Lịch up truyện T4 & T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 5
"Tên là Lee Mu Young, phải không? Như đã nói, tôi đã đến trực tiếp. Mong rằng chuyến đi này không vô ích."
Tôi nghiến chặt quai hàm, nuốt xuống mà không thở ra nổi, cúi đầu thật sâu. Muốn hỏi lắm, dù biết rằng em đã quên mất tôi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi.
Han Si Ryang, rốt cuộc em đã trải qua chuyện gì?
Có chuyện gì đã xảy ra khiến đôi mắt từng sáng rực như ngôi sao ấy giờ đây trở nên trống rỗng, vô hồn đến vậy?
Trái tim tôi quặn đau khi nhìn vào đôi mắt đó. Đôi mắt của Si Ryang từng trong trẻo, sắc nét như ánh sao, giờ đây lại mờ mịt như mặt trăng bị che khuất bởi những tầng mây.
***
‘Kang Ha à.’
Trong ký ức của tôi, Si Ryang luôn là người tỏa sáng như ánh sao. Điều đó không chỉ bởi ngoại hình của em ấy mà còn vì sự cuốn hút mà em mang lại khi ở bên cạnh. Dù vậy, phải mất một thời gian dài tôi mới nhận ra điều đó.
Si Ryang luôn lạnh lùng và không khoan nhượng mỗi khi ai đó cố gắng vượt qua ranh giới mà em ấy đã đặt ra. Nhưng nếu vượt qua được lớp băng giá đó, bước vào thế giới của em ấy, Si Ryang sẽ trở thành người dịu dàng nhất mà bạn từng gặp.
Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày sẽ được thay thế bằng nụ cười tươi mới, và đôi mắt tím lạnh lẽo, sắc bén kia sẽ trở nên ấm áp và dịu dàng như làn gió xuân, lấp lánh ánh sáng như viên ngọc thạch anh tím.
Khi tôi qua đời và nhập vào cơ thể Lee Kang Ha, tôi đã quyết định sẽ ngăn chặn sự hủy diệt do cuộc bùng nổ trong hầm ngục EX gây ra. Lần đầu tiên tôi gặp Han Si Ryang, em đối xử với tôi vô cùng lạnh lùng vì tôi thuộc về ‘thế giới ngoài.’
... Thật ra, nói là lạnh lùng vẫn còn là nhẹ nhàng.
‘Cậu rất khó chịu với tôi, thực sự đấy.’
‘Tôi không có ý định hợp tác với anh. Người khác thì có thể, nhưng anh thì chỉ gây phiền phức thôi.’
Si Ryang luôn tỏ ra đặc biệt gay gắt với tôi. Đến mức ngay cả các hội trưởng khác cũng nghi ngờ liệu tôi có làm điều gì tổn thương đến Si Ryang hay không khi thấy em đẩy tôi ra khỏi cuộc chơi một cách không do dự.
Nhưng thái độ đó không kéo dài lâu. Sau khi nhận ra rằng lý do em ấy cố gắng đẩy tôi ra xa là vì em ấy đã yêu tôi, Si Ryang thay đổi hoàn toàn.
Thú thật, lúc đó tôi còn nghĩ em ấy bị chấn thương đầu trong hầm ngục đến phát điên. Thái độ của Si Ryang thay đổi một cách đột ngột và đáng ngạc nhiên đến vậy.
Trước khi biết Si Ryang, tôi từng rất tổn thương bởi sự lạnh nhạt của em ấy. Cách em ấy nói chuyện sắc lạnh và thái độ không khoan nhượng khiến tôi bực bội.
Nhưng tôi đã tha thứ và yêu Si Ryang vì tôi hiểu và tin tưởng con người em ấy.
‘Nếu em có thể quay lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em sẽ không làm anh tổn thương nữa đâu. Kang Ha, từ lúc gặp anh, em chưa từng thấy ai đáng yêu như anh. Kể từ khi anh ở bên em, mỗi ngày đều là một phép màu.’
Khi chúng tôi nằm cạnh nhau sau buổi lễ cưới, tôi đã bộc bạch với Si Ryang về việc tôi từng bị tổn thương thế nào trong lần đầu gặp em ấy. Thay vì trách móc, Si Ryang đã đáp lại bằng một giọng nói đầy chân thành, hứa rằng sẽ không để điều đó xảy ra nữa.
Tôi đã tin vào lời hứa ấy, dù biết rằng điều đó có thể không bao giờ xảy ra.
Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Si Ryang sau 5 năm, tôi hối hận vì đã để em ấy nói những lời đó.
Tôi biết rõ rằng với Si Ryang, tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ngay cả cuộc trò chuyện hôm đó cũng đã bị em ấy quên lãng. Nhưng nếu không nghĩ như vậy, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.
Nhìn đôi mắt từng tỏa sáng giờ chìm trong nỗi trống rỗng, lòng tôi đau nhói.
Thà rằng người tôi yêu quên mất tôi và đối xử lạnh lùng, cảnh giác với tôi, còn hơn phải nhìn thấy ánh mắt vô hồn này.
"Đây là trà dâu."
Tay tôi khẽ run rẩy khi đặt chén trà xuống trước mặt Si Ryang. Tiếng va chạm giữa tách trà và đĩa lót vang lên, âm thanh ấy hôm nay sao nghe lớn đến thế.
Tôi biết Si Ryang không bao giờ chạm vào thứ gì khi đến những nơi lạ, nhưng tôi vẫn đặt niềm hy vọng rằng em ấy sẽ uống chút trà mà mình từng thích, có thể giúp ánh mắt vô hồn ấy tìm lại chút ánh sáng.
"Cảm ơn."
Đúng như dự đoán, Si Ryang không hề đụng tay vào tách trà. Thay vào đó, em lặng lẽ quan sát tôi. Khi tôi ngồi xuống đối diện, đầu tôi lại cúi gằm. Tôi vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với đôi mắt ấy.
"Tại sao bây giờ lại nhún nhường như thế?"
"... Một công dân bình thường gặp gỡ một thợ săn cấp SS và đứng trước mặt hội trưởng của một trong bốn bang hội lớn nhất Hàn Quốc trên TV, thì ai cũng sẽ phản ứng như tôi thôi, phải không?"
"Vậy sao?"
Tôi cứ tưởng rằng sau 5 năm, tôi đã buông bỏ được tình cảm dành cho Si Ryang. Nhưng đó chỉ là tự dối mình.
Dù biết rằng giọng điệu của em ấy chỉ là trong hoàn cảnh công việc, nhưng trái tim tôi vẫn đập nhanh như lúc lần đầu nhận ra cảm xúc của mình.
Với thính lực của một thợ săn cấp SS và khả năng cường hóa cơ thể, có lẽ Si Ryang đã nghe thấy tiếng tim tôi đập. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, hít thở sâu để không lộ ra cảm xúc.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện không dễ dàng như tôi tưởng. Tôi chỉ cầu mong rằng Si Ryang sẽ nhầm tôi với một người bình thường, hoảng sợ trước tình huống này.
"Thà rằng nói chuyện qua điện thoại thì hơn."
"Dạ?"
Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên vì lời nói bất ngờ đó. Khuôn mặt em ấy hoàn toàn vô cảm, không chút cảm xúc, khiến tim tôi thắt lại.
"Ngồi đây đối diện với người không chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc giao dịch khiến tôi cảm thấy lãng phí thời gian của mình."
Một nụ cười nhạt thoáng qua trên khuôn mặt em ấy. Giọng nói của Si Ryang, vẫn êm dịu và trơn tru như khi lướt phím đàn piano, tiếp tục.
"Trên điện thoại anh có vẻ rất tự tin. Nhưng bây giờ, anh trông nói chuyện đàng hoàng được, nên tôi sẵn lòng trao đổi qua điện thoại."
Dù khuôn mặt em ấy không biểu lộ gì, nhưng tôi hiểu Si Ryang. Em ấy đang khó chịu. Và nguyên nhân chính là thái độ dè dặt, rụt rè của tôi. Nếu tình trạng này kéo dài, có lẽ mọi chuyện sẽ đổ bể.
“Không sao đâu. Tôi xin lỗi vì đã thất lễ. Chỉ là tôi quá bối rối thôi. Chẳng phải anh chính là người đã gọi điện với giọng biến âm sao?”
Tôi tự nhủ phải đối xử với Si Ryang như với bất kỳ khách hàng nào khác. Em ấy không nhớ tôi nữa.
"Đúng vậy. Anh có vẻ khá hơn rồi."
Tôi cũng không còn là chồng của Si Ryang, hay đồng nghiệp gì cả. Bất kỳ sự dao động nào hơn nữa chỉ khiến tôi bị nghi ngờ.
"Những người đến văn phòng thám tử Hoa hướng dương của chúng tôi thường yêu cầu tìm đồ thất lạc, người mất tích, hoặc thú cưng. Vì vậy, tôi không đoán được lý do tại sao Han Si Ryang lại đến đây."
Liệu em ấy cần kỹ năng tìm kiếm? Nhưng ngay cả thế, Si Ryang không phải kiểu người cần phải đến tận đây để nhờ cậy.
Xung quanh em ấy luôn có những thợ săn có kỹ năng tìm kiếm. Ngay cả khi tất cả họ đều biến mất, em ấy vẫn có đủ mối quan hệ để liên hệ với thợ săn ở nước ngoài.
Em ấy không cần phải nhờ ai. Là hội trưởng của một trong bốn bang hội lớn nhất Hàn Quốc, Si Ryang chỉ cần nói một câu, và mọi người sẽ tự động lao đến giúp đỡ.
Vậy thì tại sao em ấy lại đến một văn phòng nhỏ như của tôi, do một ‘người thường’ điều hành?
Si Ryang khẽ nghiêng người về phía tôi, có vẻ hài lòng với sự thẳng thắn của tôi.
"Anh đã giải quyết xong yêu cầu của hội viên Choi Yeong Seo chỉ trong 16 phút."
Tên chủ của Bé Bông. Ngay lập tức, một tín hiệu báo động vang lên trong đầu tôi. Tôi không muốn tin điều đó, nhưng cảm giác bất an cứ âm thầm len lỏi.
“Chỉ là may mắn thôi. Lúc đó đông người nên tôi tìm ra nhanh chóng.”
"Như thế nào?"
“Bí mật nghề nghiệp, thưa quý khách.”
Si Ryang khẽ cười. Dù đang ngồi đối diện, tôi vẫn cảm thấy như cổ mình bị siết chặt, khiến tôi khựng lại.
Bụp!
"Chết tiệt…!"
Tên điên này! Thế mà lại ném dao thẳng vào mặt tôi?! Nếu tôi không kịp phản ứng, mũi dao đã cắm vào mặt tôi như cắm hoa vào lọ rồi! Trong đầu tôi thét lên, trời ơi đây là phòng thuê mà!
Sạt.
Chưa kịp phản ứng gì thêm, Si Ryang đã kề lưỡi dao dưới cổ tôi. Tôi hạ mắt nhìn lưỡi dao. Đó là vũ khí cấp S mà em ấy yêu thích. Tôi nuốt khan.
Bây giờ tiền thuê nhà không còn là vấn đề nữa. Chuyện bị lộ thân phận thợ săn mới thực sự là rắc rối. Đáng lẽ tôi không nên đỡ những con dao mà Si Ryang ném về phía mình.
Nếu không phản ứng, có lẽ em ấy đã thu lại vũ khí. Nhưng bản năng lại khiến tôi đáp trả.
"Anh đang làm gì vậy?"
Si Ryang mỉm cười, vẫn giữ lưỡi dao dưới cổ tôi. Nụ cười ấy không phải là khinh miệt, mà là nụ cười khẽ, đầy tò mò. Tôi cảm thấy quai hàm mình căng lên.
Trong hoàn cảnh này, tôi thật ghét bản thân mình vì lại cảm thấy vui mừng khi thấy một chút ánh sáng lóe lên trong đôi mắt tím của Si Ryang.
"Dựa vào tốc độ phản ứng và sức mạnh của anh, có lẽ anh là thợ săn cấp A, hoặc thậm chí cao hơn. Nhưng tôi đã kiểm tra, không có thông tin nào về anh trong danh sách thợ săn."
"..."
"Tôi không ngờ lại phát hiện ra một thợ săn bất hợp pháp ở đây."
"... Anh nhầm rồi."
Tôi biết điều đó chẳng hợp lý, nhưng vẫn cố phủ nhận.
Si Ryang khẽ cười nhạt.
“Anh thích đùa nhỉ.”
Mũi dao của Si Ryang ấn nhẹ vào cổ họng tôi. Ban đầu, không có vết thương, nhưng khi một ánh sáng nhẹ lướt qua lưỡi dao, cơn đau ập đến kèm theo máu chảy xuống. Tên này...
"Cấp S."
Giọng nói chắc chắn, không chút do dự. Nụ cười thoáng trên khuôn mặt em ấy để lộ sự ‘hài lòng’ rõ ràng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.