Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 10
Tác giả: 프라이버시
Dịch: Bích Hà
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Ở chặng đó, Arthur thật sự đã phá hoại đến mức kinh thiên động địa. Dù đồng đội ra sức ngăn cản, gã vẫn ngoan cố la lớn “Kìa, ốc đảo ở đằng kia!” rồi đuổi theo một ảo ảnh và lạc mất phương hướng. Thậm chí còn làm rơi bầu nước duy nhất, khiến cả nhóm mất sạch nguồn nước quý giá giữa sa mạc.
Thường thì, nếu trong nhóm có chuyện gì trục trặc, nguyên nhân chính xác đều là Arthur.
Cũng phải, Arthur vốn là kiểu nhân vật điển hình ban đầu ghen tị, đố kỵ với Ketron, nhưng cuối cùng lại trở thành đồng đội chí cốt.
Dù không có tài năng nổi bật, nhưng lại khéo ứng biến và luôn đảm nhiệm vai trò “cây hài” duyên dáng trong nhóm.
Biết đâu chừng, những trò phá rối đó cũng nằm trong kế hoạch lớn của tác giả để dẫn đến cái kết.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cái kết đó được tha thứ!
[Aaaaargghh tôi đã bảo là nên bỏ rơi Arthur từ sớm đi mà!!!]
Hừm. Tôi vẫn còn nhớ tiếng hét cuối cùng của ai đó còn sót lại trong mục bình luận.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cháo đã được hâm nóng xong từng loại. Eddie cẩn thận đặt các bát lên khay rồi hướng thẳng tới phòng của Ketron.
Có lẽ vì mùi hương lạ lẫm mà lại thơm ngậy ấy, Eddie cảm thấy vài vị khách ở tầng 1 khịt khịt mũi rồi quay sang nhìn anh. Thế nhưng vì đây chưa phải món ăn định phục vụ cho khách vào lúc này, Eddie phớt lờ những ánh mắt đó và bước lên tầng 2.
Dù là căn phòng sát bên với phòng của Eddie, nơi anh vẫn thường xuyên đi ngang qua, nhưng cánh cửa luôn đóng chặt đến mức trông như bị ngăn cách bởi cả hành lang và lớp kính nên anh cũng chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ tự mở ra.
Eddie trước tiên gõ cửa nhẹ, coi như là giữ phép lịch sự.
Ngay sau đó, anh chẳng buồn đợi phản hồi mà cứ thế mở cửa vào. Như thể phép lịch sự của anh chỉ có đến thế thôi.
Ketron đang nghiêng đầu về phía giường, dáng nằm chẳng khác gì hai ngày trước. Đôi mắt khép hờ bỗng bật mở.
“Ngủ ngon chứ?”
Eddie lên tiếng chào bằng giọng điệu tươi tỉnh.
“…”
Dù bản thân đang chịu ơn thật, nhưng khi Eddie cứ thế tự tiện bước vào phòng, Ketron chỉ có thể nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi.
Eddie không hề hay biết, nhưng anh cứ xuất hiện đúng lúc mỗi khi ý thức của Ketron bắt đầu chìm vào hố sâu. Lần này cũng chẳng khác.
Tất nhiên, tất cả chỉ là trùng hợp. Eddie chẳng biết gì, cứ thế nhấc khay lên và bước vào phòng một cách tự nhiên.
“Trời ơi, nặng quá đi~”
Dù thực ra chẳng nặng gì mấy, Eddie vẫn cố tình làm bộ làm tịch rồi đặt khay trước mặt Ketron. Từ ba bát cháo đang tỏa khói nghi ngút, mùi thơm béo ngậy lan tỏa khắp phòng.
“Tôi không biết cậu thích loại nào, nên chuẩn bị mỗi thứ một kiểu ấy mà?”
Giá mà có cái bàn nhỏ thì tiện biết mấy. Nhưng tiếc là chẳng có, nên Eddie đành cẩn thận bưng từng bát cháo nóng, múc một muỗng rồi đưa lại gần Ketron.
“Cháo đấy. Loại này thì gạo được xay nhuyễn, mềm như nước nên ăn rất dễ. Cậu thử một muỗng xem nào.”
Dù có nhịn đói mấy ngày thì cháo cũng chẳng đến nỗi khó nuốt. Thế mà, ngay cả khi có bát cháo bào ngư thơm nức đặt trước mặt, Ketron cũng chỉ hơi nhíu mày chứ không hề hé miệng.
“Không thích món này à? Nhìn màu thì vậy thôi chứ nó béo và ngon lắm đấy.”
Thực ra Eddie cũng thừa biết, vấn đề không nằm ở mùi vị. Từ góc độ của Ketron, hẳn hắn đang nghĩ “Tên chủ quán trọ này rốt cuộc muốn gì?”
Nhưng Eddie đã học được rằng, với Ketron, cách tiếp cận mặt dày kiểu này lại là phương án hiệu quả nhất.
“Ừm, cái đó không hợp khẩu vị thì thử món này xem?”
Lần này, Eddie thay bát cháo bào ngư bằng cháo thịt bò, đưa muỗng lên gần miệng Ketron. Nhưng hắn vẫn giữ chặt môi, không hề hé mở.
Cháo thịt bò thì ít kén vị hơn bào ngư chứ, ai mà chẳng thích? Dù nghĩ vậy, Eddie cũng thử đưa thêm vài lần nữa, nhưng miệng Ketron vẫn kiên quyết đóng chặt, không cho xâm nhập vào.
“Hừm.”
Cuối cùng, cháo thịt bò cũng phải quay về lại khay. Ketron chỉ nhìn Eddie với ánh mắt đầy cảnh giác mà với vẻ mặt đó, trông như thể đang gườm gườm anh vậy.
Nhưng Eddie biết rõ. Ánh mắt đặc trưng ấy, trong tiểu thuyết, đã khiến Ketron bị hiểu lầm không biết bao lần và rơi vào tình huống khó xử.
Có lẽ vì vậy mà, trong mắt Eddie hình ảnh hắn ta luôn hiện lên như thế này.
Một con mèo cảnh giác, luôn trong tư thế đề phòng.
Tất nhiên, nếu ai đó nói “Thế giới làm gì có con mèo nào to đến vậy chứ!”, thì anh cũng chẳng biết cãi làm sao.
Báo, báo đốm, hổ… Dĩ nhiên là những loài họ mèo đó cũng thoáng hiện trong đầu. Nhưng chẳng hiểu sao, con thú hoang bị thương ấy trong mắt Eddie vẫn chỉ là một chú mèo to xác mà thôi.
“Cậu là nhóc con nên chắc chỉ hợp với mấy món ngọt ngào thôi nhỉ?”
Cuối cùng là cháo bí đỏ. Màu cam rực rỡ và mùi ngọt ngào dậy lên khi Eddie đưa muỗng tới tận mũi, có vẻ không chịu nổi nữa, cái miệng cứng như đá của Ketron cuối cùng cũng hé mở.
“…Anh đang làm gì vậy?”
“Hử? Tôi đang đút cậu ăn mà.”
Eddie nghiêng đầu, vẻ mặt như thể người kỳ lạ trong tình huống này không phải mình mà là Ketron.
“Cậu cứ kén ăn hoài thì tôi đành phải làm vậy thôi.”
Nhưng lần này Ketron không lung lay. Mấy hôm trước lỡ uống sữa là vì bị bất ngờ thôi, chứ hắn không định để tên này lôi kéo thêm lần nữa.
“Tôi chưa từng nói là muốn.”
Ketron nhìn bát cháo bí đỏ đang dí sát miệng mình với ánh mắt cảnh giác tột độ. Hắn cứ liếc sang Eddie như sợ cái muỗng đó sẽ bất ngờ thọc vào miệng như lần trước, khiến Eddie bật cười khẽ.
“Cậu có mùi đó.”
“…!”
Lời chê thẳng mặt khiến đôi mắt đen của Ketron mở to vì sốc. Eddie không cho hắn cơ hội phản ứng liền nói tiếp.
“Tôi thích sạch sẽ. Khách ở trọ của tôi cũng phải sạch sẽ. Tôi sợ cậu đói mà đi tắm bằng nước nóng thì sẽ bị ngất, nên mới đút cậu ăn trước. Ăn rồi hãy đi tắm đi.”
“À, tắm xong thì để tôi xem vết thương cho luôn nha?”
Nói rồi, Eddie lại đưa muỗng cháo đến sát miệng Ketron.
Có mùi, đi tắm đi, ăn xong rồi đi tắm.
Ba đòn sốc tinh thần liên tiếp khiến Ketron rơi vào trạng thái rã rời.
Thực ra ngoại hình hiện tại của Ketron đúng là… không dám khen. Đến cả ăn mày có đứng cạnh khoác vai thì cũng không có gì bất thường lắm.
Hắn đã phải tự mình vượt sa mạc, bán hết mọi thứ giá trị để dịch chuyển liên tục về đến đế quốc chỉ để tận mắt chứng kiến sự phản bội của đồng đội. Làm gì còn thời gian để chăm chút ngoại hình?
Trong hoàn cảnh đó, nghĩ đến chuyện tắm rửa là xa xỉ. Đã ba ngày trọ tại quán, nhưng hắn chỉ ngồi yên một chỗ như pho tượng. Trông vẫn lếch thếch như ngày đầu.
Ketron vốn chẳng phải kiểu người ở bẩn. Thậm chí còn là người cực kỳ sạch sẽ đến mức không hợp với thời đại này. Nhưng giờ mà nói vậy thì chỉ bị coi là viện cớ thôi.
Điều đó khiến hắn cảm thấy thật oan ức.
Muỗng cháo bí đỏ lại một lần nữa dí sát vào miệng hắn.
“Nhanh ăn đi rồi còn đi tắm nữa chứ.”
Eddie tung đòn chí mạng cuối cùng bằng cách nhấn mạnh lại chuyện “ăn rồi đi tắm”, và thế là miệng Ketron cũng đành yếu ớt mở ra.
Cháo vẫn còn nóng nên Eddie đút rất nhẹ nhàng, cẩn thận. Ketron ăn một cách máy móc, nhai chậm chậm rồi đột nhiên mở to mắt ngạc nhiên.
“Thế nào?”
Phản ứng y chang lúc uống sữa chuối. Nhưng lần này Ketron tỉnh lại ngay, không để Eddie moi ra được lời “ngọt quá” dễ dàng như trước.
Không được nghe hắn nói cái câu dễ thương “ngọt quá” ấy cũng hơi tiếc. Nhưng nhìn gương mặt Ketron ngoan ngoãn đớp từng miếng cháo như chim non, Eddie lại thấy cũng đáng yêu chẳng kém.
Thật ra ăn vài muỗng rồi thì tự cầm muỗng ăn cũng được có phải tay Ketron bị thương đâu. Nhưng chẳng hiểu sao, cả người đút lẫn người ăn đều không nghĩ đến việc đó.
Cháo không nhiều, thế nên bát cũng nhanh chóng sạch trơn.
“Giờ thì đi tắm thôi, nhóc.”
Vừa nghe vậy, Ketron bật dậy như thể chỉ chờ câu đó. Từ nãy đến giờ, bị ám ảnh bởi lời chê “có mùi”, hắn đã vô thức ăn liên tục chẳng kịp nghĩ ngợi.
Mãi lo nghĩ, hắn còn chẳng nhận ra mình bẩn đến mức nào. Cả người ngứa ngáy khó chịu dù lời “có mùi” của Eddie phần lớn là phóng đại, nhưng lúc này chẳng còn quan trọng nữa.
Dù vậy, vẫn có một chuyện Ketron không thể bỏ qua được đó là cách xưng hô kia quá đỗi phiền phức.
“Tôi không phải nhóc.”
“Vậy tôi gọi cậu là gì đây?”
Eddie hỏi lại với vẻ mặt đầy ung dung như thể đang chờ được đặt tên mới.
“…”
Kể từ khi gương mặt trở nên nổi tiếng, Ketron luôn đội mũ trùm kín đầu, giấu kỹ thân phận “Dũng sĩ của Thánh Kiếm”, không bao giờ tùy tiện nói tên thật với ai.
Dù vậy, che giấu cũng chẳng dễ vì thanh Thánh Kiếm to lớn, vóc dáng vượt trội và khí chất mạnh mẽ không thể kiềm chế khiến hắn luôn nổi bật.
Hắn suýt nữa lại theo thói quen mà ngậm miệng, nhưng rồi nhận ra chẳng còn mấy ai nhớ cái tên ấy nữa nên chậm rãi mở lời.
“…Tên tôi là Ketron.”
“À ha. Tên đẹp đấy.”
Eddie phản ứng như thể chưa từng nghe cái tên đó bao giờ. Giờ thì ai cũng như vậy cả. Nhận ra bản thân đã bị quên lãng, khuôn mặt Ketron thoáng tối sầm lại.
“Vậy thì mau đi tắm đi, Ket.”
Ketron nhíu mày khi nghe cái biệt danh kỳ quặc kia.
Trong lúc Ketron vào phòng tắm, Eddie đặt sẵn bộ quần áo mà hắn có thể mặc chỉ có đồ lót và quần dài vì thân hình quá to khiến không kiếm được áo vừa ngay trước cửa, rồi bắt đầu dọn dẹp phòng.
Dù Ketron không đụng đến hay sử dụng thứ gì trong suốt ba ngày qua, nhưng bụi thì vốn chẳng cần ai mời gọi cũng âm thầm phủ xuống.
Dù Gerold lo hầu hết mọi việc, nhưng Eddie cũng không hẳn buông tay khỏi công việc ở quán trọ. Vốn dĩ, anh là một chủ trọ cực kỳ gương mẫu trong khoản sạch sẽ.
Anh mở cửa sổ cho thoáng khí, phủi bụi bám trên khung cửa. Nhưng vừa cầm chổi vào bắt đầu quét dọn thì Eddie lập tức gặp phải một vấn đề lớn.
“Hừm.”
Vì thanh thánh kiếm mà Ketron dựng tạm bên cạnh giường đã cản trở việc dọn dẹp hoàn toàn.
Thánh kiếm Albatross.
Thanh kiếm huyền thoại, chỉ những dũng sĩ được kiếm thừa nhận mới có thể nhấc nó lên.
Nếu nhìn theo quan điểm của người hiện đại, thì có thể thấy một phần thiết lập của nó được lấy cảm hứng từ thanh kiếm Excalibur của vua Arthur.
Nhưng mà cốt truyện hay gì cũng mặc, nhìn thế này đã quá ngầu rồi còn gì.
“Ngầu thật đấy”
Eddie vô thức lẩm bẩm.
Có lẽ để che đi vẻ ngoài lộng lẫy, nên toàn thân kiếm được quấn kín trong vải, chỉ chừa lại phần chuôi lộ ra đẹp đến mê mẩn.
Dù hiện tại là chướng ngại khiến không thể dọn dẹp được, nhưng dù sao thì vẫn đẹp tuyệt vời.
“Lưỡi thì mỏng nhưng sống kiếm lại to, có vẻ như chịu lực rất tốt. Ủa, ở chuôi kiếm còn có cả trang trí nữa này? Trời ơi, tỉ mỉ thật…”
Eddie không kìm được mà chạm tay vào món trang sức ấy. Rõ ràng được một nghệ nhân tạo tác tỉ mỉ từng đường nét, dù không lớn, nhưng vẻ tinh xảo thì không thể chối cãi.
Hai dải dây treo bên cạnh cũng được dệt hoa văn lộng lẫy, lấp lánh ánh vàng.
‘Chỉ cần tháo riêng mấy món này ra bán cũng đủ gọi là tác phẩm nghệ thuật rồi, chắc giá sẽ trên trời mất.’
Dù vô thức nảy ra ý nghĩ tầm thường đó, Eddie vẫn lập tức lắc đầu. Đùa gì vậy chứ, nghĩ đến chuyện bán trang trí của thánh kiếm thì quá là vô đạo rồi.
“Thật sự, thật sự ngầu dã man…”
Eddie vừa thẫn thờ lẩm bẩm vừa khẽ chạm vào Albatross. Dù gì cũng là thánh kiếm, lỡ chạm mạnh rồi có chuyện gì thì sao, cũng nên chạm vào nhẹ thôi.
Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.