[Novel] Healer - Track 19

Track 19 

 

 

Aaaaa~~~~~~~

 

Giọng hát lấp đầy mọi khoảng trống trong không gian. Cocaine không ngừng đẩy giọng hát của mình lên và chuyển sang bài hát tiếp theo. Những giọt mồ hôi rơi từ tóc chảy xuống má cậu. Cậu hát bản Aria với những nốt cao vút. Hashish đang hòa âm bên cạnh cũng bám theo không chút do dự. Cocaine thừa nhận rằng ngày hôm đó trong lòng cậu tràn ngập những cảm xúc không trong sáng và chỉ tập trung phô diễn kỹ thuật để chứng tỏ sự khác biệt của mình với Yaba. Suy nghĩ của bệnh nhân là một phần nhưng điều quan trọng nhất là quyết tâm của Healer. Tai con người có thể dễ dàng nhận ra tấm lòng đó nên nếu đủ chân thành, thính giả sẽ là người giao cảm đầu tiên và hiệu quả sẽ được nhân lên gấp bội. Cocaine từ bỏ mọi ý nghĩ bù đắp nỗi nhục nhã ngày hôm đó và hoàn toàn đắm chìm vào bài hát. Không, cậu đã rất muốn làm điều đó. Tiếng hát biến mất và những làn sóng âm đang lan tỏa bên trong cũng tan biến. Cha Myung Hwan ngồi dựa vào giường theo dõi Cocaine. Anh ta dùng những ngón tay gầy gò gãi mu bàn tay nơi xương gồ lên nhưng cố tránh chỗ cắm mũi kim tiêm.

 

“Nhất định phải đứng gần như thế để hát à?”

 

Cocaine lau mồ hôi trên má bằng mu bàn tay.

 

“Tôi biết ngài thấy khó chịu nhưng xin hãy chịu đựng một chút. Hiệu quả phụ thuộc vào sự khuếch đại của âm thanh nên khoảng cách gần và không có chướng ngại vật là tốt nhất ạ.”

 

“Vậy thì làm ơn tháo cái mặt nạ xấu xí đó ra giùm đi. Nhìn gần khiến tôi càng thấy buồn nôn hơn.”

 

“Tôi xin lỗi. Tháo mặt nạ là trái với quy địn…”

 

“A, thôi bỏ đi. Tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt mấy người. Mà phải hát tận 4 bài mới được à? Lần sau hát 2 bài thôi. Không có bài nào đặc sắc hơn à?”

 

Cocaine hít một hơi rồi trả lời.

 

“Tổng giám đốc Cha hiện giờ đang suy nhược nên nếu hát những bài quá dồn dập ngay từ đầu thì sẽ quá sức với ngài ạ. Không chỉ ca sĩ mà cả người nghe cũng sẽ mệt mỏi. Khi tinh thần và cơ thể của ngài ổn định ở một mức độ nhất định, chúng ta có thể bắt đầu điều trị chính thức…”

 

“Đừng nói mấy lời sáo rỗng nữa, hãy thể hiện năng lực của mình đi. Ừm, thực ra mấy bài cậu chọn cũng không tệ. Vấn đề là giọng hát của cậu như món cà ri thiếu tiêu vậy.”

 

“…….”

 

Hashish nhìn vào sắc mặt của Cocaine với đôi mắt gần như kinh ngạc. Cocaine cố lờ đi ánh mắt đó và cắn chặt môi. Cha Myung Hwan tặc lưỡi rồi hỏi.

 

“Mà này, cậu thật sự là Healer à?”

 

“Ngài nói sa…”

 

“Cứ coi như việc cậu cứu được cả người chết sống lại là tin đồn phóng đại lên đi, nhưng mà cả Chủ tịch Kim và những người nghe bài hát của cậu đều cư xử như những tín đồ của một giáo phái vậy. Rốt cuộc là họ nhìn thấy điều gì ở cậu mà lại làm như thế?”

 

“…Đó cũng chỉ là tin đồn phóng đại thôi ạ.”

 

“Hẳn là vậy rồi. Không hiểu sao tôi thấy cậu còn tệ hơn cả tên lừa đảo kia. Cậu ta hát rất tùy hứng nhưng lại có sức lôi cuốn mạnh tới nỗi tôi không thể rời mắt được.”

 

Những lời thẳng thắn phun ra gần như đang chửi rủa. Anh ta là kiểu đàn ông có thể khiến người ta thực sự muốn mài dao trả đũa. Tuy Cha Yi Seok và Cha Myung Hwan mang hai sắc thái khác nhau, nhưng họ chính xác là một cặp anh em biết cách nói ra những điều tồi tệ để kích động tính hiếu thắng của người khác. Cocaine ngẩng cao đầu như đang cố đỡ lòng tự trọng của mình khỏi bị rơi xuống sàn.

 

“Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”

 

Khó khăn lắm Cocaine mới nhếch được khóe miệng đang run rẩy lên, hy vọng rằng Cha Myung Hwan đã nhìn thấy đó giống như một nụ cười. Đột nhiên, cậu thấy một chiếc máy thở oxy cạnh giường. Cậu nghe nói tế bào ung thư đã di căn đến phổi, nhưng cậu chưa từng thấy anh ta phải nhờ đến máy thở.

 

“Ngài không dùng máy thở ạ?”

 

“Cách đây không lâu tôi đã tháo nó ra rồi. À, chắc vì ở đây non xanh nước biếc nên giờ tôi có thể thở dễ dàng mà không cần hỗ trợ. Số lần tiêm thuốc giảm đau cũng giảm đi nhiều nhưng nếu không có thuốc giảm đau thì tôi vẫn không thể ngủ được”.

 

Cha Myung Hwan đột nhiên đưa ngón tay vào tai.

 

“Nhưng mà dạo này tai tôi cứ đau suốt.”

 

“Ý ngài là…”

 

“Nói sao nhỉ… Mỗi lần nghe thấy tiếng gì đó như tiếng kim loại va vào nhau thì tai và đầu tôi lại đau nhức. Mỗi lần như vậy, tôi luôn có cảm giác bỏng rát trong miệng. Dù sao thì cũng khó giải thích lắm.”

 

Đôi mắt cứng đờ của Cha Myung Hwan trông có vẻ bồn chồn và khát khao. Trong suốt thời gian nói chuyện cùng Cocaine, đôi mắt đó rất lơ đãng, như thể tâm trí anh ta đang ở một nơi nào khác. Giống như một người nghiện bị buộc phải cai thuốc. Ít nhất thì hành vi ám ảnh đó không phải do Cocaine. Cha Myung Hwan gãi gãi làn da đen sạm của mình rồi đột nhiên hỏi.

 

“Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Dạ? Ai…”

 

“Tên lừa đảo Yaba hay cái gì ấy.”

 

“…Cậu ấy 23 tuổi ạ.”

 

Cha Myung Hwan đôi mắt trũng sâu xuống sàn và lẩm bẩm.

 

“Nhiều tuổi hơn tôi nghĩ. Nhìn vẻ ngoài và giọng nói của cậu ta, tôi còn tưởng cậu ta là thằng nhóc đang dậy thì cơ chứ.”

 

Cha Myung Hwan cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên và ném xuống cuối giường.

 

“Nhập số điện thoại của cậu ta vào đi.”

 

“Tôi xin lỗi. Không thể tùy tiện tiết lộ số điện thoại của nhân viê…”

 

“Đừng lải nhải nữa. Tôi bảo nhập thì nhập vào đi.”

 

Ánh mắt của Cha Myung Hwan bùng cháy tinh thần chiến đấu. Cocaine cầm điện thoại lên với vẻ mặt khó xử và nhập số của Yaba. Cha Myung Hwan giật lấy điện thoại, kiểm tra số và cau mày.

 

“Đến cả số điện thoại cũng giống.”

 

Cha Myung Hwan nhìn vào dãy số một hồi lâu. Khi Cocaine bước vào căn phòng này, anh ta không hề che giấu vẻ mặt thất vọng. Từ lúc rời kí túc xá đến biệt thự, mở cửa căn phòng này, cậu đã trăn trở rất nhiều. Từ chối công việc này là sự lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng cậu thực lòng muốn thử một lần. Tuy nhiên, lý do cuối cùng khiến cậu do dự là vì Cha Yi Seok và nỗi sợ rằng bản thân có thể thất bại. Ngay từ khi bắt đầu trò lừa bịp này, anh ấy đã muốn anh trai mình phải chết. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu Cha Yi Seok giúp cậu quyết định xem nên từ bỏ hay chấp nhận thử thách, nhưng anh ấy vẫn nghiêm túc giữ vững lập trường như một người ngoài cuộc. Dù có đang nghĩ quá nhiều hay không thì Cocaine vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác mình đang bị thử thách. Một giọng nói cáu kỉnh đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

 

“Còn làm gì thế? Ra ngoài đi.”

 

Cha Myung Hwan xua tay như thể đang bị làm phiền.

 

“Haa…”

 

Sau khi rời khỏi phòng, Cocaine thở dài. Không biết là do đã dồn hết tâm sức vào bài hát hay do bị Cha Myung Hwan sỉ nhục mà đầu óc cậu trở nên choáng váng. Trong suốt quá trình hát, cậu đã luôn tự hỏi rằng liệu cậu có thực sự muốn xoa dịu thể xác và tâm hồn của bệnh nhân hay không? Liệu quyết tâm của Healer mà cậu vẫn luôn tin tưởng suốt bấy lâu nay có thật sự chân thành không? Dù tự nhủ rằng câu trả lời là có, nhưng không biết từ lúc nào, bản thân cậu lại đang hát chỉ vì lòng tự ái.

 

“Đừng buồn quá. Cậu nói lòng quyết tâm của người nghe cũng rất quan trọng mà.”

 

Hashish nói khi cả hai đang đi bộ đến gara. So với giọng nói trầm tư, ánh mắt của cậu ta lại đặt ở một nơi khác.

 

“Nhưng điều đó không có nghĩa là việc chữa trị của tôi không có tác dụng. Lúc đầu, mọi người nghi ngờ và từ chối tôi, nhưng khi tôi bắt đầu chữa trị thì hiệu quả rõ rệt…”

 

“Hay là triệu chứng ngộ độc?”

 

Hashish ngắt lời. Cậu ta nói trong khi vẫn cố chấp tránh giao tiếp bằng mắt với Cocaine.

 

“Có khi Cha Myung Hwan đã thầm cảm thán trong lòng rồi ấy chứ. Chắc anh ta bực mình vì bị tên điên kia lừa nên mới coi thường cậu thôi. Trước đây cũng vậy, hôm nay cũng thế, bài hát của cậu lúc nào cũng tuyệt vời.”

 

“…….”

 

Cha Myung Hwan liên tục đưa ra những ánh nhìn và lời lẽ xúc phạm. Cocaine đã gặp nhiều trường hợp cảnh giác vì không tin tưởng Healer, nhưng bên dưới sự cảnh giác đó là sự tò mò. Còn Cha Myung Hwan thì hoàn toàn không. Sau khi cậu cố sức hát hết mình, cảm xúc duy nhất còn lại chỉ là cảm giác bị coi khinh như rác rưởi. Không biết từ lúc nào, cảm giác bất ổn đã bắt đầu mưng mủ trong những cảm xúc điềm tĩnh không hề có một vết chai sạn nào của cậu. Phải chăng Yaba đã luôn sống như thế này sao?

 

“Làm sao Yaba có thể chịu đựng được vậy?”

 

“Cậu ta là thằng điên mà.”

 

Hashish đùa một câu cứng nhắc. Vì bị đối xử như vậy nên Cocaine thấy tổn thương, hay vì cậu thấy tổn thương nên bị đối xử như vậy? Cậu nở một nụ cười yếu ớt với Hashish. Chuyện xảy ra ở nhà hàng cũng vậy, Hashish suốt buổi chỉ tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo. Dù vậy, cậu ấy vẫn kiềm chế cảm xúc của mình để an ủi Cocaine như thế này. Mặc dù khá thân với các ca sĩ nhưng người duy nhất Cocaine mở lòng là Hashish. Tất nhiên, Hashish nghĩ như vậy là chưa đủ và cố gắng tiến xa hơn. Cậu ấy là một người tốt. Chính vì vậy, Cocaine muốn hai người mãi mãi là bạn. Cậu dùng cùi chỏ huých vào cánh tay Hashish nhưng cậu ta vẫn không hề thả lỏng khuôn mặt cứng nhắc. Bụp, bụp, sau khi cậu huých vào tay cậu ta thêm mấy lần, cậu ta đã chịu bật cười. Sau đó, cậu ta vòng tay quanh cổ Cocaine và kéo cậu đi.

 

“Cậu đúng là đáng ghét chết đi được.”

 

“Á, đau!”

 

Cocaine bật cười khi bị Hashish lôi đi. Trước đây cậu đã từng gặp một trường hợp tương tự như Cha Myung Hwan. Bệnh nhân đó cũng bị tế bào ung thư lan khắp cơ thể, và anh ta gần như không thể mở được mắt. Anh ta tỏ rõ ý định từ bỏ vì cho rằng bản thân chẳng còn hy vọng gì nữa, nhưng vì mong muốn của gia đình, anh ta đã trải qua vô số lần điều trị. Những bài hát của Healer có một năng lượng khác với những bài hát của người thường. Nếu không kiểm soát được lực hát thì cũng có trường hợp bệnh nhân sau khi nghe xong sẽ bất tỉnh vài ngày. Vì vậy, dù cùng là một bài hát, nhưng tùy thuộc vào cách phát âm và cảm xúc của Healer mà sẽ trở thành một bài hát cảm thụ đơn thuần hay bài hát mang tính trị liệu. Hơn nữa, những người có tế bào ung thư di căn khắp cơ thể thậm chí không thể ngồi đúng tư thế. Cuối cùng, bài hát của cậu không thể theo kịp sức sinh sản của tế bào ung thư và người đàn ông đó đã chết vài ngày sau đó. Cocaine nhìn lên tầng 3 của căn biệt thự nơi Cha Myung Hwan đang ở.

 

Nhưng tại sao Cha Myung Hwan lại có thể giữ thăng bằng như vậy? Anh ta ngồi yên vị trong khi cậu hát 4 bài, đôi mắt anh ta sống động đến mức khó có thể tin rằng anh ta là một người sắp chết. Và cả những triệu chứng cải thiện mà anh ta đã nói. Có thực sự là do anh ta đang được điều dưỡng ở một nơi như thế này không?

 

Tạm gác Cha Myung Hwan sang một bên, trước đây Cha Yi Seok phản ứng rất rõ ràng với những bài hát của cậu. Ca hát không chỉ là thứ chỉ nghe bằng tai. Chúng được nghe bằng da, bằng mắt và cả lưỡi. Nhưng cậu không hề cảm nhận được bất kì sự kích thích nào trong ánh mắt của họ. Như thể có một lớp màng cứng cáp bao quanh họ, chặn lối đi đến tiềm thức…

 

Yaba nằm dài trên giường và chớp mắt một cách chậm rãi. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống bàn và sàn nhà. Cậu muốn kéo tấm rèm để che đi ánh nắng gay gắt nhưng cơ thể bị ép chặt vào giường không chịu nhúc nhích. Cocaine đã đến biệt thự từ rất sớm. Đến bây giờ, Cha Myung Hwan hẳn đã say mê trước giọng ca tuyệt diệu của Cocaine và quên đi cảm giác bị lừa dối. Dáng vẻ choáng váng của anh ta hiện rõ trước mắt Yaba. Có người chưa từng nghe bài hát Cocaine nhưng nếu đã nghe thì không ai chỉ nghe một lần. Có lẽ Cha Yi Seok cũng đang ở trong căn phòng đó. Anh gác lại công việc, chạy đến nơi xa xôi đó, ngồi xuống chiếc ghế đó, và mang ánh mắt giống Cha Myung Hwan… Sự lạnh nhạt của họ ngày hôm đó chỉ là phép màu nhất thời do chất độc gây ra. Yaba mở chiếc hộp màu nâu ra rồi lại đóng lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Hai viên thuốc còn sót lại đang lăn lộn trong không gian chật hẹp. Tiếng kêu nhẹ nhàng như tiếng kim đồng hồ tích tắc.

 

Sự thật sẽ thay đổi tùy thuộc vào lập trường của mỗi người. Anh ấy đã nói như vậy. Lúc ở nhà hàng, Cha Yi Seok luôn chăm sóc cho cậu và vết thương ở tay do chính anh gây ra đã giúp hộp cứu thương không phải xấu hổ nữa. Yaba cảm thấy như mình vừa nhận được một món quà bất ngờ vào ngày Giáng sinh buồn tẻ. Điều cậu không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy vào thời điểm đó, tại sao chỉ khi thời gian trôi qua mới trở nên rõ ràng? Dù đó có là một chiêu trò khiêu khích nhằm khiến Cocaine ghen tuông hay gì đi nữa, điều quan trọng là trong khoảnh khắc đó, cậu ta đã phải chịu đựng sự đau khổ. Hình ảnh khuôn mặt tái nhợt như thể vừa cắn phải lưỡi của Cocaine lóe lên trong tâm trí Yaba. Cậu vùi mũi vào gối và cười ranh mãnh. Đôi khi cậu cảm thấy tội nghiệp cho bản thân vì đã quan tâm quá nhiều đến nỗi bất hạnh của Cocaine hơn là hạnh phúc của chính mình.

 

“Cơm tới rồi. Ra ăn đi.”

 

Morphine ló khuôn mặt tròn xoe qua khe cửa. Khi Yaba ra phòng khách, các ca sĩ thái giám đang ngồi quanh bàn ăn trưa. Morphine ngồi vào chỗ và càu nhàu.

 

“Tôi chán ngấy phải gọi đồ về ăn rồi. Nói gì thì nói, cơm tự nấu vẫn là ngon nhất. Nhưng vì ai mà chúng ta phải gọi đồ ăn ngoài về suốt như thế này cơ chứ…”

 

Yaba ngước mắt nhìn Morphine. Morphine trợn tròn đôi mắt to và cắm mũi vào bát cơm.

 

“Ý, ý tôi là sau này đừng có trộm dao nữa. Tôi lo cho cậu nên mới vậy…”

 

Morphine bĩu môi rồi thay đổi sắc mặt.

 

“Mà này thằng điên, kể cho tôi về mối quan hệ giữa cậu và Giám đốc Cha đi. Sao hôm trước Giám đốc Cha lại đến đây đón cậu, rồi còn bế cậu đi nữa vậy? Bọn tôi tò mò chết đi được.”

 

“Là quan hệ nợ nần.”

 

“Sao cơ? Cậu nói rõ ra đi xem nào!”

 

Morphine trở nên phấn khích. Đối phó với cậu ta còn phiền phức hơn. Yaba cầm thìa lên và kiểm tra thực đơn hôm nay. Là món súp cá minh thái đựng trong nồi đất dành cho một người ăn. Cậu ghét những món ăn không nhìn thấy bên trong như canh kim chi hoặc canh tương đậu. Bởi vì có thể chứa nước bọt, móng tay, tóc hay những con gián bị cắt nhỏ bên trong. Sau khi kiểm tra món súp cá minh thái khô và chắc chắn rằng nó an toàn, cậu đổ cơm vào ăn. Heroine vừa đặt chiếc thìa lên bàn vừa nói.

 

“Dạo này ông chủ cứ cau mày cau mặt suốt thôi. Các cậu có biết tại sao không? Tôi đã nghe ngóng thử nhưng cũng chỉ nghe câu được câu mất…”

 

Chắc hẳn ông ta đang lo sốt vó vì không nhận được liên lạc gì từ Cha Yi Seok. Dù không biết đầu đuôi thế nào nhưng đáng lẽ ông ta phải nhận được tiền đền bù cho việc này. Vậy mà giờ lại đang phải chịu cảnh nguy hiểm ập đến ngay trước mắt, cũng chẳng rõ Cha Yi Seok sẽ xử lý ra sao nên hẳn là ông ta đang vắt óc tìm cách giải quyết vấn đề rồi.

 

“Chắc ông ta đang tới tháng đấy. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của gã khốn đó là tự dưng có cảm giác thèm ăn luôn.”

 

Các hoạn quan cười khúc khích trước câu nói của Morphine. Riêng Heroine mang vẻ mặt nghiêm trọng.

 

“Không phải chuyện cười đâu, dạo gần đây hình như số lượng côn đồ lảng vảng trong cửa hàng nhiều hơn hẳn đấy. Cứ như đang đứng gác chuẩn bị chiến tranh vậy. Bực bội chết đi được.”

 

Họ tăng cường cảnh giác vì không biết khi nào Chủ tịch Cha sẽ tấn công. Đây chính là thế giới của những người đàn ông đích thực mà những hoạn quan không thể nào hiểu được.

 

“Nhưng mà tôi nghe nói dạo gần đây ông chủ lại đang tìm thêm mấy thằng đấy.”

 

“Gì cơ?”

 

“Ca sĩ ấy. Vốn dĩ có 9 người mà. Hai người cố gắng bỏ trốn rồi cuối cùng lại bị như vậy ở sân bay, Marijuana và Methadone cũng bỏ trốn cách đây không lâu… Giờ đang thiếu 4 người còn gì. Mà này, không biết Marijuana sao rồi nhỉ?”

 

Philopon vừa nhai chóp chép vừa nói. Sắc mặt Morphine dần tối sầm lại. Yaba lẩm bẩm trong khi đang ăn khoai tây.

 

“Cậu ta không về nữa đâu. Hiện giờ cậu ta đang ở tầng hầm của Paradiso.”

 

Đôi mắt của các thái giám như thể sắp lồi ra. Morphine sững người khi trên tay vẫn cầm chiếc thìa. Heroine nuốt nước bọt rồi hỏi.

 

“Tầng hầm là sao… cậu, cậu nói gì vậy? Marijuana… Vậy tức là cậu ấy đang ở nơi đầy rẫy những tên cuồng xác chết sao? Cậu lại uống thuốc rồi nói nhảm đúng không?”

 

“Không.”

 

“Thằng khốn này, làm sao cậu biết được chuyện đó?! Nói cho đàng hoàng đi..!”

 

Các thái giám phủ nhận sự thật với vẻ mặt dữ tợn.

 

“A mẹ kiếp! Sao lại nói chuyện đó chứ? Mất hết cả hứng ăn.”

 

Morphine ném thìa xuống và đi vào phòng. Cậu ta sẽ phải đắp chăn và vật lộn với cảm giác tội lỗi vì đã tố giác bạn cùng phòng của mình. Các ca sĩ thái giám chẳng còn ai nuốt nổi cơm nữa. Yaba vét sạch bát không chừa lại một hạt cơm nào. Cậu đặt những bát đĩa trống vào chiếc giỏ màu vàng, uống một cốc nước, vào phòng và nôn ra hết.

 

Cơ thể cậu bị kéo căng ra như thể lục phủ ngũ tạng đều bị trào ngược ra ngoài. Cậu nằm trên giường và lặp đi lặp lại hành động duy nhất là chớp mắt. Cậu đút tay vào trong quần lót mân mê cái bìu rỗng. Chiếc bìu không thể chứa đựng những bài hát giống như một quả bóng bị xì hơi. Cậu nhìn chiếc điện thoại bị vứt trên gối. Hôm nay, màn hình đen chưa sáng lên dù chỉ một lần. Cha Yi Seok đã cắt đứt mọi thứ bằng hành động tử tế cuối cùng của mình vào đêm hôm ấy. Đó không phải là cú sốc lớn đối với cậu. Yaba đã đoán trước mọi chuyện sẽ như thế này và nó diễn ra đúng như cậu dự đoán. Cậu thấy khó chịu với quãng thời gian không được là mình, khoảng thời gian bất lực như hiện tại ngược lại khiến cậu thoải mái hơn. Cậu thấy bực bội khi phải bắt chước Cocaine, nhưng cũng thật tốt. So với cái đầu nhẹ bẫng, cả cơ thể cậu đau như bị dao đâm.

 

Trong suốt thời gian ở bên cạnh Cha Yi Seok, cuộc sống thường ngày của Yaba hoàn toàn bị xáo trộn. Đã đến lúc phải sắp xếp lại các quy tắc đã mất. Cậu rời ký túc xá để đến tiệm làm tóc, nơi đã lâu rồi cậu không thể đến. Không biết từ lúc nào mà tóc đã mọc dài ra xõa xuống dưới lông mày và che mất mí mắt. Morphine cứ nằng nặc đòi đi theo cậu. Morphine là loại tay sai. Cậu ta ghi nhớ hết tất cả mọi chuyện các hoạn quan nói với nhau rồi mách lẻo với Ki Ha nên ai cũng tránh xa cậu ta. Kẻ tay sai và kẻ chỉ điểm, quả là sự kết hợp tuyệt vời. Nhưng nguyên tắc của Yaba là nếu không phải người có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào mà không cảm thấy tội lỗi, thì tốt nhất đừng kết bạn. Khó khăn lắm cậu mới gỡ được Morphine ra nhưng lần này lại tới lượt hai tên côn đồ bám theo. Bọn chúng không chịu lùi bước và nói rằng đó là lệnh của Ki Ha. Yaba đã khéo léo đánh lạc hướng chúng khi đi trong một con hẻm ngoằn ngoèo. Cậu viện cớ tới tiệm cắt tóc nhưng cậu cũng phải ghé qua cửa hàng hóa chất. Bởi vì vừa nãy không kiểm soát được lực tay, cậu đã đổ hết chỗ thuốc độc dành cho Cocaine vào máy lọc nước.

Sợ bọn côn đồ sẽ bám theo nên Yaba chỉ đi vào những con hẻm hẻo lánh. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động trong quần của cậu kêu lên inh ỏi. Tim cậu đập thình thịch. Cậu cầm điện thoại lên và kiểm tra số trước. Thế nhưng, vai cậu chùng xuống khi màn hình hiện ra dãy số cậu chưa từng thấy trước đây. Thay vì nhét lại vào trong túi quần, cậu chăm chú nhìn nó vào chiếc điện thoại đang rung liên tục. Cậu không thể từ bỏ được suy nghĩ rằng người dai dẳng này có thể là Cha Yi Seok. Biết đâu anh ấy có số khác… Yaba cẩn thận bắt máy.

 

“…Sao?”

 

Đối phương không trả lời. Quả nhiên là không phải. Khi Yaba đang định tắt máy thì chợt nghe thấy một câu không đầu không đuôi.

 

[Bộ dạng nghe điện thoại của cậu cứ như sợ người ta không biết mình là loại vô giáo dục ấy nhỉ…]

 

Yaba không nói nên lời trong giây lát. Đó chắc chắn là giọng của Cha Myung Hwan.

 

[Tôi không bắt cậu xin lỗi là còn may, vậy mà cậu lại dám vênh cái mặt lên thế à? Cậu có biết tôi phải vất vả thế nào mới can ngăn được bố tôi tha cho các người không?]

 

“Chuyện đó đã xong rồi, phần còn lại đi mà nói với Yi Seok ấy.”

 

[Cho đến cuối cùng cậu vẫn không chịu xin lỗi đúng không?]

 

Yaba rất tò mò. Tại sao anh ta lại gọi cho cậu vào giờ này.

 

“Nhưng làm sao anh biết số điện thoại của tôi? Anh theo dõi tôi à?”

 

[Cậu vẫn chưa phân biệt được trời đất gì nhỉ, cậu nghĩ tôi không tìm nổi thông tin gì của cậu chắc? Tôi có thể tra ra nơi cậu sống, thông tin chi tiết về gia đình cậu, tôi cũng có thể tiễn cậu sang thế giới bên kia mà không một ai hay biết đấy.]

 

“Thế thì làm ơn tìm hiểu đi nhé. Tôi cũng rất muốn tìm lại bản thân đã mất. Rồi sao, anh gọi cho tôi làm gì?”

 

[Tất nhiên là để nhận lời xin lỗi rồi. Từ giờ tôi sẽ không nói lại lần hai đâu. Đến trước mặt tôi và quỳ gối cầu xin ngay lập tức.]

 

Yaba thậm chí còn chẳng xin lỗi Cocaine. Đó không phải là sự bướng bỉnh vô nghĩa mà là một nguyên tắc quan trọng trong cuộc sống. Nếu thừa nhận mình làm sai thì kể từ giây phút đó cậu sẽ trở thành tội nhân thực sự.

 

“Không thích. Dù có kề dao vào cổ thì tôi cũng không thích. Hết chuyện rồi đúng không? Tôi cúp đây.”

 

[Cứ cúp máy đi! Tôi thực sự sẽ không để yên cho cậu đâu.]

 

“Hãy nghe Cocaine hát và sớm khỏe lại nhé. Đây là lời chào tốt nhất tôi có thể nói rồi đấy. Thôi cúp đây.”

 

[Được thôi.]

 

Cha Myung Hwan vội vàng nói. Yaba có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh ta đang tức giận đến mức nào. Cậu nghe thấy tiếng thở dài, theo sau là một giọng nói trầm thấp.

 

[Thà rằng cậu đừng bắt máy còn hơn. Thật vô nghĩa khi mong đợi sự hối lỗi từ một kẻ như cậu.]

 

Yaba nhăn mày. Cha Myung Hwan nói tiếp.

 

[Chắc cậu cũng chẳng hiểu tôi đang nói gì đâu nhưng tôi đang nói là sẽ tha thứ cho cậu đấy.]

 

“Anh mới là người không hiểu lời tôi nói. Tôi đã bảo là không cần sự tha thứ mà.”

 

[A, thôi bỏ đi, trước tiên hát một bài đi.]

 

Lông trên người Yaba dựng đứng cả lên trước giọng nói trầm thấp. Có vẻ như phép màu của chất độc vẫn còn. Hoặc có thể vì đã gần đất xa trời nên anh ta đang dần dần mất trí.

 

“Tại sao tôi phải hát cho anh nghe? Hay ý anh là bây giờ dù có làm gì cũng vô dụng nên hãy dùng đến biện pháp tra tấn tinh thần à?”

 

[Đừng lảm nhảm nữa, cứ hát đi. À không, bây giờ tôi sẽ cử xe đón cậu tới biệt thự. Không, trước tiên thì hát trước đi.]

 

“Tế bào ung thư lan đến não anh thật rồi à? Tỉnh táo lại đi. Tôi không phải là Cocaine.”

 

[Ai mà chẳng biết? Cũng không cần phải vòng vo với nhau nữa nhỉ. Được thôi. Cậu muốn bao nhiêu? Mỗi bài hát 10 triệu won thì sao?]

 

“Tiền đó tôi sẽ đưa lại cho anh nên đừng làm phiền tôi nữa.”

 

[Cậu dựa vào đâu mà xấc xược thế hả? Tôi phải liệt kê từng thứ một là tôi đang cố nhẫn nhịn đến mức nào thì cậu mới tỉnh ra rằng mạng sống của cậu nằm trong tay tôi à?]

 

“Anh lầm to rồi đấy. Người khác thế nào tôi không biết, nhưng kiểu đe dọa đó không có tác dụng với tôi đâu.”

 

[Nghe có vẻ cậu không sợ chết nhỉ. Khi chuyện đó xảy ra ngay trước mắt cậu, cậu sẽ phải cầu xin tôi tha thứ đấy.]

 

“Tôi không chết được nữa đâu. Bởi vì tôi vốn đã chết rồi.”

 

Tất cả những gì đáp lại Yaba chỉ là sự im lặng. Một lúc sau, Cha Myung Hwan rên rỉ.

 

[Thôi được rồi, sao cũng được. Tôi cảm thấy bực bội và thảm hại chết đi được khi phải nói ra điều này, nhưng nếu không được nghe bài hát của cậu ngay bây giờ thì tôi sẽ phát điên lên mất.]

 

Lần này người im lặng là Yaba. Mặc dù mọi chuyện đã bại lộ nhưng Cha Myung Hwan không hề làm gì kẻ lừa đảo. Là bài hát của cậu chứ không phải của Cocaine… Đó thực sự là một tâm trạng kỳ lạ. Khi Yaba dứt cái vảy trên môi, máu lập tức chảy ra. Cậu đột nhiên tỉnh táo lại sau khi hút một ngụm máu dính trên cái môi đang há hốc của mình. Anh ta dùng cách này dỗ ngon dỗ ngọt cậu rồi sau đó sẽ bí mật chôn sống cậu. Suýt chút nữa thì cậu đã bị lừa bởi những lời ngọt ngào đó. Yaba nói với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Anh tưởng ai là thằng ngu vậy hả? Nếu anh còn gọi cho tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

 

Yaba dập máy không thương tiếc. Cậu ngay lập tức nhét chiếc điện thoại cãi lộn của mình vào trong quần. Cậu tiếp tục bước đi để thực hiện mục đích ra ngoài ngày hôm nay. Gió lạnh lùa vào khiến gáy cậu run lên. Lại nữa. Cả ngày hôm nay cậu cứ cảm thấy như vậy suốt. Đó là cảm giác kỳ lạ khi có ai đó đang theo dõi mình. Cậu giữ đầu hướng thẳng về phía trước và đảo mắt xung quanh. Góc hẻm, mái nhà, bể nước… Dù đã nhanh chóng quét quanh khu vực trong tầm nhìn nhưng cậu không phát hiện ra dấu hiệu nào cả. Yaba từ từ bước đi, phớt lờ chiếc điện thoại đang liên tục ỉ ôi. Ngay khi vừa rẽ vào con hẻm, cậu chạy nhanh tới mức nghe được cả tiếng gió vút. Cậu lao tới một ngôi nhà rồi nép chặt vào cửa trước. Haa… Haa… Cậu thở hổn hển và quay đầu lại. Chưa gì mà Cha Myung Hwan đã cử người tới giết cậu rồi sao? Hay đó là người của Cha Yi Seok? Người chậm chạp như Cha Myung Hwan không thể nào có động tĩnh nhanh vậy được nên cậu nghiêng về vế sau nhiều hơn. Có lẽ lúc này Cocaine và Hashish cũng đang tranh giành sự sống với những tảng đá treo lủng lẳng dưới vách núi bên bờ hồ Yangpyeong.

 

Khi trái tim đập loạn xạ bình tĩnh trở lại, Yaba ló đầu ra khỏi cửa trước. Trong con hẻm chật hẹp chỉ toàn đá sỏi và rác, một viên đạn có thể bất ngờ bay ra và găm vào trán cậu. Người qua đường có thể đâm dao vào bụng cậu rồi thong thả biến mất. Cậu nghĩ hôm nay không nên ra ngoài nữa. Yaba đặt mông xuống sàn xi măng. Tấm séc trong háng thông báo cho cậu biết về sự tồn tại của nó. Cậu lấy hộp thuốc từ túi sau ra và bỏ một viên vào miệng. Phía trước có vòi nước nhưng sẽ chứa đầy các loại hóa chất và vi khuẩn độc hại. Cậu rút tay ra khỏi vòi và nuốt thuốc xuống. Khi thuốc ngấm, cậu sẽ tỉnh táo hơn một chút. Lúc đó quay về ký túc xá thì tốt hơn. Yaba nâng hai đầu gối lên và đặt cằm lên chúng. Cậu lấy điện thoại ra, kiểm tra danh sách số đã lưu. Ánh mắt cậu dừng lại ở số của Cha Yi Seok ngay đầu danh sách. Những con bọ bò lên số điện thoại mà cậu ăn cắp. Cái bìu rỗng tuếch bấy lâu nay giờ lại được lấp đầy bởi hội chứng cuồng xác chết và câu chuyện bên trong của vụ lừa đảo này. Cha Yi Seok rất giỏi nên sẽ cười khẩy trước một lời đe dọa vụng về. Phải dành thời gian để lên kế hoạch chi tiết và thực hiện nó thật cẩn thận thì khoảng thời gian nhẫn nại mới được đền đáp. Không biết từ lúc nào, lũ bọ đã bâu kín cả màn hình, biến nó thành một màu đen. Khi cậu phủi sạch những con bọ và mân mê dãy số lạnh lẽo, dấu vân tay hiện ra. Cậu ngơ ngác nhìn sàn xi măng nứt nẻ và khoảng sân tồi tàn. Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn phản chiếu trên tấm gương nước làm cậu chói mắt. Đột nhiên cổ họng cậu thắt lại.

 

[Cậu ấy chỉ ngồi yên ở đó được 20 phút rồi ạ.]

 

Bàn tay đang lục tìm thuốc lá trong túi của Cha Yi Seok chậm lại.

 

“Tại sao?”

 

[Cậu ấy đột nhiên chạy vào một ngôi nhà. Tôi nghĩ cậu ấy đã cảm nhận được gì đó… Nhưng thông thường, ở khoảng cách này thì rất ít người có thể nhận ra. Trừ khi là một người hoang tưởng hoặc quá nhạy cảm.]

 

Người đàn ông nói thêm.

 

[Vừa nãy cậu ấy đã nói chuyện điện thoại với ai đó. Vì ở xa nên tôi không nghe được nội dung. Tôi có thể nghe lén nên nếu cần thì ngài cứ nói.]

 

Cha Yi Seok chần chừ lôi điếu thuốc ra và hỏi.

 

“Cậu ta có đi lang thang hoặc tiếp xúc riêng với ai không?”

 

[Ngoại trừ việc bây giờ cậu ấy đang ở ngoài thì cậu ấy chỉ ở trong ký túc xá thôi ạ. Cậu ấy cũng không nói chuyện với ai, chỉ ngồi im lặng cả ngày.]

 

“Cậu ta vẫn đang ở chỗ đó à? Biểu cảm của cậu ta thế nào?”

 

[Vì phải giữ khoảng cách nên tôi không thể thấy biểu cảm chi tiết…]

 

Một cảm xúc không tên đè nặng lên trái tim Cha Yi Seok. Anh siết chặt chiếc bật lửa, để lộ những đường gân trên mu bàn tay. Anh châm điếu thuốc rồi rít sâu vào phổi. Nó không mạnh đến thế, nhưng anh sẽ chịu đựng cơn khát bằng mùi cần sa này trong một thời gian. Khói thoát ra từ trong ruột phả vào không khí.

 

“Theo dõi cẩn thận nhé.”

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cha Yi Seok ngồi xuống bàn làm việc. Chủ tịch Cha yên tĩnh quá. Quá yên tĩnh. Ông già tin theo mọi điều Cha Myung Hwan nói, nhưng không đời nào ông ta bỏ qua chuyện lần này. Ở chiếc bàn cách đó vài bước chân, Sung Jae đang thả tay lên tay vịn của ghế sofa.

 

“Là người đang theo dõi Yabawi à? Không phải lúc nãy cũng gọi đến rồi sao?”

 

“Tôi đã dặn anh ta phải báo cáo thường xuyên mà.”

 

Sung Jae nhướn một bên mày.

 

“Cậu đang giám sát hay đang bảo vệ cậu ta?”

 

“Cả hai.”

 

Cha Yi Seok quay đầu lại và nhìn xuống thành phố qua cửa sổ. Thành phố đang lao đao vì không thể cáng đáng được khối tham vọng như lửa đạn ném vào mình.

 

“Còn rất nhiều biến số cho đến khi Taeryeong thực sự rơi vào tay tôi. Ví dụ như tôi bị khủng bố, cậu và những bộ não phản bội tôi, Kang Ki Ha làm thủng một lỗ trên thuyền bằng những trò ngu ngốc của ông ta, và điều tồi tệ nhất là Cha Myung Hwan sống lại. Bây giờ bao gồm thêm cả Cocaine và Yaba. Cocaine là một người lý trí, nhưng con người là giống loài không thể nói chắc được điều gì.”

 

Sung Jae tặc lưỡi và dang rộng hai tay.

 

“Đáng lẽ tôi phải thấy buồn khi cậu tính cả việc tôi phản bội vào kế hoạch của cậu nhưng tiếc là không phải như vậy.”

 

Sung Jae hỏi với ánh mắt kỳ lạ.

 

“Nhưng tại sao cậu lại cho người theo dõi mỗi Yabawi vậy? Cocaine cũng biết sự thật mà?”

 

“Bởi vì tôi không biết cậu ta sẽ nhảy đi tận đâu nên cần phải để ý hơn một chút.”

 

“Đâu cần phải phiền phức làm gì, cứ vứt cho cậu ta thật nhiều tiền là được. Tiền là thứ vượt qua cả chủng tộc và thời đại, và nó là liều thuốc đặc biệt dành cho những như tên như vậy mà, không phải sao?”

 

“Cậu ta không phải kiểu người ham mê vật chất. Trái lại có khi chọc điên cậu ta ấy chứ.”

 

Dù không có kỹ năng giấu bài và tính toán nhưng cậu ta luôn bị cảm xúc chi phối trong từng khoảnh khắc. Nó có sức mạnh hủy diệt có thể quét sạch đối thủ.

 

“Cậu có biết tại sao tôi thích Cocaine không? Một người lý trí như vậy sẽ khiến người khác tin tưởng rằng cậu ta sẽ không vượt quá giới hạn. Nhưng Yaba thì hoàn toàn khác. Kiểu người đó làm người khác phát điên. Chỉ cần ở cạnh cậu ta thôi cũng làm giảm khả năng phán đoán của bản thân rồi.”

 

Dù cư xử như một kẻ hợm hĩnh nhưng cậu ta lại hành động như một trinh nữ ngây thơ. Cậu ta rất cuốn hút nhưng lại khiến đầu óc anh rối tung. Trong khi Chủ tịch Cha hào hứng tiết lộ Cocaine giả thì Cha Yi Seok lại đang giao kèo với ông chủ Paradiso về Yaba.

 

‘Đừng áp đặt những điều anh muốn lên người tôi. Tôi đã nói với anh rồi mà. Tôi chẳng kiêng nể ai đâu. Tôi cũng không chắc nếu tâm trạng không tốt thì tôi sẽ nói gì với Cha Myung Hwan nữa. Tôi chẳng có gì phải sợ cả. Tôi…’

 

Vẫn còn phải xem liệu lời đe dọa có dễ thương hay không. Chủ tịch Cha đã nhắm mục tiêu vào Yaba, vậy nên ông ta cũng có thể liên lạc riêng với cậu ta. Cần phải giám sát cả từ lời ăn tiếng nói. Cha Yi Seok vuốt ngược mái tóc ra sau. Mái tóc rối bù nhanh chóng lấy lại hình dáng ban đầu.

 

“Có lẽ cậu ta sẽ tạm thời ngoan ngoãn trong một thời gian. Vì tôi đã vuốt ve con mèo đang đau khổ đó.”

 

Cha Yi Seok nhẹ nhàng mở miếng băng quấn quanh tay mình. Đó không phải là một hành động được tính toán cụ thể. Vẻ mặt của Yaba khi cầm hộp cứu thương đã khiến anh làm như vậy. Chưa có ai từng khiến anh phải đi xa tới mức đó. Anh chỉ tạm thời mất lý trí đến đây thôi. Anh không thể lơ là cảnh giác cho đến khi Taeryeong hoàn toàn thuộc về mình. Từ đâu đó, một âm thanh như biển sâu tối tăm lọt vào tai anh. Và cơn ù tai như muốn xé toạc màng nhĩ ập đến. Cha Yi Seok có thói quen dùng lưỡi làm ẩm đôi môi khô khốc. Những đầu ngón tay bị khói thuốc quấn quanh của anh hơi co giật.

 

Mẹ của Cha Yi Seok nằm dài trên giường trong bộ đồ ngủ và tận hưởng bài hát. Đôi mắt bà hoàn toàn đắm chìm vào giai điệu, trông bình tĩnh hơn hẳn lần trước. Cocaine chắc chắn phản ứng của bà ấy hoàn toàn khác với Cha Yi Seok và Cha Myung Hwan. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng những điều trước đây cậu từng coi là hiển nhiên, bây giờ lại khiến cậu thấy cảm động đến thế. Bản Aria lặng lẽ rút lui. Mẹ Cha Yi Seok vươn vai với khuôn mặt sảng khoái, như thể vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa. Bà quấn tóc quanh ngón tay.

 

“Kể từ ngày đầu tiên cậu đến đây, tôi đã ngủ rất ngon. Lâu lắm rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon như vậy. Nhờ vậy mà tôi chỉ uống nửa số rượu thôi. Nhưng vẫn còn phải xem liệu có phải là do giọng hát của cậu hay không.”

 

“Vâng.”

 

“Giọng cậu khi nói chuyện khác với lúc hát nhỉ. Nghe rất điềm tĩnh và trong sáng. Tôi nghĩ giọng cậu giống như một loại nhạc cụ nào đó, tiếng sáo chẳng hạn? Tôi ghét âm nhạc, nhưng âm thanh của nhạc cụ thì cũng được.”

 

“Cảm ơn phu nhân.”

 

Cocaine cười ngượng ngùng. Xét về phong cách nói chuyện của họ, quả nhiên là mẹ con giống nhau. Cậu đã bảo Hashish ở yên trong xe. Hashish thậm chí còn khó chịu khi đến ngôi nhà này nên cậu tự hỏi cậu ấy sẽ phản ứng thế nào trước mặt mẹ của Cha Yi Seok. Dù sao thì, khoảng thời gian gặp mẹ của anh đã đem đến cho cậu những cảm giác khác lạ.

 

“Thỉnh thoảng có những người ban đầu thấy mệt mỏi vì không hợp với bài hát của tôi. Nó cũng giống như việc uống một loại thuốc không phù hợp với cơ thể, nhưng khi vượt qua giai đoạn đó ngài sẽ thấy hiệu quả. Sau ngày hôm đó, phu nhân có thấy triệu chứng gì bất thường không ạ? Đau đầu, buồn nôn hoặc là…”

 

“Đau đầu thì có Yi Seok. Thằng bé bị mất ngủ nghiêm trọng lắm. Vậy nên nó hay lang thang bên ngoài suốt cả đêm. Cái tính lang thang đó rốt cuộc là giống ai không biết.”

 

Cocaine cười cay đắng. Bây giờ anh ấy đã đỡ hơn chút nào chưa nhỉ? Khi đến nhà bố mẹ Cha Yi Seok, cậu đã mong đợi anh sẽ ở đó nhưng anh đã hoàn toàn thổi bay sự mong đợi của cậu. Cậu đã hát cho anh nghe vô số lần nhưng vẫn không thể xua tan cơn đau đầu của anh. Có lẽ nguyên nhân nằm ở vấn đề tâm lý hơn là bệnh não. Bệnh tâm lý chỉ thuyên giảm ngay khi vừa nghe xong bài hát, còn nếu môi trường không được giải quyết thì rất khó chữa khỏi hoàn toàn. Hơn nữa, rất khó có thể thâm nhập sâu vào nội tâm của những người có ý thức mạnh mẽ và đã bị tàn phá kiệt quệ đến tận gốc rễ như Cha Yi Seok. Mẹ của Cha Yi Seok đang nằm quay mặt hướng lên trần nhà thì bỗng lật người lại và nghịch nghịch móng tay.

 

“Ngày mai tôi có cuộc hẹn gặp các phu nhân của các công ty con nên không được rồi. Ngày mốt cậu hẵng đến nhé.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Cậu hát thêm một bài nữa rồi hằng về.”

 

“Vậy lần này tôi sẽ hát một bài nhẹ nhàng ạ.”

 

Cocaine bắt đầu hát.

 

Ngày xưa em từng mơ…

 

Đôi ta lạc trong vòng tay tình yêu, ở đó ta tìm thấy một nơi tuyệt diệu

 

Ngày xưa em từng mơ…

 

Người phụ nữ nhắm mắt lại và tận hưởng giai điệu.

 

Khi Cocaine ra ngoài, mặt trời đã lặn. Cậu sắp hết thời gian để mua chiếc điện thoại mới trước khi đi làm. Hashish nói với cậu rằng Yaba bảo cậu ta đã ném điện thoại của cậu xuống bồn cầu. Hashish coi đó là lời nói vô nghĩa, nhưng Cocaine không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu là Yaba thì hoàn toàn có thể làm như vậy. Cậu không muốn truy hỏi về việc này thêm nữa. Cocaine tháo mặt nạ và vuốt tóc ra sau. Cơn gió xuân ghen tuông thổi qua làm mồ hôi cậu đông cứng lại. Lúc đó, cái bóng đang ngồi trên tảng đá tự nhiên trong vườn đứng dậy, tạo ra một vệt bóng dài. Đó là Se Jun. Anh ấy đang được ánh sáng hồng của hoàng hôn bao phủ, anh không đến gần cậu nhưng cũng không lùi lại. Có lẽ vì là anh em nên ở họ toát ra một bầu không khí khó tả. Nếu cậu nói với anh ấy rằng Yaba đã phủ nhận chuyện anh trai mình còn sống thì anh ấy sẽ nói gì nhỉ? Nếu cậu nói mình đang ở chung phòng với Yaba thì anh ấy sẽ nói sao? Chí ít cũng nên hỏi ý kiến Yaba trước khi nói nhỉ? Cậu không biết nữa. Tâm trạng đang rối bời vì anh em họ Cha mà cả anh em nhà Yaba cũng khiến cậu đau đầu. Cocaine tiến về phía Se Jun.

 

“Lúc nãy em không thấy anh, anh ở đây nãy giờ sao?”

 

Khi khoảng cách thu hẹp lại, Se Jun giật mình.

 

“Anh ở đây nghe Chae Woo hát. Tuyệt diệu đến mức anh không thở nổi…”

 

Lời nói của anh lắp bắp và đôi mắt anh như vẫn chưa thể thoát ra khỏi thứ cảm xúc kì diệu. Anh ấy chần chừ rồi giơ tay chỉ vào đâu đó.

 

“Chỗ đó… em đau lắm à?”

 

Nơi đầu ngón tay Se Jun chỉ vào là ngực của Cocaine. Khi cậu ngước lên nhìn anh, cậu bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh đang nhìn cậu chằm chằm.

 

“Chae Woo không nhìn thấy anh nhưng anh vẫn luôn dõi theo em… Chỗ đó trông có vẻ rất đau đớn.”

 

“…….”

 

Anh ấy cũng có khía cạnh giống như một đứa trẻ. Đôi mắt của người lớn quá sạch sẽ nên dù cảnh giác nhưng cuối cùng họ lại mất cảnh giác. Cocaine mỉm cười nhẹ nhàng và đổi chủ đề.

 

“Mà anh này, em thấy anh khá hơn ngày xưa nhiều lắm đấy ạ. Xin lỗi khi phải nói điều này nhưng… Trước đây anh chỉ nói được vài câu.”

 

“Là nhờ bài hát của Chae Woo đấy.”

 

“À…”

 

Anh ấy chỉ nghe bài hát của cậu khoảng hai lần. Dù thời gian trôi qua lâu vậy rồi nhưng tình trạng của anh ấy đã cải thiện rõ rệt… Bệnh tự kỷ muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải mất ít nhất là vài tháng. Đôi khi, cùng là một căn bệnh nhưng có những người sẽ thấy kết quả đáng kinh ngạc chỉ sau vài lần điều trị. Đó chính là trường hợp bản thân Healer và bước sóng âm phù hợp với bệnh nhân. Se Jun cởi găng tay lao động ra và liên tục lau tay vào quần. Sau đó, anh quấn lấy tay Cocaine, kéo cậu đi.

 

“Anh có thứ muốn cho em xem.”

 

“Gì c…”

 

“Đi theo anh.”

 

“Đi đâu… khoan, khoan đã…!”

 

Cocaine rất hoảng hốt. Đúng là hai người có chiều cao khác biệt nhưng sức nắm cổ tay của anh ấy rất mạnh. Khi cậu bị kéo đến cổng chính, Hashish đã chạy tới với vẻ mặt dữ tợn như muốn xé xác Se Jun.

 

“Thằng khốn này, mày đang làm trò gì vậy?”

 

Hashish túm cổ áo Se Jun và đẩy anh vào cổng. Se Jun ngạc nhiên trước đòn tấn công bất ngờ, liền nhanh chóng thay đổi. Đôi mắt dịu dàng trong giây lát đã phừng phừng sát khí. Tiếng chuông báo động vang lên đầu Cocaine. Cậu nắm lấy tay Hashish và can ngăn.

 

“Nhanh bỏ tay ra đi! Anh ấy là người anh tôi quen.”

 

Đôi mắt Hashish trở nên méo mó. Cocaine liếc nhìn Se Jun rồi nói tiếp.

 

“Anh ấy là hàng xóm của tôi hồi còn nhỏ. Mau xin lỗi đi.”

 

Hashish vẫn không hề xóa bỏ ánh mắt nghi ngờ. Có lẽ ngoại hình của Se Jun khiến cậu ấy cảnh giác hơn. Hơn nữa, nếu biết được danh tính của Se Jun, cậu ấy sẽ lao vào xé xác anh ấy mất. Hashish cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, nhưng miệng thì vẫn ngậm chặt. Cocaine không còn cách nào khác đành phải ra mặt.

 

“Anh ơi, em xin lỗi. Chắc bạn em hiểu lầm gì đó thôi ạ. Cậu ấy nóng tính nên anh đừng giận nhé.”

 

Se Jun nhìn Hashish bằng ánh mắt vô cảm. Đôi mắt không còn chút tạp chất nào, như thể sát khí vừa rồi chỉ là ảo ảnh. Cocaine chỉ để lại lời chào bằng mắt với Se Jun rồi kéo Hashish lên xe. Ngay khi cả hai vừa ngồi xuống chỗ, Hashish liền hỏi.

 

“Vì tên khốn kia nên cậu về muộn à?”

 

“Phu nhân bảo tôi hát tiếp. Cậu làm ơn bỏ cái tính nóng nảy ấy đi được không?”

 

Chiếc xe khởi động. Cocaine thắt dây an toàn và trừng mắt nhìn Hashish. Cậu ấy nói sang chuyện khác với vẻ mặt ngượng ngùng.

 

“Thấy chưa. Tôi đã bảo Cha Myung Hwan không bình thường mà. Chắc chắn là do anh ta sắp chết nên mới vậy. Không biết người phụ nữ kia có ngấm được hết lời bài hát không nữa.”

 

Hashish rải những lời chế giễu khắp nhà bố mẹ của Cha Yi Seok. Cocaine nói với ánh mắt trầm tư.

 

“Mà này, ông chủ vẫn đang tìm Healer khác trên khắp đất nước à?”

 

“Nghe nói là vậy. Gã khốn nạn. Một ngày nào đó tôi sẽ tự tay giết chết tên khốn đó.”

 

Nếu thiến thì sức mạnh sẽ được duy trì. Liệu sức mạnh này sẽ tồn tại mãi mãi hay một ngày nào đó nó sẽ cạn xuống đáy thì vẫn còn phải chờ đến cuối cùng. Ông chủ có lẽ đang chuẩn bị cho ngày đó. Cậu sẽ ra sao nếu ngày đó đến? Cocaine chuyển sự chú ý sang Hashish.

 

“Nếu ông chủ tìm được một Healer khác… người đó có khác với tôi không nhỉ?”

 

“Khác là sao? Làm sao khác được?”

 

“Không biết nữa. Một Healer đủ mạnh để xâm chiếm cả ý thức của người nghe và gây nghiện. Chưa biết chừng còn nhiều sự thật ẩn giấu khác ngoài nghiên cứu của bố ông chủ.”

 

“Làm gì còn giai điệu nào gây nghiện được như của cậu nữa chứ? Những người nghe bài hát của cậu đều trở thành tín đồ nhiệt thành đấy thôi. Cách đây không lâu, nghệ sĩ violin được chữa lành vết thương và Hạ nghị sĩ Jang bị đâm thủng bụng đã gửi quà cho cậu còn gì.”

 

“Không, không phải thế, ý tôi là một giọng hát có sức công phá mạnh đến mức có thể hủy diệt tinh thần con người ấy…

 

Tất cả những người được Cocaine chữa lành đều trở nên khỏe mạnh. Trong số đó, những người khiếm khuyết về mặt tinh thần đã thần thánh hóa cậu lên rồi tự hủy hoại bản thân mình. Tuy nhiên, giọng hát đó còn vượt xa hơn nữa, giọng hát khiến bất cứ ai nghe cũng đều phát điên.

 

Hashish bật cười

 

“Cậu lo à?”

 

Đó là một câu hỏi bất ngờ. Cocaine hỏi ngược lại.

 

“Gì cơ?”

 

“Lẽ nào cậu thấy bất an vì sợ rằng một Healer vượt trội hơn cậu sẽ xuất hiện à? Đừng lo. Cho dù Healer khác có xuất hiện thì cậu vẫn là đỉnh nhất.”

 

Hashish vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai Cocaine nhưng Cocaine chẳng thể cười nổi. Là vậy sao? Cậu muốn thoát khỏi cuộc sống này nhưng không có nghĩa là cậu muốn từ bỏ vị trí của mình. Dù ban đầu cậu nguyền rủa và nghi ngờ năng lực của bản thân nhưng niềm vui mà cậu cảm nhận được khi giúp một người sắp chết hồi sinh là cảm xúc mà không gì có thể thay thế được. Hashish quan sát nét mặt của Cocaine và nói.

 

“Dù có chuyện gì xảy ra, ông chủ cũng không thể tùy tiện động vào cậu đâu. Tên khốn đó đang âm thầm sợ cậu mà. Chính xác hơn là sợ tiếng hét của cậu. Vậy nên ông ta mới cấy chip vào đầu cậu còn gì. Ngày xưa, khi cậu xông vào tấn công tên khốn đó và làm vỡ cả cửa sổ phòng khách của ký túc xá, vẻ mặt của ông ta rất đáng xem đấy.”

 

Hashish chạm vào đầu Cocaine. “Tôi nhất định sẽ lấy con chip ra.” Cậu ấy thì thầm để tên côn đồ trước mặt không nghe thấy. Mọi người chỉ tin những gì họ thấy. Niềm tin mù quáng đó che khuất đôi mắt của họ. Nó có thể là xiềng xích, nhưng đôi khi cũng rất tiện lợi. Hashish cúi người xuống và nhìn sâu vào đôi mắt của Cocaine.

 

“Healer có lẽ là những người được Chúa lựa chọn. Sứ giả giao tiếp với Chúa bằng giọng hát tuyệt đẹp và cứu rỗi con người. Giọng hát chữa khỏi bệnh tật nhưng tiếng hét thì ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp vượt ngoài sức tưởng tượng”.

 

Cocaine cười sảng khoái và nói.

 

“Nếu được đào tạo bài bản thì việc đập vỡ cửa sổ không phải là không thể. Cậu và các ca sĩ khác cũng vậy.”

 

“Nhưng không phải ai cũng có khả năng nghiền nát sọ người.”

 

Đôi mắt Hashish sáng lên như thể đang kinh ngạc trước sức mạnh khủng khiếp. Cocaine nhìn ra ngoài cửa sổ để tránh ánh nhìn ngột ngạt. Khuôn mặt phản chiếu trên kính trông thật vô cảm.

 

“Ừm, đúng vậy. Không phải ai cũng có thể có được…”

 

Một sinh vật được ban cho đặc quyền đi lại giữa thiên đường và địa ngục, sở hữu cả tiếng nói của thiên thần và ác quỷ…

 

Qua gương chiếu hậu, hình ảnh Se Jun bị mắc kẹt trong không gian chật hẹp đó ngày càng nhỏ lại. Đôi mắt đen như cún con đứng đó bất lực, giống như chú chó vừa bị mất chủ. Trong chớp mắt, anh ấy đã biến mất như ảo ảnh. Chiếc xe phóng nhanh vượt qua chặng đường gồ ghề. Khi nhắm mắt lại, Cocaine nghe thấy một giọng nói mơ hồ.

 

Anh, anh… Anh sẽ bảo vệ em… Cha Woo… những kẻ bắt nạt… Anh sẽ…

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo