Em Là Vợ Cũ Của Anh - Chương 4

Lịch up truyện T4 & T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 4

Két…

Khi tôi mở ngăn đầu tiên của tủ tài liệu trong văn phòng, giữa đống giấy tờ hiện ra chiếc nhẫn cưới của tôi và Si Ryang. Dù đã tháo ra từ năm năm trước và chưa từng đeo lại một lần nào, tôi vẫn ngốc nghếch chẳng thể vứt bỏ nó được. Tôi lấy chiếc nhẫn ra, mân mê trong tay. Có lẽ vì đã mân mê quá nhiều lần nên bề mặt nó trông còn bóng hơn trước.

Brừm…

Cảm thấy điện thoại rung lên, tôi nhìn vào màn hình, một số lạ không lưu trong danh bạ. 

“Xin chào, Lee Mu Young của Văn phòng Thám tử Hoa hướng dương, xin nghe ạ."

[Tôi muốn thuê thám tử.]

Giọng nói bên kia nghe thật trịch thượng, như thể đang ra lệnh cho một kẻ hầu. Đúng là một kẻ xấc xược.

Sử dụng máy biến giọng thì không nói, nhưng thái độ đó mới thật đáng lên án. Tôi muốn đáp trả lại, muốn cho hắn ta một bài học. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến tình hình tài chính hiện tại. Tiền bạc, luôn có sức mạnh khống chế con người.

"Quý khách, đây có phải là lần đầu tiên quý khách sử dụng dịch vụ của văn phòng chúng tôi không?"

[Đúng.]

"Vậy hãy để tôi hướng dẫn qua cho quý khách nhé. Để sử dụng dịch vụ, quý hàng cần đến trực tiếp văn phòng chúng tôi để đăng ký. Khi đăng ký, xin hãy mang theo ảnh hoặc vật dụng của người cần tìm."

[Anh có thể đến đây không? Tôi sẽ cử xe đến đón. Tôi khá bận nên không có thời gian đến chỗ anh.]

"......"

Thỉnh thoảng lại có những kẻ như thế này, những kẻ mới giàu hoặc vừa trở thành thợ săn hạng cao, tự cho mình quyền lực để ra lệnh cho người khác.

Phải thừa nhận rằng làm việc với những kẻ này thường mang lại một khoản thù lao béo bở, nhưng chúng cũng thường liên quan đến những vụ án của họ thường mang màu sắc của sự xa hoa, của những cuộc chơi nguy hiểm mà giới thượng lưu ưa chuộng. Đó là những trò chơi mà tôi không muốn dính dáng đến. Tôi không kìm được cười nhạt.

Hơn nữa, số điện thoại này được lấy từ trang web của văn phòng, nghĩa là hắn đã vào trang web và đọc được thông báo mà tôi đã ghi bằng phông chữ kiểu cổ, cỡ 42. 

[Chúng tôi không nhận bất kỳ yêu cầu nào liên quan đến việc đi ra ngoài.]

"Xin lỗi, thưa quý khách."

Thật ra, tôi không hề cảm thấy có lỗi chút nào, đồ vô lễ.

"Như tôi đã nói, dịch vụ chỉ được cung cấp khi khách hàng trực tiếp đến văn phòng thám tử Hoa hướng dương và đăng ký. Mong quý khách lưu ý thông báo trên trang web của chúng tôi."

Câu nói này ngụ ý rằng tôi không có thời gian để đôi co với anh nữa, nên hãy tìm chỗ khác đi. Tôi đã cố nói với giọng nhẹ nhàng và thái độ lịch sự.

Thông thường, đến đây thì sẽ có hai loại phản ứng. Loại đầu tiên là những kẻ sẽ nổi khùng lên, tự cho mình uy quyền mà quát tháo. Loại thứ hai thì...

[Được. Tôi biết rồi.]

Cạch.

Hắn cúp máy.

May mắn thay, hắn không làm khó thêm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng giữa ban ngày. Cuộc đối thoại đó đã ngốn của tôi quá nhiều năng lượng. Thật may là nó đã kết thúc sớm.

Tôi lao đầu vào đống công việc còn dang dở. Làm một mình quả thật không dễ, từ sổ sách kế toán đến những giấy tờ lặt vặt, tất cả đều đổ dồn lên vai tôi. Ban đầu tôi nghĩ mình có thể xoay sở, nhưng càng làm càng thấy công việc như một quả bóng tuyết, cứ lớn dần lên. Một mình gánh vác tất cả mọi việc quả thật rất mệt mỏi.

Chợt nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 30 rồi, chẳng mấy chốc mà buổi sáng trôi qua.

Tôi vươn vai, rồi đứng dậy thay bảng hiệu. "Giờ nghỉ trưa. Đến 1 giờ." Sau đó trở lại phòng làm việc.

Tôi lấy quả trứng luộc và hộp sữa đậu nành lót dạ.

"Sột sột..."

Một quả trứng vừa nuốt xuống đã khiến dạ dày tôi quặn thắt khó chịu. Tôi biết nguyên nhân là gì. Chính là kỹ năng giảm sức mạnh mà tôi đã sử dụng lên cơ thể mình mỗi ngày.

Để che giấu thân phận thợ săn cấp S, tôi đã phải kìm nén sức mạnh, khiến cơ thể ngày càng yếu ớt. Dù không có độc tố, nhưng cảm giác khó chịu cứ âm ỉ, đặc biệt là khi ăn uống, quả trứng dang dở giờ đây trở thành một cực hình. Tôi đành gói lại và vứt bỏ, rồi súc miệng thật sạch.

Tối nay, tôi sẽ nấu một bát cháo loãng để lót dạ. Còn bây giờ, tôi sẽ tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh với cuốn sách yêu thích. Nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ sớm trở về căn nhà nhỏ của mình. Tôi háo hức chờ đợi khoảnh khắc được trở về nhà. Ngay khi đóng cửa, tôi sẽ lập tức pha một ly thuốc hồi phục quý giá và thả lỏng cơ thể.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi e rằng sẽ phải nhập viện. Lúc đó, thân phận thợ săn của tôi chắc chắn sẽ bị bại lộ, gây ra không ít phiền phức.

Có lẽ do kiệt sức, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng.

‘Anh bảo em phải ăn đúng bữa mà sao anh lại không làm theo lời mình nói thế?’

Giọng nói của Si Ryang vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi chợt nhớ lại những ngày tháng trước khi biết tình cảm của em ấy. Mỗi khi tôi bỏ bữa, Si Ryang luôn chủ động đưa tôi về nhà và tự tay xuống bếp nấu ăn.

Khi ấy, tôi chỉ nghĩ rằng em ấy thật tử tế. Nhưng sau khi kết hôn, tôi mới nhận ra đó chỉ là một phần trong những mưu tính của em ấy. Khi nhận ra được chuyện đó, tôi đã bật cười. 

Tôi còn nhớ có lần, trong lúc hẹn hò, tôi đã trêu đùa. 

‘Anh không muốn ăn đồ em nấu nữa đâu. Chúng ta ra ngoài ăn đi.’

Khi đó, Si Ryang chỉ cười buồn mà trả lời.

‘Em thật ích kỷ khi bắt anh ăn những món em nấu phải không?’

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị bàn tay vô hình siết chặt. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra làm tổn thương người mình yêu đau đớn đến nhường nào.

A, nghĩ lại thì có lẽ từ ngày đó, Si Ryang luôn cùng tôi dùng bữa, cho đến khi tôi bị thế giới này lãng quên.

Những kỷ niệm về việc cùng nhau nấu nướng ở nhà, cùng nhau khám phá những quán ăn mới, hay đơn giản chỉ là cùng nhau thưởng thức bữa ăn qua màn hình video, khiến tôi bất giác mỉm cười.

Mặc dù quá khứ đã xa, nhưng việc có thể nhớ lại những kỷ niệm ấy đã khiến tôi thấy rất mãn nguyện.

Nhìn vào gương trên bàn làm việc, tôi trông thật tái nhợt và mệt mỏi.

Cốc cốc.

Ánh mắt tôi hướng về phía cánh cửa, một cảm giác khó tả tràn ngập. Dù năng lực đã suy giảm đáng kể sau tác dụng của kỹ năng giảm sức mạnh, tôi vẫn không thể lý giải tại sao lại không nhận ra ai đó đang đứng ngay bên ngoài và gõ cửa. Không một tiếng động, không một dấu vết, như thể không có gì cả.

Điều này thật sự khiến tôi hoang mang. 

Phải chăng tình trạng của tôi đã tệ đến mức này rồi? Hay là người kia sở hữu một khả năng che giấu sự hiện diện quá mức siêu phàm? Sau một hồi suy nghĩ, tôi nghiêng về khả năng đầu tiên hơn. Các thợ săn cấp S trong nước, đa phần đều là những nhân vật tiếng tăm, làm sao có thể đến gõ cửa một văn phòng thám tử nhỏ như thế này?

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, giục giã tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ. Ban đầu là sự bối rối, rồi đến sự khó chịu. Trừ khi người đó không biết tiếng Hàn, nếu không thì chắc chắn họ đã nhìn thấy tấm biển [Giờ nghỉ trưa] treo ngay trước cửa. 

Nhưng nếu họ vẫn kiên trì như vậy, có lẽ tình hình đang rất cấp bách, hoặc đơn giản là họ là người nước ngoài.

Dù sao thì giờ nghỉ trưa của tôi cũng đã bị cắt ngang, tôi đành miễn cưỡng đứng dậy. Biết đâu đây lại là một khách hàng tiềm năng, giúp tôi cải thiện tình hình tài chính đang khá eo hẹp lúc này. Vụ việc Bé Bông vừa qua đã khiến tôi gặp không ít khó khăn, thậm chí còn phải loay hoay với tiền thuê nhà.

Cạch.

Tôi ấn nút mở cửa, cánh cửa trượt nhẹ, hé lộ một bóng dáng đứng chờ bên trong. Theo bản năng, tôi cúi đầu chào.

"Cảm ơn quý khách đã đợi."

Đập vào mắt tôi là đôi giày da bóng loáng, trông cực kỳ đắt tiền. Sau đó là bộ vest còn có vẻ đắt tiền hơn cả đôi giày. Dễ dàng nhận ra, vị khách này ít nhất cũng là một thợ săn cấp B.

Dạo này, các thợ săn có vẻ chuộng phong cách lịch lãm nhỉ? Cơ thể này... đôi chân dài này thật là đẹp. Tôi tò mò ngẩng đầu muốn xem khuôn mặt người nọ ra sao.

"Văn phòng thám tử Hoa hướng dương xin chào, tôi…"

Là mơ sao?

Vừa ngước mắt, tôi như chết trân. Gương mặt ấy, như một tác phẩm nghệ thuật, bất ngờ xuất hiện trước tầm mắt. Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi: Đây chẳng lẽ là một giấc mơ?

Nhưng lý trí lạnh lùng nhắc nhở tôi về hiện thực. Tay tôi run rẩy, tôi nắm chặt lại để cố giữ bình tĩnh.

"Không ngờ rằng, gương mặt này không ngạo mạn như tôi tưởng."

Một giọng nói trầm ấm, thanh lịch vang lên bên tai. Đôi mắt màu tím ấy, sâu thẳm và cuốn hút, giờ đây đang nhìn chằm chằm vào tôi. 

Đó là đôi mắt tôi đã từng mơ ước được gặp lại, nhưng không phải trong hoàn cảnh như thế này. 

Trái tim tôi thình thịch như trống trận, từng nhịp đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Ánh mắt ấy, mãnh liệt hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi, khiến môi tôi run lên.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.





Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo