“Thế còn vật dụng chặn sóng điện từ thì sao? Xương rồng cũng chặn được đấy. À cả than nữa! Đi mua than đi!”
(*TN: xương rồng và than hoạt tính là những vật có thể chặn được bức sóng điện từ.)
Morphine hét lên trong con hẻm. Yaba đáp lại.
“Đừng để mấy cái trò buôn bán đánh lừa. Mấy thứ đó không được ưa chuộng nên họ dùng chiêu trò lừa đảo để bán hàng đấy.”
“Tôi không chạy trốn để tìm tự do nhưng tôi cũng không muốn chết khi đang sấy tóc. Thằng chủ khốn khiếp. Một ngày nào đó tôi sẽ tự tay giết ông ta!”
“Ông ta là của tôi. Đừng động vào.”
“Ai nghe thấy lại hiểu lầm đấy.”
Morphine bĩu môi. Philopon không thể chịu đựng hai kẻ phiền toái này thêm được nữa nên cũng tham gia vào.
“Này hai cậu, đừng quá kích động mà hãy suy nghĩ lại đi. Nếu họ biết chúng ta vứt đồ dùng mới đi thì họ sẽ nổi điên lên đấy.”
Những con người bị cuốn vào cuộc tấn công ký túc xá và việc chuyển nhà nên đã nhất thời quên đi sự nguy hiểm của con chip giờ lại đang hoảng loạn hết cả lên. Sau khi chụp X-quang, Yaba không đến gần các đồ dùng điện tử nữa, cậu cũng không ra ngoài trừ khi đến nhà Cha Myung Hwan. Cậu thậm chí còn không bật đèn huỳnh quang trong nhà tắm và tắm dưới ánh nến vào ban đêm. Nghe nói trong nước cũng có điện. Vòi sen có dẫn điện không? Còn xe ô tô thì sao? Dù đã lập một danh sách các phần tử nguy hiểm và thu hẹp bán kính hoạt động nhất có thể nhưng cậu vẫn không tài nào yên tâm nổi. Morphine tức sùi bọt mép vì Yaba vứt hết máy audio, đèn bàn, máy hút ẩm không khí đi nên cậu đã quyết định nói ra hết. Con chip có thể gây ra khối u, có nguy cơ nổ ngay cả trong cuộc sống thường ngày, nó gắn liền với phần xương trong cơ thể nên rất khó phẫu thuật… Tất nhiên, cậu đã bỏ qua chuyện chụp X-quang. Khi bài diễn thuyết kéo dài mười phút của Yaba kết thúc, khuôn mặt Morphine tối sầm lại. Là một kẻ tay sai dễ dàng bị cuốn theo lời người khác nói, cậu ta sẵn sàng tham gia vào dự án ấp ủ từ lâu của Yaba.
Sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng xong, cả đám đi ra cửa sau ký túc xá để vứt đồ dùng chung trong phòng khách. Giờ là lúc những ca sĩ còn lại đang đi công tác. Yaba bê cái máy tính, trong khi Morphine và Philopon vừa ôm TV vừa rên rỉ. Ngay cả đường phố cũng không an toàn nên cả nhóm dùng khăn trắng đội lên đầu như đầu cừu.
(*T/N: khăn kiểu đầu cừu là khăn mà diễn viên HQ hay đội trong các cảnh phim ở nhà tắm công cộng, phòng xông hơi á =))))))))
“Này tên điên. Hãy nói cho ra lẽ đi. Tội duy nhất của chúng tôi là làm theo những gì cậu bảo.”
Yaba hoàn toàn không thấy khó chịu khi Morphine đào sẵn cái lỗ để sống sót. Đó là cách sinh tồn riêng của cậu ta và cậu khá thích nó. Cậu lạnh lùng đáp lại.
“Biến đi. Các cậu cũng đừng có đến gần tôi trong phạm vi 1m.”
Người ta nói rằng trong cơ thể con người cũng có những dòng điện nhỏ chạy qua nên Yaba đã liệt kê cả điều này vào danh sách. Sau khi chụp ảnh X-quang, cậu không liên lạc được với Cha Yi Seok nữa. Anh ấy không nghe điện thoại và cũng không đến nhà Cha Myung Hwan. Đó là lý do tại sao cậu không thể vứt bỏ chiếc điện thoại di động chứa đầy sóng điện từ của mình. Có phải anh tức giận vì cậu đã từ chối phẫu thuật dù anh đã huy động cả du thuyền, máy móc và những người bạn nghiện ma túy đến không? Có phải anh đã kiểm tra DVD và quá sốc nên đã lặn mất tăm không? Chắc video đó đã bị hủy ngay lập tức rồi nhỉ. Hay là Cocaine đã mách lẻo với anh ấy về chất độc? Dù vậy, cậu cũng có chuyện cần nói nên không có gì phải e ngại cả. Nếu không thì… hay là anh ấy bị đau ở đâu? Đủ loại suy nghĩ trong đầu Yaba tản ra, đánh mất phương hướng và lang thang khắp nơi. Điểm đến cuối cùng là câu chuyện với Ki Ha.
“Cha Yi Seok đã bàn giao toàn bộ cổ phần. Điều đó có nghĩa là giờ mọi chuyện ở Paradiso đều ổn thỏa cả rồi. Nếu thằng nhãi đó không sắp xếp thì tao định sẽ ra tay nhưng giờ thì tốt rồi.”
“Không phải. Anh ấy không hề nói như vậy với tôi.”
“Mày vẫn chưa tỉnh ra à? Mày nghĩ tên khốn đó sẽ nói lời tạm biệt tử tế với mày chắc? Bây giờ mày mải mê với trò chơi mới đến mức mất trí luôn rồi à? Cổ phần có ý nghĩa như vậy đấy.”
Yaba sẽ không tin đâu. Những lời Ki Ha nói ra chính là con đỉa hút đi lý trí. Thế nhưng, vùng ngực cậu lại thường xuyên bị thắt lại và cậu phải bật dậy giữa giấc ngủ để nghe tiếng tim đập không ổn định. Giờ cậu đã hết sạch thuốc chống trầm cảm rồi. Lẽ ra cậu nên hỏi anh ta chỗ mua thuốc. Yaba buột miệng nói.
“Chải chuốt là gì?”
Morphine đáp lại.
“Là rửa mặt cho mèo. Mèo thường hay dùng lưỡi để liếm mặt và lòng bàn chân, thậm chí liếm cả cứt nữa. Nhưng sao đột nhiên cậu hỏi vậy? Lẽ nào! Chẳng lẽ cậu định bắt một con mèo hoang về rồi giết nó đấy à?!”
“…….”
Yaba cúi đầu và cắn môi dưới. Morphine đột nhiên hét lên.
“Đúng rồi! Mang cái này cho anh Se Jun đi! Cuộc sống của anh ấy cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Tôi thà ném vào thùng rác còn hơn.”
“Cậu đúng là một tên điên độc ác. Anh ấy tốt với Cocaine thật nhưng anh ấy cũng tốt với cậu biết chừng nào mà. Vậy mà cậu thậm chí còn không cho anh ấy đến gần. Sao cậu lại đối xử tàn nhẫn với một người như vậy chứ? Đừng càu nhàu nữa, đi theo tôi nào!”
Morphine trèo qua bức tường thấp của ngôi nhà và mở cửa từ bên trong. Yên tĩnh thế này thì chắc hẳn chủ nhà đã đi làm rồi. Cánh cửa mà Cha Yi Seok đập vỡ trước đó được dán lại chằng chịt bằng băng dính màu vàng. Cứ hai ngày một lần, Ban Poon sẽ mang bánh mì và sữa tới rồi dọn dẹp ký túc xá hoặc làm việc vặt. Các ca sĩ thái giám chẳng đời nào từ chối, còn bọn côn đồ chỉ coi anh ta là một thằng ngốc trong khu phố vì vốn dĩ từ “Ban Poon” có nghĩa là ngu ngốc. Thi thoảng, Ban Poon nhìn Yaba với đôi mắt rưng rưng. Dù luôn bị đẩy ra nhưng anh ta vẫn ngoan cố và thảm hại như một con chó con đang chờ được chủ nhân chạm vào. Giá như anh ta nghe hết bài hát của cậu vào ngày Giáng sinh năm đó, giá như anh ta dành cả đêm yên tĩnh đó để cùng cậu cầu nguyện cho linh hồn mẹ được yên nghỉ… Yaba chợt nhận ra mình đang cố gắng cho anh ta một cơ hội từ lúc nào chẳng hay.
Morphine và Philopon đặt TV xuống sàn nhà.
“Lát nữa anh Se Jun đi làm về nhìn thấy cái này chắc sẽ bất ngờ lắm cho mà xem. Nhưng nghe nói anh ấy là thợ làm vườn cho một gia đình giàu có, mà sao bầu không khí trong sân cứ ớn ớn kiểu gì ấy nhỉ.”
Những cây bonsai trải dài trong sân một cách kỳ lạ. Trên đám đất được bao quanh bởi gạch đỏ, những hạt giống Ban Poon đã gieo đang run rẩy, đè nặng lên lớp đất ẩm. Morphine khóa cổng từ bên trong và trèo qua tường. Philopon cũng trèo tường và ngã phịch xuống.
“Sao dây thần kinh vận động của cậu kém thế hả? Ơ? Ơ? Máu mũi! Ê tên điên! Philopon chảy máu mũi rồi nên bọn tôi về trước đây!”
Tiếng bước chân của họ xa dần. Vì không đủ sức để trèo qua tường như họ nên Yaba cố gắng mở cánh cổng bị khóa. Lúc đó, một cơn gió xoáy ập đến và giật lấy chiếc khăn quấn trên đầu cậu. Yaba tặc lưỡi rồi chạy theo ra sau nhà để nhặt chiếc khăn. Lúc đó, cậu thấy một thứ được bọc trong tờ báo ló đầu ra dưới sàn hiên sau. Đó là một chiếc gậy bóng chày. Nhiều năm trôi qua, chiếc gậy đã cũ mòn, trên thân dính đầy tóc và máu. Hình như Ban Poon đã dùng nó để cứu Cocaine vào ngày ký túc xá bị tấn công. Họa tiết của cây gậy rất đặc biệt và cảnh tượng ngày hôm đó vẫn đọng lại mạnh mẽ trong tâm trí cậu nên cậu không thể nào quên được. Đúng là chỉ có Ban Poon mới cất giữ đồ vật như thế này. Nhưng khi nhìn kỹ lại, Yaba nhận ra thứ mà cậu tưởng là hoa văn khác thường lại là những vết đen đã khô. Những vết trông như đã bị bắn lên và rất cũ… Yaba đột nhiên thấy nôn nao trong cổ họng. Khi chuẩn bị rời đi, cậu lại phát hiện ra một thứ được bọc trong tấm vải ở góc hiên. Đó là món đồ mà Ban Poon yêu quý. Tim Yaba đập thình thịch.
Yaba thực sự không có ý định đó nhưng cậu tò mò không biết rốt cuộc thứ đó là gì mà khiến ánh mắt của Ban Poon thay đổi đột ngột như vậy. Cậu ngó nghiêng xung quanh rồi tháo nút thắt ra. Khi miếng vải niêm phong trượt xuống, đôi mắt cậu mở to. Đó là bức tượng bán thân của một con người. Nhìn màu da hơi mềm, trong suốt, có vẻ như đó là một loại đất sét đặc biệt. Trong khi mọi thứ từ tóc đến đường gân ở cổ và xương quai xanh đều được điêu khắc cầu kỳ thì khuôn mặt dường như vẫn đang trong quá trình hoàn thiện. Khi nhìn kỹ vào bức tượng, Yaba run bắn rồi ngồi thụp xuống. Đôi mắt mờ ảo hướng vào khoảng không vô định, sống mũi và cằm sắc nhọn, dù chưa hoàn thiện nhưng cậu vẫn có thể nhận ra ngay. Đây rõ ràng là người đàn ông xanh xao. Tại sao Ban Poon lại biết người đàn ông xanh xao? Tại sao anh ta lại điêu khắc thứ này? Tại sao chứ?! Có lẽ Yaba vừa chạm vào điều cấm kỵ. Cậu muốn đập vỡ bức tượng nhưng toàn thân cậu đông cứng và chỉ biết thở hổn hển.
Đúng lúc đó, Yaba nghe thấy tiếng cánh cổng rỉ sét vang lên từ xa. Những bước chân mà cậu không thể đoán được phương hướng đang lang thang quanh sân. Cậu bọc thứ khủng khiếp trong một tấm vải rồi trốn ra sau nhà. Một cái bóng trồi lên từ bức tường đối diện. Qua góc tường, Ban Poon quay lưng về phía mặt trời. Anh ta đặt kéo và dụng cụ cắt tỉa dựa vào tường, sau đó ngồi trước bức tượng. Bàn tay vuốt ve bức tượng một hồi lâu bỗng nhiên co giật. Anh ta nhìn chằm chằm vào nút thắt của tấm vải.
“Mình không hề buộc như thế này…”
Khoảnh khắc đó, một tia sáng kinh hoàng lóe lên trong đôi mắt đen của Ban Poon. Anh ta cầm kéo cắt tỉa lên và nhìn quanh. Yaba che miệng và thu mình vào sâu hơn. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cậu. Tiếng bước chân nặng nề và một bóng đen dần thu hẹp khoảng cách. Yaba dồn hết tâm trí vào gót chân và lùi lại. Dây thần kinh của cậu bị tê liệt hoàn toàn, cậu không biết mình có bị bắt hay không, hay làm cách nào mà cậu trốn thoát được. Tất cả những gì cậu có thể nói đó là cậu phải xóa bỏ tất cả những hình ảnh mình đã thấy ở đó.
Ki Ha cầm tài liệu từ ghế sofa trong văn phòng container lên. Im Su bước vào, đang định ngồi xuống ghế sofa thì nhìn thấy tấm bảng trắng treo trên tường.
“Đó là gì?”
① Yaba
② Tên bác sĩ trẻ
③ Lão bác sĩ già
④ Cocaine
⑤ Mình
⑥ Im Su
Trên bảng viết tên những người có mặt vào ngày hai đứa trẻ bị thiến đêm Giáng sinh mười năm trước, xung quanh đầy những nét vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa.
“Tao chỉ viết nguệch ngoạc để sắp xếp lại suy nghĩ thôi. Vào ngày bọn trẻ bị thiến trong nhà kho, Yaba đã nghe thấy tiếng hét của Cocaine nhưng vẫn không hề hấn gì dù nó không có bất kỳ thiết bị bảo vệ nào. Kể từ sau đó, bài hát chữa lành của Cocaine thậm chí cũng không có tác dụng với nó nữa.
Im Su rời mắt khỏi chiếc bảng.
“Em cũng đã nghĩ thử rồi, có khi nào là do thuốc mê không? Khi bị gây mê thì các giác quan sẽ dần trở nên tê liệt mà.”
“Healer chữa lành được cả việc bị gây mê. Mày sẽ không thể tránh khỏi sức mạnh của Healer, trừ khi mày là một xác chết. Yaba nói rằng nó đã chết vào ngày hôm đó. Điều đó có thể mang ỹ nghĩa là nó đã từ bỏ ý chí sống, nhưng dù không ham muốn sống hay không tin tưởng vào Healer đến mức nào đi chăng nữa thì việc chữa lành hoàn toàn không có tác dụng gì là điều rất vô lý.”
Ki Ha dựa vào ghế sofa và nói tiếp.
“Trước đây bố tao từng làm một thí nghiệm rất thú vị. Ông ấy dùng dao cắt vào lòng bàn tay của hai Healer, bắt chúng ngồi quay mặt vào nhau rồi hát. Ngay khi bài hát kết thúc, vết thương của cả hai đã lành lại hoàn toàn. Những Healer chia sẻ sức mạnh với nhau, nhưng liệu một người bình thường có thể từ chối sức mạnh của Healer không?”
“Hay là chướng khí của Yaba có thể đẩy lùi được cả sức mạnh của Cocaine. Nếu là Yaba thì cũng có khả năng đó ạ.”
(*T/N: chướng khí là khí ẩm, hơi độc từ bốc lên ở vùng rừng núi nhiệt đới, người chết, động vật chết hoặc thế lực tâm linh)
Im Su rất nghiêm túc với câu nói đùa ngớ ngẩn. Ki Ha bật cười. Dữ liệu mà bọn đàn em mang đến lần này ngoài những thứ cơ bản thì không có gì đáng để xem xét. Hầu hết đều được viết bằng thuật ngữ chuyên ngành nên đối với Ki Ha và Im Su thì chúng không khác gì chữ tượng hình. Im Su đưa ra một phong bì đựng tài liệu.
“À, em đã mang tài liệu trong két sắt mà anh bảo đến đây rồi. Nhưng sao đột nhiên…”
“Tao đang nghĩ xem hôm nay có nên khai thuế quà tặng không.”
(*T/N: khi một cá nhân nhận được quà tặng là chứng khoán bao gồm: cổ phiếu, quyền mua cổ phiếu, trái phiếu, tín phiếu, chứng chỉ quỹ và các loại chứng khoán khác theo quy định Luật hiện hành thì người đó phải nộp thuế thu nhập cá nhân)
“Anh bảo… hôm nay á? Việc được tặng cổ phần thì chỉ cần khai báo trong vòng 3 tháng là được, sao anh không đợi thêm chút nữa? Hiện giờ có tin đồn rằng Cha Myung Hwan đã khỏe hơn, cổ phiếu của Taeryeong đang tăng dần, như vậy thuế cũng sẽ tăng theo. Một số người cho rằng đây chỉ là hiện tượng nhất thời và dự đoán rằng tốt hơn hết là nên tìm kiếm giám đốc điều hành mới càng sớm càng tốt. Em cũng nghĩ Cha Myung Hwan sẽ không thể trụ nổi 3 tháng. Đợi đến lúc tang lễ Cha Myung Hwan kết thúc thì khai thuế cũng chưa muộn đâu ạ.”
Ki Ha lắc đầu. Tài liệu hoàn hảo như thế này nhưng không hiểu sao ông ta lại có cảm giác bất an.
“Không. Thuế má tính sau, nhưng phải chuyển hết sang tên của một mình tao thì tao mới yên tâm ngủ được.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Dù có vẻ ngoài trông như một tên sơn tặc nhưng Im Su rất tinh ý và có thể nắm bắt được ngay suy nghĩ của Ki Ha. Ki Ha xoay chiếc nhẫn màu xanh lam. Nếu Cocaine là một Healer hoàn hảo… Không, trước tiên phải tìm hiểu xem Healer hoàn hảo có thực sự tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của bố ông ta. Lỡ như Cocaine cứu được Cha Myung Hwan thì Giám đốc Cha sẽ nổi điên với ông. Nhưng ngược lại, Chủ tịch Cha sẽ có suy nghĩ khác về ân nhân đã cứu mạng con trai mình. Có lẽ Chủ tịch Cha là con thuyền an toàn hơn Giám đốc Cha. Vấn đề là không chắc chắn liệu Cha Myung Hwan có sống sót khi được Cocaine chữa trị hay không.
Lúc này, Cocaine bước vào và đứng trước mặt Ki Ha. Vì thằng nhóc mặc áo len sáng màu nên bầu không khí bên trong container cũng sáng sủa hơn. Ki Ha không nói cho Cocaine biết về Healer hoàn hảo. Ông ta vắt chéo chân và tựa lưng vào ghế sofa.
“Phải rồi, mày đã xem hết dữ liệu chú gửi chưa?”
“Hầu như chẳng có gì đáng để lọc ra cả. Có phải ông chủ cố tình đưa cho cháu mỗi cái đó không vậy?”
Ki Ha nhếch môi cười.
“Nghe nói mày đã biết có nhiều kiểu Healer rồi. Làm sao mày biết?”
“Chỉ là tình cờ thôi ạ. Cháu nghĩ rằng có thể có những loại Healer khác, và hóa ra cháu đã đúng.”
“Ngay cả tao cũng không biết điều này, vậy mà mày lại bảo là tình cờ sao? Mày đã nhìn trộm dữ liệu từ nhà bố mẹ tao à? Hay mày đã xuống địa ngục và nói chuyện với một lão già đã chết?
“Có lẽ cháu là người biết rõ về Healer hơn bất kỳ ai. Vì sức mạnh nằm trong cơ thể mình nên có rất nhiều thông tin vốn có trong tiềm thức của cháu. Ngoài cái đó ra thì không còn gì nữa sao? Ông chủ cũng tò mò mà. Giới hạn sức mạnh của cháu đến đâu, liệu nó có tồn tại vĩnh viễn hay không.”
Trước đây Ki Ha luôn hài lòng với sự thông minh chưa bao giờ vượt quá giới hạn của Cocaine, nhưng giờ ông đặc biệt khó chịu. Ông ta nắm lấy cổ áo Cocaine rồi ném cậu vào tường. Bức tường rung lên sau cú va chạm dữ dội.
“Trả lời tao mau. Sao đột nhiên mày lại quan tâm đến dữ liệu của Healer? Đừng có lấy cái lý do là vì cơ thể mày đang sa sút nữa.”
“Nếu ông chủ không nói cho cháu biết chú đang che giấu điều gì thì cháu cũng sẽ không trả lời đâu.”
Ki Ha giơ tay lên định tát thẳng vào mặt Cocaine. Khuôn mặt thằng nhóc đỏ ửng như thể khí quản của nó bị bóp nghẹt, còn ánh mắt cậu ta thì dựng đứng như gai nhọn. Ki Ha hạ tay xuống rồi vỗ nhẹ vào mặt Cocaine.
“Bây giờ mày đang lấy chuyện này ra để giao dịch với tao đấy à? Rốt cuộc mày nghĩ cái gì mà không thoải mái giãi bày tâm sự ra đi? Nếu mày không nói thì tao định sẽ trực tiếp ngắm nhìn cảnh đầu mày bị nổ tung đấy.”
“Vậy thì mọi thứ trong đầu cháu cũng sẽ phân rã hết. Nếu không muốn như vậy, ông chủ nói trước đi. Dù có phải tìm trợ thủ mới hay lục lại dữ liệu, đó mới là việc các người nên làm trước tiên———!”
Tiếng hét của Cocaine đập vào màng nhĩ Ki Ha. Khi văn phòng không có thiết bị hấp thụ âm thanh rung chuyển, vai của Im Su đông cứng lại. Lòng trắng trong mắt của Cocaine tràn ngập độc tố. Cậu đã quên mất bàn tay đeo nhẫn đang siết cổ mình. Khi những rung chuyển bên trong văn phòng biến mất, Cocaine hít một hơi sâu.
“Cách đây không lâu, Cha Yi Seok đã nhờ cháu hát cho Cha Myung Hwan nghe những bài hát chỉ để nghe thông thường. Không, phải gọi là ra lệnh chứ. Hát với mục đích chữa lành và hát để nghe thông thường có sự khác biệt rõ rệt nên có thể phân biệt được 2 loại này. Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi cháu chính thức tiếp nhận việc điều trị cho Cha Myung Hwan. Trong suốt hai tuần đó, ngày nào cháu cũng đến hát và nghe anh ta sỉ nhục.”
Đôi mắt nhìn thẳng vào Ki Ha phát ra luồng ánh sáng đáng sợ.
“Chà, điều bí ẩn bắt đầu từ đây. Cha Myung Hwan đã yếu đến mức không thể chịu đựng được hóa trị và ngay cả đội ngũ y tế hàng đầu cũng bó tay nên giờ anh ta chỉ nằm chờ ngày chết. Thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, các tế bào ung thư vốn đã lan rộng khắp cơ thể lại nhanh chóng biến mất và hiện tại anh ta có thể đi lại bình thường. Rốt cuộc là tại sao?”
“Chuyện đó tất nhiên là nhờ những bài hát tuyệt vời của mày rồi.”
Ki Ha mỉa mai.
“Ông chủ suy nghĩ quá nhiều đến nỗi đôi khi làm phức tạp hóa những câu trả lời dễ dàng. Không biết chừng câu trả lời còn đơn giản hơn chú nghĩ nhiều đấy.”
Cocaine cười một cách gian xảo như thể đang vẫy mồi trước mắt Ki Ha. Tuy nhiên, đôi mắt của cậu ta lại độc ác hơn bao giờ hết. Thằng nhóc này không phải loại người hay cười như vậy. Nó là một bông hoa độc đang nở rộ. Cocaine nhìn xuống bàn tay đang túm chặt cổ áo mình.
“Chú bỏ tay chút được không? Nếu chú nắm mạnh thế này thì dây thanh quản của cháu có thể bị thương đó.”
Ki Ha nhướng mày. Ông có linh cảm rằng dù là bây giờ hay sau này, dù có chip đi chăng nữa thì cũng không thể kiểm soát được Cocaine nữa. Nếu tiếp tục dồn ép, không biết cậu ta sẽ phản ứng thế nào, vậy nên tạm thời rút lui cũng là một lựa chọn tốt. Ki Ha thả bàn tay đang siết cổ thằng nhóc ra. Cocaine ôm lấy cái cổ in hằn dấu tay và ho nhẹ. Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào tấm bảng trắng treo trên tường. Đó là một bức tranh nguệch ngoạc mà Ki Ha đã vẽ về khung cảnh cậu bị ông ta thiến mười năm trước. Cậu nhìn bức vẽ một hồi lâu rồi nhếch mép.
“Trí nhớ của con người không đáng tin lắm đâu ạ.”
Cocaine chào hỏi một cách trịnh trọng rồi đi ra ngoài. Ki Ha nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi cậu ta rời đi. Lúc đó, một tên đàn em thở hổn hển xông vào văn phòng. Hắn ta mặt cắt không còn một giọt máu và lắp bắp nói.
“Đại… đại ca… Hôm nay trong lúc sắp xếp lại các đĩa DVD, em phát hiện ra có vài cái hộp trống.”
Vai của tên đàn em run lên trước ánh mắt sát nhân của Ki Ha.
“Em, em xin lỗi! Em đã giám sát suốt từ lúc chuyển chúng đi nhưng không hiểu sao chuyện lại thành ra thế này…! Cũng may là không phải mất tất cả, chỉ mất video ghi hình những tên ái tử thi thôi ạ.”
Mặc dù Ki Ha đã giữ một bản sao lưu riêng nhưng việc mất các bản ghi hình quan trọng là vấn đề không thể bỏ qua. Hơn nữa, đó chính là video của Giám đốc Cha. Tuy nhiên, hốc mắt của tên đàn em đã trũng sâu sau mấy ngày làm việc liên tục tại cửa hàng. Ki Ha lấy điếu thuốc ra khỏi túi rồi đưa lên miệng thay vì tung ra một cú đấm.
“Ai đã chuyển mấy cái đĩa đi cùng mày?”
“Có, có em, Dokki và Bulgom ạ. Vì thiếu người nên em đã gọi cả Morphine và Philopon đến giúp. À, cả thằng điên cũng ở đó.”
“Vừa nãy mày bảo chỉ mất phần video ái tử thi thôi đúng không?”
“Vâng ạ.”
Lẽ nào… Ki Ha trợn tròn mắt.
“Bây giờ Yaba đang ở đâu?”
Im Su gọi điện thoại đi đâu đó và nói sau khi kết thúc cuộc gọi.
“Nó vừa đến nhà Cha Myung Hwan. Nó đã vào trong rồi. Giờ phải làm gì đây ạ?”
Mẹ kiếp. Ki Ha nhai ngấu nghiến điếu thuốc rồi rít một hơi.
“Khi nào nó xong thì đưa nó đến chỗ tao ngay. Nó rất nhạy cảm nên đừng có tỏ vẻ gì kỳ lạ.
Yaba đứng ở ngưỡng cửa và kiểm tra căn phòng. Cậu đã gọi điện trước cho Cha Myung Hwan và bảo anh ta dọn hết các thiết bị y tế và đồ gia dụng ra khỏi phòng nếu không cậu sẽ không đến nhà anh ta nữa nên anh ta đã dọn dẹp sạch sẽ. Yaba bị sốc khi bước vào căn phòng trống rỗng. Đó là vì chiếc máy thở oxy mà Cha Myung Hwan đang đeo.
“Vứt cái đó đi.”
“Tôi vẫn khó hô hấp nếu không có máy thở.”
“Tháo ra một lát cũng không chết được đâu. Cái giường kia là giường điện tử mà? Điện có truyền qua kim tiêm không vậy?”
“Lắm chuyện quá. Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Nếu biết thì anh sẽ bị thương đấy.”
Cha Myung Hwan tháo mặt nạ dưỡng khí ra với đủ mọi biểu cảm trên khuôn mặt. Yaba bước vào phòng và đứng cách xa anh ta. Cha Myung Hwan đột nhiên hỏi.
“Cậu có thấy tôi trông hơi khác không? Tôi tăng cân, da dẻ cũng hồng hào hơn…”
“Xác chết thì cần gì da đẹp? Anh ăn mì xong rồi đi ngủ đấy à?”
(*T/N: ăn mì xong đi ngủ thì khi ngủ dậy mặt sẽ dễ bị sưng lên. Yaba thấy CMH tăng cân nhưng cậu không muốn đồng tình với anh ta nên đã móc mỉa anh ta rằng không phải anh béo lên mà do mặt anh bị sưng thôi.)
“Cậu chẳng tinh ý gì cả, tôi bắt đầu tăng cân từ bao giờ rồi.”
“Tại sao tôi phải tìm hiểu xem anh có tăng cân hay không? Tôi còn đang đau đầu vì không kiểm soát được cân nặng của mình đây.”
“Sao cũng được.” Cha Myung Hwan chỉ càu nhàu và không đáp lại gì đặc biệt. Anh ta đã được rèn luyện khá nhiều đến mức có thể nghe được những lời độc địa. Anh ta tăng cân, tinh thần cũng sảng khoái hơn. Cha Myung Hwan dường như càng ngày càng tươi tỉnh hơn. Yaba vô thức nhìn quanh căn phòng. Hôm nay Cha Yi Seok cũng không có ở đây. Hay là anh ấy thực sự không khỏe?
“Không cần đợi đâu. Mấy ngày nay giám đốc Cha còn chẳng thèm đá chân vào đây.”
Yaba quay đầu về phía giọng nói lạnh lùng. Khuôn mặt của Cha Myung Hwan cũng lạnh lùng như giọng nói của anh ta.
“Tại sao?”
“Sao trăng cái gì? Nó bốc hơi rồi. Cả mẹ lớn, bạn bè và mọi người xung quanh đều không liên lạc được với nó. Nó cũng không đến công ty mấy ngày nay rồi. Tôi đang thành ra thế này, khó khăn lắm mới xoa dịu được dư luận vậy mà nó lại đang làm cái quái gì trong khi tôi thậm chí không thể đi lại bình thường cơ chứ?… Mà dù sao thì, hiển nhiên là nó lại đang trốn ở đâu đó vui chơi rồi. Chắc nó đang chơi đùa với con đàn bà nào đó đã qua tay không biết bao nhiêu gã đàn ông chứ gì. Thật bẩn thỉu.”
Yaba có cảm giác như vừa bị một cái kim đâm vào giữa thịt móng tay. Thà rằng anh ấy đang khổ sở ở đâu đó vì lên cơn sốt cao…
“Dù Giám đốc Cha có sống phóng túng đến đâu, nó vẫn thường xuyên đến công ty điểm danh. Nhưng giờ cả bố cũng cảm thấy khó chịu với cái kiểu của nó rồi. Chắc phải chọn ngày hẹn gặp Hae Min để cho nó tỉnh táo lại.”
Yaba nhận ra cái tên quen thuộc. Cha Myung Hwan nói như thể đang chờ sẵn.
“À, Hae Min là con dâu do bố tôi chọn. Cô ấy và Yi Seok gặp nhau trong thời gian du học. Dù sao thì Giám đốc Cha cũng nên lập gia đình và tìm kiếm sự ổn định đi thôi, không phải sao?”
Đầu Yaba lạnh buốt. Cha Myung Hwan nhìn biểu cảm của cậu rồi dựa vào giường. Đầu óc cậu trống rỗng đến mức không thể nhớ mình đã hát bài gì trong túi bìu. Chiếc bìu chứa đầy hơi thở của Cha Yi Seok và những âm thanh ma sát tục tĩu nên cậu phải cố gắng lắm mới nhét được một bài hát vào. Cậu cất tiếng hát một cách khó khăn. Lời bài hát lăn lộn trên sàn giống như thức ăn được nhai trong miệng rồi nhổ ra. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn luôn có cảm giác anh sẽ mở cửa, bước vào, ngồi xuống và nghe bài hát của cậu. Anh ấy luôn luôn như vậy. Anh chiếm lấy bộ não và điều khiển cậu từ một nơi vô hình. Không biết chừng con chip kích nổ bom chính là nhật ký hàng ngày của anh. Yaba hát một bài dân ca Celtic u sầu và rời khỏi phòng. Phía sau phát ra âm thanh kéo lê ống truyền dịch IV. Cậu cảm nhận được khối thịt khá nặng ở bàn tay đang quấn quanh cánh tay cậu. Cha Myung Hwan nói.
“Ở lại thêm một lát rồi hẵng về.”
“Không thích.”
Cha Myung Hwan nhíu mày.
“Đừng cằn nhằn nữa, nghe lời tôi đi. Dạo này cậu rút xuống còn 1 bài nên tôi sắp chết rồi đây này, rốt cuộc tại sao cậu lại rút ngắn đi vậy? Ừm thì, tôi đau đầu quá. Đau đến mức không ngủ được, uống bao nhiêu thuốc cũng không đỡ. Nhưng tôi cảm thấy đỡ hơn khi nghe bài hát của cậu. Tất nhiên cũng chỉ đỡ lúc nghe thôi. Nhưng mà sao cũng được, hát thêm vài bài nữa đi.”
“Nếu anh trở thành con người thì bệnh sẽ khỏi hết thôi. Đừng lãng phí sức lực vô ích nữa, đi ngồi thiền tịnh tâm đi.”
“Công việc của cậu là phải nghe theo lời khách hàng cơ mà? Dù đúng là không được học hành gì thì cậu cũng thiếu chuyên nghiệp quá đấy.”
Từ dưới sàn nhà nổi lên một khối nhiệt nóng. Yaba hất tay Cha Myung Hwan ra.
“Thế thì anh đi mà gọi Cocaine chuyên nghiệp đầy mình đến ấy!”
Cha Myung Hwan đột nhiên ôm đầu. Một bên mắt anh ta nheo lại như thể đang rất đau đớn.
“Sao cậu hét ầm lên vậy? Cậu ép người quá nhỉ! Tôi nhắc đến Cocaine bao giờ chưa? Chính cậu là người khơi ra trước đấy.”
“Bởi vì anh làm tôi nhớ đến cậu ta, thế thôi.”
“Sao cậu cứ phải làm quá lên thế? Tôi đau đầu quá nên mới bảo cậu hát thêm mấy bài nữa thôi mà, có gì mà làm giá vậy?”
Yaba không có giọng hát thần kỳ hay tinh thần trách nhiệm cao cả như ai kia. Cậu chỉ may mắn gặp được một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối yêu thích giọng hát của mình, và điều đó khiến cậu vui vẻ trong thâm tâm. Ước gì người nằm trên giường bệnh là Cha Yi Seok. Suy nghĩ tàn ác đó bào mòn trí não cậu. Cậu đã chán ngấy khoảng thời gian khi mà một người đang cận kề cái chết và một người luôn cận kề cái chết trong mọi giây phút đối mặt với nhau rồi.
“Phiền lắm. Tôi đã bảo phiền rồi mà.”
“Sao? Không được gặp Giám đốc Cha nên cậu không có hứng hát hò à?”
Kẻ đang cận kề cái chết bất ngờ tấn công. Yaba nhìn chằm chằm vào anh ta đến mức khóe mắt đỏ hoe. Cha Myung Hwan mở to đôi mắt nổi gân máu và đôi môi run rẩy. Biểu cảm đó giống như hình ảnh phản chiếu của chính bản thân cậu trong mắt Cocaine. Cha Myung Hwan phun ra từng chữ một như vắt nước cốt.
“Cậu cứ nhìn tôi chòng chọc như vậy là muốn làm sao? Sao không cãi lại nhem nhẻm lên đi?”
Chát───! Thay vì trả lời, Yaba tát thẳng vào má Cha Myung Hwan. Anh ta nghiến rằng rồi lao vào cậu như mất trí.
“Cút ra! Tên điên này!”
“Mẹ kiếp! Cậu có biết bộ dạng đánh mất bình tĩnh trong khi vẫn đeo mặt nạ của cậu quyến rũ đến mức nào không? Tại sao cậu cứ khiến tôi nảy sinh cảm giác như thế này vậy?”
Cha Myung Hwan ấn đầu gối xuống cái đùi đang vùng vẫy của Yaba. Sau đó, anh ta dụi mũi vào hõm cổ cậu rồi hít lấy hít để mùi hương ở đó. Khuôn mặt anh ta đỏ bừng lên với đôi mắt long lanh. Đúng lúc đó, môi anh ta lao đến. Môi của Yaba bị bao phủ. Cái lưỡi sặc mùi thuốc của anh ta liếm láp niêm mạc trong miệng cậu một cách thèm khát. Yaba cảm thấy như đang bị nhét một con ếch sống vào miệng. Dù cậu cắn lưỡi hay kéo tóc anh ta, tiếng rên rỉ của anh ta càng to hơn. Cậu muốn rút chiếc kim cắm ở mu bàn tay của anh ta ra và đâm vào cổ lẫn tròng mắt của anh ta ngay lập tức. Nhưng nếu anh ta chết, người duy nhất muốn nghe bài hát của cậu cũng sẽ biến mất. Yaba nhắm chặt mắt rồi lấy đầu mình đập vào mặt anh ta. “Ư ức.” Cha Myung Hwan ngã ra. Yaba đá mạnh vào anh ta rồi vội vàng lau môi. Cha Myung Hwan ôm chặt cái mũi đang chảy máu.
“Này, tôi là bệnh nhân đấy.”
“Nếu anh còn giở trò này thêm một lần nào nữa thì tôi sẽ tự tay chôn anh xuống mồ đấy!”
Cơn giận vẫn chưa biến mất, Yaba tiếp tục đánh Cha Myung Hwan. Kẻ bị đánh bám chặt vào giá truyền dịch và la hét.
“Lúc nào cũng làm giá với bộ mặt khô héo quắt queo đó. Cậu cũng tốt đấy nhưng cái tính khí của cậu khiến người ta quên hết những điểm tốt của cậu rồi. Cậu vừa hát hay, giá trị quan cũng rất rõ ràng, không giống như bọn trẻ ngày nay.”
Cha Myung Hwan liếc nhìn Yaba sau khi chiếc mặt nạ đã được tháo ra.
“Gì đây, nếu cậu không nhăn mặt thì… hộc… ư ức…! Này! Bình tĩnh đi!”
Yaba giẫm lên chân sau của con ếch đang nằm sõng soài trên sàn. Sau đó cậu còn đá mạnh vào bụng hắn rồi mới bước đến mở cửa để rời đi.
“Này, tên lừa đảo.”
Cha Myung Hwan vừa xoa đùi vừa rên rỉ.
“Tôi sẽ tham dự một cuộc họp chính thức vào ngày mai. Đây là lần đầu tiên sau 6 tháng. Thời gian qua cậu cũng vất vả rồi nên nếu ngày mai mọi chuyện thuận lợi thì tôi sẽ thưởng thêm cho cậu.”
Cha Myung Hwan trông khá phấn khích khi nói điều đó.
Yaba vừa thở hổn hển vừa bước qua khu vườn. Một tay cậu cầm chiếc mặt nạ đứt dây buộc, một tay cậu lấy mu bàn tay chùi môi. Cậu gần như muốn cắt luôn môi và lưỡi đi. Khi đến cửa trước, cánh cửa mở ra, cậu nhìn thấy một chiếc quần Tây và giày tối màu. Tim Yaba đập thình thịch. Tuy nhiên, người bước vào lại là Chủ tịch Cha. Dù đã cố gắng không làm như vậy nhưng cậu vẫn mong đợi. Giờ đây, Cha Yi Seok không chỉ nằm ở một phần thông tin giữa các nếp nhăn của não mà nằm ở toàn bộ não cậu. Toàn thân cậu, nơi bị ảnh hưởng rất nhiều bởi não, cảm thấy tê liệt. Yaba miễn cưỡng nhấc chân lên và đi lướt qua ông lão.
“Lý do tôi để cậu bước chân vào ngôi nhà này là vì Myung Hwan.”
Khi Yaba ngoảnh lại nhìn, Chủ tịch Cha đang đứng quay lưng lại với cậu.
“Dù Myung Hwan đã khỏe hơn nhưng cũng không biết lúc nào tình trạng của nó sẽ xấu đi. Từ trước đến nay, hy vọng của thằng nhóc lúc nào cũng bị giẫm đạp theo cách này. Vì vậy, hãy cố gắng hết sức cho đến ngày cuối cùng. Đây là mệnh lệnh.”
“Tại sao tôi phải làm thế?”
Lúc này Chủ tịch Cha mới quay đầu lại. Đường nét trên khuôn mặt ông ta giống với Cha Myung Hwan, nhưng đôi mắt như động vật máu lạnh lại giống hệt Cha Yi Seok. Vòm ngực Yaba căng cứng.
“Tôi không đến vì ông hay Cha Myung Hwan gọi. Tôi đến vì tôi muốn đến. Nếu mọi thứ trở nên phiền phức và khó chịu thì tôi sẽ nghỉ việc. Với lại, anh ta vẫn đang sống mà. Đừng đối xử với anh ta như người đã chết.”
“Cậu vẫn cứ nhảy loạn lên mà không biết sợ là gì nhỉ. Những kẻ sinh ra nông cạn thì thường rất tinh ý vì cả đời chúng chỉ biết nhìn vào mắt người khác và lo lắng xem họ nghĩ gì, nhưng mà cậu thì có vẻ không hẳn là như vậy.”
“Đúng rồi, không phải ai sinh ra là kẻ rẻ tiền cũng đều tinh ý đâu. Nhìn Cha Myung Hwan là biết mà.”
Đôi mắt của Chủ tịch Cha run rẩy như sự dao động của một ngọn núi lửa đang phun trào. Ông ta chỉ là một người cha bình thường với duy nhất Cha Myung Hwan. Nếu ông ta cũng đối xử với Cha Yi Seok như vậy thì anh ấy sẽ khác bây giờ phải không? Anh ấy sẽ không si mê những cái xác hay bị thu hút bởi mùi chết chóc phải không? Anh ấy sẽ không đến Paradiso và cậu cũng sẽ không gặp anh ấy đúng không? Và có lẽ bản thân cậu cũng sẽ không biết rằng trên đời lại tồn tại nỗi đau như thế này…
“Sở dĩ những đứa con của ông thành ra như vậy đều là do ông hết. Dòng máu giỏi giang đó của ông đã tạo ra một con quái vật và một kẻ thấp hèn không thể tự mình làm được bất cứ việc gì. Tôi sợ đến chết ông cũng không nhận ra nên mới chỉ cho ông biết đấy.”
Yaba quay lưng lại với ông già và rời khỏi khu vườn.
Khi Yaba rời khỏi nhà Cha Myung Hwan thì mặt trời đã lặn. Câu lên xe, ngồi vào ghế sau. Hai tên côn đồ ngồi phía trước liếc nhìn cậu. Dây thần kinh của cậu bị kéo căng trước cái nhìn đáng sợ một cách kỳ lạ. Chiếc xe khởi động và đi vào một con đường vắng vẻ. Đường tắt dẫn đến cửa hàng có đầy vũng nước do trận mưa lớn đêm qua. Sương mù uốn lượn từ sườn núi phủ kín con đường. Bầu trời kỳ lạ với những đám mây đen và ánh hoàng hôn hòa quyện vào nhau. Hôm nay, bọn côn đồ im lặng một cách đặc biệt. Vì sương mù và độ ẩm khiến việc quan sát phía trước trở nên khó khăn, tên côn đồ ngồi ở ghế phụ đã lấy giẻ lau kính và hạ cửa kính xe xuống. Khi xe đang leo lên một con dốc uốn cong về bên trái, tên côn đồ lái xe liếc qua gương chiếu hậu.
“Gì vậy, thằng khốn kia say rượu à…”
Yaba ngoái đầu lại nhìn. Đằng sau là một chiếc xe tải đi chệch khỏi làn rồi lại đi về đúng vị trí và cứ lặp đi lặp lại như vậy. Đá sỏi rơi đầy xuống đường. Có vẻ chiếc xe đó đang cố vượt lên nhưng đây là đường một làn nên rất khó nhường đường. Tên côn đồ ngồi ở ghế phụ nói.
“Tăng tốc đi.”
“Vâng.”
Khi ô tô tăng tốc, chiếc xe tải cũng bám sát theo, đến mức có thể nhìn thấy cả biển số của nó. “Địt mẹ thằng chó này!”. Tên côn đồ bấm còi rồi tạt xe sang phải để nhường đường cho xe tải. Chiếc xe tải áp sát bên sườn xe ô tô một cách nguy hiểm. Qua lớp kính tối đen, có thể thấy bóng dáng một người. Đường này rất hẹp nên không đủ chỗ cho hai chiếc xe lớn chạy song song. Chiếc xe tải không hề nhường đường, ngay cả khi dải phân cách giữa đường đã bị đâm vỡ. Tên côn đồ vội vàng quay tay lái để tránh va chạm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Yaba. Hàng ghế sau không có túi khí. Cậu kiểm tra xem đã thắt dây an toàn đúng cách chưa và bám chặt tay vào ghế phụ. Cậu cắn môi để giảm bớt sự lo lắng. Chỉ cần vượt qua khúc cua này, họ sẽ đến con đường có nhiều xe cộ qua lại.
Rầmmmm─────!
Đúng lúc đó, chiếc xe tải húc vào sườn xe ô tô như muốn lật ngửa cái xe lên. Cú va chạm mạnh đến mức Yaba cảm giác như vừa bị gãy xương. Tên côn đồ chửi bới, đạp phanh gấp và quay tay lái.
“Mẹ thằng chó kia làm cái gì vậy?! Khư ức….!”
Uỳnhhhhh─────!
Chiếc xe tải không dừng lại và dồn xe ô tô vào ngọn đồi. Dù tài xế đang lái xe khi say rượu hay chỉ đe xọa ô tô cho vui thì có một điều chắc chắn là anh ta có vấn đề về thần kinh. Xe ô tô bị húc mạnh lao vào lan can bên phải đường.
Kítttttt──────!
Tiếng phanh gấp và mùi cao su cháy khét ập vào tai và mũi Yaba. Chiếc xe con cố gắng bám trụ nhưng không thể chịu được sức mạnh của gã khổng lồ nên đã trật bánh khỏi lan can. Nó bắt đầu lăn xuống một ngọn đồi thấp. Yaba gục đầu vào đầu gối và dồn hết sức lực toàn thân. Các bộ phận rơi ra khỏi xe bay tứ tung, cành cây và đá sỏi văng tới tấp vào xe. Cửa kính xe vỡ vụn. Ư ức…! Yaba bị mắc vào dây an toàn và lắc lư qua lại. Mỗi phần xương đều như bị chệch ra. Các cơ quan nội tạng như bị nghiền nát. Nỗi sợ hãi lúc này còn lớn hơn nhiều so với nỗi đau thể xác. Được một lúc, thân xe lật ngược và dừng lại. Dường như cậu đã ngất đi trong giây lát do cú sốc quá lớn.
Không biết đã trôi qua bao lâu… Tiếng ai đó rên rỉ như tiếng vang dội lại. Chiếc xe lật đè lên người khiến Yaba khó thở. Thứ duy nhất có thể cử động được trên cơ thể cậu lúc này là đôi mắt. Đầu tiên cậu thấy phần cản xe đã móp méo và kính chắn gió đã biến mất. Tên côn đồ ngồi trên ghế phụ gục xuống, đầu đập vào kính bên cạnh. Tên côn đồ lái xe bị kẹt giữa ghế lái và túi khí đang rên rỉ. Cậu cố gắng thoát ra ngoài khi khói bốc ra từ cản xe. Khói đen, tia lửa và mùi khét, tất cả đều là dấu hiệu của cái chết. Dẫu biết rằng phải thoát ra ngay nhưng cậu không tài nào di chuyển được. Cậu cất tiếng nhưng không có giọng nói nào phát ra. Khi máu bắt đầu dồn lên não, tầm nhìn của cậu mờ đi. Đây là một cuộc chiến tuyệt vọng mà cậu phải chiến đấu một mình như khi bị bóng đè. Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì cậu đã phẫu thuật rồi. Lẽ ra cậu nên cắt đuôi con bọ cạp của Ki Ha. Một cái đầu và vây ngó ra từ cột lửa trong tấm cản. Con quỷ lửa thè cái lưỡi tham lam. Trong khoảnh khắc đó, một vụ nổ lớn đến mức thổi bay linh hồn cậu nổ ra. Ý thức cậu trở nên chập chờn. Thật may vì hình ảnh cuối cùng hiện ra trong tâm trí cậu lúc này là Cha Yi Seok.
(*Cản xe (hay Ba đờ sốc) là bộ phận được tăng cường hoặc tích hợp sẵn ở phía trước hoặc phía sau của xe hơi. Cản trước và cản sau có chức năng bảo vệ hệ thống vỏ xe khi gặp sự cố va chạm gia thông)
Ràooooo────────!
Trận mưa lớn bất ngờ đã gột rửa thế giới đầy bùn đất. Mùi mưa nồng nặc bám đầy khắp cơ thể người. Chuỗi hạt mưa rung rinh tạo thành những sợi dây màu trắng. Bên trong căn hộ được bao phủ bởi những ô cửa kính, đến cả khuôn mặt vô cảm cũng đã được nước mưa thanh lọc. Cha Yi Seok vừa tắm xong đi ra và chỉ mặc đồ tắm. Trên môi anh ngậm điếu thuốc, nhưng đã lâu không châm nên đầu lọc bị ẩm. Anh nhìn đồng hồ treo tường. Nhịp điệu của kim giây bình tĩnh đến đáng ghét. Sắp đến giờ hẹn rồi. Một luồng hơi nóng căng thẳng tụ lại ở phần bụng dưới của anh. Anh mím môi một cách kỳ lạ.
Có người bấm chuông. Cha Yi Seok đi thẳng đến cửa trước. Ngay cả đến thời gian di chuyển đó anh cũng muốn rút ngắn. Anh sải những bước dài và lao ra cửa. Hai người đàn ông mặc áo khoác đen và đội mũ bóng chày đang đứng trước cửa. Họ đeo mặt nạ và chỉ để hở phần mắt dưới vành mũ. Ngoài ra, họ còn mang theo một bao tải lớn.
“Đây là thứ ngài yêu cầu. Phải mất một thời gian để đáp ứng điều kiện mà ngài đã nói.”
Cha Yi Seok cẩn thận ôm lấy cái bao bằng cả hai tay. Cơ thể bên trong rất nhẹ và lạnh. Cảm giác đó xung đột với sức nóng tỏa ra từ phần thân dưới của anh. Cha Yi Seok chậm rãi hỏi.
“Có đúng công thức không?”
“Vâng. Đúng như kích thước ngài yêu cầu, cắt bỏ hai bên tinh hoàn, vết dao trên cổ tay. À, nhưng chúng tôi không tìm được con chip giống hệt mẫu nên đã sử dụng mẫu khác giống nhất có thể.”
Cha Yi Seok hài lòng với công việc được xử lý gọn gàng. Anh nở một nụ cười mang tính hình thức với hai người đàn ông rồi tháo nút thắt bao tải ra. Từ bên trong, cái đầu nhỏ thò ra rũ xuống ngực anh. Con mèo bị dính đầy bồ hóng trên má và trán, nhắm mắt lại như thể đã chết. Tuy nhiên, đôi môi nhỏ hơi hé thở ra một hơi ngắn. Mắt Cha Yi Seok lóe lên một tia sáng như vảy rắn.
***