Hông có lịch update;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 22
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Ánh nắng trưa yên bình chiếu xuống mặt, đến mức không thể tin được rằng mới chỉ hôm qua thôi cậu còn ở trên một chiến trường đầy nguy hiểm và máu me.
‘Thật đáng thất vọng, Luke.’
Đang ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, lời nói của Theo hôm qua lại văng vẳng bên tai. Không hiểu sao chỉ có câu nói đó cứ ghim trong đầu không chịu biến mất.
Khi nghe những lời đó, cảm giác của mình lúc đó thế nào nhỉ. Rõ ràng là khác với mọi khi. Nhưng tại sao?
Những câu hỏi như vậy cứ bám theo Luke từ đêm qua. Dù có nhận được những ánh nhìn khinh miệt và những lời chỉ trích gay gắt từ người khác, từ trước đến nay cậu vẫn không hề hấn gì.
Vốn dĩ đó là những việc cậu làm với sự chuẩn bị sẵn sàng bị chỉ trích, và chỉ là đang hoàn thành tốt vai trò của mình. Vì nghĩ như vậy nên cũng không có mấy tổn thương.
Nhưng không hiểu sao câu nói mà cậu nghe được từ Theo hôm qua lại cứ bám riết bên tai không rời.
“Hắn ta thất vọng thì đã sao chứ. Mình không còn cách nào khác mà.”
Luke lẩm bẩm. Phải, chỉ là cảm giác kỳ lạ thôi, chứ không có gì thay đổi cả. Việc mình phải làm, phương hướng mình theo đuổi, không có gì thay đổi.
“Vậy nên lúc đó đội trưởng Theo đã...”
Từ xa có tiếng xì xào vọng lại. Cậu quay đầu lại và thấy Theo đang dẫn theo vài thành viên của Quân đoàn 1 tiến về phía nhà ăn.
“Ơ... à, xin chào.”
Các thành viên phát hiện ra Luke và chào cậu. Bước chân của Theo cũng dừng lại. Hình ảnh Theo được các thành viên vây quanh và Luke đứng một mình tạo thành một sự đối lập kỳ lạ.
Ngay sau đó, các thành viên bắt đầu để ý đến sắc mặt của hai người.
“Các cậu vào trước đi.”
“Vâng... vâng!”
Như thể chỉ chờ có câu nói đó, các thành viên ào ào đi vào nhà ăn, chỉ còn lại hai người. Theo hạ ánh mắt xuống nhìn vào tay của Luke. Một lớp băng trắng được quấn một cách ngay ngắn.
“Anh đã không nói ra việc tôi vi phạm nguyên tắc đình chỉ nhỉ? Nếu nói ra điều đó, anh đã có thể đuổi tôi khỏi đây rồi.”
Giọng nói thì có vẻ mỉa mai, nhưng đây cũng là điều cậu thực sự tò mò. Tại sao Theo lại không tiết lộ tội lỗi của mình.
“Tôi không làm những việc trái với đạo lý như ai đó. Hơn nữa, tôi càng không có ý định dùng những mánh khóe rẻ tiền để leo cao hơn cậu.”
“Một người như vậy mà lại nhận công lao của tôi một cách ngon lành nhỉ?”
“Nếu cậu muốn, tôi có thể tiết lộ ngay bây giờ.”
Một luồng không khí lạnh lẽo len lỏi giữa hai người. Bầu không khí hoàn toàn khác so với lần họ cùng nhau ra quảng trường trước đây.
“Theo, cậu nói đúng. Tôi là một kẻ không biết đạo lý cũng chẳng biết sứ mệnh. Điều tôi muốn và khao khát, tất cả chỉ là vị trí, danh dự và quyền lực sẽ đưa tôi lên cao hơn nữa.”
Những lời nói muộn màng mà cậu không thể đáp trả được ở trên núi hôm qua, giờ đây đã tuôn ra khỏi miệng.
“Anh có thất vọng về tôi hay không, tôi không quan tâm.”
“Được, hiểu rõ rồi. Vậy tôi xin phép đi trước.”
Hai người đồng thời cất bước. Ngay cả trong khoảnh khắc lướt qua nhau, họ cũng không hề nhìn nhau một cái. Cứ thế mà lướt qua nhau một cách lạnh lùng, như thể đã quay trở lại vị trí ban đầu.
***
“Philip, dạo này này.”
“Dạ?”
Mailo, một binh sĩ cấp cao thuộc Quân đoàn 1, từ từ tiến lại gần Philip đang nghỉ ngơi trong giờ giải lao của buổi huấn luyện.
“Cậu không thấy đội trưởng hơi lạ à?”
“Ý ngài là đội trưởng Theo ạ?”
“Phải.”
Ánh mắt của cả hai tự nhiên hướng về một phía. Về phía anh, người đang theo dõi buổi huấn luyện của một số thành viên vẫn còn đang sung sức, thậm chí còn đấu tập cùng họ.
“Chính xác là lạ ở điểm nào ạ?”
“Ừm, nói sao nhỉ... có lẽ là tinh thần còn hăng hái hơn bình thường...”
“Ừm...”
Hai người đàn ông bắt đầu nhìn chằm chằm vào Theo với cùng một biểu cảm. Nghe Mailo nói rồi nhìn lại thì đúng là như vậy.
Anh chưa bao giờ không nghiêm túc trong bất kỳ buổi huấn luyện nào, nhưng gần đây, sự nhiệt huyết đó đặc biệt khác thường. Có cảm giác như anh đang dồn sức quá mức.
“Nghĩ lại thì... dạo này ngài ấy đúng là có lạ thật ạ.”
Trước lời của Philip, một binh sĩ cấp trung vừa làm phụ tá cho Theo và cũng là người ở bên cạnh anh nhiều nhất, Mailo liền sáng mắt lên đầy hứng thú.
“Thật à?”
“Vâng. Nhân tiện, là buổi huấn luyện của các đội trưởng lần trước ạ. Lúc đó tôi phải lo các thứ nên cũng có mặt, và đúng lúc đó là trận đấu với đội trưởng Luke.”
Huấn luyện đội trưởng. Một buổi huấn luyện rất hiếm khi được tiến hành, nơi các đội trưởng tập trung lại để đấu tập với nhau.
Dĩ nhiên, mỗi lần như vậy, việc Theo và Luke đấu với nhau ít nhất một lần đã trở thành một thông lệ, nên việc hai người đấu tập với nhau không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, một tháng đã trôi qua và lệnh đình chỉ của Luke cũng đã được dỡ bỏ từ lâu.
“Nhưng mà thật sự... lúc đó đúng là không đùa được đâu ạ.”
“Chính xác là không đùa được ở điểm nào?”
“...Tôi không biết dùng từ này có đúng không, nhưng có cảm giác như thể họ thực sự muốn giết nhau vậy.”
Philip rùng mình khi nhớ lại buổi đấu tập hôm đó. Không có đội trưởng nào lại nghiêm túc đến mức đó trong một buổi huấn luyện.
Đó là nơi được tạo ra với mục đích so chiêu ở một mức độ nào đó hoặc quan sát và góp ý về các kiểu tấn công của nhau, chứ không phải là nơi để cay cú ăn thua.
Nếu là một trận đấu phân định thắng bại, thì một sân huấn luyện chắc chắn đã bay màu từ lâu rồi.
Vì vậy, dù Luke và Theo có đối đầu, cũng chỉ là dồn sức hơn một chút so với các đội trưởng khác. Nhưng hai người của ngày hôm đó, từ ma lực tung ra cho đến những thanh kiếm va chạm, đều ở một đẳng cấp khác hẳn so với bình thường.
“Cái gì?”
Mailo kinh ngạc cao giọng, Philip như sực tỉnh, vội xua tay.
“À, ý tôi là... cả hai vị đều rất nghiêm túc, đại loại vậy ạ.”
“Chắc là vì chuyện ai sẽ là Tổng Tư lệnh tiếp theo nên mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn bình thường rồi.”
“Vâng. Có lẽ là vậy ạ?”
Hiệp định hòa bình với Membern đã thuận lợi bước vào giai đoạn cuối. Qua hiệp định lần này, vị thế của Heidern càng được nâng cao, ngược lại, Membern lại càng lún sâu hơn.
Thông báo của ngài Veil sau khi mọi chuyện kết thúc, ông sẽ trao lại vị trí Tổng Tư lệnh cho người khác, đã lan truyền khắp quân đội Đế quốc đến mức không ai là không biết.
Nhờ đó, không khí của các binh sĩ dạo này cũng trở nên xôn xao. Việc người đứng đầu tổ chức thay đổi là điều hiển nhiên, nhưng đó không phải là lý do duy nhất.
Rốt cuộc ai sẽ là Tổng Tư lệnh tiếp theo?
Ứng cử viên sáng giá là Theo và Luke, và đa số các binh sĩ đều ủng hộ Theo. Vì từ nhân phẩm đến năng lực, anh không thiếu một thứ gì.
Một số ít cũng có dự đoán về chiến thắng của Luke, người đã lập vô số chiến công trên nhiều mặt trận với tư cách là đội trưởng biệt đội và còn vạch trần được cả vụ bê bối của gia tộc Harnes lần này.
Nhưng vì lần này Theo đã lập công lớn trong việc dẫn dắt cuộc chiến với Membern đến thắng lợi, nên hầu hết các binh sĩ đều tin chắc rằng anh sẽ trở thành Tổng Tư lệnh tiếp theo.
“Cậu nghĩ ai sẽ được chọn?”
“Dạ? Dĩ nhiên là đội trưởng Theo rồi ạ!”
Philip, fan cứng của Theo, quả quyết nói, khiến Mailo cười phá lên khoái chí.
“Mailo, Philip. Hết giờ nghỉ rồi.”
Từ xa, giọng nói hùng hồn của Theo vang lên, hai người vội vàng đứng dậy.
* * *
Phòng họp chật kín các đội trưởng. Hôm nay là ngày họp định kỳ, nên cuộc họp đang diễn ra sôi nổi dưới sự chủ trì của Theo.
“Việc rút quân của trụ sở chính khỏi chi bộ phía đông có vẻ hơi sớm.”
“Nhưng hiệp định hòa bình đã bước vào giai đoạn cuối rồi. Việc kiềm chế bây giờ là vô nghĩa.”
Các đội trưởng lại bắt đầu thở dài khi nhìn hai người đối đầu gay gắt.
“Không phải lần trước cũng vì vậy mà chúng ta bị đâm sau lưng sao?”
Luke buông một lời sắc bén, chạm vào lòng tự trọng của Theo.
“Đây là một hiệp định đang được tiến hành theo đúng thủ tục chính thức giữa hai quốc gia. Lời phát biểu đó có lẽ không phù hợp để nói ở đây.”
“Ý tôi không phải vậy. Cẩn thận thì không có gì sai cả. Sau khi hiệp định được ký kết hoàn toàn rồi rút quân cũng không muộn.”
“Vì cuộc chiến kéo dài với Membern mà sự mệt mỏi của các binh sĩ được điều đến chi bộ phía đông đã rất lớn. Việc xem xét đến điểm đó cũng là việc chúng ta phải làm.”
Việc Luke và Theo va chạm trong các cuộc họp là chuyện thường tình. Nhưng chưa bao giờ họ lại nhìn chằm chằm vào nhau và tranh cãi kéo dài như lần này. Các đội trưởng dù có định từ từ xen vào để can ngăn, cũng không thấy có kẽ hở nào.
“Hơn nữa, việc chúng ta duy trì một lực lượng quân đội quá lớn ở chi bộ phía đông bản thân nó có thể bị coi là một yếu tố đe dọa đến hiệp định.”
“Tôi nghĩ đó là một biện pháp hợp lý từ phía Đế quốc.”
“Thôi đủ rồi!”
Leo, người nãy giờ chỉ quan sát, đã đứng ra và đập bàn. Với tính cách tự do phóng khoáng như một lãng tử, không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, anh ta đã không do dự mà xen vào.
“Ý kiến của hai người tôi đã hiểu rõ rồi. Vậy thì chỉ cần dung hòa một cách hợp lý là được chứ gì?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Leo.
“Như Theo nói, quá mức cũng không tốt. Nhưng tôi công nhận lời của đội trưởng Luke rằng cẩn thận thì không có gì sai. Vậy nên, chúng ta hãy chỉ triệu hồi một nửa lực lượng của trụ sở chính đang được phái đến phía đông thôi. Nếu xét đến sự mệt mỏi của các binh sĩ, chúng ta có thể xoay vòng theo chế độ ba ca, đúng không? Hử?”
Trước lời của Leo, hai người đều im lặng. Có vẻ họ cũng nghĩ đó là một phương án hợp lý.
“Cả hai người, nếu là bình thường thì đều đã nghĩ ra được phương án này rồi. Chúng ta đừng quá kích động nữa.”
“...Vậy thì vấn đề này sẽ được tiến hành theo đề xuất của Leo. Mọi người có ý kiến gì khác không?”
Các đội trưởng từ từ gật đầu. May mắn thay đây là vấn đề cuối cùng, nên cuộc họp cứ thế kết thúc.
“Như mọi người đã biết, một tuần nữa sẽ có cuộc họp do chính ngài Tư lệnh chủ trì. Hãy đến đúng giờ.”
Trước lời của Theo, mọi người đều gật đầu và đứng dậy khỏi ghế. Và tất cả đều biết. Rằng đó sẽ là cuộc họp cuối cùng do ngài Veil chủ trì, và cũng là nơi sẽ báo hiệu sự ra đời của một nhà lãnh đạo mới.
Leo bám theo Luke, người đầu tiên rời khỏi phòng họp.
“Đội trưởng Luke, từ lần trước tôi đã tò mò rồi. Tay đó của cậu bị thương à?”
Leo chỉ vào tay phải của Luke, khiến cậu khẽ giật mình. Vết thương khá sâu, lại còn bị hắc ma pháp ngấm vào da khiến vết thương nhanh chóng mưng mủ, nên việc điều trị kéo dài hơn dự kiến.
“Ừm, chỉ là bị thương một chút thôi. Lần trước ở ký túc xá.”
Dù chỉ là một lời nói qua loa, nhưng Leo có vẻ không quan tâm thêm nữa, hoặc chỉ đơn giản là không hỏi thêm, chỉ gật đầu.
“Mà này, tuần sau thì cuộc chiến dai dẳng của hai người cuối cùng cũng sẽ kết thúc nhỉ.”
Trước lời của Leo, Luke đột ngột dừng bước. Sau đó cậu quay đầu, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vì một trong hai người sẽ trở thành Tổng Tư lệnh mà.”
“...Phải rồi.”
Cuối cùng nó cũng đến. Khoảnh khắc mà cậu đã mong chờ không ngớt kể từ khi nhận ra mình đã xuyên không. Có lẽ với xác suất cao, vị trí đó sẽ thuộc về Theo. Không, dĩ nhiên phải là như vậy.
Dù mình có là một quân nhân có thực lực và thành tích xuất chúng đến đâu, những người trong hội đồng nguyên lão bảo thủ đó cũng sẽ không đời nào chọn mình. Dù không rõ ý của ngài Veil, nhưng cậu biết rằng chiếc ghế Tổng Tư lệnh hợp với Theo hơn rất nhiều.
Khi anh nhậm chức một cách an toàn, lúc đó, cậu thực sự sẽ rời khỏi cái đơn vị chết tiệt này.
“Luke?”
“À, đi đây.”
Nhưng không hiểu sao lòng lại cảm thấy xao động, một cảm giác khó chịu như thể có cái gai nào đó đang đâm vào tim. Nhưng Luke vừa cất bước, vừa cố gắng nhanh chóng rũ bỏ cái cảm giác khó chịu không rõ lý do đó.
Dù có là gì đi nữa, việc cậu phải làm cũng không thay đổi. Xem một cái kết có hậu rồi biến mất.
Và thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng khoảnh khắc mà giấc mơ của Luke sẽ thành hiện thực đã đến rất gần. Bởi vì trong cuộc họp toàn thể, Tổng Tư lệnh Veil đã chỉ định Theo Redrique làm Tư lệnh tiếp theo.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.