[Novel] Healer - Track 37

Track 37

 

Bản Aria thẩm thấu vào cơ thể, cơn đau như bị nung nóng liên tiếp ập đến. Theo sau đó, nguồn năng lượng mềm mại tiến đến và khuếch đại bên trong. Nguồn năng lượng đó mạnh mẽ và kiên định, tái tạo lại những mạch máu và dây thần kinh đã bị đứt gãy. Nỗi đau như bị ngọn lửa ma quái nuốt chửng dần dịu bớt, hơi thở cũng trở nên dễ dàng hơn. Thi thoảng, có tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ vang lên, xen lẫn vào dòng chảy của bản Aria. Khi những nốt cao kết thúc, một luồng năng lượng dịu dàng lan tỏa, hấp thụ những cơn đau còn sót lại. Thời gian trôi qua không thể đong đếm được. Ý thức của Cha Yi Seok dần trồi lên từ đáy sâu mê man. Anh từ từ nhận thức không gian xung quanh. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà mang phong cách châu Âu. Dù căn phòng đầy rẫy những món nội thất và trang trí lộng lẫy, nó vẫn toát lên vẻ trống rỗng kỳ lạ. Đây chính là phòng của mẹ anh. Cocaine nín thở nhìn xuống. Bên cạnh là mẹ anh với đôi mắt rưng rưng và tiếng thổn thức nghẹn ngào. Đây là lần đầu tiên gương mặt của bà mang dáng vẻ thực sự của một người mẹ.

 

“Con… tỉnh táo lại chưa? Con có sao không?”

 

Cha Yi Seok lờ đờ nhắm mắt rồi mở ra, lướt qua những ký ức. Cảm giác bó chặt của băng gạc quấn quanh eo khiến anh khó chịu. Cocaine lấm tấm mồ hôi trên trán, lên tiếng.

 

“Ngài có nhớ gì không ạ? Ngài bị kẻ lạ mặt tấn công rồi ngã gục trước cổng. Lúc nãy quản gia gọi điện bảo tôi đến điều trị cho phu nhân, khi tôi đến thì thấy…”

 

“Nếu không có Cocaine phát hiện thì phải làm sao? Không được, nhân dịp này con dọn về nhà chính ở đi. Cứ để con sống tùy tiện như thế này, không khéo lại giống mấy chị của con mất thôi!”

 

Mẹ anh cằn nhằn. Đầu óc anh nặng nề như bị ma túy làm cho choáng váng. Qua vai họ, anh nhìn thấy bầu trời đêm. Một dự cảm lạnh lẽo cào cấu sau gáy anh. Anh đá tung chăn và bật dậy. Cơn đau nhói từ bụng kéo chân anh xuống. Mẹ và Cocaine níu lấy áo anh.

 

“Không được đâu ạ! Ngài mất quá nhiều máu nên cần phải điều trị thêm ạ!”

 

“Yi Seok!”

 

Anh không nghe thấy và cũng chẳng nhìn thấy gì nữa. Anh gạt họ ra rồi lái xe đi.

 

Gần khu chung cư có một chiếc xe cứu thương đang đỗ. Thang máy càng lên cao, mùi cháy khét càng nồng nặc. Hôm nay, đèn hiển thị số tầng lại chậm chạp một cách bực mình. Ngay khi cửa thang máy hé mở, hành lang hiện ra, chật kín những người đàn ông xa lạ. Khói đen bám đầy trên tường, khóa cửa trước bị phá hỏng, trong mùi cháy khét còn vương cả mùi máu nhàn nhạt. Tiếng tim đập thình thịch thúc giục bước chân của Cha Yi Seok. Cơ thể anh gần như không thể đứng vững. Có vài người đàn ông đang khiêng thứ gì đó trên cáng, vừa đi vừa nôn khan.

 

“Không biết bị thứ gì đập vào đầu mà lại ra nông nỗi này chứ? Này, anh gì ơi!”

 

Cha Yi Seok xé toạc tấm bạt ra. Máu me loang lổ khiến anh không thể nhận ra khuôn mặt. Nhưng nhìn vào vóc dáng và quần áo thì chắc chắn không phải con mèo. Anh gạt phăng đám cảnh sát đang chắn đường và lao vào trong. Phòng khách bị cháy rụi chỉ còn trơ lại hình dạng cơ bản, tàn dư của khí độc khiến anh khó thở. Đồ chơi của con mèo, chăn mà nó hay nằm, quần áo… tất cả đều biến thành tro bụi. Không có. Không thấy con mèo đâu cả. Cha Yi Seok cố gắng vắt kiệt giọt lý trí cuối cùng. Con mèo có lẽ sợ hãi trước sự xuất hiện của người lạ nên đang trốn đâu đó trong nhà và dựng đứng lông lên. Anh loạng choạng bước đi, lần lượt kiểm tra từ phòng ngủ của mình, đến phòng thay đồ, phòng đa năng, phòng tắm rồi đến ban công mà không bỏ sót chỗ nào. Mỗi lần xác nhận con mèo không có ở đó, tim anh lại như bị xé toạc thêm một lần. Sau khi xác nhận danh tính Cha Yi Seok, cảnh sát giải thích tình hình. Đội cứu hỏa đến dập lửa rất nhanh nên đã khống chế được đám cháy, nhưng những người trong nhà đều đã tử vong do ngạt khói hoặc vỡ hộp sọ. Dưới chân anh vướng một mảnh quần áo cháy xém. Đó là chiếc áo cardigan mà con mèo hay mặc. Nó thích cảm giác mềm mại nên mỗi lần mặc đều dụi dụi mũi vào trong áo. Trước mắt anh tối sầm lại. Con mèo đã bị trộm mất rồi. Mọi thứ xung quanh anh như ngừng chuyển động.

 

Cocaine cùng quản gia đỡ Cha Yi Seok lên giường. Vừa nãy, ngay khi tỉnh lại, anh đã lao thẳng đến căn hộ của mình. Quản gia và Cocaine đuổi theo phía sau, nhưng anh không hề hay biết, chỉ điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó trong căn hộ. Như một kẻ mất hồn, như người đã đi đến tận cùng cõi đời. Rồi anh lại ngã quỵ. Quản gia đi ra ngoài, hỏi.

 

“Thưa phu nhân, con trăn kia thì xử lý thế nào ạ? Đội cứu hộ nói là nó ở nhà cậu chủ nên đã đưa cho tôi…”

 

Mẹ Cha Yi Seok nhăn mặt.

 

“Vứt đi. Hết thứ để nuôi à mà lại nuôi cái thứ gớm ghiếc đó…!”

 

“Nhưng dù sao cũng nên đợi Giám đốc tỉnh dậy rồi hỏi ý cậu ấy…”

 

“Để ta nói chuyện với Yi Seok. Ông vứt nó đi.”

 

“Vâng ạ.”

 

Quản gia gãi gáy rồi bước ra ngoài. Cocaine tiến lại gần Cha Yi Seok. Vết thương ở bụng anh là một vết cắt rất gọn gàng, hung thủ hẳn là một kẻ rất thành thạo trong việc dùng dao. Cậu cũng đoán được thủ phạm là ai. Trên đường về, Cocaine đã dùng năng lực của mình để cầm máu, nhưng để chữa trị hoàn toàn thì có lẽ phải mất đến vài đêm thức trắng. Mẹ của Cha Yi Seok nắm chặt tay đứa con trai đang bất tỉnh. Vết thương sâu thế này cần phải dồn một nguồn năng lượng mãnh liệt mới có thể chữa trị. Nhưng với bà, điều đó thật khó mà kham nổi.

 

“Phần còn lại cứ để tôi lo liệu. Phu nhân tranh thủ chợp mắt một lát đi ạ.”

 

“Khi nghe tin thằng con trai của lão chủ tịch Cha được chữa khỏi hoàn toàn, tôi đã định giết cậu.”

 

Người phụ nữ đột ngột lên tiếng. Ánh mắt của bà lộ rõ vẻ căm ghét.

 

“Hôm nay nếu không có cậu, Yi Seok của tôi đã… Nếu đến cả Yi Seok cũng xảy ra chuyện, thì tôi thật sự không sống nổi nữa.”

 

Mẹ Cha Yi Seok lau vội giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi, rồi đứng dậy khỏi giường.

 

“Tôi sẽ bảo người dọn dẹp phòng dành cho khách. Trong lúc chữa trị cho Yi Seok, cậu cứ ở lại đây vài ngày đi.”

 

Lời nói có phần lạnh nhạt, nhưng Cocaine vẫn cảm nhận được sự biết ơn chân thành mà người phụ nữ dành cho cậu. Khi bà rời đi, Cocaine lặng lẽ nhìn xuống Cha Yi Seok. Cậu cũng đoán được ông chủ đã nắm được tung tích của Yaba, nhưng không ngờ ông ta lại hành động nhanh đến vậy. May mà cậu đã bảo Se Jun phục kích trước ở chung cư. Nhờ có vợ của Cha Myung Hwan, cậu mới có thể thuận lợi vào được cổng chính. Khi cocaine nhờ cô ta giữ chuyện này, cô ta đã vui vẻ đồng ý. Nhưng những kẻ đầu óc nông cạn thì miệng lưỡi cũng dễ sơ hở. Nếu Cha Yi Seok biết thì… Không, dù sao cậu cũng đã cứu mạng anh ấy, chuyện này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Chắc hẳn Se Jun đã đưa Yaba đi an toàn, cậu sẽ xem xét tình hình rồi liên lạc với anh ta sau. Hiện tại, việc cấp bách nhất là chữa trị cho Cha Yi Seok.

 

Cocaine ngồi xuống mép giường, dùng khăn thấm mồ hôi trên trán Cha Yi Seok. Cậu cởi áo sơ mi của anh ra, rồi gỡ miếng băng gạc dính đầy máu. Có hai vết dao, và tổn thương bên trong nghiêm trọng hơn vẻ bề ngoài. Cocaine đặt môi lên vết thương ở eo của anh. Hương nước hoa hòa lẫn với mùi máu tanh nhè nhẹ lan tỏa. Bỏ qua cảm giác nóng ran ở sau gáy, cậu bắt đầu cất tiếng hát. Khúc Aria đầy dữ dội vang lên liên tiếp năm lần. Cha Yi Seok nhăn mày đầy đau đớn. Cocaine đã dồn hết sức chữa trị, nhưng sao tình trạng của anh vẫn không khá hơn? Hiện tượng này đã từng xảy ra trước đây. Như thể có một bức màn vô hình bao bọc lấy anh ấy, từ chối tiếp nhận nguồn năng lượng của cậu. Sau một khoảng thời gian dài chữa trị, Cocaine mới dừng lại, thở gấp và ngồi thẳng dậy. Vết thương đã lành lại khá nhiều. Tiếng thở của Cha Yi Seok cũng đã ổn định hơn. Cậu vươn tay, vuốt nhẹ sống mũi và đôi mắt của anh dưới ánh đèn. Cậu lùa những ngón tay mình vào mái tóc của anh. Bằng một giai điệu thôi miên, cậu gột rửa hết những vết dơ bẩn bám trên người anh. Rồi phủ lên đó một nguồn năng lượng thuần khiết.

 

Em đã mơ một giấc mơ khi thời gian qua đi

 

Khi hy vọng cao vời và cuộc đời đáng sống

 

Em mơ rằng tình yêu sẽ không bao giờ chết…

 

Đây là bài hát mà Fantine, một gái điếm và cũng là một bà mẹ đơn thân, hồi tưởng về những ngày còn mơ mộng trong cuộc đời khốn khổ của mình. Đó là bài hát Cocaine thích nhất trong ‘Les Misérables’ (Những người khốn khổ). Giờ đây, chỉ còn chút ít thời gian nữa thôi, cậu sẽ được tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, và sẽ có được anh ấy. Dù sao thì Yaba cũng sẽ bị xóa nhòa như một phần quá khứ dơ bẩn của anh ấy thôi. Dù dây thanh quản của cậu có rách nát cũng chẳng sao. Trong khoảnh khắc này, Cocaine đã cất lên tiếng hát mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cậu dùng giọng hát mềm mại và ngọt ngào để chữa lành cho anh ấy.

 

Em đã mơ rằng cuộc đời em sẽ

 

Thật khác so với địa ngục trần gian mà em đang sống…

 

Mỗi khi anh ấy thở, những cơ bắp săn chắc lại chuyển động lên xuống. Ánh mắt của Cocaine cứ liên tục dừng lại ở những vị trí không liên quan đến vết thương. Anh ấy đã ôm Yaba như thế nào? Yaba đã phản ứng ra sao? Lồng ngực Cocaine nóng rực. Cậu nghiêng đầu tiến lại gần, tóc cậu rơi xuống trán Cha Yi Seok. Cậu đặt môi mình lên môi anh. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cả cơ thể cậu nóng ran. Cậu mím môi lại, bao trọn lấy môi dưới của anh ấy. Dù biết là nguy hiểm nhưng cậu không muốn dừng lại. Cocaine hé môi, dùng đầu lưỡi liếm môi anh. Đôi môi của một kẻ nghiện thuốc, vốn chỉ dành cho những lời nói thô tục và chất kích thích, lại mềm mại đến bất ngờ. Và đầy quyến rũ. Sự tiếp xúc trơn trượt khiến đùi cậu tê dại. Cocaine tiến vào sâu hơn, tham lam tận hưởng cảm giác mạnh mẽ và gợi tình ấy. Đó là sự kích thích đủ mạnh để khiến cậu quên đi nội tâm xấu xí của mình.

 

***

 

Kẻ bị truy đuổi.

 

Yaba không muốn mở mắt ra giữa mùi ẩm mốc này. Bởi vì đây không phải là mùi hương trong nhà Cha Yi Seok. Có lẽ do tác dụng của thuốc mê, mí mắt và lưỡi của cậu đều uể oải. Sàn nhà nóng hầm hập như thể muốn níu giữ cậu mãi mãi. Yaba chớp đôi mắt lờ đờ. Những bức tường nứt toác và khung cửa sổ chi chít vết nứt đang cúi xuống nhìn cậu. Một căn phòng tồi tàn, hoàn toàn xa lạ.

 

“Ư…”

 

Đầu Yaba đau như búa bổ, các khớp xương như bị trật ra từng khúc. Cậu cố gắng tua lại ký ức trước khi mất ý thức. Ki Ha đã tấn công và định lôi cậu đi. Sau khi chữa lành cho thức ranh mãnh, cậu đã hét lên. Cảnh tượng đầu bọn côn đồ bị vỡ tan, ranh giới giữa ảo giác do thuốc mê gây ra và thực tế trở nên mơ hồ. Khoảnh khắc đó, Cha Yi Seok vụt qua tâm trí cậu. Tế bào từ gót chân đến đỉnh đầu của cậu đều dựng đứng lên. Yaba bật dậy rồi ngã xuống ngay lập tức. Lúc này, cậu mới nhận ra cổ tay và cổ chân mình đang bị trói. Cổ chân cậu bị quấn chặt bằng băng dính màu xanh, cổ tay bị trói ngược ra sau cũng không khá hơn. Bỏ qua chuyện đây là đâu hay ai đã làm điều này với cậu, điều quan trọng nhất lúc này là phải tìm cách thoát ra. Yaba cố gắng di chuyển mông về phía cửa, nhưng lại bị mất thăng bằng và ngã nhào xuống sàn. Bất chợt, chiếc áo khoác lính dã chiến và chiếc mũ bảo hiểm nằm trong góc phòng lọt vào tầm mắt cậu. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên khiến cơ thể cậu đông cứng. Một đôi chân thẳng tắp bước vào qua khe cửa. Khuôn mặt người kia bị che khuất sau chiếc bàn ăn thấp nên cậu không nhìn thấy. Người đàn ông đặt bàn ăn xuống sàn rồi đỡ cậu dậy. Yaba vô lực để bản thân bị kéo đi như một chiếc giẻ lau ướt sũng.

 

“Đầu em bị va đập có mạnh không? Giờ em vẫn chưa cử động được đâu…”

 

Phải mất một nhịp sau, Yaba mới nhận ra chủ nhân của giọng nói. Khoảnh khắc đôi mắt đen láy kia chạm vào mắt cậu, cả người cậu cứng đờ như vừa bị tát tỉnh trong giấc mơ. Se Jun đỡ cậu lên, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Yaba chỉ biết đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Ban Poon. Dù cố gắng xâu chuỗi mối quan hệ giữa Ki Ha – kẻ đã đột kích căn hộ của Cha Yi Seok và Ban Poon như thế nào đi nữa, cậu cũng không thể tìm được điểm giao nhau. Nhưng có một điều chắc chắn. Không đời nào Ban Poon có thể tự mình điều tra được chuyện cậu vẫn còn sống. Hơn nữa, anh ta cũng không đủ khả năng lên kế hoạch cho chuyện này. Trên đời này, chỉ có duy nhất một kẻ có thể thao túng anh ta như một con rối.

 

“Cocaine… tên khốn đó đã sai anh làm à?”

 

“Kh, không phải…”

 

Ban Poon né tránh ánh mắt của Yaba. Cái bản tính không biết nói dối của anh ta vẫn hệt như xưa. Đúng vậy, đương nhiên là vậy rồi. Yaba trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt sục sôi như lửa.

 

“Tôi đã chẳng còn trông mong gì ở anh từ lâu rồi, nên giờ tôi cũng không ngạc nhiên nữa. Tôi không cần gì cả, mau cởi trói cho tôi.”

 

“…….”

 

“Tôi bảo anh cởi trói cho tôi cơ mà!”

 

Âm sắc trong trẻo của một chàng trai trẻ hoàn toàn không phù hợp để nói lời đe dọa. Se Jun chạm vào lớp băng dính quấn quanh cổ chân của Yaba.

 

“Nếu anh cởi trói cho Se Jin… em sẽ bỏ trốn mất. Lúc đó… anh… anh sẽ tức giận đến mức không chịu nổi…”

 

“…….”

 

“Khu này đã bị dỡ bỏ và sắp xây tòa nhà mới rồi. Tất cả mọi người đều bị đuổi đi, chỉ còn hai hộ nữa là xong. Dù Se Jin có la hét thế nào… thì… thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu… Một nhà chỉ có bà cụ bị điếc. Nhà còn lại có một ông chú lúc nào cũng say xỉn khóc lóc…”

 

Se Jun kéo bàn ăn lại gần.

 

“Em đói lắm đúng không? Từ hôm qua tới giờ em cứ ngủ suốt… chưa ăn gì cả…”

 

“Cởi cái này ra!”

 

Yaba đá đổ bàn ăn. Cơm canh và thức ăn đổ tung tóe, văng lên đầu gối Ban Poon. Lời nói của Ki Ha vang vọng trong đầu cậu. Im Su từng là một sát thủ chuyên nghiệp. Một kẻ giết thuê nổi danh trong thế giới ngầm, và chưa từng làm Ki Ha thất vọng dù chỉ một lần.

 

“Đưa điện thoại cho tôi. Tôi có chỗ cần liên lạc. Mau lên!”

 

Vai Se Jun cứng đờ.

 

Yaba cần biết Cha Yi Seok có ổn không, nếu không cậu sẽ phát điên lên mất. Làm ơn, chỉ cần vậy thôi…!

 

“Vậy thì hỏi xem Yi Seok… thế nào rồi. Anh biết số điện thoại nhà anh ấy mà? Cha Yi Seok ấy, anh không biết sao? Là con trai của gia đình anh từng làm việc ấy. Hỏi xem giờ anh ấy thế nào rồi!”

 

“Tại sao…”

 

Se Jun rên rỉ.

 

“Tại sao em lại lo lắng cho người đó? Cha Woo đã nói với anh rồi. Chính hắn ta đã lừa tất cả chúng ta, hắn đã bắt cóc và giam giữ Se Jin… Vậy mà tại sao em vẫn lo lắng cho hắn? Hắn ta đã làm chuyện xấu với Se Jin mà?”

 

“Tên Cocaine mà anh tôn thờ mới là ác quỷ thật sự! Đừng nói nhảm nữa, mau gọi điện hỏi xem anh ấy có sao không đi!”

 

“Anh cứ tưởng Se Jin đã chết rồi… Tại sao… em còn sống mà không liên lạc với anh? Anh cứ muốn chết mãi thôi…”

 

“Chết đi! Anh chết quách đi cho rồi! Nếu không thì tôi sẽ tự tay giết cả hai người!”

 

Yaba bò về phía cửa. Se Jun nhấc bổng thân hình nặng 100kg của cậu lên rồi đặt lên giường. Lần này, anh ta thô bạo hơn hẳn. Đôi mắt anh ta bừng bừng lửa giận.

 

“Em muốn đến chỗ hắn ta à?”

 

Se Jun rên rỉ hỏi.

 

“Em… thích anh ta đến vậy sao?”

 

Se Jun tức giận trước câu hỏi do chính mình đặt ra. Anh ta lập tức đè Yaba xuống. Quần áo của cậu bị sức mạnh khủng khiếp của anh ta xé rách, lộ ra phần thân trên trần trụi. Se Jun sờ soạng ngực và xương quai xanh lộ ra trước mắt. Dái tai đỏ ửng, hơi thở dồn dập, đó chính là dấu hiệu của sự nguy hiểm trước khi hắn cưỡng hiếp miệng cậu ngày xưa. Se Jun kéo khóa quần xuống mà không chần chừ. Dương vật lộ ra không hề phù hợp với hành động trẻ con của anh ta. Anh ta cúi xuống, cái lưỡi dày cộm liên tục khuấy đảo niêm mạc của cậu. Cả cằm và cổ của cậu đều bị cắn. Nước bọt cùng tiếng rên rỉ vang lên trên đầu vú cậu. Anh ta không thể trút dục vọng vô lý này lên người em trai mình như thế này được. Mà không, cậu và anh ta chẳng còn là gì của nhau nữa rồi. Yaba cảm thấy buồn nôn. Cậu dùng chân bị trói đá vào đùi Se Jun nhưng anh ta không hề hấn gì. Bên cạnh chiếc tủ quần áo cũ kỹ có một cái kéo cắt tỉa cành. Lưỡi kéo dính máu trông giống như cây gậy bóng chày cậu ta từng thấy ở nhà anh ta. Se Jun bóp chặt mông Yaba rồi banh chân cậu ra hai bên.

 

“Haa… Haa… Anh… anh không chịu nổi nữa… Anh đã định chờ đến khi Se Jin tha thứ cho anh… Nhưng anh…!!”

 

“Ư ứp….! Đừng mà! Thằng điên này!”

 

Se Jun chà xát dương vật vào háng Yaba rồi bắt đầu đẩy quy đầu xuống dưới. Máu trong cơ thể cậu cũng dồn xuống theo. Cậu vùng vẫy, hai tay bị trói quệt xuống sàn nhà. Se Jun nắm lấy dương vật của cậu và tuốt mạnh. Khi anh ta định bóp lấy cái túi bìu teo tóp bên dưới, bàn tay nóng bỏng của anh ta bỗng run lên bần bật. Động tác của anh ta dừng lại như thể có phép màu. Se Jun ngơ ngác rút tay ra khỏi túi bìu của cậu. Dù có ngốc nghếch đến đâu, hắn cũng đã nhận ra thứ đáng lẽ phải có ở đó đã biến mất. Cuộc hội ngộ của hai anh em, một người có thân xác trưởng thành nhưng mang tâm hồn trẻ con, một người có tâm hồn trưởng thành nhưng thân xác chưa phát triển. Yaba thì thầm vào tai tên ngốc đang choáng váng.

 

“Anh còn nhớ không? Mười năm trước, vào ngày Giáng sinh, tôi đã bị bắt cóc và thành ra thế này. Là ngày mà anh bỏ rơi tôi để chạy theo Cocaine ấy.”

 

Ban Poon há hốc miệng rồi lại ngậm lại, phát ra những âm thanh kỳ quái. Sau đó, anh ta nói mà không hề bào chữa.

 

“Anh, anh… xin lỗi…”

 

Lời sám hối quá đỗi nhỏ nhoi so với những năm tháng Yaba đã trải qua. Một gia đình vô dụng, chẳng xứng với hai chữ “gia đình”, đã bỏ rơi cậu. Họ khiến cậu cô đơn đến tột cùng và run rẩy trong sợ hãi. Nếu ngày đó, Se Jun nghe hết bài hát đầu tiên trong đời mà cậu muốn dành tặng anh ta, có lẽ cậu đã không mang nỗi hận thù trong lòng, đã không bị tước đoạt tương lai. Yaba trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt hằn lên sát khí.

 

“Đừng nghĩ chỉ cần vài lời xin lỗi là xong chuyện. Ngày đó, thứ mà anh đã bỏ rơi là thứ mà dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được phép bỏ rơi. Anh đã vô trách nhiệm vứt bỏ thứ mà tuyệt đối không được vứt bỏ! Chính anh đã biến tôi thành ra thế này! Chính các người đã hủy hoại tôi!”

 

Yaba muốn đấm vào lưng anh ta, nhưng tay chân bị trói nên cậu đành bất lực. Cậu dùng đầu đập vào ngực anh ta, cắn xé quần áo và da thịt bên dưới.

 

“Tại sao anh lại bỏ rơi tôi?! Tại sao?! Tại sao hả───!!”

 

 

Hồi nhỏ, Hyung Wook từng bắt được một con thằn lằn nhỏ màu xanh da trời. Hyung Wook đã đề nghị mổ bụng nó ra xem. Yaba ghét căn nhà chỉ có tên Ban Poon đó. Múi mùi khai nồng của nước tiểu và phân vấy bẩn khắp nơi khiến cậu buồn nôn. Cậu muốn níu giữ khoảng thời gian bên cạnh Hyung Wook bằng mọi giá. Yaba và Hyung Wook cùng nhau rạch bụng con thằn lằn khi nó vẫn còn sống. Hai người cắt đuôi, cắt bộ phận sinh dục của nó. Liệu con thằn lằn ấy có phải là một người cha đang đi kiếm mồi cho con mình không? Hay nó là con non mới rời tổ để bắt đầu cuộc hành trình độc lập đầu tiên trong đời? Kẻ giết con thằn lằn ấy không phải con quỷ bên trong Yaba, mà chính là sự vô tâm của gia đình cậu. Người đã đầu độc Cocaine không phải là lòng ghen tị xấu xí này, mà là bọn họ!

 

“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Làm ơn hãy để tôi yên…!!”

 

Bây giờ Yaba chỉ muốn được sống yên ổn. Không phải là một kẻ tâm thần điên loạn, không phải một con nghiện, cậu chỉ muốn làm một con người. Chỉ vậy thôi. Yaba thở hổn hển, nằm vật ra. Se Jun cuộn tròn người, vùi đầu vào đầu gối cậu.

 

“Anh xin lỗi… anh xin lỗi… Anh sẽ làm tất cả cho em… cho đến khi em tha thứ cho anh… Anh sẽ làm bất cứ điều gì…”

 

Yaba nhắm mắt lại. Một thứ gì đó ươn ướt thấm vào não và mặt cậu.

 

“Cởi cái này ra.”

 

“Anh xin lỗi……”

 

“Cởi ra.”

 

“…Em đối xử với anh thế nào cũng được… chỉ cần anh được ở bên cạnh em…”

 

Những lời nói vụn vỡ lăn lóc trên đầu gối Yaba. Dù vừa thề thốt sẽ làm tất cả cho cậu, anh ta vẫn không chịu làm điều mà cậu mong muốn nhất. Lòng trung thành của anh ta quá đỗi cao cả, đến mức quay lưng lại với cả máu mủ ruột thịt của chính mình.

 

Yaba kiệt sức, nằm bẹp trên giường. Se Jun chỉnh lại chiếc áo len và quần bị vén lên của cậu. Anh ta nhét dương vật đang cương cứng một cách xấu xí của mình vào lại trong quần. Sau đó, anh ta dọn dẹp đống thức ăn bị hất đổ rồi đi ra ngoài. Một lúc sau, anh ta mang một mâm cơm mới vào. Trong bát cơm đầy ắp trứng của lũ giòi bọ. Có lẽ chúng vừa mới nở, khói vẫn còn bốc lên. Trong bát canh rong biển, những con sâu như giun đũa quấn lấy nhau. Chưa hết, còn có gỏi giòi, bọ xào… mâm cơm trông chẳng khác gì một bữa tiệc giòi bọ.

 

“…Em ăn một chút thôi cũng được. Từ hôm qua tới giờ em chưa ăn gì cả mà…”

 

Yaba muốn ăn, phải ăn để có sức trốn thoát. Cậu đã sống sót sau vụ tai nạn lật xe, đã vượt qua cả cuộc phẫu thuật não. Lòng tự trọng của cậu không cho phép mình chết đói trong cái xó xỉnh tồi tàn này. Nhưng cậu cũng không mất trí đến mức ăn cả giòi bọ. Liệu Ki Ha có ăn nội tạng của Cha Yi Seok trong bữa tối không? Yaba gập người, nôn thốc nôn tháo. Ban Poon vội vàng bế cậu vào bếp. Anh ta định cởi bộ quần áo dính đầy chất nôn của cậu.

 

“Lau cho tôi.”

 

“Nhưng mà bẩn lắm…”

 

“Thứ thực sự bẩn thỉu là các người.”

 

Đó là dục vọng của Cocaine, thứ dục vọng dơ bẩn như chất nôn. Còn Ban Poon là kẻ liếm sạch bãi nôn ấy. Bàn tay anh ta đang chạm vào vạt áo cậu buông thõng xuống. Se Jun quàng khăn lên cổ Yaba rồi rửa mặt cho cậu. Qua lớp bọt xà phòng, cậu cảm nhận được lòng bàn tay chai sạn của anh ta. Sau khi đưa cậu vào trong, anh ta ủ rũ đi ra ngoài. Căn phòng chỉ có một chiếc chăn và một cái tủ quần áo nhỏ, nhưng vẫn chật chội đến lạ thường. Nhìn kỹ lại, Yaba nhận ra những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường và cấu trúc căn nhà quen thuộc. Đây là ngôi nhà cậu từng sống mười năm trước. Trên bức tường phủ đầy giấy dán tường mốc meo, có một bức tranh vẽ ngọn đồi bằng bút chì màu. Một bức tranh đơn giản mà bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể tưởng tượng ra, có hoa, có cây. Đó là bức tranh mà cậu đã vẽ khi còn nhỏ. Cậu đã bị mẹ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết vì tội làm bẩn tường. Lúc đó, Se Jun đã chạy ra can ngăn và bị mẹ cậu ném trúng chai rượu vào đầu, rách toạc một đường. Mẹ đã trút giận bằng cách dí điếu thuốc đang cháy dở vào chân cậu. Bóng người lấp ló hiện ra qua tấm kính mờ trên cửa phòng.

 

“Người đó… bị đâm bằng dao trước cổng nhà, Chae Woo đã chữa trị cho anh ta. Chae Woo sẽ luôn ở bên cạnh, nên anh ta sẽ ổn thôi…”

 

Mắt Yaba cay xè vì bọt xà phòng chưa được rửa sạch. Không biết thứ ranh mãnh kia có trốn kỹ trong phòng thay đồ không nhỉ? Cậu đã tốn công cứu sống nó, nên đừng nói là nó lại chết ngạt hoặc biến thành rắn nướng một cách lãng xẹt đấy. Nếu nó dám tự tiện làm vậy, cậu sẽ biến nó thành túi xách. Chiếc áo len trượt xuống vai cậu bốc mùi nôn chua lòm. Lúc này, Cocaine chắc hẳn đang dùng giọng hát tuyệt vời, gương mặt thanh tú để mê hoặc Cha Yi Seok rồi. Cậu ta sắp hóa giải được lời nguyền cho anh ấy rồi nhỉ? Anh ấy cần thoát khỏi cơn nghiện, tìm lại dáng vẻ trước đây và giành lấy Taeryeong. Anh ấy quá bận rộn để cứu một con lợn khó chiều như cậu. Nếu có phép màu giúp cậu trốn thoát, cậu thề sẽ không bao giờ bỏ tập thể dục nữa và sẽ trở thành một con mèo ngoan ngoãn. Nỗi sợ hãi khi anh ấy quên mất sự tồn tại của cậu còn lớn hơn cả thực tại bị giam cầm này. Yaba cần thuốc chống trầm cảm. Những viên thuốc màu rượu vang giúp cậu hưng phấn, khiến cậu chẳng nghĩ đến ai khác ngoài Cha Yi Seok…

 

Tấm ván ép trên cửa sổ ngăn cách Yaba với thế giới bên ngoài. Không khí ẩm ướt dính vào cổ cậu. Hình như trời đang mưa. Cha Yi Seok có bị thương nặng lắm không? Nặng đến mức nào? Nếu cậu ở đó, anh ấy đã không cần phải dựa dẫm vào Cocaine. Cơn chóng mặt ập đến, cậu tựa đầu vào tường. Lắng nghe tiếng mưa rơi, cậu khẽ hé môi. Gửi gắm giọng hát vào từng hạt mưa, mong rằng bài hát này sẽ đến được với anh…

 

La scia ch’io pian ga…….

 

Xin hãy để tôi khóc…

 

la du ra sorte e che so spiri la liberta

 

Số phận nghiệt ngã của tôi, tự do mà tôi khao khát…

 

e che sospiri e che sospiri la liberta

 

Xin hãy cho tôi tự do…

 

Almirena bị nhà vua giam cầm trong lâu đài. Trên đường đi cứu người yêu mà không biết khi nào trở lại, Rinaldo đã gặp phù thủy Armida. Anh ta đã say đắm vẻ đẹp của Armida và quên mất mục đích của chuyến đi. Có lẽ Rinaldo không yêu Almirena, mà chỉ yêu sự dũng cảm của chính mình khi sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy vì người yêu. Dù sao thì, sau khi chinh phục được trinh tiết của Almirena, tình yêu đó cũng sẽ nguội lạnh và tàn lụi. Yaba không nhớ kết thúc câu chuyện đó. Liệu Rinaldo có sống hạnh phúc trăm năm với phù thủy hay Almirena có gieo mình từ lâu đài vì mỏi mòn chờ đợi hay không.

 

Lascia ch’io pianga la durasorte…….

 

Xin hãy để tôi khóc. Số phận nghiệt ngã của tôi…

 

Bài hát tắt dần nhưng cơn nóng bức bóp nghẹt cổ họng Yaba vẫn chưa dịu xuống. Cậu nhắm mắt, nuốt khan. Lời bài hát rơi xuống đầu gối cậu trông thật thảm hại. Cậu cẩn thận thu nhặt từng chữ, không để sót một chữ nào. Giọng hát xuyên qua bức tường mốc meo, hòa vào tiếng mưa. Bao trùm không gian là sự trống rỗng như khoảnh khắc trước bình minh. Giai điệu không hề mãnh liệt nhưng đủ để nhìn lại tuổi thơ bị tước đoạt. Yaba lẩm nhẩm giai điệu bài hát như một câu thần chú. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng vải sột soạt. Quay đầu theo tiếng động phát ra, cậu thấy cửa phòng đã mở. Se Jun đứng sững người ở đó như bị thôi miên, nhưng đôi mắt đen láy của anh ta dao động dữ dội.

 

Il duol infranga queste ritorte di’ miei martiri

 

Xin hãy để nỗi đau này phá vỡ xiềng xích khổ đau của tôi…

 

Yaba nhìn Se Jun bằng ánh mắt vô cảm, lặng lẽ ngân nga như đang thở dài. Cho đến khi dư âm của bài hát tan biến, Se Jun vẫn đứng bất động ở đó.

 

Cocaine hắt nước lạnh lên mặt và vỗ nhẹ vào má. Sau khi lau tấm gương mờ hơi nước, khuôn mặt thon gọn và đôi môi hồng hào hiện ra. Cổ họng cậu rát buốt và cơ thể rã rời vì hát suốt đêm, nhưng nhờ vậy mà Cha Yi Seok đã khỏe hơn nhiều. Khi bật nguồn điện thoại lên, cậu thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ Im Su. Cocaine cười khẩy rồi tắt nguồn. Đây là sự nổi loạn mà cậu chưa từng dám mơ tới khi bị con chip kiểm soát. Cậu định ở lại căn nhà này để tiếp tục chữa trị cho Cha Yi Seok. Bước ra khỏi phòng tắm trên tầng hai, cậu định qua phòng khách để nghỉ ngơi chút trước khi vào thăm Cha Yi Seok. Nhưng cửa phòng đã mở ra trước cậu một bước. Cha Yi Seok đang cầm áo khoác đi ra ngoài. Anh ấy trông như một cái xác không hồn. Đôi mắt đầy lo lắng, ai nhìn vào cũng biết anh ấy đang lên cơn nghiện. Cha Yi Seok đứng sững lại, một tay khoác áo khoác. Dường như vết thương vẫn chưa lành nên anh ấy di chuyển khó khăn. Cocaine lên tiếng.

 

“Ngài dậy từ lúc nào thế ạ? Ngài thấy khỏe hơn chưa?”

 

Cha Yi Seok dang hai tay ra. Chiếc áo khoác hờ trên một tay của anh bay phất phơ.

 

“Không. Tôi đau như phát điên lên vậy.”

 

“Bây giờ ngài không được ra ngoài. Hôm qua ngài đột nhiên lao đi như vậy, ngài có biết tôi đã hoảng thế nào không?”

 

“Cậu lo lắng cho tôi à?”

 

Cha Yi Seok lười biếng nở một nụ cười. Cocaine vô thức liếm môi.

 

“Đương nhiên rồi ạ.”

 

Giọng điệu hờn dỗi của cậu ta khiến Cha Yi Seok không hài lòng. Anh khẽ chạm vào má Cocaine rồi bước đi. Cậu vội túm lấy vạt áo anh.

 

“Ngài sẽ không tìm thấy gì ở căn hộ đâu. Ngài biết rõ ai là kẻ đã tấn công mình, tại sao ngài vẫn liều lĩnh như vậy?”

 

“Vậy ra cậu cũng biết à? Rằng con mèo đang sống ở đó.”

 

“Tôi nghe ông chủ nói. Ngài nên dừng lại thì hơn. Ông chủ là kiểu người nếu đã ra tay thì sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu ạ.”

 

Cha Yi Seok chậm rãi nhưng dứt khoát thu hẹp khoảng cách. Cocaine vô thức lùi lại. Cậu bị kẹt giữa bức tường và anh.

 

“Cậu có biết tôi đã khổ sở thế nào để thuần hóa con mèo không? Tôi đã bỏ ra biết bao công sức, tôi rất ghét việc đồ của mình bị người khác động vào.”

 

Con mèo? Cái biệt danh thân mật được thốt ra từ miệng anh quá đỗi tự nhiên khiến Cocaine khó chịu. Giọng cậu lạnh đi.

 

“Yaba đã bị người khác động vào từ lâu rồi.”

 

Việc Yaba bị bọn côn đồ làm chuyện gì trong nhà kho nhục hình là bí mật mà ai cũng biết trong đám ca sĩ. Cậu cũng nghe dân làng bàn tán rằng, khi còn nhỏ, Yaba cũng từng bị chính người anh trai không biết nhận thức của mình làm ra những chuyện không thể nói ra với ai.

 

“Vậy sao?”

 

Cha Yi Seok trừng mắt, con ngươi đỏ ngầu. Ánh mắt lạnh lẽo đó khiến Cocaine nhớ lại chuyện xảy ra sáng sớm nay. Vào rạng sáng nay, anh ấy đột nhiên lên cơn co giật, lục lọi khắp nhà như đang tìm kiếm thứ gì đó. Ánh mắt anh ấy hoàn toàn mất kiểm soát. Vết thương vừa lành lại rách toạc ra. Quản gia và người giúp việc phải khó khăn lắm mới khống chế được anh để Cocaine chữa trị cho anh. Liệu anh ấy có biết những hiện tượng kỳ lạ mà bản thân đang trải qua là do Yaba gây ra không? Cocaine tin rằng chỉ cần vượt qua giai đoạn này, anh ấy sẽ thoát khỏi ảo giác đang giam cầm mình. Cậu cụp mắt xuống và nói.

 

“Giám đốc đang bị ảo giác chi phối khiến khả năng phán đoán bị lu mờ. Tôi không dám chắc sẽ mất bao lâu, nhưng tôi sẽ chữa trị cho ngài.”

 

Cha Yi Seok cúi người về phía trước, dí sát mắt vào Cocaine.

 

“Thế à? Bài hát của cậu có thể cứu rỗi tôi sao?”

 

“Miễn là ngài tin tưởng và giao phó cho tôi. Ngài mau…”

 

Cha Yi Seok đặt tay lên vai Cocaine rồi ấn nhẹ xuống. Chân anh lướt qua giữa hai đùi cậu một cách nguy hiểm, đôi mắt mất tiêu cự nhìn sâu vào cậu.

 

“Thế này thì sao?”

 

“Trong tình trạng này… tôi khó mà hát được.”

 

“Hát thì khó, nhưng để tạo ra những âm thanh ngọt ngào thì không gì bằng.”

 

Tai Cocaine nóng bừng trước lời trêu đùa tục tĩu đó. Khác với những vị khách, những người thậm chí còn xấu hổ khi lỡ chạm mắt với cậu, Cha Yi Seok luôn dùng những lời lẽ khiếm nhã để kích thích sự xấu hổ của cậu. Có thể nói đó là hành vi quấy rối tình dục bằng lời nói, chỉ là anh ấy không động tay động chân mà thôi. Cocaine vừa mừng vì dường như anh ấy đã trở lại những ngày đầu tiên bị mê hoặc bởi giọng hát của cậu và thường xuyên lui tới Paradiso, vừa bực mình vì thái độ đùa cợt của anh ấy ngay cả trong tình cảnh như thế này.

 

“Cả việc tôi tự ý bỏ trốn khỏi đó, lẫn việc tôi chữa trị cho ngài, tất cả đều là đánh cược cả mạng sống của tôi. Ngài… thật sự không hiểu tại sao tôi lại làm vậy ư?”

 

Khóe mắt Cocaine nóng lên. Cậu vội vàng lau nước mắt bằng mu bàn tay vì không muốn để anh nhìn thấy. Cậu liếc nhìn người đàn ông không bao giờ nghiêm túc đang đứng trước mặt mình. Cha Yi Seok nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

 

“Không ngờ cậu lại mạo hiểm tới vậy. Tôi đã quá đáng với ân nhân cứu mạng mình rồi.”

 

Cha Yi Seok nhẹ nhàng vuốt ve cằm của Cocaine rồi nghiêng đầu tiến lại gần hơn. Khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai phả vào da thịt nhau. Cocaine theo bản năng nhắm mắt lại, co rúm người chờ đợi sự tiếp xúc sắp tới. Tim cậu đập loạn xạ. Rồi cậu mở mắt ra khi cảm nhận được bàn tay anh đang luồn vào trong áo sơ mi của mình. Nơi bàn tay vừa rút ra được nhét một xấp séc vào. Cha Yi Seok ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đè bẹp cậu.

 

“Cậu vất vả rồi.”

 

Bộp, bộp. Cha Yi Seok dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào má Cocaine. Hành động của anh không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, vì vậy nó càng tàn nhẫn hơn. Ngay sau đó, anh ấy lập tức bước xuống cầu thang. Cocaine nhìn chằm chằm vào xấp séc trong áo sơ mi.

 

Cha Yi Seok băng qua khu vườn, mắt dõi theo mặt trời đang lấp ló sau đỉnh núi. Anh đã lãng phí thời gian vì bất tỉnh suốt hai ngày nay. Anh cố gắng liên lạc với người mà anh sai đi điều tra tình hình của Kang Ki Ha, nhưng không có phản hồi. Có lẽ cậu ta đã bị Kang Ki Ha tóm được rồi. Bỏ qua cơn đau nhói ở mạng sườn, Cha Yi Seok tăng tốc bước chân. Khi anh vừa đỉnh mở cổng chính thì quản gia vội vàng gọi anh lại. Ông đang vất vả kéo một bao rác cỡ lớn.

 

“Đây là con trăn ở nhà giám đốc hôm qua. Phu nhân bảo tôi vứt nó đi, nhưng tôi nghe nói nếu đối xử tùy tiện với rắn thì sẽ gặp tai họa. Với lại, bà Park không biết nên bỏ nó vào thùng rác thải thực phẩm hay thùng thu gom quần áo nên…”

 

Trong bao rác cỡ đại là một con bò sát màu vàng. Nó đã lớn gần như một con trưởng thành, nên túi rác cỡ lớn cũng không đủ để chứa nó. Bình thường nó vốn rất hung dữ, vậy mà giờ không hiểu sao lại nghẹo cổ như vừa chết đi sống lại. Quanh cổ nó có một vết thương lạ. Người quản gia nói tiếp.

 

“À, sáng sớm nay người làm vườn đã gọi điện cho tôi. Có vẻ như cậu ta cảm thấy có lỗi vì đã tự ý bỏ việc mà không báo trước.”

 

“Rồi sao?”

 

Quản gia lộ rõ vẻ bối rối.

 

“À, trước đây ngài từng hỏi tôi về cậu ta nên…”

 

“Tôi từng hỏi vậy sao?”

 

Dù gã đó có trốn ở đâu, Cha Yi Seok cũng chẳng quan tâm. Anh đặt Suni lên ghế sau rồi ngồi vào ghế lái. Sau đó, anh rút điện thoại ra, gọi cho ai đó.

 

“Chuẩn bị đi.”

 

Cocaine đứng bên cửa sổ tầng hai, dõi theo chiếc xe màu bạc đang rời đi. Cậu từng nghĩ rằng dù dây thanh quản có bị hủy hoại cũng không sao, miễn là anh ấy còn sống. Cậu đã làm những chuyện không bằng cầm thú chỉ để có được anh ấy. Thế nhưng tất cả đều bị chà đạp. Nếu dễ dàng từ bỏ đến thế, thì ngay từ đầu cậu đã không bắt đầu. Cocaine siết chặt xấp séc trong tay rồi xé tan nát. Cậu nghiến răng ken két như thể muốn phun ra máu.

 

“Được thôi, cứ tiếp tục đi. Tôi sẽ ghi nhớ từng chuyện một.”

 

Cocaine bước vào phòng khách. Khi cậu vừa bật điện thoại lên định gọi cho Se Jun thì điện thoại đã đổ chuông trước. Trên màn hình hiện lên số điện thoại của Im Su. Cậu đã mất tích suốt từ hôm qua đến giờ, có vẻ bên đó cũng nóng ruột lắm rồi. Cocaine chần chừ một lát, nhưng nếu tiếp tục trốn tránh, mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Dù gì, chúng cũng không biết cậu đang ở đâu, nên không thể làm gì cậu ngay được. Khi Cociane vừa áp điện thoại vào tai, một giọng nói cộc lốc vang lên.

 

[Ông chủ đang nguy kịch. Tao đang ở đầu ngõ, xuống đây ngay. Dù biệt thự có rộng cỡ nào, 3 phút là đủ để mày ra khỏi cửa chứ?]

 

“……!”

 

Đầu óc Cocaine trống rỗng. Dù vốn đã lường trước có khả năng này, nhưng không ngờ dự đoán của cậu là đúng. Cậu siết chặt điện thoại đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

 

“Làm sao… các người biết tôi ở đây?”

 

[Chiếc nhẫn mà ông chủ đã đập trước mặt mày chỉ là đồ giả. Con chip dính máu, ảnh chụp X-quang cũng là giả. Bọn tao đã hối lộ bác sĩ để ông ta rạch da đầu mày ra rồi khâu lại. Phải mất chút thời gian để truy ra địa chỉ chính xác, nhưng cuối cùng thì cũng tìm được mày rồi.]

 

Tiếng thở của Cocaine trở nên gấp gáp, môi cậu run lên bần bật.

 

“Các người… tôi biết các người là rác rưởi, nhưng các người quả thực chưa bao giờ làm tôi thất vọng về độ rác rưởi đó.]

 

[Tao chính thức xin lỗi mày về chuyện đó nhé. Giờ mày có hai lựa chọn: một là tự mình ngoan ngoãn bước ra, hai là bị lôi ra ngoài bằng vũ lực.]

 

Lời xin lỗi hoàn toàn không chứa một chút chân thành nào.

 

 

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo