[Novel] Sampal - Chương 10

CHƯƠNG 10

Gu-pping vừa thấy Mugyeong đã mừng rỡ giơ tay lên vẫy. Ngón út cụt lủn của gã đập vào mắt trước tiên, chẳng thể lẫn vào đâu được.

“Ôi, Mugyeong-sajang! Tôi vừa lôi về một tay chơi bài đấy. Hàng xịn luôn. Cái này cũng ngon, cái kia thì chết mê chết mệt.”

Gu-pping vung tay trước miệng như xua đi điều gì, rồi chụm các đầu ngón tay lại xoa xoa, ra hiệu đầy phấn khích.

“Tay chơi bài?”

“Ừ. Tạm thời tôi sẽ nuôi nó ở đây một thời gian, đến lúc mở sòng bạc mới thì đẩy mạnh cho nó bứt phá luôn.”

Chẳng rõ tay đó đỉnh đến đâu, nhưng giọng Gu-pping cứ lâng lâng suốt. Hongju liếc nhìn Yang-siljang. Mặt gã còn nhăn nhó hơn lúc nãy, có vẻ chẳng ưa gì cái tay chơi mà Gu-pping lôi về. Yang-siljang vốn ghen ghét bất cứ ai giỏi hơn mình. Gã có tài hành hạ người khác ra mặt, khiến họ đau đớn về tinh thần. Chú Ba bị gã đuổi cổ mấy hôm trước, gọi là “thằng đĩ”, chắc cũng vì thế. Chú ấy cao lớn, đẹp trai, gom hết tiền boa, nên thành cái gai trong mắt gã.

“À, từ đâu lôi về vậy? Lôi bừa về thế được không?”

“Ở sòng bạc của một thằng từng làm chung với tôi. Nó sống dưới tỉnh, mới lên đây chưa lâu. Này, Doksa! Lại đây xem nào!”

Tiếng Gu-pping vang vọng khắp hành lang, to đến chói tai. Từ trong góc, một tiếng “Vâng!” đáp lại đầy khí thế. Doksa? Mugyeong lẩm bẩm cái tên ấy vài lần.

“Tên với chả tuổi. Toàn loại rẻ tiền.”

Anh ta cười khẩy, rõ ràng là chế giễu, rồi quay sang Hongju. Khi mắt chạm nhau, Mugyeong nhướn mày như muốn anh đồng tình. Nhưng Hongju chỉ lảng tránh, mắt dán vào cuối hành lang. Cứ thân thiết thế này, Yang-siljang hay Gu-pping sẽ nghi ngờ mất. Nhất là Yang-siljang, mắt gã sắc như dao, dễ phát hiện lắm.

“Vâng, sajang-nim.”

“Lại đây nào. Đây là người trong sòng bạc. Chào hỏi đi.”

“Chào mọi người ạ.”

Gã được giới thiệu là Doksa trông chỉ ngang tuổi Hongju là cùng. Đôi mắt xếch hung dữ, cánh tay và cổ quấn đầy hình xăm ngoằn ngoèo. Gu-pping bắt đầu giới thiệu từng người một.

“Đặc biệt là Mugyeong-sajang đây, ân nhân của chúng ta đấy.”

“Vậy à.”

Doksa nhìn Mugyeong, gật đầu một cái. Sau đó, Gu-pping lại tiếp tục huyên thuyên, phấn khích như trẻ con. Gã kể lần đầu gặp ở sòng bạc nào đó đã thắng bao nhiêu, dùng chiêu gì với ai để gom tiền… Hongju chẳng buồn nghe, những câu chuyện vô bổ kéo dài lê thê. Anh ngồi đó, đờ đẫn như bao gạo bị khâu miệng, chìm vào mớ suy nghĩ vẩn vơ.

“Hongju-ssi?”

“…”

Tiếng gọi làm Hongju giật mình, mắt mở to. Chẳng biết từ bao giờ cuộc nói chuyện đã kết thúc. Gu-pping chạy biến vào phòng đầu tiên, Mugyeong cũng vừa đứng dậy nghe điện thoại. Trên bàn giờ chỉ còn Yang-siljang, Doksa, và Hongju.

“Mặt anh bị thương nhiều thế?”

“Ừ.”

“Đánh nhau hay bị đánh vậy?”

“Ừ.”

Hongju đáp cụt lủn, chẳng ăn nhập gì với câu hỏi. Nhưng Doksa không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn cười khanh khách như thấy thú vị. Tiếng cười càng to, nếp nhăn giữa trán Yang-siljang càng sâu thêm.

“Bôi thuốc chưa?”

“…Sẽ lành nhanh thôi.”

Giọng Hongju lạnh tanh, chẳng chút thân thiện. Doksa có vẻ không ngại, vẫn cố bắt chuyện thêm vài câu. Hongju đáp lại với vẻ khó chịu rõ rệt, thì tiếng Gu-pping lại vang lên, oang oang như sấm.

“Doksa, chỗ này trống! Qua đây chia bài đi.”

“Vâng, tôi qua ngay.”

Doksa liếc Hongju lần nữa rồi mới rời đi. Vừa bước khỏi bàn, Yang-siljang lập tức nghiêng người về phía Hongju.

“Dính sát thằng đó, giám sát cho kỹ. Không biết Gu-pping trả nó bao nhiêu, nhưng tao thấy nghi nghi.”

“…Nó ở chung phòng với tụi tôi à?”

Phòng trọ thì gọi gì cho sang, chỉ là cái tầng hầm chật chội. Hongju, Gundal, và Choi-gun sống ở đó. Gundal với Choi-gun thay phiên làm việc, nên hiếm khi cả ba cùng nằm chung, nhưng cũng không phải không có. Thêm một người nữa thì ngột ngạt đến mức nào? Nghĩ đến cái phòng bé tí chỉ đủ ngả lưng, Hongju thấy ngán ngẩm.

“Hình như vậy. Canh chừng cho kỹ.”

Dù là Yang-siljang hay Gu-pping, cả hai đều là bậc thầy điều tra người khác. Nhìn thì tưởng lôi đại ai đó về, nhưng thực ra luôn moi móc kỹ lưỡng trước khi cho vào vòng. Gundal làm ở sòng bạc, Choi-gun cũng vậy, ngay cả Mugyeong-sajang – kẻ được tung hô là tiền tài – cũng chẳng thoát. Hai nhân viên Mugyeong gửi đến cho tiện việc chắc cũng bị gã nắm rõ lai lịch. Doksa này hẳn đã được điều tra xong, vậy mà gã vẫn thấy bất an.

“Có gì lạ không?”

“Chỉ là cảm giác thôi. Tự dưng không biết từ đâu chui ra.”

“À… Ừ.”

Hongju đáp cho có, nhưng chẳng định giám sát thật. Thứ anh phải để mắt giờ là Gu-pping, chứ không phải tay chơi mới này.

Hôm nay sòng bạc đông lạ, toàn mấy kẻ lạ mặt lần đầu ghé qua. Gu-pping khoái chí bảo nhờ lôi được một tay chơi xịn nên mới thế. Nhìn Doksa nhét đầy túi tiền boa, đi qua đi lại, Yang-siljang nghiến răng ken két. Một lúc sau, gã bảo đi đánh bài cho đỡ tức, chui vào một phòng. Nhờ có thêm người, Hongju không còn bận như trước, nhưng chuyện chạy việc cho Mugyeong thì vẫn không nghỉ.

“Mugyeong-sajang gọi anh kìa.”

“…”

Lại gọi nữa, lần thứ mấy rồi không nhớ. Mỗi lần đi, anh ta chỉ hỏi mấy câu vớ vẩn như trước. Lần này chắc cũng chẳng khác, Hongju nghĩ vậy, bước vào. Mugyeong ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, đôi chân dài thẳng tắp khẽ đung đưa, mũi giày sạch bóng nhúc nhích. Hongju liếc qua ngưỡng cửa không cánh, trống hoác, rồi tiến về phía anh ta. Đến khi gần đủ để nghe tiếng thì thào, anh khẽ lên tiếng.

“Đừng cứ gọi mỗi tôi thế này. Gu-pping hay Yang-siljang sẽ nghi ngờ mất.”

Lời trách nhẹ làm Mugyeong nghiêng đầu, vài lọn tóc rũ xuống trán khẽ lay động.

“Vậy thì tôi… không để anh đi được đâu.”

Anh không dám nói thẳng từ “tin nhắn”. Mugyeong nhận ra, cười khẩy một cái. Đúng lúc ấy, tiếng Gu-pping vang lên từ xa. Giọng khàn khàn xen lẫn tiếng chửi dần tiến lại gần. Tiếng bước chân rõ dần, Hongju định lùi lại, nhưng Mugyeong nhanh hơn, vươn tay kéo anh tới. Bàn tay to không đeo găng nắm chặt cánh tay anh, kéo mạnh. Dù động tác nhẹ nhàng, lực lại lớn, Hongju chẳng kịp kháng cự. Anh bị kéo vào giữa hai chân dài của Mugyeong, gần đến mức hoảng loạn. Hongju đặt tay lên vai anh ta, cố đẩy ra, nhưng bàn tay vòng qua eo anh giữ chặt, không cho nhúc nhích.

“Thế thì không được. Tôi chăm sóc anh tốt thế này cơ mà.”

“Thả, thả ra.”

Bàn tay rắn chắc đỡ eo anh lần mò trên lớp áo phao xẹp lép. Cảm giác tay lớn lướt qua mông, ôm lấy đùi làm Hongju run lên. Tiếng bước chân sau lưng càng rõ, anh nuốt khan, đẩy vai Mugyeong lần nữa. Nhưng anh ta lại cúi sát mặt, nghiêng đầu, mắt nhìn xuống. Hơi thở từ môi anh ta phả ra, gần đến mức chạm vào miệng Hongju. Khi hoảng loạn tột độ, người ta chẳng cử động nổi sao? Hongju không rời mắt khỏi hàng mi dài của Mugyeong.

“Cái gì, cái gì thế? Cảnh gì đây?”

Bước chân dừng phắt trước ngưỡng cửa. Giọng khàn khàn làm Hongju giật mình tỉnh táo. Anh đẩy mạnh vai Mugyeong bằng cả hai tay. Lần này, cơ thể to lớn của anh ta chịu lùi lại. Mugyeong nhếch môi, cười nhạt, rồi tỉnh bơ lên tiếng như chẳng có gì.

“À, ông già này đúng là không biết nhìn mặt.”

Ánh mắt dâm đãng của Gu-pping lia qua lại giữa Mugyeong và Hongju. Hongju im lặng, mắt dán xuống sàn. Sao tự dưng thành ra thế này? Hoảng loạn làm tim anh đập thình thịch, cả người nóng ran như bị đánh. Anh hít sâu để trấn tĩnh, thoáng tưởng mùi hương từ Mugyeong vương vấn ở mũi.

“Không, cái gì… Mới bao lâu mà đã mắt đi mày lại rồi à? Hongju, mày khai hàng cho nó rồi hả? Đúng là mắt tinh đời.”

“Bánh thì phải có đôi chứ? Một mình đập sao nổi.”

Mugyeong vươn tay, nắm túi áo phao cũ của Hongju kéo lại. Gã còn vỗ vỗ lên đùi anh, gần phía dưới, y hệt thói quen của Gu-pping. Hongju nhăn mặt, lùi lại ngay tức khắc.

“Ôi chao. Thảo nào Mugyeong-sajang cứ ghé đây hoài. Hóa ra có ý đồ à? Nhưng chọn nhầm người rồi. Hongju kiêu lắm, chẳng dễ gì mà dạng chân ra đâu.”

Gu-pping cười dâm đãng, đặt một túi tài liệu lên bàn.

“Nếu tôi là cô Gu, tôi đã đào tạo thằng này thành tay chơi bài.”

“Không được đâu. Chẳng có tay nghề, cũng chẳng biết quấn quýt ngọt ngào.”

“Ai bảo nó là tay chơi?”

Vừa nói, Gu-pping vừa chậm rãi quét mắt từ đầu đến chân Hongju. Ánh nhìn trần trụi, dính dớp đầy nhục nhã làm cơ hàm anh căng cứng.

“Haha. Tại tôi nuôi nó từ nhỏ nên không nhẫn tâm đẩy sang đường đó được. Nhưng giờ thì sao nổi nhỉ? Hay để nó thử xem. Mugyeong-sajang, anh mua không? Có muốn không?”

Thằng khốn lúc nào cũng vội vàng kéo khóa đòi bú cặc mà nói năng thì bóng bẩy. Gương mặt hứng tình gớm ghiếc của gã hiện lên như tàn ảnh. Hongju thoáng ngửi thấy mùi tinh dịch tanh nồng nơi mũi, dạ dày quặn lên, anh nghiến chặt răng.

“Giờ thì sao?”

Mugyeong thè lưỡi đỏ, chậm rãi liếm môi. Đôi mắt sắc lẹm khóa chặt ánh nhìn của Hongju. Hai gã đứng hai bên, lấy anh làm trung tâm, buông lời đùa cợt rẻ tiền rồi cười phá lên. Tiếng cười khàn khàn như đầy đờm của Gu-pping nghe mà phát ói. Nhưng Hongju chẳng nổi cáu hay bỏ đi. Anh lờ mờ đoán được ý đồ của Mugyeong. Đang lặng lẽ nhìn xuống sàn, một cánh tay nặng trịch đặt lên vai anh. Gu-pping quàng vai kiểu thân mật, thì thào đủ nghe.

“Hongju, mày không định cho thật thì đừng quyến rũ Mugyeong-sajang của tao nhé? Hử? Người này ngây thơ, chỉ biết có tiền thôi.”

Hongju hất mạnh tay gã ra, xoay người. Sau lưng, bàn tay Gu-pping đẩy anh tới. Bị lực ép, anh bất đắc dĩ bước qua ngưỡng cửa, rồi quay lại. Mugyeong đang đi về phía bàn, nháy mắt nhanh một cái kèm nụ cười.

“…”

Thà bị nghi ngờ còn hơn. Hongju rời khỏi phòng. Từ căn phòng trống hoác, tiếng nói chuyện vọng ra, hình như về chuyện xây dựng. Anh đi thẳng đến bàn ở cuối hành lang, kiểm tra túi áo phao mà Mugyeong vừa kéo mạnh. Dù không chắc, anh cảm giác tay anh ta đã luồn vào trong.

“…Thuốc gì đây.”

Hai viên thuốc giảm đau còn nguyên vỉ. Hongju ấn tay lên má đau nhức, chỗ dưới lòng bàn tay vẫn rần rần. Anh cầm thuốc xoa xoa hồi lâu, rồi gọi một nhân viên đi ngang qua, nhờ trông hộ chỗ một lát. Anh bước ra cửa hàng tiện lợi gần đó, vét hết tiền lẻ mua một chai nước. Nước mát lạnh trôi qua cổ họng cùng hai viên thuốc. Chắc sẽ ngấm nhanh thôi, cơ thể anh chẳng có chút kháng thuốc nào. Chai nước còn nửa nhét vào túi, Hongju quay lại sòng bạc.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo