Chương 119
“…Ngươi vừa nói gì?”
“Cả xã hội thượng lưu đều đồn đại rằng thần là nhân tình của bệ hạ và công tước. Nếu đã mang danh như thế mà lại chẳng có được gì, chẳng phải quá thiệt thòi hay sao?”
“…….”
“Thần thấy bệ hạ cứ nhìn thần như thể đang mong chờ điều gì đó vậy. Như một con chó khao khát phần thưởng—khiến thần đau lòng lắm, không thể cứ thế mà làm ngơ được.”
Knox quyết định lợi dụng trái tim hoàng đế.
Hắn muốn chính tay hoàng đế đặt viên gạch đầu tiên cho thế lực quý tộc mà hắn sắp dựng nên.
Dù hắn có làm gì đi nữa, hoàng đế cũng sẽ không động đến hắn—
Bởi vì những gì ngài đã cướp đi.
Và bởi vì vết nhơ “nô lệ” mãi mãi bám theo hắn.
“…Ta cần thời gian suy nghĩ.”
“Ha, vậy tức là bệ hạ không từ chối?”
Hoàng đế nuốt khan.
Ngài biết rõ, giấu gì trước mặt Knox cũng vô ích.
Ngay cả khi còn là nô lệ, hắn đã nhìn thấu những thói quen mà chẳng ai biết của ngài.
Kẻ này vừa thông minh, vừa nhạy bén đến đáng sợ.
Hoàng đế thở dài, một tay che mắt.
Và khi ngài buông tay xuống—
Knox đã đứng ngay trước mặt ngài.
Một tay chống lên sô pha, hắn cúi xuống, áp sát hơn.
“Thần xin lỗi.”
Hắn thì thầm.
“Nhưng e là thần không thể cho bệ hạ thời gian để suy nghĩ.”
Lời vừa dứt, đôi môi hắn chạm vào môi hoàng đế.
Âm thanh trong căn phòng lập tức bị nuốt chửng.
Không có sự kháng cự nào.
Knox khẽ run rẩy hàng mi.
Nhìn thấy vậy, hoàng đế vươn tay ôm lấy eo hắn.
Cánh tay mạnh mẽ quấn chặt, như thể không muốn để hắn trốn thoát.
Knox hé môi, lưỡi hoàng đế lập tức lấn vào.
Chiếc lưỡi nóng bỏng đè xuống, cọ sát vào lưỡi hắn, rồi trượt lên vòm miệng.
Mỗi khi hai đầu lưỡi chạm nhau, hoàng đế lại hút mạnh, khiến hắn nghẹt thở.
Knox khẽ rùng mình.
Hoàng đế cảm nhận được, bèn kéo hắn ngồi hẳn lên đùi mình.
Khi hắn khẽ co người, bàn tay kia lại vuốt ve eo, như muốn dỗ dành.
Knox cắn răng kiềm chế cơn buồn nôn.
Hắn phải chịu đựng.
Nếu muốn đạt được mục đích, bây giờ nhất định phải nhẫn nhịn.
Nụ hôn kéo dài.
Bàn tay hoàng đế chậm rãi lần xuống đùi hắn.
Knox nhíu mày, dời ánh mắt sang bên—
Cánh cửa.
Hơi hé mở.
Và…
Một đôi mắt xanh thẳm, đang nhìn chằm chằm.
Knox nhìn thấy gương mặt ấy, liền vòng tay ôm lấy cổ hoàng đế.
Đôi mắt kia lập tức lóe lên, bùng cháy.
Knox mỉm cười trong lòng, nhích sát vào người hoàng đế hơn nữa.
Như để chứng minh điều gì đó.
Hoàng đế vui vẻ ôm chặt lấy thân thể tựa vào mình.
Cảm nhận được sự cứng ngắc trong cơ thể Knox, ngài vuốt từ đùi lên eo, như muốn làm hắn thả lỏng.
Nhưng điều đó chỉ càng khiến hắn nổi da gà.
Dù vậy, hắn vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.
Giữ ánh mắt giao với đôi đồng tử xanh kia.
Các mạch máu đỏ hằn lên trong tròng trắng.
Knox muốn bật cười, nhưng không còn tâm trí đâu để cười nữa—
Bàn tay hoàng đế đã lách vào trong áo sơ mi, chạm lên tấm lưng trần của hắn.
“Ưm….”
“Knox… một chút thôi.”
Hoàng đế rời môi, giọng nói khàn khàn, đầy khẩn nài.
Tay ngài lần theo từng đốt sống, vuốt ngược lên.
Knox lập tức thẳng lưng, rồi đẩy mạnh vai hoàng đế.
Ngài không chịu buông, đôi vai căng cứng, giữ chặt hắn lại.
Sự bất ngờ thoáng hiện trong mắt Knox.
Hoàng đế bế bổng hắn lên, đẩy tung chiếc bàn trà chắn trước mặt, đặt hắn xuống đó.
RẦM—!
“Bệ hạ…!”
“Ta sẽ không đi đến cùng đâu. Được chứ?”
“Là nhân tình của trẫm cơ mà.”
Đôi mắt hoàng đế ánh lên dục vọng.
Knox giữ lấy vai ngài, cố đẩy ra.
Nhưng cơ thể hắn, vì bệnh tật mà gầy yếu, dù đã gắng sức cũng không thể làm hoàng đế xê dịch.
Cuối cùng, hắn nhìn thẳng vào ngài, lạnh giọng cất lời.
“Ngài lại định cưỡng ép thần một lần nữa sao?”
Lời nói tràn đầy khinh miệt khiến hoàng đế sững lại.
Knox không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, dốc sức đẩy mạnh ngài ra rồi thoát khỏi vòng tay ấy.
Hắn cúi đầu, đôi bàn tay run rẩy chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch.
Hoàng đế không thể chạm vào hắn thêm nữa.
“Knox.”
“…….”
Knox lặng lẽ cài lại cúc áo, sau đó quay lại nhìn hoàng đế.
Trong đôi mắt hắn thấp thoáng sự miệt thị, khiến ngài nghẹn lời.
Ngài đã mất kiểm soát.
Lại một lần nữa, phớt lờ ý chí của Knox.
“Thần xin phép cáo lui.”
Hắn xoay người, nói mà không nhìn lại.
Hoàng đế cắn môi, rồi cất tiếng hỏi.
“Mỗi tháng… ngươi vẫn sẽ đến chứ?”
“Lời hứa, thần luôn giữ.”
Knox đáp lạnh nhạt, rồi nhìn về phía cánh cửa.
Nó đã khép lại.
Và khi hắn mở cửa bước ra, Halid đã không còn ở đó.
Không biết y đã đi đâu.
Nhưng cũng chẳng sao.
Những gì cần cho y thấy, hắn đều đã cho thấy cả rồi.
Knox sải bước dọc hành lang, nhanh chóng rời đi.
Những nơi hoàng đế chạm vào hắn dường như đang dần lạnh buốt.
Hắn cắn môi.
Phải về biệt thự, phải tắm rửa ngay lập tức.
Vậy là hắn xuống tầng một, lên xe ngựa, khuất dần khỏi tầm mắt của hai người.
Hoàng đế đứng trong phòng khách, lặng nhìn cỗ xe rời đi.
Còn Halid, từ lúc nào đã xuống đến tầng một, cũng đang dõi theo bóng dáng ấy.
Bàn tay y siết chặt thành nắm đấm.
Việc Knox tìm đến hoàng đế là điều hiển nhiên.
Những gì hoàng đế có thể trao cho hắn, y không thể.
Đôi bàn tay đó đã chạm vào người hắn—hôn hắn, ôm hắn, vuốt ve hắn.
Thật vô liêm sỉ.
Halid nghĩ rằng mình đã hiểu một chút.
Về lý do Knox để y chứng kiến cảnh tượng đó.
Phải rồi.
Sau tất cả những gì bọn họ đã làm với ngươi, mà vẫn khao khát ngươi đến vậy—
Chính điều đó mới thực sự đáng ghê tởm.
Halid lặng lẽ rời đi, hướng đến cỗ xe ngựa của mình.
Cánh cửa xe đóng sập lại.
Và y biến mất khỏi nơi ấy.
Vừa bước vào biệt thự, Knox đã tháo phăng cravat, đi thẳng về phòng, rồi lập tức ngâm mình trong nước.
Cảm giác bàn tay hoàng đế vẫn còn vương trên da thịt.
Hắn chà xát từng tấc da, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Hắn cọ rửa hết lần này đến lần khác.
Dù da đã ửng đỏ, hắn vẫn không dừng lại.
Ngón tay vẫn run lên khe khẽ.
Knox bước ra khỏi bồn tắm khi nước chưa kịp lau khô hết, chộp lấy chiếc áo choàng từ tay hầu cận, rồi nói.
“Gọi Londer đến.”
“Vâng, thưa ngài.”
Những hầu cận vội vã thi hành mệnh lệnh khi thấy giọng điệu đầy cáu kỉnh của hắn.
Knox khoác áo lên, hất tay bọn họ ra.
Sau khi bị hoàng đế chạm vào, hắn không muốn ai khác đụng vào mình thêm nữa.
Rồi chẳng bao lâu sau—
Cộc, cộc.
“Vào đi.”
Londer bước vào phòng.
Hắn thoáng khựng lại khi thấy Knox chỉ khoác độc chiếc áo choàng tắm, nước nhỏ xuống thành từng giọt.
Nhưng rất nhanh, hắn ra hiệu cho một hầu cận khác lấy khăn khô, nhận lấy rồi bảo họ lui ra.
Sau đó, Londer tiến đến, bắt đầu lau khô mái tóc vẫn còn ướt sũng của Knox, đồng thời hỏi:
“Ngài có điều gì cần dặn dò không?”
“Theo dõi hành tung của Công tước Halid Via. Trong dinh thự này không ai đáng tin, vậy nên hãy tìm một nguồn tin bên ngoài. Tiền ta sẽ lo.”
“Đã có chuyện gì xảy ra trong hoàng cung ư?”
Knox cười nhạt, như thể đang giễu cợt chính mình.
“Ta vừa đổ dầu vào lửa thôi.”
“Ngài quả là có năng khiếu phóng hỏa.”
“Gì cơ?”
Knox bật cười trước câu nói ấy.
Cảm giác dơ bẩn đeo bám hắn nãy giờ dường như vơi đi đôi chút.
Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một túi tiền và đưa cho Londer.
Londer nhận lấy, một tay ném khăn về phía Knox, tay còn lại mở túi ra.
Bên trong là một đống đồng tiền vàng.
“Số tiền này đủ để tra ra cả loại vải lót giường mà hắn dùng.”
“Không cần đến mức đó. Chỉ cần biết hắn phản ứng thế nào là đủ. Ta đã nhóm lửa rồi, giờ chỉ chờ xem hắn sẽ làm gì.”
“Và sau khi biết được điều đó, ngài định làm gì?”
“Chưa rõ. Ta sẽ quan sát rồi quyết định. Nhưng ta có một suy đoán…”
Knox vừa lau khô tóc xong, tiện tay ném khăn lại cho Londer.
“Là gì vậy?”
Knox giơ ngón trỏ lên, đặt gần môi.
“Nói trước mất vui.”
Ánh mắt Londer lướt từ ngón tay đến đôi môi gần kề.
Knox nhận ra ánh nhìn đó, vươn tay gõ nhẹ vào cằm hắn.
“Đừng có mà tưởng tượng linh tinh.”
“…Tôi… không— À thôi, tôi sẽ cố không nghĩ đến.”
“Thẳng thắn nhỉ.”
Knox cởi áo choàng tắm, còn Londer, như đã quá quen với việc này, thay hầu cận lấy quần áo từ phòng thay đồ, giúp hắn mặc vào.
Knox mặc quần, khoác áo sơ mi, rồi xoay lưng lại.
Sơ mi hắn mặc có hàng cúc phía sau, cần có người giúp cài lại.
Londer chậm rãi đưa tay, từng chiếc cúc một, cẩn thận cài từ dưới lên.
“…….”
Tấm lưng trắng muốt lộ ra đầy những vết roi.
Có những vết đã mờ đi theo năm tháng.
Nhưng cũng có những vết còn rất mới.
Hắn khẽ nheo mắt.
Dù Knox từng là một nô lệ, nhưng đối xử đến mức này thì quá mức tàn nhẫn.
“Xong rồi.”
“À, cảm ơn.”
Chiếc áo sơ mi mà Knox đang mặc được làm từ lụa mềm mại, với phần diềm xếp nhẹ ôm lấy cổ rồi buông rủ xuống một cách tự nhiên, tạo thành những đường cong tinh tế. Tay áo được cắt rộng, phồng lên trước khi thu lại gọn gàng ở cổ tay, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sắc ngọc trai dưới ánh đèn.
Londer bất giác nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ấy, đến khi ánh mắt chạm phải Knox, anh mới khẽ hắng giọng, vội lấy lại tinh thần.
“Đi gặp thương nhân buôn tin đi.”
“Rõ.”
“Và còn…”
Knox vừa nói dở, Londer đã khẽ gật đầu, rồi lập tức quay người rời khỏi dinh thự, hòa mình vào dòng người trên phố.