[Novel] Healer - Track 28

Track 28

 

 

Bên ngoài, âm thanh ồn ào đến mức Yaba có thể tưởng tượng được ra khung cảnh hỗn loạn. Ngay khi bản Aria mơ hồ của Cocaine cất lên, tiếng rên rỉ phóng túng đã lắng xuống. Bài hát thiên đường đã thanh lọc cả những linh hồn gian dâm của loài cầm thú. Cả bên trong lẫn bên ngoài đều trở nên yên tĩnh. Yaba chạm vào phần gel dính trên tóc. Cậu muốn đi tắm nhưng địa điểm hiện tại không phù hợp. Bất ngờ bị kéo vào phòng và đứng trước một cỗ máy kỳ lạ, cậu cảm thấy như mọi ngóc ngách trong não đều bị những chiếc điện cực nhỏ gắn trên đầu đâm thủng. Ngay khi bài kiểm tra kết thúc, Cha Yi Seok đã tự tay mặc lại cho Yaba bộ trang phục màu xanh da trời bằng nhung. Cậu chưa từng tưởng tượng được rằng anh ấy, người luôn cười nhạo sự tồn tại của con chip, lại chuẩn bị những thứ như thế này. Ngoài ra, một chiếc du thuyền và một cỗ máy nhìn xuyên thấu… Anh ấy thực sự muốn nhìn vào bên trong đầu cậu. Min Woo và Hae Min theo dõi quá trình in trước màn hình. Thời gian chờ đợi kết quả lạnh lẽo và tĩnh lặng như thời gian trong vũ trụ cách xa hàng trăm triệu năm ánh sáng đang đến gần.

“Tôi uống thuốc được không?”

Con mèo chớp mắt và hỏi. Cha Yi Seok kéo khóa trang phục của con mèo lên tận gáy rồi hỏi lại.

“Cậu uống từ lúc nào rồi?”

“Vừa nãy lúc chuẩn bị tới đây.”

“Vậy thì chỉ được uống 2 viên thôi.”

Sau khi Cha Yi Seok mang nước đến, con mèo lấy thuốc ra khỏi túi áo rồi nuốt xuống. Sau đó, nó cứ cắn rồi nhai môi dưới. Đó là thói quen của con mèo mỗi khi căng thẳng. Nhưng nó thậm chí không biết hành động vô thức của mình trông như thế nào trong mắt đối phương. Cha Yi Seok đan tóc của Yaba vào giữa những ngón tay. Ngược lại, chính anh mới là người được xoa dịu bởi cảm giác mềm mại đó.

“Có kết quả rồi.”

Vai Yaba run lên như bị co giật khi nghe thấy câu nói đó. Tất cả cùng nhau đứng trước màn hình quan sát. Trên màn hình hiển thị những bức ảnh X-quang của phần đầu được chụp từ nhiều góc độ khác nhau. Thật khó để biết cái gì với cái gì trong hình ảnh ánh sáng huỳnh quang. Min Woo chỉ vào một chỗ trong bức ảnh.

“Cậu thấy chỗ này không?”

Yaba tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngón tay của người đàn ông. Không có chip. Đó chỉ là ảo ảnh. Ki Ha đã tẩy não cậu. Yaba lặp đi lặp lại những điều trên như câu thần chú. Tiếng tim đập thình thịch vang lên trong tai cậu. Làm ơn, làm ơn, làm ơn…!

Giọng nói của người đàn ông kéo dài như một đoạn phim quay chậm. Và…

“Ở đây chắc chắn có vật liệu bằng kim loại.”

Khung cảnh trước mắt Yaba trở nên tối tăm. Cha Yi Seok dồn rất nhiều sức vào bàn tay đang nắm lấy vai cậu. Trái ngược với sự chống đỡ vững chắc, đôi mắt anh run rẩy đến mức mất kiểm soát. Yaba nhận ra mình đã ngừng thở. Ngay khi cậu bật ra hơi thở đang kìm nén, tầm nhìn của cậu dần trở nên rõ ràng hơn. Phải đến lúc đó cậu mới nhìn thấy bức ảnh. Xung quanh khu vực nối giữa hộp sọ và cột sống của cậu có một mảnh hình hạt gạo dài khoảng nửa đốt ngón tay.

“…Nếu là vật liệu kim loại… Cũng có thể là một mảnh vụn.”

Người đàn ông đẩy cặp kính từ chóp mũi lên và trả lời.

“Trông nó quá gọn gàng để gọi là một mảnh vụn.”

Yaba mở đôi môi khô khốc.

“Vậy… là chip sao?”

“Ảnh chụp X-quang chỉ có thể xem được hình dạng của vật. Tôi chưa thể nói chắc đây là gì ngay được.”

“Vậy tức là có hay không có?”

Giọng của Cha Yi Seok vô cùng sắc bén. Người đàn ông nheo mắt nhìn anh.

“Bác sĩ không được phép đưa ra ý kiến khi chưa kiểm tra chính xác. Nhưng tôi chắc chắn đó là kim loại.”

Đây là lý do Yaba ghét bác sĩ. Họ luôn tạo ra một cái lỗ để thoát thân bằng cách đưa ra những câu trả lời mập mờ không khác gì lão thầy bói giả mạo. Điều duy nhất cậu có thể bám víu bây giờ là hy vọng rằng người đàn ông này là một tên lang băm.

“Mất bao lâu để loại bỏ cái này?”

Một giọng nói khô khốc vang lên trên đỉnh đầu Yaba. Tiếp theo, ngực của Cha Yi Seok chạm vào lưng cậu. Dáng vẻ anh lúc này rất lạnh lùng. Người đàn ông chỉ vào một điểm trong bức ảnh chụp X-quang.

“Chỗ có kim loại là gần hành não. Đó là điểm thấp nhất của não bộ. Con người sẽ không chết dù bị thương ở đại não hay tiểu não, nhưng hành não lại nối trực tiếp với tủy sống nên nếu tùy tiện chạm vào thì sẽ không thể phẫu thuật được. Trước tiên phải kiểm tra kỹ để nắm bắt thông tin chi tiết đã.”

(*T/N: Hành não hay hành tủy (medulla oblongata): Là phần thần kinh trung ương tiếp nối với tủy sống, nằm ở phần thấp nhất của hộp sọ. Hành não là nơi xuất phát của nhiều dây thần kinh sọ (từ dây V đến dây XII) trong đó quan trọng nhất là dây X. Đặc biệt, hành não là trung tâm của nhiều phản xạ đóng vai trò sinh mạng. Vì vậy, khi hành não bị tổn thương, bệnh nhân sẽ tử vong.)

“Vậy nên tôi mới hỏi là nếu không còn cách nào khác, nếu phải thử nghiệm thì sẽ mất bao lâu mà?”

Cha Yi Seok gằn từng chữ một. Người đàn ông nhíu đôi lông mày được chải chuốt gọn gàng.

“Kiểm tra chi tiết cũng phải mất nửa ngày. Tính riêng thời gian phẫu thuật sẽ mất khoảng hai tiếng. Có thể nhanh hơn, cũng có thể lâu hơn.”

“Có thể nhanh hơn được không?”

“Chuyện này không giống việc hâm nóng thức ăn trong lò vi sóng.”

Hành não? Hành tủy? Đó lại là cái gì nữa? Tại sao Min Woo lại có biểu cảm như vậy? Cha Yi Seok nói trước khi Yaba kịp sắp xếp lại suy nghĩ.

“Hãy phóng to con chip lên hết mức có thể.”

“Tôi biết rồi.”

Cha Yi Seok gửi bức ảnh đã phóng to qua email và gọi điện cho ai đó. Họ đã chuyển sang giai đoạn tiếp theo trước khi Yaba bắt kịp ý thức của những người này. Cậu kéo vạt áo Cha Yi Seok.

“Cái gì vậy? Sao mấy người cứ nói chuyện riêng với nhau thế? Cái kia là cái gì?”

Cha Yi Seok nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu Yaba.

“Tôi đang tìm hiểu chính xác xem nó là cái gì. Phải hiểu về đối tượng thì mới có thể tìm ra cách giải quyết được.”

Yaba không tài nào an tâm nổi với bàn tay nhẹ nhàng đang xoa đầu mình, bởi vì ánh mắt Cha Yi Seok đang run rẩy hơn bao giờ hết. Và bởi vì cậu thấy rõ rằng anh đang cố gắng che giấu nó. Cậu quyết định ngừng suy nghĩ như một bản năng sinh tồn. Khi giọng nói của người đàn ông vang lên, Cha Yi Seok nói vào điện thoại.

“Tôi vừa gửi một bức ảnh qua email. Hãy tìm hiểu xem nó là cái gì. À không, cứ đợi thế đã.”

Anh ngồi xuống bàn, áp điện thoại vào tai. Lúc đó, người đàn ông tên Min Woo ra dấu cho anh một tín hiệu lạ. Cha Yi Seok bế Yaba ngồi lên chiếc giường cách xa cái máy một chút. Anh rút một chiếc lông vũ từ mặt nạ của cậu ra, cắm vào ống hút lăn trên bàn để làm thành cái cần câu lông vũ. Sau đó, anh nghịch nghịch chiếc lông trên chóp mũi cậu. Cảm giác ngứa ngáy lan vào tận vòm miệng.

“Cầm cái này chơi và đợi tới khi tôi nhận được liên lạc.”

(*T/N: ổng làm thành cái đồ chơi cho mèo luôn. Bạn nào không biết thì search gg “cần câu mèo lông vũ” xem hình để hiểu nha =))))))))

“Không thích. Tôi cũng sẽ nghe.”

“Nếu cậu ngoan ngoãn, sau này tôi sẽ chải chuốt kỹ càng cho cậu.”

“…….”

Cha Yi Seok bật tiếng lên, tăng âm lượng và đi đến chỗ nhóm của anh đang đứng. Cậu không thể nghe rõ vì âm thanh vì chôn vùi trong tiếng hát bên ngoài. Yaba xoay cái cần câu lông vũ.

“Cậu ta có chút gì lạ.”

Khi Cha Yi Seok đến gần, Min Woo bất ngờ nói.

“Nhỏ giọng thôi.”

Cha Yi Seok ngồi xuống bàn và lẩm bẩm. Min Woo liếc nhìn Yaba và hạ giọng xuống hết mức có thể.

“Anh chàng đó. Tôi cũng đã làm một bài kiểm tra sóng não đơn giản nhưng sóng não của cậu ta dừng lại trong hơn 10 phút. Nếu sóng não ngừng hoạt động thì sẽ được coi là chết não.”

Một câu nói ngoài dự đoán. Cha Yi Seok nói để Yaba không nghe thấy.

“Cậu ấy đã dùng GHB trong một thời gian dài và mới cai cách đây không lâu. Có lẽ là do tinh thần không ổn định và căng thẳng quá độ.”

“Vậy thì ít nhất cũng phải bắt được sóng não chứ? Máy chụp cũng không hề bị hỏng.”

“Có thể là do mảnh kim loại trong đầu cậu ấy.”

Min Woo lắc đầu.

“Giả thuyết đó cũng không thỏa đáng. Sóng não của cậu ta cứ thế ngừng lại như người chết vậy. Dừng lại hoàn toàn. Nhưng sự thật nằm ở đây. Sau 10 phút, sóng não của cậu ta phản ứng lại như thường, tôi không biết phải giải thích như thế nào về chuyện đó.”

Min Woo chỉ vào phần đồ thị sóng não với đầy đường cong xanh và đỏ trên màn hình.

“Nhìn này, sự phân bố màu sắc hoàn toàn không đối xứng, hình dạng và vận tốc của sóng não cũng thay đổi từ cực này đến cực kia. Thậm chí nếu có nhiều không gian hơn, đồ thị này sẽ đâm xuyên lên xuống. Dù là kẻ sát nhân hàng loạt đã giết 100 người theo cách lập dị, bệnh nhân mắc bệnh não hay kẻ nghiện ma túy… Mô hình này hoàn toàn khác với sóng não bất thường của những người đó. Không phải sóng não bình thường, cũng không phải là sóng não bất thường. Dù sóng não bình thường hay bất thường, mỗi người đều có dạng sóng và màu sắc khác nhau. Tương tự như dấu vân tay, nó có thể dùng để phân biệt người này với người khác. Tuy nhiên, cuối cùng nó vẫn nằm trong một phạm vi nhất định và xuất hiện dưới dạng một vài mô hình. Nhưng biểu đồ não của cậu ta không phù hợp với bất kỳ mẫu nào.”

“Cậu ấy vẫn đang sống rất khỏe mạnh mà. Chúng ta đang ở trên tàu, có thể có những tiếng ồn khác xen vào.”

“Đúng thế. Nếu được kiểm tra hẳn hoi tại bệnh viện thì kết quả sẽ chính xác nhất.”

Đôi mắt Min Woo lóe lên đầy kỳ lạ khi nhìn vào màn hình.

“Dù vậy thì đây là lần đầu tiên tôi thấy mô hình này. Người ta nói sóng não là tiếng nói của não. Có vẻ như não cậu ấy liên tục gửi đi một tin nhắn nào đó.”

Sóng não bất thường không thuộc bất kỳ mô hình nào, không phải do thuốc hay chip. Cần có thời gian để giải đáp mọi nghi vấn, nhưng vấn đề là thời gian quá ít ỏi. Đúng lúc đó, Cha Yi Seok nhận được điện thoại từ một người đàn ông. Ngay khi anh áp điện thoại vào tai, Yaba nhảy ra khỏi giường và cố gắng tiến lại gần. Không được. Ở yên đó. Anh ra hiệu bằng ánh mắt, yêu cầu Yaba ngồi xuống và bắt đầu nói chuyện điện thoại.

“Nói đi.”

Người được anh nhờ tìm hiểu là một chuyên gia trong ngành kỹ thuật sinh học và hiện đang làm việc tại công ty ma của anh.

[Nhìn vào hình dạng thì có vẻ là mẫu cũ… Có lẽ là một con chip.]

Cha Yi Seok sững người.

“Có phải là Verichip không?”

(*T/N: Verichip (Verification + Chip): Là 1 con chip nhỏ cỡ hạt gạo, được cấy vào cơ thể để xác minh sinh trắc học. Thường nhằm mục đích y tế hoặc an ninh.)

[Cũng tương tự như vậy nhưng nguyên thủy hơn một chút. Có vẻ đây là phiên bản sửa đổi của chip sản phẩm thử nghiệm. Anh cũng biết mà? Chip này được dùng để xác định vị trí của người được cấy chip và trích xuất thông tin.]

Phiên bản sửa đổi sao… Nhiệt độ cơ thể của Cha Yi Seok tụt xuống như thể toàn bộ máu đều bị cuốn đi. Một giọng nói nhỏ xuyên qua màng nhĩ anh.

‘Thật ra trong đầu tôi có một cái đồng hồ báo thức. Ông ta có thể biết được vị trí của tôi. Nếu tôi về trễ hoặc không nghe lời, đầu tôi sẽ bị cho nổ tung.’

‘Một người sống chung với tôi vừa mới chết. Tên côn đồ đã bấm nút điều khiển từ xa và khiến đầu cậu ta nổ tung.’

“Liệu…”

Cha Yi Seok có cảm giác như giọng nói khô khốc lúc này không phải là của anh.

“Có khả năng nó được sửa đổi để liên kết với bom không?”

[Tôi phải xem trực tiếp mới chắc chắn được, nhưng cũng có thể là như vậy. Tuy nhiên, con chip có kích thước nhỏ nên sức nổ sẽ thấp. Chip được cấy ở đâu vậy? Nếu là cổ tay hoặc bắp chân thì sẽ chỉ bị tổn thương tại vị trí đó và không nguy hiểm đến tính mạng.]

Nhãn cầu Cha Yi Seok đảo lộn và mọi thứ trước mắt anh biến thành màu xám. Anh nhắm nghiền mắt và nghiến răng hàm.

“Con chip nằm trong đầu.”

[Ôi trời.]

Đối phương nhanh chóng nói tiếp.

[À! Nếu kiểm tra bằng máy MRI thì sẽ lớn chuyện đấy ạ! Chip sẽ nổ nếu xảy ra điện giật giữa dòng điện MRI và phần kim loại bên trong con chip. Không chỉ MRI mà cả điện trên đường phố cũng có thể gây nổ và có nguy cơ cao hình thành khối u tại vùng gắn chip do các chất thoát ra từ đó. Tóm lại, đó là một quả bom hẹn giờ biết đi.]

Trái tim Cha Yi Seok như bị răng của một con thú nào đó cắn sống. Khi khung cảnh trở lại màu sắc ban đầu, anh theo bản năng đưa mắt tìm kiếm Yaba. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, Yaba nắm lấy tấm ga giường, siết chặt. Đôi mắt Cha Yi Seok tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Vậy còn cậu, cậu đang có vẻ mặt ra sao..?

“Tôi biết rồi.”

Cha Yi Seok cúp máy. Mọi suy nghĩ trong đầu anh hiện giờ đều bị đè nén và chỉ có một suy nghĩ duy nhất xoay vòng. Đó là loại bỏ con chip một cách an toàn nhất. Phải làm sao để Yaba không bị thương và cũng không ai biết con chip đã bị loại bỏ. Cuộc phẫu thuật cần ít nhất 2 giờ, nhưng chỉ cần 0,1 giây để nhấn điều khiển từ xa. Nhìn đâu cũng thấy vách đá. Không, chắc chắn phải có một lối thoát. Anh phải suy nghĩ. Phải suy nghĩ thật đúng đắn. Yaba ngồi như sắp vỡ vụn. Đôi mắt đầy bất an của cậu buồn bã như ánh hoàng hôn phủ trên mặt nước. Bất chợt, một thứ cảm xúc nào đó bóp nghẹt trái tim Cha Yi Seok.

Anh bước đến bên Yaba. Vẻ mặt của anh khô khan và lạnh lùng như một bức tranh tĩnh vật. Sự im lặng kéo dài thật đau đớn. Yaba muốn phá vỡ sự im lặng mang đến điều chẳng lành này.

“Sao thế?”

Cha Yi Seok không mở miệng. Cứ như thể anh sẽ không bao giờ mở miệng.

“…Có chuyện gì vậy?”

Yaba hỏi lại, nhưng kết quả cậu nhận lại vẫn chỉ là sự im lặng. Thay vì trả lời, Cha Yi Seok đưa tay chạm vào gáy cậu. Bàn tay không nắm cũng không rút ra đó vô cùng thận trọng, thận trọng đến mức cậu có cảm giác như sắp khóc. Cuối cùng anh cũng mở miệng.

“Trong đầu cậu có một con chip. Nó nằm ở chỗ nguy hiểm tới mức các bác sĩ cũng phải dè chừng.”

Trái tim Yaba rơi tự do. Dường như mặt đất dưới chân cậu đang sụp đổ và cậu đang rơi xuống vực thẳm. Cậu đã hy vọng rằng con chip này chỉ là ảo ảnh, nhưng hóa ra không phải. Ngay từ đầu cậu đã không cố gắng loại bỏ nó nên cũng chẳng có gì thay đổi cả. Dù sự thật lần lượt được phô bày có choáng ngợp ra sao thì cậu vẫn sẽ ổn vì đã có thuốc chống trầm cảm. Có lẽ là như vậy.

“Cậu có muốn phẫu thuật không?”

Cha Yi Seok hỏi.

“…Phẫu thuật nhé?”

Yaba đang nhìn xuống sàn thì ngẩng đầu lên và giao tiếp bằng mắt với anh. Ngay cả hành động đơn giản đó bây giờ cũng khó khăn đối với cậu.

“Nếu bác sĩ mắc sai sót trong lúc phẫu thuật thì sao? Nếu như mãi mãi tôi sẽ không thể tỉnh dậy thì sao?”

“Tôi sẽ tìm cho cậu đội ngũ y tế giỏi nhất.”

“Trước khi tôi nằm xuống bàn mổ, Ki Ha sẽ phát hiện ra. Sau đó ông ta sẽ nhấn điều khiển từ xa.”

“Con chip này có thể gây tụ máu đông hoặc hình thành khối u. Ngay cả khi đang đi trên đường, các thiết bị điện tử xung quanh cũng có thể khiến đầu cậu nổ tung.”

Những từ ngữ không được chắt lọc khiến Yaba tưởng tượng ra từng chi tiết. Toàn thân cậu run rẩy đến mức không thể kiểm soát.

“Chỉ cần cẩn thận là được…”

Cha Yi Seok ôm lấy hai gò má của Yaba bằng cả hai tay và nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt anh chìm vào ý thức.

“Cậu sẽ phải sống như nô lệ cho tên khốn đó suốt đời.”

Những mảnh vỡ của nỗi sợ hãi đâm sâu vào da thịt Yaba trước lời nói rõ ràng đó. Cậu nhắm nghiền mắt rồi mở ra đầy lo lắng. Phẫu thuật liệu có tốt hơn không? Như lời anh ấy nói, đã đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi sao? Vậy cậu sẽ tìm được tự do chứ? Nếu xảy ra sai sót trong quá trình phẫu thuật thì sao? Nếu như mãi mãi cậu sẽ không thể lấy lại được tinh hoàn đã bị cướp đi thì sao? Nếu như cậu không thể gặp anh nữa thì sao? Nếu như cậu không bao giờ có thể cảm nhận được những cái chạm hay ánh mắt của anh nữa thì sao? Đây là một cuộc phiêu lưu quá liều lĩnh cho cái giá của tự do.

“Thì… tôi sẽ ở lại. Vẫn còn thừa rất nhiều điểm phạt nên từ giờ chỉ cần tuân thủ quy định là được. Dọn dẹp mọi thứ trong phòng và không ra ngoài…!”

Cha Yi Seok nắm lấy vai Yaba như định nói điều gì đó. Anh cũng cố thuyết phục chính bản thân mình mà không hề tự tin chút nào. Nỗi sợ hãi trần trụi chạy dọc sống lưng anh. Yaba vùng vẫy điên cuồng.

“Không muốn! Tôi sẽ sống như thế này! Tôi đã nói rồi mà! Tiếp tục sống như thế này, tiếp tục…! Anh có tin tôi đâu? Sao bây giờ anh lại như vậy?! Cho đến bên giờ mọi chuyện vẫn ổn nên sau này cũng sẽ như vậy. Tôi không làm! Tôi sẽ không phẫu thuật!”

Đôi mắt của Cha Yi Seok méo mó như người bị bóp cổ. Yaba có linh cảm rằng sau này Ki Ha sẽ không để cậu gặp anh ấy nữa. Cậu sẽ đến nhà Cha Myung Hwan, ít nhất thì cả hai có thể gặp nhau ở đó. Có phải chính cậu đang cố chạy trốn đến nơi khác không? Không. Cậu chỉ đang chọn cách hợp lý nhất mà thôi. Mí mắt cậu nhói lên như bị kim đâm vào. Cậu nghiến chặt răng để chịu đựng cơ thể đang nóng dần lên. Qua tầm nhìn mờ ảo, cậu thấy Cha Yi Seok. Người đàn ông mà dù trong bất kì hoàn cảnh nào, vẫn luôn bình tĩnh, giờ trông hệt như quân lính bại trận thất thần trước kẻ thù. Ước gì anh đừng làm ra vẻ mặt đó. Cậu muốn anh nắm giữ mọi thứ, vươn lên tầm cao hơn để xóa đi ánh nhìn của vị vua khốn khổ. Lúc đó, Yaba sực nhớ ra thứ đang nằm giữa háng mình. Cậu thò tay vào quần lót và lấy đĩa DVD ra. Cậu đưa thứ đang được bọc trong một chiếc khăn tay đến trước mặt Cha Yi Seok.

“Anh cầm lấy đi. Bản gốc đã bị xóa rồi nên chỉ cần giữ cái này là được. Vì có quá nhiều nên tôi chỉ lấy được những gì có thể thôi. Nếu còn thiếu gì thì cứ nói, tôi sẽ tìm thêm.”

Mắt Cha Yi Seok quét qua đĩa DVD rồi quay lại nhìn Yaba. Yaba nói.

“Đây là đoạn băng quay lại cảnh anh ở dưới tầng hầm. Ki Ha nói rằng sẽ dùng cái này để uy hiếp anh. Anh không thể bị đuổi ra nước ngoài vào lúc này được.”

Cha Yi Seok nhìn Yaba bằng đôi mắt không chứa chút cảm xúc nào.

“Tại sao?”

Anh hỏi với giọng khàn đặc. Yaba không hiểu sao anh lại hỏi điều hiển nhiên như vậy.

“Nếu cái này đến tay Chủ tịch Cha hoặc bị tiết lộ cho giới truyền thông thì anh sẽ gặp bất lợi còn gì.”

“Tôi có gặp bất lợi hay không thì có liên quan gì tới cậu?”

“Không liên quan tới tôi nhưng… Dù sao thì anh cũng cần phải lấy được công ty mà.”

Cha Yi Seok nhìn thẳng về phía trước.

“Vậy nên cậu đã lấy cái này đi, bất chấp nguy cơ sẽ bị cho nổ tung đầu. Chỉ vì sợ tôi gặp bất lợi thôi sao?”

Yaba mím môi và khẽ gật đầu. Cậu hy vọng mục tiêu mà Cha Yi Seok muốn đạt được sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào, dù đó là việc trở thành người kế nhiệm tập đoàn Taeryeong hay cướp đi toàn bộ mọi thứ. Dù cho bản thân cậu có tuyệt vọng thì anh ấy cũng không được phép tuyệt vọng. Vì anh là con đường duy nhất dẫn đến hiện thực, chỉ cần như vậy là đủ lý do rồi.

“Tôi đã thành ra thế này… nhưng anh… Anh… đừng để bị nắm được bất kỳ điểm yếu nào.”

Yaba đặt chiếc DVD vào tay anh. Khuôn mặt anh dần trở nên méo mó, giống như sơn loang trong nước. Làn sóng cuốn trôi tất thảy như cơn sóng thần. Cha Yi Seok siết chặt cằm của Yaba và đẩy cậu vào tường. Ánh mắt không kiểm soát của anh bị kẹt lại như một mảnh vỡ.

“Cậu bị ngốc à? Nếu Kang Ki Ha ấn điều khiển từ xa thì sao?”

Cha Yi Seok nói với giọng như con thú hoang đang nhai thịt sống. Yaba giật mình đến mức hai mắt trợn tròn.

“Ông ta… vẫn chưa biết. Tạm thời ông ta sẽ không nhận ra đâu.”

“Tạm thời sao?”

Đôi mắt đỏ ngầu của Cha Yi Seok giật giật.

“Cậu nghĩ tên khốn đó không để lại bản sao à? Khi cửa hàng bị tấn công, các bản ghi hình sẽ bị đánh cắp đầu tiên đấy!”

“Không đâu. Ông ta đang bận sửa sang lại cửa hàng nên không còn tâm trí để làm chuyện đó đâu.”

“Loại người như Kang Ki Ha sẽ cẩu thả đến mức để miếng mồi quan trọng như vậy rơi vào tay kẻ khác chắc? Cậu nghĩ tại sao tên khốn ấy có thể leo lên vị trí đó với hai bàn tay trắng hả?”

“…….”

“Là thật sao? Ki Ha đã tạo ra các bản sao rồi sao…”

“Vậy thì Chủ tịch Cha sẽ tống anh ra nước ngoài mất…”

“Tôi không đi cũng chẳng sao cả! Chủ tịch Cha thậm chí còn không chớp mắt dù tôi có làm trò gì hơn thế nữa. Cậu có hiểu không? Những kẻ ở cái tầng này sẽ không quan tâm tôi là người như thế nào, miễn là chúng được lấp đầy túi của mình!”

Cha Yi Seok hét to đến mức màng nhĩ Yaba rung lên. Hôm nay anh ấy là một người hoàn toàn khác. Anh không hề vui dù đã lấy lại được điểm yếu của mình từ tay quân địch. Anh thậm chí cũng không tỏ vẻ thân thiện như nước đường nữa. Điều đau khổ nhất là những gì cậu liều mạng để mang đến cho anh lại chẳng có giá trị gì với anh cả. Cậu muốn cắn lưỡi vì sự ngu ngốc ngớ ngẩn đó.

“Phải! Tôi là một thằng ngu! Nếu anh không cần thì vứt luôn hoặc đập vỡ nó cũng được! Cứ làm đi!”

Yaba đẩy Cha Yi Seok ra và nắm lấy tay nắm cửa. Ngay sau đó, cậu bị ném ngược vào tường bởi một bàn tay thô bạo.

“Cậu là cái gì vậy hả? Tại sao cậu lại mang bộ dạng không biết gì như thế? Tại sao lại…”

“Điên mất thôi.” Cha Yi Seok vừa lẩm bẩm vừa đập trán vào tường. Cả đôi mắt và bàn tay anh đều nóng như lửa. Giọng anh đè nặng lên vai Yaba.

“Tôi đã tính toán hết mọi trường hợp. Các cổ đông quay lưng, Chủ tịch Cha dùng biện pháp cứng rắn, Sung Jae phản bội, thậm chí cả trường hợp Cha Myung Hwan nhảy ra khỏi nấm mồ. Chỉ riêng cậu không có trong kế hoạch của tôi.”

Bàn tay che sau đầu Yaba thật nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với những lời hung bạo. Ngày hôm nay, cậu có thể cảm nhận rõ ràng vật kim loại ở gáy mình. Dường như cậu đang bị tan chảy bởi hơi nóng tỏa ra từ cánh tay và ngực anh. Yaba co rúm người lại và thở qua cổ họng nghẹn ngào. Cậu rất giỏi trong việc chửi bới người khác nhưng lại không biết cách an ủi họ. Tay cậu cứ lởn vởn xung quanh lưng anh. Đúng lúc đó, có người gõ cửa cabin từ bên ngoài.

“Chưa xong à? Ông chủ đang tìm anh chàng này đấy.”

Yaba rút đôi tay run rẩy lại. Cha Yi Seok đeo mặt nạ cho Yaba rồi nhặt chiếc đĩa DVD lên đưa cho cậu.

“Hãy trả cái này về chỗ cũ. Mà không, bỏ nó lại đây đi. Từ giờ cậu đừng làm gì cả.”

Cha Yi Seok mất bình tĩnh và nói với giọng đầy hỗn loạn. Yaba thoát khỏi vòng tay của anh và nắm lấy tay nắm cửa. Nhưng Cha Yi Seok đã đi trước cậu một bước, anh gỡ tay cậu ra rồi vội vàng tìm kiếm đôi môi cậu. Anh đưa lưỡi vào, khuấy động niêm mạc ấm áp, đè nén hơi thở, dùng răng cắn vào cằm và gáy cậu. Yaba co rúm vai lại. Những người bạn bác sĩ của anh đứng ở một bên nín thở với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Cha Yi Seok đẩy Yaba ra một cách thô bạo. Đôi mắt chìm trong lửa của anh xuyên qua võng mạc cậu.

“Hãy quên hết tất cả những gì xảy ra trong căn phòng này đi. Hãy về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi và không phải lo nghĩ gì cả.”

Giọng nói trầm khàn của anh tựa như ảo thanh.

Khi Yaba bước ra, Ki Ha đã đứng đợi sẵn trước cabin. Trong số các ca sĩ thái giám tụ tập ở lối vào du thuyền, người đeo chiếc mặt nạ sáng chói nhất nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi mắt lạnh lẽo như băng của Cocaine chứa đựng đụ loại suy nghĩ dơ bẩn. Khoảnh khắc này, mọi thứ đều vô vị. Ki Ha nhìn cậu từ đầu đến chân để kiểm tra xem có điều gì bất thường không. Ông ta cố gắng đọc vị thêm điều gì đó từ cậu.

“Đây là lần cuối cùng đấy, mày đã hát hết mình chưa?”

Dường như linh hồn đã rời khỏi cơ thể đang phải đối mặt với tất cả tình huống lúc này. Nó yên tĩnh và câm lặng.

“Ông lăn lộn ghê tởm đến mức không thèm nghe bài hát của tôi mà?”

Ki Ha ném ánh mắt khinh miệt về phía vị khách đang đứng đằng sau cửa cabin và giơ tay quàng qua vai Yaba. Yaba rùng mình, vội hất tay ông ta.

“Đừng đụng vào tôi. Từ giờ trở đi, bất kể ông chạm vào chỗ nào, tôi sẽ dùng dao cắt đứt chỗ đó.”

“Mày lại nói nhảm cái g…”

“Nếu ông tò mò có phải nói nhảm hay không thì kiểm tra thử xem.”

Khuôn mặt Ki Ha méo mó như bị cắt mất một mảng thịt. Bàn giơ lên không trung hạ xuống. Không biết chừng điểm yếu của ông ta ở gần hơn cậu nghĩ. Yaba bước qua mặt ông ta và đứng vào cùng các ca sĩ thái giám. Sau khi tỉnh dậy sau một giấc mơ ngắn ngủi, hiện thực tàn khốc đã ập đến với tất cả sức lực của nó. Nhưng cậu sẽ không chạy trốn. Cậu sẽ nhìn thẳng vào thế giới đang bị bóc trần từng lớp này. Cha Yi Seok đang dõi theo cậu từ phía sau. Cậu cũng còn rất nhiều thuốc chống trầm cảm trong túi. Đêm nay dù cậu có khỏa thân nhảy xuống làn nước biển lạnh giá kia thì cũng không có gì lạ.

Cha Yi Seok đứng bất động, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình. Min Woo và Sung Hae Min nói gì đó với anh. Chiếc DVD do con mèo mang đến, tấm ảnh chụp X-quang, con chip trong đầu. Bức ảnh chụp X-quang dường như là đầu của chính anh chứ không phải đầu của anh chàng ấy. Đáng lẽ anh phải suy nghĩ cẩn thận về những gì con mèo đã nói dù chỉ một lần. Lẽ ra anh nên hành động sớm hơn trước khi tình hình trở nên như thế này.

“Khực…”

Đúng lúc đó, một cơn ù tai như muốn xé nát nhãn cầu đâm vào màng nhĩ Cha Yi Seok. Anh cúi người xuống và tựa mình vào cửa sổ. Vùng thái dương nổi gân đỏ, cơ bắp đột nhiên co giật như lên cơn động kinh đến mức anh đã làm đổ chiếc máy quay phim. Anh đập nát màn hình và ném nó vào cửa cabin. Những người đang tận hưởng bữa tiệc hét lên bên ngoài cánh cửa bị đập vỡ. Anh lật ngược chiếc ghế sofa và dùng tay quét sạch đồ trang trí khỏi kệ. Đồ đạc bị vỡ văng tung tóe trên sàn nhà. Cha Yi Seok đập phá mọi thứ có thể cho đến khi những cảm giác dữ dội nguôi ngoai.

“….Cái gì vậy?! Cậu tỉnh táo lại đi!!”

Có ai đó bám vào eo anh và đẩy anh vào tường. Sung Jae nắm lấy cổ áo anh với khuôn mặt tái mét. Ngoài ra, còn có những khuôn mặt cắt không còn một giọt máu đang xếp hàng từng người một. Cha Yi Seok không thể nhớ nổi tại sao mọi thứ lại trở thành một mớ bừa độn như này, hay tại sao đám người kia lại có vẻ mặt như vậy. Giữa lúc hỗn loạn, vẫn có người đang phê thuốc và nứng lên với việc làm tình. Cái lỗ tràn đầy tinh dịch, mùi của sự suy đồi khủng khiếp, trò tiêu khiển mà anh từng say mê, lúc này khiến anh thấy thật buồn nôn. Cha Yi Seok nhếch môi.

“Bữa tiệc kết thúc rồi. Tất cả mau biến đi.”

Bịch…

Rầm…

Bịch bịch…

Tiếng bật lửa Zippo vang vọng khắp không gian. Mọi người biến mất khỏi cabin của du thuyền, tất cả những gì còn lại là những chai rượu bị đập vỡ, mùi cần sa và hàng loạt bao cao su dính đầy tinh dịch. Cha Yi Seok nằm dài trên ghế sofa trong cabin bừa bộn và tự rót cho mình một ly. Thật vô vị, như thể linh hồn anh đã rời khỏi cơ thể sau khi chứng kiến bộ dạng anh lúc này. Anh cầm chiếc khăn tay dùng để bọc cái đĩa DVD trong tay rồi từ từ đưa lên mũi và hít hà mùi hương của con mèo vào tận xương tủy. Trong giây lát, tầm nhìn trước mắt anh méo mó, anh như bị cuốn vào vô thức.

À ơi… À ơi… Con yêu nghe hát xinh như ngọc…

Rung rinh… rung rinh… bươm bướm nhảy múa…

Một giai điệu u sầu bám vào các tế bào và mạch máu dọc theo dây thần kinh của anh. Giọng hát khiến anh buồn ngủ tận cõi lòng, giọng hát xé nát mọi lý trí của anh và chỉ để lại ham muốn phá hủy tất cả, giọng hát mà dù anh có nghe bao nhiêu lần vẫn thấy khát… Đầu anh phê pha như vừa dùng một liều ma túy nặng đến chết người. Sau khi thoát ra khỏi tàn dư âm thanh, dương vật của anh cương lên thấy rõ. Tiếng bật lửa đột ngột dừng lại. Anh đổ giọt rượu cuối cùng xuống cổ họng rồi ném chai rượu đi.

Choang────!

Ánh nắng phản chiếu từ những mảnh vỡ rải rác cắt qua võng mạc của Cha Yi Seok. Anh nắm lấy mảnh thủy tinh bằng tay. Khi máu chảy ra, từng sự kiện tách rời được ghép lại. Anh cầm điện thoại lên. Mùi máu tanh tỏa ra khi ngón tay anh di chuyển trên màn hình. Sau vài tiếng tút, đối phương nhấc máy.

“Tìm cho tôi một người. Khoảng 20 tuổi, cao tầm 177 cm, vóc dáng gầy gò… Càng nhanh càng tốt. Nếu giờ không giải quyết ngay thì chắc tôi sẽ phát điên lên mất.”

Một giọng nói khàn khàn truyền xuống sàn nhà.

“Hãy cố gắng tìm đi. Một thi thể sinh động đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng phải bật dậy ấy.

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo