Vừa mở mắt, Morphine liền chạy ngay sang phòng Yaba. Cậu ta cứ cuống cuồng lên rằng mình đã nhìn thấy Marijuana vào sáng sớm nay nên không dám ra ngoài nữa. Qua cánh cửa mở, Yaba thấy Hashish đang đi đi lại lại trong phòng khách. Morphine vừa nhìn vào bộ dạng đó của Hashish vừa nói.
“Tôi lo chết mất. Lo chết mất thôi. Lúc nãy Hashish bảo là hôm nay Cocaine tự đi làm một mình nên chắc cậu ấy bị tấn công rồi. Cậu ấy đến nhà bố mẹ của Giám đốc Cha từ bao giờ rồi mà không nghe máy cũng không có tin tức gì cả. Nghe nói hôm nay cậu ấy không đến biệt thự mà…”
“…….”
“Này, cậu cũng nghe rồi đúng không? Dạo trước, khi Cocaine đang đi công tác thì bị một chiếc xe máy đuổi theo. Khi bọn côn đồ định xuống bắt lại thì hắn ta đã nhanh chóng bỏ chạy, hắn đội mũ bảo hiểm và che biển số nên không biết là ai. Nhưng cậu có biết điều đáng sợ thực sự là gì không? Ngày hôm sau, cũng chính tại chỗ đó, chiếc xe máy xuất hiện như hồn ma rồi bám theo đến tận gần khu phố nhà mình đấy. Nổi da gà quá mà.”
“…….”
“Trước đây Cocaine từng bị theo dõi rồi mà. Lần này chắc hắn ta phát điên đúng nghĩa rồi. Vậy nên ông chủ mới điều thêm nhiều tên côn đồ thế. Nhưng Hashish cứ nói mấy câu kỳ lạ ấy. Cứ lầm bầm rằng không biết có tên khốn nào đáng ngờ hay gì đó không… Mà cái tên Hashish đó cũng có khuynh hướng bám đuôi đấy. Nếu Cocaine thấy không thoải mái thì phải biết đường mà giữ khoảng cách chứ, cứ như vậy chỉ khiến người ta phát phiền thôi.”
Yaba lật trang sách và dùng chân đẩy Morphine ra.
“Biến đi. Cút về phòng cậu đi.”
“Thật là! Cậu nghĩ tôi chiếm được bao nhiêu không gian hả? Ở phòng rộng nhất mà lòng dạ hẹp hòi hơn cả cái buồng nhỏ 3 mét vuông. Cứ coi tôi là cái gối đi. Cái ảo tưởng chết tiệt đó của cậu những lúc thế này mà không thể hiện thì còn để làm gì nữa?”
“Đến lúc phải giặt gối rồi. Muốn tôi lột da cậu vứt vào máy giặt luôn không?”
“Ầyy~ Sao cậu đáng sợ thế?”
Morphine cười tinh nghịch. Đêm qua Yaba phải trả tiền thuốc cho Cha Yi Seok nên giờ cơ thể cậu rất mệt mỏi. Cảnh tượng đó cứ lởn vởn trong tâm trí cậu cả ngày khiến đầu óc cậu không thể nghỉ ngơi, thậm chí cả Morphine cũng làm cậu phát cáu.
“Mà này, cậu không thể làm gì với cái áo đó được à?! Sao ở nhà mà lại ăn mặc như vậy? Nhìn thôi cũng thấy bức bối…!”
Chiếc áo Yaba đang mặc là một cái áo len cao cổ che kín đến tận môi. Cậu đã phải chịu đựng sự khó chịu và bức bối chỉ để che đi những vết đỏ bầm còn sót lại sau gáy. Bên trong, cậu mặc mặc chiếc áo sơ mi lấy trộm từ Cha Yi Seok. Cậu không cởi nó ra kể cả khi ngủ hay lúc ra ngoài. Chiếc áo sơ mi xanh màu nước có mùi của anh giờ đã được bao phủ bởi mùi hương của chính cậu. Cocaine thực sự không hề tố giác cậu nên cậu không phải chịu bất kỳ hình phạt nào từ Ki Ha. Nhưng cậu thấy rất khó chịu. Đó là một một món nợ, món nợ mà lần sau nếu có chuyện tương tự xảy ra thì cậu cũng sẽ phải nhắm mắt làm ngơ. Tuy nhiên Yaba không có ý định trả món nợ đó. Rõ ràng cậu đã nói với Cocaine rằng cứ tố giác cậu đi, nhưng chính cậu ta đã lựa chọn là không. Sau này cậu phải hỏi Ki Ha thử xem điểm phạt của cậu ta là bao nhiêu mới được. Morphine đi tới giường Cocaine, mắt cậu ta sáng quắc lên khi nhìn thấy một ngăn kéo nhỏ.
“Trời đất! Đây là đồng hồ Patek Philippe mà? Cái này phải hàng nghìn đô ấy! Túi xách, dây chuyền…! Đủ để mua được một căn nhà luôn. Tôi chưa thấy cái này bao giờ, chắc cậu ấy lại mới được khách tặng. Cũng phải thôi, nếu dư tiền thì tôi cũng muốn tặng Cocaine. Nghe cậu ấy hát xong, tâm trạng sẽ thoải mái hơn, da dẻ cũng đẹp hơn và không cần phải tốn tiền đến bệnh viện. Có khi nào Cocaine không phải là ma túy mà là thực phẩm tốt cho sức khỏe không? Thỉnh thoảng cũng có một số người phát cuồng vì thực phẩm chức năng mà? Nhưng lạ thật đấy. Tại sao có những khách hàng phung phí hết tiền bạc của gia đình đến nỗi trở thành kẻ thất bại, mà chúng ta thì lại không sao?”
“Các cậu là người bình thường. Còn họ là những tên điên.”
Yaba ném ra một câu lạnh lùng. Morphine bật cười khặc khặc. Cậu ta lôi hết đồ đạc trong ngăn kéo ra, liến thoắng không dứt từ nguồn gốc đến giá cả của chúng. Sau khi tặc lưỡi với những món đồ xa xỉ đắt tiền, cậu ta đóng ngăn kéo lại rồi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ và làm ầm ĩ cả lên.
“Ơ? Hình như có ai đang chuyển đến đây kìa. Ngay nhà bên cạnh luôn. Sao hành lý chuyển nhà lại lôi thôi vậy? Đó là người chuyển đến sao? Vừa cao ráo, lại còn đẹp trai nữa! Ồ wow! Cơ bắp cuồn cuộn luôn! Ê thằng điên, cậu cũng lại đây xem đi! Nhanh lên!”
Yaba hất bàn tay Morphine đang cố gắng kéo mình dậy và nhìn vào tuyển tập truyện ngắn của Poe.
“Rốt cuộc cậu sống bằng niềm vui gì vậy? Đi shopping hay là hâm mộ nghệ sĩ nổi tiếng nào…”
“Cuộc sống không nhất thiết phải vui vẻ thì mới là sống. Còn rất nhiều người chỉ đơn giản là đang sống thôi.”
“Triết lý rác rưởi.”
Morphine bĩu môi và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Cocaine đã trở về kí túc xá sau chuyến công tác.
“Cocaine! Sao giờ cậu mới về ~~~! Đầu gối tôi bị tím hết rồi!”
Morphine chạy lao ra, xà vào vòng tay của Cocaine, người lúc này đang được tất cả mọi người vây quanh. Cocaine bật cười.
“Cỡ này thì chỉ cần chườm khăn ấm là khỏi ngay thôi.”
“Không phải vì tôi đau nên mới vậy đâu. Tôi muốn vừa nghe cậu hát, vừa nói chuyện với cậu mà! À sao cậu về muộn thế?”
“Tôi uống chút trà rồi mới về.”
“Với Giám đốc Cha á? Cậu uống gì thế?”
“Sao cậu lại muốn biết chuyện đó? Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Tôi uống trà gừng còn Giám đốc Cha uống cà phê.”
“Ông chủ mà biết chắc lại nói cho coi. Mà, nếu là cậu thì cái gì cũng OK hết thôi… Hai người nói chuyện gì khi uống trà thế?”
“Chuyện này chuyện kia thôi…”
Cocaine cụp mắt xuống và đáp lại bằng một nụ cười. Yaba cầm chặt cuốn sách đến mức nhàu nát. Dù đây là cuốn sách cậu yêu thích nhất nhưng không một chữ nào lọt nổi vào mắt cậu nữa. Cocaine xoa mái tóc của Morphine khiến nó rối tung lên rồi đi vào phòng. Cậu ta đi thẳng đến máy lọc nước, rót đầy nước vào cốc và uống cạn. Yaba liếc mắt nhìn cậu ta. Sáng nay cậu cũng đã bỏ thuốc độc vào nước. Túi đựng chất độc đang nằm an toàn bên trong bồn vệ sinh.
Sau ngày hôm đó, Cocaine vẫn uống nước từ máy lọc nước như bình thường. Chỉ có thể là một trong hai điều. Một là cậu ta không biết cậu đã bỏ gì vào đó, hai là cậu ta biết nhưng giả vờ như không biết. Nếu biết trong máy lọc nước có gì thì không thể uống như vậy được. Ngay cả khi giả vờ thông minh, cậu ta cũng có thể trở nên ngu ngốc một cách không ngờ. Không, không. Cocaine không kém cỏi như vậy. Không biết chừng sau khi uống nước, cậu ta đã chạy vào phòng phòng tắm để nôn hết ra hoặc đã thay nước khác trong lúc cậu đang ngủ. Cậu ta sẽ diễn trò giả ngu bằng khuôn mặt trong sáng nhưng đến một lúc nào đó sẽ rút dao ra đâm sau lưng cậu. Phải cho cậu ta uống chất độc bằng cách khác thôi. Rắc một ít chất độc lên mặt nạ hoặc bàn chải đánh răng của cậu ta chẳng hạn… Lý do Yaba nhất quyết đổ chất độc vào máy lọc nước là vì cậu muốn Cocaine phải chết dần chết mòn. Nếu thay đổi phương pháp, thì cậu sẽ cần nghiên cứu lại định lượng thích hợp. Có sự khác biệt về liều lượng gây chết người giữa việc uống thứ gì đó pha loãng trong nước và chạm trực tiếp vào môi. Đột nhiên có việc phải làm, Yaba trở nên lo lắng.
“Trong tuyển tập truyện ngắn của Poe, tôi thích truyện Ligeia nhất.”
Cocaine đột nhiên nói. Yaba cau mày.
“Cậu động vào sách của tôi à?”
Cocaine đáp lại bằng đôi mắt mở to.
“Cậu thấy tôi động vào đồ của cậu bao giờ chưa? Tôi đọc Ligeia từ hồi cấp hai rồi. Và truyện này cũng chẳng có trong cuốn sách đó. Cậu đọc sách mòn mỏi suốt cả nửa năm mà không biết à?”
Yaba có thể cảm nhận rõ dái tai mình đang đỏ bừng lên. Cậu đã mua cuốn sách này và ngày nào cũng đọc không sót một trang nào, đến mức thuộc lòng cảnh nào ở trang nào. Tuy nhiên, cậu không nhớ Ligeia có nội dung là gì. Để che giấu sự bối rối, Yaba nhếch môi và nói.
“Tôi cũng biết là không có mà. Tuyển tập truyện của Pow vốn dĩ có nhiều truyện ngắn nên dễ nhầm lẫn lắm.”
“Chắc vậy. Cậu đừng tin vào bản thân mình quá.”
Cocaine thản nhiên trả lời, cởi áo khoác rồi đi vào phòng tắm. Tại sao cậu ta lại tắm ngay khi vừa về? Lúc nãy khi bước vào phòng, dáng đi của cậu ta có vẻ không bình thường. Cậu ta đã uống trà với Cha Yi Seok, ngồi đối diện anh, chạm mắt với anh, nâng tách trà lên đôi môi xinh đẹp và trao cho anh nụ cười… Họ thực sự chỉ uống trà thôi sao? Một ngọn lửa cháy phừng phừng trong lồng ngực Yaba. Cậu cắn môi và mở cuốn sách ra rồi nhanh chóng lật đến trang đầu tiên. Giây phút đó, đầu óc cậu trở nên trắng xóa. Ligeia được viết rõ ràng trong mục lục. Cậu hít một hơi thật sâu và trừng mắt nhìn vào cửa phòng tắm. Cậu có thể nghe thấy tiếng hát hòa lẫn với tiếng nước trong phòng tắm. Âm thanh đó giống như một lời chế nhạo.
“Chuyện, chuyện này là sao…”
Sau khi tháo băng và rút mũi khâu cuối cùng, Sung Hae Min đã rất ngạc nhiên.
“Làm thế nào mà… vết thương nặng như vậy biến mất chỉ sau hai ngày…! Cậu nhìn đi. Tháo hết chỉ khâu ra là y như chưa hề bị thương! Không ngờ nó lành lặn được thế này đấy?”
“Đây là lần đầu tiên tôi được tháo băng.”
Sung Hae Min ấn móng tay vào chỗ bị thương. Ngoài dấu vết của chỉ khâu, cơn đau và vết trầy xước đã biến mất hoàn toàn. Cha Yi Seok không còn cảm thấy đau ở tay kể từ đêm qua. Anh đã say mê trong cơ thể của Yaba và bài hát ru đến mức quên cả cơn đau. Anh bị Suni cắn sau khi Yaba ngủ. Vết răng rắn vẫn còn đó cho đến sáng đã biến mất hoàn toàn. Tại sao?
“Làm sao trong hai ngày mà vết thương nặng như vậy có thể… ! Rốt cuộc cậu đã làm trò quái quỷ gì?”
Sung Hae Min lật tay Cha Yi Seok và xem đi xem lại mấy lần. Cậu làm trò gì vậy… Sau đó, anh chợt nhớ ra mình đã nghe Cocaine hát ở nhà bố mẹ cách đây không lâu. Mẹ anh gọi cho anh từ sáng sớm với tâm trạng rất kích động. Khi ghé qua để kiểm tra tình trạng của mẹ, anh thấy bà đang chờ đợi với đôi mắt tỉnh táo hơn anh nghĩ. Nghe nói lượng rượu mẹ anh uống cũng giảm đi nhiều. Thái độ không tin tưởng vào Healer của bà cũng đã hoàn toàn thay đổi. Anh uống trà với Cocaine như một phần thưởng rồi rời đi. Tuy nhiên, anh đã dừng lại ở trước nhà chính khi bài hát của cậu ta sắp kết thúc. Chỉ cần nghe nhiêu đó thôi cũng đủ để chữa khỏi hết vết thương rồi sao? Anh nheo mắt, lần lượt nhìn vào bàn tay bị thủy tinh cắt rách và bàn tay bị Suni cắn. Cảm giác như đã nắm bắt được điều gì đó nhưng mọi thứ vẫn thật quá mơ hồ. Nếu sức mạnh của Cocaine mạnh hơn nhiều so với anh tưởng tượng thì không thể an tâm với chuyện của Cha Myung Hwan được. Cha Myung Hwan có từ bỏ Cocaine hay không còn phụ thuộc vào kết quả kiểm tra kỹ lưỡng. Sung Hae Min đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng để tìm hiểu về vụ việc bí ẩn này. Cha Yi Seok nghĩ tốt hơn là nên cắt bỏ sự tò mò vô nghĩa.
“Ngoài cậu ra thì làm gì còn ai có tài làm được thế này nữa?”
“Cậu nói gì vậy? Cái này dù có là bác sĩ nổi tiếng thì cũng không thể nào làm được! Lúc đó có đúng là cậu bị thương thật không vậy? Không, chính tôi là người đã khâu nó lại mà… Thật vô lý.”
Sung Hae Min nhảy dựng lên như không tài nào tin được chuyện này. Cha Yi Seok từ chối lời đề nghị ăn tối cùng nhau của cô ta và rời bệnh viện.
Các ca sĩ thái giám gói ghém đồ đạc và đi đến phòng chờ. Hai tên côn đồ theo sau Yaba vừa khập khiễng bước đi vừa phun ra những lời chửi rủa. Chúng đã làm mất dấu Yaba hai lần và bị Ki Ha đánh cho nát bươm như miếng giẻ rách. Nhưng Ki Ha không biết rằng không phải vì lũ côn đồ ngu ngốc nên mới làm mất dấu cậu mà là vì bản thân cậu là một kẻ đào tẩu xuất sắc. Ki Ha bước vào phòng chờ. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Cha Yi Seok, dáng đi của ông ta trở nên nhẹ nhàng hơn. Nghe Im Su kể, Cha Yi Seok đã không tiếc lời an ủi, động viên Ki Ha. Điều đó có nghĩa là cậu có thể nhận được trợ cấp cho công việc của mình và cũng có thể tạm thời hoãn việc dùng bảo hiểm nhân thọ. Ki Ha đưa danh sách đặt chỗ cho Cocaine rồi đi đến trước mặt Yaba. Ông ta khoanh tay và nhìn xuống với ánh mắt kỳ lạ. Yaba ngước mắt lên.
“Ông nhìn cái gì?”
“Đi công tác. Chuyến công tác được chỉ định.”
“Chuyện đó thì sao lại nói với tôi?”
Ngón tay của Ki Ha chỉ chính xác vào Yaba.
“Là mày đấy. Mày là người được chỉ định.”
“Ông ăn nhầm cái gì à?”
“Không, tao đã chén sạch cả một đĩa bít tết. Người ăn nhầm cái gì là người chỉ định mày mới đúng.”
Các ca sĩ thái giám nhìn về phía này với ánh mắt khó hiểu, Cocaine cũng vừa xem danh sách đặt trước vừa bày ra ánh mắt tò mò. Yaba thậm chí còn nghi ngờ liệu có đúng là mình vừa nhận được ánh nhìn đó hay không. Ki Ha không phải là người thích đùa nên dường như đó không phải lời nói nhảm. Cậu không biết tại sao trong khoảnh khắc đó cậu lại nghĩ đến Cha Yi Seok. Anh ấy chỉ tìm kiếm Cocaine và những gì anh làm đêm qua là vì tiền thuốc. Yaba cố gắng trấn an bản thân rằng không thể nào có chuyện đó, nhưng trái tim vẫn không đập theo ý cậu.
“…Là ai?”
“Cứ chuẩn bị trước đi. Im Su và hai thằng nữa sẽ đi cùng mày.”
Yaba càng khó chịu hơn khi nhìn thấy vẻ mặt không thoải mái của Ki Ha. Cho đến cuối cùng, Ki Ha vẫn không nói cho cậu biết người ấy là ai. Kể từ lúc Cocaine suýt bị bắt cóc, ông ta không bao giờ cho cậu ta đi công tác trừ khi đối phương là người đáng tin cậy. Sở dĩ ông ta vui vẻ cử Yaba đi công tác như thế này là vì cậu không phải Cocaine. Yaba nhét hành lý vào túi xách rồi rời khỏi phòng chờ. Nhưng có một vấn đề đã phát sinh. Cậu cần cho bài hát vào túi bìu nhưng chiếc túi giờ đây đã tràn ngập hơi thở của và những âm thanh tục tĩu của Cha Yi Seok nên không có đủ chỗ để chứa thêm bài hát nữa. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cậu quyết định cho một bài hát ngắn gọn và dễ hiểu vào chiếc bìu.
Nơi xe ô tô chở Yaba đến là một biệt thự gần Seoul. Vậy có nghĩa là người đã chỉ định cậu không phải là Cha Yi Seok. Đột nhiên mọi thứ trở nên khó chịu. Mặt khác, cậu cũng tò mò không biết đối phương là người như thế nào. Dù vậy, cảm giác khó chịu vẫn lớn hơn. Sau khi đi một lúc, đám người Yaba đã đến một cánh cổng trông giống như cổng lâu đài. Đầu tiên, một nhân viên bảo vệ mặc vest kiểm tra chứng minh thư của bọn côn đồ. Khi cả đám bước vào bên trong, ba con chó chăn cừu Đức sủa dữ dội về phía chiếc xe lạ. Chúng giống hệt con chó mà Ki Ha từng nuôi. Con chó của ông ta chính là vật chủ trung gian truyền con bọ đầu tiên cho Yaba. Ông ta đã có một khoảng thời gian rất suy sụp khi con chó bỏ nhà đi. Ông ta bắt bọn đàn em lại như lũ chó vì nghĩ rằng chúng đã không trông chừng con chó của ông ta cẩn thận. Nhưng thực ra, nhân lúc bọn đàn em phân tâm, Yaba đã bí mật kéo con chó của Ki Ha đến cửa hàng thịt chó. Số tiền bán chó được cậu dùng để mua thuốc độc. Khi cả đám bước vào phòng khách, Im Su nói với giọng nghèn nghẹt.
“Tao sẽ ở phòng khách nên nếu mày thấy có gì khả nghi thì hãy hét lên.”
“Ở đây đám các người là khả nghi nhất đấy.”
Yaba bỏ lại bọn côn đồ phía sau và đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ. Khi bước lên cầu thang, cậu chỉnh lại chiếc mặt nạ màu rượu vang chỉ để lộ ra đôi môi. Cậu nhét cục thịt bắp tay của mình vào đôi găng tay dài. Trang phục hôm nay là áo không tay bằng vải nhung màu kem. Yaba ghét những bộ quần áo để lộ đường cong cơ thể như thế này. Nhà thiết kế rẻ tiền luôn phớt lờ đơn đặt hàng của cậu và may đồ với kích cỡ M. Có lẽ vì độ đàn hồi tuyệt vời của vải nên chúng vẫn chịu đựng tốt mà không bị rách. Khi đến trước cửa phòng, gáy cậu cứng đờ. Nhân viên bảo vệ gõ cửa và lùi lại. Yaba nuốt nước bọt khô khốc rồi mở cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy người đang đợi bên trong, lông mày cậu tự nhiên nhăn lại. Người ngồi trên giường là Cha Myung Hwan. Anh ta đã cởi bỏ bộ quần áo bệnh nhân và thay bằng chiếc áo len cashmere, mặc ngoài là chiếc sơ mi màu xanh da trời. Đôi mắt vàng vọt của anh ta mở to, tiếng thở phải dựa vào máy thở oxy nghe có vẻ khó khăn. Anh ta nhìn vào Yaba đang đeo mặt nạ.
“Cậu là tên lừa đảo đấy à?”
“Sao anh lại ở đây?”
Yaba hỏi lại. Một màu sắc kỳ lạ xuất hiện ở khóe mắt anh ta khi nhận ra giọng nói quen thuộc.
“Tôi đến đây để nhận kiểm tra chính xác.”
“Nếu kiểm tra xong rồi thì về biệt thự đi chứ, sao lại còn ở đây? Anh muốn chết nơi đất khách quê người à?”
“Đây vốn dĩ là nhà của tôi mà. Bác sĩ và thư ký của tôi đều đang túc trực sẵn nên sẽ không có vấn đề gì cả. Đừng hỏi nữa, mau vào đây đi. Gió lùa hết vào trong phòng rồi đây này.”
“…….”
Có vẻ như Cha Myung Hwan nhất định muốn nhận được một lời xin lỗi. Yaba bước vào trong với quyết tâm dù anh ta có đánh gãy chân cậu, cậu cũng sẽ không quỳ. Cậu để cánh cửa mở để chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ. Căn phòng đủ rộng để chứa một phòng trọ, trên một mặt tường xếp rất nhiều đĩa nhạc cổ điển. Ngoài ra, căn phòng cũng chứa đầy những món đồ dành riêng cho tầng lớp thượng lưu, như những tác phẩm nghệ thuật và đồ thủ công xa hoa. Thật bất công khi chết đi mà để lại tất cả những thứ như thế này. Cha Myung Hwan tắt máy thở và ra khỏi giường. Anh ta kéo ống truyền dịch bằng cánh tay đang được cắm kim tiêm rồi ngồi xuống ghế sofa. Khi bước đi, anh ta cứ lảo đảo vì không giữ được thăng bằng và việc ngồi xuống trông có vẻ cũng khó khăn. Trước đây, ngay cả khi nước da giống như một xác chết thì anh ta vẫn tràn đầy sinh lực, nhưng bây giờ anh ta yếu đến mức có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Bộ dạng anh ta bây giờ đúng là ngoài dự đoán bởi vì trong cuộc điện thoại mà vợ anh ta gọi cho Cha Yi Seok, cô ta nói rằng chồng mình đã khá hơn nhờ Cocaine. Cha Myung Hwan ho khan rồi ngay lập tức càu nhàu.
“Ông chủ của cậu quá đa nghi nên phải khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được ông ta. Tôi đã bảo bố tôi để yên cho các cậu rồi mà, sao các cậu lại không tin nhỉ? Cũng phải, các người làm sao biết được bố tôi là người thậm chí sẽ giả vờ chết nếu tôi bảo ông ấy làm vậy. Đã không biết ơn vì tôi vẫn tìm đến các người một lần nữa thì thôi, sao tôi còn phải thuyết phục các người chứ? Tôi phát cáu lên được vì đám lừa đảo các người có xin lỗi một trăm lần cũng không đủ! Khụ khụ…! Khụ khụ…!”
“Anh đang tự hào vì bị lừa đấy à? Có vẻ anh chẳng biết gì về thế giới ngoài kia vì anh chỉ ru rú trong căn biệt thự, nhưng bây giờ người ta đang sống trong thế giới mà những kẻ bị lừa sẽ bị gọi là đồ ngu đấy.”
“Thôi được rồi. Dừng hết mấy trò đôi co này lại. Hát trước đi.”
Cha Myung Hwan nhấc ly khỏi chiếc bàn nhỏ và chỉ uống nước. Đôi mắt lo lắng trợn ngược trông đáng sợ như một con kỳ nhông. Yaba thực sự không thích anh ta nhưng điểm phạt rất nguy hiểm và anh ta đang là một khách hàng. Đây là người đầu tiên ám ảnh với bài hát của cậu đến vậy, bất chấp tất cả mọi thứ. Đây cũng là người đầu tiên chỉ định cậu. Yaba mím môi và hát Serenade của Schubert. Cha Myung Hwan nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi mắt long lanh chứa đựng sự xúc động như gặp nước trên sa mạc. Một cảm giác thực sự rất kỳ lạ.
Bài hát của em nhẹ nhàng vượt qua màn đêm, cầu xin người hãy đến bên em…
Đến khu rừng yên tĩnh bên dưới, hãy đến bên em, hỡi người yêu dấu
Xin người đừng sợ. Hỡi người yêu dấu…
Tuy có giai điệu và ca từ đẹp đẽ nhưng bài hát lại trầm lặng và thê thảm như tiếng kêu của một con thiên nga sắp chết. Cha Myung Hwan nhắm mắt lại và hít vào khí oxy cho đến khi ngực phồng lên. Yaba thả lỏng vai và kéo lê âm thanh như con thiên nga gãy cổ. Lời bài hát như chất nhầy chảy xuống sàn nhà và tan vào không khí. Cậu gom hết âm thanh nhão nhoét rồi đẩy lên nốt cao nhất. Cha Myung Hwan cau mày lại như thể đang rất đau đớn và tránh ánh mắt cậu. Khúc giao với violin được lấp đầy bằng humming. Như xác con thiên nga đang trôi dạt một mình trên mặt nước, như điệu nhảy ngây ngất của nó…
(*T/N: Humming là âm thanh được tạo ra bằng cách khóa khoang miệng lại, đẩy hơi lên khoang mũi, làm rung động các phân tử khí trong khoang mũi và các xoang xung quanh. Lúc này mũi trở thành cổng ra chính của hơi và âm thanh hay vì miệng. Humming tạo ra tiếng có âm “um um” và mang lại cảm giác vo ve như tiếng con ong.)
A… A…
Em đang chờ đợi người trong sự run rẩy mãnh liệt.
Người hãy đến bên em và khiến em được hạnh phúc. Em…
Khi bài hát kết thúc, làn da đen sạm của Cha Myung Hwan chuyển sang màu đỏ.
“Cái kiểu tự hát theo ý mình vẫn y chang. Mà tự dưng có chuyện gì vậy? Sao cậu lại hát bài này?”
“Nếu biết trước là anh thì tôi đã không chọn bài này rồi.”
Cha Myung Hwan dồn hết sức lực vào tròng mắt. Bộ dạng đó trông hệt như một con cá hố vừa bị kéo vào bờ. Sau đó, anh ta liếc nhìn mái tóc của Yaba, làn da ngăm đen chuyển sang màu sắc kỳ lạ.
“Vậy tôi đi đây.”
Yaba bước ra ngoài mà không nhìn lại. Ngay khi cậu vừa chạm vào tay nắm cửa, Cha Myung Hwan đã chạy đến nắm lấy cổ tay cậu. Là một bệnh nhân ung thư đang chết dần nhưng lực cánh tay của anh ta vẫn rất mạnh.
“Sao hát có một bài thế?”
“Vì tôi chỉ cho một bài hát vào thôi.”
Cha Myung Hwan đóng sầm cửa lại. Lần đầu tiên cậu gặp anh ta, anh ta còn không thể cử động được. Nhìn thấy anh ta bước đi thế này, cậu tự hỏi liệu có phải nhờ bài hát của Cocaine hay không. Yaba hất tay anh ta ra.
“Rất khó để sống bố láo mất dạy tới mức tự tin như vậy, giờ nhìn cậu mới thấy đáng nể thật đấy.”
Anh ta nói với gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
“Từ mai lại đến nữa đi.”
“Vậy còn Cocaine thì sao?”
“Cậu ta thì kệ cậu ta chứ.”
“Anh có định điều trị tiếp không?”
“Kết quả kiểm tra sẽ có trong tuần này. Nhưng tôi không tin Healer. Vậy nên tôi sẽ nghe những bài hát mà mình muốn.”
Hôm nay Cha Myung Hwan đã khiến Yaba ngạc nhiên về nhiều mặt. Việc phải ở một mình với tên này cũng kinh tởm chẳng khác gì việc phải quỳ gối xin lỗi. Nhưng lạ thay, gò má cậu lại râm ran. Đó là một cảm giác ngứa ngáy khác hẳn với cảm giác bị giòi bọ bò xung quanh.
“Anh muốn nghe bài hát của tôi đến vậy à?”
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, trả lời đi.”
“Nếu anh không muốn nói thì thôi khỏi.”
Yaba gãi cẳng tay và nhìn đi chỗ khác. Cha Myung Hwan cắn chặt môi rồi quay đầu lại.
“Đúng. Tôi muốn nghe cậu hát. Ngày nào bài hát của cậu cũng văng vẳng bên tai khiến tôi phát điên. Được chưa?”
Yaba nghĩ rằng hình ảnh đôi tai đỏ bừng lên của Cha Myung Hwan lúc này chỉ là ảo ảnh. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chỉ còn da bọc xương đó và nói.
“Về công việc thì đi mà nói với ông chủ ấy. Tôi không phải người có quyền quyết định chuyện đó.”
Khi Yaba quay người bước đi, Cha Myung Hwan lại nắm lấy tay cậu. Bàn tay gầy guộc của anh ta khiến cậu có cảm giác như đang bị cành cây cào vào. Khuôn mặt anh ta giống như ngọn núi lửa sắp nổ tung. Đột nhiên anh ta vươn tay ra kéo dải ruy băng.
“Cái…!”
Chiếc mặt nạ rơi xuống sàn. Yaba giơ tay lên che mặt nhưng Cha Myung Hwan đã nhanh hơn. Chân của hai người quấn lấy nhau rồi cùng ngã xuống sàn. Giá treo dịch truyền cũng bị đổ xuống. Cha Myung Hwan kéo cánh tay Yaba ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lộ ra trước mắt mình. Cơ thể cậu lúc này như đang bị một tảng đá đè bẹp.
“Haa… mẹ kiếp. Khi đó không phải là tôi nhìn nhầm.”
“Bỏ ra! Bỏ tôi ra…!”
Yaba vùng vẫy khi bị Cha Myung Hwan đè bẹp. Mặc dù có kích thước cơ thể gấp đôi nhưng cậu vẫn bị anh ta đánh bại một cách lố bịch. Cậu khua tay xung quanh, tìm thứ gì đó để đánh nhưng chẳng có gì cả. Nếu bọn côn đồ không bị phân tâm thì chúng sẽ nghe thấy tiếng la hét của cậu và chạy đến. Chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho việc tại sao đến bây giờ vẫn không có tin tức gì từ chúng. Đó là bởi cậu không phải là Cocaine. Một đám ngu ngốc vô tích sự, một đám cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi. Cậu sẽ đâm chết hết tất cả.
“Nằm yên một chút đi xem nào!”
“Bỏ ra! Bỏ tôi ra! Tên điên này!”
Cha Myung Hwan mạnh đến mức kinh ngạc đối với một người chỉ nay mai sẽ trở thành xác chết. Anh ta sờ vào tóc, mò mẫm khuôn mặt Yaba như kẻ chết đói nhiều năm. Khuôn mặt anh ta càng ngày càng tiến sát lại gần cậu hơn. Đúc lúc đó, một bàn tay lao tới đẩy mạnh đầu anh ta ra. Cha Myung Hwan bị túm tóc và bị treo trên tường như một con thú nhồi bông.
“A! Cái gì… vậy! Khụ khụ! Khụ khụ!”
Cha Myung Hwan bối rối và giật mình khi nhìn thấy người trước mặt. Người túm tóc anh ta không phải bọn côn đồ mà chính là Cha Yi Seok. Một giọng nói vang vọng khắp sàn nhà.
“Anh đang làm gì thế? Anh trai.”
Đó không phải là câu hỏi mà là một lời cảnh báo. Đôi mắt của Cha Yi Seok sắc lẹm như thể sắp xé toạc da đầu của Cha Myung Hwan. Cha Myung Hwan cau mày. Anh ta vừa xấu hổ khi bị bắt gặp trong cảnh tượng này, vừa bối rối trước sự thay đổi của người em trai dịu dàng. Cha Yi Seok di chuyển đôi mắt lạnh lùng và ném chúng vào Yaba.
“Đeo mặt nạ vào đi.”
Yaba cảm thấy mình giống như một con côn trùng vừa bị kim đâm. Thật bí ẩn làm sao khi Cha Yi Seok lại đến đây vào lúc này, và cả việc anh đã tìm thấy cậu ở bãi đỗ xe ngày hôm đó. Yaba đứng dậy và đeo mặt nạ vào. Đột nhiên, bàn tay đã tháo băng của Cha Yi Seok lọt vào tầm nhìn của cậu. Bàn tay lành lặn không có một vết thương nào. Nghe nói trước đó anh đã cùng uống trà với Cocaine. Chỉ có một người duy nhất có thể chữa lành bàn tay anh một cách kỳ diệu như vậy. Im Su và bọn côn đồ thoát khỏi sự bao vây của những nhân viên bảo vệ và chạy đến muộn màng. Mắt ai nấy đều mở to khi nhìn thấy chuyện đang xảy ra bên trong căn phòng. Cha Myung Hwan nhìn chằm chằm vào Cha Yi Seok, người đang túm chặt áo mình với ánh mắt sắc lạnh.
“Bỏ tay ra. Em đang làm gì với anh trai mình vậy hả?”
Chỉ sau khi Yaba điều chỉnh lại mặt nạ và đứng dậy, Cha Yi Seok lúc này mới quay sang nhìn Cha Myung Hwan. Việc tiếp theo anh làm là thả lỏng đôi tay đang túm cổ Cha Myung Hwan.
“Nhìn anh nhảy cẫng lên thế này, có vẻ tình trạng anh đã khá hơn rất nhiều rồi nhỉ. Em biết hôm nay là ngày kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng nếu xong việc rồi thì anh phải về biệt thự chứ ạ.”
“Em không nói thì anh cũng đang cân nhắc chuyện đó đây. Dù có sống trong biệt thự hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt. Anh đang nghĩ tới chuyện điều trị ngoại trú ở Seoul.”
Mắt Cha Yi Seok hơi co giật. Khác với ánh mắt dựng ngược, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng.
“Truyền thông đang gây áp lực rồi nên anh không cần phải cố tình làm mồi cho các tay săn ảnh nữa đâu ạ.”
“Phải ở nơi mà trong lòng thấy thoải mái thì mới gọi là điều dưỡng chứ? Cô ta cũng vậy, em cũng vậy, tại sao lại lo lắng đến mức không thể để anh đi?”
“Bởi vì em luôn muốn anh khỏe hơn dù chỉ là một chút thôi. Anh không biết nên mới hỏi ạ?”
Cha Yi Seok nở nụ cười uể oải. Cha Myung Hwan dõi ánh mắt theo em trai mình. Khi ở trước mặt Cha Yi Seok, anh ta luôn giống như con ếch đứng trước một con trăn Nam Mỹ, nhưng hôm nay anh ta lại trông giống như một con ếch trâu.
(*T/N: Ếch trâu (Ếch ương beo hay Ễnh ương Mỹ hay ếch bò Mỹ) là một loài ếch trong họ Ranidae, là loài ếch lớn nhất ở Bắc Mỹ. Những con ếch khổng lồ có thể nặng tới 0,6 kg đến 2 kg và dài tới 20cm.)
“Không. Anh sẽ chuyển hành lý ngay ngày mai và điều trị ở đây.”
Hai anh em họ trao nhau những cái nhìn sắc nhọn như dao. Đôi mắt của Chai Seok giống như răng của loài bò sát. Thay vì giết chết con mồi ngay lập tức bằng cách cắn vào cơ thể nó như một con sư tử, anh siết cổ con mồi từ từ để nó có thể cảm nhận được khoảnh khắc cái chết đến với mình từng chút một. Dù có là ếch trâu đi chăng nữa thì ếch vẫn là ếch. Cha Myung Hwan kinh hãi cụp mắt xuống. Ánh mắt của Cha Myung Hwan khác hẳn những lúc có Chủ tịch Cha bên cạnh. Mặc dù có tuổi tác và cấp bậc cao hơn Cha Yi Seok, nhưng dường như bản năng vẫn kéo anh ta xuống dưới chuỗi thức ăn. Khi Im Su ra hiệu, Yaba lập tức rời khỏi phòng.
“Nhớ giữ lời đã hứa.”
Cha Myung Hwan nói nhanh. Đôi mắt của Cha Yi Seok biến thành vũ khí chết người.
Yaba lên xe tải và rời biệt thự. Khi mặt trời lặn, chiếc xe đang rời khỏi con hẻm tối tăm, cậu bỗng nghe thấy tiếng còi xe phía sau. Im Su ngồi bên cạnh cau mày quay lại nhìn. Đúng lúc đó, chiếc ô tô màu bạc bóng loáng lao qua nhanh chóng và chặn chiếc xe tải lại trong gang tấc. Tên côn đồ phanh xe khẩn cấp và phun ra câu chửi thề. Cơ thể Yaba bị bổ nhào về phía trước đến mức nội tạng như tràn ra ngoài. Cha Yi Seok xuống xe và mở cửa sau của xe tải ra. Anh vươn tay ra nắm lấy tay Yaba. Im Su ngăn anh lại.
“Đã muộn rồi. Giờ chúng tôi phải về cửa hàng ạ.”
“Để tôi đưa cậu ấy về.”
“Không đượ…”
“Không có gì là không được cả. Hãy nhớ rằng giờ tâm trạng tôi đang rất bực bội đấy.”
“Nếu ngài tiếp tục vi phạm quy định của cửa hàng thì tôi sẽ rất khó xử. Cả Yaba cũng vậy.”
“Anh chàng này cứ khiến tôi phải phá luật suốt thôi.”
Ngay khi vừa dứt lời, Cha Yi Seok liền kéo Yaba ra khỏi xe tải. Lực nắm tay của anh thật hung bạo. Anh chỉ bước đi về phía trước mà không thèm quan tâm đến những bước chân của Yaba theo đằng sau. Bàn tay được Cocaine điều trị của anh đập vào mắt cậu. Cậu hất tay anh ra, quay đi mà không ngoảnh lại. Cha Yi Seok ngay lập tức túm lấy cánh tay cậu, ném cậu vào ghế hành khách. Khi cậu còn chưa kịp đứng dậy, anh đã ngồi vào ghế lái. Chiếc xe xuất phát với tiếng động chói tai. Cha Yi Seok đạp ga và rẽ vào một con hẻm hẻo lánh, bỏ lại chiếc xe tải đằng sau. Chiếc ô tô màu bạc chạy vào một con đường đông đúc và dừng lại trước một tòa nhà. Anh ấn vào thái dương như thể đang bị đau đầu. Sau đó, anh vừa nhìn chăm chăm về phía trước, vừa mở miệng.
“Sao cậu lại đến đó?”
“Được gọi thì đến thôi.”
“Tôi không ngờ cậu là người sẽ đi gặp bất cứ ai nếu được gọi đấy.”
“Anh không biết công việc của tôi là phải đi khi được gọi à?”
“Đừng tới đó nữa.”
“Không thích.”
“Tôi bảo cậu đừng tới đó nữa mà.”
“Không thích.”
Một ánh mắt sắc bén thu hẹp tầm nhìn của cậu.
“Lần tới, có lẽ Cha Myung Hwan sẽ không dừng lại ở việc tháo mặt nạ của cậu ra đâu.”
“Tôi không được tháo mặt nạ ra à? Có rất nhiều người tò mò về khuôn mặt dưới lớp mặt nạ này mà. Dù chỉ là một khuôn mặt làm mất hết hứng ăn thì tôi cũng có thể cho người đó xem. Bởi vì khách hàng là thượng đế.”
Khi chạm mắt với ánh nhìn đang hướng về phía mình, Yaba cảm thấy ngột ngạt như bị hút chân không. Cậu không biết làm thế nào mà Cha Yi Seok phát hiện ra và đến đó, nhưng cậu biết rõ tại sao anh lại chạy một mạch đến như vậy.
“Sao? Anh sợ tôi nói hết tất cả mọi chuyện cho Cha Myung Hwan à?”
“Jang Se Jin. 23 tuổi. Địa chỉ nhà: 41 Nangok-dong. Được thông báo là mất tích và đã chết năm 14 tuổi. Khoảng 10 năm trước, mẹ đã chết trên đường, anh trai mất tích, bố bị chết não và sống bệnh tật suốt 2 năm trước khi hiến tạng và qua đời. Sai chỗ nào thì cứ nói.”
Cổ họng Yaba tắc nghẹn trước những lời nói bất ngờ. Nó xuất hiện quá tự nhiên và đột ngột đến mức cậu không biết liệu đó có phải câu chuyện của chính mình hay không. Cha Yi Seok nghiêng mắt và nghiến răng hàm.
“Được rồi. Cứ tiếp tục xúc phạm tôi thử đi.”
Yaba trừng mắt nhìn anh một cách dữ dội. Bàn tay được Cocaine chữa lành đâm thẳng vào tầm nhìn của cậu, khiến khóe môi cậu run rẩy. Anh ấy trao cho cậu cơn cực khoái tới mức lỗ sau sưng tấy chỉ là để bịt miệng không cho cậu nói ra bí mật. Sự cân bằng giữa thể xác và cảm xúc trở nên hỗn loạn. Chắc hẳn anh đã đưa tay mình ra cho Cocaine. Cocaine đã nắm lấy bàn tay đó và cất tiếng hát, đúng không? Anh đã đưa tay ra với Cocaine! Đưa cho cậu ta!
“Anh tưởng dùng những lời đó để đe dọa thì tôi sẽ nằm bẹp dí chịu trận à? Rất tiếc nhưng anh đã làm trò vô ích rồi. Tôi không hề sợ mấy kẻ như anh một chút nào hết.”
Cậu sẽ dùng cái lưỡi này thao túng Cha Myung Hwan bao nhiêu tùy thích. Để hát, không phải chỉ cần luyện thanh, cũng không phải chỉ cần thuộc lời, mà phải thuyết phục được anh ta. Yaba muốn hát cho anh ta nghe. Cậu không ghét Cha Myung Hwan, một người luôn khao khát muốn nghe bài hát của cậu đến phát điên
“Anh còn hèn nhát hơn Cha Myung Hwan. Anh ta khiến tôi cảm thấy thoải mái khi thể hiện cảm xúc một cách chân thành đến mức ngu ngốc. Vậy nên tôi rất thích. Tôi thích hát trước mặt anh ta. Ngày mai, ngày kia, chỉ cần Cha Myung Hwan gọi thì tôi sẽ đến. Tôi sẽ hát cho anh ta nghe. Tôi thích hát trước mặt anh ta! Rất thích…!”
Một tia lửa lóe lên trong mắt Cha Yi Seok. Anh kéo tóc sau gáy Yaba, lao mạnh tới mút môi và nhai lưỡi cậu. Yaba rên rỉ vì cơn đau choáng váng. Anh thô bạo lột mặt nạ của cậu ra. Chiếc mặt nạ đỏ lăn lốc trên sàn. Lưỡi anh xâm chiếm miệng cậu liên tục thọc sâu vào cổ họng rồi thoát ra ngoài như đang thực hiện hành vi giao cấu. Yaba đánh vào vai anh nhưng chuyển động của lưỡi càng trở nên mãnh liệt hơn. Cha Yi Seok kéo Yaba lại, đặt cậu ngồi lên đùi mình. Sau đó, anh vạch áo cậu và cắn vào núm vú của cậu. Cả cơ thể cậu run lên bần bật. Anh đưa tay vào trong háng đang mở rộng của cậu rồi kéo toạc quần cậu ra. Khi anh thô bạo kéo mạnh chiếc quần lót, lối vào lộ ra qua khe hở. Anh rút dương vật mềm nhũn của Yaba ra, tay còn lại cởi thắt lưng và kéo khóa quần mình xuống. Dương vật cương cứng đầy ấn tượng bật ra. Anh đâm vật trụ dài vào lỗ sau của cậu như thể đó là điều hiển nhiên. Yaba cắn môi dưới và nuốt một tiếng hét vào trong. Lối vào run rẩy trước áp lực. Cha Yi Seok nâng hông lên vài lần rồi hạ xuống và bắt đầu đẩy vào ngay lập tức. Không có sự chậm rãi hay bất kì sự quan tâm nào. Thật tàn nhẫn và dâm dục. Yaba cố chạy trốn khỏi cảm giác điên cuồng đó nhưng anh đã nắm lấy eo cậu và xoay lại. Sự tiếp xúc của da thịt bị dồn nén bởi những dây thần kinh nhạy cảm khiến cậu nhớ lại niềm vui sướng của đêm qua.
“Ha ức…! Ư ưm…!”
Cha Yi Seok đặt tai mình lên môi Yaba để thu hết những âm thanh dâm đãng. Khi cơ thể cậu cố gắng lùi lại phía sau trước phản ứng dữ dội, anh lại quấn quanh cổ cậu. Đôi bàn tay đeo găng màu kem của cậu trông như tay của một xác chết không còn một cắt máu. Cậu nghe thấy tiếng bước chân của mọi người ở đâu đó. Ngay lập tức, cậu nuốt vào một tiếng rên rỉ. Họ có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra bên trong một chiếc ô tô. Hoặc có lẽ họ sẽ nhận ra qua sự rung lắc của chiếc xe. Ngoài cửa sổ, cảnh đêm đầy màu sắc chuyển dần sang màu xám. Chiếc xe chỉ chứa đầy sự kích thích tầm thường, giống như chốn trụy lạc khép kín. Cha Yi Seok luồn tay ra sau đầu gối của Yaba và nâng lên cao. Hai chân cậu mở rộng ra, đẩy sự giao hợp vào sâu hơn.
“Haa á… a ức… ư ưng…!”
“Hức, haa…”
Đôi đồng tử đen của anh chứa đầy sự tức giận và nóng bỏng. Anh dâm dương vật vào mọi ngóc ngách bên trong vách mà không hề báo trước. Yaba có cảm giác như phần thịt mềm bên trong đang ôm trọn lấy vật trụ dài của anh đã bị cuốn đi rồi lại dính lại với nhau. Anh vừa liếm mút gáy cậu vừa phát ra tiếng rên rỉ khàn đặc. Dương vật cương cứng khuấy đảo loạn xạ bên trong như bị mất phương hướng. Bộ phận sinh dục của Yaba thò ra qua khe quần, cọ vào quần áo của Cha Yi Seok và tỏa ra nhiệt nóng bừng. Thân xe cũng rung lắc theo từng chuyển động của hai người. Khi cậu ưỡn mông, bụng dưới của anh cứng lại và những thứ nóng hổi tràn vào thành trong của cậu. Tinh dịch bị mắc kẹt bên trong lại chảy ngược ra con đường mà chúng vừa đi vào. Ngay cả khi vừa rót đầy tinh dịch, anh vẫn kiên trì thúc sâu vào nơi tập trung khoái cảm bên trong. Dương vật hơi cương cứng của Yaba phun ra một ít tinh dịch, làm bẩn áo anh. Anh nhẹ nhàng di chuyển dương vật của mình và mút cằm cậu. Một ánh nhìn rõ ràng hiện lên trong tâm trí cậu từ bên trong chiếc xe tối tăm. Yaba thở dốc. Cả cơ thể cậu đã hoàn toàn kiệt sức. Không lâu sau khi tiếng thở của cả hai lấp đầy khoảng trống âm thanh, Cha Yi Seok cất lời.
“Tôi không thể kiểm soát được bản thân mỗi khi ở trước mặt cậu.”
Giọng nói của anh đã dịu đi nhưng đôi mắt vẫn dữ tợn như thiêu đốt võng mạc cậu. Yaba nhìn vào đôi mắt mờ ảo đó và nói.
“Tôi muốn hát…”
Đồng tử đen của anh rung lên. Yaba muốn nắm chặt sự rung động đó.
“Tôi muốn hát. Tôi muốn hát…”
Câu nói đó giống như Yaba đang tự nhủ với chính mình. Những kẻ bị thiến, không thể duy trì nòi giống, rải rác bài ca của mình như những bào tử. Bởi vậy, tiếng hát của họ mới u ám và thấm đẫm độc khí. Yaba nhìn vào đôi mắt không phản chiếu gì bất cứ điều gì của anh và tiếp tục thầm thì.
“Đừng lo. Tôi sẽ không nói cho Cha Myung Hwan hay bất kì ai biết bí mật của anh đâu.”
Có lẽ vậy. Dù sao thì thông tin mà cậu tìm ra cũng vô dụng. Lá bài có lợi đã quay về với cậu. Vậy nên, nếu anh để cậu yên trong giây lát, có lẽ cậu sẽ giữ kín bí mật. Cha Yi Seok cụp mắt xuống, che đi đôi đồng tử đen láy. Một ngón tay trông như đang kiềm chế trượt vào miệng Yaba và chạm vào lưỡi cậu. Ngũ quan chìm trong màn đêm của anh càng toát lên vẻ suy đồi. Đôi mắt ngước lên một lần nữa đáng sợ như lưỡi rắn chẻ đôi.
“Dù là Cha Myung Hwan hay bất cứ ai cũng vậy. Tôi đã bảo đừng hát thì đừng hát. Nếu cậu không muốn bị cắt lưỡi.”
Giọng nói của Cha Yi Seok kiên quyết đến mức tuyệt vọng. Yaba ngước mắt lên trong khi chạm tay vào cổ anh.
“Không thích.”
Cha Yi Seok nhíu mày. Anh lao tới nuốt chửng đôi môi của Yaba rồi ngậm chặt lưỡi cậu như muốn cắn đứt nó.
Gần đến giờ tan làm ở cửa hàng nên Yaba đã đi thẳng về ký túc xá. Vừa về tới phòng, cậu liền nằm phịch xuống giường. Cậu có cảm giác như bên dưới đang tan chảy. Bên trong đũng quần bị rách, quần lót cũng bị kéo giãn nên cậu phải thay cái mới. Nhưng cậu chẳng còn sức để nhấc nổi một ngón tay. Hôm nay Cha Yi Seok đã nhận tiền thuốc vậy mà thậm chí còn không đưa thuốc cho cậu. Cũng chẳng sao vì cậu vốn đã quá quen thuộc với cách tính lãi ở Paradiso rồi. Cha Yi Seok nhăn nhó suốt quãng đường đưa cậu về ký túc xá. Cơn đau đầu có vẻ vẫn còn rất nghiêm trọng. Yaba từng nghe nói dù không phải là bài hát của Healer thì bản thân mỗi bài hát đều có hiệu quả chữa lành ở một mức độ nào đó. Anh luôn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ theo bài hát ru mà cậu hát. Giá mà anh ấy có thể quên đi cơn đau đầu ngay từ giây phút nghe cậu hát… Yaba nhảy dựng lên như vừa chạm phải đồ nóng. Cậu hắng giọng và bắt đầu luyện thanh.
Aaa~~~~~ Aaa~~~~~
Giọng cậu khàn đi vì dư âm của những tiếng rên rỉ khi nãy. Cũng không có ai xem cả, dù là hàng ngàn lần thì cậu cũng phải luyện tập. Sau khi luyện thanh được 30 phút, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu chạy thẳng vào phòng tắm và tắm rửa. Cậu vừa xoa bọt lên cơ thể vừa luyện giọng. Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương bằng một mắt. Thật kỳ lạ. Chuyện này không thể nào xảy ra chỉ sau một đêm, nhưng dường như cậu đã giảm cân một chút so với ngày hôm qua và đôi mắt của cậu trông cũng to hơn. Cậu ra ngoài, uống thuốc chống trầm cảm.
“Thằng điên, cậu về từ bao giờ thế?”
Các sĩ thái giám đổ xô về ký túc xá. Một số người chạy vào phòng tắm, trong khi những người khác gọi đồ ăn nhẹ để ăn khuya. Hashish vẫn tỏa ra sát khí lạnh lẽo vì Cocaine đến nhà bố mẹ Cha Yi Seok một mình. Cocaine dường như đã từ bỏ việc dỗ dành cậu ta và đi thẳng vào phòng tắm trong phòng mình. Yaba nằm trên giường mà không chạm mắt với cậu ta. Khi cậu đang mở cuốn sách ra đọc thì Ki Ha mở cửa bước vào. Theo phản xạ, cậu kéo chiếc áo len lên qua gáy. Thi thoảng, Ki Ha sẽ đột ngột đến kí túc xá bất kể ngày hay đêm. Ông ta đã bố trí bọn côn đồ xung quanh ký túc xá nhưng phía Chủ tịch Cha vẫn không có động tĩnh gì nên việc canh gác dần trở nên lỏng lẻo hơn trước. Ki Ha bước đến giường và đứng cạnh Yaba. Ông ta vẫn giữ đôi chân thẳng tắp, chỉ có tầm nhìn được hạ xuống.
“Tại sao Giám đốc Cha lại ở đó vào giờ đó? Lúc gặp nhau, mày và hắn ta đã làm gì rồi?”
Không biết có phải Im Su đã báo với ông ta hay không mà ánh mắt ông ta lúc này trông vô cùng khủng khiếp. Yaba nhìn cuốn sách và bình tĩnh nói. Không dòng chữ nào lọt nổi vào mặt cậu nữa.
“Chúng tôi đã nói chuyện. Anh ta tức giận vì tôi đến gặp Cha Myung Hwan.”
“Tại sao?”
“Ông không biết à mà còn hỏi? Vì anh ta sợ tôi làm hỏng việc chứ sao nữa.”
“Còn gì khác không?”
Ki Ha nhìn Yaba như thể đang hỏi cung. Dạo này, ông ta liên tục thể hiện những cảm xúc khác lạ. Cảm giác như bản thân đang cố biện minh khiến ruột gan Yaba xoắn lại. Cậu đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Cha Myung Hwan bảo tôi ngày mai lại đến tiếp.”
“Mày á? Không phải chỉ gọi mày đến một lần hôm nay thôi sao? Tại sao chứ?”
“Làm sao tôi biết được? Chắc chẳng còn sống được bao lâu nữa nên muốn được cứu thôi.”
Có vẻ như cậu đã thành công trong việc đánh lạc hướng sự chú ý của Ki Ha.
“Vậy mày sẽ đi gặp Cha Myunng Hwan à?”
“Từ khi nào ca sĩ được quyết định chuyện đó vậy? Nếu tôi bảo không muốn đi thì ông sẽ để tôi ở nhà à?”
“Nếu không muốn đi thì đừng đi.”
Yaba không trả lời. Ánh mắt của Ki Ha đang đè nặng lên đầu cậu, khiến gáy cậu cứng đờ. Yaba vẫn giữ ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm vào cuốn sách.
“Ra ngoài đi. Tôi đang đọc sách mà, ông chướng mắt quá.”
Ki Ha bất ngờ đưa tay ra, kéo chiếc áo cổ lọ mà Yaba đang mặc xuống.
“Ông làm trò gì va…!”
Yaba hất tay Ki Ha ra và túm chặt lấy áo mình. Khuôn mặt của Ki Ha dần trở nên dữ tợn. Ông ta vặn cổ tay Yaba rồi tách ra. chàng vặn cổ tay Yaba đi. Vào khoảnh khắc áo của cậu bị kéo xuống lần nữa, để lộ phần gáy lộ thì…
“Nếu không muốn chết thì mau bò ra đây!”
“Ư á á…!!”
Yaba nghe thấy tiếng la hét của ai đó bên ngoài. Tiếng bước chân vang vọng trong con hẻm lọt qua cửa sổ. Tầm nhìn trước mắt cậu mờ đi và cậu ngửi thấy mùi khét. Cùng lúc đó, điện thoại của Ki Ha reo lên. Sau khi bắt máy, nét mặt của ông ta cứng đờ.
“Tiếng gì thế?”
[Bây giờ bọn giang hồ đang kéo một chiếc xe ủi tới, cày nát cửa hàng và phóng hỏa! Ở đó có chuyện gì không ạ?]
“Còn cái két thì sao?”
“Ông chủ…!”
Đúng lúc đó, một tên đàn em của Ki Ha chạy vào phòng khách với vết máu trên trán. Phía sau là một tên đàn ông khỏe mạnh dùng ống sắt tấn công hắn ta. Người đàn ông lạ mặt đeo mặt nạ phòng độc và đeo găng tay màu xanh lá cây. Hắn ta là một tên giang hồ được thuê đến. Bắt đầu từ hắn ta, những tên đàn ông được trang bị vũ khí hạng nặng đổ xô vào. Nhóm giang hồ được thuê tưới xăng vào phòng khách, châm lửa và đập phá đồ đạc. Bất kể là ca sĩ thái giám hay bọn đàn em của Ki Ha, lũ giang hồ đều nắm đầu và vung ống sắt mà không hề do dự. Họ hét lên rồi ngã xuống.
“Địt mẹ. Chẳng lẽ là Chủ tịch Cha…”
Ki Ha nghiến răng chửi thề rồi kéo Yaba dậy và khóa cửa phòng lại. Khói lọt qua khe cửa và bao phủ căn phòng. Yaba nghe thấy tiếng đập vỡ cửa từ bên ngoài. Cánh cửa bật tung sau vài cú đá của tên giang hồ được thuê. Vừa tắm xong đi ra, mặt Cocaine cắt không còn một chút máu. Ki Ha trút nắm đấm vào kẻ đột nhập và giật lấy ống sắt. Ông ta đánh vào đầu và vai những kẻ đang bước vào, hạ gục từng tên một. Lũ giang hồ kéo đến trong chớp mắt. Chúng bao quanh Ki Ha bằng những đôi mắt đầy sát khí. Ki Ha đẩy Yaba ra sau và chĩa ống sắt vào bọn chúng.
“Nhảy ra ngoài bằng cửa sổ nhà vệ sinh mau!”
Ngay sau đó, ông ta vung vũ khí và lao vào kẻ địch. Xương gò má của lũ giang hồ dập nát và răng lợi văng khắp nơi dưới bàn tay Ki Ha. Tiếng la hét và tiếng đổ vỡ vang lên ầm ĩ. Rất nhiều tên giang hồ bao vây lấy Ki Ha. Không gian bên trong bị bao phủ trong khói đến mức Yaba không thể nhìn thấy gì nữa. Cậu ngạt thở vì khói độc. Những tên giang hồ còn lại dùng gậy sắt đánh cậu và Cocaine. Những tên khác ở phòng khách cũng đánh đập và đá vào bụng đám đàn em của Ki Ha. Ai đó đang chìm trong ngọn lửa đã hét lên và lao nhanh ra ngoài cửa sổ phòng khách.
“Cocaine!”
Hashish chạy đến với vết máu trên mặt. Cậu ta đẩy Cocaine ra phía sau và xịt bình cứu hỏa vào tên giang hồ. Những tên giang hồ chiếm được quyền kiểm soát tầng trên đã chạy tới bao vây Ki Ha, đánh vào vai và chân ông ta. Ki Ha lau khuôn mặt dính máu, quay lưng vào tường, nắm lấy ống sắt và đánh vào kẻ thù mạnh nhất có thể. Con quỷ lửa ngày càng hung dữ hơn, nó nuốt chửng tất cả giường và tủ quần áo. Yaba liều mạng lao đến phía lối ra. Một cơn đau dữ dội ập vào lưng cậu. Khi tỉnh táo lại, cậu bất lực để tên giang hồ đá vào người mình. Cậu dần mất ý thức vì khí độc xâm nhập vào ruột. Lúc đó, có hai người đàn ông lạ mặt chạy tới bắn súng điện vào tên giang hồ đang đá cậu. Trước điện áp cao, tên giang hồ co giật rồi ngã xuống. Người còn lại kéo gáy Yaba dẫn cậu đi. Trong tầm nhìn mờ ảo, cậu nhìn thấy những người đàn ông mặc áo bomber màu nâu và đội mũ bóng chày. Dù thân hình nhỏ bé nhưng bọn họ đã vượt qua sự hỗn loạn bằng cách bắn súng điện như thể đã quen với việc này. Yaba đẩy anh ta và đạp liên tiếp vào người anh ta.
“Cút ra! Tên côn đồ chó chết này!”
“Không! Chúng tôi không phải côn đồ, chúng tôi đến đây để cứu cậu…! Chúng tôi sẽ nói chi tiết sau, trước tiên ra khỏi đây đã!”
“Bỏ ra! Bỏ tôi ra――――――!”
Những người đàn ông bịt tai lại và rên rỉ trước tiếng hét chói tai. Yaba tận dụng cơ hội đó, đẩy hai người đàn ông ra và chạy về phía lối ra. Những người cầm súng điện đã ẩn trong làn khói. Tòa nhà bị cô lập hoàn toàn bởi lũ giang hồ được thuê và khí độc. Đám giang hồ đeo mặt nạ phòng độc tràn vào không ngừng. Ki Ha vượt qua chiến trường và chạy đến chỗ Cocaine, túm lấy cổ áo cậu ta.
“Mau hét đi! Tao sẽ chịu trách nhiệm nên hãy giết hết bọn khốn này đi!”
Ngay khi Cocaine hét lên, hàng chục tên giang hồ sẽ bị thiêu rụi cùng một lúc. Tất nhiên, tiếng hét của cậu ta cũng rất nguy hiểm đối với các hoạn quan và lũ đàn em của Ki Ha, nhưng đây là một sự mạo hiểm không thể tránh khỏi. Cocaine mở rộng đôi môi đẫm máu. Yaba bịt tai lại để ngăn không cho một âm thanh nào lọt vào. Hashish cũng sững người và nhét ngón tay vào lỗ tai.
“…….”
Nhưng đôi môi của Cocaine chỉ run lên mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ki Ha thẳng tay tát vào mặt Cocaine một cách không thương tiếc.
“Đừng có đơ ra nữa, mau hét lên đi!! Nhanh lên!”
“Dừng lại đi! Ông không thấy cậu ấy sốc đến mức không nghĩ được gì nữa à?!”
Khi Hashish xông tới, Ki Ha đã giáng cho cậu ta một cú đấm mạnh. Ông ta nhấc người Cocaine đang nằm trên sàn lên và để lộ ra hàm răng đầy máu.
“Hét đi! Mau lên…!”
“…….”
Mặt Cocaine trắng bệch và chỉ phát ra những tiếng rên rỉ kì lạ. Đối với một người sợ bạo lực như cậu ta thì hành động này rất khó khăn. Cảnh tượng cậu ta hồn bay phách lạc trong máu dường như giống hệt ngày đó của mười năm trước. Nhưng lúc này tất cả những gì thoát ra từ miệng của Cocaine chỉ là máu.
“Địt mẹ…!”
Ki Ha rít lên với đôi mắt đầy gân máu rồi đánh liên tiếp vào đầu và vai những tên giang hồ mà không quan tâm bất cứ điều gì khác. Sau đó, ống sắt lại chuyển mục tiêu sang Cocaine. Ki Ha đánh Cocaine không thương tiếc khiến cậu ta phải hét lên. Chính vào khoảnh khắc đó, một người đàn ông từ trong làn khói lao về phía Ki Ha. Toàn thân người đàn ông bê bết máu giống hệt tên giang hồ vừa ngã xuống, nhưng anh ta không đeo găng tay màu xanh lá cây, thậm chí cũng không đeo mặt nạ phòng độc. Không biết có phải vì vậy mà Yaba chú ý tới anh ta hay không. Cậu thẫn thờ dõi theo mọi hành động của anh ta. Người đàn ông băng qua đám hỗn loạn và đánh Ki Ha bằng một cây gậy bóng chày. Sau khi tấn công Ki Ha liên tiếp và xác nhận rằng ông ta đã ngất xỉu, người đàn ông ôm lấy Cocaine rồi lao đi. Cocaine run bắn, nhìn anh ta đầy kinh ngạc. Cánh tay người đàn ông chảy đầy máu vì bị con dao của ai đó vung vào. Ngay cả khi bị gậy sắt đánh vào vai và đùi, anh ta vẫn không hề nao núng. Người đàn ông vung gậy bóng chày vào đầu bất kể là lũ giang hồ được thuê hay là đám đàn em của Ki Ha. Vũ khí của anh ta tàn nhẫn và không ngần ngại đập nát xương sọ của chúng. Mỗi lần như vậy, toàn thân Cocaine lại run lên bần bật. Cuối cùng, người đàn ông đã vượt qua đống đổ nát và đến trước mặt Yaba. Vũ khí tăng tốc lao về phía cậu. Cậu không né tránh. Cơ thể cậu đã cứng đờ nên không thể tránh được. Thứ vũ khí đáng sợ đang lao tới bỗng dừng lại trên đỉnh đầu Yaba. Người đàn ông khựng lại như bị đóng băng. Nét mặt của anh ta trở nên rõ ràng qua làn khói phân tán. Giữa tiếng la hét và hỗn loạn, không gian xung quanh Yaba và anh ta lại thật yên tĩnh. Những ánh nhìn trái ngược nhau đã tìm thấy điểm kết nối. Đồng tử cứng rắn của người đàn ông dao động, còn hình ảnh bản thân cậu được phản chiếu trong đôi mắt đó trông thật vô cảm. Đôi mắt đen tuyền long lanh như chú cún con, khiến cậu chỉ muốn vỗ về… Cứ như vậy, thời gian xoay vòng và nhạo báng những kẻ cố gắng quên đi quá khứ.
Trên đời này anh thích ai nhất?
Se Jin. Anh thích em trai của anh nhất…
***