Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 13
Tác giả: 프라이버시
Dịch: Bích Hà
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Ketron có vẻ rất lạ lẫm với không gian bếp, cứ nhìn quanh quẩn như lạc vào lãnh địa xa lạ.
Hồi nhỏ thì lang thang nơi hẻm tối, lớn lên chút lại làm lính đánh thuê phiêu bạt khắp nơi, sau khi đoạt được Thánh Kiếm thì chu du khắp đại lục thử hỏi một người như vậy sao có thể quen với căn bếp tầm thường chứ?
“Ket, luộc cái này giúp tôi nhé.”
Vì vậy, Eddie chỉ giao những việc đơn giản cho hắn như luộc mì udon chẳng hạn.
Chỉ có điều, ở đây đâu có đồng hồ báo giờ hay hẹn giờ gì cả, nên Eddie đành phải giao cho Ketron một nhiệm vụ mang tính trừu tượng.
“Khi mì vừa chín tới thì tắt lửa là được.”
Vấn đề là với Ketron người mà kinh nghiệm nấu ăn chỉ dừng ở mức xé khô bò bỏ vào súp nhạt rồi quấy đại vài cái việc canh mì “vừa chín tới” lại là nhiệm vụ quá sức.
Nhưng vì Eddie làm ra vẻ như chuyện này chẳng có gì khó, kiểu như “việc đơn giản thế này mà cũng không làm được à?”, nên Ketron chẳng thể từ chối được mà đành miễn cưỡng nhận lấy gói mì udon.
“……”
Cầm sợi mì to hơn bình thường một cách lóng ngóng, Ketron cho mì vào nồi một cách cứng nhắc. Hắn đổ nước vào, lóng ngóng một lúc rồi mới bật được bếp để bắt đầu nấu.
Trong lúc đó, Eddie đã sắp xếp xong các món ăn phụ và bắt đầu nấu cơm. May thay, cửa hàng của anh có sẵn gạo sống, nên việc tự nấu cơm cũng không thành vấn đề.
Tất nhiên, nếu để bán thực sự thì sẽ dùng cơm ăn liền cho tiện, nhưng vì lần này là để ăn cùng nhau, nên anh muốn tự tay nấu cơm thì vẫn hơn.
Ừm, thay cho kimchi thì nên chọn củ cải muối hay rau cải muối đây? Thêm một đĩa salad, một món tráng miệng, vậy là tạm đủ rồi nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì hơi đơn điệu quá, có lẽ nên thêm vài miếng tteokgalbi nữa cho hoành tráng.
Trong lúc đang bận rộn chuẩn bị bàn ăn và suy nghĩ đủ điều, Eddie bất chợt quay lại nhìn Ketron thì thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào nồi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Sợi mì udon thì đã phồng lên tròn vo, trương quá mức đến mức trông như sắp tan ra trong nước.
“…Ket?”
Khi quay lại, gương mặt Ketron trông như chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì.
“Cậu đang định luộc thêm nữa à?”
Cứ như thể đã chờ câu hỏi đó từ lâu, Ketron liền nhấc nồi ra. Khi đổ nước đi, nước đục ngầu như tan chảy cùng sợi mì vì chúng đã bị nấu quá lâu.
Phần mì còn lại thì bị nấu quá kỹ đến mức tơi ra từng sợi nhìn chẳng khác gì bánh bột nấu canh.
“……”
Đến nước này thì có vẻ như Ketron cũng bắt đầu nhận ra mình đã làm sai điều gì đó, nên lén liếc nhìn phản ứng của Eddie.
Eddie im lặng một lúc rồi mỉm cười rạng rỡ.
“Cậu chắc thích mì nấu thật nhừ lắm nhỉ, Ket.”
“Ư ừm.”
Ketron không trả lời được gì rõ ràng. Thích hay không thích độ chín của mì ư? Hắn đâu có chọn lựa gì như thế. Miễn là ăn được thì món gì hắn cũng ăn ngon lành mà.
Ketron hơi chùng xuống một chút. Dù bề ngoài có vẻ như nhiệm vụ rất dễ, nhưng hắn vẫn không thể hoàn thành nổi, và chính điều đó khiến hắn nhận ra mình đã thất bại.
Người đàn ông từng lăn lộn khắp chiến trường, có thể hoàn thành nhiệm vụ khó nhằn như tiêu diệt Ma Vương, vậy mà lại thất bại trong việc nấu chín mì udon.
Eddie như thấy được đôi tai vô hình của Ketron rũ xuống trên đầu, liền vội vàng nói.
“Tôi thích mì hơi dai một chút ấy, cậu làm thêm một phần, đừng luộc kỹ quá được không?”
Vừa nói, Eddie vừa lấy thêm một gói mì udon trong đống chuẩn bị sẵn và đưa cho Ketron. Hắn nhận lấy, đổ nước vào một cái nồi khác và bắt đầu nấu lại.
“Cân nước tốt đấy chứ?”
Eddie vừa quan sát vừa khen ngợi. Dù thật ra là nước có nhiều như sông Hàn hay ít như mùa hạn cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến việc nấu mì…
Lần này, khi mì còn chưa chín hẳn mà Ketron đã định nhấc nồi xuống, Eddie đang theo dõi rất kỹ lập tức xen vào.
“Tôi thích ăn chín hơn một chút, đó là khẩu vị của tôi.”
Nghe vậy, lần này Ketron kiên nhẫn đợi thêm chút nữa. Ánh mắt đầy bất an và lo lắng của hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía Eddie, như đang hỏi “Như thế này đúng chưa? Được chưa nhỉ?”
Đến đúng thời điểm, Eddie lên tiếng.
“Tôi nghĩ thế là được rồi đấy.”
Nghe xong, Ketron lập tức nhấc nồi xuống và đổ nước đi. Mì lần này vừa chín tới, tròn trịa và bóng bẩy. Eddie không tiếc lời khen ngợi.
“Lần này nấu ngon thật đấy. Chuẩn vị của tôi luôn. Cảm ơn nhé, Ket.”
Trong lúc đó, Eddie đã nấu xong cơm và hoàn thành bàn ăn. Với nụ cười rạng rỡ, anh pha nước sốt udon bằng nước nóng. Ketron cẩn thận cho mì đã luộc vào tô, rắc chút shichimi* lên trên. Vậy là hai tô udon trông ra hồn cũng đã sẵn sàng.
*Shichimi togarashi có nghĩa là "bảy loại gia vị" trong tiếng Nhật và đôi khi được gọi là Nanami. Đây là một loại gia vị rất phổ biến ở Nhật Bản, thường được rắc lên trên cơm donburi và các món mì như soba và udon. Shichimi togarashi thường bao gồm yuzu, gừng, bột ớt đỏ, rong biển, mè đen và mè trắng, cũng như thảo quả Nhật Bản thơm nồng gọi là sansho.
“Vậy thì, ăn thôi nhỉ?”
Hai người cùng bưng các món ăn ra bàn và dọn lên. Trong lúc Eddie đi gọi Gerold, Ketron lặng lẽ ngắm nhìn bàn ăn mà hắn đã chuẩn bị.
Hai chai sốt đen với hình vẽ và chữ viết mà hắn không tài nào hiểu nổi, hai quả trứng sống, hai quả trứng chiên, một món salad chẳng rõ là gì, một món màu vàng cũng khó đoán, và một loại thịt trông như thịt nhưng hình dạng chưa từng thấy qua. Cuối cùng là cơm, chất đống như núi.
Và cả hai tô udon mà họ cùng nhau nấu. Một tô với sợi mì bóng mẩy, chín tới vừa đủ. Tô còn lại thì sợi mì đứt đoạn, trôi lềnh bềnh trong nước như miếng bánh bột, nhưng dù sao thì cũng xong.
Dù chỉ có ba người ăn, nhưng bữa ăn này đúng là quá mức hoành tráng. Nhìn sơ cũng phải cỡ sáu phần ăn.
…Có khi nào họ ăn khỏe hơn vẻ ngoài không nhỉ.
Ketron nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống trước phần ăn của mình.
“Ngài tự tay chuẩn bị đấy ạ?”
Gerold, người đang làm việc trên lầu bị Eddie kéo xuống, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy mâm cơm được bày biện hết sức chỉn chu.
“Ừ, vừa ăn vừa coi như buổi thử món. Tôi định dùng nó làm thực đơn bữa sáng đấy.”
“Là… cơm gạo ạ?”
Ở Đế quốc Reneba, các món ăn làm từ trứng cũng rất phổ biến. Tuy nhiên, lương thực chính của họ là bánh mì. Gạo là thứ người ta nghĩ chỉ dân ngoại quốc mới ăn, và dĩ nhiên, cơm trứng thì càng hiếm thấy hơn nữa.
Nước tương hay nước màu kiểu Nhật cũng không tồn tại ở đây. Dù có vài loại gia vị tương tự, nhưng không hoàn toàn giống.
À, và cả dầu mè nữa.
Chính những khác biệt đó lại tạo nên hương vị rất riêng.
Eddie mỉm cười nhẹ, ra hiệu cho Gerold và Ketron ngồi xuống, rồi bắt đầu bước cuối cùng trong quá trình nấu ăn.
“Hai người thích trứng chín hay trứng sống?”
“Tôi thích trứng sống hơn ạ.”
“…Gì cũng được.”
Nghe vậy, Eddie dùng đũa gỗ đục một lỗ giữa phần cơm vừa nấu chín tơi xốp.
Ketron vẫn lạ lẫm với sự tồn tại của đôi đũa, bèn nhìn với vẻ hoang mang. Trong khi đó, Gerold người đã quen với cách ăn của Eddie chỉ bình thản quan sát.
Sau khi đập một quả trứng, Eddie rưới một vòng nước tương, khuấy nhẹ tay rồi đổ hỗn hợp trứng vào phần cơm nóng vừa mới được xới lên, để lại những khe nhỏ.
“Cái này của Gerold.”
“Cảm ơn ngài.”
Tiếp theo, Eddie rưới một vòng nước tương và một vòng dầu mè lên cơm, rồi đặt lên đó một quả trứng chiên lòng đào.
“Còn cái này của Ket.”
Eddie đưa bát cùng thìa cho Ketron, người vẫn có chút lóng ngóng khi nhận lấy.
“Trộn trứng lên rồi ăn nhé.”
“À, cái này nữa, với cái này nữa.”
Eddie đưa thêm vài miếng thịt nướng tteokgalbi cùng món phụ gồm củ cải ngâm và salad. Ketron nhìn mâm cơm lạ mắt, nghiêng đầu khó hiểu.
Nhưng với một người từng đói đến mức nhai cả vỏ cây, thì Ketron vốn không kén chọn. Hắn làm theo lời Eddie, trộn đều cơm rồi nếm thử một miếng với vẻ mặt nửa nghi ngờ.
“…!”
Chỉ nhìn nét mặt thôi cũng biết món này ngon thế nào. Là hương vị rất quen thuộc nên Eddie cũng cười tươi. Mặn mà, thơm bùi đúng là vị ngon tuyệt hảo. Người nghĩ ra món cơm trứng xì dầu đúng là thiên tài.
Chỉ tiếc là dầu mè ở đây là loại đóng sẵn. Loại Eddie hay ăn là dầu mè do bà nội tự ép từ mè nhà trồng nghĩ đến là thấy thiếu thiếu, nhưng giờ cũng đành chịu.
Trước khi làm món này, Eddie từng đắn đo không biết nên lên thực đơn bữa trưa trước hay bữa sáng trước.
Cuối cùng, anh quyết định tập trung vào bữa sáng nhắm đến những khách trọ rời đi vào buổi sáng.
Với bữa trưa và tối thì có thể làm đa dạng, còn bữa sáng nên đơn giản thôi điều đó cũng giúp anh chốt quyết định.
Gerold thì ăn một cách tao nhã, chậm rãi. Còn Ketron, đúng là cần nhiều năng lượng để duy trì thân hình lực lưỡng đó hắn ăn sạch một tô chỉ trong chớp mắt. Eddie bèn lặng lẽ chuẩn bị thêm một bát cơm trứng nữa.
Thật đáng mừng vì mình đã chuẩn bị hai phần phòng hờ.
Eddie sắp bát cơm mới với vẻ hài lòng, còn thêm miếng tteokgalbi lên trên. Ketron nhận lấy và gần như “uống” cả bát cơm ngay lập tức.
Ăn nhiều vào nhé, Ket của tôi.
Biết rõ mỗi lần gọi thế là Ketron lại bối rối, Eddie chỉ chúc thầm trong lòng kẻo hắn ta nghẹn mất rồi bắt đầu phần ăn của mình.
Tất nhiên, cơm thì tuyệt ngon rồi.
Bản thiết kế sơ bộ cho thực đơn bữa sáng đã hoàn thành.
Nhưng ngay khi việc bán ra chỉ còn tính từng bước, Eddie lại trăn trở bởi một điều vẫn chưa hoàn thiện.
“Hừm…”
Một bàn ăn sáng trông ngon mắt gồm udon và cơm trứng chan nước tương.
Bản thân món ăn thì chẳng có gì đáng chê, vấn đề là ở cấu trúc thực đơn.
Dù không tính đến các món phụ lặt vặt, Eddie quyết định thêm khoai tây nghiền chiên giòn cho udon và thịt viên nướng cho cơm trứng. Một tổ hợp không tồi.
Nhưng vấn đề là, tất cả những món này với dân Đế quốc lại vô cùng xa lạ. Với người Hàn thì đây là vị quen thuộc đến mức nhàm chán, nhưng với họ thì hoàn toàn là hương vị lạ lẫm chưa từng nếm qua.
Dù không thể đổi món chính, nhưng chí ít trong bữa sáng cũng nên có một thứ gì đó quen thuộc với họ thì hơn.
Ví dụ như, nếu có món phụ nào đó với người dân Đế quốc quen thuộc như kimchi đối với người Hàn, thì thay vì dùng củ cải ngâm như bình thường, sẽ tốt hơn nếu đưa món ấy vào.
Eddie định hỏi Gerold, nhưng lại sợ nếu cả điều đó cũng không biết thì trông sẽ quá khả nghi.
Mà đúng hơn thì, cậu ấy vốn đã khả nghi vô cùng rồi còn gì.
Trước đây cũng từng thắc mắc, tại sao Gerold lại chưa từng đặt câu hỏi gì về việc Eddie thay đổi tính cách hay cả những món đồ từ cửa hàng tiện lợi mà anh mang theo?
Và cả khi đó lẫn bây giờ, điều không đổi chính là vẫn chẳng có lời giải nào rõ ràng cả.
“Ha, chắc không còn cách nào khác.”
Cuối cùng, Eddie quyết định tự mình ra chợ xem thử.
Nếu đi một vòng quanh các sạp bán món phụ, anh có thể nắm được khẩu vị chung của người dân Đế quốc. Việc tận mắt xem chợ ở đây như thế nào cũng đáng để thử.
Nhưng vấn đề là ra khỏi quán trọ một mình vẫn có chút đáng sợ.
Kể từ khi xuyên vào cơ thể này, Eddie chưa từng đi xa đến mức không còn thấy quán trọ đâu nữa.
Có rất nhiều lý do khiến anh không thể đi xa được.
Trước hết, đây là một thế giới fantasy xa lạ với dị tộc, ma pháp và cả ma tộc hoàn toàn không phải nơi an toàn như Hàn Quốc trước kia.
Thứ hai, ở đây vẫn tồn tại hệ thống giai cấp rõ rệt. Nếu một thường dân vô tri như anh lỡ đắc tội với quý tộc… thì tùy theo tội mà có thể bị xử tử tại chỗ không chừng.
Đây là một nơi mà khái niệm nhân quyền gần như không tồn tại, thế nên anh sợ sẽ mắc lỗi gì đó ngoài kia rồi không bao giờ quay lại được.
Nhưng bỏ qua tất cả những điều đó quan trọng nhất là.
“……”
Eddie vô thức ôm lấy cánh tay mình. Cơ thể như chợt trở nên lạnh lẽo.
Tất nhiên, anh biết đó chỉ là cảm giác mà thôi.
Eddie vẫn còn sợ hãi khi phải hòa mình vào đám đông không quen biết.
Bởi anh là người từng bị đâm chết cách đây chỉ khoảng một tháng.
Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.