[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 118

 [Chương 118]

Dù cố che giấu tâm trạng, Halid vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt quan sát của Knox.

Hắn nghiêng đầu, nhìn y đầy giễu cợt.

Đối với Halid, có lẽ đây là một tình huống oái oăm—người từng là nô lệ của y, giờ lại đứng ngang hàng với mình, nhìn mình từ trên cao xuống.

Nên y mới không biết phải nói gì.

Cả hai bắt đầu bữa ăn trong im lặng.

Chính xác hơn, chỉ là giả vờ ăn.

Chẳng ai động đũa, cũng không ai có ý định thưởng thức bữa tiệc.

Chỉ có tiếng dao nĩa miết vào đĩa sứ vang lên trống rỗng.

Sau một lúc, Halid là người đầu tiên mở lời.

“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không nhận lời mời.”

“Vậy thì đừng gửi.”

Knox lạnh lùng cắt ngang, tay vẫn nhàn nhã cầm dao nĩa.

Halid khựng lại, rồi hạ dao xuống.

“Ngươi tuyển trợ lý mới rồi nhỉ.”

Câu này không đơn thuần là một lời nhận xét.

Điều y thực sự muốn nói đến là Esterion Londer—người đàn ông đã bước vào phòng ngủ của Knox.

Một cái gai trong mắt y.

Dù cố che giấu cảm xúc, nhưng… làm sao qua nổi mắt hắn?

Knox cười khẩy, giọng điệu thấp thoáng vẻ trêu chọc.

“Ta không mang cậu ấy theo.”

“……”

“Vì ta rất trân trọng cậu ấy.”

Cùng lúc đó, ngón tay Halid siết chặt quanh cán dao.

Lực tay mạnh đến mức khớp xương nổi trắng, các mạch máu hiện rõ dưới lớp da tái nhợt.

Knox nhìn chằm chằm đôi tay đó và thờ ơ nghĩ: Y mà còn siết chặt hơn nữa, chắc cái đĩa cũng vỡ mất thôi.

Hắn thong thả đặt dao nĩa xuống, rồi chậm rãi nheo mắt lại.

Ghen tuông sao?

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến hắn bật cười.

Ngươi dám ghen tuông trước mặt ta sao?

Cảm giác lạnh lẽo trào dâng trong lồng ngực hắn.

Ánh mắt của Halid vẫn mang theo sự chiếm hữu ghê tởm đó.

Như thể y vẫn còn có quyền ràng buộc hắn.

Knox chậm rãi lên tiếng, từng lời đều như lưỡi dao lướt qua da thịt.

“Dù chỉ mới quen biết không lâu, nhưng khi ở bên cậu ấy, ta thấy rất thoải mái.”

“…Vậy sao.”

Giọng Halid trầm thấp hẳn đi.

Knox liếc nhìn y, rồi đột nhiên cười nhạt.

“Như ngài cũng biết đấy, ta từng là một nô lệ.”

Lời nói sắc như lưỡi dao đâm thẳng vào Halid.

Gương mặt y tái đi trông thấy.

Knox xoay nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt dửng dưng.

“Khi cả thế giới nhìn ta với ánh mắt dơ bẩn, cậu ấy là người duy nhất nhìn thẳng vào ta mà không chút vấy bẩn.”

“Vậy nên, ngươi thích hắn?”

“Phải.”

“Thích đến mức đưa vào phòng ngủ sao?”

Ha.

Knox khẽ bật cười khẩy.

Ngay cả việc che giấu những suy nghĩ như thế mà Halid cũng không làm nổi—thật chẳng xứng đáng làm một quý tộc.

Những lời lẽ thô thiển như vậy, cả hỏi lẫn trả lời đều không nên có giữa hai kẻ xa lạ.

Nếu giữa họ còn gì đó đáng gọi là thân mật thì đã khác.

Nhưng điều duy nhất còn sót lại giữa họ… chỉ là đống tro tàn đổ nát.

“Ngươi thật vô lễ.”

Knox đứng dậy.

Halid cũng hấp tấp đứng lên theo, vẻ mặt lộ rõ sự hối hận.

“Dù chỉ mới ngồi được một lúc, nhưng ta nghĩ mình không thể tiếp tục bữa ăn này nữa. Ta cáo từ đây.”

“…Đã sớm vậy sao?”

“Nếu ngươi không nói câu đó, có lẽ ta đã nán lại lâu hơn. Nhưng giờ thì, không còn tâm trạng nữa.”

Halid không thể thốt ra lời nào, chỉ ngây người nhìn hắn.

Knox cũng không có gì để nói thêm.

Hắn xoay người, bước khỏi bàn tiệc.

Ngay lập tức, Halid vội vã di chuyển.

Knox sải bước dài, đi thẳng đến cửa phòng ăn.

Sau lưng, Halid hoảng hốt theo sau, đưa tay ra định kéo hắn lại… nhưng rồi khựng lại.

Dường như cuối cùng y cũng nhận ra mình không thể tùy tiện chạm vào hắn nữa.

“Công tước.”

Knox dừng bước, ngoái lại nhìn y.

Chỉ thoáng thấy nét mặt Halid, hắn đã hiểu rõ.

Ngươi không thể chạm vào ta.

Một nụ cười khinh bạc thoáng hiện lên trên môi Knox.

Ta chẳng thay đổi gì cả. Nhưng chỉ vì vị thế của ta khác đi, ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?

Trước đây, ngươi từng yêu ta. Và ta cũng từng yêu ngươi. Nhưng rốt cuộc, tình yêu đó chẳng đáng một xu.

“…Ta xin lỗi.”

“Không sao. Dù sao thì, lời xin lỗi của ngươi cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

Đầu ngón tay Halid run rẩy.

Knox liếc nhìn bàn tay y, rồi thở dài một hơi, đầy mỏi mệt.

Halid cắn chặt môi dưới.

“Nếu không còn gì để nói, ta đi đây.”

Lời hắn vừa dứt, Halid cuống quýt mở miệng.

Không dám giữ tay hắn lại, chỉ biết siết chặt môi, cắn đến bật máu.

“Ta sai rồi. Xin ngươi… đừng đi ngay bây giờ.”

Knox nheo mắt.

Gương mặt Halid tràn đầy khẩn khoản, lo lắng, tiếc nuối—những cảm xúc hắn chẳng buồn quan tâm.

Knox khẽ nhích tới nửa bước.

Ngay lập tức, vai Halid cứng đờ.

Knox nghiêng người, nhẹ nhàng chạm vào y.

Ngươi không được chạm vào ta.

Nhưng ta thì có thể chạm vào ngươi.

Dù có thấy ghê tởm đến đâu… Ngươi không được phép, nhưng ta thì được.

Hắn kề sát, khẽ thì thầm bên tai Halid.

“Một tuần sau, vào giờ này, đến hoàng cung đi.”

“…Hoàng cung sao?”

“Phải. Nếu ngươi thực sự muốn xin lỗi ta.”

“Vậy thì có lẽ… một ngày nào đó…”

Chúng ta có thể dành thêm chút thời gian bên nhau.

Chỉ để lại câu nói dở dang, Knox xoay người bước đi.

Halid vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hắn.

Y không hiểu Knox đang nghĩ gì.

Nhưng nếu đó là điều hắn muốn—

Nếu đó là mệnh lệnh của hắn—

Thì y không thể làm gì khác ngoài tuân theo.

Mối quan hệ này đổ nát là do y.

Do chính tay y phá hủy.

Và vì thế, y không còn lựa chọn nào khác ngoài bám víu lấy nó.

Dù chỉ là chút tàn dư còn sót lại.

Halid đưa một tay lên che mắt.

Môi y rớm máu vì bị cắn quá mạnh.

 

“Ngài thực sự cứ thế mà đi sao?”

Vị trợ lý hỏi khi Knox đã yên vị trong xe ngựa.

Hắn lạnh nhạt liếc người đối diện.

“Ta không nhớ là đã cho phép ngươi mở miệng.”

“Tôi… tôi xin lỗi!”

“À, tiện thể, hãy gửi thư báo rằng ta sẽ đến hoàng cung vào một tuần sau.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Một bên là cục mồi.

Một bên là ngọn lửa.

Knox nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt hiện rõ vẻ chán ghét.

Cách hắn vừa chọn để kiểm soát tình hình quá thô sơ và đơn giản.

Nhưng chính vì thế, hắn càng chắc chắn rằng Halid sẽ không thể không mắc bẫy.

“Lại thêm một việc phiền phức.”

“…Ngài nói gì cơ?”

“Không có gì.”

Chiếc xe ngựa lặng lẽ trở về phủ Lainerio.

Ngay khi xe vừa đến nơi, trợ lý của Knox lập tức gửi thư yêu cầu yết kiến hoàng đế theo đúng lệnh hắn.

Tin tức nhanh chóng đến tai bệ hạ.

Hoàng đế lặng lẽ nhìn phong thư, trầm ngâm suy nghĩ.

Knox không đời nào lại đột nhiên xin vào cung mà không có lý do.

Lần trước, khi gửi người em họ trở lại phe hắn, hoàng đế đã ngỏ lời mong hắn đến diện kiến.

Nhưng hẳn nhiên, đây không phải vì lời mời đó.

Dù chỉ có một tuần để chuẩn bị—một khoảng thời gian khá gấp gáp đối với hoàng đế—ngài vẫn không thể không chấp nhận.

Hoàng đế nhìn chằm chằm nét chữ trên thư.

Không phải chữ của Knox.

Nhưng dù không phải chính tay hắn viết, đây vẫn là dấu vết đầu tiên của hắn mà ngài nhận được kể từ dạo ấy.

 

Đúng một tuần sau, vào chính giờ này, Knox đến hoàng cung.

Hắn không buồn giữ lại bức thư chấp thuận mà chỉ tiện tay ném xuống đất.

Lũ hầu cận trong phủ đã quen với điều này—họ nhanh chóng nhặt lên mà không hó hé lấy một lời.

Nhưng dù có ném thư mời đi chăng nữa, hắn vẫn đến như đã hẹn.

Bước xuống xe ngựa, Knox ngước nhìn cung điện hoàng gia.

“Chào mừng công tước Lainerio.”

Hoàng đế đã cử thái giám thân cận ra đón hắn.

Knox không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Hắn theo sau người dẫn đường, tiến về phòng tiếp khách của hoàng đế.

Dọc đường đi, sắc mặt Knox chẳng mấy vui vẻ.

Gặp người mình không muốn gặp—

Hắn khẽ cau mày, nhưng rồi chỉ lặng lẽ hít một hơi sâu.

Cánh cửa mở ra.

Không phải ngồi ở ngai vàng cao quý, hoàng đế lại chọn vị trí thấp hơn, trên một chiếc sô pha.

Cách tiếp đãi này thật đặc biệt, nhưng Knox vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, đứng yên ngay ngưỡng cửa.

Căn phòng vắng lặng, không có một ai khác.

Ngay cả hầu cận luôn túc trực bên hoàng đế cũng không thấy đâu.

Thái giám đưa Knox vào xong thì lập tức rời đi, đóng cửa lại.

Chỉ còn hai người trong căn phòng yên ắng.

Knox đứng đó một lúc, rồi chậm rãi cúi mình.

“Tham kiến bệ hạ.”

“Ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Không ngờ bệ hạ lại bận tâm đến thần. Nhưng nếu hỏi thì… không thể nói là ổn được.”

Knox trả lời với giọng đều đều, không chút cảm xúc.

Hoàng đế khẽ mím môi, giống hệt Halid ngày hôm đó.

“…Ngồi đi.”

“Thần tuân lệnh.”

Knox ngồi xuống đối diện hoàng đế, thản nhiên bắt chéo chân, nhìn thẳng vào ngài.

Đôi mắt hoàng đế cũng không rời khỏi hắn.

Bộ vest vừa vặn ôm lấy thân hình, tấm lưng và đôi vai vẫn thẳng tắp.

Nhìn vào Knox lúc này, thật khó để tin rằng hắn từng là một nô lệ.

Hoàng đế khẽ thở dài.

Người đã từng lấy đi tất cả của hắn—

Là chính ngài.

Mà giờ đây, ngài vẫn tiếp tục gặm nhấm những gì lẽ ra thuộc về hắn.

Tin đồn về việc Knox từng là món đồ chơi của hoàng đế và công tước Via vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.

“Vậy, lý do ngươi muốn gặp ta là gì?”

“Bệ hạ muốn vào thẳng vấn đề sao?”

“Chẳng lẽ giữa chúng ta còn gì khác đáng để nói?”

“Cũng phải.”

Hoàng đế thừa nhận ngay.

Knox đặt hai bàn tay đan vào nhau trên đùi, chậm rãi cất tiếng.

“Thần muốn một phần quyền sở hữu mỏ kim cương.”

“Ngươi nói gì?”

Giọng hoàng đế lộ rõ vẻ bất ngờ.

Knox thản nhiên nhắc lại.

“Thần muốn một phần quyền sở hữu mỏ kim cương.”

“Ngươi nghĩ điều đó có khả thi sao?”

Hoàng đế hạ giọng, trầm đục hỏi.

Knox khẽ nhếch môi.

Một nụ cười thoáng qua—một sự chế giễu rõ ràng.

“Khả thi chứ.”

Hắn cất giọng, ngữ điệu đầy vẻ tự giễu.

“Dù sao thì, chẳng phải thần là người tình được bệ hạ sủng ái sao? Một chút lợi lộc như vậy, chẳng lẽ cũng không thể có?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo