Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 29

Lịch up truyện T4 & T7

Dosu Hyeon mỉm cười rạng rỡ và ra hiệu về phía chiếc ghế sofa, ngầm mời tôi ngồi xuống trò chuyện. Tôi vui vẻ làm theo. Khi tôi vừa ngồi xuống, Dosu Hyeon cũng nhảy phắt lên ghế đối diện, động tác nhẹ nhàng như một đứa trẻ đúng độ tuổi ấy.

“Ừm, vốn dĩ chỉ có hội trưởng và phó hội trưởng biết chuyện này thôi, nhưng vì Mu Young được hội trưởng thích, nên tôi đang phân vân có nên nói cho cậu biết không đây.”

Tôi ngạc nhiên khi nghe rằng Si Ryang thích tôi, đây là lần đầu tiên tôi được nghe điều đó. Việc tôi gia nhập hội Nhật Nguyệt bắt nguồn từ dấu hiệu bùng nổ hầm ngục cấp EX, và việc ký hợp đồng để truy vết hợp đồng hôn nhân gần như là bị ép buộc. 

Hơn nữa, dù tôi từng ngất xỉu vì sử dụng kỹ năng truy vết, em ấy vẫn thản nhiên yêu cầu tôi dùng lại lần nữa. Một người như Han Si Ryang không bao giờ đối xử trơ tráo như vậy với người mình có cảm tình. Tôi hiểu rõ điều đó.

…Mà nhắc mới nhớ, dạo này sao em ấy không bảo tôi dùng kỹ năng truy vết nữa nhỉ? Dù vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi lời nguyền từ hợp đồng hôn nhân phát huy tác dụng, nhưng với tính cách của Si Ryang, em ấy hẳn sẽ muốn loại bỏ những yếu tố bất ổn càng sớm càng tốt. Việc em ấy không hối thúc mới là điều kỳ lạ. Lần sau tôi nhất định phải hỏi lại chuyện này.

“Được rồi. Tôi sẽ nói cho cậu biết, đặc biệt thôi đấy!”

“Không cần nói đâu.”

“Ủa, không tò mò à?”

“Có chứ. Nhưng đó là chuyện liên quan đến kỹ năng đúng không?”

Thật lòng mà nói, tôi rất tò mò. Nhưng nếu giờ tôi đáp kiểu ‘Ôi, tôi tò mò quá! Là gì vậy? Nói mau đi!’ thì mức độ tín nhiệm vốn chưa có giữa tôi và Dosu Hyeon sẽ tụt xuống âm 100 điểm ngay lập tức. Đối với một thợ săn, kỹ năng vừa là lá bài tẩy, vừa là bí mật riêng tư. Có người còn cho rằng hỏi về kỹ năng còn vô lễ hơn hỏi thăm cha mẹ người ta, dù tôi nghĩ đó là hai phạm trù khác nhau.

“Chỉ để thỏa mãn trí tò mò của bản thân mà cố moi móc những điều nhạy cảm của người khác thì tôi không muốn, nên sẽ không hỏi.”

Tôi nhớ mang máng trong nguyên tác có đoạn đề cập rằng kỹ năng của mỗi thợ săn phản ánh quá khứ, tương lai hoặc khát vọng của họ, được thể hiện qua dạng kỹ năng. Dù Dosu Hyeon không xuất hiện trong nguyên tác, tôi vẫn có thể đoán được phần nào. Nếu hình ảnh tôi đang thấy về cậu ấy và không gian này khác với thực tế, điều đó càng khiến tôi không muốn đào sâu thêm.

“Tôi hiểu vì sao hội trưởng lại thích Mu Young rồi.”

“Ừm, tôi không chắc nữa.”

Lý do hiện tại khiến Han Si Ryang để ý đến ‘tôi - Lee Mu Young’ là vì kỹ năng của tôi. Nhưng tôi không thấy cần thiết phải nói điều đó với Dosu Hyeon, nên chỉ im lặng nhấp một ngụm socola nóng cậu ấy đưa. Hương bạc hà nhẹ nhàng thật dễ chịu.

“Kỹ năng của tôi khiến người khác nhìn thấy tôi ở độ tuổi mà họ cho là yếu đuối, mỏng manh và muốn bảo vệ nhất.”

Nghe vậy, tôi chợt nhận ra mình quả thực dễ mềm lòng với trẻ nhỏ. Nghĩ lại, có lẽ đó là ảnh hưởng từ lần đầu gặp Juh Wan ở thế giới này. 

Seo Juh Wan, giờ là hội trưởng hội Phá Sa, một trong bốn bang hội hàng đầu Hàn Quốc, một thợ săn cấp S hoàn hảo, khi tôi gặp lần đầu chỉ là một cậu bé nhỏ bé, yếu ớt, cần được chăm sóc, trạc tuổi Dosu Hyeon bây giờ. Cả Han Si Ryang cũng vậy… Dù không còn nhỏ như Juh Wan lúc ấy, em ấy khi đó cũng chỉ mới 15 tuổi. Vì thế mà tôi nhìn Dosu Hyeon như một đứa trẻ.

“Cái này trông giống gì?”

Dosu Hyeon chìa ra một bông hoa. Dù không rõ cậu ấy lấy nó từ đâu hay sao lại đột nhiên có hoa, tôi vẫn bình tĩnh đáp. 

“Trông như hoa.”

“Cả xung quanh đây cũng giống hoa đúng không?”

“Ừm. Bây giờ cũng vậy.”

“Nếu vậy, có nghĩa là hoa là thứ khiến Mu Young thấy thoải mái nhất. À, thêm nữa thì là không có đề phòng gì. Thật ra, cái tôi đang cầm trên tay là khối ánh sáng do kỹ năng hồi phục tạo thành đấy.”

Nếu lời Dosu Hyeon nói là đúng, thì mỗi người sẽ nhìn không gian này và hình ảnh cậu ấy khác nhau. Điều đó khiến tôi tự hỏi, không biết Han Si Ryang nhìn Dosu Hyeon và những bông hoa này thế nào. Han Si Ryang ngày trước là người công bằng với mọi thứ, trừ tôi. Nói rõ hơn, những chuyện không liên quan đến tôi, em ấy chẳng bao giờ quan tâm, thương xót hay giúp đỡ.

“Ờ, tôi có thể hỏi một điều không?”

“Hử? Gì vậy?”

“Hội trưởng đã từng nói với Dosu Hyeon rằng cậu ấy thấy cậu bao nhiêu tuổi không? Và về cánh đồng, à không, về những bông hoa này thì sao?”

“Mu Young bạo gan hơn tôi tưởng đấy.”

“Hả?”

“Giờ cậu đang cố tìm điểm yếu của hội trưởng đúng không?”

Ánh mắt Dosu Hyeon lấp lánh khi hỏi, khiến tôi giật mình. Nghĩ kỹ lại, cậu ấy nói đúng. Độ tuổi khiến một người cảm thấy an toàn và mất cảnh giác chính là điểm yếu của họ. Tôi vội xua tay. 

“À, không phải vậy đâu. Tôi chỉ thật sự tò mò nên hỏi thôi. Coi như chưa có gì nhé.”

“Trêu chọc cậu đúng là thú vị thật đấy.”

Dù cậu ấy nói là đùa, ánh mắt lại nghiêm túc đến lạ.

“Cậu Dosu Hyeon, tôi xin nói rõ, tôi tuyệt đối không có ý định moi móc điểm yếu của hội trưởng đâu.”

“Hội trưởng bảo tôi trông vẫn đúng với độ tuổi thật của mình. Ánh sáng phát ra từ kỹ năng cũng chỉ thấy là ánh sáng thôi.”

“…Sao?”

“Đó là lời ngài ấy nói trước khi tôi kể về kỹ năng của mình. Khi thấy tôi dùng kỹ năng, ngài ấy bảo ánh sáng đó quá sáng, tuyệt đối đừng dùng trước mặt kẻ địch. Không biết vì ngài ấy là cấp SS nên thấy vậy, hay vì kỹ năng của tôi thực sự không có điểm yếu… Tôi cũng tò mò.”

“À… cảm ơn cậu vì đã trả lời.”

Dosu Hyeon có vẻ nghĩ đó là do hội trưởng cấp SS, nhưng tôi lại nghĩ khác. Với Si Ryang, không tồn tại độ tuổi khiến em ấy mềm lòng hay yếu đuối hơn, khác với Han Si Ryang trong nguyên tác. Trước khi bị nguyền rủa và quên hẳn tôi, nếu Si Ryang từng gặp Dosu Hyeon, liệu em ấy có thấy cậu ấy cùng tuổi mình không? Như cách tôi yêu thích ánh sáng của Dosu Hyeon nhờ Si Ryang, có lẽ điều khiến trái tim Si Ryang mềm lại cũng liên quan đến tôi.

Những suy nghĩ ảm đạm tôi đã cố chôn sâu bấy lâu bỗng lặng lẽ trỗi dậy, như thể chúng chỉ chực chờ sẵn. Vừa trở về từ hầm ngục, cơ thể tôi vẫn căng thẳng, giờ lại bị nỗi buồn và cảm giác trống rỗng bao trùm. 

Tỉnh táo lại đi. Tôi không thể để mình trở nên đáng thương ở đây. Với quyết tâm ấy, tôi cố đổi chủ đề.

“À, tôi có chuyện muốn hỏi. Không hiểu sao tôi cứ thấy xung quanh như có vườn hoa… hay hoa đang nở. Cậu có đang dùng kỹ năng không vậy?”

“Đúng rồi, tôi dùng suốt từ nãy giờ đấy.”

“Nhưng hình như ngoài tôi và cậu thì không còn ai khác ở đây… Vậy có bệnh nhân nào khác không?”

“Như cậu nói, ở đây chỉ có tôi với cậu thôi. Tôi đang dùng kỹ năng hồi phục lên cậu đấy, Mu Young à!”

“…? Nhưng tôi đã nói rồi, tôi trở về an toàn, không bị thương mà?”

“Nhưng tôi đang chữa lành một vết thương khác cơ.”

Một vết thương khác? Chưa kịp thắc mắc, Dosu Hyeon đã nhảy xuống khỏi sofa và bước đến trước mặt tôi. Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy.

“Cho tôi chạm một chút thôi nhé.”

Tôi gật đầu theo phản xạ. Dosu Hyeon đặt tay lên bụng tôi. Từ phần ngực xuống trên rốn, rồi vuốt chéo đến xương chậu, bàn tay ấy lướt qua khiến tôi nuốt khan. Tôi biết rõ cậu ấy đang lần theo dấu vết gì. Đó là vết sẹo từ trận chiến với boss cấp EX cách đây 5 năm.

Vết sẹo vẫn còn, nhưng trừ khi cởi áo, không ai thấy được. Vậy sao cậu ấy biết? Tôi cố nhớ lại lần đầu gặp Dosu Hyeon. Khi tỉnh dậy ở đây, tôi vẫn mặc đồ ngủ, và lúc rời đi, tôi tự thay đồ ở chỗ không có ai. Không ai có thể thấy… Vậy rốt cuộc là khi nào?

“Là một trong các kỹ năng của tôi. Tôi có thể nhìn thấy dấu vết còn lại trên cơ thể người. Không phải thấy rõ toàn bộ, cũng không phải đọc được như văn bản… nên có lẽ gọi là trực giác thì đúng hơn.”

“Chỉ với kỹ năng mà biết được vậy sao?”

“Ừ. Đặc biệt là những vết thương chí mạng thì càng dễ nhận ra.”

“À…”

“Vết thương nặng lắm đúng không? Lúc đó còn không được chữa trị tử tế nữa.”

Tôi không đáp được. Có vẻ cậu ấy không biết cụ thể vết thương từ đâu hay do gì. Nếu biết, có lẽ cậu ấy đã không làm gương mặt đau lòng như vậy.

“Cậu chắc đã phải chịu đựng nỗi đau còn hơn cái chết suốt ít nhất hai năm. Dùng thuốc phục hồi cũng chỉ đủ ngăn nhiễm trùng, đúng không? Vì là cấp S, nếu không phải thuốc giảm đau từ nguyên liệu hầm ngục thì chắc chẳng có tác dụng… Cậu đã uống thuốc giảm đau chưa?”

Khoan đã. Lời cậu ấy vừa nói… như thể cậu ấy biết tôi không phải mới thức tỉnh gần đây.

“Lúc đó tôi chỉ là người bình thường thôi.”

“Mu Young, cậu không cần nói dối đâu. Tôi đã gặp nhiều bệnh nhân từ nhỏ khi thức tỉnh, nên tôi biết. Nếu lúc đó cậu chưa thức tỉnh, cậu đã chết rồi. Kể cả cấp A cũng không sống nổi.”

Có lẽ cậu ấy biết qua kỹ năng. Tôi thầm nhủ, từ nay phải cẩn thận hơn khi để trị liệu sư kiểm tra cơ thể. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi vẫn thẳng thắn, đầy thiện ý và xót xa. Nếu đó là ánh mắt thương hại, tôi có lẽ đã khó chịu. Nhưng ánh mắt Dosu Hyeon chỉ toát lên sự tiếc nuối vì không thể có mặt lúc ấy, khiến lòng tôi chấn động.

Nhìn kỹ, tôi cảm nhận Dosu Hyeon thực sự là người tốt. Tự hỏi sao một người như vậy lại làm việc dưới trướng Si Ryang, tôi chợt nghĩ, có lẽ chính vì thế mà Si Ryang kéo cậu ấy vào Nhật Nguyệt.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo