Sau khoảng 30 phút lái xe từ biệt thự Yangpyeong, chiếc xe dừng lại trước cổng một dinh thự kiểu Hanok rộng hàng trăm mét vuông. Tòa nhà tráng lệ, cùng với rừng cây rậm và làn sương mù bao phủ, tạo nên một không gian mộng mơ nên quá khứ và hiện tại cùng hòa quyện. Một người đàn ông thắt nơ bướm chạy tới, cúi chào Cha Yi Seok một góc 90 độ rồi nhận lấy chìa khóa xe từ anh. Bốn người bước vào sảnh với sự hướng dẫn của một người đàn ông khác. Giữa sân rộng có một cối xay nước đang xoay vòng, khắp nơi là cây thông và đá tự nhiên. Tiếng cười nói xen lẫn tiếng đàn gayageum vang lên từ đâu đó. Những người phụ nữ mặc Hanbok cách tân đi vòng quanh và hòa mình vào khung cảnh. Một người phụ nữ tầm 30 tuổi tiến lại gần Cha Yi Seok, kéo gấu váy Hanbok màu đỏ và cúi gập lưng xuống.
(*Hanok: nhà truyền thống Hàn Quốc; Hanbok: trang phục truyền thống Hàn Quốc; Gayageum: một loại đàn truyền thống rất phổ biến của Hàn Quốc, có 12 dây.)
“Giám đốc, lâu lắm rồi không thấy ngài.”
Cha Yi Seok đáp lại bằng một nụ cười nhẹ. Người phụ nữ trông giống kỹ nữ kia cũng nở nụ cười dịu dàng bằng mắt với anh và chào nhóm người phía sau cô. “Mời đi lối này…” Cô ta hơi xoay người và đưa tay ra. Nét mặt cùng cử chỉ tay của cô ta dường như đã được rèn giũa thuần thục. Căn biệt thự bên ngoài trông giống như một ngôi nhà Hanok nhưng bên trong lại là sự kết hợp giữa Đông và Tây. Người phụ nữ đi lên cầu thang đến tầng ba, dừng lại ở căn phòng cuối cùng và mở cánh cửa xoay. Có một bức bình phong lớn ở một bên phòng, một bức tranh thủy mặc trên tường và mỗi món đồ nội thất đều có hoa văn truyền thống làm bằng vàng lá. Giữa phòng, những chiếc ghế có tựa lưng được xếp ở hai bên chiếc bàn dài. Đây là một không gian hoàn toàn kín đáo ngoại trừ một cửa sổ duy nhất ở một bên tường. Dù địa điểm khác biệt nhưng ở đây hay ở Paradiso cũng đều như nhau cả, vậy mà Cocaine trông có vẻ khó chịu. Lúc này, cánh cửa đối diện mở ra và bốn cô gái trẻ bước vào, mang theo mùi xạ hương thoang thoảng. Phong cách ăn mặc của họ hệt như trong các bộ phim cổ trang, tất cả đều là mỹ nhân mang vẻ đẹp cổ điển nhưng cũng toát lên vẻ tinh tế của thành thị. Yaba cau mày suy nghĩ về mục đích của những người phụ nữ đó. Cha Yi Seok nháy mắt với người phụ nữ dường như có cấp bậc cao nhất.
“Hôm nay chỉ dùng bữa thôi.”
Những người phụ nữ đồng loạt bước ra ngoài. Cocaine cau mày nhìn Cha Yi Seok.
“Ngài có vẻ hay tới chỗ này.”
“Đúng vậy. Vì đồ ăn ở đây rất đa dạng.”
Cha Yi Seok để lại câu trả lời kì lạ rồi ngồi vào giữa trong khi Cocaine đứng ngắm nhìn nội thất sang trọng. Yaba đã ra ngoài giữa chừng và đến nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh rất sạch sẽ nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng gió phát ra từ những bức tường nứt. Giống như tiếng khóc của một hồn ma trinh nữ hay một con mèo đen… Những vết ố trên tường giống như dấu vết mà các hồn ma để lại. Ở nơi hẻo lánh như thế này lại có một nhà hàng cao cấp có nữ tiếp viên phục vụ, cả ánh mắt của ả kỹ nữ khi nhìn Cha Yi Seok, mọi thứ đều rất khả nghi. Yaba liếc nhìn khe hở nứt với tâm trạng bứt rứt. Người đến trước đã chiếm một cái bồn tiểu và đang phun nước tiểu. Vẫn còn một cái bồn tiểu nữa nhưng Yaba đã đi vào trong buồng vệ sinh. Khi có người xung quanh, cậu thường vào buồng vệ sinh. Bởi vì cậu sợ ai đó sẽ phát hiện ra cái bìu teo của cậu khi cậu đang đứng giải quyết ở bồn tiểu. Đây cũng là lý do tại sao cậu hiếm khi đến nhà tắm công cộng, và hầu hết ca sĩ thái giám khác cũng đều như vậy. Nhìn bề ngoài nhà vệ sinh có thể trông sạch sẽ nhưng thực tế lại chứa hàng trăm ngàn vi khuẩn. Cậu cố gắng đứng xa nhất có thể và mở khóa kéo. Khi cậu kéo quần lót xuống, tấm séc bọc trong dương vật trượt xuống và ép chặt ở lối ra vào. Cậu nhét phần thịt không co giãn vào lại trong quần rồi đi tiểu. Tấm séc được đặt ngay ngắn ở vùng háng. Khi Yaba bước ra thì người đàn ông đó đã biến mất, thay vào đó là Cocaine đang rửa tay trong bồn rửa. Cậu bước nhanh đến bồn rửa còn lại. Tấm gương đối diện phản chiếu hai cơ thể trái ngược hoàn toàn nhau. Yaba cụp mắt xuống và thoa xà phòng lỏng lên lòng bàn tay. Cocaine vẩy tay rồi quay người sang hướng này.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi à?”
Yaba đáp lại.
“Nói rằng cậu nói dối rất giỏi và thậm chí mặt không biến sắc à?”
“Vậy tôi phải làm gì trong tình huống đó? Cậu có biết tôi đã ngạc nhiên và chết lặng đến mức nào không?”
“Đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng ra đi. Cậu bực mình vì tôi đã bắt chước cậu.”
“Không chỉ riêng cậu mà bất cứ ai tôi đều không thích mạo danh tôi.”
“Cậu sợ tôi mắc sai lầm à?”
“Điều đó cũng không hẳn là sai.”
“Nhưng biết làm sao được đây?”
Yaba rũ sạch bàn tay dính nước và nhìn thẳng vào Cocaine.
“Cha Yi Seok bảo tôi cứ làm như những gì mình muốn nên tôi thật sự đã làm như vậy.”
Khoảng giữa hai lông mày của Cocaine cứng đờ. Cậu ta cắn môi dưới và hỏi với giọng kiềm chế.
“Cậu… gọi tên người đó à?”
Có vẻ như cậu ta còn ghét cả chuyện cậu nhắc tới 3 chữ Cha Yi Seok. Bộ dạng cậu ta nhảy dựng lên vì mấy chi tiết không đáng bận tâm trông thật thú vị, nhưng cũng thật bực mình.
“Tên đặt ra không phải để gọi à?”
“Giám đốc không nói gì sao?”
“Không hề.”
Sắc mặt của Cocaine càng trở nên lạnh lẽo hơn. Nó thu hút sự chú ý của Yaba hơn bất cứ thứ gì cậu từng thấy trước đây. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khuôn mặt đó của Cocaine trong đời, và mùi hương tỏa ra từ cậu ta lúc này cũng quá đỗi quen thuộc với cậu. Đó là thứ mùi hôi thối của một kẻ thua cuộc bị cướp mất từng chút một và dần dần trắng tay. Sống lưng Yaba ngứa ran. Cậu cố mím chặt đôi môi đang co giật và thưởng thức khuôn mặt đó một hồi lâu.
“Cậu muốn cứu Cha Myung Hwan để có được danh dự, và cũng muốn thể hiện cho Cha Yi Seok thấy rõ đúng không? Nhưng muốn đạt được một thứ, thì phải từ bỏ một thứ.”
Miệng Cocaine nhuốm một màu lạnh lùng.
“Đừng khiêu khích tôi nữa. Giờ tâm trạng tôi đang rất tệ nên đừng có thêm dầu vào lửa. Tôi thực sự muốn giúp anh trai Giám đốc Cha mà.”
“Chính miệng cậu đã nói là không thể làm gì được rồi cơ mà. Cậu có thể dùng tài cán gì để cứu một cái xác đã chết một nửa vì bị ung thư di căn khắp cơ thể chứ? Tất cả mọi người đều tâng bốc cậu như một vị thần nên cậu tưởng mình là Chúa cứu rỗi thật đấy à? Trước đây cậu đã chữa được cho người mình muốn chữa chưa?”
Biểu cảm của Cocaine thay đổi trước câu hỏi bất ngờ.
“Đó không phải là một căn bệnh rõ ràng nên tôi phải hỏi thử mới được.”
“Người đó, nếu đã được chữa trị trong một thời gian dài mà vẫn không khỏe lại thì rõ ràng là hết cứu rồi còn gì. Nếu giống như Cha Myung Hwan, thì chỉ cần phủi tay là xong.”
Một bóng đen xuất hiện trên trán Cocaine.
“Vấn đề là tôi không muốn như vậy. Tôi không muốn làm như thế.”
“Ý chí muốn cứu chữa là của cậu? Hay là với tư cách một Healer?”
Yaba hỏi cẩn thận và không do dự. Bóng đen bên dưới lông mi của Cocaine nhấp nháy trong ánh đèn. Một lúc sau cậu ta mới mở miệng.
“Là tôi.”
Những giọt nước đọng trên đầu ngón tay Yaba rơi xuống từng giọt. Cocaine bình tĩnh vén tóc ra sau.
“Anh trai của Giám đốc Cha, nếu cố gắng thì cũng không phải là việc hoàn toàn không thể. Tôi thực sự muốn thử thách bản thân một lần.”
Yaba che giấu cơn giận sôi sục của mình bằng một nụ cười. Cổ tay cậu run lên.
“Nếu cậu thất bại, họ sẽ ăn tươi nuốt sống cậu luôn đấy, cậu có chịu nổi những lời mỉa mai đó không? Yi Seok chắc cũng không vui đâu nhỉ?”
“Phải, đó chính là vấn đề.”
Con ngươi đen của Cocaine lay động. Cậu ta hạ ánh mắt nghiêm túc xuống. Cậu đã nắm giữ điểm yếu của cậu ta nhưng cậu không có ý định lợi dụng nó. Cậu không tồi tệ đến mức kiểm soát cậu ta bằng thủ đoạn hèn kém như vậy. Thật thần kỳ khi cậu đã chia sẻ bí mật với cậu ta, cậu đã giúp cậu ta, đúng vậy, trái tim Yaba đập thình thịch vì thứ tình cảm gắn kết kỳ lạ. Chỉ có vậy thôi. Cocaine nói.
“Cho dù Giám đốc Cha có nghĩ gì khi đưa cậu đến đó, thì ngay từ đầu người mà bọn họ muốn là tôi.”
“Ai nói với cậu như thế?”
“Vậy sao biểu cảm của cậu trông như vừa bị cướp đồ thế?”
“…….”
Lời nói của Cocaine cắt ngang qua cổ Yaba. Cả cơ thể cậu co giật như người bị mất đầu. Cậu cần thời gian để khôi phục lại trạng thái ban đầu. Yaba nói bằng đôi môi lạnh lẽo.
“Tôi không quan tâm cậu nhận hay từ chối chuyện của Cha Myung Hwan. Anh ta hơi kém cỏi nhưng không nói dối nên cũng đáng để nhận đấy. Sau này hãy chăm sóc anh ta thật tốt nhé, bằng những bài hát nhạt nhẽo.”
Trong chốc lát, khuôn mặt của Cocaine cứng đờ. Nhìn thấy bộ dạng cậu ta bị tổn thương lòng tự trọng cũng không làm Yaba cảm thấy khá hơn chút nào. Cậu muốn dẫm đạp lên cậu ta thêm chút nữa nhưng đột nhiên mọi thứ trở nên phiền phức và bất lực. Bây giờ bản thân cậu đang có biểu cảm ra sao? Yaba quay lại và bước ra ngoài. Liều thuốc cậu đã uống trước khi rời biệt thự bây giờ mới ngấm. Tầm nhìn trước mắt cậu mờ đi và hai chân cậu loạng choạng.
Qua cánh cửa mở ở phía sau hành lang, có thể nhìn thấy bên trong căn phòng. Cha Yi Seok và Hashish đang ngồi đối diện nhau, ở giữa hai người họ là một chiếc bàn dài. So với Cha Yi Seok đang nhàn nhã tựa lưng vào ghế, Hashish không giấu được sự khó chịu của mình. Bất kể việc cả hai cạnh tranh bởi phát cuồng vì Cocaine hay ai đứng ở vị trí cao hơn hay thấp hơn trong chuỗi thức ăn, sự khác biệt ở đây là một người có tinh hoàn, còn một người thì không. Lý do Hashish trông như vậy trước mặt Cha Yi Seok có lẽ cũng giống với lý do tại sao Yaba chỉ dùng buồng vệ sinh. Trong lúc Yaba đang vừa đi vừa nghĩ lại mối tương quan giữa nét mặt của họ với việc có tinh hoàn hay không thì Cocaine đã đi trước cậu một bước. Cậu ta đi thẳng vào phòng và ngồi xuống cạnh Cha Yi Seok không chút do dự, như thể ngay từ đầu đó chính là chỗ của cậu ta. Yaba và Hashish cùng lúc trở nên bất động. Cậu không có ý định ngồi cạnh Cha Yi Seok, nhưng cậu cũng không muốn ngồi cạnh Hashish. Hashish chắc chắn sẽ đồng ý với điều này. Cha Yi Seok liếc nhìn Cocaine và mỉm cười mà không nói gì. Chẳng có lý do gì phải gạt hàng thật ra để nhường chỗ cho hàng giả cả.
Yaba kéo lê đôi chân và ngồi phịch xuống chiếc ghế cách Hashish một khoảng. Cậu bất lực không biết mỡ bụng mình có gập lại hay không, mông cậu có chảy ra khỏi ghế hay không. Hashish nhìn chằm chằm Cha Yi Seok với ánh mắt dao găm. Cha Yi Seok nhìn đối phương bằng đôi mắt lơ đãng. Cảnh tượng hệt như cuộc chiến đẫm máu giữa hai con rắn đực vật lộn với nhau để tranh giành con rắn cái. Tất nhiên, một bên là con đực đích thực. Cocaine giới thiệu Hashish với vẻ ngượng ngùng.
“Tôi đã giới thiệu muộn rồi. Đây là ca sĩ mà tôi làm việc cùng. Ngài có thể không nhận ra vì cậu ấy đeo mặt nạ, nhưng cậu ấy thường đi cùng tôi. Kỳ lạ thay, hôm nay tôi không muốn đi một mình nên đã rủ cậu ấy đi cùng… Hashish nhỉ?”
Hashish không trả lời. Cứ hễ liên quan đến Cocaine, cậu ta lại trở nên vô cùng mềm yếu. Cocaine cũng biết rõ điều này nên thường lợi dụng nó khi cần thiết. Cocaine không coi cậu ta là gì hơn ngoài một người bạn. Hashish không chấp nhận chuyện đó và bản thân cậu ta cũng không thừa nhận bước nhảy vọt của Cocaine. Hạt giống của mọi điều bất hạnh đều đến từ việc không thừa nhận. Mặc dù Hashish trông có vẻ như muốn chạy ra ngoài ngay lập tức nhưng rõ ràng là cậu ta đang cố chịu đựng vì cậu ta không thể nào để Cocaine và Cha Yi Seok ở lại với nhau được. Yaba cũng vậy. Tuy nhiên, cậu không muốn chia sẻ sự đồng cảm giữa các phù rể. Thấy Hashish mở thực đơn với vẻ mặt bình tĩnh, Cocaine khẽ thở dài. Ngay sau đó, cậu ta liếc nhìn sang Cha Yi Seok, khóe môi thanh tú cong lên đầy khiêu khích.
“Tôi có thể gọi món đắt tiền không? Hôm nay tôi sẽ nhận lại món nợ của mình một cách đàng hoàng.”
Cha Yi Seok từ từ nhìn chằm chằm vào Cocaine và mím môi. Trong mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất.
“Dễ thương đấy.”
Giọng nói chậm rãi như nọc rắn làm tan chảy lớp da thô ráp. Cocaine đón nhận ánh mắt đó rồi lặng lẽ cụp mắt xuống. Yaba muốn đâm vào những ánh mắt đang giao nhau đó. Cậu muốn ra khỏi đây. Cậu tuyệt vọng tìm kiếm một lý do khác, tại sao cậu lại phải ngồi ở đây, tại sao cậu phải chịu đựng tình cảnh này chỉ vì không muốn để hai người đó một mình. Cocaine nhìn vào bảng thực đơn và nói như thể sực nhớ ra điều gì.
“À, mẹ ngài thế nào rồi ạ?”
“Cậu không nhắc thì tôi cũng đang định bảo cậu ngày mai ghé qua đây.”
“4 giờ chiều mai được không ạ?”
“Chắc vậy. Thói quen hàng ngày của bà lấy là lăn lộn trên giường với chai rượu trên tay mà.”
Cocaine gật đầu và nhìn lại thực đơn. Hashish cũng chụm đầu chọn đồ ăn. Cha Yi Seok ngả người ra sau và nới lỏng cà vạt. Anh đẩy bảng thực đơn còn lại cho Yaba.
“Món chính ở đây sạch nhất đấy. Còn có cả sashimi nữa, cậu xem thử đi.”
Yaba nhìn vào thực đơn không có gì lọt nổi vào mắt. Ánh nhìn dai dẳng cứ dán chặt vào sống mũi cậu khiến cậu không thể nào lơ đi được. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động rung lên đập vào háng cậu. Là Ki Ha.
[Sao mày không nghe điện thoại?]
“Thì không nghe thấy chuông nên không bắt máy.”
[Bọn nó đang nói cái chó gì vậy? Tại sao Cocaine lại đến biệt thự của Cha Myung Hwan?]
Giọng của ông ta khá hoang mang, có lẽ là bọn côn đồ đã trở về báo cáo. Yaba nói.
“Chủ tịch Cha đã biết mình bị lừa rồi. Ông ta bảo sẽ không để yên cho bất kỳ ai hết.”
[…Mày nói gì vậy? Nói rõ ra đi.]
“Cứ phải giải thích từng thứ một thì phiền lắm. Tôi tắt đây.”
Yaba tắt nguồn điện thoại và nhét vào túi. Cha Yi Seok chỉ hơi ngọ nguậy đuôi chân mày mà không hỏi gì thêm. Đúng là con người khó đoán. Chẳng phải đã đến lúc ngồi quanh bàn làm việc và lo lắng về những điều sắp xảy ra thay vì ngồi thoải mái trong nhà hàng sang trọng như này sao? Không, anh ấy trông có vẻ ung dung nhưng có khi đang mài dao nhọn bên trong cũng nên. Việc cố tình dẫn nhân chứng đến một nơi như thế này khiến cậu cảm thấy bất an. Ki Ha sẽ tự biết mà giải quyết, không biết nữa. Bây giờ chỉ cần nghĩ thôi Yaba cũng thấy phiền rồi. Cánh cửa có các họa tiết trạm trổ bằng vàng lá được mở ra hai bên. Phía sau người phụ nữ đã dẫn bọn họ vào phòng ban nãy là đội quân đeo nơ mang theo bàn tiệc lần lượt đi vào. Trên bàn bày đầy đồ ăn thịnh soạn.
Cocaine đưa chiếc khăn ướt cho Cha Yi Seok và tỏ ra thương xót hai tên cơm thừa canh cặn còn lại. Sắc mặt của Hashish ngày càng trở nên cứng nhắc hơn. Người phụ nữ xếp thịt và nấm lên vỉ nướng giữa bàn. Nấm và hành tây thái lát dày được đặt trên vỉ nướng nóng và phết đều nước sốt trong suốt. Cuối cùng, cô ta rắc nhẹ một ít bột mùi tây cùng với rượu vang. Nấm và thịt quằn quại trên vỉ nướng tỏa ra mùi chết chóc.
“Đây là nấm thông tự nhiên. Mùi hương khác hẳn với loại được trồng. Đây là thịt lõi cổ bò. Đồ ăn hôm nay rất ngon đấy ạ.”
Cocaine gắp một lát nấm thông chưa chín lên, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi. Chiếc áo len hồng cậu ta đang mặc vốn là màu sắc khó hợp với đàn ông, nhưng với cậu ta thì lại không. Nụ cười trên đôi môi xinh đẹp, hàng mi dài rũ xuống trong trẻo, tất cả đều toát lên vẻ của một cậu sinh viên đại học chưa nhuốm bụi đời. Lòng Yaba sục sôi ý muốn nướng khuôn mặt trắng bệch đó lên vỉ nướng. Thuốc ngấm nhanh chóng lưu thông trong các mạch máu và chiếm lấy cả cơ thể cũng như tâm trí cậu. Yaba cố gắng tỏ ra vô cảm khi nhìn vào ngọn lửa như thể đang làm tan chảy đôi mắt của cậu. Than củi tóe lửa kêu lách tách chẳng khác nào những mẩu xương người. Cậu muốn chạm vào ngọn lửa đang tung tăng trong điệu nhảy của xương ấy. Đột nhiên, một sự hiện diện như than hồng đập vào lông mi cậu. Cậu gắng sức nhấc mí mắt lên. Không biết từ lúc nào, Cha Yi Seok ngồi đối diện đã chống một tay lên thái dương và nhìn chằm chằm vào cậu. Giữa họ, đôi bàn tay của người phụ nữ thoáng lướt qua. Khi người phụ nữ và đội quân đeo nơ lùi ra ngoài, Cha Yi Seok ngả lưng ra sau, tựa vào lưng ghế. Anh rút ra một điếu thuốc, nhưng chỉ ngậm trong miệng mà không châm lửa.
“Cậu bắt đầu làm việc đó từ khi nào?”
Đó là một câu hỏi không có mục tiêu cụ thể. Sau một khoảng im lặng khó xử, Hashish trả lời.
“Từ khoảng năm tôi 14 tuổi. Hầu hết đều không có cha mẹ, chúng tôi đã ở bên nhau được 10 năm rồi.”
“Cậu hát thành thạo tiếng Đức và tiếng Ý, cậu được đào tạo riêng à?”
“Chúng tôi còn chẳng học hết cấp 2. Ông chủ sẽ đưa ra một danh sách, và việc của chúng tôi là viết hết ra rồi học thuộc. Chúng tôi đều là những kẻ ít học mà”
“Nhưng mọi người đến để nghe các cậu hát.”
“Nói chính xác là họ đến để nghe Chae Woo hát. À, ở ngoài chúng tôi gọi nhau bằng tên thật. Gọi tên ma túy thì nghe hơi kỳ.”
Hashish nói ra điều không hề được hỏi, thể hiện rằng mình đang chiếm thế thượng phong.
“Tôi thấy hơi bối rối vì chưa từng được hỏi như thế này bao giờ. Từ trước tới nay, chưa có vị khách nào thắc mắc những ca sĩ sống khổ sở ra sao.”
Hashish đặc biệt nhấn mạnh vào từ “khách”. Tuy nhiên, Cha Yi Seok dễ dàng xoa dịu bầu không khí nhạy cảm.
“Bởi vì tôi không có gì để làm trong lúc chờ thịt chín.”
“Giám đốc Cha, cuộc sống của chúng tôi không đủ thú vị để giết thời gian đâu.”
“Dù sống trong cống rãnh thì cũng phải tự tìm niềm vui cho mình chứ.”
Hashish nhếch môi.
“Bị ông chủ bắt đi, gần như bị cấm không được ra ngoài, vậy tôi phải tìm kiếm niềm vui gì trong cái cuộc sống không khác gì vật nuôi này? Lẽ ra Chae Woo đã không phải đến đó, nhưng là vì ai mà cậu ấy bị kéo đi một cách xui xẻo như vậy chứ.”
“Dong Woo à.”
Cocaine vội vàng ngăn Hashish lại. Thay vì bảo vệ bản thân, có lẽ cậu ta không muốn bị gợi nhớ về một quá khứ khó chịu. Hơn nữa lại còn là ở trước mặt Cha Yi Seok. Hashish liến thoắng.
“Bình thường cậu lắm mồm lắm mà, sao hôm nay im thế?”
Yaba chỉ nhìn chằm chằm vào bàn ăn. Cậu cảm nhận được Cha Yi Seok cũng đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía đối diện. Tất cả dây thần kinh của cậu đều dựng đứng cả lên. Cậu sợ anh ấy sẽ hỏi thêm, sợ Hashish sẽ đưa mồm đi quá xa rồi vạch trần cậu. Anh ấy đang nghĩ gì, cậu nên nói như thế nào, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu. Năng lượng của cậu đã chạm đáy, nhưng thế giới hoàn toàn không để cậu yên. Tim cậu đập nhanh hơn so với cái đầu đang đờ đẫn. Cậu nhìn thẳng vào Hashish và căng giọng.
“Đó là suy nghĩ của cậu hay là của Cocaine?”
“Dù là suy nghĩ của ai thì sự thật vẫn không thay đổi.”
“Rồi sao? Bây giờ cậu muốn thế nào?”
“Đúng là trơ trẽn, nhưng dù sao tôi cũng chẳng trông đợi gì từ cậu.”
Đáy mắt Hashish hiện rõ vẻ khinh thường.
“Sự thật sẽ thay đổi tùy thuộc vào lập trường của mỗi người.”
Giọng nói đột ngột xen vào là của Cha Yi Seok. Anh đan ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau rồi nói tiếp.
“Không cần phải cảm thấy uất ức đâu. Nhờ anh chàng này mà Cocaine được tôn kính hơn cả chúa Giêsu mà.”
Ánh mắt của Cocaine dừng lại ở góc nghiêng của Cha Yi Seok. Dù có nhận ra hay không thì rõ ràng ánh mắt đó đang bị tổn thương. “Đúng vậy…” Cocaine cười trong trẻo đến mức tưởng chừng như sắp vỡ vụn. Yaba cũng muốn cười như vậy. Cậu cắn chặt môi dưới. Hashish đáp lại bằng một giọng mỉa mai.
“Đó không phải là sự tôn kính mà là đang hủy hoại cuộc đời của một con người. Nếu ngài không biết thì đừng can thiệp vào.”
Hừm, Cha Yi Seok vẫn để mắt tới Hashish.
“Mọi người thật dễ thương. Nếu không phải hôm nay thì chúng ta đã có thể chơi thoải mái rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt anh lóe lên một cách kỳ lạ như vảy của loài động vật máu lạnh.
“Chỉ vì ngồi cùng bàn với nhau mà leo cả lên bàn để ngồi ăn là không được đâu.”
Cha Yi Seok lặng lẽ bơi trong vùng nước ngập, rồi sau đó hung hãn thò cơ thể ra và nhe răng. Đòn tấn công vô hình dường như đã xuyên thủng cả xương tủy của đối phương và khiến cậu ta rơi thẳng xuống đáy. Miệng Hashish dần dần cứng đờ. Cậu ta thu mình lại nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười lạnh lùng trên môi. Trong bốn người ngồi đây, Cha Yi Seok là người duy nhất không phải là thái giám. Khi có ham muốn, anh ấy sẽ cương cứng và xuất tinh như thể đó là điều hiển nhiên. Mặc dù Hashish che giấu sự mặc cảm tự ti của mình bằng những lời gây sự ấu trĩ, nhưng trong mắt người lớn, cậu ta trông hệt như một đứa trẻ mới dậy thì. Thắng thua đã được phân định ngay từ đầu. Một bầu không khí cứng ngắc bao trùm. Thủ phạm chính của bầu không khí này nhanh chóng chuyển sự chú ý sang cái xác. Cha Yi Seok đặt ngón tay lên thái dương và nhìn Yaba.
“Còn cậu?”
Yaba nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mệt mỏi.
“Gì cơ?”
“Tên thật của cậu ấy.”
“Anh biết thì để làm gì?”
Cha Yi Seok kéo nhẹ môi.
“Để gọi.”
Nói dối. Đừng có mà nói dối.
Đôi mắt anh bất an như thể đang say thuốc. Giống như lần đầu tiên cậu chỉ cho anh cái tên Yaba, anh đã quên sạch vào ngày hôm sau, nếu điều tương tự xảy ra lần nữa, cậu sẽ không thể chịu đựng nổi mất. Sau bữa tối này, sẽ không còn cuộc gọi nào từ anh nữa. Jang Se Jin là kẻ chỉ điểm. Kẻ chỉ điểm là Jang Se Jin. Thà là một loại thuốc rẻ tiền, thuốc kích dục dành cho giống đực còn hơn là làm một kẻ chỉ điểm. Cha Yi Seok duỗi thẳng lưng, dồn trọng lượng cơ thể lên hai khuỷu tay và nhìn sâu vào đôi mắt đang cụp xuống của Yaba.
“Sao cậu trông chẳng có chút sức nào thế? Hệt như con rắn bị ép phải ngủ đông trong hộp đựng rau củ.”
“…….”
Yaba nheo mắt và cắn môi.
“Chín hết rồi này. Giờ ăn được chưa ạ?”
Cocaine đã khéo léo thu hút ánh nhìn của Cha Yi Seok. Trong chốc lát, anh ấy thoáng thu lại ánh mắt hướng về Yaba, nhưng rồi tiếp tục cố chấp.
“Này, tên thật của cậu là gì?”
“Tôi không thích nói.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi quên rồi.”
“Chẳng đáng tin gì cả.”
“Thế thì đừng tin.”
Cha Yi Seok cong môi. Khuôn mặt đẹp trai của anh điềm tĩnh đến mức đáng ghét. Sau khi thoát khỏi cuộc chiến tranh đó, chỉ còn Cha Seok là người duy nhất lành lặn. Yaba bắn trả.
“Không phải anh nên lo lắng cho tương lai của mình hơn là tên của tôi sao?”
“Đầu tiên phải giải quyết những vấn đề trước mắt đã. Suy nghĩ kỹ lại đi. Có khi cậu sẽ nhớ ra đấy.”
“Quên rồi thì làm sao nhớ lại được? Chắc cũng chỉ là một cái tên vớ vẩn thôi.”
Cha Yi Seok nhướng mày. Đôi mắt đang nhìn cậu tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
“Vậy tôi sẽ đợi cho đến khi cậu nhớ ra.”
Anh đã thu gom sự tò mò của mình lại một cách gọn gàng. Cocaine cắt thịt thành từng miếng vừa ăn. Nấm và thịt chín được cho vào một cái đĩa nhỏ. Một bàn tay dứt khoát hướng về phía Cha Yi Seok.
“Cảm ơn.”
Cha Yi Seok lau tay cẩn thận bằng khăn ướt. Đôi bàn tay anh dùng để lắc ma túy và mân mê xác chết vào ban đêm giờ đây trông sạch sẽ và cấm dục như một lời nói dối. Cocaine lấy đầy thịt rồi đưa cho Hashish và Yaba. Dù vô tình hay cố ý, cậu ta có biết trình tự này tàn nhẫn đến mức nào không? Tuy nhiên, cậu vẫn thích nhất là khuôn mặt ghen tức điên đảo của Hashish như hiện tại. Cha Yi Seok xếp xà lách và lá vừng lên một tay, rồi tiếp đến là nấm và thịt mà Cocaine vừa đưa cho mình. Cuối cùng, anh cho cơm vào và gói lại. Bàn tay những tưởng sẽ hướng về miệng anh lại vươn thẳng ra phía trước. Đích đến cuối cùng chính là miệng của Yaba. Cocaine ngừng thìa. Hashish cũng nhìn sang một bên với khuôn mặt cứng đờ. Yaba cau mày. Cha Yi Seok dí nhẹ cái cuốn vào đôi môi đang mím chặt của cậu.
“Nào, Nabi. Phải nói “A~” chứ.”
Yaba suýt nữa cắn phải lưỡi. Cha Yi Seok đang lợi dụng cậu để khơi dậy sự ghen tuông. Dù Cocaine và Hashish có thấy kinh tởm hay không, dù chiêu trò này thật nghèo nàn và đơn giản nhưng nó chắc chắn có hiệu quả. Khuôn mặt của Cocaine tối sầm lại như đang phải cạp đất để ăn. Gáy Yaba nóng bừng như lửa đốt. Cậu cúi đầu xuống và dùng đũa một cách cáu kỉnh.
“Không thích.”
“To quá à? Cũng phải, miệng cậu nhỏ mà.”
Cha Yi Seok nói những lời không biết xấu hổ. Anh ăn hết các góc của cái cuốn. Sau khi kiểm tra kích thước, anh lại đưa cái cuốn ra. Anh vừa nhìn chằm chằm vào Yaba vừa lẩm bẩm điều gì đó. Cocaine trợn tròn đôi mắt đen rồi ngoảnh đi. Cả hai tai Yaba nóng bừng như lửa trên vỉ nướng. Cậu cụp mắt xuống và nói.
“Không thích. Dính nước bọt rồi.”
“Cậu hay ăn lắm mà, còn lạ lẫm cái gì nữa.”
Có vẻ như Cha Yi Seok đang muốn đẩy Cocaine xuống vách đá. Sắc mặt của Cocaine đã trắng bệch nhưng anh vẫn không chịu dừng lại.
“Dừng lại đi.”
“Hửm?”
Anh hơi nhướng mày, giả vờ không hiểu. Yaba thực sự muốn ném tấm da mặt dày đó lên vỉ nướng. Mong muốn ở lại đây và khiến Cocaine điên tiết với mong muốn níu kéo dù chỉ một chút thời gian được ở cùng Cha Yi Seok hòa quyện vào nhau. Sở dĩ cậu cố chịu đựng đến cùng là bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng anh ân cần với cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào anh đến đỏ cả mắt. Đôi mắt lờ đờ của anh lấp lánh bóng tối.
“Thôi đi. Dừng… ức.”
Ngay khi Yaba vừa mở miệng, anh liền nhét cái cuốn vào miệng cậu. Ngón tay anh thọc sâu vào lưỡi cậu rồi buông ra. Yaba chỉ biết chết lặng ngậm miếng cuốn trong miệng. Cha Yi Seok nhìn chằm chằm vào môi Yaba với khí thế anh sẽ không lùi bước trừ khi cậu tự bỏ cuộc. Những màu sắc rải rác trên vỉ nướng tan chảy trong đôi mắt đen của anh. Ngày mai, tất cả vị trí của cậu đều sẽ bị lấy đi. Cocaine đóng vai trò lớn trong việc giúp Cha Yi Seok thoát khỏi nguy hiểm nhưng anh lại đang ngó lơ cậu ta. Cocaine không phải là người duy nhất biết toàn bộ âm mưu này. Hơn nữa, vì biết sở thích tình dục của anh nên Yaba đã nắm thóp được hai điểm yếu lớn. Vậy nên đây không phải một tình cảnh hoàn toàn vô vọng. Cậu vẫn còn thời gian để tận hưởng hương vị nấm thông cùng lòng tốt giả dối của anh. Yaba bắt đầu cử động miệng liên tục. Thịt dai kết hợp với nấm thông mang lại cảm giác lúng búng trong miệng. Hashish cũng gói một cái cuốn như thể đang thi đấu và đưa nó cho Cocaine. “Cảm ơn.” Khi Cocaine đưa tay ra với vẻ mặt xấu hổ, Hashish đã tránh tay cậu ta. Hashish vừa đỏ mặt vừa im bặt không nói một lời.
“Nói “A” đi.”
“Không, để tôi tự ăn.”
“Mau lên.”
“…….”
Sau một hồi giằng co, Cocaine mở miệng với vẻ mặt bối rối. Ngay khi vừa đút tay vào cái miệng xinh đẹp, Hashish đã trừng mắt nhìn Cha Yi Seok một cách trắng trợn. Cha Yi Seok mỉm cười và giả vờ thoải mái, nhưng chắc anh ấy đang muốn bẻ gãy tay cậu ta mất. Đầu Yaba sôi lên đến mức choáng váng. Máu bắt đầu chảy nhanh và năng lượng thuốc cũng dâng trào. Khi cậu đang nhai ngấu nghiến thì có thứ gì đó cứng cứng chạm vào răng cậu. Cậu nhổ thứ đó ra lòng bàn tay. Một thứ giống như ngón tay đen ngòm đã bị thối rữa. Không phải trông giống như ngón tay mà chính là ngón tay người thật. Là ngón tay thật có móng tay cắm vào. Ức, Yaba rùng mình và hất ngón tay ra. Cậu chỉ biết lùi lại bằng mông mà thậm chí không thể hét lên. Lúc đó, những con bọ cũng ngạc nhiên nên đã bò hết ra ngoài da. Đầu gối cậu đập vào bàn, bát đĩa lăn lộn, cốc nước bị lật ngược. Ba đôi mắt bị cuốn vào cảnh lộn xộn như tổ ong vỡ trận. Yaba hoảng loạn đến mức không thể nuốt hay nhổ ra những gì đang ngậm trong miệng. Cha Yi Seok bật dậy và kéo mạnh cánh tay của cậu. Anh đặt tay mình dưới cằm cậu và nói.
“Nhả ra đi.”
Yaba ho một tiếng rồi nhổ hết đồ ăn trong miệng vào tay Cha Yi Seok. Anh vỗ nhẹ vào lưng cậu, xác nhận rằng cậu đã bình tĩnh lại rồi đưa ly nước cho cậu. Anh đổ thứ Yaba vừa nhổ ra vào một cái bát rỗng rồi lau tay bằng khăn ướt. Cocaine há hốc miệng, toàn thân đông cứng, còn Hashish thì thở dài.
“Đó là lý do cậu chẳng tăng nổi cân đấy.”
Yaba dùng mu bàn tay lau miệng và mắng trả.
“Im mồm.”
“Đó là lý do cậu chẳng có nổi bạn.”
Hashish không thèm bận tâm. Yaba cúi xuống tìm kiếm ngón tay mà cậu vừa nhìn thấy. Nhưng dù tìm khắp sàn nhà hay trên bàn thì cũng không thấy ngón tay nào cả. Cậu biết ngay mà. Cuối cùng cậu đã nhận ra lý do tại sao Cha Yi Seok đưa các cậu tới một nơi vắng vẻ như thế này, và tại sao anh ấy thậm chí còn không đụng vào đồ ăn. Thứ cậu vừa ăn chắc hẳn là nấm độc. Khi những nhân chứng phiền phức ngất xỉu vì ăn nấm độc, anh sẽ xay nhuyễn các cậu ra rồi dùng làm phân bón rắc xuống đất. Ngón tay này hiển nhiên là của người bị hại trước đó. Yaba không có ý định nói sự thật này với Cocaine và Hashish. Bởi vì đó là sai lầm của họ khi đã mất cảnh giác với Cha Yi Seok. Ai đó đột nhiên nâng cằm Yaba lên. Cha Yi Seok nheo đôi mắt dài và chìm sâu vào ý thức.
“Tối nay cậu uống bao nhiêu thuốc?”
Tai Yaba ù đi như đang ở dưới nước. Cậu thở hổn hển.
“…5 viên.”
“Cậu quên tôi đã dặn không được dùng quá liều rồi à?”
Anh nhíu mày và vỗ nhẹ vào má cậu. Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má. Cảm giác đó khiến đầu óc cậu mềm nhũn. Một lúc sau, người đàn ông đeo nơ bướm chạy tới dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn. Cha Yi Seok gọi món cháo nấm truffle. Nhưng dù có bị kề dao vào cổ thì Yaba cũng sẽ không cho thứ đó vào miệng. Đột nhiên, mu bàn tay của Cha Yi Seok lọt vào tầm mắt cậu. Những vết máu đọng lại trên mu bàn tay và các khớp ngón tay anh, như thể anh vừa đập phải vật gì đó rất cứng. Yaba hoàn toàn không nhận ra. Trước khi đến biệt thự chưa hề có, vậy nó xuất hiện từ khi nào? Yaba nhìn chằm chằm vào mu bàn tay bị trầy xước của anh. Cocaine nhìn theo ánh mắt của Yaba khi đang dùng đũa và phát hiện ra vết thương. Cậu ta mở to mắt.
“Tại sao chỗ kia lại bị như vậy?”
Cha Yi Seok siết nhẹ lòng bàn tay lại rồi mở ra, sau đó anh tặc lưỡi. Yaba liếm môi và bật dậy loạng choạng đi xuống tầng dưới. Người đàn ông đeo nơ bướm cũng đứng dậy, thẳng lưng.
“Lấy thuốc và băng gạc cho tôi.”
“Ai bị thương thế ạ?”
“Yi Seok bị thương rồi.”
“Giám đốc Cha? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi không biết. Làm sao lại bị thương vậy nhỉ? Đưa thuốc cho tôi nhanh lên.”
“À, vâng. Nếu cậu nhấn chuông thì tôi đã đi xem rồi.”
Người đàn ông lục lọi bên trong quầy và lấy ra một hộp sơ cứu. Anh ta không hề đánh mất phép lịch sự ngay cả khi một người trẻ tuổi hơn đang nói trống không với mình. Đôi mắt hiền lành đó khiến Yaba muốn cho anh ta tiền típ, nhưng cậu không thể thọc tay vào quần lót để rút tấm séc ra được. Vả lại, đưa cho anh ta một triệu won rồi đòi tiền thừa cũng thật buồn cười. Yaba cầm hộp thuốc loạng choạng bước đi. Cậu đi lên cầu thang và bước vào hành lang. Khi đến gần căn phòng, cậu nghe thấy tiếng hát quen thuộc. Những người phụ nữ mặc Hanbok tụ tập ở một góc hành lang và lắng nghe bài hát.
“Ôi trời đất ơi… ai đang hát vậy?”
“Suỵt! Yên lặng để nghe nhạc chút nào.”
Tim Yaba đập nhanh hơn và những bước đi dần chậm lại. Khi cậu đi đến gần phòng hơn, cậu thấy bóng lưng Hashish đang nhìn đi đâu đó qua khe cửa mở. Điểm cuối cùng nơi ánh mắt cậu ta dừng lại là Cocaine, đang nắm tay Cha Yi Seok và hát. Không biết từ khi nào, vết thương đã biến mất hoàn toàn nhờ giai điệu đẹp đẽ. Chuyên gia thực sự đã giành chiến thắng bằng một đòn quyết định. Giọng hát nhỏ dần và Cocaine quay đầu lại. Cậu ta bắt gặp Yaba đang đứng sau khe cửa.
“Cậu đi đâu về thế?”
“A.” Cocaine thốt lên một tiếng cảm thán nhỏ. Bắt đầu từ cậu ta, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về hộp sơ cứu trong tay Yaba. Cha Yi Seok nhìn hộp sơ cứu một lúc lâu. Đôi mắt anh lại sáng lên một cách kỳ lạ. Cho dù những bài hát của Cocaine bị chế nhạo là rất nhạt nhẽo thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng chúng đã tạo nên những điều kỳ diệu. Trước bài hát thần kỳ, hộp sơ cứu chỉ là một thứ tồi tàn rách rưới. Yaba rùng mình và quay đi. Chính vào khoảnh khắc đó, một tiếng “choang” dữ dội vang lên bên trong. Cậu dừng bước, quay lại nhìn. Cả Cocaine và Hashish đều sững người vì kinh ngạc. Dưới khung cửa sổ vỡ, Cha Yi Seok nhìn xuống bàn tay đang bị những mảnh thủy tinh ghim vào. Anh dang rộng bàn tay chảy máu và hướng ánh mắt về phía Yaba.
“Ôi trời, tôi lại bị thương nữa rồi.”
Đôi khi những biến cố không lường trước sẽ xuất hiện và làm đảo lộn tình tình. Cha Yi Seok mất trí rồi. Anh ấy điên thật rồi. Mồ hôi đổ ròng ròng xuống thái dương của Yaba. Tầm nhìn của cậu chìm trong máu, trở nên trắng xóa. Chiếc hộp rơi xuống sàn và Yaba nôn cả ruột gan ra ngoài. Tiếng la hét của những người phụ nữ nghe như ảo giác. Một rung động lớn ập tới cơ thể đang nằm sõng soài trên sàn của cậu. Cơ thể cậu được nâng lên và được chuyển đi đâu đó. Có vẻ như đó là một không gian rất ấm áp, còn có mùi thuốc thoang thoảng. Mũi kim nhọn đâm vào bắp tay cậu. Thoạt nhìn, Yaba thoáng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Cha Yi Seok. Đằng sau vai anh, khuôn mặt Cocaine thậm chí còn cứng nhắc hơn nhiều. Hashish lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu. Đến một lúc nào đó, tất cả họ đều biến mất. Cha Yi Seok tách làm hai, rồi tách làm ba. Yaba ước gì mình có thể có được một trong số ba thân ảnh đó. Cậu chỉ tay về phía cái bóng thấp thoáng của anh. Cả ba đều nhìn xuống khi ngón tay cậu chạm vào cằm. Một cảm xúc tha hóa dâng lên nơi khóe mắt cậu. Khuôn mặt anh xụ xuống khi quay lưng lại với ánh sáng. Mọi giác quan của Yaba chập chờn như thể xương hàm mềm mại mở ra nuốt chửng đầu cậu vào trong đó.
Chiếc điện thoại trên bảng điều khiển xe rung lên ầm ĩ. Cha Yi Seok nghiêng điện thoại và nhìn chằm chằm vào con số hiện trên màn hình. Là ông chủ Paradiso. Có lẽ ông ta đang sốt ruột vì sợ cổ phần sẽ tan thành mây khói. Anh sẽ chuyển chính xác số cổ phần như đã hứa. Tất nhiên, anh sẽ khiến ông ta phải nôn ra hết. Trước đó, tốt hơn là nên thuần hóa ông ta thành một con chó trung thành. Anh phớt lờ tiếng chuông điện thoại tuyệt vọng và quay tay lái. Anh rẽ vào góc đường và đỗ xe bên lề đường thoáng đãng. Có người bước ra khỏi chiếc BMW màu đen dừng trước đó. Là Sung Jae. Ngay khi cửa xe vừa hạ xuống, anh ta cúi người.
“Đột nhiên cậu bảo chuyển chỗ nên tôi bất ngờ lắm đấy. Trước tiên tôi đã chuyển hết đồ đạc quan trọng đến một khách sạn gần đấy rồi, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Tôi nghĩ Chủ tịch Cha đang cho người theo dõi mình. Bây giờ chắc cũng đang nấp đâu đó.”
Sung Jae đảo mắt nhìn xung quanh. Cha Yi Seok lấy ra một tấm séc và nhanh chóng viết nguệch ngoạc lên đó.
“Chuyển đến chỗ mới càng sớm càng tốt.”
Đôi mắt Sung Jae mở to khi nhìn vào tấm séc.
“Ơ, đây là tầng trên của chung cư nhà cậu mà.”
“Càng giảm tối đa động tĩnh càng tốt. Tìm hai người Hồng Kông đi. Tên nào thông minh ấy.”
Sau khi Cha Yi Seok chia tay Sung Jae và đang chạy men theo đường đại lộ thì chuông điện thoại lại reo lên. Lần này là Cha Myung Hwan. Anh lái xe bằng một tay, tay kia áp điện thoại vào tai. Một tiếng thở dài vang lên trước lời chào hỏi.
[Bố về được một lúc rồi. Vất vả lắm anh mới ngăn được bố cứ khăng khăng sẽ không để yên cho cửa hàng đó hay bất kỳ ai.]
“Nếu là em thì em cũng sẽ làm như vậy.”
[À, tháng sau anh sẽ lên Seoul để kiểm tra định kỳ. Nếu ở Seoul vài ngày thì em ghé qua cũng tiện hơn. Mấy ngày trước, bác sĩ Yang nói rằng các chỉ số ung thư của anh đã giảm nhưng để chính xác thì phải kiểm tra kỹ mới biết được.]
“Tốt quá rồi.”
[Vì anh đã ở một nơi có không khí trong lành nên chắc chỉ là tạm thời thôi. Chuyện này cũng chẳng phải mới lần một lần hai, giờ anh chán phải mong đợi rồi.]
“Anh hãy nghĩ tích cực lên. Nếu suy nghĩ khỏe mạnh thì cơ thể cũng sẽ khỏe mạnh đấy ạ.”
[Được rồi. Phải cố gắng chứ. Cái tên Cocaine hay gì ấy.]
Cha Yi Seok dựng đứng thính giác lên.
[Em bảo cậu ta mai đến đi. Ừm thì, anh cũng không biết cậu ta tài giỏi đến mức nào nhưng vì Chủ tịch Kim nhiệt tình nên cứ gọi cậu ta đến cho phải phép lịch sự vậy. Bây giờ chỉ cần nghe đến từ Healer thôi là anh đã thấy rùng mình rồi.]
Giọng hát của Cocaine có thể dễ dàng gây nghiện chỉ sau một lần nghe. Cha Yi Seok biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác vì anh đã từng nóng lòng muốn nghe những bài hát đó. Tuy nhiên, Cha Myung Hwan không hề có phản ứng gì cả. Lần này bản thân anh cũng vậy. Giọng hát gần như ma thuật giờ đây trở nên nhạt nhẽo như nước trộn với chất lỏng pha loãng và không còn khiến anh si mê nữa. Rốt cuộc là tại sao…
Cocaine là người có niềm kiêu hãnh mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Cậu ta trông giống như một con búp bê sứ được đặt trong hộp kính, nhưng cũng biết rõ giá trị của bản thân mình. Cậu ta rất thông minh và không bao giờ vượt quá ranh giới nguy hiểm. Khi đứng ở vị trí của thần linh, cậu ta đã trút bỏ được nỗi oán hận vì bị xúc phạm, đó cũng là chuẩn mực có thể coi là dễ thương. Cậu ta sẽ không mơ mộng hão huyền rằng có thể kiểm soát anh chỉ với một vài điểm yếu mong manh. Dù vậy vẫn cần để mắt đến cậu ta thật cẩn thận. Cậu ta mà đánh mất lý trí thì sẽ trở nên rất tàn ác.
“Ngày mai em sẽ bảo họ đưa cậu ấy đến. Anh nghỉ ngơi đi ạ.”
[Tên lừa đảo đó.]
Cha Yi Seok đang định kết thúc cuộc gọi thì giọng nói của Cha Myung Hwan vội vàng bám lấy anh.
[Tên thật của cậu ta là gì?]
“Là Yaba.”
[Tên đó giống hệt tên kia.]
Một lúc sau, Cha Yi Seok nghe thấy tiếng cười khẩy như tiếng kim loại va vào nhau.
[Em… có thể cho anh số điện thoại của tên lừa đảo đó không?]
“…….”
Linh cảm bất đắc dĩ của anh đã trở thành hiện thực. Cha Yi Seok dùng lưỡi từ từ lần theo màng nhầy trong miệng.
“Để xem nào. Quy tắc là không được tiết lộ số điện thoại của nhân viên.”
[Gì vậy chứ… được rồi. Anh tự tìm hiểu cũng được, hôm nay chắc em cũng mệt lắm rồi. Em mau nghỉ ngơi đi.]
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cha Myung Hwan, Cha Yi Seok trở về căn hộ chung cư. Anh đậu xe dưới tầng hầm và gọi cho thư ký Jang trong khi chờ thang máy. Đã hơn 10 giờ nên anh nghe thấy giọng của một người đàn ông vừa tỉnh dậy.
[Vâng, thưa Giám đốc.]
“Lấy giấy nhớ ra đi.”
Sau vài tiếng sột soạt qua điện thoại, một giọng nói rõ ràng hơn vang lên.
[Ngài nói đi ạ.]
“Anh trông chừng một người đi. Vì cậu ta nhát gan hơn mức cần thiết nên hãy hành động bí mật, địa chỉ là…”
Một âm thanh sột soạt vang lên, thư ký hỏi.
[Ngài gửi ảnh qua fax cho tôi được không ạ?]
“Không có”
[Có ảnh thì sẽ tốt hơn. Vậy có ấn tượng nào nổi bật…]
“Là một chàng trai tầm 20 tuổi, cao khoảng 1m77, nặng 65kg. Cậu ta có vẻ ngoài rất khiêu gợi với làn da nhợt nhạt, đôi mắt to và đặc biệt là đôi môi đỏ mọng. Anh sẽ nhận ra cậu ta trong nháy mắt.”
[…….]
“Hãy báo cáo thường xuyên nhé.” Cha Yi Seok trầm giọng nói thêm và cúp điện thoại. Lần này Chủ tịch Cha đã làm khá tốt. Ông ta trông có vẻ cứng nhắc và không nhạy bén nhưng bên trong lại là một lão già tinh ranh như rắn. Chỉ cần phát hiện ra dấu hiệu đe dọa đối với Cha Myung Hwan, ông ta sẽ dập tắt nó ngay lập tức và dựng lên một lá chắn bảo vệ. Anh thừa biết bản thân đã bị đẩy xuống một vị trí không quan trọng và bây giờ được dùng như công cụ dọn rác sau lưng cho Taeryeong. Không biết sau này ông ta sẽ đánh úp anh bằng cách nào nên thời gian này anh phải hết sức cẩn thận. Yaba cũng không an toàn vì sau sự việc lần này, cậu ta đã nằm trong tầm ngắm của Chủ tịch Cha. Cha Yi Seok nhìn xuống bàn tay được băng bó của mình. Bàn tay được Cocaine chữa lành giờ đây đầy những vết thương do chính anh tạo ra. Cocaine cố gắng hát lại nhưng anh chẳng còn hứng thú nữa. Anh chợt cười cay đắng. Điều này khiến anh tỉnh táo trở lại. Vì con mèo, anh không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác. Khi con mèo ở trước mặt anh, anh không nhìn thấy gì khác ngoài cậu. Cường độ và thời gian dần tăng lên. Cậu ta còn nguy hiểm hơn cả ma túy. Ngược lại, Cha Yi Seok cũng cảm thấy sảng khoái hơn bởi từ giờ Yaba sẽ không còn phải rót những bài hát vào tai Cha Myung Hwan nữa. Anh xoa bóp đôi vai run rẩy của mình và nghiêng đầu trái phải. Dạo này cân nặng của anh cũng giảm. Cơn đau đầu yên ắng được một thời gian lại thức dậy cào xé các dây thần kinh của anh. Tuy nhiên, không giống như trước đây, tiếng kim loại xuyên qua màng nhĩ cực kỳ đau đớn. Thang máy phát ra âm thanh báo hiệu đã đến và mở cửa ra. Cha Yi Seok ấn vào thái dương rồi duỗi chân bước vào bên trong.
“……!!”
Yaba bật dậy. Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trong phòng, ánh nắng mặt trời đang đổ xuống. Cậu không còn nhớ bất cứ điều gì từ sau khi nhìn thấy Cha Yi Seok đập vỡ cửa sổ vào tối qua. Quần áo cậu vẫn y nguyên như hôm qua và dính đầy máu. Toàn thân cậu mất hết sức lực. Chiếc giường trống của Cocaine lọt vào tầm mắt cậu. Chăn và áo khoác được gấp gọn gàng, nhưng không thấy túi xách và cậu ta đâu cả. Chắc cậu ta đã đến biệt thự rồi nhỉ. Mẹ của Cha Yi Seok chắc đang nghe cậu ta hát. Ngồi bên cạnh anh ấy và… Sau khi ngơ ngác nhìn chiếc giường không có chủ, Yaba cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm. Cậu đánh răng đến mức chảy cả máu. Nước lạnh từ vòi hoa sen đập vào da thịt cậu. Tắm xong, cậu uống thuốc rồi lại chui vào chăn. Hàm răng nghiến chặt vào nhau kêu lên ken két. Sự mệt mỏi tích tụ ngày hôm qua ập đến. Yaba nhắm mắt lại và hít thở không khí. Bạn đã bao giờ ngửi thấy mùi tuyệt vọng chưa? Nó không có mùi ẩm mốc hay mùi hôi thối của thức ăn ôi thiu. Ở một nơi bình thường như thế này, nó không hình không dạng, lặng lẽ thấm vào da thịt rồi từ từ gặm nhấm nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Ký ức về thời hạn hiệu lực đã qua và điểm yếu của Cha Yi Seok là hy vọng cuối cùng cậu cậu có thể bấu víu. Cảm giác muốn một ngày nào đó lại được hát ru cho anh vỡ vụn như những mẩu bánh mì. Yaba cuộn chăn lại và phủ đến tận mũi nhưng sự run rẩy vẫn không biến mất.
***
End quyển 2 và End luôn phần Operetta ~