Lịch up truyện T4 & T7
Tuy nhiên, giọng điệu cùng nét mặt toát lên sự thất vọng rõ rệt của em ấy khiến lòng tôi chợt nghẹn lại. Tôi hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Dù cảm xúc có trào dâng đến đâu, tôi biết mình chẳng thể chạm đến Si Ryang. Trái lại, điều đó chỉ khiến cuộc trò chuyện này thêm khó khăn.
“Vâng. Có lẽ là vậy.”
Tôi chìm vào suy nghĩ. Liệu có phải vì tôi đã lần theo dấu vết của chính mình mà mọi chuyện mới xảy ra như thế này? Nhưng nếu đúng như thế, thì khi tôi chạm vào những món đồ mà khách hàng mang đến, hiện tượng tương tự cũng phải xuất hiện mới hợp lý. Vậy mà, ngay cả khi giúp Seo Ae tìm lại những thứ cô bé làm mất hay những món tôi từng cho mượn, tôi chẳng hề thổ huyết hay ngất xỉu như lần này.
Bất chợt, tôi thoáng nghĩ đến khả năng bản hợp đồng hôn nhân được tạo ra từ các phụ phẩm trong hầm ngục. Nhưng càng cân nhắc, tôi càng chắc chắn rằng không phải vì lý do ấy. Có lẽ vấn đề không nằm ở nguyên liệu của vật phẩm, mà là ở những dấu vết của tôi và Si Ryang, những thứ còn lưu lại, tích tụ trên đó.
“Thời gian hồi chiêu của kỹ năng không phải là 48 tiếng mà tính theo ngày sao?”
“Vâng?”
“Hai ngày sau, hãy sử dụng kỹ năng lần nữa.”
“…”
“Lúc đó, tìm Lee Kang Ha cho tử tế. Cũng tiện, hôm đó là ngày anh bắt đầu làm việc tại hội, có thể chuẩn bị trước luôn.”
Trước mệnh lệnh dứt khoát không chút chần chừ, tôi chẳng thể thốt nên lời. Nỗi sợ hãi trào lên khi nghĩ đến việc phải dùng kỹ năng thêm lần nữa. Tôi day dứt vì không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi đối diện với đôi mắt tím lạnh lùng đang nhìn xuống, tôi không cách nào từ chối. Lồng ngực tôi nhói lên từng nhịp.
Nếu là Si Ryang của ngày xưa, người từng yêu tôi, hẳn em ấy đã giận dữ quát tôi đừng bao giờ dùng lại. Dù đang truy tìm điều gì, em ấy cũng sẽ ôm lấy tôi, dỗ dành rằng chẳng có gì quan trọng hơn tôi cả. Nhưng giờ đây, mọi thứ không thể như vậy. Tôi tự nhủ trong lòng, nhận ra việc bám víu vào những ký ức đã phai mờ là ngu ngốc đến nhường nào. Vậy tại sao trái tim tôi vẫn đau?
Yêu cầu của Si Ryang là chính đáng. Em ấy đã đồng ý bảo vệ tôi như một phần của thỏa thuận, nên giờ đây chỉ đòi lại điều xứng đáng. Dù trước đó, chính em ấy đã ép tôi phơi bày thân phận thợ săn để nắm giữ điểm yếu của tôi.
Coi như đây là dấu hiệu báo trước một vụ bùng nổ hầm ngục cấp EX, tôi quyết định tạm chấp nhận và bỏ qua cho Si Ryang. Không, tôi buộc phải bỏ qua. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể giả vờ như chẳng có gì xảy ra, đó là con đường duy nhất.
“Tôi hiểu rồi. Hai ngày nữa, tôi sẽ thử lại.”
Tôi ổn. Tôi phải ổn. Tôi tự lặp lại như đang tự thôi miên, khóe môi gượng gạo nở một nụ cười.
Có lẽ em ấy nghĩ tôi sẽ phản kháng hay cãi lại. Nhưng Si Ryang, người mà tôi tưởng sẽ lập tức đáp ‘tốt’, lại im lặng. Không phải em ấy mong tôi từ chối đấy chứ? Vậy thì vì sao? Tôi không tài nào đoán được. Lẽ nào biểu cảm của tôi có vấn đề?
“…Nếu anh định về nhà, tôi sẽ cho chuẩn bị xe. Còn không, cũng có thể đưa đến chỗ nghỉ.”
“Chỗ nghỉ? Đã chuẩn bị sẵn rồi sao?”
“Từ lâu rồi.”
“Nhanh thật. Ừm, tôi về nhà vậy. Không cần xe đâu. Dù sao tôi vẫn chưa bị ai nhận ra, đi phương tiện công cộng cũng chẳng sao.”
Liếc nhìn đồng hồ, đã giữa trưa. Từ tuần sau, tin tức tôi trở thành thợ săn cấp S mới của Bang hội Nhật Nguyệt sẽ rầm rộ trên truyền thông. Vì vậy, tôi muốn tận hưởng chút tự do còn lại cho đến lúc đó.
Rồi đột nhiên, tôi nhận ra một điều quan trọng.
“À, khi đưa tôi đến đây, cậu không mang theo ví hay điện thoại của tôi, đúng không?”
Nhìn quanh, chẳng thấy đồ đạc của mình đâu. Ngay cả bộ đồ tôi đang mặc vẫn là bộ đồ ngủ dính máu từ nhà.
“Tôi chỉ mang mỗi thân thể anh đến thôi.”
Trước câu trả lời thẳng thừng ấy, tôi chẳng thể giận dữ, chỉ biết thở dài. Sự cam chịu nhanh chóng ùa đến.
“Vậy thì không còn cách nào khác. Làm ơn chuẩn bị xe giúp tôi.”
“Được.”
Sau lời đáp, Si Ryang rời khỏi phòng bệnh mà không một câu chào. Một lúc sau, người tự giới thiệu là thư ký của Si Ryang bước vào, mang theo quần áo và giày để tôi thay.
Vì bộ đồ ngủ dính máu, anh ta đề nghị tặng tôi một bộ mới giống hệt, nhưng tôi từ chối. Dù vậy, thư ký có phản ứng hơi kỳ lạ: anh ta trầm ngâm một lát rồi gật đầu, sau đó đưa tôi về nhà.
“Xin mời nhận lấy.”
“Vâng?”
Chưa kịp nói đến túi quà vừa lấy từ cốp xe, tại sao anh ta lại đưa cả chìa khóa xe cho tôi?
“Là quà từ Hội trưởng. Nếu không vừa ý, cứ nói. Những thứ khác cũng vậy.”
“Đột nhiên thế này là sao…”
“Hội trưởng dặn chuẩn bị đúng theo ý anh Lee Mu Young. Cứ thoải mái yêu cầu.”
Tôi suýt nữa thì há hốc mồm. Chiếc xe tôi vừa đi là loại các thợ săn ưa chuộng, làm từ vật liệu hầm ngục, đắt đỏ hơn nhiều trang bị thông thường. Còn túi quà mang logo thương hiệu thời trang đúng gu của Si Ryang, chỉ cần cầm lên, độ nặng đã cho thấy bên trong chứa không ít quần áo. Tôi hiểu em ấy muốn tôi xuất hiện chỉn chu khi làm việc tại Nhật Nguyệt, nhưng cũng không cần hào phóng đến vậy.
“Vậy tôi sẽ đến đón anh vào 9 giờ sáng thứ Hai tuần sau.”
“Xe thì cứ mang đi.”
“Anh không thích sao?”
“Không phải. Tôi thích chứ. Nhưng khu này không có chỗ đậu xe.”
Tôi mỉm cười thật tươi để tỏ ra mình ổn. Đây là khu dân cư bình dân, một chiếc xe như vậy xuất hiện chắc chắn sẽ gây chú ý. Thậm chí, có người có thể nhận ra đó là xe của thợ săn và sinh ra lo lắng.
Thực ra, tôi không định từ chối hẳn. Đã cho thì cứ nhận. Một chiếc xe chuyên dụng cho thợ săn như thế này rất hữu ích. Tôi chỉ muốn dùng lý do không có chỗ đậu để khéo léo từ chối lúc này, rồi nhận lại sau khi làm việc tại Nhật Nguyệt. Nhưng dường như ý định đó không đến được với thư ký. Anh ta nhìn tôi chăm chú, rồi nhận lại chìa khóa với vẻ quyết tâm.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ để anh không thiếu thứ gì khi đi làm.”
“…?”
Anh ta có thật sự hiểu đúng không? Tôi bỗng thấy lo lắng theo một cách khác. Dù vậy, tôi vẫn tiễn thư ký lên xe rời đi, rồi bước vào nhà.
Khi cởi giày, tôi chợt nhận ra: dù xe do thư ký lái, và tôi đã yêu cầu chuẩn bị quần áo thường ngày để thay vì không thể mặc đồ ngủ dính máu hay đồ bệnh viện về nhà, vậy mà từ giày, nội y đến quần áo, mọi thứ đều vừa khít. Chẳng lẽ họ đo số tôi lúc tôi ngất? Tôi liếc nhìn túi quà. Logo là của một thương hiệu may đo cá nhân, loại mà dù có tiền và quyền cũng phải đợi cả tuần, bởi nhà thiết kế nổi tiếng lập dị chẳng màng đến tiền bạc.
Nhưng thôi, chẳng sao cả. Đã 5 năm trôi qua, có thể họ bắt đầu bán đồ may sẵn. Tôi cao, nhưng không đến mức hiếm, chắc họ có sẵn mẫu vừa với tôi.
Nghĩ xong, tôi bước vào phòng ngủ. Muốn xem còn dấu vết gì từ đêm qua không, nhưng phòng sạch sẽ như chưa có chuyện gì. Chỉ có cửa sổ được mở để thông thoáng là khác.
Phải sắp xếp đống đồ này thôi. Thú thật, tôi lười kinh khủng, nhưng nếu để vậy, tôi sẽ nằm ỳ suy nghĩ vẩn vơ đến tận ngày đi làm.
‘Dùng kỹ năng lại sau hai ngày.’
Giọng Si Ryang lạnh băng vang lên trong đầu. Tôi mệt mỏi đến mức chẳng còn sức buồn. Hay cứ nằm ngủ luôn? Chỉ muốn bất động trong im lặng.
“Không được.”
Tôi lắc đầu như kẻ mất trí. Nhưng suy nghĩ vẫn bám lấy, cuối cùng tôi phải tát nhẹ vào má mình.
“Dọn dẹp đi, Lee Kang Ha. Dọn trước đã, kẻo đến ngày đi làm lại cuống cuồng tìm đồ.”
Nếu không, sáng đi làm tôi sẽ rối loạn tìm đồ trong đống lộn xộn.
Tôi lấy từng món trong túi quà ra sắp xếp. Đa phần đồ đạc đã chuyển sang chỗ ở mới, nên sắp xếp hai bộ quần áo, một vest, một thường phục, cùng giày, cà vạt, măng sét từ Si Ryang chẳng tốn bao thời gian. Tôi chỉ thử bộ vest may đo, còn lại chưa mặc.
“Vừa thật…”
Dù hơi rộng chút, nhưng rất hợp. Nếu tôi chưa sút cân vì kỹ năng, chắc sẽ vừa như in.
Tôi cẩn thận treo bộ vest, rồi lấy món cuối cùng trong túi quà. Một bộ đồ ngủ. Thấy tấm thiệp nhỏ kèm theo, tôi đọc và khóe miệng xệ xuống.
[Vì trông có vẻ là bộ đồ ngủ anh quý. Không tìm được cái giống hệt, nhưng tôi nghĩ cái này khá giống.]
Nét chữ của Si Ryang.
Tôi nắm chặt bộ đồ ngủ. Vải mềm mại khiến tôi nghĩ chỉ cần mặc là sẽ ngủ ngon ngay. Nhưng vấn đề nhỏ: nó có họa tiết thỏ con.
“…Vì bộ đồ ngủ cũ của mình có họa tiết cà rốt nên em ấy chọn cái này à?”
Tôi lẩm bẩm khó tin, nhưng chẳng ai trả lời.
Dù đã đoán trước, từ ngày đầu làm việc tại Nhật Nguyệt, tôi bận đến phát điên. Không, phải nói là bận từ trước đó.
Dù được báo thư ký sẽ đón lúc 9 giờ sáng, nhưng 7 giờ, một nhóm nhân sự chuyên nghiệp từ Si Ryang đã gõ cửa. Họ chào tôi, còn đang ngỡ ngàng, rồi bắt đầu bày dụng cụ, chỉnh sửa từ đầu đến chân. Thậm chí, họ còn định mặc đồ giúp tôi, và tôi phải khó khăn từ chối.