Cuộc họp cổ đông khẩn cấp vào buổi sáng đã khiến cả công ty xôn xao. Cha Myung Hwan nổi điên lên, rồi kiệt sức và trở về nhà. Nhờ vậy mà Cha Yi Seok lại bận rộn với công việc đến nỗi không có thời gian để thở. Trên màn hình máy tính hiện lên biểu đồ giá cổ phiếu của Taeryeong đang lao dốc không phanh. Kang Ki Ha chắc hẳn đang mơ ước nó sẽ sớm tăng trở lại. Cha Yi Seok đẩy đống tài liệu sang một bên và nhìn đồng hồ. Dù rất muốn rời khỏi công ty ngay lập tức, nhưng vì hôm nay là một ngày quan trọng nên anh quyết định cố gắng hòa nhịp với bầu không khí. Anh bỏ miếng kẹo cuối cùng mà con mèo đưa cho vào miệng. Anh mút thật mạnh viên pha lê hình bầu dục như thể đó là quy đầu của con mèo. Viên kẹo nhả ra vị ngọt như để đáp lại. Sau đó, anh nhấc điện thoại lên và gọi về nhà, nhưng con mèo không bắt máy. Những tiếng bíp dai dẳng khiến anh lo lắng. Anh gọi cho vệ sĩ.
“Cậu ấy không nghe máy. Kiểm tra xem cậu ấy đang làm gì.”
[Hôm nay cậu ấy ở trong nhà suốt. Có vẻ như cậu ấy chỉ bật đĩa nhạc Opera và nghe đi nghe lại.]
Cổ Cha Yi Seok cứng đờ. Trong nhà anh không hề có một đĩa CD nào. Đó là giọng hát của con mèo.
“Tôi sẽ gọi lại sau 5 giây nữa. Bảo cậu ấy nghe máy đi.”
Cha Yi Seok cầm áo khoác lên và rời khỏi văn phòng. Những bước chân của anh trên sàn trở nên gấp gáp. Khi anh vừa áp điện thoại vào tai và băng qua hành lang, một âm thanh dữ dội vang lên như muốn xé rách màng nhĩ anh.
“Ông không phải con người! Khi con gái của tôi sắp chết, ông thậm chí còn không thèm liếc nhìn chúng lấy một lần, nhưng giờ ông lại vui đến phát điên khi con trai mình sống lại sao? Tôi sẽ giết chết ông bằng chính tay mình!”
Giữa sảnh chính, mẹ Cha Yi Seok đang trút cơn phẫn nộ lên Chủ tịch Cha. Với khuôn mặt lem luốc mascara, mặc mỗi áo khoác lông thú khoác ngoài chiếc váy ngủ, bà trông chẳng khác gì một tiếp viên quán rượu trong con hẻm tối tăm nào đó. Chủ tịch Cha nhìn vợ mình bằng ánh mắt đầy ghê tởm. Các nhân viên đi ngang qua đều cố gắng lảng tránh ánh nhìn. Cha Yi Seok tiến về phía mẹ mình. Mặc cho các nhân viên bảo vệ cố gắng ngăn cản, mẹ anh vẫn chĩa móng tay sắc nhọn về phía Chủ tịch Cha.
“Thà chết một cách sạch sẽ còn tốt hơn, phải không? Nếu vậy ít nhất ông cũng sẽ cảm thấy có lỗi với các con mình! Tôi sẽ tự tay giết hết tất cả! Các người, tất cả các người…!”
Người mẹ đang chửi bới thì ngất đi tại chỗ.
Sau khi xác nhận mẹ mình đã ngủ, Cha Yi Seok ra khỏi phòng. Mùi rượu nồng nặc khắp phòng khiến anh choáng váng. Dù đã ngất lịm đi, mẹ anh vẫn khóc. Kể từ khi Cha Myung Hwan khỏi bệnh hoàn toàn, mẹ anh trở thành một kẻ nghiện rượu. Cho dù là Cocaine thì cũng không thể chữa lành vết thương đã mưng mủ trong lòng bà. Căn bệnh chỉ có thể được chữa khỏi nếu Chủ tịch Cha quỳ gối trước mộ các con gái bà và ăn năn sám hối. Người quản gia đi theo Cha Yi Seok ra tận vườn, lên tiếng.
“Vì quá kích động nên phu nhân đã lao ra ngoài, chúng tôi cũng không thể làm gì được. Tôi đoán là do bà ấy đã không nghe bài hát của cậu Cocaine một thời gian nên tình trạng mới trở nên tệ hơn.”
“Không nghe là sao?”
“Nghe nói cậu ấy bị tai nạn ô tô và phải nhập viện. Tôi vừa liên lạc thì được biết cậu ấy đã xuất viện rồi nên tôi đã gọi cậu ấy đến. Chắc cậu ấy sắp đến rồi ạ. Nhân tiện, Giám đốc cũng nên giữ gìn sức khỏe. Hiện giờ sắc mặt của ngài không được tốt lắm.”
Người quản gia trông đầy lo lắng. Cha Yi Seok rời đi rồi đột nhiên khựng lại. Trong khu vườn tối, một người đàn ông lạ mặt đang tỉa cây.
“Người làm vườn trước đây nghỉ việc rồi sao?”
“Cậu ta nghỉ việc mà không hề nói một lời nào. Vì cậu ta có tay nghề tốt nên phu nhân cũng rất hài lòng, tôi đã định tiếp tục giao việc cho cậu ta mà… Có lẽ tôi già rồi nên mắt nhìn người cũng kém đi.”
Phải chăng anh ta đau lòng vì cái chết của con mèo sao… Cha Yi Seok tự hỏi người đàn ông đó đang đứng ở vị trí nào giữa anh trai và người tình. Anh rời mắt khỏi khu vườn, bước từng bước trên những bậc đá. Người quản gia tiễn anh tới cổng chính rồi quay vào trong.
Vừa bước ra khỏi cổng, một cơn đau nhói ở hộp sọ tấn công anh. Cha Yi Seok tựa vai vào cánh cổng, thở ra những làn hơi trắng như khói thuốc bị cuốn theo gió. Các triệu chứng cai nghiện nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Chỉ cần đưa tay ra là có một khối ma túy nguyên chất trong tay, nhưng việc phải cố vờ như không thấy khiến anh như đang sống trong địa ngục. Anh muốn cào vào cổ họng con mèo để lôi ra bất kỳ âm thanh nào có thể, để phá tan sự bức bối trong mình. Ngay cả khi sử dụng ma túy, anh cũng chưa bao giờ sa vào nghiện ngập đến mức này. Tiếng ù tai nhức nhối không ngừng hành hạ màng nhĩ, còn cơn nóng hừng hực trong ruột gan cứ càng ngày càng bốc cao. Cha Yi Seok dựa vào cổng và đo khoảng cách tới chiếc xe. Anh lấy chìa khóa xe ra và bấm nút. Bíp bíp, âm thanh báo hiệu cánh cửa xe mở, và đèn pha bật sáng. Chính lúc đó, anh mới nhận ra có ai đó đang đứng ngay bên cạnh mình, điều mà anh hoàn toàn không hay biết trước đó.
Trước khi Cha Yi Seok kịp xác định danh tính kẻ lạ mặt, một vật bằng kim loại đã cắm sâu vào mạng sườn anh. Hắn ta xoay dao, cắt ngang nội tạng rồi rút ra. Cha Yi Seok hướng mắt về phía kẻ đâm mình. Hắn ta đội mũ và đeo khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt quen thuộc… là một trong “những con chó” của Kang Ki Ha. Một lần nữa, lưỡi dao lại xuyên qua da thịt, xoáy mạnh vào bên trong. Kẻ lạ mặt rút lưỡi dao đã cắm sâu ra, kéo theo cả những mảng nội tạng và da thịt bám trên bề mặt kim loại. Máu chảy ra dữ dội. Đúng lúc đó, ánh đèn ô tô lóe lên trên bức tường gần đó. Hung thủ liếc về phía ánh sáng rồi cất dao vào túi, ung dung rẽ qua góc hẻm và biến mất. Tầm nhìn của Cha Yi Seo mờ dần, chân anh khuỵu xuống. Anh có cảm giác như dòng kim loại nóng chảy đang rót vào nội tạng mình, đau đến mức cơn nhức đầu cũng tan biến. Ánh sáng vụt tắt với tốc độ kinh hoàng, cả không gian lại chìm trong bóng tối. Từ đâu đó, anh nghe thấy tiếng mở cửa xe, tiếp đến là tiếng bước chân chạy nhanh về phía mình. “Giám đốc Cha! Giám đốc Cha!” Giọng nói gọi anh đầy lo lắng… là một âm thanh quen thuộc. Ngay sau đó, giọng ca soprano trong trẻo và thuần khiết vang lên.
Cha Yi Seok đã gọi điện cho Yaba. Anh nói mẹ anh đã gây náo loạn ở công ty, và anh đang đưa bà ấy về nhà. Liệu có phải là vì Cha Myung Hwan vẫn còn sống không? Toàn bộ sức lực trong cơ thể Yaba như bị rút cạn. Cậu ngồi thẫn thờ một lúc lâu, cho đến khi tiếng gào rú của nồi cơm kéo cậu trở lại hiện thực. Mùi cơm chín lan tỏa khắp nhà. Đã đến lúc ngừng viện cớ. Yaba tiếp tục luyện thanh. Người ta thường nói, nếu thường xuyên tiếp xúc với thứ gì, dần dần sẽ nảy sinh tình cảm với nó. Ngày hôm nay cậu đã nghe giọng hát của mình cả ngày. Và cuối cùng cậu không còn thấy ghét bỏ cái giọng này như trước nữa. Khi luyện thanh xong, toàn thân Yaba ướt đẫm mồ hôi.
Tắm xong, Yaba bày những miếng xoài đã được Cha Yi Seok cắt sẵn lên đĩa. Đang vừa nhai xoài vừa bước ra phòng khách thì cậu nghe thấy tiếng đập cửa từ căn phòng trong cùng. Trước khi ra ngoài, Cha Yi Seok đã nhốt thứ ranh mãnh vào trong phòng. Yaba dựng thẳng lưng, liếc nhìn cánh cửa. Thứ đáng lẽ phải nằm trong hộp rau củ quả giờ lại có phòng riêng, thật không hiểu nổi thế giới này đang vận hành thế nào. Tuy nhiên, cậu hiểu rõ nỗi khổ sở của việc bị tước mất tự do nên cậu không ghen tị với thứ ranh mãnh khi nó được ở phòng riêng. Yaba định lờ đi, nhưng bàn tay đã tự động mở cửa. Thứ ranh mãnh thoát ra ngoài ngay khi cánh cửa vừa hé mở, như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Yaba lập tức lùi chân lại theo phản xạ. Đúng như dự đoán, cái đầu rắn quay tròn trên sàn. Yaba mang đĩa xoài ra đặt giữa phòng khách. Thứ ranh mãnh bò đến chỗ cậu và trơ trẽn đặt đầu nó lên đùi cậu. Đây là lý do tại sao không được nhân nhượng với thứ sinh vật kém văn hóa này. Yaba lấy phần cán dĩa gõ nhẹ lên đầu thứ ranh mãnh vài lần.
“Nếu mày cứ bám lấy tao, tao sẽ nhốt mày lại đấy.”
Thứ ranh mãnh ngước nhìn Yaba và lè lưỡi ra. Yaba tự thấy mình thật ngớ ngẩn khi nói chuyện với đồ ăn, nhưng dường như con vật này có thể hiểu được tiếng người, làm cậu thấy rờn rợn. Đúng lúc đó, từ phía cửa chính vang lên tiếng giày. Chắc là Cha Yi Seok. Cậu tưởng anh ấy sẽ về muộn, nhưng không ngờ anh về sớm như vậy. Yaba ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa trước. Đột nhiên, những tiếng rên yếu ớt và âm thanh va chạm nặng nề vang lên từ hành lang. Những âm thanh ấy vang lên ngắn ngủi rồi nhanh chóng biến mất, để lại một khoảng lặng tuyệt đối.
Rầmmmm────!!
Cửa chính rung chuyển đến mức cả căn nhà như rung lên. Một loạt tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp, và rồi cánh cửa bị mở toang một cách thô bạo. Khoảng bốn, năm gã đàn ông ùa vào nhà như một loại dịch bệnh lây lan. Hai người xách can dầu, trong khi những kẻ còn lại bao vây lấy Yaba. Đúng lúc đó, đèn cảm biến ở hành lang bật sáng. Tiếng giày lạnh lẽo từ từ thu hẹp khoảng cách. Một người đàn ông xuất hiện ở lối vào, ánh sáng từ hành lang hắt lên vai ông ta.
Ki Ha mặc một bộ vest chỉnh tề, đi đôi giày da sáng bóng. Ông ta đứng nghiêng người, đưa mắt quét qua khắp căn nhà. Khi ánh mắt dừng lại ở Yaba, chúng bùng lên lửa giận. Làm thế nào mà ông ta biết được chỗ này và đến được đây? Mà, cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Giống như vòng lặp vô tận, có lẽ đây là kết cục tất yếu mà cậu phải gánh chịu. Đám tang do Ki Ha tổ chức cũng tương tự như cái xác mà Cha Yi Seok đã hoán đổi. Im Su không xuất hiện. Việc Ki Ha đích thân ra mặt chứng tỏ chuyện này rất nghiêm trọng. Nhưng việc ông ta không đưa theo Im Su trong một tình huống thế này thật sự hiếm có, điều đó làm cậu phát điên vì tò mò. Cơn ớn lạnh xuyên qua tận xương tủy khiến cơ thể Yaba run rẩy không cách nào kiểm soát được. Ki Ha đứng sừng sững giữa phòng khách, không hề lay chuyển.
“Sắc mặt mày trông có vẻ tốt đấy chứ?”
Giọng điệu của ông ta nghe có vẻ bình thản, nhưng ánh mắt sắc lạnh như băng. Phòng khách bẩn thỉu đầy dấu giày. Điều khiến Yaba khó chịu hơn cả đám côn đồ đang tưới xăng khắp nhà chính là những dấu giày của Ki Ha. Cha Yi Seok là người ưa sạch sẽ. Anh ấy cũng cực kỳ ghét việc những thứ mình đã dày công chăm chút lại rơi vào tay kẻ khác. Anh ấy sẽ cảm thấy thế nào nếu trở về căn nhà trống. Liệu anh sẽ nhặt một thứ khác về và nuôi dưỡng lại từ đầu chăng?
“Cởi giày ra.”
Ki Ha cau mày vì tưởng mình vừa nghe nhầm. Yaba gào lên.
“Giày, tôi đã nói là cởi giày ra cơ mà.”
Ki Ha đáp lại bằng tiếng cười khẩy. Yaba chạy vào bếp và rút con dao ra khỏi hộp đựng dao. Ki Ha bước thẳng tới, tát mạnh vào mặt cậu khiến mắt cậu như bốc lửa. Mũi dao trong tay Yaba lao thẳng về phía chiếc đuôi bọ cạp trên gáy Ki Ha. Cậu thực sự muốn xem bên trong lớp vỏ cứng đen nhánh của loài động vật chân đốt này có gì. Ki Ha bẻ ngoặt tay cậu ra sau. Con dao rơi xuống sàn. Gân xanh nổi lên đầy cổ ông ta.
“Tao còn định cầu xin mày tha thứ! Vậy mà mày lại lừa tao?! Suốt thời gian qua, mày đã rên rỉ dưới thân thằng khốn đó bao nhiêu lần hả?! Bao nhiêu?”
“Dù tôi có biến mất thì cũng đâu có vấn đề gì với ông đâu! Để cho tôi sống đi! Hãy để tôi được thở một chút!”
Ki Ha đã dạy cho Yaba rất nhiều bài học với tư cách là người giám hộ. Ông ta lắc lư những phần thưởng nhỏ trước mắt, khiến những kẻ bên dưới phải cắn xé lẫn nhau để tranh giành, qua đó cậu học được bài học về tình bạn. Ông ta đánh đập cậu như đánh gia súc, dạy cậu tính kiên nhẫn để chịu đựng sự sỉ nhục và gian khổ. Ông ta tẩy não cậu để cậu tin rằng dù bản thân có cố gắng vùng vẫy bao nhiêu, tương lai cũng chỉ là một vũng bùn lầy. Ông ta biết ngoài cái chuồng này là thế giới ngọt ngào đến nhường nào, nên quyết không cho cậu có cơ hội nếm trải. Yaba cào cấu từng mảnh da thịt của Ki Ha như thể đang gỡ bỏ quá khứ bám chặt trên người mình. Gương mặt Ki Ha méo mó.
“Nếu có ý định từ bỏ mày thì tao đã chặt đầu mày từ 10 năm trước rồi.”
Lời thổ lộ của ông ta ghê tởm như bãi nôn vậy. Yaba ngước đôi mắt đỏ ngầu lên và phun ra nụ cười chế nhạo trước mặt ông ta.
“Thà là lúc đó ông giết quách tôi đi cho xong. Còn hơn phải sống dưới một lũ rác rưởi.”
Ki Ha kéo lê Yaba, người vẫn giữ vẻ mặt cười nhạo đi. Yaba ném và đá tất cả những gì cậu có thể bắt được. Khi đó, một con trăn khổng lồ đã cắn mạnh vào đùi Ki Ha và quấn chặt quanh người ông ta. Ki Ha vừa chửi thề vừa đâm dao vào cổ con trăn. Răng của con trăn và dao găm của Ki Ha cùng cắm vào da thịt đối phương.
“Ông, ông chủ! Chúng mày còn nhìn cái gì? Mau gỡ nó ra cho ông chủ.”
Hai tên côn đồ lao tới định tháo vòng quấn của con trăn, nhưng sức phản kháng của nó thật ghê gớm. Phải đến khi một người khác tham gia hỗ trợ, họ mới miễn cưỡng gỡ được nó ra. Con trăn đổi hướng và quấn quanh cổ của một tên côn đồ. Những tên khác ngã sõng soài trong sự hỗn loạn do những cú tấn công của con trăn. Ba người đàn ông hợp lực, cố gắng ghì thân mình to lớn của con trăn xuống đất. Nhưng với chiếc đuôi mạnh mẽ, con trăn quấn chặt lấy cánh tay Ki Ha. Ki Ha đè đầu con trăn xuống, rút con dao găm khác từ thắt lưng ra và giơ lên cao.
“Đừng mà…!!”
Yaba dồn hết sức lực đẩy Ki Ha ra, nhưng lưỡi dao đã nhanh hơn. Mũi dao xuyên qua thân rắn to lớn, cắt rời cả xương. Cơ thể bị cắt một nửa của con trăn rơi khỏi cánh tay Ki Ha. Yaba nuốt khan. Cậu kéo lê con trăn bị xẻ đôi vào phòng của Cha Yi Seok, khóa cửa lại rồi ngồi sụp xuống ngay trước cửa. Cậu cố gắng ghép hai phần thân bị chặt đôi lại với nhau, nhưng chúng không thể liền lại được. Những cử động yếu ớt của con trăn dần chấm dứt. Nó đang chết. No đang chết dần. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng Yaba. Liệu có hiệu quả với động vật không? Nếu cậu không kiểm soát được thì sao? Nếu cậu không thể đưa nó trở lại thì sao? Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, nhưng trong tai Yaba, chỉ còn âm thanh của chiếc quạt thông gió đang quay đều. Cậu ghép hai phần thân bị tách rời lại với nhau rồi đưa môi đến gần chỗ bị cắt. Yaba hít một hơi thật sâu và ngay lập tức cất giọng hát lên đoạn cao trào.
Aaaaaa~~~~~~
Con trăn quằn quại dữ dội trong âm hưởng của Aria với kỹ thuật siêu việt. Một mùi tanh nồng xộc lên. Giọng hát của Yaba run run. Dù sao thì nó cũng sẽ chết. Yaba thầm nghĩ rồi đẩy âm lượng lên cực đại, tăng cường sóng âm đến mức tối đa. Con trăn quấn chặt lấy cánh tay cậu trong cơn giãy giụa điên cuồng. Áp lực khủng khiếp từ con trăn khiến xương cánh tay cậu như bị nghiền nát. “Ư…!” Tiếng rên rỉ hòa lẫn cùng lời ca rơi xuống sàn. Yaba không thể tin vào mắt mình. Xương và da của con trăn bắt đầu nối liền vào nhau. Như thể quá trình nó bị dao cắt đứt đã bị đảo ngược, cơ thể con trăn đã trở lại hình dạng ban đầu. Cảnh tượng kỳ quái đến mức kinh hoàng. Đây là lần đầu tiên Yaba thực hiện việc chữa lành và nhìn thấy quá trình hồi phục một cách có ý thức. Khi sức mạnh dần trở lại, cái đầu trăn đã buông thõng bỗng dưng căng cứng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cậu. Trong ánh mắt ấy chứa đựng hàng vạn ngôn từ. Yaba tiếp tục phủ giọng hát của mình lên những vết thương còn sót lại. Đúng lúc đó, cánh cửa bật tung. Cậu dồn hết sức đẩy con trăn khổng lồ vào phòng thay đồ. Ngay khi cánh cửa phòng thay đồ đóng lại, bọn côn đồ đã lao tới trói cậu lại. Ở bên kia cánh cửa, giọng nói đầy giận dữ của Ki Ha vang lên.
“Tao không có thời gian đùa giỡn với mày ở đây đâu. Bởi vì tao đang định chiêu đãi mày một bữa tối được làm từ nội tạng của thằng khốn kia.”
Tim Yaba đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
“Ông… ông nói gì cơ?”
Ki Ha nở một nụ cười chế giễu tàn nhẫn.
“Lâu lắm rồi Im Su mới có dịp thể hiện tài năng đấy.”
“……!”
Yaba có cảm giác như mình vừa rơi khỏi vách đá và xương cốt vỡ vụn. Ki Ha mang vẻ mặt đầy tự mãn. Hàng loạt cảnh tượng kinh hoàng tràn ngập trong tâm trí cậu. Không thể nào… Cha Yi Seok sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Anh ấy luôn tỉ mỉ đến mức hoàn hảo trong mọi việc và luôn đứng trên đầu Ki Ha. Chỉ là, gần đây tình trạng sức khỏe của anh có phần xấu đi. Từ bên ngoài cánh cửa, Ki Ha khẽ gật đầu ra hiệu. Bọn côn đồ lập tức đè Yaba xuống sàn, dùng đầu gối giữ chặt cậu. Một tên khác lấy khăn trùm kín mũi và miệng cậu. Mùi thuốc lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi, kéo cậu trở lại với thực tại.
“Ông đã làm gì?! Ông đã làm gì anh ấy hả?!”
Yaba điên cuồng lắc đầu như kẻ mất trí. Dù cậu có vặn vẹo tứ chi như thế nào đi chăng nữa, nỗi căm hận vẫn không hề vơi đi. Vị thuốc như ác mộng kinh hoàng của quá khứ cuộn xoáy trong huyết quản cậu. Cả cơ thể lẫn khả năng suy nghĩ của cậu đều trở nên tê liệt khủng khiếp. Yi Seok… Yi Seok à… Yaba gọi tên anh như đang cắn vào lưỡi mình. Đây không phải là chốn cô độc mà một tử cung đang bảo vệ cậu. Nhưng những kẻ kia đang cố xé toạc tử cung để lấy ra một bào thai chưa kịp trưởng thành. Bào thai khô héo, chết dần chết mòn với dây rốn sặc mùi máu quấn chặt quanh cổ.
“Biến đi────! Cút điiiiiiiiiiiiii─────────!!”
Yaba vừa đấu tranh vừa hét lên trong đau đớn. Tiếng gào thét đầy mùi tanh nồng của kim loại bay đến như xúc tu, quấn chặt lấy cơ thể đám người. Chính lúc đó.
“Áaaaaaaaaaa────!”
Lũ côn đồ xung quanh tiến lại và ghì chặt đầu Yaba. Khi mắt cậu trợn ngược và chân tay co giật, thì cũng là lúc đôi mắt của những kẻ kia nổ tung. Đỉnh đầu chúng nứt toác, dịch não bắn ra tung tóe. Tiếng hét đẫm máu phát ra không ngừng nghỉ. “Ư——!” Ki Ha bịt tai lại và cúi người xuống. Đống hỗn độn đỏ thẫm bốc lên mùi tanh nồng nặc. Một tên côn đồ với đôi mắt trắng dã ngã xuống bên cạnh cậu. Hắn ta co giật nhẹ rồi chết. Tiếng kêu thảm thiết của ai đó vang vọng khắp sàn nhà. Yaba không biết đó là kết quả của những gì cậu đã làm hay chỉ là một ảo tưởng khác. Cậu nằm dài bất động, cảm giác hoàn toàn tê dại. Không gian trở nên yên ắng, như tro tàn của cái chết phủ xuống.
“…ĐỪNG… ĐỘNG VÀO… TÔI… CHẾTTTT… ĐIIIIIIIIIIII…”
Ki Ha đứng bên ngoài cửa, hạ cái tay đang bịt tai xuống. Ông ta kinh hoàng nhìn chằm chằm vào bọn thuộc hạ đã bị tiêu diệt. Hai chân ông run lên cầm cập, rõ ràng không thể che giấu nỗi sợ. Âm thanh nặng nề thoát ra khỏi cổ họng, trượt qua yết hầu.
“Không lẽ… mày là…”
Đúng lúc đó, máu tươi chảy ra từ lỗ tai Ki Ha. Ông ta đưa tay lên hứng lấy chất lỏng. Mắt ông mở to khi đã xác nhận được danh tính thực sự của Yaba. Ki Ha từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cậu.
“Người mà Cocaine nói… là mày sao…?”
Lại là những lời Yaba chẳng thể hiểu. Cậu muốn thoát khỏi đống xác chết nhưng tác dụng của thuốc đè nặng lên ý chí của cậu. Mọi thứ xung quanh méo mó dữ dội. Giờ đây, lời nguyền cũng đã được hóa giải. Cậu không còn là nô lệ của Ki Ha nữa. Cách duy nhất để cắt đứt mối ác duyên này và trả thù ông ta chỉ có một. Yaba dồn hết sức lực cuối cùng của mình và tập trung vào đầu răng. Khi cậu đang định cắn lưỡi, Ki Ha lao tới và nhét ngón tay vào miệng cậu. Răng của cậu găm vào thịt ông ta, và một dòng chất lỏng ấm áp chạm vào đầu lưỡi cậu. Ki Ha chửi rủa rồi nhét một chiếc khăn vào miệng cậu. Cơ thể Yaba bị nâng lên, lơ lửng giữa không trung. Mẹ kiếp. Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra… Ki Ha lặp đi lặp lại những lời chửi rủa khó hiểu. Khi ông ta bước ra cửa trước, đèn cảm biến bật sáng. Ở hành lang, những vệ sĩ đều đang bị trói và bất tỉnh. Ki Ha bật lửa, ngọn lửa nhảy múa trên chiếc bật lửa vàng, vẽ nên một đường cong trước khi rơi xuống. Ngọn lửa lan nhanh khi nó liếm vào mồi lửa. Lưỡi lửa đói khát nhanh chóng nuốt chửng không gian của Cha Yi Seok. Không gian của anh ấy và cậu…
Ngọn lửa lan nhanh bất chấp những tia nước từ hệ thống phun nước trên trần nhà xả xuống. Khói đen dày đặc từ phòng khách tràn ra cả hành lang. Trần nhà và các bức tường rung chuyển như sắp đổ sụp bất cứ lúc nào. Yaba cố gắng hết sức để không nhắm mắt cho đến giây phút cuối cùng. Bởi vì cậu biết, nếu nhắm mắt lại thì khi mở mắt ra, cậu sẽ không còn ở đây nữa. Thang máy mở miệng ra và nuốt khói vào bên trong. Trong thang máy đầy sương mù, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm đứng bất động như một bóng ma. Có lẽ anh ta bị sốc khi nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mặt mình. Khuôn mặt anh ta bị che khuất, trong tay đang cầm một chiếc kéo cắt tỉa cành. Ngay sau đó, anh ta giơ kéo lên và nhắm thẳng vào cổ Ki Ha, người lúc này còn chưa kịp phòng thủ. Máu từ gáy Ki Ha bắn ra tung tóe như dòng suối đỏ phun trào. Ông ta ngã xuống sàn, tay chân rũ rượi không thể kiểm soát. Ông ta dùng tay ghì chặt cổ mình để cầm máu, lấy khuỷu tay tấn công hàm dưới của gã đội mũ bảo hiểm. Ông ta đấm liên tiếp vào bụng và mạng sườn mà không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản công nào. Tiếp đó, ông ta rút con dao từ thắt lưng ra, đâm mạnh vào vai của người đàn ông, nhưng người đàn ông không hề chùn bước. Khi người đàn ông đội mũ bảo hiểm rút ngắn đến khoảng cách đủ gần, chiếc kéo trên tay anh ta bắt đầu cắt xé một cách không thương tiếc. Cánh tay của Ki Ha run lên, một vài ngón tay cũng đã bị cắt đứt. Lưỡi kéo dính đầy máu và thịt, âm thanh cắt thịt ghê rợn đến mức gần như át đi tiếng la hét. Ki Ha ngã xuống sàn và bị làn khói đen bao phủ. Người đàn ông đội mũ bảo hiểm vội vàng đứng dậy. Qua lớp kính của chiếc mũ, đôi mắt trong veo hiện ra – trong sáng và vô tội, trái ngược hoàn toàn với hành động tàn ác mà anh ta vừa thực hiện. Có lẽ, trong thế giới đứt đoạn và méo mó này, chỉ còn đôi mắt ấy là đại diện cho chút gì đó thuần khiết. Mùi máu tanh nồng khiến ý thức của Yaba chìm sâu xuống đáy vực thẳm.
***