Lịch up truyện T4 & T7
Vậy là em ấy đang thử xem tôi có biết chọn thiết bị phù hợp với bản thân không? Cảm giác này chẳng khác gì buổi phỏng vấn ngày đầu tôi đi làm, chỉ có điều lần này còn vô lý hơn cả lần gặp đầu tiên. Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, hy vọng nó không trông quá lộ liễu.
“Dạ? Không đâu ạ. Tôi chỉ nghĩ nhặt vài món dùng tạm được thôi. Cảm ơn hội trưởng đã quan tâm.”
Si Ryang dường như đã nhận ra ý tứ ẩn sau lời tôi: Đã dẫn tôi đến chỗ toàn thiết bị vô dụng, thì tôi cũng ‘rộng lượng’ nhặt vài thứ cho có lệ vậy. Ánh mắt em ấy chăm chú nhìn tôi, như thể đã nắm bắt trọn vẹn điều tôi không nói thành lời.
Tôi không né tránh mà nhìn thẳng lại. Sao? Đêm qua vui vẻ với người tình bí mật quá ha? Gương mặt Si Ryang sáng bừng khi em ấy vuốt tóc ra sau, nổi bật hơn bình thường, dù vốn dĩ em ấy đã sở hữu vẻ điển trai rực rỡ sẵn rồi.
“Hội trưởng nói mình bận lắm, vậy mà vẫn để tâm đến tôi thế này, tôi thật sự cảm kích.”
Không có việc gì làm sao nổi? Kêu bận mà sao lại rảnh rỗi đến đây? Chắc chắn em ấy hiểu ý tôi, vì nét mặt đang rạng rỡ kia khẽ tối đi, lông mày thoáng nhíu lại.
“Có vẻ tâm trạng anh Lee Mu Young không tốt nhỉ.”
“Dạ? Không, tôi bình thường mà ạ.”
“Cứ nói thật đi. Tôi không để bụng đâu, đừng lo.”
‘Tôi không phải kiểu người dễ bị tổn thương vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.’ Dù em ấy không thốt ra, câu nói ấy vẫn vang lên rõ ràng trong đầu tôi, như thể vừa được phát ra. Đó là lời Si Ryang từng nói trong quá khứ, khi tôi chưa biết em ấy yêu mình, và giờ nghe lại, tôi khựng lại một thoáng.
“Anh Lee Mu Young? Tôi nói nghiêm túc đấy.”
“À, tôi biết. Chỉ là tôi vừa nghĩ đến chuyện khác một chút thôi.”
Nghe vậy, nếp nhăn giữa lông mày Si Ryang càng hằn sâu. Rồi bất ngờ, em ấy bước đến gần tôi. Bước chân nhẹ nhàng không chút tiếng động, thoáng qua như bóng ma, nhưng tôi chẳng hề sợ hãi.
Điều khiến em ấy khó chịu dường như không phải lời mỉa mai của tôi, mà là việc tôi đứng trước mặt em ấy mà tâm trí lại lạc đi nơi khác. Dù gương mặt vẫn vô cảm, tôi biết em ấy không vui.
“Hiếm ai đứng nói chuyện với tôi mà lại nghĩ đến chuyện khác.”
Cũng đúng thôi. Ngoài khí chất áp đảo của một người cấp SS, Si Ryang còn là mỹ nam với vẻ đẹp khó cưỡng và giọng nói đầy cuốn hút. Khi chúng tôi kết hôn, từng có bài báo miêu tả giọng em ấy là ‘ma mị, quyến rũ đến lạ kỳ’. Nhưng tôi không thể nói thẳng, đành đáp lại thản nhiên.
“Tôi đúng là kiểu người hiếm có.”
“Ừ, đúng vậy…”
Cái gì cơ? Tôi thoáng bực bội. Lý do tôi tự thấy mình ‘hiếm có’ và lý do em ấy nghĩ vậy chắc chắn khác nhau, và điều đó khiến tôi không khỏi suy nghĩ.
Đang phân vân có nên hỏi thêm không, Si Ryang chợt nhìn đồng hồ rồi quay người về phía cửa, như định rời đi. Nhưng rốt cuộc em ấy đến đây làm gì? Thật sự chỉ để xem tôi có biết chọn thiết bị không?
“Vậy chào cậu nhé.”
Thành thật mà nói, tôi khá tò mò. Tôi cảm giác ngoài việc thử tôi, em ấy còn có ý định khác. Nhưng nếu hỏi, có lẽ tôi chỉ nhận được câu trả lời mơ hồ như hôm qua, nên tôi quyết định để em ấy đi.
“Sắp đến giờ ăn trưa rồi.”
“Đã đến giờ rồi ạ?”
Tôi vội nhìn đồng hồ. Quả nhiên, chưa đầy mười phút nữa là đến trưa.
“Anh Lee Mu Young, cùng tôi đi ăn trưa nhé.”
“…Dạ?”
Tôi đang nhắn tin xin lỗi Kyeong vì không thể giữ lời hẹn ăn trưa do bụng không ổn, thì câu nói bất ngờ của Si Ryang khiến tôi khựng lại.
“Nếu thích món gì, cứ nói với tôi.”
“Hội trưởng, cậu vừa nói muốn ăn trưa với tôi ạ?”
“Phải. Anh không khỏe sao?”
Giọng em ấy như ngầm bảo: Anh là cấp S, chẳng lẽ nghe nhầm? Tôi khẽ lắc đầu.
“Tôi không sao. Chỉ bất ngờ nên hỏi lại thôi.”
“Hội trưởng ăn trưa cùng hội viên thì có gì lạ?”
Chẳng phải không ăn ở căng tin sao?
Juh Wan, Jae Rim và chị Sa Wol đều cố gắng ăn cùng mọi người để giữ kỷ luật và gần gũi hội viên. Còn em ấy thì…
“Vậy là Hội trưởng cũng ăn trưa với hội viên khác à…”
“Anh thích món gì không?”
Chính em làm tôi không còn biết mình thích gì nữa. Tôi cắn môi, kìm lại không nói ra.
Trước khi mất trí nhớ, Si Ryang thường nấu những món ngon tuyệt cho tôi. Dù là món mới hay quen, chỉ cần do em ấy làm, tôi đều mê mẩn vì quá ngon. Từ khi nhận ra khẩu vị mình đã bị em ấy ‘thuần hóa’, tôi chẳng còn thấy món nào hợp miệng nữa.
Khoan, lẽ nào đó là lý do gần đây tôi ăn uống kém? Tôi thoáng nghi ngờ. Có lẽ không chỉ vì tác dụng phụ của kỹ năng giảm sức mạnh, mà còn vì thiếu món ăn từ tay Si Ryang.
…Chắc không phải.
“Tôi không kén chọn. Hội trưởng cứ chọn món cậu thích đi ạ.”
“Vậy tôi sẽ đưa anh đến chỗ tôi hay ăn.”
Tôi gật đầu.
Khi tôi và Si Ryang cùng bước ra quầy tiếp tân, thợ săn trực ở đó không thốt nên lời, chỉ trân trối nhìn chúng tôi, người cứng đờ. Tôi gật đầu chào qua loa rồi theo chân Si Ryang.
***
Chuyện này xảy ra sau khi tôi bắt đầu hẹn hò với Si Ryang. Hôm ấy, chúng tôi lén cùng nhau đi chinh phục một hầm ngục, đến lúc ra ngoài thì đã ba giờ sáng. Nhưng đó không phải vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ khác.
Đúng ngày đó, cơn bão mạnh nhất lịch sử Hàn Quốc đổ bộ. Vừa bước khỏi hầm ngục, chúng tôi bị gió mưa tạt ướt nhẹp từ đầu đến chân. Tệ hơn, chiếc xe đậu gần đó bị một tấm bảng hiệu gió thổi bay đập trúng, làm vỡ tan kính chắn gió phía trước. Dù có gỡ bảng hiệu ra, bên trong xe cũng đầy kính vỡ và nước mưa, không thể ngồi nổi, nên chúng tôi chẳng buồn thử.
Mà kể cả xe còn nguyên, đường phố lúc đó ngập rác và mảnh vỡ do bão, lái xe là điều bất khả thi.
Lúc ấy, cả tôi và Si Ryang đều đói cồn cào. Khi vào hầm ngục, tôi mang theo túi thức ăn, nhưng vụng về làm rơi xuống đầm lầy độc, khiến chúng tôi nhịn đói suốt hai ngày. Dù là cấp S và SS, chúng tôi có thể chạy xuyên bão về nhà, nhưng chẳng ai muốn chịu khổ vậy. Thay vào đó, chúng tôi quyết định lấp đầy bụng trước, tìm đến một quán cơm canh mở 24 giờ gần đó, nơi duy nhất còn sáng đèn.
‘Em không thích ăn ngoài lắm.’
Si Ryang nói nhẹ nhàng sau khi chúng tôi ăn xong, no nê sau hai ngày đói.
‘Lúc 12 tuổi, em từng ăn phải đồ có độc. Lúc đó tưởng chết chắc.’
Từ đó, em ấy hạn chế ăn ngoài và tự nấu ăn. Nhưng khi buộc phải ăn ở ngoài, Si Ryang luôn tránh quay lại cùng một chỗ lần hai. Vậy nên, việc em ấy giờ có một quán ‘hay ăn’ khiến tôi thấy lạ lùng.
“Chào quý khách. Mời tôi dẫn đường.”
Đó là một nhà hàng truyền thống không bảng hiệu. Vừa thấy mặt Si Ryang, nhân viên mặc hanbok cách tân cúi chào lịch sự, dẫn chúng tôi vào một phòng riêng. Chúng tôi ngồi xuống.
“Quý khách có thể gọi món ngoài thực đơn. Nếu muốn ăn gì đặc biệt, xin cứ nói.”
Trên bàn là thực đơn bữa trưa hôm nay, trình bày tinh tế. Liếc qua, tôi thấy đó là bữa ăn Hàn chuẩn mực. Chẳng trách Si Ryang thích nơi này, nhiều món giống những gì em ấy từng nấu ở nhà.
Sau khi xem thực đơn và nói ổn, nhân viên mang ra súp mè đen và trà. Trà gì vậy nhỉ? Không có nhãn, màu sắc không rõ, chỉ thoảng hương quýt nhẹ, nhưng hơi nhạt…
“Trang bị thì sao?”
Si Ryang lên tiếng, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Em ấy đang nhìn tôi chăm chú.
“Vâng?”
“Anh Lee Mu Young, anh muốn trang bị có thuộc tính gì? Ngoài giáp và vũ khí, nếu cần gì thêm, cứ nói.”
Thật ra… tôi chẳng cần gì. Nhưng nếu nói vậy, đống vũ khí, trang bị, nguyên liệu và thuốc hồi phục tôi tích trữ suốt năm năm trong kho đồ sẽ lộ hết. Tôi đáp khiêm tốn.
“Có thiết bị nào tăng hoặc hồi ma lực không? Nếu thêm sức mạnh thể chất thì càng tốt.”
Tôi lo mình đòi hỏi quá, nhất là khi thấy tia sáng lóe lên trong mắt tím của Si Ryang. Nhưng ánh mắt ấy nhanh chóng trở lại bình thường, khiến tôi yên tâm.
“Có.”
“May quá. Tôi nhận được không?”
Tôi hỏi nhẹ nhàng. Dù tò mò về chỉ số, tôi không dám hỏi thêm, sợ thất lễ. Si Ryang chủ động nhắc, chắc không có ai nghe lén, nhưng thông tin trang bị thường là bí mật.
“Nếu anh Lee Mu Young thật sự cần, tôi sẽ cho anh cả những thứ không được phép.”
Nghe ngọt ngào, nhưng tôi hiểu ý em ấy: Muốn trang bị thì ký hợp đồng, hoặc phản bội là chết. Em ấy định đưa tôi thứ gì vậy?
“Ha ha, cảm ơn cậu.”