Tất cả đều là do Cha Yi Seok. Nhà của Ban Poon khó chịu quá. Thật bực mình khi phải ở trong gian phòng chật ních cùng một đám đàn ông trưởng thành, cả nhà chỉ có một phòng tắm, bữa nào cũng phải ăn bánh mì, thậm chí còn phải dùng xà phòng thay vì các sản phẩm tắm thông thường. Nhưng hơn tất cả, Ban Poon là người khiến Yaba thấy bực mình nhất.
Ban Poon thường loanh quanh trong mảnh sân và gieo hạt mỗi khi rảnh rỗi. Chuyện anh ta còn sống là sự thật nên chắc chuyện anh ta là người làm vườn ở nhà bố mẹ của Cha Yi Seok cũng là thật. Dù sao thì đó cũng là một cuộc sống nghèo nàn và việc anh ta chuyển đến khu này thì chắc kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì. Trong số những công việc ít ỏi mà anh ta làm, có một chuyện khiến Yaba đặc biệt bận tâm. Đó là một vật cao bằng nửa thân trên của con người, được bọc trong tấm vải kín. Ban Poon luôn cho phép những vị khách đang ăn nhờ ở đậu ở nhà mình chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng ánh mắt anh ta sẽ thay đổi ngay lập tức mỗi khi có người đến gần thứ đó. Thế nhưng bỗng nhiên một ngày nọ, “thứ đó” đã biến mất.
“Khi nào cửa hàng mới sửa xong đây? Phải mở quán nhanh để còn kiếm tiền chứ. Mùa xuân sắp đến rồi. Tôi chả có quần áo gì để mặc cả! Dolce & Gabbana ơi! Zenya ơi! Cả Hermes nữa! Các con ở trên thiên đường sống có tốt không? Bố xin lỗi vì đã không thể bảo vệ các con!”
Morphine ngồi bệt xuống sàn và khóc lóc thảm thiết. Trong khi Hashish và Heroine được nhiều phụ nữ đã có gia đình yêu thích nên thường xuyên đi công tác thì Morphine và Philopon lại đang trắng tay. Yaba bịt tai lại. Tất cả đều là vì Cha Yi Seok nên cậu phải chịu ô nhiễm tiếng ồn suốt cả buổi sáng như thế này. Lúc này, Cocaine bước vào sân sau khi kết thúc chuyến công tác được chỉ định. Cửa hàng đã đóng cửa một thời gian, nhưng cậu ta vẫn luôn tất bật ban ân sủng cho những tín đồ nhiệt thành của mình. Đôi mắt của các ca sĩ thái giám lúc nào cũng u ám. Bởi vì họ luôn bám chặt vào suy nghĩ rằng tại Cocaine không chịu hét lên nên họ mới mất nhà và của cải. Cocaine đặt một chiếc túi lớn hơn cơ thể cậu ta xuống sàn, sau đó bước đi loạng choạng và nôn thốc nôn tháo. Tim Yaba đập thình thịch. Cậu tự hỏi liệu có phải chất độc đã phát huy tác dụng hay không. Lúc nãy cậu đã về lại ký túc xá một lát. Cứ tưởng mọi thứ đã cháy rụi nhưng chất độc trong bồn nước toilet vẫn an toàn. Tất nhiên cậu cũng bôi một ít thuốc lên bàn chải đánh răng của Cocaine. Khi Cocaine càng suy sụp, cậu ta càng trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Cậu ta sẽ chết mà không biết tại sao năng lực của mình lại suy giảm. Đó thực sự là một cái kết tuyệt đẹp. Ban Poon từ đâu chạy đến.
“Em có sao không…?”
“Em chỉ hơi chóng mặt chút thôi…”
Ban Poon đỡ Cocaine dậy và dìu cậu ta vào trong phòng nằm. Anh ta trông như sắp khóc khi nhìn thấy sắc mặt xanh xao của Cocaine. Nếu Hashish ở đây thì hẳn sẽ có nhiều cảnh đáng xem lắm, thật đáng tiếc. Tới bây giờ lẽ ra phải có những triệu chứng rõ ràng rồi chứ, sao lại chỉ buồn nôn… Khi Yaba đang cân nhắc xem có nên tăng liều lượng thuốc độc lên không thì Morphine bước đến.
“Ôi trời, giật cả mình. Tự dưng anh Se Jun bất ngờ lao tới như vậy cũng hơi rùng mình đó. Hashish bảo là anh ấy sống cùng khu phố với Cocaine khi còn nhỏ. Nhưng nếu chỉ là anh hàng xóm thì không phải quan tâm quá mức rồi sao?”
“Anh ta vốn dĩ phát cuồng vì Cocaine mà.”
“Kể cả vậy thì cũng có hơi… À, nghe nói cậu sống cùng khu với Cocaine mà, vậy chắc cậu cũng biết anh Se Jun nhỉ? Vậy nên anh ấy mới biết tên thật của cậu đúng không? Nghĩ lại thì tên thật của cậu và tên anh ấy cũng giống nhau nữa. Hashish nổi điên vì không thể xé xác anh Se Jun đã kỳ lạ rồi, nhưng anh ấy cũng không hề nhúc nhích luôn? Thông thường, nếu tỏ ra căm ghét một cách trắng trợn như vậy thì người ta sẽ xông vào nhau chứ nhỉ?”
“Anh ta nói tất cả đều là một mà.”
Morphine cười khúc khích trước câu trả lời của Yaba. Dù Hashish có coi Ban Poon như cái gai trong mắt đến đâu đi chăng nữa, nếu cùng mù quáng si mê bài hát của Cocaine thì cả hai đều là đồng loại. Cả bọn côn đồ và Ban Poon cũng vậy, đối với họ, bài hát của Cocaine là tuyệt đối. Cứ tưởng anh ta đã hết ngu ngốc rồi, nhưng cuối cùng anh ta lại trở thành một kẻ cuồng tín điên rồ.
Cuồng tín hay gì cũng được, bây giờ chỉ cần nhìn thấy hòn đá nhỏ thôi cũng khiến Yaba nhớ đến thuốc chống trầm cảm. Cậu cắn móng tay và nhìn chằm chằm nhìn những viên đá nằm trơ trọi trong sân. Ngay lúc này, nếu ai đó đưa thuốc cho cậu, cậu có thể khỏa thân nhảy múa như một người phê ma túy. Tay cậu run lẩy bẩy và cậu có cảm giác như từng sợi tóc trên đầu mình đang bị rút ra. Cứ thế, cứ thế, tiếp tục như thế… Yaba ôm đầu gối và lắc lư cơ thể qua lại. Morphine vừa cầm cuốn sổ tay vừa thở dài.
“Ngày mai chuyển đến chỗ ở mới thì có bao nhiêu thứ phải sắm, nhưng tôi chả có xu nào dính túi cả. Có khi phải đi nịnh nọt Ki Ha mất. Lát nữa tôi đi siêu thị, nếu các cậu cần mua gì thì nói đi. Thằng điên này, cậu cần mua đồ tắm, bàn để trong phòng, giường đơn, tủ quần áo và cả máy lọc nước đúng không? Cậu không thể sống thiếu máy lọc nước mà.”
Câu cuối cùng có phần khó chịu. Yaba ngừng run rẩy và cau mày.
“Không thể sống thiếu máy lọc nước sao… cậu đang nói cái gì vậy?”
“Gì mà gì? Cả ngày cậu cứ nhìn chằm chằm vào máy lọc nước rồi cứ lấm lét ngó ngang ngó dọc mỗi khi đứng cạnh nó còn gì. À, với cả dạo trước Cocaine cũng hỏi đấy?”
“…….”
Yaba cảm giác như vừa bị một tảng đá rơi trúng đầu. Cậu ôm chặt đầu gối và liếc nhìn căn phòng nơi Cocaine đang ở.
“…Cocaine á? Cậu ta hỏi gì thế?”
“Cậu ấy chỉ hỏi xem có ai thấy cậu đứng cạnh máy lọc nước không thôi. Dù sao thì Cocaine cũng hay tò mò về mọi thứ mà.”
“Rồi sao nữa? Cocaine có hỏi gì nữa không? Cậu ta có hỏi gì nữa không hả?”
Yaba túm lấy cổ áo Morphine và thúc giục. Morphine giật mình rồi lắp bắp.
“Ngoài, ngoài chuyện đó ra thì cậu ấy không hỏi thêm gì cả. A, thật tình! Thằng điên này, lại lên cơn gì thế?”
Vậy còn cậu thì sao? Cậu… đã thấy gì rồi? Môi của Yaba run rẩy. Phải cố gắng lắm cậu mới có thể nén nhịn để không bật ra câu hỏi. Thay vì tìm hiểu xem Cocaine có mục đích gì hay liệu các ca sĩ thái giám có thấy gì hay không, điều quan trọng hơn hết là phải kiềm chế và tỏ ra bình thường ngay lập tức. Những đầu ngón tay của Yaba trở nên lạnh buốt. Khi bàn tay siết chặt ở cổ được thả ra, Morphine vừa ho vừa chửi thề đủ thứ. Lúc đó, Ban Poon bước ra khỏi phòng. Nếu Ban Poon phát hiện ra cậu đang đầu độc Cocaine, anh ta sẽ bóp nát đầu cậu cho xem. Anh ta cứ cứ đi loanh quanh và lẩm bẩm như vậy trông thật ngứa mắt. Yaba dựng gai mắt lên.
“Gì?”
“Em… có đói không?”
“Đói thì sao?”
“Anh đang định đi mua bánh mì… chúng ta cùng đi nhé?”
Anh ta hệt như một người chỉ biết mỗi hai loại thức ăn duy nhất là sữa và bánh mì. Thứ tự phân phát lần nào cũng giống nhau. Khi còn đóng vai là người giám hộ của Ban Poon, Yaba thường nắm tay anh ta cùng đi siêu thị. Dù đi đâu, cả hai cũng cương quyết nắm tay để không lạc mất nhau. Đúng, cậu và anh ta đã từng có những ngày như vậy. Yaba lạnh lùng trả lời.
“Sao lại là tôi? Đi mà rủ Cocaine mà anh si mê đến thừa sống thiếu chết ấy.”
Se Jun hạ đôi mắt trong veo xuống đầu ngón chân.
“Anh muốn đi cùng Se Jin…”
Chỉ là một lý do yếu ớt như vậy thôi sao? Thật vô lý. Ban Poon lôi ký ức ra như một di vật và cố gắng khôi phục nó bằng cả trái tim, nhưng Yaba lại muốn giẫm đạp lên nó. Cậu tiến đến gần anh ta, thì thầm.
“Trước đây khi tôi đang đi dạo trên phố, một người phụ nữ cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi lập tức đi theo cô ta và đẩy cô ta xuống cầu thang của cầu vượt. Người phụ nữ đó đã bị rách váy và gãy cổ. Giờ thì anh hiểu chưa? Tôi vô lý như vậy đấy. Thế nên anh phải luôn cẩn thận đấy.”
Đôi mắt đen láy của Se Jun dao động. Tại sao em lại trở nên như vậy? Trong thời gian qua đã có chuyện gì xảy ra? Anh ta cố gắng đọc vị khoảng thời gian trống rỗng, nhưng dường như không thể diễn đạt những suy nghĩ đang tràn ngập trong đầu ra thành lời. Nếu anh ta hỏi, cậu chắc chắn sẽ tự cứa cổ mình ngay trước mặt anh ta. Morphine vốn đã đứng ngồi không yên từ nãy, đột nhiên nhảy dựng lên.
“Anh! Anh đừng để ý mấy lời tên điên nói. Biệt danh của cậu ta là tên điên, nhưng cậu ta vốn dĩ cũng mất dạy lắm. Nếu anh thấy đi một mình chán quá thì đi cùng em này.”
“Anh muốn đi cùng Se Jin.”
Ban Poon vẫn rất cố chấp. Hơi nóng bốc lên trong đầu Yaba. Lũ bọ bắt đầu bò ra ngoài và gặm nhấm da thịt cậu. Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước vào nhà tắm và đóng sầm cửa lại, chặn luôn ánh mắt của Ban Poon đang nhìn mình. Ở bên ngoài, Morphine la lớn.
“Anh! Đừng như vậy mà… đi cùng em đi, nhé? Anh đi đâu thế? Em đã bảo đi cùng em mà?”
Sau đó tên côn đồ gõ cửa phòng tắm.
“Tắm nhanh lên rồi ra ngoài. Cha Myung Hwan gọi rồi.”
Yaba tắm xong và thu dọn hành lý. Cậu nhét chiếc mặt nạ và bộ trang phục mà nhà thiết kế đã đưa vội cho trước đó vào hành lý. Cậu cũng bỏ một bài Aria vào túi bìu. Khoảnh khắc bước lên xe tải trong con hẻm, Yaba cau mày. Cocaine đang ngồi trong xe.
“Đừng làm vẻ mặt đó. Tôi cũng được gọi đi cùng.”
“Cậu không định… nói cho người khác về anh Se Jun à?”
Cocaine nói khi chiếc xe tải đi vào con đường bị tắc. Bọn hoạn quan và côn đồ vẫn chưa biết danh tính của Ban Poon. Ban Poon cũng không khoe khoang thêm bất cứ điều gì nữa. Yaba hỏi lại.
“Cậu muốn tôi nói cái gì? Làm ơn bảo Ban Poon đừng có lại gần tôi. Nếu là lời cậu nói thì anh ta sẽ sống chết nghe theo đấy.”
Cocaine nhìn Yaba qua cửa kính xe. Yaba nhắm mắt lại để rũ bỏ ánh nhìn đó. Một lúc sau, xe đến nhà Cha Mung Hwan. Yaba đeo mặt nạ và ra khỏi xe. Giây phút bước vào căn phòng của Cha Mung Hwan trên tầng hai, lỗ chân lông của cậu co rúm lại. Trong căn phòng rộng rãi, Cha Yi Seok đang ngắm nghía những chiếc đĩa than được treo trên tường. Anh chính là thủ phạm đã phá nát ký túc xá và cửa hàng. Cậu không ngờ sẽ gặp anh vào ngày thường trong tuần, chứ đừng nói là gặp vào giờ này. Cách đây không lâu, anh đã có hành vi bạo lực với Cha Myung Hwan, nhưng có vẻ hai anh em họ đã giải hòa. Có lẽ anh ấy đã điều khiển Cha Myung Hwan ngu ngốc bằng cái lưỡi dài 3 inch kia. Cha Myung Hwan, người không thể đoán được em trai cùng cha khác mẹ của mình là người như thế nào, giờ thậm chí còn đang cảm thấy đau khổ. Cocaine cũng không giấu được sự ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ bất ngờ. Cha Yi Seok nhìn đĩa than, còn vợ Cha Myung Hwan nhìn em chồng mình với ánh mắt mê mẩn. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh kể từ sau đêm lăn lộn trong căn hộ của anh. Cha Yi Seok bật đĩa than lên rồi từ từ ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ.
“Lâu rồi không gặp.”
Phải đến lúc đó, Cha Yi Seok mới nở một nụ cười dịu dàng với các vị khách. Nhưng đôi mắt hoàn toàn không mang bất kì một ý cười nào của anh găm chặt lấy cổ họng Yaba. Cậu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà để tránh đi cái nhìn trói buộc. Hôm nay cậu vốn định sẽ tiết lộ bản chất thật của Cha Yi Seok cho Cha Myung Hwan biết, nhưng kế hoạch đã thất bại. Chắc hẳn Cha Yi Seok biết cậu sẽ đến gặp Cha Myung Hwan nên đã đi trước một bước. Yaba run sợ trước sự thận trọng và hèn hạ đó. Người phụ nữ với danh nghĩa là chị dâu nắm lấy tay Cocaine.
“Tôi đã chờ cậu đó, cậu Cocaine. Có kết quả xét nghiệm rồi, tế bào ung thư giảm đi rất nhiều cả trong túi mật và các cơ quan xung quanh. Trước đây thể lực của anh ấy không tốt nên không làm hóa trị được nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì có thể làm rồi. Tất cả đều là nhờ cậu Cocaine. Đúng không? Cậu chủ?”
Cha Yi Seok nở một nụ cười thay cho câu trả lời. Cha Myung Hwan nói.
“Đừng có cuống quýt cả lên. Có thể chỉ là tạm thời cải thiện thôi. Dù sao chuyện này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai.”
“Nhưng đây là lần đầu tiên chỉ số ung thư giảm nhiều như vậy.”
Người phụ nữ có vẻ bực bội với chồng mình. Cha Myung Hwan nhìn Cocaine.
“Từ giờ trở đi, hãy đến đây hai lần một tuần. Tất nhiên tôi không hoàn toàn tin cậu đâu.”
Cocaine nhìn Cha Yi Seok. Cha Yi Seok bắt chéo chân và mân mê đôi môi. Đôi mắt thong thả của anh lóe lên trong chốc lát, nhưng ngay lập tức che giấu cảm xúc thật. Người phụ nữ nói với giọng như thể đã sẵn sàng quỳ gối trước Cocaine.
“Mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn kể từ khi cậu Cocaine đến. Thời gian qua tôi rất lo lắng vì anh ấy luôn nhạy cảm, sắc mặt cũng rất tệ… Bệnh vàng da đã giảm hơn so với trước, tình trạng chướng bụng cũng đỡ nhiều. Cậu Cocaine, cảm ơn cậu rất nhiều! Cảm ơn cậu!”
“Không có gì đâu ạ. Đều là nhờ Tổng giám đốc và phu nhân đã tin tưởng tôi.”
Cocaine gật đầu. Tuy Cha Myung Hwan nói rằng mình không tin Healer, nhưng dường như ẩn sâu bên trong, anh ta vẫn nuôi hy vọng. Dù sao thì Cocaine vẫn luôn là tâm điểm của ánh đèn sân khấu nên Yaba cũng chẳng bận tâm. Người phụ nữ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Yaba với ánh mắt xen lẫn sự khinh thường. Yaba cười khẩy. Giờ cậu đã hiểu tại sao cả hai người cùng được gọi tới đây rồi. Đó là một âm mưu đặt Cocaine bên cạnh cậu để đè bẹp cậu. Tất cả đều là do Cha Yi Seok! Tất cả! Tất cả mọi thứ! Vào lúc quay mặt đi hướng khác, Yaba đã bị sốc. Cha Yi Seok vẫn luôn dõi theo cậu từ nãy tới giờ. Đôi mắt sáng bóng như vảy rắn trông như đang muốn bẻ gãy cổ cậu ngay lập tức. Khi tất cả mọi người đều đang tập trung vào Cocaine, Cha Yi Seok lại thản nhiên bộc lộ cảm xúc thật của mình mà không hề che giấu. Cậu cứ nghĩ anh ấy sẽ không thể làm gì vì ở đây có quá nhiều nhân chứng. Không, có khi anh ấy đã nhìn thấu hết suy nghĩ của cậu bằng khả năng đọc suy nghĩ. Cậu tuyệt đối sẽ không bị lừa đâu. Không bao giờ. Yaba cắn chặt môi và nhìn chằm chằm vào Cha Yi Seok. Cha Myung Hwan xua tay với vợ.
“Khen ngợi thì để sau, cô ra ngoài đi.”
“Hôm nay em cũng muốn nghe bài hát của Cocaine, không được sao? Lúc nào em cũng chỉ có thể nghe qua loa từ bên ngoài nên thấy tiếc lắm.”
“Nếu cô ở đây thì tôi sẽ mất tập trung nên không được. Với lại cô chưa nghe tin đồn rằng nếu nghiện những bài của Cocaine thì sẽ trở thành phế nhân à?”
Người phụ nữ bước ra ngoài với vẻ chán nản. Cha Myung Hwan liếc nhìn Cha Yi Seok. Anh ta nghĩ rằng Cha Yi Seok cũng nên ra ngoài, nhưng Cha Yi Seok lại vùi mình vào ghế sofa và sẵn sàng nghe hát. Cha Myung Hwan đang mấp máy môi thì quay sang nhìn Yaba.
“Sao hôm qua cậu không nghe điện thoại của tôi?”
“Tôi không có điện thoại nên không nghe được.”
“Điện thoại cậu làm sao?
“Không biết. Anh thử nghĩ xem nó làm sao?”
“Dù sao thì…” Cha Myung Hwan càu nhàu và tháo mặt nạ dưỡng khí ra. Anh ta kéo lê cái giá treo túi truyền dịch và bước đến chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ. Cha Yi Seok đứng dậy kéo ghế sofa cho Cha Myung Hwan ngồi bên cửa sổ. Kíttttttt─── Da anh ta co rúm lại vì tiếng kéo ghế.
“Anh ngồi đây đi ạ. Chỗ này nhiều ánh nắng mặt trời.”
Vị trí mà Cha Yi Seok di chuyển ghế sofa là vị trí lệch khỏi trục âm thanh trung tâm nếu Cocaine và Yaba hát.
“Thôi được rồi. Ngồi đây thoải mái hơn.”
Cha Myung Hwan kéo chiếc ghế sofa về vị trí ban đầu. Cha Yi Seok nhẹ nhàng lùi lại và ngồi xuống ghế sofa. Anh nhìn hai ca sĩ rồi hất cằm.
“Các cậu dịch về bên trái chút đi.”
“À, vâng.”
Cocaine ngoan ngoãn di chuyển sang bên cạnh. Vì Yaba không nhúc nhích nên Cocaine đã kéo áo cậu và bắt cậu đứng cạnh cậu ta. Cha Myung Hwan liếc nhìn Cha Yi Seok với ánh mắt có phần tức giận. Cha Yi Seok mỉm cười như đang chờ sẵn. Cha Myung Hwan ngay lập tức bỏ cuộc rồi quay đầu về hướng này.
“Được rồi. Hát đi.”
Mắt của Cha Myung Hwan đã đỡ vàng vọt hơn nhưng sắc mặt anh ta trông thiếu kiên nhẫn đến mức kỳ lạ. Có lẽ bài hát của Cocaine mang theo cả sự chữa lành và chứng nghiện. Cocaine đưa nắm tay lên miệng, hắng giọng. Yaba cũng lấy sẵn bài hát đang cất trong túi bìu ra. Cậu muốn chạy ra ngoài ngay lập tức, nhưng để dành dụm tiền mua tinh hoàn, cậu vẫn phải cố chịu đựng dù ruột gan đang cồn cào.
“Cậu hòa âm với tôi nhé?”
Cocaine quay đầu sang nhìn Yaba. Đó không phải là một câu hỏi mà là mệnh lệnh. Yaba kéo môi lên.
“Sao? Nếu tôi không hòa âm thì cậu không đủ tự tin à?”
Má của Cocaine trở nên lạnh hơn cả chiếc mặt nạ đang đeo.
“Bài tôi sắp hát bây giờ là bản song ca Sull’aria trong vở “Đám cưới Figaro”. Cậu biết bài này không thể hát một mình được mà.”
“À, là câu chuyện về tên bá tước âm mưu giở trò đồi bại với cô hầu gái, và bá tước phu nhân đã hợp sức cùng cô hầu để lừa chồng mình à?”
Yaba vừa nói vừa mân mê dải ruy băng của chiếc mặt nạ trên tay.
“Tất nhiên tôi sẽ là cô hầu gái Susanna, còn cậu là bá tước phu nhân nhỉ? Hay tôi là nữ bá tước bị chồng bỏ rơi và chẳng còn lại gì ngoài sự ác độc. Còn cậu là Susanna, người đang cười nhạo nữ bá tước già bằng vẻ ngoài tươi tắn của mình? Là ai thế?”
“Thật buồn cười khi cậu giải thích theo cách đó. Bản Aria này là một bài hát mô tả số phận chung của những người phụ nữ, vượt ra ngoài thân phận và địa vị xã hội mà tiêu biểu là vị bá tước phu nhân cùng cô hầu gái. Họ đã vạch trần mưu đồ đen tối của bá tước trước mặt tất cả mọi người và khiến ông ta phải sám hối…”
“Đó là suy nghĩ của cậu. Riêng việc hai người đó hợp sức với nhau đã đủ nực cười rồi. Không phải bình thường họ sẽ bứt tóc nhau sao?”
“Như tôi đã nói rồi đấy, hai người này đều là phụ nữ giống nhau…”
“Cậu có nghĩ rằng Susanna muốn đuổi bá tước phu nhân đi để chiếm lấy vị trí của bà ấy thay vì kết hôn với một Figaro nghèo khổ không?”
“…….”
Cocaine không nói nên lời. Cha Yi Seok quan sát cảnh tượng đang diễn ra với ánh mắt thích thú. Cocaine cắn môi, kìm nén cơn giận. Susanna và Figaro đã hứa hôn. Bá tước muốn cướp trinh tiết của Susanna trước khi cô kết hôn với Figaro. Biết được điều này, bá tước phu nhân và Susanna cùng nhau viết một lá thư để lừa bá tước. Vậy mà Yaba lại bảo hai người phụ nữ cắn xé lẫn nhau sao? Cậu ta bảo Susanna thèm khát quyền lực và giàu sang hơn là tình yêu đích thực với Figaro sao? Yaba phân tích vô lý tới mức Cocaine muốn bổ đầu cậu ta ra. Nhưng cậu không muốn tranh cãi vô nghĩa trước mặt khách hàng, đặc biệt là trước mặt Cha Yi Seok.
“Được rồi. Cứ cho là thế đi. Vậy cậu hát phần của bá tước phu nhân, còn tôi là cô hầu gái.”
Dù thân phận thấp kém nhưng Susanna lại là nhân vật chính của vở kịch. Cô là hình mẫu của một người phụ nữ thông minh và chung tình.
Cocaine hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực rồi đứng thẳng. Sull’aria là một bài hát kể về việc nữ hầu gái Susanna chép lại từng lời từng chữ mà Nữ bá tước đọc thành một bức thư. Dù có giai điệu dễ nghe và ca từ đơn giản, nó vẫn là một bài hát nổi tiếng khiến người ta say mê ngay từ lần đầu tiên thưởng thức. Cocaine tập trung vào lời bài hát để xua đi sự tồn tại của Cha Yi Seok hay cách phân tích của Yaba.
Sull’aria…….
Khúc hát theo ngọn gió…
Giọng hát đáng lẽ phải theo sau ngay lập tức lại không có động tĩnh gì. Cocaine nhìn sang thì thấy Yaba đang im bặt. Cậu tiếp tục hát câu của Susanna.
Sull’aria…….
Khúc hát theo ngọn gió…
Nhưng Yaba vẫn bướng bỉnh nhìn chăm chăm về phía trước. Ánh mắt của khán giả xôn xao. Cocaine đổ mồ hôi ròng ròng và cười gượng.
“Nói chính xác xem cậu muốn làm gì đi.”
“Susanna. Tôi thích cô ta.”
Qua khe hở trên mặt nạ, chất độc bắt đầu nóng lên trong mắt Yaba. Cách phân tích theo ý mình và sự nhập tâm hoàn toàn của Yaba khiến Cocaine giật mình. Cậu có linh cảm rằng bài hát này sẽ không chỉ kết thúc đơn giản bằng một bản song ca. Cuối cùng, đôi môi tưởng chừng sẽ không bao giờ mở lại dần hé mở. Yaba lè lưỡi một cách uể oải.
Sull’aria…….
Khúc hát theo ngọn gió…
Yaba hát như một con mèo đang vươn vai. Màu giọng không lẫn vào đâu được đã xâm chiếm lãnh địa của Cocaine. Cocaine từ bỏ ánh nhìn và ôm chặt những nốt nhạc. Ngay trước khi ra chiến trường, sự bi tráng đã tăng lên.
Ngọn gió nhẹ dịu dàng
A, ngọn gió thoảng
Sau đó, giọng nữ cao của Susanna lại thong thả vươn người và nằm nghiêng sang một bên.
Buổi chiều này sẽ thổi
Buổi chiều này sẽ thổi
Chiếc lưỡi nhả ra lời bài hát như kim tiêm. Cách phát âm cũng lộn xộn, nếu duỗi cổ và thắt lưng như vậy thì rất khó để phát ra âm thanh chuẩn. Cậu ta cũng không hề sử dụng kỹ thuật thở hay phát âm tiêu chuẩn. Tuy nhiên, quá trình chuyển đổi giữa các nốt cao và thấp lại rất mượt mà và độ rung cũng rất độc đáo. Yaba giao tiếp bằng mắt với Cocaine. Ánh mắt chế giễu đó khiến cậu căng thẳng. Cocaine linh hoạt bắt kịp giọng hát của cậu ta.
Dưới những cây thông trong khu rừng nhỏ…
Dưới những cây thông
Yaba cong đôi môi đầy đặn lên, đáp lại lời bài hát. Bà có thể dụ dỗ được chồng mình bằng những thứ như này sao? Có câu từ nào độc đáo hơn không? Từ ngữ kích thích đến mức chồng bà phải lao ngay tới ấy. Yaba đang hát như vậy. Cách giải thích bài hát của cậu ta thật sốc và kỳ quái. Nhưng chính vì vậy, cậu ta khiến người khác không thể rời mắt khỏi mình. Yaba giống như một con hồ ly tinh quyến rũ lượn lờ giữa hàng ngàn gã đàn ông và thỏa mãn ánh mắt của họ. Đôi môi đỏ mọng và đôi mắt hơi lồi ra bên dưới chiếc mặt nạ tăng thêm sự kích thích cho thị giác. Giọng điệu u ám của Yaba hung hăng vươn ra. Nó là một chất dịch nhầy nhụa, bao trùm lấy những bức tường và đồ trang trí trong phòng, cả cơ thể của hai anh em nhà họ Cha, và thậm chí cả những hạt bụi cũng dính chặt vào. Cocaine gần như không thể hát lên lời. Cậu phải cố gắng lắm mới không bị cuốn theo nhịp độ của Yaba. Số lần cậu và Yaba hát song ca chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Không thể lý giải chi tiết, nhưng rõ ràng có điều gì đó đã thay đổi. Tựa như một nhạc cụ bị bỏ quên bấy lâu, giờ đây đã tìm thấy âm thanh tuyệt đẹp nhờ bàn tay ai đó…
Cocaine vô thức nhìn Cha Yi Seok. Đôi mắt anh rời rạc như thể ý thức của anh đã bị cuốn vào một chiều không gian khác. Cha Yi Seok hít một hơi thật sâu cho tới khi lồng ngực anh căng phồng. Anh liên tục liếm môi như thể đang hít vào giọng hát lơ lửng trong không khí. Hành động đó trông có vẻ bệnh hoạn, giống như người nghiện lúc nào trong đầu cũng chứa đầy ma túy. Cha Myung Hwan há hốc mồm với khuôn mặt đầy say mê. Thoạt nhìn, má anh ta còn ửng đỏ. Cha Yi Seok thỉnh thoảng lại nhìn Cha Myung Hwan với đôi mắt như lưỡi rắn. Chắc hẳn Cha Myung Hwan cũng cảm nhận được ánh nhìn sắc lẹm như răng của một con thú từ người em trai cùng cha khác mẹ với mình. Trong tầm nhìn của họ không hề tồn tại Cocaine. Cậu muốn lấy lại tâm điểm chú ý. Cậu ngay lập tức cao giọng và đuổi theo Yaba. Tuy nhiên, giọng hát của Yaba một lần nữa vang lên và xoa dịu năm giác quan của họ. Giọng hát va vào rạn san hô rồi bị sóng biển cuốn đi, tạo thành bọt trắng. Cocaine đã trở thành nữ bá tước và phải lùi về phía sau từ lúc nào chẳng hay. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là trang sức và quần áo để che giấu những năm tháng tồi tàn, một người phụ nữ quyền quý suốt đêm thở dài, một ác ý nảy sinh muốn giẫm đạp lên cô hầu gái hèn mọn. Trong phần hòa ca, tiếng hát của cả hai dựng đứng lên và tấn công lẫn nhau.
Chắc chắn là như vậy.
Khúc hát theo ngọn gió…
Ngọn gió thoảng
Những nốt cao của Yaba trong trẻo đến chói lóa. Bài hát càng lên đến cao trào, tâm trạng của Cocaine càng trở nên tồi tệ. Dù cậu là người chọn bài hát và cố gắng khiêu khích Yaba nhưng cậu cảm thấy như chính mình mới là người đang bị truy đuổi. Ngay từ đầu, cậu đã hụt hơi và bị cuốn theo nhịp độ của Yaba. Điều bực bội hơn nữa là bài hát về tình bạn lại trở thành một bản song ca công kích lẫn nhau, nhưng nó vẫn rất hoàn hảo. Cocaine thấy mình như đang rơi khỏi vách đá. Cậu không còn nhớ mình đã hát những gì sau đó. Cậu chỉ biết rằng mình đã dốc hết sức để hát, còn Yaba thì xâm chiếm hết lãnh địa âm thanh của riêng cậu. Sau khi hát xong tất cả những ca khúc đã chuẩn bị, toàn thân Cocaine ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt của Cha Yi Seok lơ lửng ở một không gian khác. Cha Myung Hwan choáng váng một hồi lâu vì không thể thoát khỏi dư âm của giọng hát. Yaba rời khỏi phòng mà không thèm quay đầu nhìn lại. Cha Myung Hwan định thần lại và nhìn chằm chằm vào nơi Yaba vừa biến mất.
“Cậu ta luôn giải thích mọi thứ theo cách cậu ta muốn. Phải cho cậu ta bao nhiêu bài học nữa đây?”
Cha Myung Hwan vừa đuổi theo Yaba vừa lẩm bẩm. Sau đó, anh ta ném một lời vào Cocaine đang đứng ở góc tường.
“Đúng như dự đoán, cậu thật nhạt nhẽo. Cậu chỉ tin vào cái gọi là Healer nên không thèm luyện tập gì đúng không?”
Yaba vội vàng bước xuống cầu thang. Cha Myung Hwan kéo lê ống truyền dịch, khó nhọc đuổi theo sau.
“Sao đã đi rồi thế? Cậu không chuẩn bị bài hát riêng nào à?”
Yaba dừng bước và hỏi lại.
“Lần sau anh sẽ gọi tôi đến cùng cậu ta tiếp à?”
“Chỉ hôm nay thôi. Mà nếu cậu muốn đến cùng cậu ta thì cũng được.”
“Gọi mình cậu ta thôi. Tôi ghét đi cùng cậu ta.”
“Tại sao? Nghe nói các cậu sống cùng nhà mà? Lúc nãy hai cậu lố bịch lắm đấy. Các cậu nghĩ mình đang làm gì trước mặt khách hàng vậy?”
“Cứ sống cùng nhau thì phải hòa hợp với nhau à? Vậy tại sao anh và vợ anh lại như thế?”
“Sao cậu lôi chuyện đó ra lúc này?”
“Đừng lãng phí thời gian với một kẻ lừa đảo nữa. Đi mà bảo Cocaine làm vừa lòng anh ấy. Giờ mạng sống của anh phụ thuộc vào cậu ta mà.”
Cha Myung Hwan nhíu mày.
“Có chuyện gì mà cậu bất mãn thế? Được thôi. Không cần vòng vo nữa, bao nhiêu thì đủ?”
Yaba nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Nếu bị lấy tiền rồi thì anh chỉ là một cái xác thôi đấy. À, dù có tiền thì anh vẫn là cái xác mà.”
“Cậu ăn nói cho cẩn thận. Láo lếu mất dạy cũng có mức độ thôi. Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
“Dù không tinh ý thì ít nhất cũng phải có lương tâm chứ? Anh tưởng tôi không biết hôm nay anh gọi tôi đến cùng Cocaine để sỉ nhục tôi à?”
“Vợ tôi là người bảo gọi cả hai cậu đến. Vậy ra chỉ vì chuyện đó mà cậu cứ cau có từ nãy tới giờ à…”
Cha Myung Hwan ngừng nói rồi giật giật khóe miệng. Sau đó anh ta nói với giọng như đang gặm chân ếch.
“Hay là cậu ghen?”
“…….”
“Vậy cậu nghĩ tôi là người gọi Cocaine đến nên…”
Yaba nhìn chằm chằm vào Cha Myung Hwan với vẻ mặt thẫn thờ.
“Điểm chung giữa tôi và anh là cả hai đều không còn cứu vãn được nữa. Điểm khác biệt là có gặp được bố mẹ tốt hay không.”
“Cậu cũng có bố mẹ cơ à?”
“Chả nhẽ tôi được nặn ra từ ruộng bắp cải chắc?”
“Cậu cư xử mất dạy quá nên tôi không biết. Mà dù sao thì, điện thoại của cậu làm sao thế? Tôi mua cho cậu một cái nhé?”
“Tôi không cần. Những lúc như này, anh nên chăm sóc vợ mình cho tốt đi.”
Không còn sức để chiến đấu nữa nên Yaba vội vàng đi xuống cầu thang. Cha Myung Hwan ngay lập tức túm lấy cánh tay cậu.
“Tôi biết rồi. Không gọi cả hai cùng đến nữa là được chứ gì. Ngày mai cậu lại đến đi.”
Cậu không thích bị gọi tới cùng Cocaine, nhưng cậu đã giáng một cú tát vào mặt cậu ta và cũng đã làm những việc rất dễ thương…
“Ừm.”
Yaba trả lời rồi quay lưng đi. Khoảnh khắc đó, cậu suýt chút nữa đã bước hụt. Không biết từ khi nào, Cha Yi Seok đã đứng ở cuối cầu thang. Một tia sáng nguy hiểm uốn lượn trong mắt anh. Yaba hất tay Cha Myung Hwan ra và đi xuống cầu thang. Khi đi ngang qua khu vườn, tốc độ bước chân của cậu càng trở nên hối hả hơn. Không hề có tiếng gọi hay tiếng bước chân theo sau nhưng cậu vẫn cảm giác như bầu không khí dày đặc đang quét sau lưng mình. Yaba chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cổng phía trước và bước đi. Hôm nay cánh cổng xa đến lạ. Lúc đó, một bàn tay dịu dàng vòng qua cánh tay cậu và xoay người cậu lại.
“Tôi đã bảo cậu đừng đến đây nữa rồi cơ mà.”
Đó là một giọng nói sắc đến mức xé nát da thịt. Yaba vô thức lùi lại một bước. Anh ấy sẽ vặn cổ cậu bằng bàn tay này. Yaba lấy hết sức đá mạnh vào ống chân của Cha Yi Seok. Anh rên lên một tiếng ngắn và cong lưng lại. Cậu ném hành lý xuống và chạy ra cổng chính. Một bên chân đang bị thương nên cậu không thể chạy nhanh. Cậu cố gắng hết sức leo lên xe tải và khóa cửa xe lại.
“Mau lên! Xuất phát đi! Mau lên!”
“Mày làm sao thế? Cocaine đâu?”
“Tôi sẽ giải thích sau! Đi nhanh đi! Mau lên! Mau!”
Tên côn đồ bối rối trước tiếng thở hồng hộc của Yaba. Ngay lúc đó, Cha Yi Seok bước ra khỏi cổng và sải những bước dài về phía cậu. Cốc cốc. Anh lịch thiệp gõ cửa kính xe nhưng ánh mắt lại tóe ra tia lửa đến mức khiến cậu dựng tóc gáy.
“Mau xuất phát đi! Tôi sẽ bị giết mất! Anh ta đang đến để giết tôi kìa!”
Trong lúc hỗn loạn, tên côn đồ đột nhiên khởi động xe. Khi chiếc xe tăng tốc, Cha Yi Seok dần khuất xa phía sau. Yaba thở hổn hển và đảo mắt quay lại nhìn. Khi xe rẽ vào góc, cậu thấy Cocaine đang đứng ở cổng. Cậu ta đứng cạnh Cha Yi Seok và nhìn chiếc xe tải rời đi với vẻ mặt hoang mang. Yaba có cảm giác như cậu vừa bị đập một tảng đá vào đầu. Cậu chỉ nghĩ tới việc chạy trốn khỏi Cha Yi Seok mà quên mất việc cậu đã để Cocaine ở lại một mình với anh ấy. Yaba vừa nhìn hình ảnh hai người họ càng ngày càng khuất xa vừa cắn móng tay. Tim cậu như đang bị xé toạc ra.
Cha Yi Seok nhìn chiếc xe tải biến mất và hỏi.
“Giải thích cho tôi biết tại sao tên nhóc đó lại làm như vậy đi.”
“Cậu ấy là người không thể nắm bắt được.”
Cocaine tháo mặt nạ ra và vuốt phần tóc xõa trên trán ra đằng sau. Sau đó, cậu nhìn chằm chằm vào Chai Yi Seok.
“Tôi không có xe để về, phải làm sao đây?”
Cocaine ngồi ở ghế phụ nhìn dòng người qua lại. Vào mùa xuân, mọi người đều ăn mặc nhẹ nhàng hơn hẳn. Cha Yi Seok thả người trên ghế lái và tạo ra bầu không khí im lặng đến mức khó chịu. Dường như anh ấy đang tức giận vì điều gì đó.
“Bàn tay đó làm sao có thể được như vậy? Hình như trước đây ngài bị thương nặng lắm mà.”
Phải đến lúc đó Cha Yi Seok mới nhìn Cocaine.
“Không phải là nhờ tài năng của cậu sao?”
Cha Yi Seok lật bàn tay qua lại trên vô lăng. Cocaine không nói nên lời khi bàn tay của anh trở nên lành lặn. Lần cuối cùng Cha Yi Seok nghe cậu hát sau khi anh bị thương ở tay là lúc ở nhà bố mẹ anh cách đây không lâu. Và khoảnh khắc đó cũng chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi khi bài hát dần kết thúc. Cocaine hỏi.
“Chứng đau đầu của ngài thế nào rồi ạ? Có triệu chứng nào khác không? Chẳng hạn như… bị mất ngủ hoặc ù tai…”
“Hình như Healer cũng có khả năng đọc được suy nghĩ nhỉ?”
Cha Yi Seok nói thêm.
“Tôi thấy đau tai hơn là đau đầu. Ngoài ra cũng bị ù tai nữa.”
Ù tai kèm theo đau đầu… Triệu chứng giống hệt Cha Myung Hwan. Cocaine đặt chiếc mặt nạ lên đầu gối. Nước da của Cha Yi Seok bây giờ trông còn tệ hơn trước. Ánh mắt của anh vô định và trông anh có vẻ bất an. Nếu suy nghĩ của cậu là đúng, họ cần phải ngừng nghe hát. Mắt cậu dán chặt vào bàn tay của Cha Yi Seok. Anh ấy nói.
“Giờ thì Cha Myung Hwan cũng sắp quỳ gối cầu xin cậu rồi nhỉ.”
“Vậy còn tùy thuộc vào việc tôi sẽ làm.”
Cocaine nói.
“Tùy thuộc vào cách tôi hát mà bài hát sẽ có tác dụng chữa bệnh hay chỉ là cảm thụ thông thường. Ý đồ của Healer, âm lượng của giọng hát, cách phát âm, âm sắc… các hiệu ứng khác nhau tùy thuộc vào dòng chảy và biên độ của âm thanh. Nếu người nghe hoàn toàn từ chối bài hát của Healer thì hiệu quả chữa lành sẽ giảm đi đáng kể. Có lẽ đó là lý do mà cơn đau đầu của Giám đốc không hề thuyên giảm dù ngài đã nghe tôi hát rất nhiều lần. Nhưng tôi cũng không biết chính xác. Một học giả đang nghiên cứu về Healer đã qua đời trong lúc nghiên cứu còn dang dở, và tôi chỉ tổng hợp lại dựa trên dữ liệu có sẵn cùng kinh nghiệm của bản thân thôi.”
“Tóm lại, tùy theo ý muốn của cậu mà có thể biến đổi bài hát từ chữa lành thành nhạc để nghe bình thường đúng không?”
“Vâng.”
“Thế thì cứ hát để nghe bình thường đi.”
“Vậy ngài sẽ làm gì cho tôi?”
Cha Yi Seok nhếch môi lên.
“Cậu muốn gì?”
“Điều đó phụ thuộc vào việc cái chết của Cha Myung Hwan sẽ có giá trị như thế nào đối với ngài đúng không? Nếu chuyện này chiếm phần lớn thời gian và công sức của ngài thì ngài chỉ cần dành lại cho tôi ngần ấy là được.”
“Hừm…” Cha Yi Seok tựa một tay lên khung cửa sổ và mân mê đầu môi. Đôi môi của anh nở một nụ cười kỳ lạ như vừa bị đẩy và kéo cùng lúc. Cocaine luôn tự tin rằng mình hiểu lòng người hơn bất kỳ ai khác, nhưng người này là ngoại lệ. Cậu muốn biết nội tâm của anh và đọc được suy nghĩ của anh. Bất kể là do bị thu hút bởi vẻ ngoài hào nhoáng của anh hay là do sự kiêu ngạo đã kích động tính hiếu thắng đi chăng nữa, cậu muốn lôi hết tất thảy những cảm xúc đen tối bên trong anh ra và giấu đi. Ánh mắt kiên trì của Cha Yi Seok làm máu cậu nóng ran. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cậu. Cậu dùng mu bàn tay để làm dịu hơi nóng trên má.
“Thay vào đó, tôi có một điều kiện. Sau này, Giám đốc hãy chỉ nghe bài hát của mình tôi thôi. Vậy thì tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì ngài muốn.”
Chiếc xe màu bạc dừng lại khi có tín hiệu đèn đỏ. Cha Yi Seok đặt hai tay lên vô lăng rồi đè cả người mình lên đó.
“Tôi thích giọng hát của cậu. Đúng như cái tên, nó là một loại ma túy cao cấp giúp con người ta thăng hoa tới cực điểm mà không gây ra tác dụng phụ. Nhưng tại sao cứ mỗi khi nhìn thấy cậu, tôi lại nghĩ đến Chủ tịch Cha vậy nhỉ? Hệt như một chú chim non tỏ ra tao nhã trên mặt nước, nhưng ở dưới đáy lại đang cố gắng đá mạnh vào chân đối phương. Tôi không nhờ cậu. Tôi đang ra lệnh cho cậu.”
Cha Yi Seok cụp mắt xuống và nhẹ nhàng nói tiếp.
“Số phận của Cha Myung Hwan là phải chết. Bất cứ ai cố gắng thay đổi vận mệnh đó đều sẽ bị trừng phạt. Cậu là một anh chàng thông minh nên chắc hẳn cũng có trí tưởng tượng vượt trội nhỉ.”
Câu nói của anh như một câu thần chú khiến Cocaine tưởng tượng ra đủ chuyện tàn nhẫn. Cậu rùng mình trước làn hơi lạnh quấn quanh vai. Sau đó, cậu mỉm cười rạng rỡ.
“Giám đốc chỉ cần nghe bài hát của tôi là được. Điều đó cũng sẽ tốt cho ngài.”
Cocaine cảm nhận được ánh mắt của Cha Yi Seok đang nhìn mình. Gương mặt của cậu phản chiếu trong cửa kính xe méo mó theo hướng ánh sáng. Ánh mắt của các đồng nghiệp đã không còn hướng về cậu nữa. Hashish vẫn đứng về phía cậu, nhưng nếu cậu không cho cậu ta thứ mà cậu ta muốn, một ngày nào đó cậu ta cũng sẽ quay lưng lại với cậu như những người đồng nghiệp kia. Vậy nên, cậu cần có sức mạnh to lớn. Sức mạnh tuyệt đối sẽ không bị chi phối bởi bất kỳ hoàn cảnh hay cảm xúc nào. Nếu cậu có được Cha Yi Seok, điều đó sẽ tự động đến với cậu. Hạt giống tưởng chừng đã chết lại đột nhiên vươn rễ qua vết thương hở. Là hoa thơm hay cỏ độc thì phải đợi nó lớn lên mới biết được.
“Thằng điên! Sao bây giờ mới về?!”
Ngay khi Yaba uể oải bước vào sân, Morphine liền chạy ào đến. Bình thường cậu chỉ có thể hát cho Cha Myung Hwan tối đa là 2 bài. Hôm nay Cocaine đã hát 5 bài vô cùng thoải mái. Cổ cậu mỏi nhừ và cơ bắp căng ra khi cố theo kịp cậu ta. Hay là cách phát âm và tư thế của cậu có vấn đề? Tuy nhiên, khoảng thời gian ngắn ngủi khi gặp Cha Yi Seok còn khiến Yaba kiệt sức hơn cả Cocaine hay việc ca hát. Morphine bám vào cánh tay cậu và rên rỉ.
“Hashish và Heroine vẫn chưa về, anh chủ nhà đi làm rồi. Philopon thì suốt ngày chỉ biết ngủ, tôi chán muốn chết rồi đây này!”
Yaba rũ bỏ thứ phiền phức đang đeo bám và ném chiếc mặt nạ xuống sàn. Giờ nghĩ lại, cậu đã để túi ở nhà Cha Myung Hwan. Trong đó có bộ trang phục cậu mua chịu, chưa mặc được mấy lần đã làm mất rồi. Tất nhiên là vì Cha Yi Seok.
“À, lúc nãy Giám đốc Cha tới đây đấy.”
Bây giờ chỉ nghe cần cái tên đó thôi cũng khiến Yaba giật mình. Cậu nuốt nước bọt.
“Bao giờ?”
“Sau khi các cậu đi. Anh ấy đang tìm cậu nên tôi bảo là cậu tới chỗ Cha Myung Hwan. Nhưng làm sao Giám đốc Cha biết được chỗ này nhỉ?”
Hôm nay, có vẻ Cha Yi Seok đã quyết tâm ngay từ đầu. Anh ấy đã tốn công vô ích ở chỗ này nên đã đi đường tắt để tới nhà Cha Myung Hwan trước. Yaba đang mất dần chốn dung thân nữa. Cậu phải nhờ Ki Ha chuẩn bị một nơi ẩn náu riêng mới được. Nhưng còn thuốc trầm cảm thì sao? Yaba cắn môi rồi nắm lấy vai Morphine.
“Cậu nghe kỹ đây. Từ giờ trở đi, nếu Cha Yi Seok hoặc bất kỳ người nào khả nghi hỏi tôi đang ở đâu thì tuyệt đối không được nói.”
“Tại sao?”
“Vụ tấn công ký túc xá lần này đều là do Cha Yi Seok đứng sau dàn dựng hết. Không biết chừng anh ta đang núp ở đâu đó theo dõi chúng ta đấy.”
“Thật, thật á? Tôi biết rồi!”
Morphine hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
“Mà sao cậu về có một mình thế? Cocaine đâu?”
Lúc này hẳn là cậu ta đang ở cùng Cha Yi Seok rồi. Yaba không muốn để hai người họ bên nhau như vậy, nhưng cậu cũng không thể để Cha Yi Seok bóp cổ mình đến chết được.
“Cậu ta bị chó cắn vào cổ nên được đưa đến bệnh viện rồi. Con chó giống hệt con mà Ki Ha từng nuôi ấy. Cậu biết đúng không?”
“Thật, thật á?! Cocaine bị thương nặng lắm à?! Cổ bị cắn đến mức nào mà phải vào bệnh viện như vậy…! Hẳn là cậu ấy đau lắm vì cậu ấy không thể dùng những bài hát của chính mình để tự chữa lành được. Nếu biết trước sẽ có chuyện như này thì tôi đã không lạnh lùng đến thế… !”
Morphine đang làm loạn lên, bỗng chợt nghiêng đầu.
“Khoan đã, con chó mà ông chủ từng nuôi á? Lúc nào thế? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
“Cậu không biết con chó Ki Ha nuôi à? Mấy năm trước Dokki để lạc mất nó nên đã bị Ki Ha đánh cho thừa sống thiếu chết còn gì.”
Morphine mở to mắt.
“Nói cái quần gì vậy? Đúng là nhảm nhí. Anh Dokki mới làm việc cho ông chủ còn chưa được nửa năm mà. Cả chuyện của Cocaine cũng là xạo ke đúng không?”
“Cậu mới là đang nói vớ vẩn ấy. Con chó Ki Ha từng nuôi mà cũng không biết à?”
“Ông chủ là người ghét cay ghét đắng mấy thứ phiền phức thì làm sao mà nuôi chó được.”
“Vậy nên ông ta mới giao cho Dokki còn gì.”
“Tôi đã bảo là anh Dokki mới làm việc cho ông chủ nửa năm mà? Ờ, được rồi. Vậy con chó đó là giống gì, trông nó như thế nào?”
“…….”
Khi Morphine hỏi câu đó, đầu óc Yaba đột nhiên trống rỗng. Bị thúc giục nên trí nhớ của cậu càng trở nên mờ nhạt. Cậu ta bảo Ki Ha không nuôi con chó nào á? Chắc chắn là cậu ta bị mất hết tài sản nên cũng mất trí luôn rồi. Yaba mím chặt môi và nhìn chằm chằm vào Morphine. Morphine vừa len lén lùi về phía sau vừa cất tiếng cười nhạo.
“A được rồi. Cứ cho là ông chủ nuôi chó đi! Tôi sẽ coi như ông chủ có nuôi nên cậu giãn cái cơ mặt ra đi! Sợ chết đi được.”
Ơ? Ơ? Morphine nhìn đi đâu đó với đôi mắt ngạc nhiên.
“Ngài đã đưa tôi về tới đây rồi, ngài dùng chút trà rồi hẵng đi nhé?”
Cocaine đi vào qua cửa trước. Theo sau cậu ta là một người không phù hợp với ngôi nhà chật hẹp và lạc hậu này. Đó là Cha Yi Seok. Yaba suýt chút nữa rớt tim ra ngoài trước sự bất ngờ không thể tưởng tượng được này. Cha Yi Seok vừa nhìn thấy Yaba thì bật dậy. Đôi mắt đang thả lỏng của anh đột nhiên lóe lên như con thú chuẩn bị săn mồi. Anh bước bình bịch ra sân. Yaba giật bắn cả người, vội vàng lao vào một căn phòng bất kỳ rồi khóa cửa lại. Philopon đang nằm ngủ trong phòng. Khi cậu cố gắng đè người lên cửa để nó không bị bật ra, tay cầm kêu lạch cạch. Yaba dựng đứng tóc gáy. Một giọng nói ken két như đang cào xuống sàn nhà xuyên qua cánh cửa.
“Ra đây.”
“…Tôi không thích.”
“Tôi bảo cậu ra đây.”
“Không thích.”
Yaba giữ chặt nắm cửa tới nỗi bàn tay co rút. Ngay cả khi cánh cửa đang đóng, cậu vẫn có thể cảm nhận sát khí rõ rệt bên ngoài. Đến một lúc nào đó, tiếng lạch cạch dần biến mất. Cậu lo lắng trước sự im lặng đột ngột. Cậu áp tai vào cửa và dựng đứng các dây thần kinh lên.
Rầm───! Rầm───!
Một tiếng rầm khủng khiếp làm rung chuyển cả ngôi nhà.
“Ư á…! Gì, gì thế?!”
Philopon đang ngủ cũng vội vàng bật dậy. Cánh cửa gỗ dán nứt ra sau vài cú đập mạnh. Căn phòng bị tàn phá bởi những mảnh gỗ và âm thanh đổ nát. Khi cánh cửa rơi xuống, Cha Yi Seok xuất hiện. Cha Yi Seok ném cây gậy hung khí qua một bên và thô lỗ xông vào. Yaba chạy đến góc phòng và co rúm người lại. Cậu sốc tới mức không kịp hét lên. Cách tấn công tốt nhất là nhìn anh bằng ánh mắt gay gắt. Cha Yi Seok bước đến gần Yaba và cong môi.
“Cậu sợ lắm à? Nào, ra ngoài thôi.”
Giọng nói của anh thật ngọt ngào nhưng đôi mắt anh đẫm tia máu. Yaba đẩy Cha Yi Seok ra và cố gắng chạy ra ngoài. Bỗng chợt, một bàn tay từ phía sau vươn tới, mùi nước hoa thơm bao phủ lưng cậu. Anh nhấc bổng cơ thể nặng nề của cậu lên ngay lập tức rồi bước ra ngoài sân. Yaba chạm mắt với Cocaine đang đứng trong sân. Đôi mắt lạnh lùng chứa đầy giận dữ đó vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Đó là đôi mắt xen lẫn thù hận và ghen tuông, là đôi mắt của kẻ đã từng nếm trải mùi vị thất bại đến cùng cực… Dù sao thì cũng chẳng quan trọng. Yaba đập vào lưng Cha Yi Seok và hét lên.
“Bỏ ra! Thả tôi xuống! Cứu tôi với!”
Không có bàn tay nào đưa ra giúp đỡ con lợn đang bị kéo đến lò mổ. Tất cả đều giương mắt đứng nhìn như thể đang chờ đợi kẻ phiền toái biến mất. Morphine thậm chí còn mở cổng cho Cha Yi Seok. Nếu ông trời giúp Yaba sống sót trở về, hay nói đúng hơn là nếu tứ chi của cậu còn nguyên vẹn, cậu sẽ dùng dao đâm vào bụng đám người này. Cha Yi Seok ôm chặt lấy cơ thể đang vùng vẫy của Yaba và bịt miệng cậu lại. Đây là tư thế hoàn hảo để anh rút dao ra từ phía sau và cắt cổ cậu. Ruột gan cậu bỏng rát, cậu co rúm vai lại. Đúng lúc đó, Cha Yi Seok đút ngón tay vào miệng cậu và áp đôi môi ẩm ướt vào tai cậu.
“Nếu cậu ngoan ngoãn thì tôi sẽ cho cậu thêm một viên nữa.”
Vật tròn nhỏ nằm lại trên lưỡi Yaba khi ngón tay anh trượt ra ngoài. Hương vị và kết cấu này… là thuốc chống trầm cảm. Yaba vội vàng nuốt viên thuốc xuống. Khi cuộc chống cự lắng xuống, Cha Yi Seok ném cậu vào trong xe với những bước đi dễ dàng hơn nhiều. Yaba cảm thấy như mình đang bị ném xuống địa ngục. Nhưng thuốc trầm cảm lại khiến cậu có cảm giác như đang lơ lửng trên thiên đường. Cha Yi Seok ngồi vào ghế lái, khởi động xe và xoay tay lái một cách linh hoạt. Lúc đó, Ban Poon đang đi bộ dọc theo bức tường đối diện. Nhìn thấy Yaba đang nhăn nhúm trong xe, anh ta vứt bịch túi đang cầm trên tay đi và chạy đuổi theo. Chiếc xe màu bạc chạy lùi nhanh chóng quay đầu rời khỏi con hẻm. Hình ảnh Se Jun trong gương chiếu hậu dần khuất xa. Khuôn mặt anh trông như chú cún con đang khóc trong tuyết. Đến một lúc nào đó, khuôn mặt anh ta lại trở nên méo mó một cách kỳ lạ như thể đã bị nghiền nát. Không hiểu sao Yaba thấy ớn lạnh.
***