[Novel] Healer - Track 25

Track 25

 

Im Su và đám đàn em dỡ 5 chiếc hộp xuống sàn văn phòng. Ki Ha đã thuê một container và đặt cạnh cửa hàng để dùng làm văn phòng tạm thời. Khi bọn đàn em rời đi, Im Su nói.

“Em đến nhà anh thì mẹ anh đã chuẩn bị sẵn rồi. Mẹ anh hỏi sao anh không về nhà lấy một lần.”

“Khi nào có thời gian tao về. Chỗ này là tất cả à?”

“Vâng. Mẹ anh đã gom hết từng mẩu giấy rồi ạ.”

Ki Ha đổ hết những thứ trong hộp lên bàn. Tài liệu, sổ tay, ghi chú, đĩa mềm… chỉ nhìn thôi cũng phát ngán rồi. Im Su hỏi.

“Nhưng sao đột nhiên anh lại bảo em đi lấy dữ liệu về thế ạ?”

“Cocaine bảo dạo này cơ thể nó có dấu hiệu bất thường. Bác sĩ điều trị cũng không biết nguyên nhân.”

Vẻ mặt Im Su tối sầm lại.

“Vậy có ảnh hưởng xấu gì không ạ?”

“Cũng không tới mức khốn đốn.”

Cocaine là nguồn thu nhập chính của Paradiso nên nếu cậu ta lung lay thì cửa hàng cũng sẽ lung lay theo. Bỏ qua những thông tin còn ẩn giấu, điều Ki Ha tò mò nhất là liệu năng lực của Healer có phải là thứ tồn tại vĩnh viễn hay không. Thiên đường mà không có bài ca thiên đường thì chỉ là cái vỏ rỗng. Để đề phòng trường hợp một ngày nào đó sức mạnh của Cocaine cạn kiệt, ông đã sai người đi khắp đất nước tìm kiếm một Healer khác. Ngay cả khi được sinh ra với giọng hát của Healer thì sau khi trải qua thời kỳ vỡ giọng, giọng hát đó cũng sẽ thoái hóa thành thứ giọng tầm thường. Việc tìm ra một người trước thời kỳ đó là chuyện không hề dễ dàng.

“Mày kiểm tra nốt đống còn lại đi. Xem cái gì có thể dùng được.”

“Vâng, nhưng em không biết mình có hiểu được không nữa.”

“Cứ làm hết khả năng đi.”

“Vâng ạ.”

Im Su nhìn đống tài liệu và thở dài. Ki Ha dùng ngón tay ấn vào sống mũi. Mấy ngày nay, không chỉ ông mà cả bọn đàn em cũng chưa được chợp mắt vì phải lo việc cửa hàng. Lúc nãy Chủ tịch Cha đã gọi đến. Ông ta nói rằng hãy đáp ứng tất cả yêu cầu của Cha Myung Hwan, cho dù anh ta muốn Cocaine hay Yaba. Ông ta còn nhấn mạnh thêm rằng nếu Ki Ha không nghe lời thì lần này chuyện sẽ không chỉ kết thúc bằng một lời cảnh cáo. Có lẽ Chủ tịch Cha cũng đã dự cảm được rằng con trai mình không còn hy vọng gì nữa nên quyết định cho nó thỏa mãn trong lúc vẫn còn sống. Không đời nào Cha Myung Hwan có thể bị mê hoặc bởi bài hát tầm thường của Yaba. Chắc chắn hắn ta đã nhìn thấy khuôn mặt thật đằng sau lớp mặt nạ đó. Riêng Cha Yi Seok đã đủ đau đầu rồi, giờ lại thêm con ruồi lố lăng này nữa.

Ki Ha đã bày tỏ ý định muốn được chuyển nhượng lại cửa hàng thông qua người đại diện nhưng không hề có hồi âm. Chẳng có việc gì suôn sẻ. Gáy ông đau nhức. Những lúc như thế này mà được nghe Cocaine hát thì… Ki Ha tặc lưỡi. Đây là lý do ông luôn cảnh giác với các bài hát của Cocaine. Kể cả khi bị Cha Yi Seok đâm thủng màng nhĩ, hay trong vụ đột kích vừa rồi, dạo này ông bất đắc dĩ phải nghe bài hát của Cocaine khá thường xuyên. Rõ ràng là nghe bài hát của Cocaine sẽ khiến con người cảm thấy sảng khoái. Khách hàng cũng muốn có cảm giác đó nên họ mới tìm đến cậu ta nhiều như thế.

Đúng lúc đó, điện thoại di động đổ chuông. Sau khi Ki Ha bấm nút nghe, giọng của tên đàn em vang lên.

[Đại ca… vừa, vữa này… Giám đốc Cha đã đến và đưa Yaba đi rồi ạ.]

Gò má của Ki Ha hơi co giật.

“Đi đem nó về đi.”

[Em xin lỗi. Em đã đuổi theo nhưng bị mất dấu giữa chừng ạ.]

“Bọn ngu này.”

Ki Ha vừa chửi rủa vừa ném điện thoại xuống đất. Ông ta lấy đầu đọc thẻ ra, kết nối với máy tính xách tay và bật hệ thống lên. Mắt ông ta nhanh chóng quét qua hình ảnh vệ tinh hiện trên màn hình.

Xe của Cha Yi Seok dừng lại ở bến tàu. Chiếc du thuyền hai tầng sang trọng trông giống như một chiếc xe thể thao. Những bước chân tiến vào du thuyền và cả bàn tay mở cửa đều rất thô bạo. Cabin tắt đèn yên tĩnh như một con tàu ma. Du thuyền này là nơi Yaba từng đến để thay thế Cocaine, và cũng chính là nơi cậu lăn lộn cơ thể với Cha Yi Seok lần đầu tiên. Cha Yi Seok đẩy Yaba vào tường cabin. Sau đó, anh cởi chiếc áo khoác vest màu xám đậm và nới lỏng cà vạt.

“Giờ chỉ có hai chúng ta thôi, vậy nên hãy nói tôi nghe đi. Tôi đã bảo cậu đừng tới chỗ của Cha Myung Hwan nữa, tại sao cậu vẫn nhất quyết đi?”

“Tôi đã bảo là tôi sẽ đi rồi mà.”

“Trên đời này hầu như không có ai dám bỏ ngoài tai lời tôi nói đâu. Bởi vì nếu có thì tôi đã xử hết rồi.”

“Tôi đã nói là những lời đe dọa đó của anh không có tác dụng với tôi rồi mà.”

“Cậu đam mê tới mức khiến tôi phải rơi nước mắt đấy. Chắc là nếu không có tôi ở đó thì còn tuyệt hơn nhỉ?”

Khuôn mặt đã chạm tới điểm phát hỏa của Cha Yi Seok đè lên tầm nhìn của Yaba. Anh tuôn ra những lời lẽ tục tĩu.

“Cậu có biết lúc nãy cậu trông như thế nào không? Hệt như một ả gái điếm rẻ tiền sẵn sàng dạng chân cho bất cứ ai. Đến mức người sắp chết cũng phải bật dậy.”

Chát──────!

Yaba tát mạnh vào cái má ngạo mạn của Cha Yi Seok. Một âm thanh chói tai vang vọng khắp cabin.

“Gu của anh cũng rẻ tiền nên mới động dục với người rẻ tiền như vậy. Anh cứ làm chuyện của mình đi, tôi sẽ không nói thêm gì nữa nên hãy đưa thuốc đây.”

Cha Yi Seok nghiêng đầu và di chuyển ánh mắt. Đôi mắt anh giống như mắt của loài động vật ăn thịt đang dựng ngược tia máu.

“Nếu con mèo giơ móng vuốt lên thì phải vỗ nhẹ vào má nó trước.”

“A ư…!”

Ngay khi vừa dứt lời, Cha Yi Seok bóp chặt mông Yaba và kéo về phía mình như thể muốn làm nó nổ tung. Anh nuốt chửng môi, dùng răng nhai lưỡi của Yaba đến mức cậu cảm thấy miệng mình sắp vỡ làm đôi. Cậu nếm được vị máu. Cậu rùng mình, đá vào chân anh và đánh vào vai anh. Hơi thở của anh giống như tiếng kêu của một con thú đang đói. Cha Yi Seok mất trí rồi. Hành động của anh vô cùng thô bạo và đôi mắt của anh thật đáng sợ. Yaba thở hổn hển và cắn chặt môi anh. Lợi dụng lúc anh buông môi cậu ra, cậu dùng hết sức đẩy mạnh anh rồi chạy ra khỏi cabin. Trong miệng cậu có vị của máu.

“Haa! Haa…!”

Cậu vừa lao thẳng về phía trước vừa cố hít vào không khí xung quanh. Cậu cứ tưởng anh đưa cậu đến căn hộ của anh. Cậu chỉ định lấy thuốc thôi, nhưng khi cảm nhận được nguy hiểm thì đã quá muộn. Lẽ ra cậu phải cẩn thận hơn, thật ngu ngốc khi ngửa hết lá bài của mình ra. Khi vừa chạy tới phía sau du thuyền, cả người cậu cứng đờ như bị một vật cứng va vào. Du thuyền đã rời xa bến tàu từ lâu. Trước mắt Yaba tối sầm lại. Chắc hẳn Cha Yi Seok biết cậu không biết bơi nên mới đưa cậu tới đây. Cậu vội vàng đi tìm phao cứu hộ. Đúng lúc đó, Cha Yi Seok đi tới, anh quay lưng lại với ánh hoàng hôn. Anh vừa dùng lưỡi lau máu từ khóe miệng vừa thu hẹp khoảng cách vòng vây. Đôi mắt ngược sáng của anh đỏ ngầu. Yaba leo lên lan can, nín thở. Cha Yi Seok giật mình khựng lại.

“Đừng làm trò ngu ngốc. Nếu cậu nhảy xuống từ đó thì cậu sẽ bị quấn quanh cánh quạt và bị xé toạc thành từng mảnh đấy.”

Yaba choáng váng vì chuyển động của chiếc du thuyền cắt qua mặt nước. Cậu nuốt nước bọt khô khốc và dựng gai mắt lên.

“Chết thế này hay thế kia cũng như nhau cả thôi. Quay du thuyền về lại bến cảng nhanh lên.”

“Đây là tàu tự lái, nếu muốn tắt thì tôi phải đi tắt. Nhưng tôi không có ý định rời khỏi đây trừ khi bắt được cậu.”

Cả cơ thể Yaba căng cứng.

“Cứ làm theo ý mình đi. Nếu tôi mất tích, Ki Ha sẽ lần theo con chip và đến tìm tôi. Khi đó anh sẽ trở thành nghi phạm giết người. Dù anh có thể hối lộ cảnh sát và Ki Ha bằng vài đồng ít ỏi, nhưng cái mác kẻ giết người sẽ đeo bám anh suốt đời. Con trai của anh cũng sẽ bị coi là con của kẻ sát nhân và bạn bè duy nhất của nó sẽ là tiền và ma túy. Cuối cùng, nó sẽ sống như một con nghiện không thể cứu vãn được nữa. Rồi nó sẽ nhảy từ trên sân thượng xuống trong khi đang nguyền rủa anh. Vậy nên, nếu muốn cứu con trai mình thì mau quay du thuyền lại.”

“…….”

“Tôi run bần bật rồi đây này.” Cha Yi Seok nheo mắt và lẩm bẩm.

“Được rồi, trước tiên cậu xuống đây đã rồi nói. Nếu cậu cứ bỏ chạy như vậy thì đâu thể nói chuyện đàng hoàng được.”

“Không thích. Vì anh cứ đuổi theo nên tôi mới phải chạy.”

“Người bỏ chạy trước là cậu mà.”

“Không, là anh đuổi theo tôi trước. Lúc nãy anh đuổi theo tôi với khuôn mặt như muốn bẻ gãy cổ tôi vậy.”

“Rốt cuộc tại sao cậu lại nghĩ tôi muốn bẻ gãy cổ cậu chứ?”

“Vì trông bộ dạng của anh trông như muốn bẻ gãy cổ tôi.”

“Được rồi. Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đó. Được chưa?”

“Anh tự soi gương mà nói.”

“Haa.” Cha Yi Seok vuốt tóc và thở dài. Khi tuyết rơi trở lại, sự hung dữ đã lắng xuống.

“Cậu có biết bây giờ cậu trông như thế nào không? Giống như một con mèo hoang đang sợ hãi. Đến đây nào. À không, tôi sẽ đến đó nên cậu cứ đứng yên ở đấy đi.”

Cha Yi Seok thận trọng hạ chân xuống.

“…Đừng tới đây!”

Yaba co rúm người lại. Đúng lúc đó, một cơn sóng lớn ập tới và tay cậu bị trượt đi. Khi cơ thể cậu lơ lửng trong không trung, dáng vẻ cứng đờ của Cha Yi Seok dần trở nên xa cách. Trước khi kịp phán đoán được chuyện gì đã xảy ra, cậu đã bị hút vào làn nước lạnh thấu xương. Túi bìu của cậu tràn ngập hơi thở của Cha Yi Seok và những âm thanh ma sát tục tĩu. Không chịu nổi sức nặng, cả cơ thể và ý thức của cậu đều rơi xuống biển. Nước biển mặn ùa vào mũi và miệng cậu đến mức đau rát. Vùng biển tối đen nơi cậu không thể chạm chân tới thật tĩnh lặng và đáng sợ. Lúc đó, một thân hình thẳng đứng lao xuống tạo bọt tung tóe. Cha Yi Seok như một con chim lao vút từ trên trời xuống chộp lấy cơ thể đang bị quấn trong làn sóng đen của cậu. Ngay khi vừa nhô lên khỏi mặt nước, Yaba bắt đầu vùng vẫy. Cha Yi Seok ngửa đầu cậu ra sau để cậu tựa vào vai mình. Đôi môi ướt át cọ vào tai cậu.

“Suỵt, suỵt. Thả lỏng cơ thể ra và ở yên nào. Nếu không tôi sẽ phải đánh ngất cậu đấy.”

Một tay Cha Yi Seok vòng qua eo Yaba, tay còn lại rẽ nước bơi đi. Cái bụng mỡ của cậu đang ăn mòn cánh tay anh. Anh đưa cậu lên trước bằng thang du thuyền. Ngay khi vừa đặt chân lên boong, Yaba ngồi thụp xuống và họ sặc sụa. Nước biển lạnh buốt dính chặt vào người làm xương cậu đau nhói. Cha Yi Seok bước tới ôm lấy cậu, đi về phía cabin và ngay lập tức cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng của cậu.

“Đừng, đừng mà!”

“Nếu cậu không muốn chết vì bị hạ thân nhiệt thì ở yên đi.”

Yaba không muốn để anh nhìn thấy. Cánh tay to bằng bắp đùi, cái eo mấy lớp mỡ, chỗ nào trên cơ thể cậu cũng đều bị mỡ bao phủ. Dưới bàn tay không thể ngăn cản của anh, Yaba chỉ còn mặc độc chiếc quần lót. Chiếc băng dán ướt đẫm nước bị kéo ra, để lộ đầu gối. Cha Yi Seok nhìn vào cái chân bị thương của Yaba. Anh biến mất đi đâu đó. Khi quay lại, anh cầm trên tay một chiếc khăn khô và bộ quần áo rộng thùng thình.

“Ở đây không có gì để sơ cứu cả. Đợi khi nào quần áo cậu khô một chút thì chúng ta đến bệnh viện.”

“…….”

Cha Yi Seok lau nước dính trên người Yaba bằng một chiếc khăn lớn. Ngoài cảm giác mềm mại của chiếc khăn, hơi thở của anh phả khắp da thịt khiến cậu rùng mình theo một cách khác. Cậu mặc chiếc áo sơ mi anh mang đến. Sau khi che đi phần mỡ bụng, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh trở lại. Gió biển bám vào khiến người cậu rin rít. Cả người cậu run lên cầm cập tới nỗi răng như sắp vỡ ra. Cha Yi Seok đứng dậy và bắt đầu cởi quần áo. Bờ vai rộng và đôi chân dài mạnh mẽ như nước. Yaba cũng không thấp, nhưng khi đứng cạnh anh, cậu thấy mình nhỏ bé hơn rất nhiều. Nước từ trên tóc anh nhỏ xuống trán, chảy qua cơ ngực và biến mất vào phần lông mu.

“Nếu cậu cứ nhìn như thế thì sẽ nguy hiểm lắm đấy.”

Yaba nhìn đi chỗ khác. Cha Yi Seok lau khô người và mặc chiếc quần rộng thùng thình vào. Cách ăn mặc thư thái này trông hợp với anh hơn là bộ vest cứng nhắc. Ánh mắt anh trượt xuống đôi chân trần của Yaba. Cả người cậu run rẩy đến mức xương cốt cũng rú lên. Yaba quấn khăn tắm quanh người để giấu đi làn da của mình. Cha Yi Seok nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu rồi nhặt chiếc áo khoác rơi trên sàn lên. Anh lấy từ trong túi ra hộp thuốc chống trầm cảm. Yaba lấy ra vài viên thuốc và nuốt ngấu nghiến như người chết đói. Cha Yi Seok khoanh tay đứng nhìn.

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện mình muốn giết cậu đấy. Giờ tôi đã trở thành ân nhân cứu mạng cậu, vậy tôi đủ tư cách để nghe lý do tại sao rồi chứ?”

“Anh không biết nên mới hỏi đấy à? Anh lừa được người khác chứ không lừa được tôi đâu.”

Cha Yi Seok kiên nhẫn chờ đợi những lời tiếp theo của Yaba. Yaba nuốt viên thuốc xuống và dựng đứng ánh mắt lên.

“Chính anh là người đã sai lũ giang hồ đến phóng hỏa ký túc xá còn gì. Vì anh mà tất cả tài sản tôi dành dụm được điều mất sạch rồi.”

Suýt chút nữa thì mất luôn cả chất độc. Cả sách và tiền dành dụm cho tinh hoàn đều tan thành bong bóng. Nghĩ đến cảm giác choáng váng hôm ấy, răng cậu lại run lên. Gió thoát ra từ môi Cha Yi Seok.

“Vậy cậu nghĩ tôi đã làm chuyện đó đúng không?”

Cha Yi Seok khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào Yaba.

“Nếu tôi nói tôi không làm thì cậu có tin không?”

“Nếu là anh thì anh sẽ tin chắc?”

Yaba hất cằm đáp lại.

“Thế cậu nói xem tôi phải làm gì để cậu tin tôi?”

“Đừng làm gì cả. Anh chỉ cần ngồi yên là nhân loại đã được hòa bình rồi.”

Cha Yi Seok sải đôi chân dài bước tới, thu hẹp khoảng cách với Yaba. Yaba đứng sát vào tường cảnh giác.

“Sau trò chữa lành giả mạo đó, Chủ tịch Cha vẫn luôn nhắm đến Paradiso. Ông ta chờ tới khi đối phương nới lỏng cảnh giác rồi mới tấn công. Đánh lén khi đối phương đang cảm thấy an toàn là sở trường của lão già đó mà.”

“Thấy chưa. Đó chính xác là thủ đoạn của anh còn gì.”

Cha Yi Seok bật ra tiếng cười từ sâu trong cổ họng.

“Nếu là tôi thì mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó đâu.”

Tiếng cười của anh tan biến, thấm sâu vào mắt Yaba. Cha Yi Seok đưa tay ra. Anh quấn tóc của Yaba quanh ngón tay mình như thể đang an ủi một con vật bị thương.

“Không phải tôi. Là Chủ tịch Cha làm.”

Yaba cụp ánh mắt xuống và cắn môi. Nếu Cha Yi Seok nghĩ rằng cậu sẽ bị lừa bởi ánh mắt và cái lưỡi trơn láng đó thì anh nhầm to rồi. Tuy nhiên, nếu nhìn vào việc anh đã cứu cậu khỏi chết đuối khi nãy thì có vẻ điều đó là thật, nhưng nếu nhìn vào việc anh cố gắng hết sức ngăn cậu đến gặp Cha Myung Hwan thì hình như không phải. Cậu không biết nữa. Anh có đang lừa dối cậu hay không? Đến một lúc nào đó, dường như đôi mắt nhìn thấy sự thật đã trở nên đờ đẫn. Yaba không ghét Cha Myung Hwan, người muốn nghe bài hát của cậu. Lý do cậu cố gắng đến gặp Cha Myung Hwan là vì cậu muốn gặp được Cha Yi Seok dù chỉ là tình cờ. Dù chỉ là tình cờ, cậu tự hỏi liệu mình có thể hát cho Cha Yi Seok nghe không. Tuy vẫn còn nhiều nghi ngờ nhưng cậu vẫn muốn giúp anh quên đi cơn đau đầu dù chỉ trong chốc lát. Nếu ngay cả điều đó cũng bị Cocaine cướp đi thì cậu sẽ xoắn ruột mà chết mất. Yaba hỏi với giọng dịu dàng.

“Thật sao? Thật sự không phải anh làm à?”

Anh đặt tay lên tim mình và cúi xuống.

“Tôi thề với thuốc chống trầm cảm.”

Đó là một hành động đùa giỡn nhưng biểu cảm của anh lại rất nghiêm túc. Yaba cau mày. Cuối cùng, cậu đã buông lỏng cảnh giác. Cha Yi Seok thở dài, lấy điếu thuốc từ trong áo khoác ra và ngậm lên miệng. Anh vừa ngậm đầu lọc vừa nghiêng đầu châm lửa. Phần thân trên trần trụi của anh lắc lư theo những chuyển động tinh tế. Yaba có thể nhìn thấy đôi mắt anh qua làn khói thuốc lá.

“Cậu đã cai thuốc cũ hoàn toàn chưa?”

“Cũng tàm tạm.”

“Câu trả lời không rõ ràng gì cả.”

Cha Yi Seok nói tiếp.

“Sau này dù có thấy gì cũng không cần ngạc nhiên. Khi cậu chấp nhận một điều gì đó mới mẻ, nó sẽ đi kèm mức độ đau đớn khác nhau.”

“Sao cơ? Sao tôi phải ngạc nhiên?”

“Bất cứ thứ gì. Chẳng hạn như những chỗ trước đây không đau giờ lại thấy đau, hay là những thứ trước khi không nhìn thấy, sau này lại thấy.”

Cha Yi Seok nói những lời khó hiểu rồi rít điếu thuốc lá. Khói thuốc lá lơ lửng trên những ngón tay mịn màng của anh giống như sương mù giăng trên biển vào lúc bình minh. Yaba nhìn làn khói như bị mê hoặc.

“Cậu muốn hút à?”

Cha Yi Seok hỏi, Yaba đáp lại.

“Tôi chưa từng hút thuốc nên cũng không biết mình có muốn hút hay không nữa.”

Cha Yi Seok nhìn cậu với ánh mắt thần bí. Sau khi rít một hơi thuốc, anh kéo gáy Yaba lại gần và nghiêng đầu về phía cậu.

“Hút vào từ từ rồi nhả ra.”

Cha Yi Seok khép môi lại để khói bay vào miệng Yaba. Cổ họng cậu đau rát đến nỗi nước mắt trào ra. Cậu hút sâu khói thuốc vào tận phổi. Dù khói thuốc là chất khí nhưng lại giống như chất lỏng dính. Khói tràn vào phổi rồi bay ra ngoài. Khói phả vào mặt anh. Yaba há miệng và nhìn anh bằng ánh mắt như muốn đòi thêm. Ánh sáng phản chiếu từ mặt nước từ bãi biển nhân tạo chiếu vào gương mặt anh. Cha Yi Seok phồng má lên để hút nhiều khói nhất có thể rồi nhả khói vào miệng Yaba. Lần này, lưỡi anh cũng quấn vào theo. Hai chiếc lưỡi cùng làn khói cay xè hòa quyện vào nhau. Anh rít khói rồi dùng lưỡi cọ vào vòm miệng của cậu. Phần đũng quần cũng có phản ứng trước nhịp điệu đó. Miệng cậu thoát ra một tiếng rên rỉ.

“Ư…”

Yaba vặn người để tránh sự chà sát. Hai đôi môi thay phiên nhau thở ra những hơi ướt át. Mùi mồ hôi và dục vọng hòa lẫn vào nhau. Cha Yi Seok đan các ngón tay của cậu vào ngón tay anh rồi đưa chúng lên trên đầu. Anh hơi nghiêng đầu tiến lại gần và cắn nhẹ vào môi dưới của Yaba. Sau đó, anh nói ra một câu thiếu lịch sự.

“Hãy đưa lưỡi của cậu vào cổ họng tôi và liếm vòm họng tôi đi. Cậu cũng thích thế mà, đúng không?”

Mặt Yaba nóng bừng.

“Không.”

“Cậu thích chuyện đó mà. Nếu tôi dùng lưỡi cọ mạnh vào chỗ đó thì cậu còn phát ra âm thanh ướt át hơn cả khi tôi mút dương vật của cậu.”

“Không phải.”

“Cậu thích còn gì.”

Nhanh lên. Cha Yi Seok mở miệng một cách trơ trẽn. Người cung cấp thuốc trông có vẻ sốt ruột. Yaba vẫn ngậm chặt miệng. Anh thở dài, hé đôi môi rồi cố chấp tiến vào. Lưỡi cậu bị hút về phía anh. Cằm cậu run lên theo nhịp điệu của da thịt quyện vào nhau. Phần thân dưới của anh ép vào háng cậu cương cứng đến mức nghẹt thở. Điếu thuốc rơi xuống sàn và bốc khói. Chiếc lưỡi còn mạnh hơn cả rượu chà xát thô bạo vào vòm miệng cậu.

“Ư… Ha ư…!”

Tiếng rên rỉ phát ra rõ ràng đến mức cậu không thể phủ nhận lời anh vừa nói được nữa. Cha Yi Seok nuốt hết những hơi thở nặng nề của cậu. Phần thân dưới cương cứng di chuyển xuống dưới với mục đích nhất định. Nhịp điệu đều đặn cũng được điều chỉnh. Đầu óc Yaba choáng váng. Cha Yi Seok kéo cả quần lót của Yaba lẫn quần của mình xuống. Anh đẩy phần đầu dương vật lúc này đã cương cứng đến cực điểm vào lỗ sau của cậu. Cậu đẩy anh ra và chạy lao ra cửa. Anh rên lên một tiếng như tiếng chửi thề rồi nhấc một chân của cậu lên từ phía sau. Lưng cậu bị kéo mạnh đến nỗi cột sống như vừa bị nứt ra. Hơi thở nóng hổi lan khắp dái tai cậu, và một thứ còn nóng hơn chạm vào lỗ sau.

“Haa… Từ lúc cậu hát ở nhà Cha Myung Hwan tôi đã muốn đút vào rồi.”

“Đừng hát như vậy nữa.” Anh nhả ra những lời hung bạo. Giọng nói lọt vào tai cậu lúc này còn dâm dục hơn cả dương vật đang đâm vào bên trong cậu. Máu chảy ngược lên mặt cậu vì khoái cảm vô lý. Bàn tay anh luồn vào trong áo và mân mê núm vú cậu. Yaba thở hổn hển. Lưng cậu co giật như đang bị bóp cổ. Anh vội vàng liếm cổ cậu rồi đẩy đầu dương vật của mình vào lỗ sau. Khi thứ nóng hổi cứng rắn sắp đâm sâu vào bên trong, chuông điện thoại đột nhiên rung lên từ đâu đó. Cha Yi Seok phớt lờ nhưng cậu không làm được. Cậu lo lắng một cách kỳ lạ. Không lâu sau đó, cậu nghe thấy tiếng động cơ từ xa.

 

Cha Yi Seok tặc lưỡi và nhấc chiếc điện thoại đang không ngừng rên rỉ lên. Giọng nói mơ hồ của một người đàn ông vang lên qua điện thoại. Ánh mắt Cha Yi Seok tỏa ra một tia sáng nguy hiểm. Anh áp điện thoại vào tai và đi ra khỏi cabin. Yaba chỉnh lại quần lót rồi đi theo. Một chiếc thuyền máy đang tiếp cận du thuyền. Trên thuyền có Ki Ha cùng hai tên đàn em. Cả người Yaba đông cứng lại. Con chip gắn trong đầu đã cho ông ta biết vị trí của cậu. Ki Ha lần lượt nhìn Cha Yi Seok, người đang để lộ phần trên rồi nhìn sang Yaba, người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi với quần lót. Ngay cả khi ở xa, sát khí của ông ta vẫn đánh vào da thịt cậu. Cha Yi Seok kéo cậu ra sau để chặn tầm nhìn của Ki Ha.

 

“Sao anh biết chỗ này mà đến vậy?”

 

“Bởi vì thuộc hạ của tôi đã bám theo đến gần đây. Tôi nghĩ chắc là ngài ở chỗ này nên đến.”

 

“Thuộc hạ của anh đã bị tôi bỏ lại ở khu phố. Có chiếc xe tải dễ thấy như vậy bám theo mà tôi không thấy thì chắc hẳn nó đã được phủ một chiếc áo choàng tàng hình rồi.”

 

Ki Ha trả lời.

 

“Tất nhiên chúng tôi đã theo dõi vị trí qua điện thoại của Giám đốc khi bị mất dấu giữa chừng. Vì ngài đã mang đứa trẻ của tôi đi mà chưa có sự đồng ý của tôi, nên có vẻ chúng ta không còn gì để nói nữa đâu ạ.”

 

“Anh biết vị trí chính xác của vùng biển rộng lớn này trong thời gian ngắn như vậy sao?”

 

Ki Ha có vẻ bối rối, nhưng vẻ mặt đó cũng chỉ kéo dài trong giây lát.

 

“Dạo này công nghệ phát triển nên mức độ này thì cũng không mất bao lâu.”

 

Cha Yi Seok nhìn đi chỗ khác. Anh lẩm bẩm để chỉ mình Yaba nghe được.

 

“Kỳ lạ nhỉ? Điện thoại của tôi không thể bị theo dõi vị trí được.”

 

Đôi mắt anh lóe lên như thể não anh đang quay nhanh. Anh tiếp tục nói với ánh mắt tập trung vào Yaba.

 

“Cứ cho là vậy đi. Hôm nay tôi chỉ định anh chàng này nên các anh để cậu ta ở đây rồi về đi.”

 

“Các chuyến công tác chỉ định phải được đặt trước. Ngoài ra, quy tắc của chúng tôi là không thể gửi người trừ khi đó là khách hàng đáng tin cậy.”

 

“Vậy nên anh đã đưa anh chàng này đến chỗ Cha Myung Hwan, người mà anh tin tưởng à?”

 

“Tôi không có lựa chọn nào khác. Chủ tịch Cha nói rằng nếu lần này tôi còn chống đối thì mọi chuyện sẽ không kết thúc bằng một lời cảnh cáo.”

 

“Tôi sẽ trả lại đúng như lời Chủ tịch Cha đã nói. Để con mèo lại rồi về đi. Nó vừa mới buông bỏ cảnh giác, nếu thả đi như thế này thì tiếc lắm.”

 

Ki Ha cười lạnh tanh.

 

“Chắc Giám đốc cũng nghe được đại khái chuyện ở cửa hàng rồi đúng không? Tầng hầm nơi ngài thường xuyên lui tới, những kẻ tiếp khách đều bị thiêu cháy rồi. Sau khi tu sửa xong, ngài nhất định phải ghé qua một lần nhé. Tôi sẽ rải hoa huệ và hương liệu xung quanh.”

 

“Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng tạm thời tôi chỉ cần anh chàng này là đủ.”

 

Cha Yi Seok tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt anh hệt như khoảnh khắc hai lưỡi dao nhọn chạm vào nhau. Yaba cắn môi. Cứ mỗi khi Yaba quên đi là Ki Ha sẽ khiến cậu thức tỉnh như thế này. Ông ta buộc cậu phải nhìn thẳng vào hiện thực dù cho có phải xé nát mí mắt cậu đi chăng nữa. Đúng như Ki Ha muốn, không gian dần trở nên lạnh lẽo. Ông ta nghiến răng với ánh mắt giận dữ.

 

“Ngài hãy để nó xuống đây khi tôi còn nói tử tế.”

 

“Đừng cứng nhắc thế. Tùy thuộc vào tâm trạng của tôi hôm nay, ngày tặng cổ phần có thể bị lùi lại không biết chừng.”

 

Miệng Ki Ha cứng lại. Ông ta giật giật gò má và nhìn chằm chằm vào Yaba.

 

“Vậy thì hãy để Yaba tự mình lựa chọn. Paradiso là nơi tôn trọng mong muốn của các ca sĩ.”

 

Yaba nhìn chằm chằm vào Ki Ha bằng ánh mắt dữ dội. Ánh mắt đầy sát khí của ông ta chạm mắt với cậu. Ông ta đút tay vào túi quần. Cái tay trong túi phồng lên như thể đang cầm thứ gì đó. Tốt nhất là mày nên xuống đây ngay. Hãy phán đoán tình hình cho cẩn thận. Đôi mắt đó đang đưa ra lời cảnh cáo như vậy. Toàn bộ dây thần kinh của cậu đổ dồn về túi quần của Ki Ha. Sau gáy cậu có cảm giác như bị kim đâm. Ngay từ giây phút ông ta đưa ra lời đề nghị, cậu đã không có quyền lựa chọn rồi. Yaba buông môi dưới đang ngậm chặt ra và bước đi. Cha Yi Seok nắm lấy cánh tay cậu.

 

“Cậu không nghe thấy à? Hôm nay tôi chỉ định cậu.”

 

Yaba mấp máy môi. Sắc đỏ buồn hiện lên trên gò má cậu.

 

“Bỏ ra. Tôi sẽ đi.”

 

“Tôi đã bảo cậu đừng đi mà.”

 

Yaba rút tay ra, nhưng Cha Yi Seok giữ chặt cánh tay cậu lại. Cậu liếc nhìn bàn tay của Ki Ha trong túi. Cả người cậu ớn lạnh đến mức răng như sắp vỡ ra. Cha Yi Seok vòng tay ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cậu. Cậu tuyệt vọng thoát khỏi vòng tay anh. Cậu leo xuống thang và lên thuyền máy. Ki Ha vòng tay qua vai Yaba và nở nụ cười chiến thắng với Cha Yi Seok. Thuyền máy xuất phát ngay sau đó. Hình ảnh Cha Yi Seok đứng trên lan can du thuyền ngày càng khuất xa. Yaba chạm mắt với anh. Con ngươi hấp thụ ánh nắng mặt trời của anh lẫn lộn những cảm xúc không thể kiểm soát. Gió biển giống như mùi máu tanh dính chặt vào cơ thể cậu.

 

Thuyền máy trở về bến tàu. Ki Ha ngay lập tức đẩy Yaba vào ghế sau xe và áp má mình vào cậu. Cằm cậu đau như sắp rơi ra. Ông ta phanh áo sơ mi của cậu ra và tìm kiếm thứ gì đó. Lần này, ông ta thọc ngón tay vào lỗ sau của cậu như để kiểm tra điều gì khác. Bộ phận sinh dục không có lông mu của cậu lộ ra.

 

“Bỏ ra! A ức…!”

 

Yaba túm tóc Ki Ha và đá vào bụng ông ta. Những tên côn đồ ngồi ở ghế trước liếc nhìn phía sau. Ki Ha dựng gân máu trên cổ.

 

“Quay cái mắt đi!”

 

Bọn côn đồ mặt cắt không còn một giọt máu, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế. Yaba vùng vẫy và làm rơi liều thuốc chống trầm cảm mà Cha Yi Seok đưa cho. Cậu vươn tay ra cố gắng chộp lấy chiếc hộp, nhưng Ki Ha đã nhấc cổ áo cậu lên.

 

“Hãy nhớ cho kỹ. Tên khốn đó chỉ tìm đến mày vì tầng hầm đang bừa bộn thôi. Như mày nói đấy, bởi vì mày là một cái xác.”

 

“Vậy thì sau khi cửa hàng tu sửa xong, tôi cũng có thể làm việc ở tầng hầm nhỉ.”

 

“Mày…”

 

Ki Ha giơ tay lên. Yaba cũng ngước mắt lên. Bàn tay khựng lại trên không trung rồi ôm lấy đầu cậu. Ông ta cắn môi và mút lưỡi cậu. Cậu chỉ chớp mắt mà không kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra. Phải đến khi ông ta thở ra những hơi thở bẩn thỉu, cậu mới tỉnh táo trở lại. Cậu ngay lập tức túm tóc ông ta để kéo ông ta ra xa khỏi người mình. Cậu vừa lau nước bọt dính trên miệng vừa trừng mắt nhìn ông ta. Cậu thầm cầu nguyện từ tận trong xương tủy rằng ông ta sẽ thấy hành động của mình ghê tởm đến mức nào khi nhìn vào biểu cảm của cậu lúc này. Đôi mắt của Ki Ha trở nên méo mó. Ông ta nhanh chóng cởi áo khoác ra và choàng lên chân Yaba.

 

“Mày tự mình quay về là một lựa chọn sáng suốt đấy. Sau này mày cũng phải làm như vậy.”

 

Hình xăm bọ cạp quấn quanh cổ Ki Ha lọt vào tầm nhìn của Yaba. Nếu cắt càng và đuôi của con bọ cạp thì liệu có chảy máu không?

 

Yaba nói một cách mơ hồ.

 

“Điểm phạt của tôi là bao nhiêu?”

 

“Sao mày lại hỏi chuyện đó?”

 

“Nếu giết người thì bị phạt bao nhiêu điểm?”

 

Ki Ha nhìn chằm chằm vào Yaba. Cậu chỉnh lại áo sơ mi và tựa đầu vào cửa sổ. Cậu giẫm lên hộp thuốc rơi trên sàn và dùng chân che nó lại. Xe xuất phát ngay sau đó. Chiếc du thuyền đang lênh đênh ngoài biển khơi trở nên nhỏ bé như đồ chơi. Không hiểu vì sao nhưng có vẻ như Cha Yi Seok vẫn đứng yên ở chỗ cũ.

 

Trên đường về, Ki Ha thả Yaba xuống chỗ ở tạm thời rồi đi đến cửa hàng. Khi Yaba về đến nhà thì mặt trời vừa lặn. Ngôi nhà thật yên tĩnh. Cậu đi vào phòng và mặc quần vào. Cậu muốn tắm rửa cơ thể dính đầy nước biển này. Khi đang đi tới phòng tắm, Yaba giật nảy mình. Cocaine đang ngồi trên bàn trong sân tối. Lúc nãy khi vào nhà, cậu hoàn toàn không thấy cậu ta. Cocaine rõ ràng đã nhìn thấy cậu đang bước đến nhưng vẫn giả vờ làm ngơ. Cậu ta cứ ngồi đờ ra đó, chẳng làm gì cả, khiến Yaba thấy khó chịu. Cậu ta thậm chí còn không chớp mắt, đến mức nếu mái tóc kia không tung bay trong gió thì Yaba còn nghi ngờ liệu cậu ta có phải xác chết hay không. Đó là một bầu không khí kỳ lạ, một đêm kỳ lạ.

 

Cocaine cứ nhìn chằm chằm vào vòi nước. Những giọt nước rơi từ vòi xuống ăn mòn từng lớp đất. Giọt nước dù nhỏ nhưng nếu tập trung tấn công vào một khu vực thì cuối cùng sẽ tạo ra một lỗ hổng lớn hơn cả cơ thể người. Giống như việc cậu đầu độc Cocaine hàng ngày, một ngày nào đó cậu nhận về phần thưởng lớn.

 

“Sao lại yên tĩnh thế này?”

 

Không phải Yaba tò mò về tung tích của các ca sĩ thái giám mà vì cậu muốn kiểm tra xem Cocaine còn sống hay đã chết. Cocaine từ từ mở miệng.

 

“Ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến chỗ ở mới nên họ đi mua đồ dùng cần thiết rồi. Cả anh Se Jun cũng đi cùng.”

 

“Sao cậu không đi?”

 

“Tôi thấy không khỏe.”

 

Yaba tặc lưỡi. Khi chứng kiến cảnh vị Chúa bị giáng xuống làm người phàm, tình bạn chưa từng tồn tại trước đây đột nhiên dâng trào trong cậu. Giá mà Cocaine như thế này sớm hơn thì tốt biết mấy. Nhưng giờ đã quá trễ rồi. Sau khi xác nhận Cocaine còn sống, Yaba quay đi.

 

“Cậu đã đi đâu với Cha Yi Seok thế? Cậu đã hát cho anh ta nghe à?”

 

Giọng điệu của Cocaine là giọng điệu chất vấn kẻ đang ngoại tình với người yêu mình. Ánh mắt của Yaba trở nên lạnh lùng.

 

“Sao? Tôi không được hát cho anh ấy nghe à?”

 

Cocaine ngay lập tức quay đầu về phía Yaba. Biểu cảm của cậu ta không sáng cũng không tối.

 

“Tốt nhất cậu nên dừng những chuyện tốn công vô ích lại đi. Nếu không thì, cuối cùng cậu sẽ phải khóc đấy.”

 

“Cậu nói nhảm cái gì thế?”

 

“Để xem nào, từ từ rồi cậu sẽ biết đó có phải là lời nói nhảm hay… khô…”

 

Cocaine đang định nói gì đó nhưng chợt dừng lại. Khuôn mặt cậu ta lộ ra dưới ánh đèn lúc này trắng bệch và toát đầy mồ hôi lạnh. Dáng vẻ nguy kịch của cậu ta đã thu hút sự chú ý của Yaba. Cocaine co cứng vai lại và ho sặc sụa. Ngay sau đó, cậu ta ngã nhào về phía trước, quằn quại trong sân. Cậu ta chống tay cố gắng đứng dậy nhưng lại bất lực gục xuống. Dịch nhầy chảy ra từ đôi môi đang thở hổn hển của cậu ta. Và rồi một điều bất ngờ đã xảy ra.

 

“Ọe….! Ư ức…!”

 

Cocaine co quắp lại và phun thứ gì đó ra khỏi miệng. Nếu Yaba không nhìn lầm thì đó chắc chắn là máu. Máu… Yaba che miệng để kìm nén lời cảm thán bộc phát. Tim cậu đập dữ dội. Máu từ môi Cocaine chảy xuống cằm và xuống sàn. Cậu ta cứ gục xuống rồi lại đứng dậy. Dáng vẻ đó thanh khiết và kỳ diệu như một con bướm bị mắc vào mạng nhện. Cuối cùng, cậu ta quay đầu lại nhìn Yaba.

 

Giúp tôi với.

 

Đôi mắt Cocaine phát ra tiếng kêu tuyệt vọng. Yaba nhanh chóng nhìn vào cánh cổng. Bóng của bọn côn đồ mờ ảo đằng sau khe hở của cánh cổng đóng kín. Chúng chỉ mải mê khạc nhổ và tán dóc với nhau, dường như hoàn toàn không biết gì về tình hình bên trong. Bao lâu nữa mọi người mới quay lại? Chỉ cần mọi người về muộn một chút thôi, chỉ cần đợi thêm một chút cho tới khi Cocaine tắt thở…! Yaba bước đến, ngồi xuống cách cậu ta vài bước chân. Cậu ôm đầu gối và cắn móng tay, tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp khi cái chết đang đến gần với Cocaine mà không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào. Yaba trầm mặc và lạnh lùng.

 

“Sao thế? Cậu đau lắm à?”

 

Nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau mà Yaba phải chịu đựng. Cocaine run rẩy dưới ánh đèn sợi đốt. Đôi môi đẫm máu mở ra rồi khép lại. Tiếng thở khò khè tuyệt vọng như tiếng vỗ cánh của một con bướm đang bay đến hồi kết cuộc đời mình. Yaba mở to mắt và lắng nghe âm thanh của cái chết. Mọi người sẽ về sớm thôi. Tất cả sẽ khóc than trước cái chết của Chúa. Chỉ cần tưởng tượng Ki Ha sẽ phát điên đến mức nào sau khi đánh mất báu vật của Paradiso cũng đủ khiến Yaba thấy rùng mình rồi. Cocaine cố gắng đấu tranh cho cuộc sống nhưng cuối cùng tròng mắt cậu ta đã trắng dã. Cậu ta dần dần nhắm mắt lại. Mọi chuyển động đều dừng lại. Tất cả…

 

“…….”

 

Yaba cẩn thận di chuyển. Cậu dùng chân chạm vào vai của cái xác đang rũ xuống và đặt ngón tay lên cái mũi cao của nó. Cocaine không còn thở nữa. Yaba chỉnh trang lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ta.

 

“Thật tội nghiệp. Cậu đừng uất ức quá. Tôi sẽ đi theo cậu sớm thôi.”

 

Người bạn thân yêu của tôi, người mà tôi muốn giết chết tới nhường ấy. Máu thấm đẫm trên khuôn mặt và quần áo của cậu tinh khiết hơn cả nước thánh. Làn da tái nhợt của cậu giống như nhân vật trong truyện cổ tích thiếp đi sau khi ăn trái táo độc. Lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp nhất của cậu mãi mãi là sự quan tâm cuối cùng của tôi. Dù sớm hơn dự kiến một chút, và thật đáng tiếc vì đây là một sân khấu tồi tàn, nhưng cũng không sao. Ở chốn này, mỗi ngày Yaba đều bị ánh sáng tỏa ra từ Cocaine thiêu rụi. Từ đống tro tàn, lòng hận thù càng ngày càng lấn át mặc cảm tội lỗi. Trong suốt thời gian dài, dù phải một mình bước đi trên con đường đầy chông gai mà không ai thấu hiểu, cuối cùng Yaba cũng hoàn thành được tác phẩm mà cậu hằng khao khát. Chính là cậu, người thậm chí còn không thể theo kịp gót chân của Cocaine! Một loại vi khuẩn vô danh đã đánh bại đấng tự nhiên vĩ đại! Salieri sẽ trỗi dậy từ nấm mồ và đề nghị được bắt tay với cậu! Bởi vì sự độc ác thành thật còn trong sáng hơn sự tha thứ gượng ép, và cơn thịnh nộ thánh thiện còn sâu sắc hơn cả tôn giáo. Toàn thân Yaba tràn ngập niềm vui sướng trước sự sụp đổ của Chúa. Cậu che miệng lại và bật cười khúc khích. Nước mắt chảy xuống mu bàn tay cậu. Thay vì ánh sáng chói lóa, chỉ có một bóng đèn sợi đốt leo lắt chiếu sáng tới chỗ Cocaine.

 

(*T/N: Antonio Salieri là nhà soạn nhạc, nhạc trưởng, nhà sư phạm người Ý. Ông là một trong những nhà soạn nhạc nổi tiếng của thời kỳ Cổ điển không chỉ bởi những tác phẩm của mình mà bởi câu chuyện thù địch với Mozart. Vì ghen với tài năng xuất chúng của nhà soạn nhạc người Áo, nhà soạn nhạc Salieri đã có mâu thuẫn với ông. Ở đây Yaba ví mình với Salieri và coi Cocaine là Mozart.)

 

“Quả nhiên cậu đã mong tôi thành ra thế này nhỉ.”

 

“……!!”

 

Yaba ngã ngửa về phía sau và ngồi thụp xuống sàn đất. Cậu sốc tới mức không thể hét lên. Cậu tưởng mình vừa nghe thấy ảo thanh. Mí mắt của Cocaine tưởng chừng sẽ không bao giờ mở ra nữa lại đang mở thao láo. Tròng mắt Yaba đỏ ngầu, da cậu co giật. Cocaine đứng dậy khỏi vị trí như vị Chúa trỗi dậy từ nấm mồ. Cậu ta vừa lau cái miệng đầy máu vừa khẽ cau mày.

 

“Ngọt quá. Đáng lẽ không nên dùng mạch nha.”

 

Tiếng gió u uất thổi ra từ khe tường nứt nẻ. Cocaine lặng lẽ chứng kiến và phối hợp tuyệt vời với cậu trong khung cảnh đó. Yaba không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa. Cậu đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng khi tận hưởng cái chết của Cocaine đến nỗi không còn chút sức lực nào. Cocain nhìn bộ dạng kinh ngạc của Yaba với khuôn mặt chán nản.

 

“Đúng như dự đoán, quả nhiên thứ đó là thuốc độc.”

 

Làm sao… Làm sao mà…

 

Yaba mấp máy môi như một kẻ tâm thần. Đôi mắt của Cocaine lấp lánh như thể đang chờ đợi giây phút này.

 

“Cậu hỏi làm sao tôi vẫn còn sống à? Bởi vì tôi chẳng có lý do gì để chết cả. Có nhiều người nhìn thấy cậu bỏ chất độc vào máy lọc nước hơn cậu nghĩ đấy. Không chỉ riêng ngày tôi bắt gặp cậu mà cả trước đó nữa, tôi đã nhìn thấy rồi. Cậu nghĩ xem tại sao tôi vẫn để yên cho cậu?”

 

Cocaine hất tóc ra sau và mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ đến mức tàn nhẫn.

 

“Vì những người khác không nhìn thấy.”

 

Yaba ngừng thở. Trong tầm nhìn méo mó, khung cảnh nơi cậu ta đang đứng cùng giọng nói của cậu ta trôi dần.

 

“Bởi vì chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy chất độc mà cậu mang theo.”

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo