Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 9
Tác giả: 프라이버시
Dịch: Bích Hà
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Eddie cẩn thận rút mảnh giấy từ khe cửa ra.
Không có phong bì. Chỉ là một tờ giấy được gấp gọn đôi. Và khi mở ra, chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ.
[“Tám, hoàn tất.”]
“……?”
Eddie lật qua lật lại mảnh giấy, gương mặt ngơ ngác. Không người gửi, không người nhận, không nội dung gì thêm khiến anh chẳng thể chắc được đây có thật sự là thư gửi cho mình hay không.
[Tám, hoàn tất.]
Dù đọc lại cũng chẳng hiểu được ý nghĩa. Cái gì đã hoàn tất cơ chứ.
Con số tám này là gì. Suy đoán đơn giản thì có vẻ như ai đó đã hoàn thành mục tiêu thứ tám.
Nhưng vì lý do gì lại phải gửi điều đó cho Eddie một cách lén lút thế này.
Rốt cuộc là ai.
Eddie ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi từ tốn gấp tờ giấy lại.
Có nên hỏi Gerold không nhỉ?
Ý nghĩ đó thoáng qua rồi tan biến. Nếu Gerold mà biết nội dung thì việc Eddie không biết sẽ càng khả nghi. Là một người “xuyên không” nhưng mất ký ức, anh thường gặp rắc rối kiểu này.
Đôi khi anh cũng thắc mắc. Eddie thật sự trước đây là người như thế nào? Vì sao một người có năng lực cao như Gerold lại làm việc trong một quán trọ tầm thường như thế này? Vì lý do gì, dù rõ ràng thấy Eddie thay đổi tính cách, thói quen, mà Gerold chẳng hé miệng hỏi lấy một câu.
Tại sao lại trung thành đến vậy…? Eddie “ban đầu” có gia đình, có anh em không? Những câu hỏi vẫn chưa có lời giải.
Hiện giờ, anh không thể biết, cũng không thật sự muốn biết. Những chuyện thế này, nóng vội chỉ làm hỏng việc. Cái gì hấp tấp quá thì cũng dễ “nghẹn”.
Gương mặt Eddie khẽ nghiêm lại.
Nhưng rồi, như thể chẳng có gì, anh thản nhiên nhét tờ giấy vào ngăn kéo.
Thiêu hủy như trong phim thì không được Eddie chẳng có ma lực gì, không dùng được phép thuật, bật lửa thì sợ cháy lan, mà trời cũng chưa sang đông để đốt lò sưởi. Lỡ sau này cần xem lại thì biết tìm ở đâu? Thế là thôi, đành cất vào ngăn kéo.
Hơn nữa, kể cả có ai đó nhặt được thì chắc gì đã hiểu. Ngay cả Eddie còn chẳng biết mà.
Không có lý do gì để nghĩ sâu thêm. Eddie chỉ biết mỗi quán trọ này và mấy con đường xung quanh, có nghĩ cũng chẳng tìm ra thêm gì.
Vả lại, Eddie vốn là kiểu người lạc quan, chẳng dại gì mà phí năng lượng cho mấy chuyện không đầu không đuôi.
Chẳng mấy chốc, anh đã quên khuấy chuyện ban nãy, như mọi ngày, bước xuống tầng một của quán trọ, rút một tờ giấy da ra và bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Dù sao thì hầu hết công việc ở quán trọ đều được Gerold giải quyết gọn ghẽ bằng phép thuật, nên Eddie có thể thảnh thơi suy nghĩ về tương lai của nơi này.
Chính xác hơn là món mới.
“Hừmmm”
Có lẽ giờ đã đến lúc nên ra một món ăn tử tế thật sự rồi.
Thật không ngờ, trong cửa hàng tiện lợi lại có nhiều nguyên liệu tươi sống đến vậy trứng, rau củ, các loại rau xanh còn tươi rói. Sau khi đã thành công gây chú ý bằng món mì gà cay, giờ là lúc phải suy nghĩ đến một món ổn định, có thể bán bất kỳ lúc nào.
Thật ra vì có quá nhiều lựa chọn nên lại càng khó quyết. Eddie cúi nhìn tờ da dê trắng, hay đúng hơn là hơi ngả vàng, và trầm ngâm thật lâu.
Giữa lúc đó, giọng trò chuyện rôm rả của khách vang vọng bên tai anh vào đúng buổi trưa hôm ấy.
“Nghe chuyện đó chưa?”
“Ờ ờ, nghe rồi. Chuyện về Hầu tước Megin ấy mà.”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi. Dù sao cũng là chuyện của đại quý tộc mà.”
“Anh này nhát quá. Giờ cả thủ đô ai mà chẳng bàn tán về chuyện đó.”
Hầu tước Megin à?
Tên ấy khiến Eddie nhíu mày, mơ hồ như sắp nhớ ra điều gì đó rồi chợt nhận ra Megin là một trong những cốt cán của phe quý tộc đế quốc.
Một nhân vật từng xuất hiện không ít trong nguyên tác 《Dũng sĩ chẳng thèm giấu sức mạnh》 mẫu quý tộc điển hình ngạo mạn, cứng nhắc, và cực kỳ khó ưa.
Tất nhiên, nói “khó ưa” là còn nhẹ ở thế giới này, gọi Megin là rác rưởi e rằng vẫn còn chưa đủ.
“Đến một nhân vật cỡ đó mà bị ám sát rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?!”
“Nghe nói có người dán cáo trạng nữa mà?”
“Người nhà hầu tước xé bỏ rất nhanh, nhưng tin đã lan rộng khắp nơi. Có người dán tờ giấy với dòng ‘Hãy nhìn xem tội ác của tội nhân Hầu tước Megin!’ rồi liệt kê từng tội một.”
Ngoài chuyện về Hầu tước Megin, những người đàn ông vẫn tiếp tục buôn chuyện đủ thứ vặt vãnh không có gì đáng kể cả.
Họ kể về một tiệm bánh nổi tiếng phía tây quảng trường, nói rằng người ta xếp hàng mỗi ngày, rằng có người nghe thấy mùi bánh từ xa, rằng chủ tiệm từng du học ngành làm bánh ở vương quốc láng giềng.
Eddie lặng lẽ nghe hết câu chuyện rồi một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu.
Chợt nhận ra quán trọ này, nếu đông khách, chẳng phải là một kho tin tức tuyệt vời sao? Trong những tiểu thuyết fantasy, quán trọ thường là trung tâm tin đồn mà.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp, vai trò đó thuộc về ăn mày, cái bang còn trong fantasy, chính là quán trọ.
“Hmmm.”
Tất nhiên, quán trọ đơn sơ tầm thường này không có “cơ chế huyền thoại” nào cả.
Eddie cúi nhìn tờ giấy trắng trước mặt, tựa cằm suy nghĩ, rồi bất chợt quay sang Gerold đang làm việc gần đó.
“Không khí có vẻ bất ổn thế nhỉ, Gerold?”
Gerold, người đang chăm chú làm việc, chợt giật mình và ngẩng đầu. Với bản năng nhạy bén, chắc chắn cậu ta đã nghe thấy tên Hầu tước Megin trong câu hỏi và hiểu luôn chủ đề.
Eddie chỉ buột miệng bắt chuyện với Gerold không hẳn vì muốn theo dõi phản ứng, mà đơn thuần là muốn xích lại gần anh chàng ít nói kia một chút. Vì thế, anh chẳng để ý tới nét mặt của Gerold lúc đó.
“Quả là như vậy.”
Gerold trả lời bình thản, ánh mắt cũng chỉ lướt qua Eddie trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi tan đi. Nhưng Eddie không hề nhận ra ánh mắt đó, so với thường ngày, đã dừng lại lâu hơn một chút.
***
Eddie bước vào một cửa hàng tiện lợi nơi có tủ lạnh vẫn hoạt động ầm ầm, đèn vẫn sáng chói dù đế quốc này chẳng có điện. Không gian có vẻ rất lạ lẫm giữa vùng đất phép thuật, nhưng với Eddie thì lại quen thuộc vô cùng.
“Hừmm.”
Anh đã định hình được hướng cho menu sẽ thêm một hoặc hai món ăn chính.
Xét cho cùng thì bữa ăn chủ yếu vẫn là tinh bột. Miến hay cơm chỉ cần chọn một trong hai làm nền, sau đó xây dựng thực đơn xung quanh là được.
Nhưng nên thêm gì vừa đủ? Là món phụ như cơm set, hay giá cả thế nào? Cuối cùng, Eddie quyết định sẽ đến xem thực tế các nguyên liệu luôn cho dễ suy nghĩ.
Là người gốc Hàn nên đầu tiên anh nghĩ đến là kimchi. Nhưng vì là thực phẩm lên men và nhiều người có thể không quen, nên anh quyết định tạm ngưng.
Món mì gà cay vẫn còn bán tốt, nên tạm thời không thêm mì gói.
Anh cũng từng nghĩ đến set đồ ăn như nhà hàng Hàn quốc truyền thống, nhưng thấy sẽ làm mất phong cách giản dị của quán trọ nên lại hoãn tiếp.
Anh cần một món dễ ăn, ít khiến người không quen cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng, thích hợp ăn sáng hơn là trưa hoặc chiều.
“…Chắc vẫn là nó thôi.”
Sau một lúc nhắm mắt suy nghĩ, Eddie quyết định.
“Điều đầu tiên phải là nước tương. Ừm… À đây rồi.”
Nước tương loại có hình quả trứng vẽ ngoài bao bì một cách đầy ẩn ý. Eddie chọn ngay loại đó, rồi lấy thêm cơm ăn liền, một gói rong biển sấy khô cỡ lớn, hộp trứng sống loại sáu quả, và cả mì udon ăn liền với hình minh họa tô udon nóng hổi trông vô cùng bắt mắt.
“Ồ quên mất.”
Suýt nữa thì quên mất thứ quan trọng nhất. Eddie vội vã chọn thêm chai dầu mè thơm lừng và lúc đó, hai tay anh đã gần như không còn chỗ trống.
Chọn xong hết mọi nguyên liệu cần thiết, Eddie khẽ cười toe toét một cách hài lòng.
Khi đang gọn gàng sắp xếp nguyên liệu vào chiếc giỏ ở gần cửa để ra về, ánh mắt Eddie bất chợt dừng lại ở kệ cháo ăn liền. Cháo bào ngư, cháo ruột bào ngư, cháo thịt bò, cháo rau củ, cháo bí đỏ… đủ loại đa dạng bày ngay trước mắt.
Trong số đó, thứ đập vào mắt anh lại là món cháo bí đỏ vàng ruộm.
Cháo thường được xem là món ăn cho người ốm, nhưng với Eddie trước kia, nó hoàn toàn có thể là bữa ăn thường ngày.
Có điều, anh vốn chẳng mấy thân quen với món cháo bí đỏ ngọt ngào như thế này.
Đột nhiên, hình ảnh một gương mặt quen thuộc hiện lên trong đầu cái người từng ngoan ngoãn uống sữa chuối không hề chê bai.
“Ngọt lắm.”
Cả giọng nói thành thật đó, khi anh hỏi “ngon không?”.
Nghĩ đến việc hôm nay người đó có lẽ cũng chưa ăn gì, Eddie cảm thấy mình nên mang theo chút gì đó cho hắn.
Hình như hắn khá hợp với đồ ngọt thì phải.
Eddie khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ chắc nếu nghe thấy, Ketron sẽ tròn mắt mà nói rằng cả đời mình chưa bao giờ thích đồ ngọt cả.
Vả lại, nói cho đúng thì giờ Ketron cũng được xem như là bệnh nhân. Đã mấy ngày không ăn uống gì tử tế, nếu muốn cho hắn ăn thì cháo vẫn là lựa chọn tốt nhất, nhẹ bụng và dễ tiêu.
Eddie liền thẳng tay bỏ luôn cháo bí đỏ vào giỏ. Nhưng vì một phần cháo cũng không nhiều lắm, nên anh tiện tay lấy thêm cả cháo ruột bào ngư và cháo thịt bò nữa.
Để duy trì cơ thể như thế, chắc chắn phải ăn nhiều. Mà Eddie thì quá hiểu chuyện ăn uống dạo gần đây của Ketron thảm hại đến mức nào… nên số cháo anh bỏ vào giỏ cứ thế mà tăng lên.
Chiếc giỏ nhỏ chẳng mấy chốc đã đầy ắp.
Sao lại có cảm giác mấy món đồ mang cho Ketron còn nặng tay hơn cả nguyên liệu chính anh định lấy vậy.
Nhưng mà, cũng chẳng sao. Có người đàn ông vẫn còn lớn thêm khi qua tuổi hai mươi đấy thôi. Thằng nhóc đó đang trong độ tuổi phát triển mà.
Eddie, người chưa từng nghĩ tới chuyện “thằng nhóc” đó thực ra còn cao hơn mình, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi với bước chân nhẹ tênh.
Sau lưng anh, các món hàng vừa được lấy đi liền được hệ thống tự động bổ sung, lặng lẽ và hoàn hảo như chưa từng vơi đi.
***
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Ketron dừng chân tại quán trọ này.
Cũng đã là ngày thứ ba của lễ hội, nên quán trọ vào giữa trưa có phần vắng vẻ. Trừ những kẻ say mềm từ đêm qua còn đang vật vã trên giường, phần lớn đã đổ ra đường hòa mình vào lễ hội.
Dù hiện tại nhờ du khách mà doanh thu vẫn tạm ổn, nhưng về sau thì không chỉ du khách, cả khách quen cũng cần phải đông lên mới được.
Hừm. Suy cho cùng, cách duy nhất vẫn là phải khiến quán trọ và quán rượu sôi động trở lại.
Sau khi đặt nguyên liệu vào bếp, Eddie tạm gác mọi thứ lại, rồi bắt đầu hâm nóng những phần cháo vừa mang về.
Ketron có nhận sữa chuối từ tay Eddie, nhưng chỉ dừng lại ở đó hắn ta vẫn không bước ra khỏi phòng từ lúc ấy đến giờ.
Nói cách khác, hắn ta chưa đụng đến bất kỳ bữa ăn nào.
Trong cuốn tiểu thuyết 《Dũng sĩ chẳng thèm giấu sức mạnh》, Ketron từng cày chiến tuyến suốt hơn một tuần mà không ngủ, không uống nước, không ăn uống gì như thể điên loạn.
Đến cả độc giả còn thấy khổ sở khi đọc phần hành quân ấy, vậy mà hắn ta vẫn gắng gượng chiến đấu, cuối cùng đánh bại được một trong các thủ lĩnh của quân Ma Vương. Dù có chiến đấu cùng Augustine pháp sư thần lực đi chăng nữa.
Có lẽ đó là phần khiến người đọc cảm thấy bức bối nhất, lại còn lấy bối cảnh là sa mạc thì đúng là tra tấn tinh thần.
Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.