Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 20

Lịch up truyện T4 & T7

Dù lòng hiếu kỳ trỗi dậy, tôi cảm thấy việc kìm nén câu hỏi sẽ mang lại lợi ích cho mình hơn, thế nên tôi khéo léo bỏ qua. 

Ngay khi vừa dứt lời cảm ơn, tôi nhận ra có ai đó đang tiến đến, như thể họ đã đứng sẵn đâu đó chờ đợi. Tôi vội ngậm miệng lại. Tiếng gõ cửa vang lên, và một nhân viên đẩy xe thức ăn bước vào. Các món ăn nhanh chóng được dọn ra, rồi người ấy để lại lời chúc dùng bữa vui vẻ theo kiểu công thức trước khi rời phòng. Suốt khoảng thời gian ấy, cả tôi và Si Ryang đều im lặng, không ai lên tiếng.

“Cứ tự nhiên ăn đi.” 

Si Ryang phá vỡ sự tĩnh lặng.

“…Vâng, tôi sẽ ăn ngon miệng ạ.” 

Nếu đây chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa hội trưởng và hội viên, có lẽ tôi đã có thể thoải mái thưởng thức bữa ăn như lời em ấy nói. 

Tôi cầm đũa lên, đưa mắt quan sát bàn ăn. Khi tận mắt nhìn thấy những món trong thực đơn, tôi không khỏi bối rối trước sự phong phú của chúng, đặc biệt là số lượng món phụ nhiều đến bất ngờ. 

Có lẽ Si Ryang cho rằng tôi chần chừ vì muốn giữ lễ với cấp trên, nên em ấy bắt đầu dùng bữa trước. Đôi tay em ấy gắp thức ăn bằng đũa trông thật tinh tế, vẫn giữ thói quen cũ là ăn một chút cơm trước tiên.

Tôi cũng bắt đầu ăn. Đặt đũa xuống, tôi nếm thử chén cháo mè đen đã nguội. Hương vị thật tuyệt vời. 

Sau khi ăn hết cháo, tôi nghiêm túc thưởng thức các món còn lại. Mỗi món đều ngon đến mức tôi hiểu tại sao Si Ryang thường xuyên ghé nơi này. Tất cả đều hấp dẫn, và có lẽ vì cảm giác như được sống lại những ngày xưa khi cùng nhau dùng bữa, hôm nay tôi ăn ngon miệng hơn bình thường.

Đang mải mê với bữa ăn, tôi chợt nhận ra còn một món phụ trong phần của mình mà tôi chưa động đến. Đó là món Si Ryang rất thích. Không suy nghĩ nhiều, tôi đẩy nó về phía em ấy.

Si Ryang khựng lại. 

Sao vậy…

“À…” 

Tôi giật mình, thầm mắng bản thân. 

Khỉ thật, Lee Kang Ha! 

Hành động ngu ngốc ấy khiến đầu óc tôi trống rỗng, tim đập thình thịch khi chạm phải ánh mắt Si Ryang đang nhìn tôi chằm chằm. Đây không phải điều nên làm với một hội trưởng mà tôi mới lần đầu ăn cùng! Ánh mắt sắc bén của em ấy, lặng lẽ quan sát tôi, rõ ràng toát lên vẻ không hài lòng.

“Cái này…” 

Si Ryang nghiêng đầu, cử chỉ như muốn nói ‘Cứ thử giải thích xem.’

“Là… vì tôi không thích món đó.” 

Tôi buột miệng đáp trong cơn bối rối, đến mức chỉ muốn tự đấm vào mặt mình.

Sự im lặng của Si Ryang kéo dài, nặng nề như muốn bóp nghẹt tôi. Tôi đành ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối. 

Hay là bỏ chạy? Không được. Hay đánh ngất Si Ryang, làm em ấy mất trí nhớ, rồi nhân cơ hội hủy hợp đồng hôn nhân luôn? Nhưng làm sao được? Trong kho có bột gây ngủ cho quái vật, nhưng với chỉ số kháng cấp A của Si Ryang, nó chẳng tác dụng gì.

“Anh Lee Mu Young.” 

Giọng Si Ryang trầm xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Dạ!”

Tôi giật mình đáp.

“Anh không thích món này nên mới đưa cho tôi à?”

Lời em ấy khiến tim tôi co thắt. Câu trả lời vụng về của tôi hẳn nghe thật hỗn xược, đến mức tôi không biết phải nói gì thêm. Tôi cúi đầu thật sâu. 

“Xin lỗi cậu, hội trưởng. Tôi không cố ý đưa cho cậu, chỉ là tiện tay đẩy qua, mà cậu lại ngồi ngay trước mặt…”

“Thật vậy sao?”

“Vâng.”

Không khí lại chìm vào im lặng. Si Ryang khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi. Bình thường, tôi có thể đoán được cảm xúc của em ấy qua nét mặt, nhưng lần này thì không. Điều duy nhất khiến tôi nhẹ lòng là ánh mắt ấy không mang ý ‘Nên xử lý tên này thế nào nhỉ?’ như thể đang đùa vui.

“Vậy đáng ra anh nên bảo họ dọn đi.” 

Nhưng đó là món em thích mà… Tôi nuốt ngược lời định thốt ra, chỉ gật đầu. Si Ryang gọi nhân viên đến dọn phần ăn tôi nói không thích.

Lúc ấy, tôi mới để ý em ấy cũng chẳng động đến món tương tự trong phần của mình. 

Tôi nhớ nhầm sao? Không, tôi chắc chắn đó là món em ấy từng yêu thích. Rồi tôi chợt hiểu ra: vì tôi đã đẩy món đó ra trước, như thể mời em ấy ăn, nên em ấy cố ý không đụng đến. Tôi không rõ ý định của em ấy, nhưng tôi tin suy đoán của mình đúng. Bởi đến khi bữa ăn kết thúc, Si Ryang vẫn không hề chạm đũa vào món ấy, không thể nhầm được.

“Bữa ăn hợp khẩu vị chứ?” 

“Vâng, nhờ cậu mà tôi ăn rất ngon. Cảm ơn cậu.” 

Sau bữa ăn, tôi tráng miệng bằng kem ngũ vị tử rồi rời đi. Dù bụng no căng, cảm giác trong dạ dày lại không dễ chịu chút nào. Tôi không tài nào đoán được suy nghĩ của Si Ryang. Khi em ấy đến văn phòng tôi, tôi còn có thể hiểu đôi chút qua biểu cảm hay hành động. Nhưng giờ thì không.

Cảm giác ấy nặng nề, như thể khoảng cách giữa chúng tôi còn lớn hơn cả khi tôi đối diện với Si Ryang, người đã quên tôi, và phát hiện em ấy có một người yêu bí mật. Càng nghĩ về ý định của em ấy, tôi càng mù mờ. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu quá khứ mà chỉ mình tôi nhớ có thực sự tồn tại, đến mức cảm thấy con người tên Si Ryang trở nên xa lạ hoàn toàn.

“Tuần sau, thứ Tư, tôi sẽ cùng anh vào hầm ngục. Nhớ chuẩn bị.” 

“Vâng.”

“Trang bị anh Lee Mu Young yêu cầu, tôi đã báo với phó hội trưởng. Cứ đến nhận từ cậu ta.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Sau khi đích thân đưa tôi đến trụ sở hội, Si Ryang lên xe và rời đi ngay. Cứ như thể em ấy chỉ ghé qua để ăn cùng tôi vậy,dù tôi biết đó chỉ là ảo tưởng của chính mình. 

Mệt mỏi thật, Lee Kang Ha.

“…Ụa!” 

Ngay khi nhìn lại những kỳ vọng ngớ ngẩn của mình, dạ dày tôi quặn lên. Thay vì vào sảnh, tôi lao thẳng về ký túc xá. Nếu tin tức một thợ săn cấp S nôn mửa giữa trụ sở đông người lan ra, không biết tin đồn sẽ bị thổi phồng đến mức nào.

Cố kìm nén cơn buồn nôn, tôi vừa về đến phòng đã lao vào nhà vệ sinh, nôn hết những gì vừa ăn. Nhờ vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau khi đánh răng, rửa mặt và thay toàn bộ quần áo vì cảm giác khó chịu, tôi mới rời ký túc xá lần nữa.

Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, hay đúng hơn là ngồi thẫn thờ, chẳng làm gì. Nhưng tôi phải kìm lại. Giờ huấn luyện thợ săn sắp bắt đầu, không còn lựa chọn nào khác. Với hơn mười năm làm thợ săn, tôi chẳng cần học thêm gì nữa. Nhưng ngoài Si Ryang, ai cũng nghĩ tôi mới thức tỉnh, nên tôi đành phải tham gia.

Thật lòng, tôi chẳng muốn đi chút nào. Nhưng nếu không hoàn thành khóa huấn luyện mà vẫn bình an trở về từ hầm ngục, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ. Không thể bỏ buổi đầu tiên, tôi lê bước đến trụ sở, hy vọng việc tập trung vào huấn luyện sẽ tạm xua đi những suy nghĩ đang giày vò mình.

“Meo~”

Khi đi ngang qua bồn hoa gần lối vào trụ sở, một âm thanh lạ khiến tôi khựng lại. Tôi vô thức quay đầu, bắt gặp một con mèo mướp lông vàng tròn trịa, trông rất quen, đang ngước nhìn tôi.

“…Bé Bông?”

“Meo!” 

Nó đáp lại, như thể xác nhận, rồi cọ vào chân tôi trước khi nằm hẳn lên mu bàn chân tôi. Tôi vội cúi xuống kiểm tra vòng cổ, đúng là Bé Bông thật.

“Mày lại trốn nhà nữa à? Nhà chủ mày cách đây 20 phút lái xe, sao mày đến được đây?”

Tôi nhớ từng đọc đâu đó rằng mèo là loài rất gắn bó với lãnh thổ, và 90% trong số chúng cực kỳ lười biếng. Một bài viết còn ghi lại quãng đường xa nhất một con mèo từng đi chỉ khoảng 1,7km. Có lẽ Bé Bông là loại mèo thích lang thang, nhưng nó có chủ, nên tôi bắt đầu thấy lo lắng.

“Nếu chủ mày lo thì sao?”

“Meo meo~”

“Không à? Thôi được. Nhưng mày tránh ra chút được không? Tao có buổi huấn luyện.”

May mắn thay, như thể hiểu lời tôi, Bé Bông đứng dậy khỏi chân tôi.

“Cảm ơn nhé, Bé Bông. Không biết có gặp lại mày không, nhưng nếu có, tao sẽ mang đồ ăn vặt cho mày.”

Tôi nhẹ nhàng chào tạm biệt rồi bước vào trụ sở.

“Bé Bông, đừng theo tao.”

“Meo~”

Tôi không hiểu tiếng mèo, nhưng ánh mắt nó như muốn nói ‘“Tao thích thì tao làm.’ Không biết nói gì hơn, tôi đành đứng cạnh Bé Bông chờ thang máy. Những người trong sảnh bắt đầu chú ý đến tôi. Tôi tưởng bảo vệ sẽ đuổi nó ra, nhưng họ chỉ mải ngắm vẻ dễ thương của nó.

Khi tôi bước vào thang máy, Bé Bông cũng nhảy theo. Tôi vừa định nhắn tin cho chủ nó, hay đúng hơn là ‘khách hàng’ của tôi, thì cửa thang máy mở ra. Tôi bước ra, và nó lại theo sau.

Chắc phải đưa nó về sảnh thôi… Nhưng trước tiên, tôi cần đến phòng đào tạo xin phép, rồi sẽ xử lý sau.

Bất ngờ, Bé Bông quào mạnh vào chân tôi. Tôi nhìn xuống theo phản xạ, đúng lúc nó dựng thẳng đuôi như đang chờ đợi, rồi bắt đầu bước đi dọc hành lang. Tôi đứng lặng, phân vân không biết có nên theo nó không, thì nó quay lại nhìn tôi. Đi vài bước, nó lại ngoảnh đầu.

“Meo!”

“…Bảo tao đi theo à?”

“Meo~”

Như để xác nhận, nó vẫy đuôi mạnh mẽ rồi tiếp tục bước đi với dáng vẻ kiêu kỳ.

Không lẽ bên trong nó là người thật? Tôi từng nhập vào thân xác khác, nên nếu có ai đó trong con mèo này cũng chẳng phải điều lạ… có lẽ vậy.

“Bé Bông, mày biết đường ở đây à?”

Tôi hỏi khi nó vẫn đứng trước mặt. Không đời nào nó trả lời được…

“Meo.”

—Vậy mà lại có.

“Phòng đào tạo tao cần đến là phòng huấn luyện Hải Tinh. Mày đang dẫn tao đến đó à?”

Bé Bông vẫy đuôi liên hồi như đồng ý, rồi tiếp tục dẫn đường. Tôi liếc đồng hồ. Còn đúng 5 phút nữa buổi huấn luyện sẽ bắt đầu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo