Lịch up truyện T4 & T7
Nếu đến trễ, tôi đành phải xin lỗi vậy. Tôi không muốn để Bé Bông bị lạc ở đây và phải chịu đói một mình đâu.
“Ừm…”
Tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng có một linh hồn bên trong Bé Bông. Tôi đứng ngây người, nhìn nó dừng lại ngay trước cửa phòng huấn luyện Hải Tinh rồi bước vào trước.
“Ồ? Xin chào, anh đến vừa kịp giờ đấy.”
Tôi chớp mắt, ngẩn ra một nhịp khi nhìn người phụ nữ chào đón mình ngay khi vừa bước vào.
Bé Bông đang nhai rôm rốp một con cá khô to bằng bàn tay nhỏ xíu của nó, có vẻ là do cô ấy cho.
“Tôi cứ tưởng Bé Bông sẽ không giúp, may quá. Có vẻ nó thích anh, Lee Mu Young.”
“Giúp ạ? Cô nhờ Bé Bông giúp sao?”
“Vâng. Bé Bông là hội viên danh dự của hội chúng ta. Có lẽ sau hội trưởng và phó hội trưởng, nó là người hiểu rõ nội bộ nhất đấy.”
“À, tôi không biết là… trong Bé Bông có người…”
“Vâng?”
“À, không có gì. Rất vui được gặp cô. Như cô biết, tôi là Lee Mu Young. Cô là người phụ trách huấn luyện tôi hôm nay phải không?”
“Vâng. Rất vui được gặp anh, Mu Young. Tôi là Lee Won Joo, người phụ trách buổi huấn luyện hôm nay.”
Đúng giờ đến từng giây, cô ấy lập tức bắt đầu buổi huấn luyện. Một người nghiêm túc, chuẩn mực như cắt. Dù tôi cảm thấy khá áp lực với hình thức học 1:1, nhưng nhờ có Bé Bông cuộn mình ngủ trên đùi tôi, áp lực ấy dần tan biến.
“Bên trong hầm ngục có rất nhiều môi trường khác nhau. Phần lớn khá giống Trái Đất, nhưng cũng có những nơi con người không thể sống nổi, hoặc thậm chí khó tưởng tượng nổi.”
Sau các nội dung như tâm thế của một thợ săn, quy tắc, nơi tìm trang bị, nguyên liệu,… phần huấn luyện về chiến lược chinh phục hầm ngục bắt đầu.
“Vì thế, khi công nghệ dự đoán hầm ngục chưa phát triển, đã từng xảy ra nhiều trường hợp bị tiêu diệt ngay khi vừa bước vào. Ví dụ điển hình là hầm ngục cấp A phát hiện từ 40 năm trước: ‘Hầm ngục vành đai sao Thổ’, ‘Hầm ngục dòng sáng’…”
Tôi giả vờ tập trung, dán mắt vào màn hình lớn chiếm trọn một mặt tường. Trên đó lướt qua tên và ảnh của những hầm ngục nổi tiếng đã được con người chinh phục. Trong số đó, có một cái tên đặc biệt quen thuộc với tôi.
[Đảo Biển Mây Ngủ Yên – Hầm ngục cấp S – Hội đầu tiên chinh phục: Hàn Á (Đội trưởng hội: Yu Jae Rim)]
‘Trong số các hầm ngục, thỉnh thoảng sẽ có những nơi chỉ toàn là đảo trôi nổi giữa trời. Hừm… ví dụ gì nhỉ? À! Đảo Biển Mây, cậu từng nghe chưa?’
‘Sao lại không biết chứ. Anh Jae Rim chinh phục nơi đó hồi tháng trước mà.’
‘Haha, đúng là vậy. Tốt lắm. Kang Ha à, nếu không có thợ săn có kỹ năng bay, cậu nghĩ nên chinh phục nơi đó như thế nào?’
Tôi nhớ lại giọng nói của anh Jae Rim. Giờ đây, chỉ còn mình tôi lưu giữ những ký ức ấy.
Khi phát hiện tôi, một thợ săn cấp S vừa thức tỉnh nhưng chẳng biết gì về kiến thức cơ bản của thế giới này và hầm ngục, anh Jae Rim đã dành thời gian dạy tôi từng chút một. Và trong những buổi học đó, dù bận rộn với việc mới lập hội Phá Sa, Juh Wan vẫn luôn kè kè bên tôi, cùng ngồi học.
‘Chỉ cần tung một đòn chí mạng từ xa là xong hết chứ gì.’
‘Hội trưởng Seo Juh Wan, cách đó chỉ hội trưởng mới làm được thôi. Kang Ha, em nghĩ sao? Nếu là em thì làm thế nào?’
Tôi nhớ hình ảnh anh Jae Rim cố nhịn thở dài khi nhìn Juh Wan ngồi sát bên tôi, và gương mặt cau có của Juh Wan khi cố kìm cơn bực. Nghĩ đến đó, tôi nghẹn ngào. Để che giấu biểu cảm sắp vỡ òa, tôi cúi đầu giả vờ ghi chép một lúc.
“Bé Bông?”
Bé Bông đang ngủ bỗng duỗi mình vươn vai. Thật kỳ diệu khi một sinh vật nhỏ bé như vậy lại mang đến cảm giác sống động rõ rệt đến thế.
Tôi vô thức vuốt đầu Bé Bông rồi đặt tay lên bàn. Nó liền nhảy lên, cuộn mình trong tư thế ‘nướng bánh mì’, gối cằm lên mu bàn tay tôi rồi nhắm mắt lại. Tưởng đã tỉnh hẳn, hóa ra chưa.
“Hôm nay đến đây thôi nhé.”
Khoảng 30 phút sau, buổi huấn luyện mới kết thúc. Vấn đề là tôi còn phải học như thế này thêm một tuần nữa. Chưa hết, sau đó sẽ chuyển sang môn khác và tiếp tục học.
Môn tiếp theo là gì nhỉ… phân loại kỹ năng và các thợ săn có liên quan thì phải… Sau đó còn cả đống môn nữa. Nghĩ thôi đã thấy chóng mặt.
Những nội dung tôi đang học hiện giờ cũng đã thay đổi kha khá trong 5 năm, và có thêm vài hầm ngục mới nên không đến nỗi buồn ngủ. Nhưng những thứ sắp học thì tôi hơi lo.
Tôi chào Lee Won Joo rồi rời khỏi phòng đào tạo. Ngay khi buổi học kết thúc, Bé Bông tỉnh dậy, lại chắn trước mặt tôi khi tôi bước ra. Lần này cũng vậy, nó đi trước như thể dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, nên tôi lên tiếng hỏi.
“Bé Bông, định đi đâu vậy? Tao định về chỗ nghỉ.”
Nhưng bước chân Bé Bông không hướng về phía thang máy chúng tôi đã dùng trước đó.
“Ra ngoài trụ sở cùng nhau đi. Với tao… à không, với anh luôn nhé.”
“Meo eo~”
Tôi không hiểu rõ, nhưng ít nhất cũng nhận ra đó là tiếng thể hiện sự không đồng ý.
“Nếu cái này cũng không được, ừm… hay là anh đưa nhóc về cho chủ của nhóc nhé?”
“Không cần thiết đâu ạ.”
“…Hở?”
Chờ đã… mình nghe nhầm à? Tôi nhìn Bé Bông với ánh mắt run rẩy.
Bé Bông đang liếm mũi, nhìn tôi chằm chằm.
Thính giác cấp S không thể sai được, giọng nói vừa rồi chắc chắn phát ra từ Bé Bông. Tôi nhìn nó chằm chằm với ánh mắt run rẩy, rồi thấy nó há miệng ra.
“Nếu không mệt thì xin hãy đi theo tôi.”
“…!”
Chết tiệt, Bé Bông biết nói! Quả nhiên bên trong có người mà!
Tôi sững sờ nhìn Bé Bông vừa ngáp to vừa rửa mặt kiểu mèo.
***
Tôi cúi gằm mặt, gần như dán trán vào cái đầu tròn lông xù của Bé Bông mà bước đi. Chỉ muốn chui xuống một cái hang chuột nào đó cho xong. Góc sau máy bán hàng tự động trông thật ấm áp. Chui vào đó chắc vừa khít.
“Xin lỗi vì đã làm anh ngạc nhiên, anh Lee Mu Young.”
“…Không sao đâu.”
Tôi đi theo sau Won Hwi An, phó hội trưởng của hội Nhất Nguyệt và là thợ săn cấp S thứ hai của hội. Trong đầu tôi cứ tua đi tua lại cảnh mình vừa hiểu nhầm nghiêm trọng và hành xử ngu ngốc đến mức nào.
‘B-Bé Bông, vừa nãy là nhóc nói hả? Mà nhóc là giống đực à? À không, chuyện đó đâu có quan trọng. Bé Bông, anh sờ lòng bàn chân nhóc một chút được không?’
Nghĩ lại trò hề đó, gương mặt tôi, vừa mới bình tĩnh lại chút đỉnh, lập tức đỏ bừng lên lần nữa.
Chuyện tôi vừa nói xong đã đưa tay ra rồi bị đập một cú bằng móng vuốt mềm còn đỡ, đằng này tôi còn quỳ xuống đất năn nỉ để được sờ lòng bàn chân cơ mà… Và cảnh tượng ấy lại bị Won Hwi An bắt gặp. Xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
“Cậu có kỹ năng… thật đặc biệt.”
Tôi lên tiếng, và Won Hwi An quay đầu lại một chút. Cậu ấy khẽ mỉm cười, nhưng với kinh nghiệm của mình, tôi nhận ra ngay. Đó là nụ cười gượng gạo vì lúng túng.
“Tôi cũng hay bị nói vậy lắm. …Nên anh không cần để tâm quá đâu.”
Nói thì dễ lắm. Dù không phải tôi, ai bị phát hiện hiểu nhầm giọng nói từ thiết bị đặc biệt gắn ở cổ Bé Bông là tiếng của chính nó, rồi hành xử ngớ ngẩn như vậy, cũng khó mà không để tâm.
“Vậy… lần sau nếu có chuyện gì, cậu có thể gọi điện hay nhắn tin được không?”
Trang bị hay kỹ năng từ nguyên liệu hầm ngục đúng là lợi hại, nhưng đây đâu phải trong hầm ngục. Tôi không thể thẳng thừng hỏi sao không dùng điện thoại, kỳ quan của thời đại, nên đành nói vòng vo. Won Hwi An bật cười.
“Vì lý do không thể để lại ghi chép, tôi buộc phải nhờ Bé Bông hỗ trợ. Nếu tình huống cho phép, lần sau tôi sẽ liên lạc theo cách có thể lưu lại được.”
Một câu đơn giản như ‘sẽ gọi điện’ mà lại vòng vo thế này.
Dù vậy, tôi vẫn thắc mắc ‘tình huống không thể để lại ghi chép’ là gì, nhưng tôi không hỏi. Qua quan sát, nếu đó là điều cậu ấy có thể nói, có lẽ cậu ấy đã chủ động tiết lộ trước rồi, chẳng cần tôi gặng hỏi.
Vì thế, tôi chỉ gật đầu.
Nơi Won Hwi An dẫn tôi đến là trước một cánh cửa đen kịt, khác hẳn những cánh cửa khác trong trụ sở. Màu đen tuyệt đối. Tôi bất giác nghiêng đầu. Cảm giác như đã thấy màu này ở đâu đó.
“Sao vậy?”
Tôi nghe nhầm chăng? Giọng Won Hwi An có vẻ hơi phấn khích, như thể đang mong đợi điều gì từ tôi. Tôi lén liếc nhìn gương mặt cậu ấy, và đúng là không phải tưởng tượng.
“Cánh cửa này… có phải làm từ cùng chất liệu với cái phù hiệu này không? Màu sắc và cảm giác khi chạm vào giống hệt nhau.”
“Vâng, đúng rồi. Anh nhận ra ngay nhỉ. Ngoài ra, còn gì khiến anh tò mò nữa không?”
Cái gì vậy? Còn điều gì khác sao? Tò mò, tôi bước lại gần cánh cửa đen một bước. Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể tôi trở nên nhạy bén hơn. Bản năng mách bảo: không được tùy tiện chạm vào cánh cửa này.
“Méo!”
Bé Bông nhảy khỏi vòng tay tôi, bỏ chạy như thể trốn thoát, lao vút qua hành lang. Có lẽ vì là động vật, nó cũng cảm nhận được điều gì đó giống tôi.
Một cảm giác quen thuộc từ đâu đó. Vì đã lâu không trải qua, tôi hơi bối rối, không chắc chắn lắm. Dù sao Won Hwi An cũng nghĩ tôi là thợ săn cấp S mới thức tỉnh, nên tôi quyết định giả vờ không biết để thăm dò.
“Ừm, tôi không rõ lắm, nhưng có cảm giác không nên tiến lại gần. Có phải có kỹ năng gì đó được áp dụng ở đây không?”
“Cảm giác rất tốt đấy.”
Tôi chợt căng thẳng, nghĩ rằng lẽ ra không nên để lộ. Nhưng trong lúc tôi đang lo lắng, Won Hwi An lại mỉm cười, như một phó hội trưởng vừa phát hiện ra nhân tài hiếm có. Nhìn nụ cười ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.