[…Cậu ấy không bị thương nặng như những người khác. Tôi đã cố gắng đưa cậu ấy đến nơi như ngài bảo nhưng cậu ấy phản kháng rất mạnh. Tôi cũng nói với cậu ấy rằng tôi là người do Giám đốc Cha gửi tới nhưng cậu ấy vẫn không tin. Mà không, trái lại cậu ấy còn cảnh giác hơn. Dù sao thì cậu ấy đã lánh nạn đến một nơi khác cùng nhóm người đó rồi ạ.]
Giọng nói của người trông mèo nghe có vẻ rất mệt mỏi. Cha Yi Seok nhíu mày.
“Nơi lánh nạn đó ở đâu?”
[Đó là một căn nhà ở gần ký túc xá. Có vẻ người đàn ông sống một mình trong căn nhà đó đã chạy tới khi ký túc xá xảy ra hỏa hoạn. Các ca sĩ và những tên côn đồ bị thương đều đã đến nhà anh ta rồi ạ.]
“Tiếp tục theo dõi và điều tra xem người đàn ông đó là ai.”
[Tôi đang định nói với ngài đây. Vừa nãy trong lúc tình thế cấp bách, tôi đã tiết lộ danh tính và để lộ cả khuôn mặt nên tạm thời sẽ rất khó theo dõi cậu ấy. Ngài nên cử người khác hoặc dừng theo dõi trong một thời gian thì tốt hơn.]
“Để tôi nghĩ xem.”
Người trông mèo kết thúc báo cáo của mình và cúp máy. Theo lời anh ta thì tình hình có dấu hiệu đáng ngờ. Sự việc đã kết thúc trước khi Cha Yi Seok kịp gửi cứu viện tới cho đôi vai đắc lực của anh. Mặc dù tình huống gấp gáp, nhưng người trông mèo cũng đã cứu được con mèo. Không cần phải xem xét thêm nữa, đây chính là màn đánh úp của Chủ tịch Cha.
“Tôi cứ tưởng cậu sẽ lao ngay tới đó chứ, đúng là ngoài dự đoán đấy.”
Cha Yi Seok bị một giọng nói lạnh lùng kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Hình ảnh Sung Jae phản chiếu trên tấm cửa sổ bằng kính lớn. Cậu ta đang rót cà phê vào chiếc cốc sứ đặt trên quầy bar tại nhà. Chỗ ở mới là tầng trên căn hộ của Cha Yi Seok. Ngay khi vừa dỡ hành lý xong, các bộ não lập tức vào phòng họp. Cha Yi Seok nhếch mép cười.
“Đây là hình phạt của Chủ tịch Cha dành cho Paradiso, nhưng ông ta cũng sẽ trừng phạt tôi. Không đời nào ông ta bỏ qua dễ dàng đâu.”
“Hình phạt cho cậu sao?”
“Ngày tôi rời buổi họp báo, Yaba đã chạy đến căn hộ của tôi và ở lại đó cho đến sáng hôm sau. Từ trước đó đã có người theo dõi tôi rồi nên chắc hẳn anh ta cũng nhìn thấy nhiều thứ khác nữa. Và tất cả đều đến tai Chủ tịch Cha.”
Sung Jae vừa rót cà phê vào chiếc cốc cuối cùng vừa nói.
“Cũng phải, dù có làm đủ trò lăng nhăng bên ngoài thì cậu cũng không được phép lôi về nhà.”
Nếu Yaba chỉ đơn thuần là một tên lừa đảo thì hành động của Cha Yi Seok trong suốt thời gian qua quả thật rất đáng ngờ. Ông già vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh sau chuyện của Cha Myung Hwan. Vụ việc lần này chính là sự trả thù mà ông ta dành cho Paradiso và cũng là một bài kiểm tra để xem liệu anh có thể vượt qua tuyến phòng thủ Maginot ông ta đã dựng lên hay không.
(*T/N: Tuyến phòng thủ Maginot là một công trình quân sự được Pháp xây dựng dọc biên giới Pháp-Đức và Pháp-Ý với mục đích bảo vệ lãnh thổ Pháp sau kinh nghiệm của Chiến tranh thế giới thứ I. Ngoài ra, trong cuộc sống ngày nay, “tuyến phòng thủ Maginot” được sử dụng để chỉ điểm cuối cùng, không thể vượt quá hơn nữa.)
“Mọi người đều đang đợi nên cậu liệu liệu đi rồi vào. Haizz, đồ đạc trong nhà thiếu thốn quá. Ở khách sạn cái gì cũng có sẵn nên rất thoải mái. Ở đây thì từ bát đĩa, nồi niêu đến chăn màn, cái gì cũng phải mua.”
Sung Jae cầm sáu chiếc cốc trên cả hai tay và bước vào phòng họp.
“Đừng quên tôi đã đặt cược tất cả vào cậu.”
Trước lời nói đột ngột, Cha Yi Seok quay sang nhìn Sung Jae. Sung Jae nói bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Dạo này cậu đang ở trong tình cảnh nguy hiểm đấy.”
“Cứ đổi thuyền bất cứ khi nào cậu muốn. Chí ít tôi sẽ vẫy khăn tay cho cậu.”
“Rồi tay còn lại cậu sẽ cầm một quả bom để cho nổ tung con thuyền tôi đang ngồi đúng không?”
Cha Yi Seok bật cười vui vẻ nhưng Sung Jae không cười.
“Nếu chuyện lần này thất bại, cả tôi và bố tôi đều sẽ phải vào quan tài nằm. Các bộ não cũng đã đặt cược cả mạng sống vào vụ này. Đừng quên cậu chính là người đã lôi kéo những tên tài giỏi từ dưới đáy lên và khiến họ mang ơn nghĩa với cậu. Cậu có biết tại sao tôi lại dồn hết tâm sức vào cậu không?”
Sung Jae nói tiếp.
“Cậu là người mà một khi đã bắt đầu thì sẽ làm bất cứ chuyện gì để hoàn thành cuộc đua và trở thành người đầu tiên về đích. Nếu có ai cản đường thì dù là gia đình hay bạn bè, cậu cũng không mảy may quan tâm đến. Giống hệt như Chủ tịch cũ. Lúc đầu, tôi còn tự hỏi tên này rốt cuộc là cái quái gì vậy. Nghĩ lại thì, tôi thực sự rất biết ơn vì sẽ không phải cảm thấy có lỗi nếu một lúc nào đó mình bỏ rơi cậu.”
Cha Yi Seok nhếch môi rồi ngậm một điếu thuốc.
“Quan hệ giữa chúng ta thì biết ơn gì chứ.”
Ngọn lửa thuốc lá đỏ rực lọt vào tầm mắt của Sung Jae. Sung Jae nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt nặng trĩu rồi đi vào phòng họp. Cha Yi Seok nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt phản chiếu qua cửa kính của anh giống như một đứa bé đang sốt hết cả ruột gan. Dường như anh đang muốn chạy tới chỗ con mèo đến phát điên… Nếu Chủ tịch Cha nhìn thấy khuôn mặt này, ông ta sẽ tận hưởng cảm giác thoải mái của kẻ chiến thắng và tha hồ điều khiển anh theo ý mình. Dù biết rõ điều đó nhưng bản thân anh vẫn bị con mèo làm lay động. Cha Yi Seok nghiến răng hàm. Khói thuốc như một tiếng gầm gừ, lan tỏa trong khung cảnh thành phố về đêm.
“Khư ức..! Nhanh, nhanh lên…! Bao giờ mới tới lượt tôi?! Nhanh giúp tôi đi mà!”
Những người bị thương đang ở trong một căn nhà riêng gần ký túc xá của họ. Ngôi nhà một tầng tồi tàn có khoảng sân nhỏ và hai phòng. Hành lý chuyển nhà chưa dỡ ra chất đống ở một bên sân. Tiếng hát tuyệt đẹp và tiếng rên rỉ tràn ngập khắp ngôi nhà. Dù tất cả đều bị thương nặng nhưng vì có bài hát thần kỳ nên họ đã từ chối xe cứu thương. Tất cả đàn em của Ki Ha đều phải lên xe cứu thương, ngoại trừ những tên bị thương nghiêm trọng. Ki Ha nói với cảnh sát đến điều tra rằng một ca sĩ đã vô tình gây ra hỏa hoạn. Chính ông ta cũng bị thương nặng đến mức khó cử động nhưng sau khi được Cocaine chữa lành, ông ta đã chạy thẳng đến cửa hàng. Các hoạn quan người dính đầy tro bụi, đầu óc đờ đẫn như trên mây vì đột nhiên mất tổ ấm chỉ sau một buổi sáng. Hashish bị gãy mũi và trán, Morphine bị rách mắt nên chảy đẫm máu, Heroine bị gãy chân tay, và những tên côn đồ gào thét vì bị bỏng… Cocaine ca hát không ngừng để cứu độ chúng sinh khỏi nỗi khổ đau. Những tên côn đồ được chữa lành ngồi tập trung trong sân và trút giận.
“Mẹ lũ giang hồ chó má! Sao đột nhiên chúng lại tấn công chúng ta vậy? Dokki, mày có biết chi tiết không?”
“Tao cũng không biết. Thời gian qua ông chủ chỉ dặn tao phải cẩn thận thôi chứ không nói gì nhiều.”
Yaba ngồi ở một góc nhà. Ngoại trừ việc răng hơi lung lay một chút, đầu gối và bả vai đau nhức thì có vẻ như không chỗ nào bị gãy. Cậu vừa bị bọn côn đồ túm lại đưa đến bệnh viện điều trị. Cậu ghét bệnh viện. Đến phòng cấp cứu vào giờ muộn như thế này thì bác sĩ có thể ngủ gật trong lúc mổ, sau đó sẽ khâu vết thương lại trong khi vẫn để quên con dao mổ trong người cậu. Khi ngọn lửa trong ký túc xá được dập tắt và cậu dần tỉnh táo lại, những người mặc áo bomber nâu đã biến mất. Họ nói rằng Cha Yi Seok cử họ đến. Chính vì vậy, càng không thể đi theo họ. Nếu cậu mắc bẫy, có thể giờ này cậu đã bị chôn sống ở một vùng núi hẻo lánh mà chẳng ai hay biết. Nhớ lại khoảnh khắc suýt bị dụ dỗ, Yaba chỉ biết thở dài. Ki Ha nói rằng vụ tấn công ký túc xá là hành động của Chủ tịch Cha, nhưng Yaba biết rõ thủ phạm thực sự là ai. Đó chính là Cha Yi Seok. Anh đã lựa chọn cách này bởi vì dù anh cố gắng nói lời ngon ngọt hay dùng gia đình để đe dọa cậu thì cũng đều không hiệu quả. Hẳn là anh thậm chí cũng tính toán tỉ mỉ đến việc mọi người sẽ kết luận Chủ tịch Cha là kẻ chủ mưu trong vụ việc này. Yaba đã định bỏ qua, miễn là anh không cản trở việc cậu hát cho Cha Myung Hwan nghe. Nhưng lần này cậu thực sự không thể ngồi yên được nữa. Cậu muốn gọi điện hỏi Cha Yi Seok ngay lập tức nhưng điện thoại di động đã bị cháy. Sách, thuốc độc và thuốc chống trầm cảm, tất cả đều đã biến thành tro bụi. Yaba cắn chặt môi và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Lũ bọ bò lổm ngổm xung quanh miếng băng quấn quanh đầu gối của Yaba. Cậu lấy móng tay chọc vào một con bọ, khiến nội tạng của nó lòi ra. Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn đưa xuống và gỡ tay cậu ra khỏi đầu gối. Đồng thời, một người đàn ông to lớn cũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Ánh mắt anh ta đè nặng vào trán cậu. Yaba không thể suy nghĩ hay cử động gì được vì cơ thể đã cứng đờ. Người đàn ông chỉnh lại miếng băng xộc xệch trên đầu gối cậu. Động tác tay của anh ta vụng về như một đứa trẻ và run rẩy đến mức không thể che giấu được. Yaba cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế và bật dậy. Người đàn ông ấn cậu ngồi xuống. Trong khoảnh khắc đó, cậu đã nhìn thấy một khuôn mặt với những đường nét được pha trộn giữa nét đẹp của cả bố và mẹ…
“Em bị thương rồi đây này…”
Hình ảnh Yaba được phản chiếu trong đôi mắt không có bất kì khuyết điểm nào của người đàn ông tựa như một vết nứt trên quả cầu pha lê.
“Chân em… đang bị thương mà.”
Đôi môi anh ta run run như muốn nói nhiều hơn. Cậu nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, không chứa bất kì một tia ấm áp nào. Cậu đã định vờ như không quen biết anh ta rồi mà. Lần cuối cùng cậu và anh ta nhìn thấy mặt nhau là khi cậu học cấp hai. Trong suốt thời gian qua, cậu đã tăng cân và khuôn mặt cũng bị lũ bọ gặm nhấm nên rất khó nhận ra hình ảnh trước đây. Thế nhưng, đôi mắt của người đàn ông lại ghi nhớ mọi thứ thật rõ ràng. Yaba không ngờ Se Jun sẽ xuất hiện với dáng vẻ như thế này, nhưng cuộc tái ngộ giữa một tên ngốc và một kẻ đã bị thiến thì cũng chẳng xúc động chút nào. Lúc đó, một bản Aria ở âm vực cao phát ra từ căn phòng nhỏ. Đôi mắt người đàn ông đang tập trung vào Yaba lập tức hướng về phía căn phòng không chút do dự. Anh ta ngay lập tức bị cuốn vào thế giới của Cocaine, cả môi và mắt đều mở to. Cậu cứ tưởng đầu anh ta đã nổ tung vì tiếng hét của Cocaine rồi cơ chứ. Đáng lẽ anh ta phải chết như thế mới phải.
“Tới đó mà nghe cho thỏa thích đi. Đồ điên.”
Đó là lời đầu tiên Yaba nói với anh ta sau mười năm đoàn tụ. Cậu khập khiễng đi xuống sàn. Bàn tay đang nắm lấy cổ áo cậu cũng rơi xuống như không còn chút sức lực nào. Khi cậu đang định ra ngoài cửa thì một tên côn đồ đã trợn tròn mắt chặn cậu lại. Bực bội quá. Chỉ cần ở cùng một không gian với tên Ban Poon kia thôi cũng khiến cậu phát điên rồi. Bọn côn đồ không chịu nhường bước cho đến cùng. Yaba không còn cách nào khác đành ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo gần cổng. Cha Myung Hwan nói rằng anh ta sẽ cử người đến đón cậu vào ngày mai. Cậu muốn đến nơi không có ai và tập hát. Thật lạ lẫm khi một người từng cố gắng chạy trốn khỏi việc ca hát như cậu, giờ lại đang cố gắng tìm kiếm bước đột phá thông qua những bài hát. Khi bài hát của Cocaine ngừng lại một lúc, Se Jun đứng dậy và tiến lại gần Yaba. Anh ta lấy ra một chiếc hộp từ đống hành lý chất đống ngoài sân, đặt nó xuống sàn rồi đặt Yaba ngồi lên đó. Sau đó lặng lẽ đi ra cửa. Cơn gió cuối đông thổi đến, cuốn theo cả nhiệt độ cơ thể cậu. Qua khung cửa sổ mở, cậu thấy Cocaine đang lau mồ hôi. Tên côn đồ bị gãy xương gò má, bị bỏng toàn thân và đang hôn mê dần dần có được làn da mới nhờ bản Aria tuyệt đẹp. Những người bị thương bắt Cocaine hát trong hàng giờ đồng hồ. Hashish, người đã được chữa lành trước đó, đã cản Cocaine lại.
“Không được rồi. Cậu phải được điều trị trước tiên. Đứng dậy nào.”
“Thằng khốn nạn! Mày định đi đâu? Chưa chữa xong cho bọn tao thì đừng hòng rời khỏi đây nửa bước.”
Bọn côn đồ bật dậy ngăn cản. Hashish nói.
“Các anh không thấy cậu ấy đang rất mệt sao?! Suốt cả đêm không được ngủ mà chỉ hát thôi. Phải chữa cho cậu ấy trước đã, các anh cố chịu chút đi.”
“Tất cả vết thương của thằng Cocaine đều là bị ông chủ đánh hết mà. Nếu thằng khốn này chịu hét lên thì bọn tao cũng không đến nông nỗi như thế này!”
Môi Cocaine cứng lại. Hashish cười lạnh.
“Nếu Cocaine hét lên thì các anh nghĩ mình còn giữ được mạng à? Nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ không đơn giản là một vụ hỏa hoạn đâu.”
“Thế nên bọn tao đã bịt tai lại rồi còn gì! Lũ khốn giang hồ kia không biết điều đó nên có thể xử lý hết bọn chúng trong một lần!”
“Cậu ấy chắc hẳn đã sốc và sợ hãi đến mức không thể thốt nên lời. Tránh đường ra đi.”
Hashish kéo Cocaine ra khỏi phòng mà không bận tâm gì khác. Heroine và Morphine mở to mắt. Morphine rên rỉ với khuôn mặt đầy máu.
“Các, các cậu đi đâu thế? Chữa cho chúng tôi xong rồi hẵng đi chứ?”
“Tránh ra! Trong tình cảnh này mà các cậu cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi à?”
“Nếu là cậu thì cậu có nghĩ được cho những người khác trong cái sân này không? Anh kia nói chẳng có gì sai cả! Nói trắng ra thì tại ai mà đầu chúng ta đều bị cấy chip hả… đúng, đúng không?”
Morphine tìm kiếm sự đồng tình của Heroine. Heroine có vẻ khó xử nhưng cũng không phủ nhận. Cậu ta đang bị bỏng khắp người và bị gãy chân nên ngay cả việc ngồi cũng khó khăn. Hashish cười khẩy.
“Đó là suy nghĩ thực sự của các cậu đấy à? Việc gắn chip một phần là để kiểm soát Cocaine, nhưng một phần là để ngăn cản lũ các cậu trốn thoát đấy. Khi tiếc rẻ cái gì thì đám các cậu làm bộ như thể sắp moi hết cả ruột gan ra cho cậu ấy, thế nhưng cuối cùng chỉ vì chuyện này mà các cậu trở mặt sao?”
“Chỉ vì chuyện thế này thôi á? Tất cả chúng ta vừa suýt chết đấy! Dù sao đi nữa, nếu Cocaine chịu ra mặt thì mọi chuyện đã không đến nỗi này rồi.”
“Lũ khốn nạn các cậu…!”
Hashish siết chặt nắm tay, máu dồn lên cổ.
“Lũ hoạn quan đầu buồi này! Câm hết mồm vào xem nào!”
Một tên côn đồ quăng Hashish xuống sân. Tất cả những tên côn đồ còn cử động được chân tay đều lao vào giẫm đạp lên đầu và đá vào bụng cậu ta. Hashish vùng vẫy với đôi mắt trợn ngược, nhưng cậu ta không phải là đối thủ của những tên côn đồ đã được huấn luyện trên chiến trường nên chỉ có thể lăn lộn trước những cú đạp.
“Dừng lại───! Tất cả làm ơn dừng lại hết đi───!”
Những ô cửa kính của căn nhà rung chuyển vì tiếng hét của Cocaine. Những người đang phát điên đồng loạt trở về tư thế bất động. Tiếng vang chói tai dội lên từ trong căn nhà yên tĩnh. Cocaine nhìn xuống những con người ngu ngốc với đôi mắt vô hồn. Đột nhiên cậu ta nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Tôi không ngờ các cậu lại nghĩ về tôi như thế đấy… Giờ thì tôi biết rồi.”
Sắc mặt của đám côn đồ và những ca sĩ thái giám trở nên khó coi. Ánh mắt của Cocaine hướng về phía Yaba.
“Nhưng vụ việc lần này chắc hẳn Yaba biết rõ hơn tôi nhiều đấy.”
Vì cậu nên tôi mới rơi vào tình cảnh như thế này mà, tại sao tôi lại là người hứng chịu mọi lời oán trách chứ?
Đôi mắt ấy rõ ràng đã nói lên điều đó. Có vẻ cậu ta cũng nghĩ sự việc lần này là do Chủ tịch Cha làm. Yaba tựa đầu vào tường và mỉm cười.
“Bởi vì cậu là Chúa. Bởi vì cậu là thực thể cao quý sẽ phải chịu đựng tất cả mọi thứ dù cho đó có là những mũi tên chỉ trích bất công của những kẻ ngu ngốc nhắm vào cậu đi chăng nữa.”
Cocaine nghĩ việc mình được tôn sùng là điều đương nhiên, nhưng cậu ta không biết rằng sẽ bản thân phải trả một cái giá rất đắt. Giọng hát có hai mặt, một mặt chữa lành, mặt còn lại giết chóc chính là lý do quyết định cho sự tồn tại của bậc thánh nhân. Khi không được vị Chúa mà mình tôn thờ một cách mù quáng bảo vệ, những con người yếu đuối sẽ trở nên kích động. Morphine hét ầm ĩ.
“Tại sao cậu lại gộp cả tên điên vào? Dù cậu ta đã làm rất nhiều trò xấu xa với cậu nhưng đến cả chuyện này mà cũng đổ hết lên đầu cậu ta thì không được đâu.”
Cocaine nuốt một nụ cười cay đắng thay cho câu trả lời. Sau đó, cậu ta chạy lại giúp Hashish đang nằm gục trong sân.
“Mày mà chữa cho thằng khốn đó thì mày chết trước đấy!”
“Vậy thì tôi cũng sẽ không hát cho bất kỳ ai hết.”
“Thằng chó này!”
Khi một tên côn đồ định vung nắm đấm vào Cocaine, một tên khác đã ngăn hắn lại.
“Anh! Anh bình tĩnh đi ạ. Nếu làm thằng khốn đó phát điên rồi hét lên thì…”
“Địt mẹ…!”
Tên côn đồ nghiến răng và đi ra ngoài cửa. Cocaine đưa Hashish vào phòng rồi bắt đầu chữa lành vết thương cho cậu.
“Đáng lẽ cậu phải hét lên như vậy từ trước chứ.”
Morphine vừa lẩm bẩm vừa ấn chiếc khăn giấy vào đôi mắt đang chảy đầy máu của mình. Sau khi chữa khỏi cho bọn côn đồ thì cũng đến lượt Morphine và Heroine. Một lúc sau, Se Jun bước vào sân, thở hồng hộc. Hai tay cầm đầy túi giấy, đi thẳng về phía căn phòng có Cocaine. Khi bài hát của Cocaine vang lên, anh ta dừng lại trước cửa và lắng nghe giai điệu tuyệt vời đó. Khi bài hát kết thúc, anh ta bước vào phòng, đưa bánh mì và sữa cho cậu. “Cảm ơn anh.” Cocaine mỉm cười mệt mỏi. Se Jun quan sát sắc mặt của Cocaine rồi đặt máy sưởi bên cạnh cậu và đóng hết cửa lại để ngăn gió lùa vào. Nhưng thật kỳ lạ. Dù nâng niu Cocaine đến nhường ấy nhưng anh ta không hề có ý định đưa cậu ta đến bệnh viện giống như Hashish.
Hashish nhìn Se Jun như thể sắp xé xác anh ta. Bởi vì Se Jun đã vượt mặt cậu ta, trở thành người được Cocaine chữa trị đầu tiên. Se Jun rời khỏi phòng mà không đưa bất cứ thứ gì cho Hashish. Đôi chân dài không đi đâu nữa mà tiến lại gần Yaba đang ngồi co rúm trong sân. Anh đưa bánh mì và sữa ra trước mũi cậu. Anh thậm chí còn không để ý gì, lập tức xé một nửa chiếc bánh mì, mở nắp hộp sữa và đặt cạnh chiếc hộp Yaba đang ngồi. Sau đó, anh ta lại quay bước đi và làm hành động kỳ quái là đưa hết bánh mì cho các ca sĩ và những tên côn đồ còn lại. Hashish không nhận lấy chiếc bánh mì mà Se Jun đưa mà vẫn giữ nguyên ánh mắt hằm hằm sát khí.
“Anh chuyển đến đây từ bao giờ thế?”
Se Jun đáp lại với ngữ điệu kỳ lạ, như thể đang đọc một cuốn sách.
“…Hôm qua, lúc 1 giờ 45 phút. Tôi định đến lúc 1 giờ 30 phút nhưng đường tắc nên…”
“Sao anh biết ký túc xá của bọn tôi mà chạy đến?”
“…Tôi đang định đi ngủ thì thấy có khói. Nên…”
“Sao anh lại chuyển tới khu này?”
“…Vì tôi thích chỗ này…”
“Sao tự dưng anh lại thích khu này?”
“…Thì chỉ là… tôi thích thôi.” Se Jun ngập trừng trước một loạt câu hỏi dồn dập. Morphine đang theo dõi cảnh tượng đó đã đến gần Yaba.
“Tên Hashish đó đúng là bất lịch sự. Người ta đã cho ở nhờ, mua cả bánh mì cho rồi còn không biết đường cảm ơn, dù sao thì những lúc như này cũng nên thể hiện tính người đi chứ?”
“…….”
“Này, anh chủ nhà ấy. Lần trước tôi từng bảo có anh đẹp trai mới chuyển đến đúng không? Chính là anh ấy kìa! Nhìn gần mới thấy trông cứ như tài tử ấy. Bước vào chiến trường nơi bọn giang hồ đang làm loạn, thậm chí còn cho chúng ta chỗ ăn chỗ ngủ… Thời buổi bây giờ hiếm có ai tràn đầy lòng chính nghĩa như anh ấy lắm. Anh ấy có vẻ quen biết với Cocaine. Cậu có biết gì không, tên điên?”
“Không.”
Đám người này không hề biết lý do Ban Poon sẵn lòng cho họ ở nhờ nhà, mua sữa và bánh mì cho họ là vì Cocaine nên họ chỉ coi anh ta là một người hàng xóm tốt bụng. Yaba vứt bánh mì và sữa cạnh mông đi rồi ôm đầu gối và nheo mắt nhìn sàn xi măng. “Cậu xấu tính thế.” Morphine tặc lưỡi. Cậu ta đã rơi vào tuyệt vọng sau khi mất hết số tiền tiết kiệm để mua hàng hiệu chỉ sau một buổi sáng, nhưng dường như cậu ta đã được an ủi phần nào qua bài hát của Cocaine. Morphine nhìn đầu gối và cẳng tay bầm tím của Yaba.
“Cỡ này thì nghe bài hát của Cocaine xong là khỏi ngay… Mà này, tại sao bài hát lại không có tác dụng với cậu?”
Hồi còn nhỏ, Cocaine đã chữa vết thương ở đầu gối cho Yaba. Lúc đó rõ ràng vết thương đã được chữa khỏi hoàn toàn, vậy tại sao bây giờ lại không có tác dụng gì? Cậu nghe nói việc tổn thương cơ thể có được chữa lành hay không không liên quan nhiều đến ý chí của người được chữa lành. Ngoại trừ những trường hợp hoàn toàn không muốn hồi phục dù chỉ 1% hoặc cực kỳ kháng cự lại việc chữa lành. Nhưng con người dù muốn chết tới đâu đi chăng nữa thì đó cũng chỉ đơn giản là khao khát thoát khỏi nỗi đau, còn tận sâu bên trong, vẫn tồn tại ý chí muốn được sống. Rốt cuộc, chỉ là khác biệt về mức độ, nhưng năng lực chữa lành có tác dụng với tất cả mọi người. Nếu vậy, liệu có phải Yaba đang thực sự chối bỏ hoàn toàn sự chữa lành của Cocaine không?
“Aiss mẹ nó… Giờ chúng ta sống ở đâu đây? Ông chủ còn lo chuyện cửa hàng nên chẳng có thời gian bận tâm tới chỗ này đâu. Mà vừa nãy tôi nghe nói cửa hàng giờ cũng đang tanh bành hết cả. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Morphine vừa nằm xuống đất vừa phàn nàn.
“Sống… ở đây…”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về chủ nhân của câu nói đó. Đôi mắt của anh ta tĩnh lặng đến mức khó có thể nhận ra anh ta là người vừa nói. Se Jun nói như để nhắc lại.
“Các cậu có thể sống ở đây cho tới khi tìm được nhà…”
Yaba cứng đờ cả người. Hashish nhíu mày. Cocaine cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Morphine hỏi với đôi mắt to như bóng đèn.
“Thật, thật ạ? Vậy anh cho bọn em làm phiền xíu được không? Có 2 phòng nên anh ở 1 phòng, bọn em ở phòng còn lại là được ạ.”
“Tôi ngủ ở đâu cũng được. Trước khi đến đây, tôi thường vừa ngắm bầu trời sao vừa ngủ lắm.”
Se Jun trả lời. “Này.” Khi Heroine đang căng hết tròng mắt ra, Morphine lại hét lớn.
“Ôi trời! Coi thường thành ý của người khác thì bất lịch sự lắm!”
Heroine trừng mắt nhìn Morphine rồi nói với Se Jun.
“Hôm nay bọn em nợ anh nhiều quá rồi. Không biết bao giờ mới tìm được chỗ ở mới. Với lại quản lý của bọn em cũng không đồng ý đâu.”
Se Jun nhìn quanh những người đang ngồi trong sân và trong phòng mình rồi lắp bắp.
“Không sao đâu. Các cậu đều nghe bài hát của Cocaine rồi mà. Vậy nên tất cả chúng ta đều là một…”
“…Là, là một á?”
Phụt. Morphine che miệng, cố gắng nhịn cười. Heroine cũng cố mím cái môi đang cong lên. Se Jun vẫn vô cùng nghiêm túc.
“Với lại… các cậu là bạn của Se Jin mà…”
Morphine có vẻ bối rối.
“Cocaine là Chae Woo thì em biết, nhưng còn Se Jin là ai thế? Hình như em từng nghe cái tên này rất nhiều rồi thì phải…”
Se Jun hướng mắt về phía Yaba và mở đôi môi khép kín.
“Se Jin là em trai của to…”
“Câm miệng.”
Ai là em trai của anh? Ai cơ?!
Yaba trừng mắt nhìn Se Jun bằng ánh mắt đầy gai nhọn.
“Anh câm miệng đi. Đừng nói gì cả.”
Cơn giận sôi sùng sục làm mờ đi tầm nhìn trước mắt Yaba. Đôi mắt đen như cờ vây của Se Jun dao động. Ánh mắt tổn thương của anh ta trông thật kinh tởm. Từ xa Yaba đã nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Cocaine. Cậu quay đầu lại và cắt đứt tất cả những điều đó. Không thể tin được một người từng không thể tự đi đái và luôn phải dựa vào tã lót lại trở thành một người khỏe mạnh như vậy. Anh ta đã thoát ra khỏi thế giới khép kín nhưng Yaba vẫn luôn bị mắc kẹt ở ngày hôm ấy. Cậu đã mất tên, mất khả năng làm đàn ông, mất những bài hát và mất cả anh trai. Đó là tất cả của cậu. Một gian phòng và một mẩu bánh mì không thể nào bù đắp được sự mất mát to lớn ấy, bởi vì nếu vậy thì quá khứ bi thảm của cậu thật quá oan ức. Se Jun im lặng nhìn Yaba nhưng đôi mắt đen tuyền lại rất kiên quyết.
Cha Yi Seok rời văn phòng sau khi nhận được cuộc gọi từ Chủ tịch Cha. Sau khi bước vào phòng Chủ tịch, anh đi vào một bên cửa khác. Các thành viên trong Hội đồng quản trị đến sớm đang ngồi quanh bàn tròn trò chuyện. Chủ tịch Cha thường gọi các thành viên Hội đồng quản trị đến và cùng dùng bữa. Hôm nay, Chủ tịch Lim của Woosung Land cũng có mặt. Cha Yi Seok ngồi cạnh Chủ tịch Cha.
“Con xin lỗi vì đến muộn ạ.”
Chủ tịch Cha nói.
“Chắc con cũng nghe tin đồn dạo này một quỹ Hồng Kông đang thu thập cổ phiếu Taeryeong rồi chứ?”
“Thế ạ? Con không biết gì về chuyện đó cả.”
“Những người đầu tư đều là người nước ngoài nhưng người điều hành có lẽ là một người Hàn Quốc am hiểu rất rõ tình hình trong nước. Dù ta đã dự đoán nhiều phương diện về việc họ sẽ tấn công chúng ta theo cách nào, nhưng rất khó nắm được thông tin chính xác vì danh tính của quỹ Hồng Kông đó vẫn chưa rõ ràng. Tuy nhiên, cổ phần của Taeryeong được quỹ đó mua lại đã vượt quá 4% ”.
“Ôi, nhiều vậy sao ạ? Chắc họ đổ cả đống tiền vào rồi.”
Cha Yi Seok hỏi bằng một giọng đầy ngạc nhiên. Đôi mắt nhăn nheo của Chủ tịch Cha run rẩy.
“Con có biết điều đó có nghĩa là gì không? Nếu quỹ Hồng Kông thâu tóm được 5% cổ phần thì họ không chỉ có quyền triệu tập Đại hội cổ đông mà còn có quyền thay thế Ban lãnh đạo. Mục tiêu đầu tiên có thể là Myung Hwan. Chắc con cũng đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo chứ?”
“Dù đám người đó có mạnh tới đâu thì vẫn còn Giám đốc Han và Chủ tịch Lim ở đây mà, sao chúng ta có thể dễ dàng chịu trận được ạ?”
Sắc mặt của Giám đốc Han và Chủ tịch Lim đanh lại trong giây lát nhưng nhanh chóng giãn ra.
“Ha ha…! Giám đốc Cha nói đúng. Chúng tôi cũng như toàn bộ Hội đồng quản trị sẽ cùng nhau đoàn kết để bảo vệ Taeryeong. Đâu thể dễ dàng chịu trận trước đám người không rõ lai lịch đó được. Vậy nên Chủ tịch Cha à, lâu rồi chúng ta mới có dịp ngồi lại với nhau như này, hãy tạm gác chuyện đau đầu qua một bên đã nào…”
Chủ tịch Lim nở một nụ cười hiền lành, hoàn toàn không giống một kẻ vừa mới tham gia vào vụ cưỡng hiếp cách đây không lâu. Các thư ký nam bước vào, đặt salad và súp lên bàn. Chủ tịch Cha trải chiếc khăn ăn màu đỏ lên đùi. So với những động tác nhanh gọn và chính xác, chắc hẳn trong đầu ông già đang có đủ loại suy nghĩ lẫn lộn. Người lãnh đạo tiếp theo trong suy nghĩ của Chủ tịch Cha chưa bao giờ là Cha Yi Seok. Nếu Cha Myung Hwan chết, một trong những người thân trong gia đình anh sẽ lên thay thế vị trí của ông ta. Người đó sẽ là một con chó trung thành, ngoan ngoãn đi theo bức tranh tương lai của Taeryeong mà ông già đã vẽ ra, không chệch một nhịp nào. Nếu mọi chuyện không như mong muốn, ông ta sẽ tìm một CEO chuyên nghiệp. Chủ tịch Cha vừa cầm chiếc ly thủy tinh lên vừa hỏi bâng quơ.
“Đêm qua con đã ở đâu thế? Ta nghe nói tối qua con đến thăm Myung Hwan và ở cùng nó suốt mà sao không tâm sự gì với nó thế. Con biết trước khi có kết quả kiểm tra chi tiết thì nó rất nhạy cảm mà?”
Chủ tịch Cha đưa ra ánh nhìn của một người quan sát giả vờ như không biết gì về vụ tấn công Paradiso. Cha Yi Seok sẵn sàng đón nhận mồi nhử này. Anh xoay ly nước.
“Bố biết rõ con ở nhà rồi mà sao còn hỏi thế ạ? Với lại chắc là anh sẽ thất vọng lắm đấy, phải không ạ?”
Khi ánh mắt của Chủ tịch Cha hướng về phía anh, Cha Yi Seok tiếp tục nói.
“Bởi vì anh đã ngây thơ tin rằng Chủ tịch sẽ bỏ qua vụ việc của Paradiso.”
Chủ tịch Cha duỗi thẳng người và đan tay vào nhau.
“Không nên cố nói tiếng người với một lũ chó. Chúng không xứng được nói chuyện như vậy.”
Trong giây lát, mắt Chủ tịch Cha sáng lên.
“Mà sao con biết chuyện đó?”
“Tai nạn lớn như vậy thì làm sao người ta bỏ sót tin tức được ạ?”
“Cảnh sát và giới truyền thông đã chặn nó trước rồi mà.”
“Hẳn là nó đã bị rò rỉ ở đâu đó.”
Chủ tịch Cha nhìn Cha Yi Seok bằng ánh mắt lạnh lùng. Cha Yi Seok chống khuỷu tay lên bàn và dùng ngón tay chạm vào môi.
“Bố đừng lo. Con sẽ không nói với anh đâu.”
Sau bữa trưa với Chủ tịch Cha, Cha Yi Seok lái xe đi. Vì đường tắc nên xe nhích rất chậm. Anh buông điện thoại xuống khỏi tai và thở dài. Anh đã gọi cho Yaba từ nãy tới giờ nhưng đều không có phản hồi. Anh ngậm một điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa.
Tôi muốn hát. Tôi muốn hát…
Giọng nói ướt át đó cứ văng vẳng bên tai anh. Khi định thần lại, anh thấy mình đang bẻ lái tới chỗ của cậu ta từ lúc nào chẳng hay. Những chiếc ô tô theo sau chậm rãi in bóng vào gương chiếu hậu. Cha Yi Seok vừa cắn đầu lọc thuốc lá vừa mở cửa xe bước ra ngoài. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi khắp nơi nhưng anh phớt lờ hết tất cả và tiến về phía chiếc Sonata màu đen xếp hàng đằng sau. Khi anh mở cửa xe và kéo người đàn ông ra ngoài, anh ta trông có vẻ bối rối. Cha Yi Seok vặn tay người đàn ông ra sau và đập đầu anh ta vào nắp ca-pô. Khớp ngón tay của người đàn ông bị anh bẻ gãy phát ra tiếng kêu răng rắc. Người đàn ông giãy giụa.
“Khư ức… A á…! Khực, anh, anh làm… làm cái gì vậy…!”
“Giữa chúng ta có cần giới thiệu nữa không nhỉ?”
Cha Yi Seok lục lọi túi quần của người đàn ông và lấy điện thoại ra. Số của Chủ tịch Cha nằm ở đầu tiên trong danh bạ. Chắc là gấp lắm nên ông già cho anh ta cả số điện thoại cá nhân luôn. Cha Yi Seok nhấn nút gọi. Sau vài tiếng tút, giọng nói của ông già vang lên.
[Tôi đã bảo là đừng có gọi vào ban ngày mà.]
“Con không ngờ bố lại là người cha dạt dào tình phụ tử đến mức quan tâm đến từng nhất cử nhất động của con thế này đấy.”
[…….]
Ông già chắc hẳn đang rất bàng hoàng nên chỉ im lặng mà không nói lời nào. Cha Yi Seok nhếch môi. Ngay khi anh bẻ gãy cánh tay người đàn ông một cách dữ tợn, anh ta ngửa cổ ra sau và hét lên.
“Nếu bố không muốn nhìn thấy người đàn ông này bị chặt ra thành từng khúc rồi gửi tới văn phòng Chủ tịch thì hãy dẹp chuyện này đi ạ. À, con quên mất chó thì phải nói chuyện bằng tiếng chó. Con phải sủa như nào để bố hiểu đây…”
Cha Yi Seok nhe răng và gầm gừ bằng một giọng trầm.
“Gừ gừ.”
“Tổng cộng có khoảng 40 người bị thương, bao gồm cả khách hàng và nhân viên của quán. May là không có ai chết. Sẽ mất một thời gian để sửa chữa lại cửa hàng. Tất cả hồ sơ và tài liệu có giá trị đều đã được chuyển đi rồi ạ.”
“Bảo họ sửa thang máy nhanh lên. Đám ca sĩ thì tạm thời chuyển sang đi công tác là được.”
Ki Ha rít một hơi thuốc khi nhìn thấy vương quốc của mình trở thành đống đổ nát. Tầng 1 bị máy ủi san phẳng hoàn toàn, lửa lan rộng lên tận tầng 3, biến nơi này thành tro bụi. Lũ giang hồ kéo đến nhung nhúc nên bọn đàn em của ông chỉ là trứng chọi đá. Nếu ông trả thù thì sẽ nhận về sự trả thù lớn hơn. Cảnh sát chỉ đến điều tra qua loa rồi quay về. Cả báo chí và các đài truyền hình cũng im bặt. Chắc chắn Chủ tịch Cha đã nhúng tay vào từ trước. Ki Ha cũng đã dự đoán chuyện này rồi sẽ xảy ra vào một thời điểm nào đó, nhưng ông không ngờ ông ta lại mạnh tay tới mức này. Cha tịch Cha đã xẻ bụng ông ra và nhai hết cả nội tạng. Ki Ha nhấc chiếc ghế sofa bị cháy và ném nó đi.
“Mẹ kiếp. Chó má…!”
Ông ta đập phá mọi thứ có thể nắm lấy ngay cạnh mình như để trút cơn giận đang sục sôi. Ông chỉ nhận sự chữa trị khẩn cấp từ Cocaine rồi vội lao ra ngoài nên giờ toàn thân đau nhức ê ẩm. Nhưng lý trí đã bay đi mất nên cả cơn đau cũng bị cuốn theo. Đám đàn em đông cứng như chuột chết trước cơn điên loạn của đại ca. Sau khi đập nát tất cả, Ki Ha vuốt tóc một cách cáu kỉnh.
“Đã nói với chủ tòa nhà về vụ tai nạn chưa?”
“Dạ rồi ạ. Em đã liên lạc với người đại diện nên chỉ trong hôm nay ngày mai là người đó chuyển lời thôi ạ.”
“Đằng nào cũng thành ra thế này rồi thì hay là bảo bên đó bàn giao cửa hàng luôn nhỉ. Tao sẽ chịu chi phí thiệt hại.”
“Chi phí sửa chữa sẽ rất lớn đấy ạ.”
“Không sao. Nếu có số cổ phần mà Giám đốc Cha đã hứa thì tao có thể mua được mấy cái cửa hàng như thế này.”
Paradiso không chỉ có vị trí đắc địa nằm trên khu đất vàng mà còn là cung điện cực kỳ sang trọng chỉ có những nhân vật tầm cỡ VVIP ghé thăm. Hơn hết, người chủ thực sự nhúng tay vào tất cả mọi thứ, từ khâu vận hành cho tới nhân viên, đồ nội thất bên trong… Ki Ha vốn định sau khi mọi việc đã ổn thỏa và nhận được cổ phần từ Giám đốc Cha, sẽ tới gặp chủ tòa nhà để thương lượng. Nếu phía đó không chịu giao cửa hàng, ông sẽ rút hết ca sĩ ra khỏi nơi này. Bởi vì chúng là những người ông đích thân mang đến nên hoàn toàn tách biệt với cửa hàng.
“Yaba sao rồi?”
“Nó không bị thương nặng, nó đã được đưa đến bệnh viện về rồi. Giờ nó đang ở bên nhà hàng xóm ạ.”
Ki Ha cau mày.
“Gã đó là tên nào vậy?”
“Nghe Dokki kể thì hắn là người mới chuyển đến cách đây không lâu, hắn bảo đám ca sĩ cứ ở nhà hắn cho đến khi tìm được nhà mới.”
“Thằng đó nghĩ mình là ai? Lôi hết bọn trẻ ra ngoài rồi dẫn chúng đến nhà trọ đi.”
“Tất cả đều quá sốc nên không còn sức để di chuyển nữa. Những người còn lại cũng đang xếp hàng để được Cocaine chữa trị. Hơn nữa, sau khi tin đồn lan ra, không nhà trọ nào gần đó sẵn sàng nhận chúng làm khách. Có một căn nhà trống ngay tầng dưới ký túc xá, nhưng phải mất ba đến bốn ngày mới có thể dọn vào. Em thấy cứ ở nhà của tên hàng xóm cho tới khi tìm được chỗ ở mới cũng được ạ. Lỡ như chủ nhà phát hiện ra đám trẻ làm việc ở một nơi như thế này thì…”
“Một nơi như thế này?”
Ki Ha nhìn Im Su bằng ánh mắt khó chịu, Im Su lập tức cúi đầu xuống.
“Em xin lỗi. Dù chủ nhà biết đám trẻ làm việc ở “cơ sở trị liệu” thì cũng không có gì to tát. Bọn trẻ cũng bảo là thấy rất thoải mái vì chủ nhà cư xử như thể ông ta không có mặt ở đó.”
Ki Ha xoa chiếc cằm chưa được cạo râu. Trong thời gian tới ông ta cũng sẽ rất bận rộn. Dù không vừa lòng cho lắm nhưng có bọn đàn em lo liệu nên để đám ca sĩ ở đó một hai ngày cũng được. “Mẹ kiếp.” Ki Ha nghiến răng khi nhìn cửa hàng trong tình cảnh hỗn loạn. Lúc này, Cocaine được tên đàn em dẫn vào sảnh. Ki Ha tháo đồng hồ ra rồi bước tới và tát liên tiếp vào mặt Cocaine không thương tiếc. Thậm chí khi cậu ta ngã xuống, ông lại lôi cậu ta lên và quăng vào tường.
“Tao không ngờ mày lại chống đối tao theo cách đó. Nhờ mày mà cả ký túc xá và cửa hàng đều nát bét hết rồi đấy.”
Cocaine lau máu ở khóe miệng. Cậu đau đến mức não như vừa bị nghiền nát. Cậu đã nhiều lần chứng kiến đồng nghiệp mình bị bạo hành nhưng đây là lần đầu tiên cậu nếm trải điều này. Hơn cả cơn đau đang lan ra khắp cơ thể, Cocaine tức giận vì lòng tự tôn bị chà đạp. Cậu nhìn chằm chằm vào Ki Ha với đôi mắt đầy nọc độc.
“Giờ ông đang tấn công ai vậy? Đừng đối xử với tôi như những tên kia.”
“Tao ngạc nhiên khi mày có suy nghĩ như vậy đấy. Cứ tiếp tục lảm nhảm đi. Bây giờ tao cũng sắp phát điên rồi đây.”
Ki Ha mân mê chiếc nhẫn. Những tia máu nổi đầy trên da của Cocaine. Khối lập phương màu xanh lóe lên như một lời cảnh báo. Nút bấm điều khiển từ xa dành riêng cho Cocaine được giấu bên dưới khối lập phương. Ki Ha mỉm cười hài lòng khi thấy Cocaine đã ngoan ngoãn trở lại.
“Mày không hét lên cũng là chuyện tốt. Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật là mày đã nổi loạn chống lại tao. Đừng lấy cớ là do mày quá sợ hãi nên không nghĩ được gì. Tao biết mày không phải là loại yếu đuối đến mức mất hết lý trí vì chuyện như thế.”
Cocaine cắn môi. Sự việc lần này rõ ràng là do Chủ tịch Cha làm. Đây là sự trả thù dành cho kẻ lừa đảo, và cậu chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả. Tuy nhiên, thật vô nghĩa khi phải phân định đúng sai với ông chủ. Suốt đêm cậu không được ngủ mà phải chữa trị cho người khác. Cậu đã phát chán với những tiếng rên rỉ và lòng ích kỷ của mọi người rồi.
“Chú nhanh chóng chuẩn bị chỗ ở mới đi. Nhà đó bây giờ khó chịu lắm.”
“Có lẽ thời gian qua mày sống thoải mái quá nên không biết, nhưng con người ai cũng phải chịu đựng sự khó chịu như vậy mà sống đấy. Đi đi nhanh lên. Mày phải đi cứu rỗi những người đang tuyệt vọng chờ đợi bài hát của mày chứ.”
Ki Ha vỗ nhẹ vào má Cocaine. Chính cảm giác bị khinh thường đó đã đẩy cậu xuống vực thẳm. Cocaine bước đi loạng choạng. Những lời xì xào bàn tán đằng sau lưng cùng sự sỉ nhục của ông chủ khiến đầu óc cậu rối tung. Kể từ sáng nay, ánh mắt của mọi người nhìn cậu đã thay đổi. Thì ra là như vậy. Chỉ trong chốc lát, những tiếng reo hò đã biến thành những lời chế nhạo. Con người thật nông cạn và phù phiếm. Đối với họ, Cocaine không phải là thánh thần hay đồng nghiệp, cậu chỉ là vật chủ cung cấp chất dinh dưỡng. Một khi ký sinh trùng đã hút hết chất dinh dưỡng từ vật chủ, nó sẽ rời đi không chút do dự. Thật vậy, sự căm ghét không bao giờ thay đổi mà Yaba dành cho cậu trái lại còn tốt hơn. Cậu không thể ở một nơi như thế này, ở cái chốn địa ngục như này nữa. Cocaine nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và từ từ hé môi.
“Chú từng nói lúc đầu khi đưa các ca sĩ đến đây, chú đã kiểm tra xem họ có phải là Healer hay không đúng không?”
Ánh mắt bực bội của Ki Ha hướng về phía Cocaine.
“Lúc đó… chắc chú không bỏ sót bất kể một ai đâu đúng không?”
“Rồi sao?”
“Chú thực sự không bỏ sót bất cứ thứ gì đúng không?! Thật không?!” Cocaine nuốt tiếng hét vào cổ họng. Ki Ha cau mày, hỏi.
“Sao mày hỏi gì lạ thế?”
Cocaine cụp mắt xuống và cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Chú bảo bố chú có khả năng vẫn giữ những tài liệu chưa từng tiết lộ đúng không? Chú có thể tìm hiểu được không?”
“Bây giờ đầu tao đang sắp nổ tung vì chuyện cửa hàng rồi, mày đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa.”
Cocaine nhếch lên đôi môi trắng bệch đang run rẩy lên.
“Dạo này tình trạng cơ thể cháu rất kỳ lạ. Cửa hàng đang bừa bộn thế này, nếu cháu gục ngã thì cũng không thể đi công tác được mà. Nếu chú có thể tìm hiểu được gì thì nhờ chú giúp cháu.”
Ki Ha đang chìm trong suy nghĩ bỗng giật giật khóe miệng.
“Ừm. Đúng vậy. Đâu thể để kho báu của Paradiso đổ bệnh được. Tao cũng có nhiều điều tò mò lắm nên tao sẽ tìm hiểu thử xem sao. Liệu rằng còn điều gì mà chúng ta chưa biết không?”
“Vâng. Mong đó là thông tin hữu ích với chú.”
Cocaine mỉm cười và rời khỏi sảnh tầng một. Ki Ha vừa nhìn bóng lưng Cocaine bước đi vừa hỏi.
“Điểm phạt của Cocaine là bao nhiêu?”
“50 điểm ạ. Nhiều năm trước, nó không thích nghi được với việc luyện thanh nên cứ la hét. Dù không có ai bị thương nhưng toàn bộ kính trong phòng khách đều vỡ tan nên em cho nó điểm phạt để cảnh cáo. Kể từ đó, nó chưa bao giờ vi phạm bất cứ điều gì đặc biệt.”
“Suốt bao nhiêu năm qua mà chỉ có 50 điểm phạt thôi thì quá khủng khiếp. Cho nó thêm 500 điểm đi. Không thể bỏ qua chuyện lần này được.”
Cocaine, thời gian qua mày lớn quá rồi. Cậu ta luôn điềm tĩnh và bao dung với mọi người xung quanh nên Ki Ha cứ nghĩ con người cậu ta vốn dĩ là như vậy, nhưng ánh mắt lúc nãy… Có lẽ đến một ngày nào đó, ông sẽ không thể kiểm soát được thằng nhóc này nữa. Ki Ha dõi theo Cocaine cho đến khi bóng lưng cậu ta biến mất hoàn toàn. Lúc đó, một tên đàn em hồng hộc chạy tới.
“Ông chủ, xe thang đến rồi ạ!”
(*T/N: xe thang là xe có gắn cái thang á. Google là ra nha =))))))))
Ki Ha nhảy vào tòa nhà trước khi thang chạm tới ban công Sky Lounge. Ông đi vào văn phòng và lật kệ sách trên tường sang một bên. Một thiết bị theo dõi to bằng màn hình máy tính hiện ra. Khi ông ta nguồn điện lên, bản đồ thành phố xuất hiện năm tia sáng tập hợp lại với nhau tại một điểm. Con chip được cấy vào đầu ca sĩ được kết nối với vệ tinh để xác định vị trí chi tiết của họ. Ông ta lấy đầu đọc thẻ ra rồi đóng tủ sách lại. Im Su đi theo sau nói.
“Dù cửa hàng đang hỗn loạn nhưng bọn trẻ không dám bỏ trốn đâu ạ.”
“Đương nhiên là vậy rồi, trừ khi chúng là một lũ đần. Chỉ riêng chi phí cấy ghép đắt tiền và phí bảo trì hàng năm đã tốn hàng trăm đô mỗi thằng rồi. Không phải vô duyên vô cớ mà tao bỏ ra từng đấy tiền đâu.”
“Nói thật thì, em không ngờ anh lại thật sự làm điều đó.”
Im Su hạ giọng và nói thêm.
“Vốn dĩ, việc cấy chip vào đầu bọn ca sĩ không phải ý tưởng của anh mà.”
“Tao chưa bao giờ hối hận vì đã nghe theo những lời đó. Ban đầu tao còn nghĩ đúng là một tên điên say rượu, nhưng quả là một ý tưởng tuyệt vời. Mang theo những giấy tờ còn lại đi.”
“Vâng.”
Ki Ha cầm đầu đọc thẻ và leo lên xe thang.
***