Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 28

Lịch up truyện T4 & T7

Vẻ mặt của Hwi An lúc này chẳng khác gì một người đang chìm vào dòng hồi ức đen tối về chính mình.  

“Nếu nói một cách đơn giản… thì là bị lạc nhịp ạ. Việc tôi còn non tay khi đối phó với quái vật và thường xuyên bị thương khiến hội trưởng phải để tâm tới chỉ là chuyện nhỏ. Điều đáng nói là tôi không thể bắt kịp nhịp độ chuyển động của hội trưởng, thậm chí còn liên tục gây cản trở… Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác tự trách nặng nề trong lòng mình khi ấy.”  

Sự khác biệt giữa chuyển động của cấp SS và cấp S là một khoảng cách quá lớn. Với Hwi An, đó không đơn thuần chỉ là một bậc cao hơn, mà sự chênh lệch về sức mạnh lẫn tốc độ gần như vượt ngoài khả năng chấp nhận của cậu.  

Ngày hôm đó, Hwi An không những chẳng giúp ích được gì, mà còn không thể hiểu được ý định của Si Ryang. Hậu quả là các đòn tấn công của hắn bị kìm hãm, như thể cậu vô tình trở thành một đồng đội phản bội.  

Dẫu vậy, ngay cả khi Hwi An cố ý phá hoại, Si Ryang vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng. Nhưng điều khiến cậu day dứt là bản thân thực sự muốn hỗ trợ hắn. Chính vì thế, mỗi khi nhớ lại chuyện ngày hôm đó, Hwi An lại ngập trong tiếc nuối và xấu hổ, đến mức chỉ muốn lao ngay ra ngoài cửa sổ để trốn tránh.  

“Còn bây giờ thì sao?”  

“Mặc dù chính hội trưởng hiểu rõ điều đó hơn ai hết nên tôi cũng ngại khi nói ra, nhưng… nếu cố gắng nhìn nhận một cách khách quan, tôi nghĩ mình đã tiến bộ rất nhiều so với lúc ấy. Dù vậy, việc theo kịp chuyển động của hội trưởng vẫn là một thử thách lớn. Đến giờ, tôi vẫn đôi lúc hiểu lầm ý định của hội trưởng, hỗ trợ sai cách, rồi lại gây ra trở ngại…”  

Chuyển động của Si Ryang đôi khi vượt xa trí tưởng tượng của Hwi An, khiến cậu tự hỏi liệu cả hai có thực sự đang nhìn cùng một thế giới hay không. 

Vì thế, không ít lần Hwi An thất bại trong việc dự đoán hành động của Si Ryang, vô tình đẩy cả đội vào tình thế nguy hiểm. Và mỗi lần như vậy, người đứng ra sửa sai, đưa đội thoát khỏi lằn ranh hiểm họa luôn là Han Si Ryang.  

Khi Hwi An dần chìm vào cảm giác tự ti và chán nản sau những lời tự thú ấy, Si Ryang thậm chí không buồn liếc nhìn cậu. Hắn chỉ khẽ mỉm cười lười nhác, rồi lẩm bẩm đáp lại. 

“Phải rồi, như vậy mới là bình thường.”  

Câu nói của Si Ryang khiến Hwi An cảm nhận được một điều gì đó khác lạ. Trong giọng điệu của hội trưởng hiếm khi để lộ cảm xúc, lần này lại phảng phất chút thỏa mãn và kỳ vọng.  

Dù sự thay đổi ấy rất mơ hồ, nhỏ bé đến mức dễ dàng bị bỏ qua nếu không chú ý, Hwi An, với sự nhạy bén đặc biệt về âm thanh, vẫn nhận ra ngay lập tức. Sau một thoáng suy ngẫm về lý do đằng sau thái độ ấy, cậu nhanh chóng nghĩ đến một cái tên có thể là nguyên nhân, bèn hỏi.

“Có phải thợ săn Lee Mu Young thì khác không ạ?”  

“Thợ săn Lee Mu Young đoán chính xác được chuyển động của tôi, còn hỗ trợ rất đúng lúc nữa.”  

“Dạ…?”  

Lần này, Hwi An không kìm được mà ngoái đầu nhìn lại. Nhưng Si Ryang chẳng hề để ý đến cậu. Ánh mắt hắn vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, chìm trong dòng suy tư riêng.  

Hwi An đoán rằng dù có hỏi thêm, mình cũng chẳng nhận được câu trả lời nào nữa, đành im lặng quay lại tập trung lái xe.  

Đúng như cậu dự đoán, tâm trí Si Ryang lúc này đang tràn ngập hình ảnh của Lee Mu Young. Từ khi rời hầm ngục đến nay, hắn không ngừng tái hiện lại từng khoảnh khắc Mu Young đã hỗ trợ mình. Mỗi hành động, phản ứng, kỹ thuật cận chiến, cách sử dụng kỹ năng của Mu Young đều được Si Ryang phân tích tỉ mỉ, chia nhỏ từng giây để quan sát lại trong đầu.  

Theo những gì Si Ryang chứng kiến, Lee Mu Young không hề nao núng khi bị quái vật vây kín từ bốn phía, thậm chí còn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh. Với những người dày dạn kinh nghiệm trong hầm ngục, điều này có thể xem là bình thường, bởi bị quái vật tấn công bất ngờ vốn chẳng phải chuyện hiếm.  

Nhưng những gì diễn ra sau đó lại không thể chỉ giải thích đơn giản bằng việc ‘quen thuộc với hầm ngục’.  

Mu Young xử lý đám quái vật lao tới mình một cách điêu luyện. Mỗi mũi tên bắn ra đều xuyên thủng hai đến ba con cùng lúc; với những con ở gần, anh dùng cung như kiếm để đỡ đòn, rồi ngay khi có khoảng trống, lập tức hạ gục chúng bằng tên. Chỉ riêng những động tác ấy đã đủ ấn tượng, nhưng điều thực sự khiến Si Ryang chú ý lại nằm ở chỗ khác.  

Trong lúc tiêu diệt lũ quái vật vây quanh mình, Mu Young vẫn không quên quan sát Si Ryang. Khi nhận ra khu vực mà Si Ryang có thể phát huy tối đa sức mạnh đang bị quái vật chiếm giữ, anh bắn tên mở đường. Lúc Si Ryang nhảy lên tấn công đám quái vật bay trên cao, Mu Young đã khéo léo bắn một mũi tên vào khoảng không nơi hắn dự kiến sẽ đáp xuống, tạo ra điểm tựa giữa không trung. 

Dường như anh hiểu rõ Si Ryang không có kỹ năng bay, cũng chẳng mang theo thiết bị hay vật phẩm nào thay thế.  

Nhờ vậy, Si Ryang có thể tự do di chuyển trên không và tiêu diệt lũ quái vật bay. Việc dùng tên để tạo điểm tựa giữa không trung là điều mà ngay cả những hội viên đã sát cánh cùng Si Ryang trong hầm ngục suốt ba năm qua cũng chưa từng làm được.  

Thậm chí, khi Si Ryang cố tình thay đổi chuyển động để thử phản ứng, Mu Young vẫn không hề lúng túng mà tiếp tục hỗ trợ một cách hoàn hảo. Đáng kinh ngạc hơn, anh còn điềm tĩnh đến mức cố ý giả vờ mắc một lỗi nhỏ để ‘gây trở ngại’ cho Si Ryang.  

Nhưng cái ‘trở ngại’ ấy lại rất tinh tế, chỉ khiến Si Ryang phải xử lý thêm một lần thay vì xong ngay từ đầu, một sai sót nhỏ mang tính bị động. Trong một hầm ngục cấp S, những lỗi ‘hoàn hảo’ và có chủ ý như vậy gần như là điều không tưởng.  

Kỹ năng ấy không thể chỉ gói gọn trong cụm từ ‘có cảm giác tốt’. Sự hỗ trợ hoàn hảo đến mức ấy chứng tỏ Mu Young không chỉ đọc được chuyển động của Si Ryang, mà còn hiểu rõ và dự đoán chính xác từng hành động của hắn.  

Kể từ trận chiến với boss cấp EX, chưa từng có ai nắm bắt được chuyển động của Si Ryang như vậy. Và điều kỳ lạ là Si Ryang không hề thấy khó chịu khi bị Lee Mu Young thấu hiểu đến thế.  

Ngay từ trước khi bước vào hầm ngục, Lee Mu Young dường như đã dự đoán trước mọi việc và cố tình dẫn dắt tình huống theo hướng ấy.  

Tất nhiên, những gì Lee Mu Young thể hiện đã vượt xa mọi kỳ vọng của Si Ryang.  

Si Ryang không phải loại người điên rồ sẽ lừa một kẻ có thực lực mơ hồ ở cấp A vào hầm ngục cấp S chỉ để chơi khăm. Chính xác hơn, hắn chẳng cần làm điều đó.  

Giờ đây, chỉ với một cái vung tay, hắn có thể đẩy người khác vào tuyệt vọng rồi lại trao cho họ hy vọng, từ đó thuần hóa họ theo ý muốn. Hắn sở hữu vô số công cụ để đạt được điều ấy.  

Vậy nên, hắn chẳng cần phí thời gian để đùa cợt với ai.  

Nhưng việc Si Ryang thực sự làm điều điên rồ ấy với Lee Mu Young lại xuất phát từ một lý do khác. Qua hàng loạt thử nghiệm lặp đi lặp lại mà chính Mu Young không hề hay biết, Si Ryang đã dần nhận ra hình dáng của ‘điều đó’.  

Và nhờ trải nghiệm trong hầm ngục hôm nay, thứ vốn chỉ mơ hồ trước đây giờ đã bắt đầu hiện rõ nét hơn.  

Về cách xác nhận tiếp theo, Si Ryang nhanh chóng đưa ra quyết định.  

“Chuẩn bị để tôi có thể bí mật sang Trung Quốc.”  

“…Vâng, tôi hiểu rồi.”  

Cuộc trò chuyện khép lại, không gian trong xe chìm vào im lặng. Si Ryang, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy một vật từ kho đồ. Đôi mắt tím của hắn dừng lại trên chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay.  

Đó là chiếc nhẫn cưới với một người tên ‘Lee Kang Ha’, cái tên mà hắn chẳng còn chút ký ức nào.  

Trên nhẫn khắc một dấu hiệu đặc biệt, thứ mà Si Ryang luôn để lại trên những thiết bị do chính tay mình tạo ra.  

Đôi mắt tím của hắn chăm chú nhìn vào dấu hiệu ấy thật lâu.  

“Nếu đến tận nơi kiểm tra, tôi sẽ có thể chắc chắn được.”  

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười sâu thẳm khi thì thầm câu nói ấy.  

***

Người đầu tiên chào đón tôi ngay khi về đến hội là Dosu Hyeon, trị liệu sư mà tôi từng gặp trước đây. 

Vào cái ngày Si Ryang tự ý xông vào nhà tôi và ngang nhiên yêu cầu tôi dùng kỹ năng truy vết lên hợp đồng hôn nhân, chính trị liệu sư này đã chăm sóc cho tôi. Giống như lần trước, cậu ấy lại khiến sàn phòng điều trị đặc biệt phủ đầy hoa.  

Tôi chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Dù cảm giác dưới chân như đang giẫm lên hoa, nhưng lại không hề có chút mùi thơm nào, khiến tôi hơi rờn rợn.  

“Ừm, tốt rồi! Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì cả. Không bị trúng độc nhé!”  

Dosu Hyeon cầm tờ kết quả kiểm tra, nở nụ cười rạng rỡ rồi đưa cho tôi một chiếc cốc. Đó là cacao nóng, khói nghi ngút bốc lên.  

Hương socola ngọt ngào len lỏi vào khứu giác, mang lại cảm giác dễ chịu. Nhưng điều khiến tôi thích nhất là những viên kẹo xốp trôi nổi trên bề mặt cacao. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy lại hình ảnh này.  

À, đúng là lâu thật.  

‘Cứ bảo nếu muốn uống thêm nhé, Kang Ha à.’

Năm năm… Không, là mùa đông sáu năm trước. Đó là lần cuối tôi uống cacao nóng, vào ngày tôi và Si Ryang cùng nhau lên núi tuyết ngắm sao.  

Những ký ức tôi cố chôn vùi bấy lâu bất chợt ùa về. Hình ảnh Si Ryang ngồi sát bên, ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi, nở nụ cười dịu dàng, gương mặt ấy, hơi ấm ấy, tất cả hiện lên rõ nét, khiến dạ dày tôi quặn thắt bởi một cảm giác đắng chát.  

“Mu Young à? Cái đó là để uống đấy. Đừng chỉ nhìn chằm chằm, uống đi chứ!”  

“Tôi á?”  

Dù nhìn thế nào, tôi vẫn thấy người phù hợp để uống cốc cacao này trong phòng lúc này không phải tôi, mà là Dosu Hyeon.  

Cảm giác như mình đang cướp món ăn nhẹ của một đứa trẻ nhỏ, với đôi má phúng phính mềm mại và chiều cao chỉ đến eo tôi, tôi liền đưa cốc cacao cho Dosu Hyeon.  

“Cậu uống đi. Tôi không sao đâu.”  

“Sao thế? Không thích đồ ngọt à? Tôi tưởng cậu sẽ thích đấy chứ.”  

“Tôi thích mà. Nhưng tôi nghĩ cậu cũng sẽ thích nên…”  

Không hiểu sao, Dosu Hyeon lại nở một nụ cười đầy ẩn ý. Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, người đang ngước lên nhìn tôi không chớp mắt.  

“Trong mắt cậu, tôi trông như thế nào?”  

“…Hả?”  

“Trong mắt Mu Young, tôi là người như thế nào? Và xung quanh tôi trông như thế nào?”  

Tôi khựng lại trước câu hỏi kỳ lạ ấy. Nhưng từ câu hỏi đó, một giả thuyết chợt lóe lên trong đầu, khiến tôi nghẹn thở. Không lẽ… 

“Hửm? Trả lời tôi đi. Tôi tò mò lắm.”  

Hương thơm ngọt ngào của cacao lan tỏa. Về khứu giác, nó chắc chắn là thật. Tôi siết chặt nắm tay, cố giấu đi sự hoang mang và phản kháng đang dâng trào. Có vẻ Dosu Hyeon cũng nhận ra, cậu ấy khẽ cười nhẹ. Tôi thoáng giật mình.  

“…Cậu trông giống một cậu bé khoảng mười tuổi. Xung quanh là cả một cánh đồng hoa.”  

“Mu Young là một người rất dịu dàng đấy.”  

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo