mà.”

Heeseong nhíu mày hỏi lại, vẻ không hiểu nổi. Cậu không thể tin nổi việc chỉ vì chuyện đó mà Chiyoung lại giấu mình. Thật sự lại là vì vấn đề sinh con ư? Chỉ vì những lời thúc giục vớ vẩn đó sao? Cậu thấy hụt hẫng đến độ không biết nói gì.

Nhưng với Yoon Chiyoung thì, đó lại là chuyện không thể đơn giản như thế. Nhất là khi anh là một người sói — và còn là “người giám sát”.

“Nghe anh giải thích nhé. Trong tộc sói, mỗi thế hệ đều sinh con gần cùng thời điểm. Như vậy mới có thể nuôi con chung được.”

“Ừ, chuyện đó… em cũng có nghe qua.”

“Đúng. Thế nên trong cả thế hệ sói lần này, chỉ còn lại mỗi tụi mình là chưa có con.”

“Ừm… đúng vậy.”

Đến đoạn này thì Heeseong cũng đã hiểu được phần nào. Cậu quên cả chuyện vừa rồi nước mắt rưng rưng, chỉ lặng lẽ lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc. Yoon Chiyoung vẫn quỳ gối, giữ nguyên tầm mắt ngang hàng với cậu, kiên nhẫn giải thích như muốn cậu hoàn toàn hiểu được.

“Điều đó có nghĩa là, dần dần chúng ta sẽ bị nhìn nhận là yếu thế đi.”

“…Hả?”

“Trước hết, số lượng trong bầy đã ít hơn, mà nếu sinh con muộn thì con mình sẽ nhỏ hơn hẳn con của những bầy khác. Nghĩa là, dần dần bị loại ra khỏi thế hệ hiện tại.”

“……”

Nghe đến đó, đôi mắt Heeseong mở to tròn và im lặng vài giây.

May mắn là cậu có vẻ đã hiểu vấn đề. Đôi tai chó ẩn trong tóc lâu lâu lại giật nhẹ, lớp lông tơ trên tai cũng dựng đứng — đó là dấu hiệu cậu bắt đầu nhận thấy sự nghiêm trọng.

Một lát sau, Heeseong thình lình kéo áo choàng của Yoon Chiyoung xuống dưới vai, mặt đầy khí thế mà nói:

“Này, sao lại thế được? Chúng ta cũng phải nhanh chóng có con đi chứ. Không thể thua được!”

“Vì sợ em như thế nên anh mới không dẫn em đến mấy buổi tụ họp gia đình đấy.”

“……”

“Em là người nhạy bén hơn ai hết với việc sức mạnh của người giám sát bị xem nhẹ mà.”

Yoon Chiyoung vừa chỉnh lại áo choàng để che bớt phần ngực và bờ vai rộng đang lộ rõ, vừa nói.

Dù sao thì theo góc nhìn của anh, bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Chuyện truyền thống có thể bỏ qua, nhưng anh không muốn vì bị người lớn thúc ép hay vì thấy ai cũng có con rồi mà phải vội vàng có con với Heeseong.

Anh muốn chỉ khi nào người bạn đời của mình thật sự mong muốn, thì lúc đó họ mới sinh con.

“Anh không muốn em bị áp lực chuyện phải có con, cũng không muốn thấy em phải sốt ruột vì chuyện đó.”

“……”

“Sức mạnh của người giám sát có thể bị xem thường, nhưng anh có thể che chắn cho chuyện đó. Còn con của chúng ta, anh chỉ muốn có khi nào em thật lòng muốn.”

“……”

Lần đầu tiên Heeseong thấy Yoon Chiyoung nghiêm túc như vậy. Có lẽ vì thế mà lời nói của anh chạm đến trái tim cậu một cách sâu sắc.

Một góc trong lòng cậu như bị siết lại. Dù anh là một người giám sát, cũng là một thú nhân sống theo bầy đàn, chắc hẳn anh cũng phải trải qua nhiều áp lực, phải kìm nén cảm giác nóng ruột… Vậy mà anh lại ôm lấy hết những thứ đó chỉ vì cậu. Dù cách làm có phần cực đoan, nhưng nghe anh nói, Heeseong lại nhận ra được cả nỗi lòng sâu kín.

‘Anh ấy còn nghĩ đến cả nỗi mặc cảm của mình nữa...’

Ngay cả Ji Youngbae cũng biết về mặc cảm của Heeseong là giống chó nhỏ, thì chẳng có lý nào Yoon Chiyoung lại không biết. Nếu như thời gian qua cậu có đến tham dự các sự kiện gia đình, có thể cậu sẽ dễ dàng bỏ qua những lời giục giã sinh con từ người lớn. Nhưng nếu phải đối diện với sự cạnh tranh và so sánh từ những người cùng thế hệ, chắc chắn phản ứng của cậu sẽ khác.

Cậu biết chắc, mình sẽ bị chạm đến nỗi tự ti, và sẽ bám lấy Chiyoung, giục giã phải có con ngay lập tức — như cậu vừa mới làm hồi nãy vậy.

“Yoon Chiyoung…”

Bị xúc động, Heeseong nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh. Cậu không ngờ anh lại suy nghĩ cho mình đến mức này. Khi đứng trước bạn đời, nước mắt luôn dễ dàng trào ra — cậu vừa rơm rớm, vừa cắn nhẹ lên đôi tai sói mềm mại của Chiyoung mà nói:

“Sao không nói sớm với em? Em không biết gì cả…”

“Nói làm gì chứ. Anh thấy tốt hơn là em chỉ cần nghĩ đến anh thôi, đừng nghĩ đến chuyện sinh con nữa.”

Yoon Chiyoung vừa nói nửa đùa nửa thật. Dù có phần thật lòng, nhưng Heeseong lại chỉ thấy cắn rứt và có lỗi vì đã từng nghi ngờ anh.

“Nhưng mà... vì thế nên em mới thấy buồn đấy…”

“Cún con của anh buồn gì chứ, anh thì thấy không sao mà.”

“Người lớn cũng chỉ ép mỗi anh thôi… rồi mấy tên sói cùng lứa thì cứ khoe con cái của mình suốt…”

“Chứ không thì mấy đứa đó vốn đâu dám bắt chuyện với anh. Không sao đâu.”

Dù nghe thì đúng là vậy thật, nhưng Heeseong vẫn không thể quên những lời lẽ tuôn ra như nước khi bọn sói kia bắt được cơ hội trêu chọc một người giám sát. Đối với thú nhân sống theo bầy như Yoon Chiyoung, chuyện không thể hòa nhập với bầy đàn chắc chắn là một gánh nặng lớn.

Càng nghĩ lại cảnh Yoon Chiyoung cứ như thật sự có điểm yếu mà bị tổn thương vì mấy câu đùa cợt ấy, cậu lại càng thấy lạ lùng.

“…Nhưng mà sao anh không phản bác lại khi người ta gọi anh là ‘đồ dụ dỗ con nít’?”

“À…”

“Chẳng lẽ thật sự bị chột dạ vì chuyện tuổi tác à?”

“Chuyện đó là…”

Không giống mọi khi, lần này Yoon Chiyoung không trả lời ngay được. Anh quay đầu đi, ngượng ngập đưa tay che miệng lại như đang lúng túng.

Heeseong cứ tưởng anh là kiểu người bẩm sinh đã dư thừa sự tự tin, và đã sớm vứt cái gọi là lương tâm từ lâu rồi. Cậu không ngờ một kẻ như thế lại có thể chột dạ chỉ vì chênh lệch tuổi tác. Dù ban đầu là ác duyên, nhưng xét cho cùng chính Heeseong là người đã chủ động quyến rũ anh và cầu hôn. Đúng là nực cười.

“Em là người tán tỉnh anh để thành bạn đời đó. Đừng có để mấy lời như thế làm anh cụp đuôi.”

“…Phải ha. Em nói đúng.”

Ngay lập tức, vẻ mặt vốn có của Yoon Chiyoung quay lại. Gương mặt anh ngả nghiêng nhìn Heeseong với ánh mắt mơ màng đầy ẩn ý, như thể đang toan tính điều gì. Nếu không phải gương mặt quá điển trai thì nụ cười đó sẽ chỉ khiến người khác thấy đáng ngờ.

“Cún con đã cầu hôn anh ở ngoài biển đấy… haha, đúng là vậy mà.”

‘Lại cái điệu bộ đó nữa rồi…’

Heeseong nhìn Yoon Chiyoung chôn mặt vào đùi mình mà không nói nên lời, vẻ mặt như muốn hỏi: “Có cần phải thích đến mức này không?” Cậu đâu có định khiến anh vui đến vậy.

Cũng vì thế nên Heeseong mới thường chờ lúc anh vừa thiếp đi mới dám tỏ tình. Chỉ cần thể hiện chút tình cảm thôi là bạn đời của cậu đã mất kiểm soát. Giờ cũng vậy, Yoon Chiyoung đang chống cằm bằng tay, cứ mỉm cười mơ màng với đôi mắt xám cong cong như lên cơn nghiện, như thể đang đê mê đến chết đi được.

“Nhưng mà, anh không ngờ cún con lại âm thầm theo dõi và giám sát anh như vậy đâu…”

“……”

“Lo anh ngoại tình à? Hay chỉ là lén đến đòi hôn thôi… hử?”

“Im, im đi…”

Yoon Chiyoung từ từ nhấc đầu gối đang quỳ lên, bước hẳn lên sofa. Anh nhẹ nhàng hôn vào sau gáy Heeseong, rồi đặt những nụ hôn lên khắp khuôn mặt cậu, để lại từng dấu môi đỏ rực. Chẳng mấy chốc, gương mặt Heeseong đã đỏ bừng lên.

Khi hai người quấn quýt trao nhau những nụ hôn sâu ngọt ngào, trái tim Heeseong cũng dịu lại. Và cậu bắt đầu nhìn thấy rõ hơn hoàn cảnh của Yoon Chiyoung, đủ để hiểu và thông cảm cho anh.

Ngày trước, khi cùng nhau đi du ngoạn qua sa mạc, Heeseong đã từng nói với anh một câu:

“Em muốn khi nào chúng ta thật sự sẵn sàng, hạnh phúc và trưởng thành, thì mới có con.”

Bởi từng bị cha mẹ ruồng bỏ, Heeseong luôn mong rằng khi có con, đó sẽ là quyết định khi bản thân đã hoàn toàn đủ đầy và chín chắn. Yoon Chiyoung chắc chắn vẫn nhớ lời ước ấy và luôn âm thầm tôn trọng nó.

Thế mà, trái ngược với sự quan tâm ấy, Heeseong lại cứ bận tâm việc bầy của mình đang tụt lại phía sau trong cuộc cạnh tranh. Cậu hiểu rất rõ Yoon Chiyoung, với tư cách một người giám sát, có bao nhiêu kẻ thù rình rập.

‘Hay là… mình nên sinh con sớm thì hơn…?’

Heeseong liếc mắt nhìn Yoon Chiyoung đang mím môi dưới, rồi nhận ra mình đã bị anh đè xuống sofa từ lúc nào, thân hình to lớn ôm trọn lấy cơ thể cậu. Trước khi anh kịp nhào tới lần nữa, Heeseong vội thì thầm:

“Ít nhất thì cũng nên nói ra chứ... Sao lại giấu một mình mà chịu khổ như thế…”

“Vì anh biết em thể nào cũng bắt đầu lo chuyện sinh con giống y như bây giờ đấy.”

“Đ-Đâu có…”

Heeseong bỗng thấy mình thật vô dụng khi chẳng thể giấu được cảm xúc.

Nhưng giờ thì cậu đã hiểu rõ tấm lòng của Yoon Chiyoung, lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Không phải anh ngoại tình, cũng không phải thấy xấu hổ về cậu. Mà ngược lại, chỉ vì quá trân trọng cậu nên mới không đưa theo. Những lúc như thế này, Heeseong cảm thấy người đàn ông này thật đúng là người lớn hơn cậu. Gặp được một người như thế, chính là điều may mắn nhất trong đời cậu.

Thấy hạnh phúc đến vậy, Heeseong nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đáp lại khi Yoon Chiyoung dịu dàng hôn mình.

“Nhưng mà cún con này… anh…”

“Ừm…”

Yoon Chiyoung vừa hôn, vừa ngắt quãng thì thầm như muốn nói gì đó. Heeseong sốt ruột đưa tay luồn vào trong áo choàng của anh, vuốt nhẹ cơ ngực săn chắc, lắng nghe từng lời thì thầm ấy.

“Thật ra… một phần anh không đưa em đi là vì anh không thích em thân với mấy thằng trẻ hơn anh…”

Nghe xong, Heeseong bật cười bất lực. Nhưng cái kiểu hành xử đúng như cậu nghĩ đó… lại khiến cậu càng thấy yêu hơn.

“Ừ, em cũng đoán thế.”

Yoon Chiyoung như trút được gánh nặng, liền hôn sâu hơn. Tay anh nhanh chóng cởi áo choàng của Heeseong ra. Dường như lý trí cũng đã mờ nhạt, anh thở khẽ và bật cười, rồi buông luôn bí mật lớn nhất:

“Với cả… cái thằng mà dạo này cứ lân la tán tỉnh em ấy, anh cũng cảnh cáo nó rồi.”

“…?”

“Cái thằng rủ em đi đua xe ấy. Dạo này chắc không thấy mặt nó đâu.”

“……”

Mi mắt đang lờ đờ khép hờ của Heeseong khẽ giật lên.

Tán tỉnh… là ai nhỉ? Cậu vốn chẳng mấy bận tâm đến người ngoài nên trí nhớ mơ hồ. Nhưng nếu đã đến mức Yoon Chiyoung phải cảnh cáo thì chắc chắn là không đơn giản. Một người giám sát có trách nhiệm với cả tộc mà đi làm mấy chuyện vì ghen tuông, dù có là bản năng thì cũng quá đáng.

“Đã làm sai mà còn cứng lên rồi nói chuyện với em, không thấy kỳ à?”

“Sao?”

Heeseong hỏi đầy mỉa mai, nhưng Yoon Chiyoung lại không hiểu ra sao, còn cười khẽ, ép hạ bộ của mình lên bụng dưới của cậu. Cảm giác nóng ran dày cộm xuyên qua lớp vải khiến cả lông tơ ở tai Heeseong cũng dựng đứng lên.

Giờ thì… hiểu lầm cũng gỡ rồi. Chuyện gì cũng chẳng còn quan trọng nữa. Heeseong thôi không trách móc nữa, đưa tay cởi dây áo choàng của Yoon Chiyoung và chủ động ôm lấy anh.

Tối hôm đó, vì cảm thấy có lỗi vì đã nghi ngờ anh, Heeseong đã dành trọn đêm cho Yoon Chiyoung. Dù ban đầu tính sẽ ghé qua tiệc để chào hỏi họ hàng đàng hoàng, nhưng rồi lại bị anh, người còn hào hứng hơn cả cậu, giữ lại trong phòng đến tận sáng.

Từ hôm đó, Heeseong tự hứa sẽ không nghi ngờ Yoon Chiyoung thêm lần nào nữa. Như ai đó từng nói, nếu là người đàn ông này thì… cho dù có giữ bí mật gì đi nữa, cậu cũng có thể tin tưởng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo