Lịch up truyện T4 & T7
Ngay khi tôi mở mắt, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một cánh đồng hoa.
Không phải là cách nói ẩn dụ, mà thực sự là một cánh đồng hoa. Mặc dù trần nhà và tường vẫn là màu trắng thông thường như bên trong một tòa nhà, nhưng sàn nhà lại trông như một ngọn đồi dưới bầu trời xanh, đầy các loài hoa đủ màu sắc mọc um tùm.
Sau một thoáng hoang mang, tôi nhận ra điều gì còn lạ lùng hơn cả khung cảnh kỳ dị này, cảm giác khó chịu bắt đầu trào lên. Đây là một nơi bất thường. Mặc dù xung quanh toàn là hoa, nhưng không hề có mùi hương nào cả, thậm chí là một chút mùi hoa cũng không.
"À, cậu dậy rồi à?"
Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Trước mặt tôi là một cậu bé khoảng 10 tuổi mặc áo khoác trắng, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Cậu bé nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy tôi.
Có phải tôi đang tưởng tượng không, hay những cánh hoa xung quanh cậu ấy đang lơ lửng trong không trung? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi đã chết rồi sao? Không thể nào. Tôi không thể chết chỉ vì dùng kỹ năng truy vết lên bản hợp đồng hôn nhân. Trừ khi Si Ryang đã tấn công và giết tôi ngay lập tức.
"Dù sao thì cậu vẫn cần nghỉ ngơi, nên cứ nằm yên đó đi."
Tôi ngơ ngác nhìn cậu bé. Cậu ấy là ai? Tôi định mở miệng hỏi thì cảm thấy cơn đau sắc bén từ cổ họng. Không giống như đau khi bị viêm họng, mà như có thứ gì đó sắc nhọn cứa qua. Tôi cau mày vì đau, và cậu bé, đang định quay đi, liền chạy nhanh về phía tôi.
"Cho tôi xem cổ họng cậu một chút được không?"
Dưới ánh mắt trong sáng không chút ác ý của cậu bé, tôi gật đầu theo phản xạ. Cậu đặt tay lên cổ tôi. Ngay khi bàn tay cậu chạm vào, tôi mới nhận ra rằng nếu cậu ta là sát thủ thì có lẽ tôi đã chết ngay lập tức. Nhưng may mắn thay, cậu chỉ lo lắng nhìn tôi rồi rút tay lại.
"Ồ, cổ họng của cậu cũng bị thương nữa à. Thật là, tại sao hội trưởng không nói trước với tôi chứ."
Cậu vừa nói ‘hội trưởng.’ Chỉ đến lúc này tôi mới nhìn thấy chiếc huy hiệu đính trên áo khoác trắng của cậu ấy. Tôi định hỏi, nhưng cậu bé nhanh chóng lắc đầu, ra hiệu không nên nói chuyện lúc này.
Cậu bé tạo ra một bông hoa từ tay mình rồi đặt nó lên cổ tôi. Cơn đau dần biến mất khi bông hoa tiếp xúc với da, nhưng ngược lại, bông hoa bắt đầu héo dần và sau đó tan biến mà không để lại dấu vết nào. Cậu bé này là một trị liệu sư sao? Tôi chưa từng thấy loại kỹ năng chữa trị nào như thế này trước đây. Kỹ năng của chị Sa Wol luôn phát sáng chói lóa cơ mà.
"Bây giờ cậu có thể nói rồi. Cậu có gì muốn hỏi không?"
Cậu bé hỏi tôi bằng giọng điệu nhẹ nhàng như nói với một đứa trẻ, khiến tôi cảm thấy hơi lạ, nhưng tôi vẫn quyết định hỏi.
"Đây là... có phải trụ sở bang Nhật Nguyệt không?"
"Ừ, đúng rồi. Đây là trụ sở chính của Nhật Nguyệt. Và đây là phòng điều trị chuyên sâu trong tòa nhà chính. Hội trưởng đã tự mình đưa cậu đến đây, và chỉ định tôi chăm sóc cậu. Nghe nói cậu ngất xỉu khi đang sử dụng kỹ năng? Hơn nữa, cậu còn là cấp S."
Nếu tôi không nhầm, cậu bé trông có vẻ rất vui.
"Đây là một trường hợp chưa từng có! Trên đời này làm gì có thợ săn nào ngất xỉu khi đang dùng kỹ năng phi chiến đấu chứ, lại còn ở ngoài hầm ngục nữa? Khi nghe hội trưởng bảo tôi đến làm lúc 4 giờ sáng, tôi bực lắm, nhưng khi nghe câu chuyện này, tôi đã phấn khích vô cùng!"
Nhìn cơ thể run lên vì phấn khích, tôi biết cậu bé không nói dối. Dù có chút sợ hãi, tôi vẫn phải hỏi về chuyện đã làm tôi bận tâm.
"Tôi ngất xỉu khi đang sử dụng kỹ năng sao?"
Tôi hoàn toàn không biết chuyện đó. Nhưng việc tôi tỉnh dậy ở đây giải thích được điều đó, và tôi hiểu rằng cậu bé không nói dối.
Tôi cố gắng nhớ lại những ký ức cuối cùng. Tôi nhớ mình đã kích hoạt kỹ năng truy vết, nhưng sau đó mọi thứ giống như bị bao phủ bởi một lớp mực đen, không còn rõ ràng nữa.
Tôi đã sử dụng kỹ năng này nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện như thế này. Ngày xưa, khi tôi còn chưa hiểu rõ về kỹ năng, tôi đã dùng nó lên những đồ vật sản xuất hàng loạt và ngất xỉu vì quá tải thông tin. Nhưng khi đó, tôi vẫn nhớ rõ mọi thứ. Còn lần này, ký ức của tôi như bị cắt đứt, chẳng còn gì cả.
"Ừ, đúng rồi. Ồ, cậu không nhớ à? Chắc là do bị sốc. Tôi chỉ dùng kỹ năng chữa trị mà chưa kiểm tra sóng não, có lẽ nên kiểm tra xem thế nào."
"Khoan đã. Vậy Han Si Ryang... hội trưởng ở đâu?"
"Đúng rồi, hội trưởng bảo khi nào cậu tỉnh thì báo cho anh ấy biết."
Cậu bé vỗ tay và ngay lập tức, cánh đồng hoa dưới chân tan biến như một ảo ảnh.
"Tôi vừa báo rồi! Anh ấy sẽ đến ngay thôi."
"Khi hội trưởng đưa tôi về đây, anh ấy có nói gì không?"
"Anh ấy chỉ nói là cậu đột nhiên đau đớn khi sử dụng kỹ năng, nên anh ấy đã đánh ngất cậu rồi đưa về đây."
"Ồ..."
Nếu tôi không phải là cấp S mà là cấp thấp hơn, có lẽ tôi đã chết mất. Nhưng không, tôi nghĩ lại.
Thật may mắn. Si Ryang không ra nhớ tôi, khi thấy tôi đau đớn, đã đánh tôi ngất đi để mọi thứ yên ổn. Nhưng Si Ryang của quá khứ, người đã yêu tôi, thì không thể làm như vậy.
Em ấy sẽ lo lắng đến mức tái mét mặt mày, mắt ngấn lệ khi phải khiến tôi bất tỉnh. Sau đó, em ấy chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh tôi, tự trách mình và bỏ hết mọi công việc cho đến khi tôi tỉnh lại.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng xét trong hoàn cảnh này, tôi thực sự thấy may mắn vì đang mang trong mình lời nguyền. Nhờ đó, Si Ryang sẽ không phải chịu đựng nỗi đau đó nữa.
"Hội trưởng~!"
Khi tôi còn đang mải nghĩ về Si Ryang của quá khứ, thì Si Ryang của hiện tại đã bước vào phòng. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tim tôi nhói lên khi nhận ra ánh mắt vô cảm của em ấy khi nhìn tôi, nhưng tôi cố gắng lờ đi.
Si Ryang mặc bộ quần áo khác so với khi em ấy ở nhà tôi. Điều đó khiến tôi nhận ra đã một khoảng thời gian trôi qua từ khi tôi bất tỉnh. Tôi đưa tay xoa lên gương mặt, cảm nhận sự khô ráp.
Trong lúc đó, tôi không thể không để ý đến bộ quần áo giản dị mà Si Ryang đang mặc. Dù chỉ là trang phục thường ngày, em ấy trông vẫn thoải mái và đẹp trai đến mức trái tim tôi đập rộn ràng, khiến tôi cảm thấy bực bội và nhăn mặt lại.
Si Ryang vốn đã rất nổi bật với ngoại hình và vóc dáng của mình. Em ấy mặc vest thì lịch lãm, mà mặc thường phục cũng chẳng khác gì người mẫu trên tạp chí. Nhớ lại lần kỷ niệm 1 năm ngày cưới, em ấy đã làm riêng một album ảnh cá nhân chỉ dành cho tôi. Giờ tôi mới nhớ ra.
Chết tiệt, lẽ ra tôi nên cất nó vào kho đồ của mình. Giờ thì quá muộn để hối hận. Khi tôi cau mày, cậu bé lập tức nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Tôi nhanh chóng lắc đầu và mỉm cười trấn an cậu ấy.
"Dosu Hyeon, cảm ơn cậu đã chăm sóc cậu ấy."
"Không sao đâu. Tôi vừa kiểm tra lại và cậu ấy đã ổn định rồi. Tôi cũng đã chữa lành cả tổn thương ở thực quản. Tôi muốn làm thêm vài kiểm tra nữa, có được không?"
“Nếu thợ săn Lee Mu Young muốn thì cứ làm.”
"Tốt rồi. Cậu nghĩ sao? Kiểm tra thêm sẽ tốt mà, nếu tìm ra chỗ nào đau thì chữa luôn!"
"…Tôi không sao đâu."
"Vậy nếu cậu đổi ý thì hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào!"
"Vâng, tôi sẽ làm vậy."
Cụm từ ‘hội viên Mu Young’ từ miệng của Si Ryang nghe thật lạ lẫm. Tôi biết đó sẽ là danh xưng mà tôi sẽ được gọi từ tuần sau, nhưng khi nghe nó, tôi không thể không cảm thấy có chút cay đắng. Khoảng cách giữa chúng tôi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
“Cậu ra ngoài một lát được không?."
"Dạ!"
Dosu Hyeon nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại tôi và Si Ryang một mình trong phòng bệnh. Si Ryang yên lặng đứng đó, nhìn xuống tôi. Tôi định hỏi em ấy tại sao chỉ đứng nhìn như vậy, nhưng rồi nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường bệnh nên vội vàng ngồi dậy.
"Không sao đâu, cậu cứ nằm nghỉ đi."
"Không, tôi ổn rồi."
Tôi đặt gối tựa lưng vào đầu giường rồi dựa vào đó ngồi lên.
"Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?"
"Cậu nhớ được đến đâu rồi?"
"Tôi chỉ nhớ đến lúc dùng kỹ năng lên hợp đồng hôn nhân thôi."
Câu trả lời của tôi khiến Si Ryang khẽ cúi đầu. Tôi theo dõi ánh mắt em ấy và ngạc nhiên khi thấy bộ đồ ngủ của mình bị vấy máu. Cái gì thế này? Đó là máu của tôi sao? Chẳng lẽ Si Ryang đã tấn công tôi? Nhưng vết máu này, nó rơi xuống từ trên cao. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Cậu đã bao giờ ngất xỉu khi dùng kỹ năng truy vết trước đây chưa?"
Tôi thực sự muốn em ấy giải thích về vết máu ngay, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời câu hỏi của em ấy.
"Trước đây chỉ một lần, khi tôi dùng kỹ năng lên một vật sản xuất hàng loạt và bị quá tải thông tin nên ngất đi. Nhưng lần này có vẻ khác."
"Phải rồi. Bản hợp đồng này là duy nhất mà."
Giọng em ấy thản nhiên, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Ánh mắt của Si Ryang dường như không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của tôi, cứ như đang quan sát từng phản ứng nhỏ nhất.
Si Ryang đang quan sát tôi, giống như khi tôi kích hoạt kỹ năng, nhưng lần này cảm giác có chút khác biệt.
"Hãy nói cho tôi biết. Tôi đã ngất ngay sau khi dùng kỹ năng sao?"
"Cậu đã nôn ra máu, kêu đau đớn và không thể thở nổi. Cậu còn cầu xin tôi giết cậu để giải thoát khỏi cơn đau, cậu có nhớ không?"
"Tôi... tôi sao?"
Câu chuyện nghe thật khó tin. Nếu không biết rõ rằng Si Ryang là người không bao giờ nói đùa hay nói dối vô nghĩa, có lẽ tôi đã không tin.
"Tôi nghĩ rằng nguyên nhân là do cậu đang sử dụng kỹ năng, nên tôi đã đánh cậu ngất đi."
"À..."
Sợ hãi bao trùm lấy tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất an đến thế khi sử dụng kỹ năng này.
Cố gắng kìm nén nỗi sợ, tôi cắn chặt răng. Đôi tay run rẩy giấu kín dưới lớp chăn, mồ hôi lạnh ứa ra. Những ký ức vụn vỡ cứ hiện lên trong đầu, khiến tôi càng thêm hoảng loạn.
"Cuối cùng thì lần này cậu cũng chẳng thấy được gì phải không."
Giọng nói trầm trầm ấy, như một tiếng thở dài, khiến lòng tôi nghẹn lại. Vừa chứng kiến cảnh tôi đau đớn, nôn ra máu, mà em ấy lại có thể nói ra những lời như vậy sao?
Tôi chỉ cần một lời hỏi thăm chân thành, một lời động viên nhỏ nhoi, để biết rằng mình không đơn độc. Nếu có ai đó ở bên cạnh tôi lúc đó, có lẽ vết thương trong lòng tôi đã không sâu sắc đến vậy.