Cơn gió xuyên qua màn đêm trắng xoá, cào cấu vào mặt Yaba. Bột ánh sáng hắt ra từ căn nhà đối diện bay lơ lửng trong sân. Cocaine, người đã chết cách đây không lâu, giờ đã sống lại và đang đứng trên mặt đất nứt nẻ. Cậu ta từ từ mở miệng.
“Tôi đã hỏi mọi người xem cậu làm gì trước máy lọc nước. Họ đều trả lời rằng không thấy gì cả. Không được phép mang dao và kéo vào ký túc xá nhưng tại sao không ai cảnh giác với việc tàng trữ chất độc nguy hiểm như vậy? Là vì cậu giấu quá kỹ à? Hay là do bọn họ đều mù hết cả rồi?”
Cocaine nhìn thẳng vào Yaba.
“Đó là bởi vì cậu không hề bỏ gì vào cả. Ngày bị tôi bắt gặp, trên tay cậu không có gì cả. Nhưng tôi chắc chắn cậu đã bỏ thứ gì đó vào máy lọc nước. Cậu muốn bỏ cái gì vào trong đó nhỉ? Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ bỏ cái gì vào đây? Câu trả lời dễ đến mức ngạc nhiên.”
Đôi mắt Cocaine lấp lánh khi cậu ta quay lưng lại với ánh đèn.
“Đó chính là thuốc độc. Thứ thuốc độc mà chỉ mình tôi mới có thể nhìn thấy.”
Những đồ vật xám xịt chao đảo. Yaba cố gắng hết sức để chịu đựng cơn chóng mặt. Cocaine quan sát vẻ mặt của cậu mà không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào. Giống như cậu đã làm với Cocaine khi cậu ta sắp chết. Cậu ta nói tiếp.
“Đó chỉ là suy nghĩ của tôi. Lần này, tôi muốn nghe trực tiếp từ chính miệng của cậu. Cậu đã bỏ cái gì vào máy lọc nước?”
Ngay từ đầu đã không có độc sao? Dù có thuốc độc hay không, chọn phương án nào thì Yaba cũng đều đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng. Lựa chọn? Không, đó không phải là lựa chọn mà là sự thật. Chất độc thực sự tồn tại. Trong suốt mấy tháng qua, cậu đã thu thập thông tin rất kỹ lưỡng và chạy khắp nơi để mua được chất độc. Cậu đã điều chế thuốc độc bằng cả tâm huyết và bỏ nó vào máy lọc nước mà không ai để ý. Thậm chí sáng nay, khi cậu mở nắp bồn chứa nước của bồn cầu ra thì chất độc vẫn ở đó. Cậu có thể thề với Chúa. Vậy mà cậu ta lại bảo không có sao? Thật nhảm nhí. Cocaine đã đặt bẫy sẵn và đang đưa ra những câu hỏi nhằm dẫn dụ cậu sa bẫy. Yaba không được mắc bẫy. Tuyệt đối không. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cocaine.
“Cậu nói nhảm gì vậy? Chính cậu vừa bảo tôi không cầm gì trên tay mà. Sao cậu còn hỏi tôi bỏ cái gì vào? Cậu mất trí rồi à?”
Cocaine lạnh lùng hỏi.
“Vậy tại sao vừa nãy khi tôi ngã xuống, cậu không nhờ ai giúp tôi?”
Yaba suýt chút nữa đã cười lớn. Cậu tặc lưỡi và lắc đầu.
“Cậu phải nói cho rõ ràng chứ. Đó không phải máu và cậu cũng đâu có bị ngất thật đâu.”
Làm tốt lắm. Cậu đang làm rất tốt. Nếu kiên quyết tập trung, Yaba có thể vượt qua được. Đây là cửa ngõ cuối cùng của Chúa. Chúa tiếp tục tra hỏi.
“Vậy tại sao trong suốt thời gian qua, cậu chưa từng uống giọt nước nào từ máy lọc nước? Đừng biện minh vụng về như vậy nữa. Thật kỳ lạ khi máy lọc nước ở ngay bên cạnh nhưng cậu vẫn đến tủ lạnh để lấy nước uống.”
Giọng Cocaine ngày càng trở nên giận dữ.
“Cậu đã bỏ thuốc độc vào máy lọc nước. Chính xác là kể từ hai tháng trước. Chính xác hơn là từ khi Cha Yi Seok trở thành khách quen của Sky Lounge. Nếu tôi nói chuyện này cho Cha Yi Seok thì sao nhỉ? Anh ấy thích sự lãng mạn nên sẽ rất hứng thú đấy. Hay là bây giờ tôi gọi cho anh ấy để nói luôn nhé?”
Khóe môi Yaba đông cứng. Đòn tấn công bất ngờ khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Cocaine đã giẫm nát con giun đất đang chết dần dưới cái nắng như thiêu đốt.
“Cậu đã cướp vị trí của tôi, cướp những người của tôi, cướp danh dự mà tôi gây dựng bấy lâu, cướp hết tất cả. Một kẻ chỉ biết đứng sau hát bè như cậu mà lại nghĩ rằng nếu tôi chết đi thì cậu sẽ có được mọi thứ của tôi sao? Đừng ảo tưởng chỉ vì anh ấy tỏ ra hứng thú với cậu. Ngay từ đầu, anh ấy bảo cậu bắt chước tôi chỉ là để bảo vệ tôi mà thôi. Thứ khiến Cha Yi Seok bị thu hút không phải con người cậu, mà là cái giọng hát rẻ tiền đó….
Cocaine ngắt lại những lời đang tuôn ra và nhíu mày. Sau đó, cậu ta ngay lập tức nở nụ cười lạnh lùng.
“Xin lỗi nhé, nhưng Cha Yi Seok là của tôi. Những thứ khác thì sao cũng được, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu cướp người đó đi đâu.”
Yaba muốn xé nát sự tự tin của Cocaine ra thành từng mảnh. Cậu siết chặt các đốt ngón tay đến mức tưởng chừng như sắp gãy, rồi ngước mắt lên và nhếch mép nói.
“Cậu cứ khăng khăng đó là thuốc độc. Vậy cậu có bằng chứng không? Liệu ai sẽ tin những lời nhảm nhí đó?”
“Chuyện đó là sự thật hay là ảo tưởng đều không quan trọng. Điều quan trọng là cảm xúc của cậu là thật. Chính cậu là người bắt đầu trước, cậu đã chỉ điểm tôi, còn cố gắng giết tôi. Tôi thật thảm hại khi đã từng coi một kẻ như cậu là bạn.”
Cocaine tức giận tới nỗi run rẩy. Không còn giới hạn nào nữa. Yaba cố nhịn từ nãy phải bật cười.
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi cười nhiều như vậy đấy. Bạn á? Cậu vừa nói chúng ta là bạn sao? Cậu là người không kết bạn. Cậu không hề coi tôi hay những ca sĩ khác là bạn, mà chỉ là không muốn có kẻ thù thôi. Cậu là một kẻ hai mặt đáng ghét và ghê tởm.”
Cả hai vung thanh kiếm vô hình vào nhau. Cocaine phun ra một giọng đầy căm ghét giữa hai hàm răng.
“Tôi thành ra như thế này tất cả là nhờ cậu hết đấy. Chính cậu là người đã khiến tôi đau đớn nhận ra phản bội là như thế nào và bạn bè thực chất vô dụng ra sao. Chắc là do còn nhỏ nên cậu rất hoảng sợ. Tôi hoàn toàn hiểu. Nhưng thực sự chỉ có vậy thôi sao? Chỉ vì bị những người đó đe dọa nên cậu mới khai ra tôi à?”
Cocaine chỉ ngón tay vào ngực Yaba. Một giọng nói như sương giá vang lên.
“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi hỏi cậu. Nếu cậu không nói thật thì tôi sẽ giết cậu đấy.”
Ở khoảng cách này, chỉ cần Cocaine hét lên một tiếng thôi cũng đủ khiến đầu Yaba vỡ nát. Còn nhỏ là một cái cớ miễn tội vô cùng thuận tiện để che giấu sự thật. Nhưng cậu ta bảo đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ư, sao lại quyến rũ như vậy chứ….
“Sự thật là…”
Yaba ngước đôi mắt u ám lên và nhìn Cocaine không chút dao động. Đôi môi vẽ ra một đường ác độc.
“Tôi chẳng sợ gì đâu. Tôi chỉ muốn cậu biến khỏi tầm mắt mình thôi.”
Đầu môi Cocaine giật giật. Đáp án đã quá rõ ràng, sự căm ghét của Yaba còn mãnh liệt hơn nỗi sợ hãi khi bị thiến ngày hôm đó. Yaba không ngừng tấn công.
“Rốt cuộc thì Ki Ha và mẹ cậu có khác gì nhau đâu cơ chứ? Suy cho cùng, họ cũng đều là những kẻ ma cô muốn lợi dụng năng lực của cậu để lấp đầy túi mình thôi mà. Ít nhất thì kể từ khi đến đây, cậu cũng được đối xử như một vị Chúa. Cậu cũng thích thế mà? Bây giờ cậu đang run lên cầm cập vì sợ vị trí của mình sẽ bị cướp mất đúng không?”
“Cậu còn bẩn thỉu và ghê tởm hơn Nanjido. Cậu đã hủy hoại mọi thứ của tôi bằng cái lưỡi đó, nhưng thay vì ăn năn hối hận, cậu lại cố giết tôi! Lẽ ra cậu phải xin lỗi tôi trước khi bỏ thuốc độc vào chứ! Nếu còn là con người, nếu vẫn còn lương tâm thì chí ít cậu cũng phải xin lỗi tôi một lần đi chứ!”
(*T/N: Nanjido là một hòn đảo trên một nhánh của sông Hàn, Seoul, Hàn Quốc. Vào cuối những năm 1970, một con đê được xây dựng xung quanh rìa Nanjido và nó trở thành bãi rác chính thức của Seoul.)
Tiếng hét của Cocaine xuyên qua không khí khô khốc. Tay chân Yaba run rẩy vì chất độc lan khắp cơ thể. Cậu cử động cái lưỡi đầy độc.
“Tôi cũng như cậu thôi. Nếu không dính líu đến cậu thì tôi đã không bị kéo vào cái chốn địa ngục này. Tương lai của tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn. Dù sinh ra là đàn ông nhưng tôi không thể làm đàn ông được nữa. Chính cậu mới là người đáng lẽ phải xin lỗi tôi trước khi luyện thanh, trước khi cứu rỗi loài người đấy!”
Cocaine nhếch môi.
“Mẹ thì chết cóng trong lúc ngoại tình với người đàn ông khác, anh trai khuyết tật. Dù là cậu hay là tôi thì cũng đều từng sống trong cống rãnh như nhau cả thôi. Hãy nghĩ rằng tôi đã cứu cậu.”
“Được rồi. Vậy chúng ta hòa nhau rồi phải không?”
Giọng nói của Yaba thật cuồng loạn. Nếu ông trời cho cậu một cơ hội khác và đưa cậu trở lại thời điểm mười năm trước, cậu sẽ không bao giờ nói chuyện với Cocaine. Nếu vậy thì cả Cocaine hay là bí mật đó, cậu đều sẽ không biết gì hết. Cậu sẽ không ghen tị tới mức trí não mưng mủ. Có lẽ đối tượng căm ghét của cậu và Cocaine là trái ngược nhau. Cả cậu và cậu ta đều mất đi khả năng làm đàn ông vì Ki Ha. Ki Ha là tên khốn rác rưởi. Rác thì còn gì phải bận tâm ngoài việc bỏ vào lò đốt? Nhưng cậu không đủ sức mạnh để chống lại Ki Ha. Vậy nên, cậu chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc cắn vào mục tiêu dễ dàng hơn. Bởi vì sự căm ghét này sẽ không hoen gỉ và cũng không có dấu chấm hết.
“Sao cậu chưa từng thử nghĩ rằng không phải tôi cướp đi, mà ngay từ đầu nó vốn dĩ đã không thuộc về cậu rồi? Phải rồi, cậu cảm thấy bị đe dọa chỉ vì tấm bình phong đứng phía sau hát bè cho mình à? Cậu lo sợ đến mức phải diễn một trò trẻ con như vậy sao?”
Cocaine nghiến răng nói.
“Trong cái đầu thối nát đó của cậu thừa biết đấy là chất độc mà. Thứ mà cậu đã bỏ vào máy lọc nước chính là chất độc. Cậu muốn giết tôi. Đó là lý do tại sao cậu bỏ thuốc độc vào! Dù sao thì, nếu ảo tưởng của cậu sụp đổ, cậu sẽ lại tạo ra một ảo tưởng khác để trốn chạy thay vì đối mặt với hiện thực. Hãy sống trong ảo tưởng bẩn thỉu đó cho đến hết đời rồi chết đi.”
Cocaine trút ra lời nguyền trần trụi như ánh mắt của cậu ta. Lời nguyền của vị Chúa hồi sinh mạnh mẽ hơn bất kỳ phép thuật nào khác. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sau gáy Yaba. Cậu tiến lại gần một bước và nhìn chằm chằm vào mặt Cocaine. Đôi mắt giận dữ của cậu ta giống như lưỡi dao tàn ác. Những chiếc răng nhuộm đầy sắc đỏ trông thật kỳ quái. Cocaine khi tháo mặt nạ ra thật sự rất cuốn hút.
“Khuôn mặt của cậu thật lộng lẫy. Đáng tiếc là chỉ mình tôi được ngắm. Cậu đã vất vả đến mức nào để che giấu nó trong suốt thời gian qua thế? Cho dù những móng vuốt ẩn bên trong có xuyên qua da thịt khiến cậu chảy máu, cậu vẫn cố chịu đựng phải không?”
Đôi môi của Cocaine run rẩy. Yaba nghe thấy giọng nói của các ca sĩ trước thời kỳ vỡ giọng từ xa. Giá mà trước khi bước qua cổng, họ nhìn rõ được bộ mặt thật của Cocaine thì tốt biết mấy. Hai cặp mắt lóe sáng chạm vào nhau trong bóng tối. Một lúc sau, các ca sĩ thái giám và Ban Poon bước vào. Yaba thì thầm chỉ đủ để Cocaine nghe thấy.
“Còn làm gì thế? Không lo kiểm soát biểu cảm của mình đi.”
Rạng sáng, Yaba rời khỏi nơi ở tạm thời trong lúc các ca sĩ thái giám đang ngủ say. Cậu nói với tên côn đồ rằng mình để quên đồ ở ký túc xá nên hắn để cậu đi. Tiếng chạy và tiếng thở hổn hển của cậu vang khắp con hẻm. Cậu bước lên cầu thang khu chung cư và cầu nguyện rằng những lời mà Cocaine đã nói là dối trá. Làm ơn! Làm ơn! Bên trong ký túc xá cháy đen như một nơi trú ẩn của linh hồn. Yaba chạy thẳng vào phòng tắm và bật đèn mà không buồn cởi giày. Cậu nắm lấy đôi tay run rẩy và mở nắp bồn cầu. Khoảnh khắc đó, cậu bịt chặt miệng và bóp nghẹt tiếng hét. Cái nắp rơi vỡ thành từng mảnh trên sàn, chỉ có âm thanh tràn ngập khắp không gian.
“……!!”
Túi thuốc độc nằm trong toilet từ sáng đến giờ đã biến mất hoàn toàn. À, đúng rồi! Chắc hẳn cậu đã đoán trước được rằng Cocaine sẽ tìm thấy nó nên đã giấu ở một chỗ khác. Cậu lục tung cả phòng tắm và bên trong ký túc cả. Cậu cũng đi lên cầu thang và sân thượng. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng và tiếng thở hổn hển giống như cảm giác của một thế giới khác. Yaba dùng lưỡi làm ướt cái miệng đang bỏng rát rồi tìm kiếm trong phòng tắm một lần nữa. Không có. Tất cả chất độc cậu tích lũy trong suốt mấy tháng qua đều đã biến mất.
‘Dù sao thì, nếu ảo tưởng của cậu sụp đổ, cậu sẽ lại tạo ra một ảo tưởng khác để trốn chạy thay vì đối mặt với hiện thực. Hãy sống trong ảo tưởng bẩn thỉu đó cho đến hết đời rồi chết đi.’
Cocaine nhếch mép cười khẩy. Yaba quay phắt lại phía sau. Âm thanh duy nhất trong ký túc xá lúc này là tiếng gió hiu hiu. Bị đẩy vào thực tại không thể chống đỡ khiến đầu gối cậu mềm nhũn. Thật sự không có độc sao? Cậu thật sự không làm gì trước máy lọc nước sao? Không. Nếu vậy thì những lời Cocaine nói rằng trong tay cậu không cầm gì cả là đúng. Yaba không thể thảm hại đến mức đó được. Cocaine đang âm mưu làm cậu bẽ mặt. Ngay bây giờ, trong đầu cậu đang rối tung cả lên, nên cậu không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Không biết chừng người đàn ông xanh xao đang đợi bên ngoài cửa phòng tắm. Nếu cậu bước vào bóng tối, anh ta sẽ ngay lập tức tóm lấy cậu và đưa cậu đi. Cậu phải đợi cho đến khi trời sáng. Yaba ôm lấy vai và định ngồi xuống. Nhưng khoảnh khắc đó, cơ thể cậu run lên. Những vết sẹo ghê tởm hằn lên hai cổ tay cậu. Vết thương bao phủ nửa cổ tay, quấn như một chiếc vòng tay. Yaba liên tục nhắm mắt lại rồi mở mắt ra để kiểm tra.
“A, cái… cái gì… đây?”
Cái này… từ… từ khi nào…
Những vết thương đã lành lại sau khoảng thời gian dài, những vết thương mà cậu chưa từng thấy trước đây chính là bằng chứng mà bất cứ ai nhìn vào cũng có thể hiểu ngay đó là dấu vết của nỗ lực tự kết liễu cuộc đời mình. Yaba lùi lại một bước và rùng mình khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Một vết bỏng trông giống như vết ố bao quanh một bên gáy. Cậu dụi mắt rồi đưa tay lên gáy. Cảm giác trên các đầu ngón tay rất chân thực. Cậu vén áo lên. Ở eo cũng có vết bỏng to bằng lòng bàn tay. Những dấu vết cũ kỹ hằn lên như một cây cổ thụ và thật ghê tởm.
“Ư…”
Cổ họng Yaba thoát ra một tiếng rên yếu ớt. Cậu co giật đến mức xương như sắp gãy.
‘Sau này có thấy gì cũng đừng ngạc nhiên. Khi cậu chấp nhận một điều gì đó mới mẻ, nó sẽ đi kèm mức độ đau đớn khác nhau.’
‘Bất cứ thứ gì. Chẳng hạn như những chỗ trước đây không đau giờ lại thấy đau, hay là những thứ trước kia không nhìn thấy, sau này lại thấy.’
Tay cậu run lên cầm cập. Tiếng nứt vỡ bên trong nghe chói tai. Cậu không thể ở đây được. Bởi vì hồn ma của người đàn ông xanh xao đang lang thang trong căn hộ này. Người đàn ông đó khiến mắt cậu trở nên kì lạ. Yaba lao ra khỏi ký túc xá. Những con hẻm tối tăm và những ngọn đèn đường nhấp nháy tựa như ánh sáng của linh hồn dẫn đến thế giới bên kia. Cậu lấy ánh đèn làm kim chỉ nam và chạy đi. Cảnh vật xung quanh đan xen vào nhau như côn trùng mắc vào mạng nhện. Bây giờ cậu không thể phân biệt được đâu là hiện thực nữa. Những vết thương trên người cậu là sao? Vậy còn chất độc? Và cả Cha Yi Seok…?
Khoảng thời gian ở bên anh ấy thì sao? Những khoảng trống cả hai đã cùng nhau lấp đầy? Những bài hát mà cậu đã hát ở biệt thự? Và cả bản thân cậu nữa? Liệu cậu có tồn tại không? Nỗi sợ hãi đè nặng lên vai cậu. Nhìn đâu cũng thấy toàn là bóng tối. Yaba vừa chạy vừa lặp đi lặp lại tên anh trong miệng như một câu thần chú để tiếp thêm sức mạnh cho bản thân. Tên anh bay khắp sàn như ảo giác. Cậu nhìn thấy một chiếc điện thoại công cộng kiểu cũ ở một siêu thị trong khu phố. Cậu lục lọi túi quần và lấy ra một đồng xu. Cậu nuốt hơi thở run rẩy xuống, nhấc điện thoại lên và bấm số của anh. Trước mắt cậu quay cuồng nên ngón tay bấm lệch mấy lần. Đối phương không trả lời. Cậu cúp máy rồi tiếp tục nhấn số. Chỉ có tiếng tút dài nhàm chán. Tim cậu đập thình thịch như thể sắp nổ tung vì không chắc chắn liệu con số này có tồn tại hay không. Một lúc sau, giọng nói vang lên. Giọng anh khàn khàn như thể vừa mới ngủ dậy hoặc đang say rượu.
[Alo.]
Là anh ấy. Đó là giọng nói của anh ấy. Khoảnh khắc mãnh liệt như vậy không thể nào là ảo tưởng được. Niềm khoái cảm đã từng ôm lấy cậu đến mức mất hết lý trí ấy không thể nào là ảo tưởng được. Nỗi buồn ùa về trong đôi mắt cậu.
“Yi Seok à, thuốc anh đưa cho tôi lạ lắm.”
Yaba có thể nghe thấy tiếng anh ấy đứng dậy.
[Cậu đang ở đâu?]
“…Thuốc đó lạ lắm.”
Sự im lặng trôi qua như một bước đi chậm chạp.
[Đó là vì loại thuốc mà tên khốn kia đưa đã hết tác dụng và cậu đang trong quá trình thích nghi với thuốc của tôi. Hãy chịu đựng thêm một chút nữa thôi.]
“Đến bao giờ?”
Đến bao giờ?
[Chính là lúc này, vậy nên đừng né tránh. Tuyệt đối đừng nhắm mắt lại, hãy nhìn thật rõ xem bản thân cậu trông như thế nào. Nếu cậu chịu đựng tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu.]
Haa… Cậu đang ở đâu? Giọng nói kiên quyết của anh nghe có vẻ sốt sắng. Yaba cố gắng không bỏ lỡ một hơi thở nào, như thể điều duy nhất cậu có thể dựa vào trên thế giới này là giọng nói của anh. Cổ họng cậu tê dại. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Vẫn còn vết dao trên cổ tay nơi cậu cầm điện thoại. Cậu cũng có thể cảm nhận được vết bỏng trên gáy bằng các đầu ngón tay. Tại sao anh không nói gì khi nhìn thấy những vết thương gớm ghiếc này? Chẳng lẽ anh không thấy ghê tởm khi liếm mút những thứ như này sao? Ki Ha nói rằng ông ta cho cậu uống thuốc chống trầm cảm là để cứu cậu. Vậy có phải Cha Yi Seok cho cậu uống thuốc để cậu nhìn thấy sự thật này không? Anh ấy muốn cho cậu thấy thêm bao nhiêu sự thật nữa?
Đến căn hộ của tôi đi. À không, cứ ở yên đó. Cậu đang ở đâu? Giọng nói của Cha Yi Seok vang vọng như đến từ quá khứ xa xăm. Yaba lặng lẽ cúp máy. Bây giờ, cậu chỉ cần thế này là đủ. Nếu đó là sự thật, cậu nghĩ mình có thể chịu đựng được qua đêm nay. Yaba tựa cơ thể tả tơi của mình vào tường. Chân cậu dường như đã mất hoàn toàn cảm giác. Một lát sau, chuông điện thoại reo. Âm thanh cứ dai dẳng mãi không dứt. Bầu trời đen kịt như vùng biển sâu ẩn giấu đè nặng áp lực xuống cơ thể cậu. Ánh đèn nhấp nháy như những sinh vật phát quang dưới biển.
***