[NOVEL] Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này - Chương 23

Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 23

Tác giả: 문하루

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

‘Tư lệnh tiếp theo là đội trưởng Quân đoàn 1, Theo Redrique.’

 

Khi nghe những lời đó, có lẽ Luke đã cảm nhận được rất nhiều cảm xúc khác nhau. Trước đây, khi tưởng tượng về khoảnh khắc đó, cậu chỉ mơ hồ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy vui thôi. Vì cậu sẽ được giải thoát khỏi một mong muốn đã ấp ủ từ lâu. 

Có lẽ cảm giác sẽ giống như... được ôm vào lòng một món quà đã chờ đợi rất lâu. Nhưng khi thực sự nghe lời tuyên bố của ngài Veil, cùng với cảm xúc dâng trào, thứ ập đến lại là chút hụt hẫng.

Ngài Veil rời khỏi phòng, và các đội trưởng lần lượt rời đi, không quên gửi lời chúc mừng đến Theo. 

Luke ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng đó. Cảm giác rằng mình đã thành công mang lại một cái kết cho nhân vật chính của tác phẩm này bắt đầu từ từ hiện rõ.

Các đội trưởng vừa gửi lời chào đến Theo và rời đi, cũng không quên liếc nhìn Luke một cái. Cậu đã biết quá rõ họ muốn nói gì qua ánh mắt đó. Trong phòng họp rộng lớn và uy nghi, giờ chỉ còn lại Theo và Luke.

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau như thể đã có hẹn trước. Và không ai nói một lời nào. Một bầu không khí nặng nề và ngượng ngùng bao trùm lấy họ.

Đó là lúc Theo mấp máy môi định nói điều gì đó. Anh nhìn vào khuôn mặt Luke rồi sững người lại. Cho đến khi Luke đứng dậy trước và rời khỏi phòng, Theo vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ. 

Ngay khi Luke vừa ra khỏi phòng họp, lệnh triệu tập của ngài Veil đã được đưa đến. Vì không lạ gì tính cách của ngài Veil, cậu cũng đã phần nào đoán trước được việc sẽ bị gọi như thế này.

 

“Ngài gọi tôi ạ, thưa Tư lệnh.”

 

Khi bước vào phòng Tư lệnh, ngài Veil, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ quay người lại trước lời chào của Luke. Với ánh nắng chiếu vào từ sau lưng, ông nở một nụ cười hiền từ hơn bao giờ hết.

 

“Cậu có thất vọng không?”

 

Một câu hỏi thẳng thắn được đưa ra ngay lập tức từ người chỉ vài phút trước đã chỉ định một người khác làm Tổng Tư lệnh. Nhưng ngay cả điều đó cũng thật giống với ngài Veil.

 

“Nếu nói thật lòng thì... vâng, có ạ.”

 

Trước lời của Luke, ngài Veil khẽ bật cười. Dĩ nhiên, cậu không có chút hứng thú nào với chức danh Tổng Tư lệnh nên cũng không cảm thấy thất vọng gì, nhưng đây là lúc vẫn phải tiếp tục vai diễn của mình.

 

“Nhưng ta lại không hiểu tại sao cậu trông có vẻ nhẹ nhõm như vậy.”

 

Trước lời nói pha lẫn tiếng cười của ngài Veil, Luke khẽ giật mình. Trước câu nói đó, cậu chỉ có thể đáp lại rằng làm gì có chuyện đó. Cậu có chút nghi ngờ liệu Tư lệnh có nhận ra điều gì không, nhưng sau đó ông chỉ cười mà thôi.

 

“Luke, ta biết rõ cậu đã đóng một vai trò lớn như thế nào trong quân đội Đế quốc. Dù cậu và Theo thường xuyên va chạm vì mối quan hệ đối thủ, nhưng dù sao đi nữa, ta nghĩ rằng điều đó đã có ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành của hai đứa.”

 

Luke im lặng lắng nghe câu chuyện của ngài Veil. Cậu đã nghĩ rằng ông gọi mình đến để an ủi vì không thể trở thành Tổng Tư lệnh, nhưng không hiểu sao, có vẻ như điều ông muốn nói không phải là vậy.

 

“Ta nghĩ rằng Luke và Theo, hai đứa là những sự tồn tại khá cần thiết cho nhau.” 

“...Dạ?”

 

Luke không thể che giấu sự thắc mắc mà hỏi lại. Ngài Veil quay đầu ra ngoài cửa sổ và tiếp tục nói những lời không thể hiểu được.

 

“Đối với Theo, một đứa trẻ như cậu là cần thiết. Dĩ nhiên, đối với tổ chức quân đội Đế quốc này cũng vậy. Vì vậy, Luke, ta hy vọng rằng cậu sẽ giúp đỡ Theo, người đã trở thành Tổng Tư lệnh, để làm cho quân đội Đế quốc trở nên vững mạnh hơn nữa.” 

“...Cảm ơn những lời tốt đẹp của ngài. Thời gian qua, thực sự cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Tư lệnh.”

 

Trước những lời đó, Luke không dám cả gan đáp lại dù chỉ là lời nói suông. Cậu không biết ông đã nghĩ gì khi nói những lời đó, nhưng cậu không thể chấp nhận lời đề nghị tiếp tục ở lại quân đội Đế quốc. Vai trò được giao giờ đã kết thúc. Không thể nào hủy bỏ việc rời đi.

 

“Nếu đó là câu trả lời của cậu, thì được thôi, không còn cách nào khác. Ta cũng không có tư cách gì để ngăn cản quyết định của cậu.”

 

Ngài Veil vẫn nở một nụ cười hiền từ và nhìn chằm chằm vào Luke. Một vẻ mặt như thể đã biết được việc mà Luke muốn làm trong tương lai dù không cần nói ra.

 

“Vậy thưa Tư lệnh, tôi có thể mạn phép nhờ ngài một việc cuối cùng được không ạ?”

 

[Trái tim của Đế quốc, ‘Quân đội Đế quốc’, có Tổng Tư lệnh tiếp theo là Theo Redrique.]

 

Những người dân Đế quốc trên đường phố đều dừng bước và bận rộn nhìn vào các tờ báo. Sự thật rằng vị Tư lệnh hiện tại của quân đội Đế quốc sẽ từ chức và người kế vị là Theo, cũng là gia chủ tạm thời của Công tước gia Redrique, đã làm chấn động toàn Đế quốc.

Và điều đó cũng tương tự ở trụ sở quân đội. Xét theo một cách nào đó, việc thay đổi Tổng Tư lệnh là một sự thay đổi lớn đối với tổ chức quân đội, nên không khí không thể không xôn xao, và mọi người đều đang mong chờ lễ nhậm chức của Theo.

 

“Cứ thế này chắc mặt mình bị thủng mất.”

 

Và vì vấn đề đó, Luke đang phải trải qua một tình huống khó xử bất ngờ. Việc Theo trở thành Tư lệnh cũng đồng nghĩa với việc Luke đã thua, nên sự quan tâm đó đều đổ dồn về phía Luke. 

Chỉ cần đi dạo quanh trụ sở, việc bị các binh sĩ đi ngang qua nhìn và xì xào đã là chuyện thường, thậm chí họ còn nhìn cậu một cách trắng trợn. 

Cảm giác như thể mình đã trở thành một diễn viên kịch nổi tiếng ở một nhà hát nào đó trong thủ đô. Những ánh mắt nồng nhiệt đó thật sự rất áp lực.

 

“Quả nhiên sự quan tâm của mọi người đối với việc thay đổi Tổng Tư lệnh thật là nóng bỏng.” 

“...Nhưng mà Feil, sao cậu cứ bám theo ta mãi vậy? Vai trò giám sát viên cũng kết thúc rồi mà.”

“N-nhưng mà... nếu không có tôi thì đội trưởng cũng không có ai ăn cơm cùng mà...”

 

Dù đã co rúm người lại và nói giọng lí nhí như muỗi kêu, nhưng cậu ta vẫn nói hết những điều cần nói. Feil, có lẽ cảm thấy mắc nợ Luke về vụ biển thủ quân nhu, nên dù đã chuyển sang Đơn vị Hành chính, cậu ta vẫn cứ tìm cách bám theo cậu mỗi khi có cơ hội.

 

“Dám nói những lời không thể nói với đội trưởng à.”

 

Luke, có lẽ đã mệt mỏi với việc xua đuổi, chỉ thở dài một hơi. 

Lúc đó, một số binh sĩ đi ngang qua lại bận rộn liếc nhìn Luke. Feil cũng theo đó mà để ý sắc mặt của Luke. 

Đây là thời điểm mà dù có một cơn thịnh nộ từ cậu, người có lẽ đã tích tụ đủ sự tức giận, cũng không có gì lạ. 

Feil đã gửi một ánh mắt ngầm mang ý nghĩa bảo họ thôi đi, nhưng làm sao mà đến được chứ. Nhưng khác với dự đoán, Luke thậm chí còn không thèm liếc nhìn họ, cứ để họ đi qua.

 

“Đội trưởng... ngài có sao không ạ?” 

“Cái gì?” 

“Không, việc các binh sĩ bình thường nói xấu đội trưởng rõ ràng là...”

 

Ngoài việc đi ngược lại nguyên tắc, đó là một hành động không được phép. Luke từ trước đến nay, nếu phát hiện ra các binh sĩ lén lút nói xấu sau lưng, đều sẽ mắng mỏ và trừng phạt ngay tại chỗ. 

Nhưng gần đây, Luke có chút khác biệt. Cậu bắt đầu phớt lờ như thể không quan tâm ai nói gì sau lưng, và đối xử với họ như những người vô hình.

 

“Phản ứng lại từng người thì để làm gì. Đi thôi.”

 

Bước chân của Feil chậm lại. Từ bóng lưng của Luke đang đi phía trước, cậu cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ và xa lạ. Giống như bóng lưng của một người không còn một chút lưu luyến nào với tất cả mọi thứ ở đây. 

Sau khi hiệp định hòa bình với Membern được ký kết hoàn toàn, ngài Veil và các đội trưởng của quân đội Đế quốc đã được mời đến hoàng cung. Hoàng đế đã trao tặng huân chương cho toàn thể quân đội Đế quốc, những người có công đầu trong hiệp định lần này.

Và tại buổi lễ đó, Theo đã thay mặt ngài Veil bước lên phía trước. Dù lễ nhậm chức chính thức vẫn chưa diễn ra, nhưng vì đã được định sẵn là Tư lệnh tiếp theo, ngài Veil đã không do dự mà giao lại vai trò của mình cho Theo.

 

“Dù là trước lễ nhậm chức, nhưng ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào khanh trong tương lai. Mong rằng khanh sẽ dẫn dắt quân đội Đế quốc một cách đúng đắn.” 

“Thần xin tuân mệnh.”

 

Theo nắm lấy tay Hoàng đế và quỳ xuống. Luke, người đang nhìn cảnh tượng đó từ phía sau, cảm thấy một thứ gì đó nóng hổi đang khuấy động trong lồng ngực. 

Tâm trạng của một người làm cha mẹ đang chứng kiến đứa con mình nuôi nấng khôn lớn nhận giải thủ khoa của học viện có lẽ chính là như thế này. 

Cậu đã từng không thể hiểu được những vị phụ huynh khóc lóc ồn ào ở phía sau trong ngày lễ nhập học, nhưng bây giờ, không hiểu sao cậu lại có cảm giác mình hiểu được tâm trạng đó. 

Sau khi lễ trao huân chương kết thúc, toàn thể quân đội Đế quốc lại càng bận rộn hơn. Vì công tác chuẩn bị cho lễ nhậm chức của vị Tư lệnh mới đang diễn ra sôi nổi. 

Thực ra, lễ nhậm chức này cũng có thể nói là lễ từ chức của ngài Veil, nên quân đội càng dồn nhiều tâm huyết hơn cho sự kiện này. 

Trong thời gian đó, Luke đã sống một cuộc sống bình thường tại trụ sở. Huấn luyện, hoàn thành mọi lịch trình chính thức một cách bình thường, và cứ thế, trải qua những ngày không có gì đặc biệt. Nhìn thấy vậy, những người xung quanh lại xì xào rằng có lẽ cậu đang cố tỏ ra ổn. 

Trong suốt thời gian đó, cậu không hề nói chuyện gì với Theo. Lần cuối cùng họ đối mặt là trong cuộc họp do ngài Veil chủ trì vào ngày hôm đó. 

Thật trùng hợp, không có ngày nào lịch huấn luyện giữa các đơn vị bị trùng nhau, và dù có tình cờ gặp nhau trên đường, họ cũng chỉ lướt qua nhau mà không hề trao cho nhau một ánh nhìn.

Và vào ngày lễ nhậm chức, Luke, theo kế hoạch, đã mặc một bộ quân phục khác với mọi khi. Đó là trang phục phải mặc trong những sự kiện đặc biệt, và vì có nhiều trang trí, nên chỉ riêng việc mặc đầy đủ và chỉnh tề đã tốn khá nhiều thời gian.

 

“...Thực sự là kết thúc rồi.”

 

Luke nhìn chằm chằm vào hai vật đặt trên bàn làm việc. Một là chiếc phong bì chứa đơn xin giải ngũ, và một là huy hiệu cấp bậc đội trưởng của quân đội Đế quốc. Luke đặt hai vật đó vào trong người. 

Lễ nhậm chức sẽ bắt đầu sau một giờ nữa, nhưng trước đó, có một nơi cậu phải ghé qua.

 

“...Á, giật cả mình.”

 

Khi vừa ra ngoài, Luke nhăn mặt vì giật mình trước bóng người bất ngờ chặn trước mặt.

 

“Anh... sao lại ở đây? Buổi diễn tập thì sao?”

 

Kẻ đáng lẽ phải ở nơi tổ chức lễ nhậm chức bây giờ tại sao lại ở trước phòng mình? Luke cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang đập mạnh và hỏi.

 

“Luke.” 

“Sao.” 

“Cậu... không có lời nào muốn nói riêng với tôi sao?” 

“Không có.”

 

Luke nghiêng đầu. Ngay lập tức, Theo hạ ánh mắt xuống. Khi anh ta, người đang đắn đo điều gì đó, vừa mở miệng, thì từ xa, Philip đã gọi lớn tên Theo và tiến lại gần.

 

“Đội trưởng! Sao ngài lại ở đây! Bây giờ phải đi rồi ạ.” 

“Kìa, cậu ta gọi cậu đấy.”

 

Luke hất cằm về phía Philip đang chăm chỉ chạy tới từ phía sau.

 

“Tôi cũng có việc phải đi nên đi trước đây. Lát nữa gặp ở lễ nhậm chức nhé.”

 

Luke quay người về hướng ngược lại. Ánh mắt của Theo cứ bám riết lấy cậu, nhưng Luke không nhận ra.

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo